Chương 35. Tụ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi, lời nói thật rất khó chấp nhận!

Cao Như Phong dùng ánh mắt biết nói và một chữ "Ồ" phát ra từ cổ họng hắn để trào phúng Gia Mẫn.

Tuy nhiên, tên này đại khái là một người cuồng ngược, rõ ràng nàng nói rất khó nghe, nhưng hắn cũng không tức giận, thậm chí không nói thêm gì nữa, sau khi quăng lại một chữ "Ồ" thì nghênh ngang rời đi.

Nếu không phải hắn đi khập khiễng, nàng sẽ thật sự cho rằng hắn vốn dĩ không hề bị ai đó bắn. Trên đùi đang bị thương còn có thể chạy tới đây trèo tường, Gia Mẫn thật sự muốn thốt lên rằng "Ngươi cừ thật đấy!"

Sau khi người đáng cút đã cút, Gia Mẫn thả lỏng hơn không ít.

Nàng không muốn tên nguy hiểm này làm rối loạn tâm trạng, lẳng lặng đóng cửa sổ kéo rèm đi ngủ, đúng là nhà bọn họ nên làm hàng rào điện, chỉ cần trèo tường khiến hắn biến thành Lôi Chấn Tử.

Ha ha!

Tề Gia Mẫn ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, nàng hơi hoảng hốt, tự hỏi chuyện Cao Như Phong đến đây có phải chỉ là cơn ác mộng mà không thật sự xảy ra hay không.

Nhưng rất nhanh nàng liền tỉnh táo trở lại, tên này thật sự có đến.

Nếu không, nàng sao lại đặt khẩu súng dưới gối chứ!

Chỉ là hiện tại nàng cầm cái này giống như ở trước mặt Quan Công múa đao, chẳng có chút bản lĩnh. Có thể thấy, nàng đến Khai Thụy Sĩ bái sư là chuyện quan trọng cỡ nào.

Gia Mẫn nhìn thời gian, nàng thức dậy sớm, thay quần áo đơn giản, xuống lầu tập Thái Cực quyền.

Có thể nói, sự xuất hiện của Cao Như Phong khiến cho Gia Mẫn sinh ra cảm giác khẩn trương, vốn dĩ đang rất mệt mỏi lập tức chấn chỉnh bắt đầu chăm chỉ! Rèn luyện thân thể nhất định phải làm, bắn súng cũng nhất định phải học, tiền đồ mới trở nên xán lạn.

Cuộc sống thật sự bận rộn mà!

Ông ngoại Tề là người đầu tiên phát hiện Gia Mẫn luyện Thái Cực quyền, ông đứng một bên quan sát, rất hài lòng.

Người thứ hai phát hiện là Tề Quảng Chí, ông xoa xoa đôi mắt, nói: "Ta không nhìn lầm chứ?"

Sau đó lại nói: "Gia Mẫn à, con là đang làm gì đây! Người cao tuổi như ông ngoại con còn chưa tập luyện cái này, con sao lại bắt đầu trước rồi."

Tề - cao tuổi, quét mắt liếc con rể một cái, Tề Quảng Chí lập tức sửa miệng: "Ba, gừng càng già càng cay!"

Ông ngoại Tề cười ha ha một tiếng, nhập hội chung với Gia Mẫn, nói: "Nào, về sau ông ngoại cùng con luyện."

Gia Mẫn: "Dạ được!"

Loại chuyện vận động này chính là như vậy, làm một mình rất dễ thoái chí, nhưng khi có nhiều người sẽ khác. Giống như đang cổ vũ động viên lẫn nhau, dễ dàng kiên trì hơn. Đối với việc ông ngoại gia nhập, Gia Mẫn chào đón bằng cả hai tay.

Nàng nói: "Ba, cũng hoan nghênh người gia nhập!"

Sắc mặt Tề Quảng Chí liền thay đổi phút chốc, ngượng ngùng cười: "Cái này, ta không cần......"

"Về sau mỗi buổi sáng sáu giờ đúng, cả nhà trên dưới đều ra đây luyện tập, một người cũng không được thiếu." Ông ngoại Tề lớn tiếng nói: "Mỗi ngày nửa tiếng, vừa lúc các ngươi ai làm thì đi làm, ai học thì đi học, cũng không ai bị trễ giờ!"

Tề Quảng Chí làm sao có thể nghĩ đến, đang yên đang lành trong nháy mắt từ quần chúng vây xem đã biến thành đương sự!

Ông dại ra nhìn lão nhạc phụ của mình, thật không thể tin được!

Không, ông không muốn dậy sớm đâu! Ông không muốn rèn luyện! Ông chỉ muốn ngủ nướng!

Ông ngoại Tề mỉm cười: "Còn không đi thông báo cho bọn chúng! Các ngươi ngày mai bắt đầu!"

"Ba, con cảm thấy......" Ông còn muốn đấu tranh một chút!

Một con mắt hình viên đạn của ông ngoại Tề bắn tới, Tề Quảng Chí lập tức luống cuống, không chút chần chờ nói: "Được, không thành vấn đề! Con đi thông báo cho bọn họ ngay đây! Ngày mai chúng con sẽ gia nhập, đảm bảo theo ngài luyện thật tốt!"

Đúng, chính là không có chính kiến như vậy đấy!

Bởi vì đây không chỉ là cha vợ mà còn là cha nuôi!

Thói quen cúi đầu chịu thua trong một giây, là kết quả hun đúc từ nhỏ đến lớn.

Chưa gì cả Tề gia đã nhận được tin dữ này, không thể tin nổi chính là Tề nhị ca, đầu hắn như ổ gà, một thân áo ngủ lôi thôi lếch thếch, đáng thương vô cùng: "Buổi sáng 6 giờ, sao dậy nổi đây!"

Ông ngoại Tề: "Ngươi đi ngủ sớm một chút, sẽ dậy nổi thôi."

Tề Quảng Chí lập tức hóa thân thành chó săn trung thành nhất, không chút lưu tình đạp con trai một cái, nói: "Ngươi bớt đi ra ngoài lêu lổng cho ta, cả ngày chỉ biết làm bậy, đêm hôm khuya khoắt mới trở về. Nam nhân thâm tình như ta sao có thể sinh ra tên hoa hoa công tử như ngươi chứ! Thanh danh cả đời của ta đều bị tên vương bát đản như ngươi hủy hết! Chỉ sợ bởi vì ngươi mà mấy huynh đệ khác của ngươi đều không cưới được vợ, ngươi không thấy hổ thẹn, tự trách sao!"

Tề nhị ca sợ ngây người!

Thật là một cái nồi to đùng từ trên trời giáng ụp xuống mà!

Bọn họ cưới không được vợ là do bọn họ ngu ngốc! Liên quan gì tới hắn chứ!

Tề nhị ca mấp máy môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ba à, người thật đúng là ba ruột của con sao! Sao người còn tạt phân lên người con chứ! Con biết rồi, chuyện dậy sớm rèn luyện này khẳng định là chủ ý của người. Là do người không muốn nhìn chúng ta ngủ nướng! Ông trời ơi! Ta đúng là mệnh khổ mà!"

Tề ba ba lại đá người lần nữa: "Mẹ nó, ngươi còn dám đổ oan cho ta!"

Gia Mẫn yên lặng nhìn hai người, thầm nghĩ: Cha con hai người tội gì phải thương tổn nhau!

"Du tứ thiếu hẹn con 9 giờ, con lên lầu thay quần áo đây." Gia Mẫn cảm thấy, bây giờ nàng là người bận rộn nhất Tề gia, không ai bì kịp.

Tề nhị ca: "Ta thay quần áo đưa muội đi!"

Gia Mẫn nhìn bộ dạng của nhị ca nàng, lại nhớ đến hình tượng khi ở bên ngoài của hắn, dứt khoát lắc đầu: "Không cần đâu, để muội gọi lão Lý đưa đi! Muội không có thời gian chờ huynh sửa soạn!"

Đúng là, một đòn ngay tim!

Tề nhị ca cảm thấy hôm nay hắn thảm đến không thể thảm hơn!

Cuộc sống thật là ảm đạm mà!

Bởi vì liên quan đến việc tập bắn súng, hôm nay Gia Mẫn mặc áo tay dài quần dài, áo sơ mi màu trắng kết hợp với quần tây xanh đen, toát ra vẻ anh khí không ít. Thậm chí nàng còn cột hết tóc lên thành một cái đuôi nhỏ, thoạt nhìn hơi tinh nghịch.

"Gia Mẫn." Gia Mẫn đang định ra cửa, thì thấy Tề đại ca từ trên lầu bước xuống, hắn vừa đi vừa gài cúc áo, nói: "Hôm nay ta đưa muội đi."

Gia Mẫn: "Vậy cũng được."

Tề nhị ca lại bắt đầu khóc thét.

Gia Mẫn bất công, để đại ca đưa đi không cho nhị ca đưa, thật quá bất công mà!

Gia Mẫn che lỗ tai, không muốn nghe quỷ khóc sói gào, dứt khoát đi ra ngoài, huynh muội hai người cùng lên xe, Tề đại ca nói: "Đợi lát nữa ta đưa muội vào trong."

Gia Mẫn chỉ nghĩ một chút liền biết Tề đại ca vì sao phải đi theo, chắc là muốn cùng Du tứ thiếu chào hỏi, như vậy cũng đúng, ít nhất nó cho thấy nhà bọn họ coi trọng chuyện này.

"Đại ca, tối hôm qua không phải huynh nói chuẩn bị quà bái sư sao?" Nàng nhìn trái nhìn phải đều không tìm thấy.

Tề đại ca nhìn nàng một cái, mỉm cười chỉ về phía sau, Gia Mẫn quay đầu nhìn lại, thấy một cái hộp không lớn không nhỏ được đóng gói rất đẹp mắt.

"Đây là?" Nguyên tắc giao tiếp giữa người với người là như vậy, họ luôn chú trọng đến lễ thượng vãn lai*. Gia Mẫn nhận của người ta một khẩu súng Browning, cũng không thể không đáp lễ. Suy cho cùng là nàng bái sư chứ không phải người ta cầu xin nàng.

*Lễ thượng vãn lai: Chịu nhận ân huệ của người khác, cũng phải báo đáp ân huệ của họ.

"Đồng hồ!" Tề đại ca nói: "Muội yên tâm, đắt hơn rất nhiều so với khẩu súng kia."

Gia Mẫn bật cười: "Vậy tốt quá!"

Tuy nói Du gia là kẻ có tiền, nhưng đây lại là vấn đề lễ phép và lịch sự, Gia Mẫn không muốn vì mình mà gia đình bị người ta bàn tán.

Rất nhanh hai người đã đến câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ, Tề đại ca dẫn Gia Mẫn vào trong, lúc này Du tứ thiếu đã tới trước, Gia Mẫn nhìn thời gian, sớm năm phút, may quá thiếu chút nữa đến trễ. Nếu ngày đầu tiên đã đi trễ, thật sự không hay cho lắm!

Tề đại ca chủ động bước đến, vô cùng khách khí: "Chào Du tiên sinh!."

Du tứ thiếu: "Xin chào!"

Chỉ một câu như vậy xem như đã chào hỏi qua. Đem so với những người nhiệt tình bắt tay tự giới thiệu, hai người bọn họ thật đúng là lãnh đạm khác người!

Tề đại ca: "Tề Gia Cung, đại ca Gia Mẫn. Có thể được Du tiên sinh bỏ công dạy dỗ lệnh muội, thật vô cùng cảm tạ, mấy ngày này phải phiền Du tiên sinh rồi. Ý tốt của Du tiên sinh, Tề gia chúng ta ghi nhớ trong lòng, nếu có chuyện cần đến Tề Gia Cung ta và Tề gia, Du tiên sinh cứ nói đừng ngại."

Ngừng một chút, mỉm cười lại nói: "Gia Mẫn tuổi còn nhỏ, tiểu cô nương có một số chuyện làm không tốt. Du tiên sinh một ngày vi sư chung thân vi phụ*, cứ việc mắng con bé!"

*Một ngày vi sư chung thân vi phụ: một ngày làm thầy cả đời là cha.

Nghe đến đây, Du tứ thiếu như có như không cười cười, hắn chậm rãi nói: "Ta đã từng tuổi này, tất nhiên sẽ không cùng tiểu cô nương chấp nhặt. Tề công tử yên tâm."

Tề Gia Mẫn: "???"

Bọn họ khách khí thật đúng là khách khí, nhưng sao lại có chút kỳ lạ?

Nàng chủ động đưa hộp quà trong tay mình qua, nói: "Sư phụ, đây là ta tặng người quà bái sư, người xem thử có thích hay không!"

Du tứ thiếu cúi đầu nhìn thoáng qua, không đưa tay nhận.

Tề Gia Mẫn cũng rất chủ động: "Ta giúp người mở ra nhé?"

Du tứ thiếu do dự gật đầu.

Tề Gia Mẫn nhanh chóng đem hộp trên tay tháo ra, có một chiếc hộp khác nằm bên trong, đến khi cái thứ hai cũng được mở ra, Gia Mẫn nhìn thấy một chiếc đồng hồ cơ nam của hãng Longines.

Nếu ở hiện đại, một chiếc đồng hồ cơ của hãng này giá khoảng hơn một vạn, có chiếc lên đến hai ba vạn, không xem như món đồ quá quý trọng. Nhưng ở thời đại này thì khác, bây giờ đừng nói là một chiếc đồng hồ Longines nước ngoài này, ngay cả một con Titoni trong nước cũng tuyệt đối không phải nhà bình thường mua nổi!

Nàng ngẩng đầu, nói: "Người có muốn mang thử xem có thích hợp hay không?"

Du tứ thiếu: "Thích hợp."

Nhưng lại không mang sao có thể nhìn ra thích hợp.

Loại chuyện tặng quà này, tốt nhất là thấy người khác vui vẻ nhận lấy. Còn như này, thì có vẻ rất kỳ quái.

Nhưng may thay, Tề Gia Mẫn không chỉ là một tay phá hỏng bầu không khí điêu luyện, mà còn là một tay hâm nóng bầu không khí điêu luyện.

Nàng mỉm cười nói: "Ta biết sư phụ nhất định sẽ thích, cái này rất hợp với người! Thoạt nhìn đặc biệt có khí chất."

Du tứ thiếu nhướng mày, nói: "Cảm ơn."

Hắn quay đầu hỏi Tề đại ca: "Tề tiên sinh còn có việc gì không? Nếu không, chúng ta bắt đầu thôi."

Tề đại ca mỉm cười: "Vậy không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại!"

Hắn xoa đầu Gia Mẫn, sau đó xoay người rời đi.

Tề Gia Mẫn: "Đại ca chạng vạng tới đón muội nhé!"

Tề đại ca vẫy vẫy tay, tỏ vẻ đã biết.

Du tứ thiếu thấy nàng như vậy, nói: "Ta không định ở đây cả ngày."

Gia Mẫn không hề xấu hổ, cười tủm tỉm: "Người đi rồi ta tự mình ở đây luyện tập! Không phải người đã nói rồi sao? Không thích người không chăm chỉ! Ta là đồ đệ của người luôn phải biểu hiện cho tốt."

Du tứ thiếu thật sâu nhìn nàng một cái, trong lòng ít nhiều cũng hiểu rõ vì sao cháu gái có thể kết giao cùng nàng, có lẽ chỉ cần nàng muốn, bất luận là ai cũng có thể làm quen được! Thật đúng là một tiểu cô nương nhiệt tình đáng yêu!

Tề Gia Mẫn quá quen thể hiện sự nhiệt tình, mà sự nhiệt tình này cũng không làm cho người ta cảm thấy quá mức, ngược lại rất vừa phải.

Dạng này rất khó có được!

"Đi thôi!"

Hai người cùng đi vào khu tập bắn, Gia Mẫn: "Sư phụ, ta có thể hỏi người một vấn đề không?"

Du tứ thiếu gật đầu.

Gia Mẫn hỏi: "Vì sao sư phụ đồng ý dạy ta?"

Thật ra từ ngày hôm qua đến giờ nàng rất tò mò chuyện này, nhưng vẫn luôn nghĩ không ra!

Tóm lại sẽ không thật sự vì câu nói buột miệng của nàng lúc đó được. Nếu vậy, hắn có thể tìm lý do để từ chối. Hơn nữa, khi ấy nàng đã muốn thu hồi lời nói kia, nàng không tin, hắn không nhìn ra!

Du tứ thiếu không đáp lại, vào lúc Gia Mẫn cho rằng hắn sẽ không trả lời,
Du tứ thiếu mở miệng: "Bắn súng có rất nhiều yếu tố quyết định, ngoại trừ độ chuẩn xác, tố chất tâm lý cũng nhất định phải tốt. Nếu tố chất tâm lý xuất hiện vấn đề, ở thời khắc mấu chốt rất khó có thể bách phát bách trúng. Dù cho kỹ thuật bắn súng của ngươi như thần, thì cái người đối mặt cũng chỉ là một bia ngắm vô tri vô giác, không phải một người sống sờ sờ."

Gia Mẫn: "???"

Cho nên, vấn đề này cùng chuyện nàng hỏi có liên quan một xu nào với nhau sao?

Du tứ thiếu đại khái cũng nhìn ra nàng đang mê mang, một đôi mắt to ngập nước lộ ra vẻ ngây thơ, hơi ngu ngơ.

Ánh mắt hắn khẽ động, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy, tố chất tâm lý của ngươi tốt, bản thân cũng là người có chút năng lực! Ta thích xem kẻ mạnh trở nên mạnh hơn."

Nói xong, hỏi: "Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?"

"No problem!" Mặt Gia Mẫn lập tức trở nên ngoan ngoãn.

"Ngày kia ta phải rời khỏi Thượng Hải, mấy ngày này ngươi học nghiêm túc một chút, sau đó tự mình luyện tập. Ta trở về sẽ kiểm tra tình hình của ngươi!" Đây đại khái là câu nói dài nhất của Du tứ thiếu.

Gia Mẫn làm ký hiệu "OK" nói: "Vâng ạ!"

Có thể nói, sau khi tiến vào luyện tập Gia Mẫn mới cảm thấy, câu nói lúc ấy "Nếu không ngươi nhận ta làm đồ đệ đi" quan trọng cỡ nào! Du tứ thiếu tuy rằng có chút kỳ quái, cũng rất lãnh đạm, nhưng lại là một lão sư tốt.

Có hắn chỉ dạy, Gia Mẫn nhận thấy mình quả thực tiến bộ vượt bậc, sau hai ngày luyện tập ngắn ngủi, không chỉ vượt qua ba ngày mù mờ trước đó, mà có thể dùng "tiến triển cực nhanh" để hình dung cũng không quá chút nào.

Nhưng qua hai ngày này, Gia Mẫn cũng tới kỳ khai giảng.

Gia Mẫn khai giảng, Du tứ thiếu rời đi, thật vừa khéo!

Mặc dù được coi như sư đồ, nhưng bởi vì Du tứ thiếu lãnh đạm, Gia Mẫn và hắn không mấy thân thiết, cho nên việc tiễn đưa cũng không cần thiết. Du tứ thiếu không cần, mà Gia Mẫn cũng muốn tự mình dự lễ khai giảng.

Một mùa hè thoáng qua, Gia Mẫn cuối cùng cũng bước chân vào Chấn Đán trong làn gió mát mẻ của mùa thu, chính thức trở thành sinh viên đại học.

Cùng với việc nhập học của Gia Mẫn, Du Khanh và Tề tam ca cũng chỉ còn một năm sẽ phải tốt nghiệp. May mắn mọi người còn có thể cùng nhau lêu lổng thêm một năm nữa. Mà bởi vì Gia Mẫn nhập học, thành viên Huệ Mỹ Thư đều tặng cho nàng rất nhiều món quà.

Gia Mẫn cũng không nhận không quà của mọi người, đơn giản bao nguyên quán cà phê đối diện cửa hàng Hỗ Ninh, tiếp đãi mọi người!

Thật ra, ban đầu Gia Mẫn muốn lựa chọn nhà hàng Tứ Phương, dù sao các món ăn ở đó rất hợp khẩu vị. Nhưng nghĩ đến đó là sản nghiệp của Cao Như Phong, nàng không còn cảm thấy hứng thú nữa. Đúng lúc, hiện tại các cô gái đa phần đều thích nhà hàng Tây, cho nên việc Gia Mẫn lựa chọn bên này, cũng rất phù hợp.

Bởi vì Gia Mẫn là khách quen ở đây, người Tề gia cũng thường xuyên ghé đến, cho nên lần này quán cà phê tặng cho Gia Mẫn một giá ưu đãi. Tuy rằng không thiếu tiền, nhưng tiết kiệm được một ít cũng khiến người ta cảm thấy chiếm được của hời.

Cảm giác giống như tiết kiệm được một trăm triệu.

Thành viên nòng cốt của Huệ Mỹ Thư tính luôn Gia Mẫn tổng cộng là 13 người, nhưng trên thực tế, Huệ Mỹ Thư tổng cộng có 27 người.

Lần này Gia Mẫn mời khách, cũng không bỏ qua bất kỳ ai. Bởi vì nàng tuổi nhỏ hơn một chút, mọi người đối với nàng đều rất khoan dung, ngày thường ở chung cũng không tồi.

Du Khanh và Tiếu Hân đến sớm hơn những người khác một chút, các nàng rất thân thiết với Gia Mẫn, tất nhiên là muốn đến đây đầu tiên để xem có thể giúp gì hay không. Chỉ là vừa mới bước vào, liền nhìn thấy hai đại nam nhân dẫn theo mấy người phục vụ đang thổi bong bóng.

Tiếu Hân đã quen thuộc với bọn họ, khách khí hỏi: "Tề tam ca, Tề tứ ca, Gia Mẫn đâu?"

Tề tam ca bởi vì thổi bong bóng, nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, hắn xua tay chỉ về phía sau bếp cách đó không xa.

Tiếu Hân: "Ta đi xem thử."

Du Khanh: "Để ta tới giúp một tay!"

Lúc này, Tề tam ca rốt cuộc cũng buông bong bóng ra, nói: "Không cần, con gái các người không có khí lực, thổi không nổi đâu."

Du Khanh: "............"

Tề tam ca: "Không có việc gì nữa cả, ngươi đi tìm chỗ ngồi xuống đi, chỉ cần đừng quấy rầy chúng ta là được."

Du Khanh: ".................."

Ta mẹ nó muốn đánh người!

Có người không biết nói chuyện như vậy sao!

Tuy rằng thật tốt khi không cần làm việc, nhưng nghe thấy lời nói kiểu này vui sao nổi!

Du Khanh trừng hắn một cái, trực tiếp theo Tiếu Hân, đi tới sau bếp.

Tề tam ca khó hiểu khi bị trừng mắt như vậy, mê mang hỏi: "Nàng làm gì trừng ta?"

Tề tứ ca so với hắn còn mờ mịt hơn, lắc đầu nói: "Không biết! Chắc là do tâm trạng không tốt! Tề Đại Lực không phải đã nói, mỗi tháng con gái luôn có mấy ngày khó ở sao? Có thể vừa lúc nàng đang trong mấy ngày này!"

"Phụt!" Mấy người phục vụ vốn dĩ đang thổi bong bóng, nghe thấy lời này, bất luận nam hay nữ, đều trực tiếp phun ra!

So với thanh niên vô tri Tề tứ ca, nhân viên phục vụ ở quán cà phê luôn có kiến thức rộng rãi hơn một chút, tuy rằng không biết Tề Đại Lực là ai, nhưng đại khái cũng có thể hiểu rõ lời này có ý gì!

Mọi người cùng nhau cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn lên.

Lúc này Du Khanh và Tiếu Hân đã tới sau bếp, nhưng khi vừa tiến vào liền nhìn thấy Gia Mẫn đang giao tiếp với đầu bếp, tiếng Anh của nàng nói rất lưu loát, Du Khanh nhỏ giọng: "Cho nên, Gia Mẫn thật sự rất lợi hại!"

Gia Mẫn nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, quay đầu nhìn về phía các nàng, nói: "Tới đây, nếm thử đi."

Tiếu Hân tiến lên, nhìn thấy chiếc bánh tròn màu hồng đáng yêu, nàng nghi hoặc: "Đây là?"

"Macaron! Cho ý kiến đi?" Gia Mẫn cũng không ngờ, hiện tại món này vẫn chưa thật sự phổ biến, nhưng dưới sự hướng dẫn của nàng, đầu bếp đã hoàn thành rất tốt!

Tiếu Hân cắn một ngụm: "Ngọt quá!"

Tuy nhiên nàng bật cười: "Rất ngon!"

"Tới lượt Du Khanh." Gia Mẫn lại đem một cái khác màu cam đưa cho nàng.

"Đặc biệt rất ngon!"

Thật ra Gia Mẫn cũng không quá thích đồ ngọt, nhưng người ở đây lại khác, dường như ai cũng đặc biệt thích đồ ngọt, mà Macaron lại có đặc điểm này, nên nhiều người mới thích ăn!

Như Du Khanh và Tiếu Hân đều rất thích chúng.

Hơn nữa, mấy cô gái phần lớn đều thích những thứ đáng yêu, cho nên loại bánh này khiến họ xiêu lòng.

"Lúc trước khi tới đây ta không thấy có bán loại bánh này, lần sau ta sẽ mua một ít mang về!" Du Khanh hơi hơi nheo mắt, thích đến không chịu nổi.

"Đây là ý tưởng của Miss Tề, Miss Tề chính là một cô gái kho báu." Đầu bếp nước ngoài không tiếc lời khen ngợi Gia Mẫn.

Nhưng Gia Mẫn là một người xuyên không, cảm thấy từ "cô gái kho báu" này có chút xấu hổ!

Đây cũng xem như lời khen đi!

Ngay sau đó, Gia Mẫn kéo Tiếu Hân và Du Khanh cùng nhau ra ngoài, lúc này bong bóng đã được treo lên, toàn bộ quán cà phê đáng yêu lạ thường.

Đừng nói người đầu bếp nước ngoài thích Gia Mẫn, ngay cả chủ quán cũng rất thích nàng, nàng chỉ bao cả quán một ngày, cũng đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng. Mà những cái này về sau bọn họ đều có thể tận dụng. Hơn nữa hắn cũng hiểu được những ý tưởng này sẽ mang đến nhiều lợi ích cho việc kinh doanh của chính mình, hiển nhiên càng thêm cao hứng và tận tâm hơn.

Hai huynh đệ Tề gia giúp đỡ trang trí xong, cũng không ở lâu bên này, cùng nhau trở về cửa hàng Hỗ Ninh.

Du Khanh nhìn theo bóng lưng bọn họ, âm thầm xoa xoa cánh tay nổi da gà, "............"

Không muốn nói chuyện chút nào!

Gia Mẫn tò mò nhìn theo tầm mắt của nàng, hỏi: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"

Du Khanh: "Nhìn tam ca ngươi!"

Gia Mẫn: "............"

Ánh mắt nàng lóe lên, khẽ cười, nói: "Ồ."

Du Khanh thật lòng nói: "Nếu rảnh rỗi, ngươi ít nhiều cũng nên khuyên nhũ ca ca ngươi một chút đi, hắn cứ như vậy tương lai không cưới được vợ đâu."

Gia Mẫn: "..................Ồ."

Nàng chớp chớp đôi mắt, cười lớn hơn nữa.

Du Khanh không để ý tới sự khác thường của Gia Mẫn, nàng nhỏ giọng cảm khái: "Tuy hắn là người tốt, nhưng lại quá ngốc."

Tề Gia Mẫn tiến lên một bước, khoác tay Du Khanh, cười khúc khích.

Du Khanh: "?"

Lúc này, Tiếu Hân cũng nhìn về phía cửa. Nàng nhìn trái nhìn phải hỏi: "Ta đã bỏ qua chuyện gì sao?"

Tề Gia Mẫn: "Không có gì đâu! Đến đây ngồi xuống đi."

Bọn họ vừa ngồi xuống, Du Khanh liền cười: "Thật là trùng hợp! Lại là bàn này. Lần trước xem náo nhiệt, cũng là nó! Chỉ là hôm nay không có tuồng để xem."

Nhắc đến chuyện này, Tiếu Hân cũng đã từng nghe qua, nhưng vẫn chưa trực tiếp hỏi Du Khanh, thấy nàng chủ động đề cập, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện Lương công tử kia...... sao rồi?"

Khi nghe nói người này cùng Lục Minh Tuyết có dây dưa với nhau, nàng còn sửng sốt hồi lâu.

Nàng nhớ rõ, người này là người Du Khanh xem mắt, thật không ngờ lại làm ra chuyện như vậy!

Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Du Khanh: "Vốn dĩ chúng ta chỉ gặp nhau một lần duy nhất trong buổi xem mắt, tất nhiên là không có gì rồi. Nếu đã phát hiện nhân phẩm của hắn không tốt, đương nhiên phải kịp thời dừng lại. Nhưng ta nghe nói, vị Lương công tử kia thiếu chút nữa bị ông nội hắn đánh gãy chân. Nghĩ thôi cũng cảm thấy sảng khoái!"

Nhưng mà chuyện này cũng nhờ tam thẩm nàng náo loạn, nếu không, sao có thể có kết quả như vậy!

Nhờ đó mà mẫu thân nàng đối với tam thẩm khách khí hơn không ít. Thật không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt, tam thẩm nàng lại là người đáng tin cậy!

"Sự tình lần này cũng cảnh tỉnh ta, không thể tùy tiện nghe theo sự sắp đặt, nên tự mình tìm hiểu đối phương vẫn tốt hơn. Các ngươi cũng nên như vậy, tương lai cần phải cứng rắn lên. Tránh bị mấy tên tiểu nhân lừa." Du Khanh cũng thật lòng chia sẻ.

Khiến cho Gia Mẫn và Tiếu Hân, hai người chưa từng trải qua chuyện này, đều lập tức gật đầu.

Nhưng hai người cũng không thể nói gì thêm, vì ngay sau đó người trong Huệ Mỹ Thư liền đến.

Quả nhiên, cách trang trí của Gia Mẫn nhận được rất nhiều lời khen. So với hiện đại thì không tính là gì, nhưng ở thời đại này, như vậy đã rất thời thượng rồi. Đây là bữa tiệc trà đầu tiên ở Thượng Hải được bố trí kiểu này.

Không những thế, mấy món điểm tâm tinh xảo đáng yêu cũng chiếmđược rất nhiều tình cảm của mọi người.

Ăn ngon hay không, không quan trọng, quan trọng là, trông rất đẹp mắt.

"Gia Mẫn, về sau ta mở vũ hội, ngươi cũng chỉ điểm cho ta như vậy nhé? Ngươi thật sự quá lợi hại rồi!"

Gia Mẫn cười: "Được thôi! Không thành vấn đề, bảo đảm so với cái này còn đẹp hơn!"

"Ta thích ngươi nhất!"

Tiếng dương cầm trong quán du dương, mọi người vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.

"Cốc cốc!" Nhân viên phục vụ nhìn thấy có người gõ cửa, đi ra ngoài xin lỗi: "Thật ngại quá tiên sinh tiểu thư, trưa hôm nay quán đã được bao hết, không nhận khách nữa."

"Ngươi đi hỏi một chút, ta tin rằng các nàng sẽ cho chúng ta vào." Người đàn ông lên tiếng.

Nhân viên phục vụ có chút do dự, nhưng thấy đôi nam nữ trước mặt khá tươm tất, hắn lễ phép nói đợi một chút, sau đó đi đến bên cạnh Tề Gia Mẫn, thấp giọng nói vài câu.

Tề Gia Mẫn quay đầu nhìn qua, ngay sau đó sửng sốt: "Lục lão sư, Phạm tiểu thư?"

Nàng lập tức đứng dậy, gõ gõ mặt bàn, quả nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

Lục Minh Kỳ được xưng là minh tinh lão sư Chấn Đán, khá nổi tiếng và cũng là đối tượng được nhiều nữ sinh mến mộ. Vừa thấy Lục lão sư đột nhiên đến đây, mọi người đều rất hưng phấn. Gia Mẫn bước tới cửa, mỉm cười: "Lục lão sư mời vào."

Phạm Hiểu Vi khoác tay Lục Minh Kỳ, nói: "Vốn dĩ nhìn thấy bên này bị người khác đặt bao hết nên định rời đi, kết quả Minh Kỳ nhận ra các ngươi. Mọi người không ngại khi chúng ta không mời mà đến chứ?"

Đám người Tề Gia Mẫn cười nói không ngại.

Tuy rằng Phạm Hiểu Vi vừa mới đến Chấn Đán nhận chức cách đây không lâu, nhưng cũng rất nổi tiếng.

Nàng vừa nhận chức đã cùng Lục Minh Kỳ hẹn hò, không bao lâu mới vỡ lẽ ra nàng là vị hôn thê của Lục lão sư, điều này thực sự gây nên một làn sóng thù hận. Ai bảo Lục Minh Kỳ ở trường học là người đàn ông hoàng kim độc thân cơ chứ!

Tựa như bây giờ, cũng có không ít người say đắm Lục Minh Kỳ, nhìn thấy Phạm Hiểu Vi, biểu tình có chút không vui. Nhưng vẫn kiềm chế không biểu hiện quá rõ ràng. Suy cho cùng không ai muốn ở trước mặt nam nhân mình thích tỏ ra xấu tính, ghen tị cả.

Hơn nữa bọn họ cũng không thể giữ lại Lục Minh Kỳ mà không cho Phạm Hiểu Vi tham gia.

Cho nên, mọi người đều hoan nghênh Lục Minh Kỳ và Phạm Hiểu Vi đã đến.

Phạm Hiểu Vi cười nói: "Thật bất ngờ phải không? Bây giờ ta chính là lão sư của ngươi!"

Nàng đối với Gia Mẫn rất thân thiết, nàng cũng không phải đồ ngốc, hiển nhiên nhìn ra được sự ghen ghét của người khác. Nhưng trên cương vị chính thất, nàng không thèm để ý tới chút tâm tư này của các tiểu cô nương! Tóm lại, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn rồi suy nghĩ vu vơ thôi, Lục Minh Kỳ vẫn thuộc về nàng.

Cho nên nàng không quan tâm lắm, vừa đi vào liền bỏ tay Lục Minh Kỳ ra, lôi kéo Gia Mẫn.

Du Khanh và Tiếu Hân đều yên lặng cảm khái, họ thật sự rất phục nhân duyên tốt của Tề Gia Mẫn.

Phạm Hiểu Vi: "Đúng rồi, vẫn chưa chúc mừng ngươi! Thủ khoa Chấn Đán!"

Tề Gia Mẫn cười: "Vậy, Phạm lão sư định chúc mừng suông thôi sao?"

Phạm Hiểu Vi chớp chớp mắt.

Tề Gia Mẫn tinh nghịch: "Vậy thì biểu diễn tặng ta một tiết mục đi? Đó mới tính là chân chính chúc mừng!"

Phạm Hiểu Vi bật cười, nói: "Biểu diễn ư, vậy thì tặng các ngươi một khúc đàn được không?"

Nàng thấy dương cầm cách đó không xa, bước tới bên cạnh, ngẩng đầu nói: "Thật ra, các ngươi có muốn biết một bí mật về Lục lão hay không?"

Quả nhiên, tất cả mọi người đều nhìn nàng, ánh mắt chờ mong, Phạm Hiểu Vi ý vị thâm trường: "Lục lão sư của các người đánh đàn rất giỏi!"

Hiện trường lập tức truyền đến một trận âm thanh của sự ngạc nhiên, Phạm Hiểu Vi: "Lục tiên sinh thân mến, có muốn cùng ta diễn tấu một khúc không?"

Lục Minh Kỳ mỉm cười: "Vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh?"

Hắn đi đến bên cạnh dương cầm, hai người cùng ngồi xuống, nhìn nhau cười, tiếng đàn vang lên, Gia Mẫn nhìn thấy mọi người đều kích động đến muốn bật dậy.

Nàng nghĩ, liệu đây có phải là sức mạnh của thần tượng? Giống như được nhìn thấy idol của mình ở hiện đại!

"Ta thấy, Phạm lão sư thật ra không đơn giản!" Tiếu Hân ghé vào bên tai Gia Mẫn, thấp giọng nói một câu.

Gia Mẫn nhướng mày: "Hả?"

Tiếu Hân: "Tuyên thệ chủ quyền một cách vô hình giết chết tình địch!"

Gia Mẫn bật cười, nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng đúng là một đạo lý.

Bằng cách này, Phạm Hiểu Vi vô tư thể hiện ân ái, thồn cho các nàng một miệng cẩu lương. Nhưng có lẽ, đây đúng là kết quả mà Phạm Hiểu Vi mong muốn. Hay có thể giải thích lý do tại sao, Phạm Hiểu Vi sở dĩ không được mời mà đến.

Lúc này, Gia Mẫn không nghĩ rằng họ vô tình đi ngang qua. Đối với Lục Minh Kỳ mà nói xác thật là ngẫu nhiên, còn Phạm Hiểu Vi tuyệt đối không phải. Chắc chắn nàng biết bọn họ ở đây, cho nên cố ý mang theo Lục Minh Kỳ đến.

Tuy nhiên, Gia Mẫn không cho rằng điều này là xấu, ngược lại, nàng cho rằng đây là điều rất bình thường.

Nếu như đổi lại là nàng, có lẽ cũng sẽ làm như vậy. Phải cho mấy tiểu cô nương biết, ai mới là chính cung nương nương! Địa vị này các ngươi không thể lay động! Mặc dù, nó có thể gây ra một số chuyện ngoài ý muốn cho bữa tiệc nhỏ của nàng.

Nhưng tóm lại, cũng không xem như thật sự quấy rầy.

Một khúc đàn kết thúc, suy nghĩ miên man của Gia Mẫn cũng chấm dứt!

Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, Phạm Hiểu Vi mỉm cười đứng dậy, tay đặt lên trên bả vai của Lục Minh Kỳ, nói: "Nào, Lục lão sư thân mến, mọi người đã cổ vũ như vậy, anh cũng độc tấu một khúc đi. Chúc mừng học trò cao trung của anh đạt được thủ khoa."

Lục Minh Kỳ nhìn về phía Gia Mẫn, cười nói: "Ta dạy thay ba tháng, có thể kể công được sao?"

Gia Mẫn làm bộ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tốt hơn hết cứ tính một công đi!"

"Phụt!" Mọi người đều bật cười, nói: "Tề Gia Mẫn, ngươi đúng là keo kiệt nha! Chỉ tính cho Lục lão sư một công!"

Gia Mẫn: "Tất nhiên rồi! Bằng không ta làm sao tính hết được? Người dạy ta rất nhiều!"

Lục Minh Kỳ nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Ta vốn dĩ muốn vì ngươi đàn tấu mười khúc chúc mừng. Nhưng bởi vì ta chỉ có một phần công lao, cho nên ta chỉ đàn một khúc, ai bảo ta chỉ chiếm có một công cơ chứ!"

"Tề Gia Mẫn, ngươi mau nói đều là công lao của Lục lão sư đi!" Các cô gái tóm lấy Gia Mẫn, hối thúc.

Gia Mẫn kiên định không chút thay đổi nói: "Ta không nói! Ta là vì muốn tốt cho Lục lão sư, đàn nhiều bài như vậy, ngón tay cũng không chịu nổi đâu!"

Mấy cô gái lại muốn tóm lấy Gia Mẫn, Gia Mẫn thuận thế tránh ra phía sau Phạm Hiểu Vi, khiến mọi người đều bật cười.

Phạm Hiểu Vi: "Ta sẽ bảo vệ ngươi!"

Gia Mẫn bật cười, làm mặt quỷ. Có vài người lại muốn bắt lấy nàng, không khí nhất thời vô cùng náo nhiệt. Lục Minh Kỳ cũng không đứng dậy, ngược lại bắt đầu tấu một khúc nhạc vui tươi.

Mọi người đều đắm chìm trong đó, nên cũng không cùng Gia Mẫn náo loạn nữa.

Có thể nói, tiếng đàn của Lục Minh Kỳ một lần nữa đã đẩy khung cảnh sang một sắc màu khác.

Tề Gia Mẫn cũng không trốn sau lưng Phạm Hiểu Vi nữa, nàng tựa đầu vào vai Tiếu Hân, bộ dạng lười biếng không xương.

Tiếu Hân thấp giọng: "Phạm lão sư cùng biểu ca ta là họ hàng."

Gia Mẫn sửng sốt, cũng nhỏ tiếng: "Phạm Kiếm Nhân?"

Tiếu Hân gật đầu, nhưng nàng nói: "Bà con xa, cơ bản không qua lại. Bên phía Phạm lão sư xem như nhà cao cửa rộng, còn bên biểu ca ta chỉ là dòng thứ."

Gia Mẫn gật đầu, trầm ngâm một chút, hỏi: "Biểu ca ngươi vẫn còn bị nhốt chứ?"

Tiếu Hân gật đầu: "Vẫn còn, không ai được vào thăm. Nhưng ta nghe nói, hắn ở trong đó đắc tội với người ta. Ông bà ngoại và cữu cữu tới nhà ta náo loạn vài lần, nhưng cũng vô dụng, ba ta không chịu gặp bọn họ! Mẹ ta cũng bị ông ấy đuổi về nhà mẹ đẻ. Không biết bây giờ ra sao."

Gia Mẫn kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Hân, không ngờ tới mẹ nàng bị đuổi đi mà nàng lại bình tĩnh như vậy.

Nhận thấy phản ứng của Gia Mẫn, Tiếu Hân cười khổ một tiếng, nói: "Mẹ ta giả lấy danh nghĩa ba ta đi phòng tuần bộ náo loạn. Ba ta bị mất mặt trước mọi người, đuổi bà đi, còn nói muốn ly hôn. Ta nghĩ rồi, sẽ không có khả năng ly hôn, chỉ là muốn khiến cho mẹ ta sợ thôi. Nhưng hù dọa cũng tốt, nếu có thể sẽ kiềm chế được tính khí của bà, sau này ít chuyện xảy ra hơn."

Tiếu Hân không phải là một đứa con nhẫn tâm, bây giờ như vậy, là do bị mẹ ruột chèn ép đến không thể tốt tính nổi. Hơn nữa, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, giống như đại tỷ và nhị tỷ, tuổi nàng cũng không tính là nhỏ, nếu như kết hôn, thật ra có thể nhanh chóng thoát khỏi mẹ nàng.

Nhưng nàng cũng phải suy nghĩ cho đệ đệ muội muội. Nếu như không có bọn họ nhiều lần giúp đỡ nàng, e là nàng đã bị tên hỗn đản Phạm Kiếm Nhân kia vũ nhục! Cho nên mặc kệ chuyện gì đi nữa, nàng cũng phải nghĩ cho bọn họ trước rồi mới có thể nghĩ đến tương lai.

Gia Mẫn thấy Tiếu Hân buồn bã, vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: "Cho dù xảy ra chuyện gì, đều đã là quá khứ. Nếu không thể mềm yếu, thì hãy kiên cường lên, chỉ cần bản thân mạnh mẽ luôn có thể giải quyết được vấn đề."

Tiếu Hân gật đầu: "Ngươi nói đúng, chỉ cần ta kiên cường, không có gì là không thể!"

Hai người vẫn luôn ghé sát vào nhau thấp giọng thì thầm, người khác cũng không chú ý tới, bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt hết lên trên người Lục Minh Kỳ. Tuy nhiên Du Khanh vẫn thấy được, nàng nghiêng người qua nói: "Trốn ta nói nhỏ cái gì?"

Tề Gia Mẫn cười, nói: "Không có nói nhỏ đâu! Chúng ta đang thảo luận một chút về kết cục của tên khốn Phạm Kiếm Nhân kia."

Nói đến vấn đề này, Du Khanh có biết đôi chút, nàng nói: "Hắn trong thời gian ngắn sẽ không thoát ra được đâu, đắc tội với nhà của ta, còn đắc tội với nhà của ngươi, có quyền có tiền gì đều bị hắn xúc phạm hết, hắn còn mơ tưởng nhờ ai được nữa! Bây giờ hắn tìm ai cũng vô dụng, ra không được chính là ra không được! Dù sao cũng phải cho tiểu thúc ta mặt mũi!"

Nhắc đến tiểu thúc nàng, Du Khanh chần chờ một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiếm ưu thế, nàng mấp máy khóe miệng, hỏi: "Gia Mẫn, tiểu thúc ta......" Nàng cắn cắn môi, lấy hết dũng khí, hỏi: "Tiểu thúc ta, có phải đang theo đuổi ngươi hay không?"

Gia Mẫn: "...... Hả???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro