Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện hôm nay, thật sự không phải Tề Quảng Chí cố ý giày vò người ta.

Hơn nữa, là ba Tiếu bắt đầu trước, ông muốn đạt được lợi ích từ bên kia, lại nghĩ Tề Quảng Chí tuy hơi ngu ngốc, nhưng vẫn có thể tín nhiệm, cho nên mới chủ động tìm hắn ra ngoài nói chuyện.

Ông chỉ muốn ra ngoài nói một chút thôi, nhưng không nghĩ tới, Tề Quảng Chí lại kéo mình đến Tề gia. Sau đó nước miếng văng tứ tung, ông còn chưa nói được gì, mọi chuyện đã đi đến bước này.

Sầu ơi là sầu!

Nếu không phải ông có chút tỉnh táo, sợ là cuối cùng mai mối không thành, mà chính khuê nữ của ông cũng bị kéo vào.

Ba Tiếu cảm thấy Tề Quảng Chí đúng là khắc tinh của mình.

Cho nên, ông rất muốn chạy khỏi đây!

Nhưng mà Tề gia là nơi nào chứ, nói đến là đến nói đi là đi được sao? Ba giờ sáng ngày hôm sau ba Tiếu mới được thả ra. Trước lúc đi, Tề Quảng Chí còn luôn miệng mời ông hôm khác lại đến làm khách, hơn nữa vô cùng nhiệt tình, chờ ông trở về thương lượng với khuê nữ một chút chuyện kết thân!

Kết thân cái tiên sư nhà ngươi!

Tức chết mất!

Bởi vì chuyện này, ngày hôm sau, thời điểm Tiếu Hân gặp Gia Mẫn đã tò mò hỏi vài câu. Tóm lại, ba nàng tức giận đến mức sáng sớm đã đập bàn ăn, yêu cầu nàng không được đến Tề gia, tránh cho bị người ta nhớ thương.

Tề Gia Mẫn nghẹn cười, nhẹ nhàng bâng quơ miêu tả một chút tình hình khi đó, tất nhiên không thể nói rằng ba mình cố tình làm vậy, nàng vẫn rất chân thành nói: "Đại khái là do ba ta quá lo lắng cho mấy ca ca. Nhưng ngươi yên tâm, nhà ta cũng không phải cái loại dùng vũ lực để cưỡng ép người khác."

Lời vừa nói ra, Tiếu Hân liền hiểu.

Nàng và mấy huynh đệ Tề gia cũng đều là chỗ quen biết, tuy rằng không thân thiết lắm, nhưng tóm lại vẫn hiểu đôi chút. Nàng biết bọn họ đều không phải loại người như vậy, cho nên rất yên tâm.

Nàng cười nhẹ, nói: "Ba ta sợ trộm gà không thành còn mất nắm thóc."

Tiếu Hân cũng không đem chuyện này để trong lòng, nàng nói: "Nếu đã biết cặn kẽ mọi chuyện, ta tất nhiên hiểu được. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nghĩ nhiều."

Tự nàng cũng nhìn ra được, mấy ca ca của Gia Mẫn đều không có ý gì với mình.

Hai người khoác tay nhau tản bộ trong vườn trường, không khí thật dễ chịu.

"Bạn học Tề Gia Mẫn."

Gia Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh đứng cách đó không xa, dáng người cao gầy, mi thanh mục tú, bất quá ánh mắt có chút ảm đạm không mấy ưa nhìn: "Bạn học Tề Gia Mẫn, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Tề Gia Mẫn: "Ngươi là ai? Không thể!"

Nếu người này có ý tốt, nàng tự nhiên không tỏ thái độ như vậy. Nhưng ánh mắt của người này rất không thiện cảm, cho nên Gia Mẫn cũng sẽ không khách khí. Từ trước tới nay nàng không phải người lấy mặt nóng dán mông lạnh*.

*Lấy mặt nóng dán mông lạnh: dùng nhiệt tình đáp lại sự lạnh lùng, chán ghét của người khác.

Nam sinh không nghĩ tới nàng sẽ không khách khí như vậy, bị dội một gáo nước lạnh, trong lúc nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi.

Nhưng rất nhanh hắn liền nói: "Ta là Từ Quang Ninh."

Vẻ mặt Tề Gia Mẫn lạnh lùng: "Không quen biết."

Ai biết chó mèo từ đâu đến, lại muốn bày ra vẻ mặt quái dị "ngươi không thể không biết ta?"

Nghĩ mình là ai hả?

Từ Quang Ninh tức đến choáng váng, hắn lạnh mặt, gằn từng câu từng chữ: "Ta là Từ Quang Ninh bên khoa văn."

Gia Mẫn thật sự không quen biết người này.

Mặc dù đã bắt đầu học, nhưng nàng rất bận, bạn học cùng lớp còn chưa biết hết chứ đừng nói là người khác. Tề Gia Mẫn không biết hắn, nhưng Tiếu Hân lại biết, người này cùng khoa với nàng, Từ tài tử nổi danh, có tài văn chương nhưng tính cách có chút hận đời, không dễ mến. Bất quá bởi vì tính cách này mà được rất nhiều nữ sinh ái mộ.

Tất nhiên trong đó không có Tiếu Hân nàng.

Cho nên, dù Gia Mẫn không nể mặt hắn, nàng ở bên cạnh cũng không giải thích gì. Tóm lại ngươi có danh tiếng không có nghĩa là ai cũng biết ngươi!

"Bạn học Từ, ngươi có vấn đề gì sao? Ta thật sự không quen biết ngươi." Tề Gia Mẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Từ Quang Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sắc mặt càng thêm khó coi, hắn nói: "Ngươi xác định muốn nói ở đây?"

Hắn nhìn mọi người xung quanh, trong mắt ẩn chứa uy hiếp.

Cái cách hắn làm càng khiến Gia Mẫn càng thêm chán ghét. Nếu dáng vẻ cao cao tại thượng mang theo địch ý vừa rồi của hắn khiến nàng cảm thấy khó chịu, thì hiện tại chính là chọc nàng phát hỏa!

Tề Gia Mẫn lớn tiếng nói: "Vị bạn học Từ này, ta căn bản không quen biết ngươi, dựa vào cái gì kêu ta nói chuyện riêng với ngươi? Tuy bây giờ xã hội cũng tính là an ổn, nhưng ai biết ngươi như thế nào? Nếu đi đến một góc, ngươi làm gì ta, ta còn mặt mũi nào gặp ai? Nhìn ngươi cũng không giống thứ tốt đẹp gì!"

Bất kể loại con gái nào, cho dù tính tình hướng ngoại, cũng sẽ không nói những lời như vậy, nhưng Tề Gia Mẫn không quan tâm, thanh âm của nàng không thấp, nói thẳng không chút cố kỵ.

"Ngươi ngậm máu phun người!"

Tề Gia Mẫn: "Lời này của ngươi thật không có đạo lý, ta không quen ngươi, cùng bạn học đang đi dạo ngon lành, ngươi tới kêu ta ra một góc nói chuyện, hơn nữa bộ dáng còn uy hiếp, sao hả? Nơi này chính là Chấn Đán, xung quanh đều là bạn học ta, ngươi nghĩ ta sợ ngươi đúng không?"

Một khi Tề Gia Mẫn nhanh mồm dẻo miệng, đối phó với một nam sinh ngu ngốc như này, không thành vấn đề.

Người này bị nàng chọc tức đến mặt đỏ bừng, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Ta tới vì Lục Minh Tuyết! Sao ngươi có thể khi dễ nàng?"

Hắn lạnh lùng nhìn Tề Gia Mẫn, như người đại diện tối cao của đạo đức.

Tề Gia Mẫn: "Hả? Gì?"

Nàng nhìn nam sinh trước mặt một cách hoài nghi, tự hỏi không biết lại là kẻ ái mộ nào của Lục Minh Tuyết đây.

Nàng lạnh lùng nói: "Ta khi dễ cô ta? Ta khi dễ cô ta làm gì? Hơn nữa, ngươi là gì của cô ta? Nóng lòng lao tới như vậy, ngươi có bệnh sao?"

"Ngươi còn nói không khi dễ nàng, ngày hôm qua ngươi ở câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ mắng nàng. Rõ ràng là ngươi sai, nói xấu sau lưng nàng, còn tự cho ......"

"Người tự cho chính là ngươi, con mắt nào của ngươi thấy ta nói xấu cô ta? Ngươi có tận mắt nhìn thấy không? Có chính tai nghe thấy không? Cái gì cũng không, nghe sao hay vậy mà dám tới đây bới lông tìm vết. Ta thấy, ngươi học hành là học được một bụng chó sao? Ta nói cho ngươi biết, ta mặc kệ ngươi là Từ gì gì đó, nếu ngươi còn tới đây gây sự, hay chửi bới sau lưng ta, ta sẽ không khách khí với ngươi! Đồ thần kinh!"

Tề Gia Mẫn mắt thấy xung quanh có không ít bạn học vây xem, lập tức nói: "Mọi người nhìn rõ tên này. Sau này khi hắn xuất hiện, mọi người nhớ cách xa ra một chút, không chừng lại lao đến cắn người một cái đấy. Ta thậm chí không quen biết hắn, mà cũng đưa tới tai bay vạ gió. Ta không quan tâm ngươi và Lục Minh Tuyết có quan hệ gì, nhưng ta cầu xin ngươi nói cho Lục Minh Tuyết tiểu thư biết ta một chút cũng không thân với cô ta, thậm chí cũng không thể xưng là có quen biết. Làm ơn kêu cô ta đừng tới đây gây chuyện không thành, rồi tìm nam nhân lại đây kiếm chuyện có được không? Không phải ai cũng là mẹ cô ta, phải nhẫn nhịn tính công chúa của cô ta."

"Ngươi thật quá đáng!"

"Đến bây giờ ta còn chưa cho ngươi một tát lệch mặt khiến ngươi cút đi, đã là nể mặt ở trường học lắm rồi. Bằng không ngươi nghĩ ngươi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với ta sao? Tưởng ta dễ bắt nạt sao?"

Tề Gia Mẫn không dễ bắt nạt, chuyện này ai cũng biết.

Không cần Tề Gia Mẫn tự mình nói, dường như cả Chấn Đán không ai không biết, Tề Gia Mẫn có bốn ca ca! Có ca ca thì cũng bình thường thôi, nhưng cưng chiều muội muội giống nhà bọn họ, thì rất hiếm gặp!

Gia Mẫn kéo tay Tiếu Hân, nói: "Chúng ta đi."

"Chờ một chút!" Từ Quang Ninh đưa tay níu Gia Mẫn lại, chỉ là động tác của nàng nhanh hơn, dễ dàng tránh qua một bên. Từ Quang Ninh lảo đảo nhào lên phía trước, ầm một cái ngã sõng soài trên đất, hắn vừa há miệng, răng máu lẫn lộn.

Từ Quang Ninh chật vật bò dậy, thẹn quá hoá giận, ý đồ muốn kéo Tề Gia Mẫn, không ngờ lại bị một người đàn ông ngăn cản, ngẩng đầu vừa thấy: "Lục lão sư."

Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, nói: "Lục lão sư, người phải vì bạn học Lục Minh Tuyết chủ trì công đạo."

Lục Minh Kỳ đã đứng ở đây một lúc lâu, trên mặt hắn không có ý cười, lãnh đạm: "Ngươi chửi bới bạn học Tề Gia Mẫn, không phải ta càng nên vì bạn học Tề Gia Mẫn chủ trì công đạo sao? Ngày thường học hành không nghiêm túc, nhưng quấy rầy vu khống bạn học nữ số hai không ai dám giành số một. Trên lớp ta đều dạy ngươi như vậy sao?"

Lục Minh Kỳ tức giận, thật sự rất tức giận.

Chuyện xảy ra vừa rồi, hắn tận mắt chứng kiến từ đầu đến đuôi. Mặc kệ Lục Minh Tuyết và Tề Gia Mẫn có gút mắt gì, thì cách làm của bạn học Từ Quang Ninh đều vô cùng bỉ ổi không thể chấp nhận được.

Hắn lạnh lùng: "Ngươi đi cùng ta tới văn phòng!"

Từ Quang Ninh: "Ta té ngã là bởi vì cô ta......"

"Ngươi lại làm sao! Ta vẫn luôn đứng đây chứng kiến mọi việc, ta chỉ thấy ngươi vô cớ bắt nạt bạn học, không thấy người khác làm bậy. Nếu lúc này mà ngươi còn cắn lấy Tề Gia Mẫn không buông, ta chỉ có thể nói ngươi vô phương cứu chữa rồi!"

Hắn quay đầu lại phân phó một sinh viên đứng bên cạnh: "Phiền bạn học này đi gọi Lục Minh Tuyết đến văn phòng ta một chút!"

Nhìn thấy đoàn người hùng hổ rời đi, Gia Mẫn: "?"

Nàng nói: "Chúng ta không cần qua đó đúng không?"

Tiếu Hân gật đầu: "Lục lão sư không nhắc, hẳn là không cần đi. Quả nhiên con người Lục lão sư rất tốt."

"So với muội muội hắn nhất định là tốt hơn nhiều!" Tề Gia Mẫn phiền muộn cảm khái: "Ta và cô ta, đã định sẵn là kẻ thù."

"Phụt!" Tiếu Hân xoa xoa khuôn mặt Gia Mẫn, nói: "Cô bé đáng thương! Sao lại để dính vào mấy chuyện như này đây."

"Nam sinh vừa rồi là ai vậy? Cùng trường với chúng ta sao?"

Tiếu Hân gật đầu: "Đúng vậy, bạn học cùng trường! Hắn chung khoa với ta, cũng cùng một khoá. Nhưng nếu không phải có chuyện lần này, ta cũng không biết hắn và Lục Minh Tuyết có dây dưa với nhau đấy!"

Tề Gia Mẫn: "Ha ha! Lục Minh Tuyết xem hắn là lốp xe dự phòng sao? Cũng giống với vị Lương công tử kia."

Nàng cảm thấy Lục Minh Tuyết không thật sự thích ai cả.

Nàng thử phân tích một chút cách làm người của Lục Minh Tuyết, nói: "Ta nghĩ ......"

Nàng cuộn cuộn mái tóc xoăn của mình, nói: "Cô ta căn bản không thật lòng, cô ta chính là loại người thích cảm giác được nhiều người ái mộ. Nhưng nếu bọn họ muốn phát triển mối quan hệ với cô ta, cô ta tuyệt đối không muốn! Bởi vì tận trong xương cốt, cô ta chướng mắt đám đàn ông này."

Tiếu Hân nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ngươi nói đúng."

Tề Gia Mẫn lại nói: "Vị đại tiểu thư này, ánh mắt cũng quá cao rồi!"

Tiếu Hân rất tán đồng với lời này của Gia Mẫn, nói: "Đúng là đạo lý này, ta cũng đã nhìn ra. Ta thậm chí cảm thấy......"

Nàng có chút khó nói, chần chờ thật lâu, nhưng chung quy quan hệ với Gia Mẫn rất tốt, nàng cảm thấy yên tâm, thấp giọng nói: "Ta có cảm giác, người cô ta thích chính là Lục lão sư."

Dường như sợ Gia Mẫn không tin, nàng bổ sung: "Rất nhiều lần ta bắt gặp cô ta dùng ánh mắt ngưỡng mộ và yêu mến để nhìn Lục lão sư; hơn nữa còn thấy cô ta nhìn Phạm lão sư một cách căm thù! Ta cũng từng gặp qua em chồng không thích tẩu tử, nhưng chưa thấy ai như cô ta! Đó là ánh mắt hận thấu xương."

Gia thế Tiếu Hân tuy rằng rất tốt, nhưng nàng lại có người mẹ không đáng tin cậy, cho nên nàng cũng không phải là một tiểu bạch thỏ.

Tề Gia Mẫn: "Ta cũng nhìn thấy được!"

Tiếu Hân: "Đúng không đúng không? Vốn dĩ ta còn tưởng mình suy nghĩ nhiều, nhưng ngươi cũng khẳng định như vậy, ta liền cảm thấy mình không hề nhìn lầm chút nào!"

Tiếu Hân cũng không phải là một người thích bàn luận chuyện của người khác, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà nói thêm: "Cô ta có bị làm sao không vậy? Thích ca ca của mình, quả thật điên rồi!"

Việc Lục Minh Kỳ và Lục Minh Tuyết không phải huynh muội ruột thịt, người bình thường không hề biết. Tề Gia Mẫn cũng không dám nói chuyện nhà người ta, cho nên cuối cùng vẫn không nói ra.

Sự tình hôm nay, Gia Mẫn vốn dĩ không quá coi trọng, nhưng nàng không thèm nhớ tới, điều đó không có nghĩa là người khác cũng lãng quên.

Ngày hôm sau mới vừa tan học, Lục Minh Tuyết liền tới tìm nàng, đi cùng còn có Lục Minh Kỳ. Sắc mặt Lục Minh Tuyết tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt phiếm hồng, cô ta cắn môi cơ hồ muốn chảy máu, nhưng vẫn mở miệng: "Tề Gia Mẫn, thật xin lỗi, ta không phải cố ý ở bên ngoài nói xấu ngươi. Thật ra, là bạn học Từ đã hiểu sai lời ta nói, mới dẫn đến kết quả này. Về sau sẽ không để xảy ra hiểu lầm như vậy nữa. Xin hãy thứ lỗi cho ta."

Tề Gia Mẫn nhìn biểu tình của Lục Minh Tuyết liền biết, cô ta thật ra không cam tâm tình nguyện, nhưng tuy rằng như thế, Gia Mẫn hiểu ngay lúc này nàng cũng không thể nói "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi".

Trong trường hợp này rất không thỏa đáng.

Ai kêu bọn họ đều là người có ăn học chứ!

Tuy nhiên Tề Gia Mẫn sẽ không thân thiện với cô ta, suy cho cùng Lục Minh Tuyết cũng không phải thật lòng đến xin lỗi.

Nàng bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Không sao, sau này không để chuyện như vậy xảy ra thì tốt rồi."

Có lẽ do thái độ của Tề Gia Mẫn, Lục Minh Tuyết cảm thấy ủy khuất hơn, Gia Mẫn thấy tay cô ta nắm chặt, vẻ không vui trên mặt càng lộ rõ.

Cho dù đẹp đến mấy, bộ mặt dữ tợn này luôn khiến người ta cảm thấy xấu đi vài phần. Như Lục Minh Tuyết vậy, vốn dĩ được coi là một đại mỹ nhân của Chấn Đán, đến Tề Gia Mẫn cũng không nổi tiếng bằng cô ta.

Ấn tượng của mọi người đối với nàng chỉ có hai chữ "học bá", dù sao cũng nhập học bằng vị trí thủ khoa, hơn nữa nàng thật sự rất chăm chỉ, càng khiến người khác xem nhẹ diện mạo nàng.

Nhưng hiện tại thì khác.

Hai người bọn họ, Lục Minh Tuyết tuy rằng minh diễm, nhưng trên mặt lại mang theo địch ý, cả người cao ngạo khó gần. Nhưng Tề Gia Mẫn thì ngược lại, sáu chữ xinh xắn đáng yêu dịu dàng vô cùng phù hợp với nàng. Tuy vẻ mặt nàng nhàn nhạt không cảm xúc, nhưng cũng không dữ tợn. Hơn nữa, bạn học lại chưa từng tranh chấp với Gia Mẫn, đương nhiên không thể thấy được bộ dáng miệng lưỡi sắc bén của nàng. Diện mạo ngọt ngào lộ ra một tia mềm mại, thập phần mong manh.

Trong nhiều trường hợp, tướng mạo cũng cực kỳ quan trọng.

Chính vì vậy mà mọi người đột nhiên cho rằng lời đồn không đáng tin. Cái gì mà Lục Minh Tuyết xinh đẹp như hoa, xứng đáng danh hiệu hoa khôi, rõ ràng đây đều là thổi phồng, nàng còn không bằng Tề Gia Mẫn.

Hiển nhiên Tề Gia Mẫn đẹp hơn.

Mặc dù Lục Minh Tuyết đến xin lỗi, cũng không lập tức rời đi. Thật ra, nếu có thể, cô ta căn bản không muốn xin lỗi, bị ép đến đây, trong lòng cô ta đã rất tức giận và xấu hổ rồi, nhưng Tề Gia Mẫn này đúng là táo tợn, không cho cô ta thể diện.

Hơn nữa, ánh mắt của các bạn học là có ý gì?

Mặc dù mọi người giả vờ bận rộn làm việc riêng, nhưng Lục Minh Tuyết vẫn nhìn ra ý tứ trong mắt bọn họ. Nó không phức tạp nhưng cũng đủ khiến cô ta mất kiểm soát.

"Ca ca, huynh bắt ta tới đây, ta đã tới. Bây giờ có thể đi được rồi chứ?" Lục Minh Tuyết nhất thời xúc động, nói ra.

Lục Minh Kỳ hơi nhíu mày, mím môi.

"Nếu không thành tâm, cần gì phải tới! Làm chậm trễ thời gian tan học của chúng ta."

Gia Mẫn xoay người định rời đi, Lục Minh Kỳ tiến tới giữ lấy tay áo nàng, Gia Mẫn quay đầu lại: "Lục lão sư, có việc gì sao?"

Lục Minh Kỳ nghiêm túc: "Bạn học Tề, muội muội ta không hiểu chuyện, ta thay nó nói một tiếng xin lỗi ngươi!"

"Ca! Tại sao huynh phải làm như vậy? Ta căn bản không sai!"

"Ồ? Vậy xin hỏi Lục tiểu thư cảm thấy mình không sai chỗ nào? Ngươi chào hỏi sư phụ ta, người không thèm ngó ngàng tới ngươi, là do ta nói xấu sau lưng ngươi sao? Vậy thì nhất định ngươi học khoa văn ám ảnh đến mức mắc chứng vọng tưởng đúng không? "

"Phụt!" Lúc này có rất nhiều người, nhất thời nhịn không nổi, một số người không khỏi phun, thậm chí vẻ mặt của Lục Minh Kỳ như muốn nứt ra tới nơi.

Gia Mẫn lại nói: "Lục lão sư, sau này ngài đừng làm loại chuyện đưa cô ta tới đây xin lỗi nữa. Người không biết hối cải sẽ không bao giờ thành thật xin lỗi người khác"

"Ngươi!" Lục Minh Tuyết tức đến phát khóc.

"Ngươi cũng đừng có khóc à, làm như ta bắt nạt ngươi không bằng. Rõ ràng là ngươi tự đến đây xin lỗi, ta đúng là oan uổng mà! Ngươi nói ta nói xấu sau lưng ngươi, ngươi có chứng cứ không? Ngươi không có. Ngươi dựa vào cái gì? Là bởi vì người ta không để ý tới ngươi. Ngươi phải hiểu, không phải tất cả nam nhân trong thiên hạ đều muốn lấy lòng ngươi, nguyện ý cùng ngươi nói chuyện! Ngươi đối với mi lực của bản thân có phải là quá tự tin rồi hay không? Được, bỏ qua vấn đề này, chúng ta lại nói đến vấn đề khác. Ngươi nói ta chửi bới ngươi, ngươi không có chứng cứ; nhưng ngươi ở trước mặt người khác chửi bới ta, có rất nhiều người làm chứng đấy. Ta tin hôm qua không ít người ở đây đều nghe thấy lời nói của bạn học Từ Quang Ninh kia. Ta không cần biết các ngươi quan hệ thân thiết ra sao, đến nổi hắn ra mặt thay ngươi. Nhưng, ngươi nhớ cho kỹ, Lục Minh Tuyết, là ngươi chửi bới ta! Không phải ta chửi bới ngươi!" Nói xong lời cuối cùng, Gia Mẫn hung hăng gằn từng câu từng chữ: "Ta thiết nghĩ, nếu Lục lão sư cũng đã đến đây, chuyện này nên cho qua! Nhưng ngươi thật quá đáng! Hiện tại làm trò trước mặt nhiều bạn học như vậy, ta cũng nói một câu, ta không muốn nói chuyện với ngươi, nếu ngươi lại làm phiền ta, ta sẽ đánh ngươi!"

Bây giờ không riêng gì bạn học cùng lớp, có không ít bạn học khác đều vây xung quanh, tuy rằng không biết mọi chuyện bắt đầu ra sao, nhưng cũng có không ít bạn học cùng lớp phổ cập lại cho họ. Hơn nữa chỉ cần nghe câu cuối cùng, cũng nhìn ra được là vấn đề của ai.

Tài ăn nói của Tề Gia Mẫn vô cùng lợi hại, hơn nữa lập luận đâu đấy rõ ràng.

Tuy rằng lời cuối có chút dữ tợn, nhưng vừa kháu khỉnh vừa đáng yêu* như một con mèo nhỏ bị chọc tức đến xù lông.

*Nguyên văn: 奶凶奶凶: nãi hung nãi hung: ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại rất đáng yêu.

"Bạn học Lục, ngươi thật quá đáng."

"Đúng vậy, ngươi cho rằng người ở khoa ta dễ ức hiếp sao? Cho dù ngươi là học tỷ cũng không được phép làm thế!"

"Lục lão sư tốt như vậy, Lục Minh Tuyết sao lại thế này kia chứ!"

Thầm thì to nhỏ, ngươi một lời ta một ngữ cũng đủ làm Lục Minh Tuyết suy sụp. Cô ta từ nhỏ đến lớn đều ở trong một vòng tròn cố định, theo khuôn phép cũ không dám đi sai một bước. Nhưng hiện tại, bọn họ dựa vào cái gì làm điều này với cô ta, nói những lời khó nghe với cô ta!

"Tề Gia Mẫn, là ngươi hận ta, cố ý nhằm vào ta!" Lục Minh Tuyết hét lên: "Chuyện năm đó ngươi luôn để trong lòng, ngươi cố ý!"

Ánh mắt Tề Gia Mẫn lạnh xuống: "Cho nên, mỗi lần ngươi đuối lý đều phải kéo chuyện khác vào sao?"

"Ngươi......"

"Các ngươi cút đi!" Đột nhiên một tiếng quát lớn, một nam sinh lao thẳng đến đây, đây không phải ai khác chính là Tề Gia Phát.

Hắn chạy tới trực tiếp đẩy Lục Minh Tuyết ra, mắt thấy cô ta lảo đảo, Lục Minh Kỳ đưa tay giữ lại.

Tề Gia Phát cả giận nói: "Lục Minh Tuyết, ngươi dám khi dễ muội muội ta! Tâm ngươi cũng đen tối hệt như cha mẹ độc ác của ngươi!"

Sắc mặt Lục Minh Tuyết nháy mắt tái nhợt, nàng ngập ngừng khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không mở miệng nổi, giống như tất cả lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng, một chút cũng phun không ra!

Tề tam ca không thèm quan tâm Lục Minh Tuyết tính diễn cái gì, hắn quay đầu giữ chặt tay muội muội, nói: "Muội muội đừng sợ, có ca ca ở đây!"

Thật ra Tề Gia Mẫn một chút cũng không sợ, thừa sức chiến đấu, không phải chỉ là cãi nhau thôi sao? Nàng kinh nghiệm đầy người. Nhưng mắt thấy ca ca bảo vệ mình như vậy, nàng vẫn cảm thấy lâng lâng, có chút vui vẻ nói không nên lời.

Gia Mẫn gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Muội biết ca ca ở đây."

Hốc mắt Tề tam ca lập tức đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm Lục Minh Tuyết, lạnh lùng nói: "Những chuyện cũ đã qua ta không muốn nhắc lại. Nhưng Lục Minh Tuyết, ta cảnh cáo ngươi nên thành thật một chút. Nếu không, Tề gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Muội muội chúng ta đi."

Tề tam ca hận không thể ở trong khoảnh khắc kia nói ra hành vi đê tiện của một nhà Lục Minh Tuyết, nhưng thời khắc mấu chốt, rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Cho dù Lục Minh Tuyết đi tìm chết cũng không phải là chuyện của hắn, nhưng hắn không muốn muội muội nhà mình bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Dù chỉ là ánh mắt đồng tình, cũng không được!

"Chờ một chút!" Lục Minh Kỳ lại lần nữa mở miệng, hắn nhìn về phía huynh muội Tề gia, nói: "Ta tiễn các ngươi."

Tề tam ca: "Không cần!"

Lục Minh Kỳ: "Chuyện nên làm."

Tề tam ca lau mặt một phen, nói: "Lục lão sư, ta biết chuyện này không liên quan tới ngài, ngài không cần trộn lẫn."

Hắn kéo muội muội nhanh chóng rời đi, Lục Minh Kỳ nhìn bọn họ có chút suy tư.

Một lúc lâu sau, hắn quay đầu nhìn về phía Lục Minh Tuyết, lúc này cô ta đã khóc đến mức run rẩy, Lục Minh Kỳ chỉ lạnh nhạt nói: "Theo ta về nhà."

Đương sự đều đã rời đi. Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi đây rốt cuộc là tình huống gì. Cũng không biết là ai đột nhiên mở miệng nói một câu "Vừa rồi Tề Gia Tài mắng bạn học Lục có cha mẹ lòng dạ đen tối, Lục lão sư vì sao một chút phản ứng cũng không có?"

Tiếng bàn luận xôn xao ngoài hành lang đột nhiên im bặt.

Tất cả mọi người an tĩnh lại, đúng vậy, tại sao không có phản ứng? Lục Minh Tuyết và Lục lão sư là hai anh em, cha mẹ Lục Minh Tuyết còn không phải là cha mẹ Lục lão sư sao? Nhưng vì sao Lục lão sư không nói năng gì.

Thậm chí còn có câu nói "không liên quan tới ngươi" kia của Tề Gia Phát, cũng rất kỳ quái.

"Hay là ...... bọn họ căn bản không phải huynh muội ruột thịt?" Mọi người ở đây đều là sinh viên, học giả cư nhiên không ngốc, một khi đã động não ai có thể bì kịp! Dường như bọn họ đã bắt được trọng điểm. Cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy quả nhiên là như vậy.

Nếu không, thật sự rất khó giải thích về phản ứng của Lục lão sư!

Không cần nói tới người đọc sách, chỉ cần là một người bình thường, cũng sẽ không im lặng khi cha mẹ mình bị người khác chỉ trích!

"Điều này không có khả năng đâu! Lục lão sư và huynh trưởng ta là bạn cùng trường, đến bây giờ mẫu thân ta vẫn còn nhắc mãi, lúc trước bà và mẫu thân Lục lão sư cùng có thai, còn muốn kết thông gia với nhau. Kết quả hai người đều sinh con trai."

"Ngươi có ngốc hay không vậy, không phải Lục lão sư, mà là bạn học Lục! Phụ thân của Lục lão sư học vấn uyên thâm, tóm lại không thể là người có tâm địa độc ác trong miệng người khác được."

Lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi gật đầu, bọn họ đều cảm thấy lời này có chút đạo lý, dường như đúng là như vậy!

"Hơn nữa, các ngươi có cảm thấy, thái độ của bạn học Lục đối với Lục lão sư, vô cùng bất bình thường không?"

Ai cũng không ngốc, vốn dĩ ban đầu không nghĩ theo hướng này, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, sự tình còn không phải là như vậy sao? Cho dù đối với Phạm Hiểu Vi hay là các nữ sinh khác ái mộ Lục Minh Kỳ, Lục Minh Tuyết đều ẩn ẩn có chút địch ý.

Tuy cô ta che giấu rất tốt, nhưng thời gian lâu dần, ánh mắt sẽ không thể gạt người.

Dường như chỉ trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn Lục Minh Tuyết khả năng không phải con gái Lục gia đã lan truyền khắp trường. Có vài nữ sinh kết giao với Lục Minh Tuyết vốn dĩ bởi vì thân phận muội muội của Lục lão sư, hận không thể làm tẩu tử của cô ta. Nhưng nếu như Lục Minh Tuyết căn bản không phải ruột thịt, lại còn ái mộ ca ca mình!

Vậy thì biểu hiện của bọn họ có chỗ nào hữu dụng chứ!

Trong lúc nhất thời dẫn tới rất nhiều người phẫn hận, triệt để đổ hết tội lên đầu Lục Minh Tuyết.

Thật ra chuyện này, vốn dĩ là vấn đề của bọn họ, không có em gái nuôi Lục Minh Tuyết này, thì Lục Minh Kỳ cũng có vị hôn thê Phạm Hiểu Vi, hơn nữa trước nay đều không hề che giấu. Nhưng mà thiếu nữ hoài xuân, các nàng vẫn hy vọng mình có thể thọc gậy bánh xe thành công. Thậm chí vì để có thể kiếm cớ tiếp xúc với Lục Minh Kỳ, nhiều người chạy đi kết giao với Lục Minh Tuyết.

Những tình cảm này nguyên bản chỉ là sự ngưỡng mộ của thiếu nữ, cuối cùng có thể sẽ không thu được kết quả gì.

Nhưng khi nghĩ đến Lục Minh Tuyết có lẽ đã ở sau lưng cười nhạo các nàng, coi những nỗ lực và lời khen của bọn họ như một trò đùa, thì không ai có thể chịu được! Cũng giống như Lục Minh Tuyết bướng bỉnh cho rằng Tề Gia Mẫn nói xấu sau lưng cô ta vậy. Những người khác cũng nhất định cho rằng, Lục Minh Tuyết tất nhiên ở sau lưng bọn họ cười nhạo.

Chỉ khác ở chỗ Gia Mẫn vô tội, còn Lục Minh Tuyết không hề vô tội.

Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều nam sinh ái mộ Lục Minh Tuyết, nguyện ý vì nàng tranh luận với người ta, nhưng người không thích nàng càng nhiều hơn, hai bên ở thế giằng co.

Ngược lại chuyện của Tề Gia Mẫn dần dần phai nhạt, cũng không bị nhiều người nhắc đến. Tuy nhiên, Tề gia lại không dễ dàng cho qua như vậy, nhà bọn họ cẩn thận nuôi dưỡng chiều chuộng tiểu cô nương không phải để cho người khác chửi bới!

Khi biết chuyện này, người tức giận nhất không phải mấy huynh đệ Tề gia, mà là người làm mẹ Tề Lệnh Nghi.

Nói chung, một số chuyện vặt vãnh dù là Gia Mẫn hay người khác, về nhà cũng không thường xuyên đề cập đến, nhưng bọn họ không nói, không có nghĩa là Tề Lệnh Nghi không biết. Suy cho cùng, con cái ở trong nhà nói chuyện phiếm cũng sẽ không phòng bị.

Cho nên, Tề Lệnh Nghi vẫn biết đến chuyện này.

Bà tức đến mức run rẩy, năm đó bà nuôi dưỡng Lục Minh Tuyết bốn năm, bọn họ tất nhiên có tình mẫu tử. Tuy cha mẹ ruột của Lục Minh Tuyết dù chết một vạn lần cũng không đền hết tội, nhưng vì tình cảm bốn năm, sau khi trả thù đôi tiện nhân kia chung quy không hề đối phó với Lục Minh Tuyết.

Lúc ấy, Lục Minh Tuyết đã trở về với cha mẹ ruột hơn một năm, dẫu sau cũng từng là mẹ cô ta, nhất niệm chi gian*, bà giúp cô ta. Nhưng không thể tin nổi, bây giờ Lục Minh Tuyết lại tính kế với con gái bà.

*Nhất niệm chi gian: chấp niệm, sự cố chấp của con người.

Tuy Lục Minh Tuyết không biết cô ta có thể được Lục gia nhận nuôi là vì Tề Lệnh Nghi.

Nhưng tất cả những điều này vẫn khiến Tề Lệnh Nghi cảm thấy, lúc trước bản thân đã đem hảo tâm cho chó ăn!

Ngay cả khi không biết chân tướng về việc nhận nuôi, Lục Minh Tuyết cũng phải biết chuyện đánh tráo hài tử năm đó! Lúc ấy cả hai đều hơn 4 tuổi, ít nhiều cũng biết chút chuyện này. Cho dù khi đó không thể phân biệt đúng sai, nhưng trưởng thành thì nên hiểu lấy.

Tuy nhiên, cô ta hoàn toàn không hiểu.

Ngược lại Lục Minh Tuyết còn nhằm vào con gái bà khắp nơi, nếu không phải cố ý thì là gì. Tề Lệnh Nghi không thể nghĩ ra lý do nào khác!

Thật ra, trước đây Tề Lệnh Nghi vẫn có chút đau lòng Lục Minh Tuyết, nhưng ở trước mặt con gái mấy chuyện này đều không đáng nhắc tới.

Bà không quan tâm đến con gái, mới làm hại nó chịu nhiều năm khổ sở như vậy. Cho nên bà thật sự không thể chịu đựng khi Lục Minh Tuyết lại lần nữa phá hỏng cuộc sống bình yên của con gái bà.

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói Tề Lệnh Nghi lạnh lùng: "Vào đi."

Người đi vào là Tề Gia Cung, "Mẹ, con có chuyện muốn nói?"

Tề Lệnh Nghi đương nhiên biết con trai muốn nói gì, bà dựa vào ghế da, ngả người ra sau nói: "Đóng cửa lại."

Tề Gia Cung trở tay đem cửa khóa kỹ, đi tới trước bàn ngồi xuống, chậm rãi nói: "Con tới vì chuyện của tiểu muội."

Tuy tiểu cô nương thoạt nhìn cũng không tức giận lắm, nhưng Tề Gia Cung lại không thể nhìn muội muội chịu ủy khuất, một chút cũng không thể!

Ánh mắt sắc bén của Tề Lệnh Nghi chợt lóe lên, đứng dậy đi tới trước két sắt, bà mở ra tìm lấy một túi hồ sơ, lật xem, cuối cùng rút ra một tờ giấy.

Tề Lệnh Nghi đẩy tờ giấy về phía trước nói: "Cái này vẫn luôn trong tay ta, hảo tâm giúp đỡ hắn, làm cho tỷ đệ bọn họ gặp nhau đi."

Tề Gia Cung nhướng mày bật cười, nói: "Được."

Tề Gia Cung đứng dậy, nhanh chóng xoay người rời đi.

Tề Lệnh Nghi đứng lên kéo mở cửa sổ, bên ngoài gió thu lạnh lẽo, bà cảm nhận được một trận khí lạnh phả vào mặt, cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi đã là bạch nhãn lang, thì đừng trách ta tàn nhẫn!"

******

"Khách quan, xe kéo không?" Ga tàu hỏa vô cùng náo nhiệt, một loạt phu xe kéo đã đợi sẵn ở đây, đúng lúc tàu cập bến, không ít người đã đứng dậy mời khách, những lúc này đều là thời điểm tốt nhất để bọn họ kiếm cơm.

"Khách quan, xe này của ta đặc biệt ổn định, ngài cứ yên tâm!" Thân thể cường tráng kết hợp miệng ngọt luôn có cơ hội hơn người khác vài phần.

Mà trong đó có một tiểu tử láu cá rất nhanh đã nắm bắt cơ hội, hắn lôi xe kéo chạy: "Tiên sinh, ngài là từ nơi khác tới đúng không? Nhìn ngài có vẻ là dân kinh doanh. Nếu ngài đi làm ăn thì không thể thiếu xe kéo được, ngài cứ yên tâm trình độ kéo xe của tôi rất tốt!"

Hắn vui sướng tự tiến cử, tuy rằng có vẻ nhiệt tình, nhưng từ nét mặt người này có thể nhìn ra, đây là một người giảo hoạt không nên kết giao, ánh mắt đảo tới đảo lui, khá là không thành thật.

"Tiểu tử này cũng biết tìm thời cơ đấy, ta cũng không phải người làm ăn gì, ta tới đây để công tác."

"Thất kính thất kính, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn. Tiên sinh chớ trách."

"Nhưng thật ra cũng có chỗ đúng! Không có gì lạ, ta là giáo viên bảo sinh đường* ở Tô Châu, lần này đến đây là để học hỏi."

*Bảo sinh đường: giống viện phúc lợi.

Nhắc tới bảo sinh đường Tô Châu, phu xe trẻ tuổi cười nói: "Đây thật đúng là trùng hợp, trước kia ta sinh sống ở đó! Sau này ta được nhận nuôi, liền đi theo cha mẹ nuôi đến Thượng Hải. Hiện tại gia cảnh nghèo khó, phải đi kéo xe kiếm tiền."

Người khách sửng sốt, nói: "Ngươi từ đâu tới? Ngươi tên gì? Ta ở đó hai mươi năm rồi!"

"Ta tên Nhị Cẩu Tử, ở nông thôn đều gọi tên nhũ danh, chưa kịp có tên đã rời đi, sau này có tên là Trần Nhị, ta xuất thân từ Trần gia thôn, ngài khẳng định không nghe......"

"A! Ta cũng là người Trần gia thôn!"

Phu xe kéo phu lúc này cũng sững sờ, hắn dừng xe lại, người khách kia nhìn kỹ mặt hắn, nói: "Chẳng lẽ ngươi là nhị thiếu gia nhà họ Trần trong thôn, tỷ tỷ ngươi tên Trần Nhất. Cha mẹ ngươi lên núi ngã chết, các ngươi phải vào bảo sinh đường, đúng không?"

Người này nói một chữ cũng không sai, phu xe kinh ngạc kêu lên: "Đúng vậy, tiên sinh thật sự quen biết ta!"

Nếu đã quen biết, càng có thể biến hắn thành cừu béo mà vớt vát một chút.

Tên phu xe trẻ tuổi càng thêm "chân thành" hơn.

Người khách trung niên cười: "Ta đương nhiên biết, nói đến cũng thật là trùng hợp, lần trước ta đến Thượng Hải gặp được tỷ tỷ ngươi. Không nghĩ tới lần này lại gặp ngươi!"

"Tỷ tỷ của ta!" Phu xe kéo kêu lên, hắn run rẩy hỏi: "Ngài gặp được tỷ ấy? Ngài gặp tỷ ấy ở đâu?"

"Chẳng lẽ tỷ đệ các ngươi còn chưa gặp được nhau sao? Xem ra ta đã làm được một chuyện tốt rồi. Lần trước ta ở trường Chấn Đán gặp được tỷ tỷ ngươi, hẳn là nữ sinh khoa văn, ta mơ hồ nghe người khác gọi nàng là Lục Minh Tuyết! Nếu ngươi muốn gặp lại tỷ tỷ, đi tới khoa văn Chấn Đán tìm tên này xem, không chừng có thể được như ước nguyện."

Phu xe kích động đến đỏ mặt, nói: "Không ngờ, thật sự không ngờ, tỷ ấy vậy mà học đại học."

Nhà bình thường, làm sao có thể được đi học chứ!

Hắn cảm thấy, có lẽ cơ hội thật sự đã đến!

"Ta thấy tỷ tỷ ngươi ra tay hào phóng, nghĩ chắc điều kiện trong nhà cũng khá giả. Nếu tỷ đệ các ngươi nhận nhau, ngươi sẽ không cần làm nghề kéo xe này nữa. Nương nhờ chỗ nàng, có thể mở cho mình một cửa hàng nhỏ cũng không quá khó."

Lời vừa nói ra, phu xe càng thêm kích động, nói năng lộn xộn: "Đúng đúng, đó là tỷ tỷ ruột của ta, tỷ ấy không thể mặc kệ ta, tỷ ấy cũng không thể mặc kệ ta......"

Hai người một người kích động vui mừng đến dại ra, mà một người khác trong mắt mơ hồ có tính toán. Tuy nhiên lời nói của hai người lại trở nên thân thiết hơn không ít.

"Không lâu nữa, ta sẽ phát tài!"

Khúc nhạc đệm này, không ai hay biết. Không quá vài ngày, tại cổng lớn Chấn Đán, Lục Minh Tuyết bị một tiểu tử kéo xe chặn lại.

Hắn nhìn Lục Minh Tuyết, kiên quyết hô một tiếng: "Tỷ! Tỷ tỷ, ta rốt cuộc cũng tìm được tỷ, ta là Nhị Cẩu Tử đây!"

Lục Minh Tuyết cả kinh, trong trí nhớ vừa vặn đào ra một cái tên như vậy, trong lòng hoảng sợ cô ta lùi lại một bước, nghiêm nghị: "Đừng nói nhảm, ta không quen ngươi!"

Vẻ mặt phu xe Trần Nhị trong nháy mắt vặn vẹo, hắn âm trầm nói: "Tỷ là Trần Nhất đến từ Trần gia thôn, vậy mà còn không nhận sao?"

Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Lục Minh Tuyết, sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro