Chương 37. Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thục Tuệ đột nhiên trở nên khác thường.

Giống như nháy mắt liền biến thành người khác, khiến người ta không kịp đề phòng.

Tề Gia Mẫn không biết thời điểm mình mới vừa xuyên qua, ở trong mắt người nhà bộ dạng nàng như thế nào, nhưng khi nhìn thấy Từ Thục Tuệ, nàng lập tức cảm nhận được bốn chữ —— vô cùng rõ ràng.

Theo nàng thấy, sự biến hóa của Từ Thục Tuệ dường như chỉ diễn ra trong vòng một giây là xong.

Cho nên, nàng ta cũng xuyên không sao?

Hay là, trọng sinh?

Nàng tin rằng con người sẽ thay đổi theo sinh hoạt hàng ngày, tựa như lúc nàng mới vừa kết bạn với Từ Thục Tuệ, nàng ta từ một cô gái hướng nội đã lộ ra một chút hoạt bát đáng yêu, so với hiện tại tự tin hơn rất nhiều. Tuy nhiên cùng với năm tháng qua đi, thiếu nữ dưới sự áp đặt của ba mẹ chậm rãi thay đổi.

Nhưng cho dù thay đổi, vẫn là một cô gái nhỏ ôn nhu.

Nếu nói đến sự thay đổi lớn nhất, chính là sau khi cô ta thích Lục Minh Kỳ, trở nên đa sầu đa cảm, nhiều chuyện chất chứa trong lòng. Nhưng dù thế nào đi nữa, những chuyện này đều để lại dấu vết, chứ không phải lập tức biến thành bộ dạng xa lạ như vậy.

Từ Thục Tuệ vừa rồi, Gia Mẫn căn bản không quen biết.

Khoảnh khắc cô ta mở mắt ra, Gia Mẫn đã không còn quen biết cô ta nữa!

Hơn nữa, cô ta né tránh Gia Mẫn.

"Tề Gia Mẫn, bạn học nữ kia, là bằng hữu của ngươi sao?" Vừa rồi bên này có rất nhiều sinh viên vây xem, trong đó có một cô gái là bạn học cùng lớp với Tề Gia Mẫn, cho nên lập tức tới đây cùng nàng hàn huyên.

Tề Gia Mẫn: "Đó là bạn học cùng trường cao trung nữ của ta."

"Khi nảy làm ta sợ muốn chết, ta đang ở trong đình bên kia đọc sách, thì thấy nàng chạy nhanh như bay tới, cũng không biết là trúng tà gì." Tạm dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Nàng và Lục Minh Tuyết va vào nhau, lập tức ngã xuống hồ, cũng may Lục lão sư nhanh chóng nhảy xuống cứu người, nếu không sẽ gây ra sự cố nghiêm trọng."

Tề Gia Mẫn: "Đúng vậy."

Gia Mẫn không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Ta đi tìm Phạm lão sư, hẹn gặp lại."

Gia Mẫn đi vào văn phòng Phạm Hiểu Vi, lúc này chỉ có một mình Phạm Hiểu Vi ở đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Gia Mẫn, mỉm cười: "Sao ngươi lại tới đây?"

Buông sách trong tay xuống, mời nàng vào trong ngồi.

Tất nhiên Tề Gia Mẫn kể rõ mọi chuyện  trước tiên, Phạm Hiểu Vi nghe xong, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Trong lúc nhất thời Gia Mẫn cũng không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, Phạm Hiểu Vi hỏi: "Gia Mẫn, ngươi có thích ai không?"

Nhưng vừa mới hỏi xong, lập tức lắc đầu, tự hỏi tự trả lời: "Ngươi không có."

Gia Mẫn nhướng mày, cười nhẹ.

Phạm Hiểu Vi nói: "Tiểu Gia Mẫn à, Phạm tỷ tỷ dạy cho ngươi một đạo lý. Ngàn vạn lần đừng tùy tiện động tâm. Rất nhiều trường hợp, người động tâm trước luôn là người chịu thiệt."

Tề Gia Mẫn: "Tuổi ta vẫn còn nhỏ!"

Phạm Hiểu Vi ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng cười, gật đầu nói: "Cũng đúng! Nhưng có rất nhiều người ở tuổi của ngươi, đã bắt đầu mơ ước nam nhân của người khác!"

Nàng nhún vai, nói: "Thật ra, ta rất mệt."

Tề Gia Mẫn không tiếp lời, lúc này nàng nói cái gì cũng không thích hợp! Rốt cuộc cũng là đứng nói chuyện không đau eo, căn bản không thể hiểu được tâm trạng của người trong cuộc. Nhưng may mắn thay, con người Phạm Hiểu Vi so với người khác tựa hồ nghĩ thoáng hơn một chút, chỉ trong thời gian ngắn, nàng liền lấy lại tinh thần: "Nếu tâm tình đã không tốt, chúng ta cùng nhau đi dạo phố được không? Nào, cùng nhau đi thôi!"

Tề Gia Mẫn: "Hả?"

Phạm Hiểu Vi: "Không đi không được đâu đấy!"

Cứ như vậy, Gia Mẫn bị Phạm Hiểu Vi lôi kéo, lang thang đi dạo tới chiều tối. Nhưng cô ấy cũng thu hoạch được kha khá.

Quả nhiên, mua sắm chính là phương thức tốt nhất để khiến mọi người vui vẻ.

Chẳng qua, Gia Mẫn phát hiện, lúc Phạm Hiểu Vi dạo phố đã mua rất nhiều nam trang, chỉ cần nghe cách nàng quen cửa quen nẻo nói chiều cao cân nặng, Gia Mẫn đại khái liền hiểu, đây là mua cho Lục Minh Kỳ. Phạm Hiểu Vi cảm khái: "Ta ấy mà, chính là số nhọc lòng."

Gia Mẫn mỉm cười, "Phạm lão sư và Lục lão sư rất xứng đôi."

Thật ra Gia Mẫn không hiểu nhiều về Lục Minh Kỳ, nhưng ít nhiều cũng có chút tiếp xúc. Tuy kẻ ái mộ hắn rất nhiều, nhưng chuyện này cũng không thể nói lên hắn có vấn đề. Nói tóm lại hắn đối với nữ sinh cũng không quá mức thân cận, vẫn tuân thủ quy củ.

Do đó, Gia Mẫn cảm thấy Lục Minh Kỳ cũng không tồi.

"Lục lão sư là người khá tốt, Phạm lão sư đừng lo lắng quá nhiều."

Phạm Hiểu Vi thở dài một tiếng, nói: "Đối với người khác là khá tốt, nhưng cũng bởi vì vậy mà quá tử tế, quá chính trực, quá nhiệt huyết. Có đôi khi, ta thật sự hy vọng hắn có thể ích kỷ một chút. Nếu hắn ích kỷ một chút, trong lòng ta cũng không mệt mỏi như vậy! Nhưng chính vì tính cách của hắn mới khiến ta càng thêm thích, nguyện ý theo chân hắn, không ngừng nỗ lực cùng nhau tiến về phía trước. Nói đi nói lại, con người vẫn luôn rất mâu thuẫn. Ai, xem ta nói cái này làm gì kia chứ, một tiểu cô nương như ngươi, làm sao hiểu được đây."

Tề Gia Mẫn tuy không hiểu, nhưng vẫn có thể nhìn ra Phạm Hiểu Vi khi nhắc tới Lục Minh Kỳ, trong ánh mắt luôn chất chứa yêu thương.

Chỉ là...... Gia Mẫn chớp mắt, thầm nghĩ muốn nhắc nhở Phạm Hiểu Vi một câu, nhưng lại cảm thấy giao tình không đủ, có lẽ không thích hợp nói ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không mở miệng. Hai người lại đi dạo một lúc nữa, rốt cuộc tạm biệt đường ai nấy đi.

Lục Minh Tuyết không phải muội muội ruột của Lục Minh Kỳ, tình yêu của cô ta căn bản không thể kìm nén, không biết Phạm Hiểu Vi biết được bao nhiêu.

Tề Gia Mẫn đi vào tầng trên của hiệu buôn Tây, Tề đại ca vẫn chưa tan tầm, hắn cúi đầu làm việc, nghe thấy tiếng muội muội gõ cửa, ngẩng đầu nói: "Sao lại đến đây?"

Gia Mẫn cười: "Chờ huynh cùng nhau về nhà!"

Tề đại ca mỉm cười, nói: "Đợi ta một chút."

Hắn tạm dừng, ánh mắt loé lên, nói: "Hôm nay hẹn Từ Thục Tuệ chơi có vui không?"

Gia Mẫn thở dài một tiếng, nói: "Chúng ta từ khi gặp nhau đến khi tách ra, chưa nói hơn mười câu! Nàng đâu có muốn dạo Chấn Đán chứ."

Tề đại ca: "Sao lại thế? Vì vị Lục lão sư kia sao?"

Gia Mẫn gật đầu: "Đúng vậy!"

Nàng dựa vào sô pha, không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng lại hồi tưởng hết thảy mọi chuyện ồn ào hôm nay, có thể nói, cẩn thận suy nghĩ một chút, Gia Mẫn càng thêm khẳng định Từ Thục Tuệ là trọng sinh.

Không phải xuyên không!

Là trọng sinh!

Suy cho cùng, sẽ không ai tự nhiên có ác cảm hay thù hận với người lạ, tình huống như vậy rất khó có thể xảy ra. Nhưng Từ Thục Tuệ có, nàng ta đối với Lục Minh Tuyết, đối với nàng đều có. Cho nên Gia Mẫn đoán rằng, người này có tám chín phần là trọng sinh.

Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Ca ca, việc kinh doanh của nhà Từ Thục Tuệ và nhà chúng ta cạnh tranh lớn lắm sao?"

Tề đại ca gật đầu: "Lớn!"

Những việc nhỏ này, hắn cũng sẽ không gạt tiểu cô nương nhà mình.

Gia Mẫn trầm tư trong chốc lát, nghiêm túc nhắc nhở: "Vậy, về sau đại ca nhất định phải để tâm tới Từ gia một chút."

Nếu Từ Thục Tuệ là người trọng sinh, vậy thì chuyện nàng ta biết trước quá nhiều. Tuy rằng bản thân nàng vẫn nắm được cốt truyện, nhưng sao có thể sánh bằng Từ Thục Tuệ. Hơn nữa, nàng ta vốn dĩ là người của thời đại này, khẳng định có thể thích ứng và hiểu rõ nhiều hơn so với nàng.

Cho nên nếu nàng ta thật sự muốn giúp Từ gia phát triển, Gia Mẫn khó mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Tóm lại, huynh phải cẩn thận."

Tề đại ca bởi vì lời Gia Mẫn nói, khóe miệng giương lên, tâm trạng có chút không tồi, hắn mỉm cười: "Được, đại ca đều nghe theo tiểu Gia Mẫn."

Thật ra, Tề Gia Mẫn đoán không hề sai, Từ Thục Tuệ trọng sinh!

Chính Từ Thục Tuệ cũng không tin nổi, cô ta từ kẻ trắng tay hiu quạnh ở tuổi 38, lập tức trở lại năm 18 tuổi.

Khi đó, cô ta đã không thể chịu nổi nữa rồi, thời thế thay đổi, bản thân cô ta vô dụng dư thừa. Tất cả mọi thứ trong quá khứ cứ như mây khói thoáng qua, thật sự không muốn sống nữa. Đó cũng là lúc, cô ta hiểu rằng thì ra tình yêu ở trước mặt sự sống còn, không đáng một đồng. Từ nhỏ đến lớn, Từ Thục Tuệ chưa bao giờ trải qua cuộc sống thiếu thốn tiền bạc, nhưng nghèo khó nhiều năm cuối cùng cũng chết vì không có tiền.

Cô ta nhảy hồ tự sát.

Chỉ là lần nữa tỉnh lại, cô ta trở lại năm 18 tuổi.

Từ Thục Tuệ cũng không biết chuyện gì  xảy ra, nhưng vẫn cảm kích món quà ông trời đã ban cho cô ta.

"Thục Tuệ, không phải bảo con đi tìm hiểu nguồn cung của nhà Gia Mẫn sao? Sao con lại rơi xuống nước? Còn huynh muội Lục gia kia, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Ba Từ tức muốn hộc máu, lúc có mặt người ngoài, ông tự nhiên khó mà nói, nhưng khi huynh muội Lục gia vừa đi khỏi, ông liền tức giận chất vấn nữ nhi.

Từ Thục Tuệ mới vừa uống xong canh gừng, cả người ấm áp hơn không ít, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân.

Ông của hiện tại vẫn là người đàn ông trung niên lịch lãm, hoàn toàn không phải bộ dạng già nua thê thảm.

"Tề Gia Mẫn?" Cô ta do dự nhìn về phía phụ thân, sau đó nhớ lại chuyện hôm nay rơi xuống nước, đúng là Tề Gia Mẫn cũng có ở đó.

Ký ức của cô ta đối với Tề Gia Mẫn vẫn mãi khắc sâu, tin rằng chỉ cần người có quen biết Tề Gia Mẫn, đều không thể quên được nàng. Chẳng qua, cô ta và Tề Gia Mẫn, cũng không thể tính là bằng hữu được đúng không? Chỉ như bạn cùng trường có biết đến đối phương mà thôi.

"Con đứa nhỏ này làm sao vậy? Sao cứ mơ mơ màng màng, con xem lời ta nói  như gió thoảng bên tai đúng không, không phải đã dặn con, nói chuyện tử tế với Tề Gia Mẫn sao? Hoá ra ta nói nhiều như vậy, con vẫn không để trong lòng! Đừng cho là ta không biết. Đôi mắt của con đều dính chặt trên người nam nhân khi nãy! Ta nói cho con biết, đừng làm những chuyện vô ích, con thích ai ta mặc kệ, nhưng tốt hơn hết con phải nỗ lực cho ta, chỉ cần con câu dẫn được ca ca Tề Gia Mẫn......"

"Con không muốn câu dẫn ca ca Tề Gia Mẫn! Bọn họ đều chết sớm! Chẳng lẽ con phải làm quả phụ sao?"

"Con đứa nhỏ này còn dám già mồm, ta có nói con thật sự gả cho bọn chúng sao, chỉ là lừa bọn chúng mà thôi! Con rốt cuộc có hiểu hay không vậy!" Ba Từ tức giận mắng chửi hồi lâu, Từ Thục Tuệ bởi vì trọng sinh trở về, rất nhiều chuyện còn chưa thích ứng kịp, đã bị ăn mắng.

Cũng may, Ba Từ chỉ mắng một chút liền rời đi.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, ba Từ đi rồi, tuy nhiên mẹ Từ người vẫn luôn giữ im lặng lại mở miệng: "Đây có phải là vị lão sư con thích không?"

Không đợi Từ Thục Tuệ mở miệng, bà lại nói: "Con là từ trong bụng ta sinh ra, ta không hiểu tính khí của con sao? Nhưng ta phải nói cho con biết, con và nam nhân kia không có khả năng. Hơn nữa, con cũng nhìn thấy rồi đó, người ta là chướng mắt con. Có một số chuyện, ta không muốn nói nhiều với ba con, nhưng nếu con vẫn giữ ý nghĩ muốn làm xằng làm bậy, ta sẽ đem chuyện này nói cho ông ấy nghe. Tới lúc đó ông ấy sẽ đem con gả ra bên ngoài."

Nói xong, Từ phu nhân hận sắt không thành thép trừng mắt liếc nàng một cái, xoay người rời đi.

Vốn dĩ căn phòng đang ồn ào cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, Từ Thục Tuệ ôm đầu gối ngồi trên giường, cười lạnh một tiếng.

Thời thiếu nữ cô ta đã từng cho rằng họ là ba mẹ tốt nhất, nhưng sau tất cả cô ta nhận ra, đều là đánh rắm! Ba mẹ cô ta, bất quá cũng chỉ là một đôi tiện nhân mà thôi. Khi đó, Lục Minh Kỳ đã chết, Phạm Hiểu Vi cũng đi rồi, cô ta ở Lục gia chịu không nổi nữa, chỉ cầu xin được về nhà, nhưng bọn họ lại không chịu nhận.

Họ đã quên rằng, bản thân cô ta bị bọn họ bồi dưỡng thành một gian tế, ngầm giúp cho việc kinh doanh của Từ gia. Vậy mà bọn họ cũng không hề niệm chút tình cũ.

Đến chết, cô ta vẫn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng của ba mẹ mình.

Từ Thục Tuệ tổng kết kiếp trước không dài không ngắn của mình, thời thiếu nữ ngây thơ nhiệt tình, vì cơ hội được cùng Lục Minh Kỳ ở bên nhau và lòng hiếu thảo mà tùy ý để ba mẹ bài bố. So với nữ nhân trong mấy khu phố đèn đỏ có gì khác nhau.

Sau cùng vẫn được như ý nguyện gả cho Lục Minh Kỳ làm thiếp. Nhưng người Lục gia lại khinh thường cô ta. Lục gia và Phạm gia là thế giao, tất cả mọi người đều đứng về phía Phạm Hiểu Vi, chưa bao giờ cho cô ta một sắc mặt tốt. Cô ta nhận hết hành hạ, tủi nhục.

Mà Lục Minh Kỳ, đối với cô ta cũng không có một chút thương tiếc.

Hắn không thích cô ta, thậm chí hắn cũng không thích Phạm Hiểu Vi.

Lúc ấy cô ta cũng không hiểu tại sao, mãi đến sau này Tề gia suy tàn, Tề Gia Mẫn đã chết. Cô ta mới biết được, người Lục Minh Kỳ thích thì ra là Tề Gia Mẫn. Vì để báo thù cho Tề Gia Mẫn, hắn bán đứng bạn tốt của mình Du tứ thiếu, khiến cho toàn quân bị tiêu diệt, Du tứ thiếu chết trận.

Mà bằng phần đại lễ này, hắn cấu kết với người Nhật Bản, trở thành thị trưởng mới nhậm chức của Thượng Hải. Cũng vào thời điểm đó, công ty Già Hưng cũng đang bị rung chuyển bởi bão tố, Cao Như Phong mấy lần bị tập kích xém chút nữa mất mạng.

Khoảng thời gian này, Lục gia đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với hắn, Phạm Hiểu Vi cùng hắn ly hôn sau đó rời đi. Chỉ còn cô ta ở lại bên cạnh hắn, nhưng hắn cũng không hiển hách được bao lâu, cuối cùng vẫn chết.

Chỉ vì, Tề Gia Mẫn.

Vì nha đầu chết tiệt Tề Gia Mẫn kia.

Cô ta thậm chí cũng không biết, rốt cuộc hắn bắt đầu thích Tề Gia Mẫn từ khi nào.

Người Từ Thục Tuệ lúc ấy hận nhất, chính là Tề Gia Mẫn, nhưng cỏ trên mộ  Tề Gia Mẫn còn cao hơn so với cô ta! Tề Gia Mẫn vào năm hai mươi tuổi kia liền hương tiêu ngọc vẫn, cho dù hận thấu xương, cô ta cũng không thể tính sổ với nàng.

Khi đó cô ta vẫn luôn cho rằng, cô ta căm thù Tề Gia Mẫn nhất. Nhưng rất nhiều năm về sau, cô ta mới nhận ra không phải như vậy.

Người cô ta hận là ba mẹ mình, là Lục gia, là Lục Minh Tuyết đối với cô ta đuổi cùng giết tận!

Từ Thục Tuệ nghĩ đến điều này, cô ta bật khóc, nhưng rất nhanh cô ta lại nở nụ cười. Đời trước cô ta thất bại thảm hại, nhưng ai bảo ông trời thương sót cô ta chứ! Cho cô ta trở lại một lần nữa! Cô ta so với người khác có nhiều hơn một cơ hội.

Lúc này đây, bất kể là ai, những người đã có lỗi với cô ta, cô ta đều phải thanh toán một lần!

Nghĩ như vậy, Từ Thục Tuệ trở nên đắc ý, cười càng sung sướng hơn.

Nếu như Từ Thục Tuệ năm 18 tuổi chỉ đơn thuần là một tiểu thư con nhà giàu, thì Từ Thục Tuệ người đã trải qua bao thăng trầm lại là một con người hoàn toàn khác.

Tuy rằng vẻ ngoài 18 tuổi, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, làm sao có thể biến trở thành tâm thái tuổi 18. Tận trong xương cốt của cô ta đã khắc sâu con người thích tính kế, ích kỷ và xấu tính.

Suy cho cùng, trước khi cô ta trọng sinh, chỉ vì một miếng ăn đã có thể bán đứng bản thân; thậm chí còn vì tranh miếng ăn với người khác mà trở thành người đàn bà đanh đá chua ngoa.

Tiền, chỉ có tiền tài mới động lòng người.

Cô ta sẽ không buông tha cho những kẻ đã hại mình, nhưng trước tiên cô ta phải có tiền trong tay. Cô ta không bao giờ muốn trải qua những ngày không có tiền, không có thức ăn, ngày qua ngày chật vật khốn đốn.

Hơn nữa, trước mắt phải tìm một cái đùi để ôm.

Du tứ thiếu.

Kiếp trước Tề Gia Mẫn cũng nhờ bái Du tứ thiếu làm sư phụ, cho nên trong nhiều thời điểm mới có thể hoá nguy thành an. Khi ấy cô ta chỉ quan tâm tới Lục Minh Kỳ, nhưng ít nhiều cũng có  nghe nói qua, suy nghĩ một chút, hẳn là chuyện này còn chưa xảy ra? Như vậy bây giờ, cô ta có thể bắt lấy cơ hội này đúng không? Cô ta lê dép, nhanh chóng xông ra ngoài, nói: "Ba, người giúp con trở thành hội viên câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ đi!"

Là một người trọng sinh, Từ Thục Tuệ rất dễ dàng thuyết phục được ba mình, ngày hôm sau cô ta liền xuất hiện ở câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ.

Nhưng ngoài ý muốn, cô ta lại lần nữa gặp Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn cũng không đi một mình, bên cạnh nàng còn có ba cô gái. Thật trùng hợp, ba vị này Từ Thục Tuệ biết, đều là những nữ tử khá có tiếng ở Bến Thượng Hải thời kỳ này.

Cũng không biết Tề Gia Mẫn nói cái gì, khiến ba người bọn họ đều cười đến cong khóe mắt.

Tuy rằng cách đây đã lâu, những chuyện xảy ra thời đi học, cô ta cũng không còn nhớ rõ lắm, nhưng vẫn ấn tượng, Tề Gia Mẫn là người bề ngoài mềm mại đáng yêu, bên trong ngoan độc! Nàng tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.

Người này giỏi ngụy trang nhất.

Bây giờ xem ra thật sự là như vậy, nhìn xem Tiếu Hân không phải rất tín nhiệm nàng sao!

Cô ta năm đó nghe nói, Tiếu Hân bởi vì bị Tề nhị thiếu bội tình bạc nghĩa, sau khi sảy thai lại bị các tờ báo lá cải đồn thổi, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Tiếu gia. Mà người chủ mưu đằng sau chính là hai huynh muội Tề Gia Hỉ và Tề Gia Mẫn.

Rõ ràng là người như vậy, hiện tại lại bày ra bộ dáng thuần lương vô tội.

Từ Thục Tuệ nhìn các cô gái, biết rằng bọn họ đều có chút thân phận, trưng ra bộ mặt tươi cười bước tới, cơ hội như vậy phải luôn nắm chắc.

Tề Gia Mẫn cứ cách một ngày lại đến đây luyện bắn súng một lần, lần này tình cờ đúng lúc Huệ Mỹ Thư mở họp, Du Khanh Tiếu Hân còn có Mục Lan đều đề nghị muốn cùng nhau tới đây. Chuyện này cũng chẳng có gì, Gia Mẫn tất nhiên đồng ý.

Đây cũng không phải nhà nàng, mình tới được người khác cũng có thể, mọi người đều bỏ tiền như nhau.

"Tề Gia Mẫn." Từ Thục Tuệ bước tới, ôn nhu: "Thật trùng hợp, ngươi cũng ở đây. Hôm qua gây rắc rối cho ngươi rồi, ngại quá!"

Tề Gia Mẫn dừng một chút, lắc đầu: "Không sao."

Từ Thục Tuệ cười nói: "Nếu vậy, trùng hợp gặp chi bằng đi cùng nhau?"

Nàng nhìn về phía mấy người Tiếu Hân, khách khí đưa tay: "Chào mọi người, ta là Từ Thục Tuệ, là bạn học của Tề Gia Mẫn."

Rượu đã cạn mà Gia Mẫn vẫn không chủ động giới thiệu, trong lòng Tiếu Hân liền  hiểu rõ, nhưng biểu cảm vẫn lịch sự, nàng đưa tay chạm nhẹ tay cô ta một cái, sau đó buông ra, lãnh đạm nói: "Xin chào, ta là Tiếu Hân."

Nàng còn tính là khách khí, Du Khanh chỉ gật đầu, cười nhẹ một cái xem như đã chào hỏi qua. Về phần Mục tiểu thư Mục Lan đi chung, nàng căn bản không phản ứng gì. Con gái út của vua vận tải biển, gia đình giàu nhất Bến Thượng Hải, hiển nhiên kiêu căng không ít.

Trong lòng Từ Thục Tuệ không vui, nhưng suy cho cùng cô ta vẫn là người đã trải sự đời, sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ mỉm cười ôn nhu, nói: "Đây là lần đầu tiên ta tới đây, có chút không quen, không biết có thể hay không......" Cô ta tạm dừng một chút, tỏ vẻ do dự: "...chơi cùng nhau?"

Nếu hôm qua Gia Mẫn chỉ phỏng đoán tám chín phần, thì hôm nay khi thấy cô ta diễn như thế này, trong lòng nàng đã chắc chắn, người này đã không còn là cô ta của ngày hôm qua.

Nghĩ như vậy, trong lòng Gia Mẫn có chút khổ sở. Tuy Từ Thục Tuệ không phải là bạn tốt nhất của nàng, nhưng cũng coi như là bằng hữu cùng trường mấy năm. Nàng vẫn nhớ rõ lần trước, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cô ta lôi kéo nàng bộ dạng muốn giải thích.

Chỉ tiếc là, Từ Thục Tuệ mà nàng biết đã triệt để không bao giờ quay trở lại.

Tuy rằng nàng biết Từ Thục Tuệ bây giờ, cũng chỉ là bộ dạng trưởng thành sau này của cô ta. Nhưng Gia Mẫn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Người trước mặt, đâu đâu cũng lộ ra vẻ xa lạ. Thậm chí còn có một tia...... tính toán? Cho dù, cô ta cố gắng che đậy, nhưng Gia Mẫn vẫn cảm thấy bất an, loại cảm giác bất an này khó có thể diễn tả thành lời.

Mặc dù Tề Gia Mẫn sống hai kiếp đều chưa thành niên, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc. Ít nhất, đối với người có địch ý với mình nàng vẫn nắm rất rõ. Ai bảo kiếp trước gia cảnh của nàng quá mức phức tạp cơ chứ! Mẹ nàng và cậu náo loạn gây ra một vụ tranh chấp gia sản trong gia đình hào môn, kiện tụng kéo dài tới hai năm.

Ba nàng nuôi tiểu tam, mẹ nàng nuôi trai bao, chán người này lại đổi người khác.

Tề Gia Mẫn có lẽ tuổi còn nhỏ cho nên không có tâm cơ, nhưng mắt lại không bị mù.

Vẫn nhìn ra được, và nhìn rất chuẩn!

"Hôm nay ta và bằng hữu đi cùng nhau, mọi người cũng không thân, hơn nữa chúng ta còn có chút chuyện muốn nói riêng, chỉ sợ là không tiện." Gia Mẫn uyển chuyển từ chối, nói: "Nếu ngươi lần đầu đến đây, có thể nói với nhân viên để họ đưa người đi tham quan, nhân tiện làm quen một chút. Sau này tự mình tới cũng không bị bỡ ngỡ."

Đôi mắt to ngấn nước của Gia Mẫn trông vô cùng chân thành, nhưng khiến Từ Thục Tuệ bất mãn trong lòng. Cô ta cười khẽ, rất có ý tứ, nhưng vẫn nói: "Được, vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa."

Cứ để nàng hiện tại khoe khoang đi, nhưng không phải vẫn chết sớm đó sao!

Từ Thục Tuệ che giấu tâm tư nơi đáy mắt, lùi về sau một bước.

Tề Gia Mẫn cũng không quan tâm những chuyện râu ria nữa, trực tiếp đi vào khu vực tập bắn. Chuyện Từ Thục Tuệ, nàng cũng không cần nói thêm, Tiếu Hân và Du Khanh đều là bạn tốt của Gia Mẫn, nàng không đề cập tới, bọn họ tự nhiên cũng không hỏi; còn về Mục Lan, nàng căn bản cao ngạo không đem Từ Thục Tuệ để vào mắt.

Cho nên bốn người đều nói về vấn đề chính. Mỗi năm khai giảng, Huệ Mỹ Thư các nàng đều sẽ bận rộn một khoảng thời gian. Ngoại trừ việc tuyển thêm thành viên mới, còn phải tuyên truyền về việc đi học và tính tự lập của nữ tử. Đây cũng là mục đích của Huệ Mỹ Thư bọn họ.

Dù sao đi nữa, từ góc độ của một người hiện đại, Gia Mẫn cảm thấy trong điều kiện xã hội như vậy, những gì Huệ Mỹ Thư có thể làm đã là rất tốt rồi. Mà các thành viên cũng rất có năng lực, tuy là người xuyên không, Gia Mẫn vẫn tự nhận, mình làm chưa chắc đã tốt hơn người ta.

Cũng giống như Mục Lan, tuy có chút kiêu ngạo, EQ thấp, nhưng nàng rất có trách nhiệm. Năm ngoái bọn họ quen biết nhau là bởi vì một bạn học nữ ở nhà thường xuyên bị đánh đập, hơn nữa còn xém chút bị bán đi. Lần đó cũng nhờ Mục Lan cực lực hòa giải, cố gắng thuyết phục gia đình này. Thật ra ở thời đại này, có thể chi tiền cho con cái học đại học, đều không phải gia đình bần hàn. Nhân tài vượt khó giống như lông phượng sừng lân rất hiếm, suy cho cùng kham không nổi. Dù vậy, vẫn có một số người học nửa chừng rồi bỏ dở. Hơn nữa, phần lớn đều là nữ sinh, có thể do trong nhà xảy ra chuyện, nhưng sự thật chứng minh, thời điểm gia đình xuất hiện vấn đề, con gái luôn là người đầu tiên chịu thiệt!

Lần đó, chính Du Khanh và Mục Lan dẫn dắt mọi người tới gia đình kia làm công tác tư tưởng.

Trường hợp của bạn nữ này và trường hợp của Kim Thúy Lung hoàn toàn khác biệt. Nàng không đến mức độ như Kim Thúy Lung, chỉ đơn giản gia đình nàng không xem trọng con gái. Cho nên Mục Lan rất kiên trì, nàng thậm chí còn đồng ý giúp đỡ học phí cho bạn học nữ này, chỉ tiếc, lòng tốt của các nàng lại bị lợi dụng.

Khi đó Huệ Mỹ Thư tổng cộng đến bốn người, trăm triệu lần không nghĩ tới gia đình này lại muốn đem Du Khanh và Mục Lan nhốt lại, gạo nấu thành cơm, sau đó trở thành rể hiền hào môn. Mà nữ sinh này vốn dĩ là người bị hại, hiện tại lại trở thành đồng lõa.

Về điểm này, các nàng làm sao có thể nghĩ đến.

Cũng may Du Khanh có chút cảnh giác, nhận thấy gia đình này muốn lặng lẽ  đóng cửa, tình huống không đúng lắm, lập tức kéo mấy cô gái còn lại ra ngoài, xô xô đẩy đẩy chạy tới cửa, suýt chút nữa bị kéo trở về.

Đúng vậy, chỉ thiếu chút nữa, nhưng ai ngờ bọn họ lại gặp phải Tề Gia Mẫn sức lực đại chứ!

Vì thế, xui xẻo biến thành gia đình kia!

Nếu không phải Tề Gia Mẫn "anh hùng cứu mỹ nhân", thì hai nhà gặp phải đả kích này còn có tương lai của hai cô gái, đều rất khó nói! Tất nhiên, gia đình này về sau bị Mục gia điên cuồng trả thù, hiện tại đã sớm nhà tan cửa nát.

Cũng vì chuyện này, việc Kim Thúy Lung ở Bách Nhạc Môn làm vũ nữ, Mục Lan không muốn quản, nàng sợ bị tính kế lần nữa.

"Chuyện của Huệ Mỹ Thư, Mục Lan ngươi phải để tâm chút nha. Chờ sang năm ta tốt nghiệp, ngươi chính là hội trưởng, bây giờ trước mắt nên tập thích ứng dần." Du Khanh thấy Mục Lan phân tâm, quơ quơ tay.

Mục Lan: "Được rồi, ta biết mà!"

Gia Mẫn thấy bọn họ lại thảo luận về chuyện này, nàng tự mình luyện tập bắn súng, tóm lại vị sư phụ đại nhân kia của nàng yêu cầu rất cao.

Bọn họ thảo luận nửa giờ, Gia Mẫn cũng ngoan ngoãn luyện tập nửa giờ, may mà ở đây không có nhiều người, cho nên cũng không mấy ầm ĩ. Gia Mẫn thật sự không hiểu, bây giờ thời thế loạn lạc, vì sao có điều kiện tốt như vậy, mọi người lại không chịu luyện tập chứ!

Khó hiểu!

"Tiểu Gia Mẫn à, ngươi không muốn nghỉ ngơi một chút sao?"

Mục Lan gọi nàng, Gia Mẫn quay đầu, đặt tại nghe và súng xuống, cười nói: "Tới liền đây."

Mục Lan chớp chớp mắt, ái muội cười cười, nói: "Nghe nói...... khoảng thời gian trước, người luôn cùng Du tứ thiếu luyện bắn súng sao?"

Tề Gia Mẫn: "Ừ, đúng vậy! Người là sư phụ ta mà! Hiếm khi được cao thủ nguyện ý chỉ dạy, ta đương nhiên phải học thật tốt."

Lời vừa nói ra, vài người đều có chút kinh ngạc.

Chỉ là, bọn họ còn chưa phản ứng gì, liền nghe thấy có tiếng động bên ngoài, Gia Mẫn nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa ra. Lúc này đã không còn ai, nhưng Gia Mẫn vẫn nhìn thấy làn váy thoáng qua rồi biến mất ở ngã rẽ, có chút giống chiếc váy màu đỏ hôm nay Từ Thục Tuệ mặc.

Cô ta đứng đây nghe lén bọn họ nói chuyện sao?

Nghĩ đến đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Mẫn nhăn lại, không thể nào vui nổi.

"Có chuyện gì vậy? Là ai?" Tiếu Hân nhẹ giọng hỏi.

Gia Mẫn suy nghĩ một chút, nói thật: "Ta không thấy rõ là ai, nhưng nhìn váy, hẳn là Từ Thục Tuệ."

"Người này có tật xấu như vậy sao? Chạy tới đây nghe lén?" Mục Lan trầm mặt, "Hiện tại người không đáng tin sao lại nhiều như vậy, nghe nói ngày hôm qua còn có người đi cưa cẩm Lục lão sư đấy! Kết quả rơi xuống nước làm hại Lục lão sư phải cứu người."

Gia Mẫn: "............"

Sợ nhất chính là không khí đột nhiên an tĩnh.

Nàng ngập ngừng nói: "Ngày hôm qua, người rơi xuống nước kia cũng là cô ta."

Nếu có thể, nàng ước rằng không có chuyện gì xảy ra với Từ Thục Tuệ ngày hôm qua.

Chỉ có điều, thời gian không thể quay lại.

Mục Lan: "......"

Tuy bị nghe lén cũng không có gì lớn, nhưng vẫn làm mọi người mất hứng, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, bọn họ cũng chào tạm biệt. Nhưng Gia Mẫn vẫn không đi, nàng thành thật nói: "Ta còn muốn tập luyện thêm một tiếng nữa."

Nàng đã tự quy định bản thân, cách một ngày một lần, mỗi lần hai tiếng. Nếu hoàn thành tốt và tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch, hiệu quả sẽ nhân đôi với một nửa công sức bỏ ra.

Tiếu Hân: "Vậy ta đi trước đây, tiểu đệ ta gần tan học rồi, ta phải đi đón nó."

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ mẹ của Tiếu Hân vẫn chưa trở về nhà, nhưng trạng thái của Tiếu Hân tốt hơn nhiều so với khi có mẹ nàng ở nhà, Gia Mẫn cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Du Khanh và Mục Lan hiển nhiên cũng không thể ở lâu, ba người cùng nhau rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, phòng tập bắn bên này dường như cũng không còn ai, một mình nàng chuyên tâm luyện tập, người trong nhà đều biết thói quen của nàng, cho nên sẽ không đến sớm hơn thời gian đã định.

"Kẽo kẹt......"

Tiếng mở cửa vang lên, Tề Gia Mẫn bởi vì chuyện Từ Thục Tuệ trước đó mà trở nên cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng động, không khỏi tê dại quay đầu lại.

Chỉ là lần này, không phải Từ Thục Tuệ, ngược lại là...... Cao Như Phong.

Gia Mẫn không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải Cao Như Phong, nàng mím môi, sắc mặt không được tốt cho lắm. Nàng dứt khoát bỏ dụng cụ xuống, thu dọn một chút chuẩn bị rời đi. Chẳng qua vào lúc đi ngang qua nhau, Cao Như Phong đột nhiên vươn tay chặn ngang đường đi của Tề Gia Mẫn, hỏi: "Muốn ở trước mặt hắn thể hiện đến như vậy sao?"

Tề Gia Mẫn: "?"

Cao Như Phong nhìn đôi mắt to trong veo của Tề Gia Mẫn, vốn dĩ trong lòng có chút không vui, nháy mắt liền tiêu tán không còn lại gì. Bộ dạng ngây thơ mờ mịt này của nàng, căn bản là không hiểu gì cả.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, hắn đã lập tức khẳng định chắc nịch.

Cho nên, nha đầu ngốc nghếch này thật sự đơn giản là không biết gì hết!

"Ngươi......"

Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nàng một phen, nói: "Đồ ngốc."

Tề Gia Mẫn bất mãn nhìn chằm chằm Cao Như Phong, không biết tên này lại phát điên cái gì. Nên nhớ rằng, ngoại trừ người trong gia đình, nàng vô cùng ghét người khác xoa đầu mình. Nàng trịnh trọng: "Ngươi bỏ móng heo của ngươi ra ngay, còn chạm vào đầu ta, ta sẽ không khách khí với ngươi."

Cao Như Phong cười nhạo một tiếng, hỏi: "Không khách khí thì sao?"

Gia Mẫn: "Chờ ta luyện xong, trực tiếp xử lý ngươi."

Cao Như Phong cười càng lớn hơn, hắn dựa vào trên tường, châm một điếu thuốc, nói: "Này là em nói nha, được thôi, ta chờ."

Đây rõ ràng là không xem nàng ra gì mà.

Tề Gia Mẫn bực bội, nàng xoay người định rời đi, Cao Như Phong lại lần nữa đưa tay ngăn cản, nói: "Luyện tập thì cứ luyện tập, nhưng nhớ rõ câu một ngày là thầy cả đời là cha."

Gia Mẫn: "?"

Câu này, sao lại quen tai như vậy chứ?

Dường như đã từng nghe ai nói qua, Gia Mẫn tự hỏi một lược, cuối cùng cũng nhớ ra, đây là lời mà ngày hôm đó lúc đại ca gặp Du tứ thiếu đã nói.

Ý của bọn họ là, muốn nàng xem Du tứ thiếu như một người cha? Nàng đã có ba ruột của mình, chưa đủ hay sao? Còn muốn coi người khác là cha?

A! Không đúng!

Ánh mắt nàng lóe lên, cuối cùng cũng hiểu được một chút nội hàm và tinh tuý của câu nói này.

Nói đúng hơn, đại ca là sợ nàng và Du tứ thiếu nảy sinh khác thường, cho nên mới cảnh cáo như vậy? Còn tên trước mặt này ở đâu chui ra xen vào chuyện của người khác chứ!

Nàng nhướng mày, nói: "Ngươi cũng dài tay quá ha."

Sau khi Cao Như Phong xoa đầu nàng, lại không chút khách khí nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một phen, hắn nói: "Tóm lại em phải ngoan ngoãn nghe lời."

Gia Mẫn không chút do dự, trực tiếp đánh lên bàn tay không thành thật của hắn, nói: "Bỏ móng chó của ngươi ra!"

Cao Như Phong cảm thấy khi Gia Mẫn tức giận, tóc của nàng như muốn dựng đứng lên, hắn lại không thành thật vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nói: "Tiểu Ớt Cay, đi thôi, cùng ca ca ra ngoài ăn cơm."

Mấy ca ca cùng một cha mẹ sinh ra của nàng, cũng không một tiếng ca hai tiếng ca như hắn!

Người này đúng là da mặt dày mà!

Gia Mẫn hết sức nể phục.

Nàng không khách khí dẫm lên chân hắn, nói: "Ngươi tránh qua một bên đi!"

Cao Như Phong bật cười, hắn ôm đầu Tề Gia Mẫn, ghé vào sát bên tai nàng thấp giọng nói: "Em nói xem, người bắn ta một phát kia có liên quan gì với nhà em không?"

Gia Mẫn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói của hắn pha chút cười đùa nhưng trong mắt lại không có nửa điểm ý cười, đôi mắt như vực sâu lạnh lẽo, đen nhánh không nhìn ra được tâm tư bên trong.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt bất biến.

Tề Gia Mẫn không biết tại sao, trong lòng căng thẳng, tim đập thình thịch.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, nhìn thẳng vào mắt hắn, dứt khoát lắc đầu, kiên định: "Không liên quan."

Mặc kệ có liên quan hay không, phủ nhận trước rồi tính!

Nàng tuyệt đối sẽ không để Cao Như Phong biến thành kẻ thù.

Hơn nữa, nàng thật sự không biết, không biết nghĩa là không có!

Nghĩ đến đây, Gia Mẫn dứt khoát lấy hết dũng khí, nàng ưỡn ngực, đúng lý hợp tình nói: "Tự ngươi tìm đường chết ăn một phát súng, liên quan cái rắm gì tới nhà ta! Đừng có đổ oan cho người khác!"

Ngón tay nàng không chút do dự chọc chọc vào ngực Cao Như Phong, nói: "Ngươi nhớ kỹ lại cho ta, lúc trước nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm nằm viện rồi! Chính ta là người hy sinh phần lương bì của ba ta, ngươi quên rồi sao! Nếu ta muốn động thủ với ngươi, khi đó đúng ra ta nên khoanh tay đứng nhìn, sao còn có thể cứu ngươi chứ! Ta rảnh đến vậy sao? Tất cả là tại ngươi! Chính mình khoe khoang coi trời bằng vung khắp nơi, kẻ thù chất thành núi còn đổ thừa tại nhà ta. Người khác nhìn ngươi không vừa mắt muốn giết ngươi quá là bình thường! Ngươi còn muốn đội nồi cho gia đình ta, có loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi sao? Hả? Nói đi?"

Tề Gia Mẫn dùng ngón tay chọc chọc không ngừng, Cao Như Phong nhìn ngón tay tinh xảo, trắng nõn như củ hành của nàng, trong lòng trở nên hưng phấn.

Mặc kệ hắn đã hỏi câu gì lúc đầu, Cao Như Phong sẽ không tiếp tục hỏi nữa.

Hắn xoa xoa đầu tiểu cô nương, nói: "Được, không liên quan tới nhà em."

Gia Mẫn: "Ngươi bớt động tay động chân lại đi."

Cao Như Phong không thèm để ý cười cười, tóc nàng đen nhánh mềm mại gợn sóng tự nhiên xoa rất thích.

Gia Mẫn: "Ngươi......"

Gia Mẫn đột nhiên xoay người, mở mạnh cửa, làn váy đỏ kia..... Mẹ nó, Từ Thục Tuệ nghe lén chưa đã đúng không?

Lần này nàng không dừng lại mà trực tiếp đuổi theo, Từ Thục Tuệ không biết Gia Mẫn đuổi theo, cô ta tưởng Cao Như Phong, vô cùng sợ hãi! Không dám quay đầu, hoảng hốt lao nhanh ra ngoài ......  "A!!!"

Cô ta đi nhầm...... phòng thay đồ nam!

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện của Lục Minh Kỳ, Gia Mẫn và Từ Thục Tuệ đứng ở góc độ khác nhau, cho nên trọng điểm cũng khác nhau. Từ Thục Tuệ yêu Lục Minh Kỳ, cho nên cô ta đối với chuyện của hắn biết rõ nhất; nhưng đối với Gia Mẫn mà nói, đọc truyện chắc chắn chỉ quan tâm đến diễn biến của nam chính, những chuyện râu ria chỉ nắm sơ sơ. Hơn nữa, nàng đã dần dần quên đi. Cho nên nàng không nhớ rõ là chuyện hết sức bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro