Chương 42. Nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bởi vì, đây là ta đưa!"

Tề Gia Mẫn bị một câu này làm choáng váng, đến mức Cao Như Phong rời đi cũng không hay biết!

Tên này lấy đâu ra lắm tự tin thế!

Tề Gia Mẫn gãi gãi đầu, có chút khó hiểu. Nàng nhìn món đồ hắn đưa, thở dài một tiếng, giấu vào bên trong áo, lần sau gặp hắn nhất định phải trả lại. Cho dù không có ân oán đời trước, nàng và Cao Như Phong cũng không có khả năng.

Bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau. Không biết, chuyện cũ năm xưa Cao Như Phong có biết hay không, mẹ hắn là vị hôn thê trước đây của cậu nàng, hai nhà không tính là kẻ thù, nhưng cũng không khác biệt mấy.

Tề Gia Mẫn xoa xoa đầu, cảm thấy bối rối!

Nàng thậm chí không hiểu tại sao tim lại có chút khó chịu, tóm lại, rất không thoải mái.

Nàng âm thầm thở dài, cảm khái: "Làm người thật khó!"

Tề Gia Mẫn nằm dài trên bàn, trầm tư trong chốc lát, sau đó đến thư phòng viết bản thảo, tác phẩm《 chuyện tình Thượng Hải 》của nàng hiện tại càng thêm bạo hỏa. Nghe nói có người vì muốn xem phần mới nhất còn trực tiếp đi đến tòa soạn thúc giục, thư gửi đến toà soạn nói rõ muốn giao cho Nhất Giang Thủy chấc thành núi.

Thậm chí nhiều nơi đang suy đoán vị "Nhất Giang Thủy" này rốt cuộc là ai.

Không ngoa khi nói, độ nổi tiếng của Nhất Giang Thủy đã vượt qua rất nhiều minh tinh điện ảnh.

Tên tuổi Nhất Giang Thủy lan tỏa, đến Tề Gia Mẫn cũng rất kinh ngạc, nàng vốn dĩ chỉ muốn viết một câu chuyện để thúc đẩy kinh doanh của nhà mình. Nhưng ai ngờ  đâu, mọi chuyện lại rẽ sang hướng như vậy. Tuy nhiên nàng cũng rất vui vẻ đón nhận.

Mà hiện tại theo cốt truyện, nam nữ chính rốt cuộc cũng kết thúc khoảng thời gian dài mập mờ, bày tỏ nỗi lòng, chính thức ở bên nhau. Nhiều độc giả suy đoán, chắc hẳn câu chuyện đã gần đi đến hồi kết!

Chỉ là, Tề Gia Mẫn tiểu thư ác độc cười ha ha, dự định làm cho mọi người hiểu một chút, kịch bản của ta các ngươi vĩnh viễn không đoán nổi.

Tình yêu thuận buồm xuôi gió làm sao khiến người ta nhớ mãi không quên!

Kết quả, bạn học nữ trà xanh chính thức lên sàn.

Nàng dùng từ ngữ cực kỳ tốt đẹp để miêu tả sự xuất hiện của bạn học nữ trà xanh này, ôn nhu săn sóc, thấu tình đạt lý, đều là những tính cách của người phụ nữ truyền thống. Nhưng ở cuối chương, nàng cố tình làm lung lay vị trí của nữ chính tiểu bạch thỏ, khiến mọi người khóc thét.

Mà đêm đó, "món ăn" chính của nàng là: đầu thỏ kho tàu.

Tề Gia Mẫn để chương này kết thúc ở đây, nàng cười cười, đoán chắc mọi người xem tới chỗ này đều hô hấp không thông!

Gia Mẫn viết xong chương này, vừa lúc người Tề gia đều đã trở về, nhìn thấy vẻ mặt Tề đại ca vô cùng kỳ lạ, trong lòng Gia Mẫn lộp bộp, có chút lo lắng.

May thay, Tề đại ca cũng không để nàng lo lắng quá lâu, hắn đặc biệt tìm nàng, Tề Gia Mẫn lẽo đẽo theo sau đại ca trên lầu, thấp thỏm hỏi: "Đại ca, không có việc gì chứ?"

Không biết vì sao, lúc này biểu tình của Tề đại ca càng thêm cổ quái!

Tề Gia Cung do dự, nói: "Ta đã đi gặp Nhị đương gia công ty Già Hưng!"

Tề Gia Mẫn chớp chớp mắt, chờ hắn nói tiếp, tuy nhiên cách nói chuyện này không giống đại ca chút nào! Đại ca nàng không phải vẫn luôn rất dứt khoát sao!

Tề Gia Mẫn nghiêm túc: "Đại ca, rốt cuộc huynh làm sao vậy, có gì cứ nói thẳng ra là được. Năng lực chấp nhận của muội rất tốt."

Tuy nói như vậy, nàng vẫn nâng cốc, có chút khẩn trương uống một ngụm nước.

Tề Gia Cung cũng không muốn ngập ngừng như vậy, nhưng có một số việc, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Vì thế hắn mới cảm thấy bối rối.

Tề Gia Cung ho khan một tiếng, rốt cuộc mở miệng: "Nhị đương gia Công ty Già Hưng là chân thành mời muội qua nói chuyện, không có ác ý. Cũng không liên quan đến Cao Như Phong."

Tề Gia Mẫn: "Hả?"

Tề Gia Cung: "Chẳng qua thuộc hạ của hắn hiểu sai, mới gây ra hiểu lầm như vậy, coi như là trời xui đất khiến đi. Hắn cảm thấy vô cùng có lỗi, cho nên mời cả nhà chúng ta mấy ngày nữa cùng nhau ăn cơm."

Tề Gia Mẫn: "......"

Nàng bình tĩnh lại, hỏi: "Vậy hắn, tìm muội làm gì?"

Nàng không cảm thấy mình có liên quan gì công ty Già Hưng đâu nha!

Nói đến vấn đề này, ánh mắt Tề Gia Cung khẽ động, biết không có nguy hiểm gì, Tề Gia Mẫn càng thêm tò mò.

Thật sự, không thể hiểu nổi!

Tề Gia Cung: "Bởi vì, hắn là độc giả trung thành của Nhất Giang Thủy, ai nói Nhất Giang Thủy viết không hay, hắn sẽ chém người đó!"

"Phụt!" Tề Gia Mẫn trực tiếp phun ngụm nước trong miệng, không trượt phát nào đều dính hết lên mặt ca ca, Tề Gia Cung lôi khăn tay ra lau đi.

Tiểu Gia Mẫn có chút xấu hổ, nàng chạy nhanh qua: "Muội giúp huynh lau, ca huynh đi rửa mặt đi!"

Nàng cũng không muốn đâu!

Chỉ là, chuyện này quá mức kinh ngạc mà thôi!

Tề Gia Cung không ngạc nhiên chút nào với phản ứng của tiểu muội, bởi vì, phản ứng của hắn khi biết chuyện cũng không khá hơn nàng là bao. Chỉ là bây giờ kể lại, Tề Gia Cung đã vượt qua cú sốc khi đó, đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói ra.

Hoá ra Nhị đương gia Lê Tiệp của công ty Già Hưng, kể từ khi đọc《chuyện tình Thượng Hải》thì không thể cứu vãn được nữa, người khác ở mức độ truy tinh*; còn hắn chính là mức độ fan tư sinh*. Hơn nữa, hắn ái mộ một cô gái, chính là con gái của Đại đương gia công ty Già Hưng - Diêu Linh.

*Truy tinh: theo đuổi thần tượng
*Fan tư sinh: fan cuồng

Vừa hay, vị này lại là fan não tàn của  "Nhất Giang Thủy".

Hai người không có việc gì liền ghé vào nhau thảo luận cốt truyện, quả thực không còn gì vui sướng hơn! Nhưng sau niềm hạnh phúc tột cùng đó, hai người này liền nghĩ đến việc truy tìm Nhất Giang Thủy. Chỉ cần tìm được Nhất Giang Thủy, sẽ có thể biết thêm nhiều tình tiết của câu chuyện, còn thấy được "thần tượng" của mình trông như thế nào.

Vì vậy , bọn họ bước chân vào con đường thám tử, dùng rất nhiều biện pháp, thật lâu sau mới mày mò ra được một chút manh mối.

Lê Tiệp là một người thô lỗ, nhưng người trong lòng của hắn thì không phải vậy, trùng hợp nàng còn là bạn cùng trường với Gia Mẫn, đại học Chấn Đán, cho nên cũng có suy nghĩ như những cô gái khác. Nàng giống với Tiếu Hân phát hiện trong câu chuyện này, cách miêu tả về cửa hàng Hỗ Ninh rất chi tiết, nếu không tiếp xúc thực tế bên ngoài, thì khó có thể viết được chính xác như vậy.

Tất nhiên, ở thời đại này không ai nghĩ đó chỉ là một hình thức quảng cáo, ngược lại cảm thấy, vị tác giả này chắc chắn có liên quan đến cửa hàng Hỗ Ninh hoặc Tề gia. Nếu Tiếu Hân muốn biết sự thật, chỉ có thể tự suy đoán hoặc đi hỏi trực tiếp Tề Gia Mẫn, bởi vì ngoài những cách đó ra bản thân nàng cũng không thể làm gì cả.

Nhưng Lê Tiệp thì khác!

Hắn là Nhị đương gia của công ty Già Hưng, hắn có nhân lực và tiền tài. Vì thế khi hắn điều tra, phát hiện một sự thật "đáng sợ", tác giả của《 chuyện tình Thượng Hải 》 - Nhất Giang Thủy, có khả năng chính là người nhà họ Tề!

Hiển nhiên, hắn cho rằng người đó là một trong bốn vị công tử Tề gia.

Nhưng người trong lòng của hắn so với hắn có đầu óc hơn, nàng ngược lại nghi ngờ, "Nhất Giang Thủy" là ngũ tiểu thư Tề gia - Tề Gia Mẫn.

Chính vì nguyên nhân này, Lê Tiệp mới đặc biệt sắp xếp người mời Tề Gia Mẫn tới cửa làm khách, cũng vì muốn thử xem, rốt cuộc nàng có phải là Nhất Giang Thủy hay không.

Chỉ là, từ "mời" trong miệng hắn rất bình thường, nhưng mấy tên thuộc hạ của hắn lại cho rằng "mời" chính là bắt về.

Đấy, trời xui đất khiến, kết quả bị đánh cho tơi tả.

Chuyện đi đến nước này, thật không thể hài hước hơn được nữa.

Tề Gia Mẫn nghe xong, cũng trở nên ngơ ngác.

Nàng hoài nghi nhìn về phía đại ca, nói: "Cho nên, bọn họ chính là sùng bái muội, mới tìm muội?"

Tề đại ca cứng đờ gật đầu.

Hắn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Suy cho cùng, hắn đã nghĩ tới rất nhiều thuyết âm mưu, Gia Mẫn cũng bị dọa đến nhìn gà hoá cuốc! Kết quả thì sao! Đây chỉ là một sự hiểu lầm! Là loại hiểu lầm cực kỳ hoang đường!

"Tuy rằng nghe rất phi lý, nhưng sự thật chính là như vậy."

Hắn thậm chí còn nghi ngờ có phải Lê Tiệp cố ý nói hươu nói vượn hay không, nhưng ánh mắt Lê Tiệp chân thành còn hơn trân châu, lôi kéo hắn thảo luận tình tiết câu chuyện đến hai tiếng đồng hồ, hận không thể theo hắn về nhà xem bản nháp, Tề Gia Cung cảm thấy rất mệt tâm.

Thật sự, vô cùng mệt.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy!

Đường đường là Nhị đương gia, vẻ ngoài to cao như gấu, lại đi làm ra mấy chuyện này, đúng là buồn thay cho công ty Già Hưng!

Tề Gia Cung lời đầy ẩn ý: "Ta thấy, công ty Già Hưng tám chín phần nhảy nhót chẳng được mấy năm nữa!"

Tề Gia Mẫn sửng sốt, lập tức hỏi: "Sao huynh lại nói như vậy?"

Đại ca nàng nhìn xa trông rộng đến vậy sao? Công ty Già Hưng đúng là sau này sẽ sụp đỗ! Nhưng là bởi vì bị mấy tên Hán gian nhằm vào. Gia Mẫn chỉ đọc lướt qua quyển truyện này, một số tình tiết nhỏ đều không quá để ở trong lòng. Qua một thời gian, cũng chậm rãi quên đi.

Tóm lại, công ty Già Hưng suy bại là bởi vì người Nhật Bản.

Là nhân vật nam chính, Cao Như Phong cũng không hề thua kém.

Chỉ là không ngờ, bây giờ đại ca có thể đoán trước được chuyện này. Nàng lợi thế ở việc biết cốt truyện mới có thể xác định được. Nhưng mà đại ca nàng lại không hề biết nha! Tình hình hiện tại, Thanh Long Bang đã bị đánh cho tan tát, không thể trở mình nổi. Còn công ty Già Hưng càng như mặt trời ban trưa. Tình huống này mà vẫn có thể nhìn thấy được tương lai phía trước, thật đúng là cao nhân.

"Đại ca lợi hại thật đấy!"

Tề Gia Cung: "Tại sao lại tâng bốc ta?"

Tề Gia Mẫn nghiêm túc: "Bởi vì huynh rất lợi hại!"

Tề Gia Cung nở nụ cười, hắn nói: "Đúng là muội muội tốt."

Hai huynh muội cùng xuống lầu, Tề Gia Mẫn cảm khái: "Hèn chi rất nhiều lần muội thấy Cao Như Phong ở cổng trường Chấn Đán, chắc là, hắn đi đón Diêu Linh."

Ánh mắt Tề Gia Cung loé lên, chân mày nhíu lại, nói: "Muội ở cổng trường Chấn Đán gặp được hắn sao?"

Tề Gia Mẫn cười: "Đúng vậy! Không chỉ một lần."

Tề Gia Cung nghiêng mắt nhìn về phía muội muội, thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, trong lòng cũng yên tâm vài phần.

Tề Gia Cung trầm ngâm một chút, nói: "Đại đương gia công ty Già Hưng thân thể không tốt lắm, hắn chỉ có một đứa con gái duy nhất chính là Diêu Linh. Diêu Linh rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm không có khả năng tiếp nhận công ty Già Hưng. Khẳng định ai cưới nàng, thì người đó sẽ tiếp nhận chức vụ này. Nếu không, sao Lê Tiệp và Cao Như Phong hiện tại lại gấp gáp như vậy! Về cơ bản, ai có thể giành được Diêu Linh, thì xác xuất thượng vị sẽ lớn hơn rất nhiều. Tuy nhiên, mấy chuyện này đều là lời đồn đãi trong giang hồ, sự thật như thế nào, người ngoài cũng không biết rõ lắm. Hôm nay ta gặp Lê Tiệp, cảm thấy hắn đối với khuê nữ Diêu Linh của Đại đương gia dường như có chút chân thành!"

Gia Mẫn bĩu môi: "Trời mẹ nó chứ thân thể không tốt!"

Lão già kia là đang giả vờ, về sau "nhảy nhót" vô cùng lợi hại! Trùm phản diện, ai nói là con ma bệnh tật?

Tề Gia Cung dừng bước chân, Gia Mẫn đi trước vài bước, quay đầu lại: "Đại ca sao vậy?"

Tề Gia Cung chậm rãi nói: "Sức khỏe hắn không tốt là giả?"

Dù gì cũng là ca ca ruột, chỉ cần nghe là hiểu được ý tứ bên trong câu nói của nàng.

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Đúng vậy."

Nhưng rất nhanh, nàng lại nói: "Muội cũng không dám khẳng định chắc chắn!"

Không có gì là bất biến, tuyệt đối không thay đổi cả.

"Hai đứa đang nói gì đó?" Tề Quảng Chí chòm sang, "Mặt mày nhắn nhó."

Tề đại ca cũng không muốn nói thêm, nói ra cũng chẳng giải quyết được gì.

Tề Gia Cung bình tĩnh: "Không có gì!"

Dừng một chút, hắn hỏi: "Lão tam chưa về sao?"

Tề Quảng Chí: "Vẫn chưa! Cũng không biết nó chạy đi đâu! Nó chưa về, lão tứ vừa rồi nhận điện thoại cũng đi ra ngoài luôn rồi. Mấy đứa này dạo gần đây sao cứ tỏ vẻ thần bí!"

Nhắc tới Tề tam ca, Tề Gia Mẫn chớp chớp mắt, nhớ tới chuyện nhìn thấy chiều nay. Lúc ấy, tam ca và Du Khanh đang đi cùng nhau!

"Sao vậy?" Tề đại ca đưa tay huơ huơ trước mặt nàng, Tề Gia Mẫn lập tức lắc đầu: "Không có việc gì! Muội chỉ đang suy nghĩ, tam ca đi đâu thôi!"

Tề đại ca bật cười, nói: "Muội không biết sao?"

Tề Gia Mẫn: "Đương nhiên không biết rồi!"

Tề đại ca chưa kịp nói, vẻ mặt Gia Mẫn kiểu "muội dường như đã phát hiện ra một chuyện rất lớn", nhưng bản thân nàng còn chưa nghĩ ra! Cho rằng mình che giấu rất tốt! Cũng chính vì vậy, hắn cũng không cần lo lắng Gia Mẫn và Cao Như Phong có liên quan tới nhau nữa.

Vừa rồi hắn đề cập đến Cao Như Phong, nàng vẫn bình thường; bây giờ nhắc tới lão tam, ngược lại nàng có chút khẩn trương.

Có thể thấy, nàng căn bản chưa hiểu gì cả!

Tâm tình Tề đại ca tốt hơn một chút, hắn nói: "Được rồi, không đợi bọn họ nữa, chúng ta ăn cơm trước."

Đang nói chuyện thì thấy Tề tam ca và Tề tứ ca hấp tấp vào cửa, Gia Mẫn nhướng mày, nói: "Tam ca tứ ca sao lại trở về cùng nhau?"

Nàng chớp chớp mắt, cười tủm tỉm: "Hai người đi chơi không dẫn muội theo nha!"

Tề tứ ca: "Ta giúp tam ca dọn đồ! A trời ơi, đừng nói nữa, mệt chết ta."

Tề Gia Mẫn đánh giá hai người từ trên xuống dưới, phát hiện quần áo bọn họ xác thật rất dơ, giống như đi làm khuân vác về vậy! Gia Mẫn ngoan ngoãn: "Mau lên lầu tắm rửa thay quần áo đi, rồi xuống ăn cơm thôi!"

Tề tam ca và Tề tứ ca gật đầu đáp ứng, vội vã chạy lên lầu.

Tề Gia Mẫn nhìn thân ảnh bọn họ, cười nhẹ, đột nhiên mở miệng: "Tam ca, hình như chiều nay muội thấy huynh trên xe điện!"

Chân Tề tam ca dẫm phải khoảng không, suýt nữa té ngã, trong cơn hoảng loạn túm chặt lấy Tề tứ ca! Tề tứ ca bị hắn túm cũng bất ngờ lảo đảo, nhưng may mắn đã nhanh chóng nắm lấy tay vịn cầu thang, hắn nói: "Mẹ nó, tam ca, huynh té một mình đi đừng liên lụy ta!"

Tề tam ca xấu hổ quay đầu lại, trên mặt nụ cười cứng đờ như đóng băng: "Cái kia cái kia......"

Hắn cười ha ha: "Ồ, thật không?"

Tề Gia Mẫn cười nhạt: "Thật."

Gia Mẫn không nói thẳng ra là nhìn thấy hắn và Du Khanh đi cùng nhau, bởi vì nàng muốn nhìn một chút phản ứng của tam ca.

Quả nhiên, tam ca nàng đã bắt đầu khẩn trương!

Tuy nam sinh và nữ sinh đi cùng nhau là chuyện bình thường, nhưng tuỳ vào từng lứa tuổi, tuổi này của bọn họ cũng không thích hợp cho lắm. Hơn nữa, tam ca nàng là một thẳng nam lại trở nên căng thẳng như bây giờ, vậy chứng tỏ điều gì không cần nói cũng biết.

Dù sao đây cũng là người được người ta theo đuổi, lại nghĩ người ta tới mượn ô che mưa!

Trong xương cốt hắn không hề tồn tại sợi dây tình ái.

Tề Gia Mẫn cười, nói: "Ca, huynh khẩn trương cái gì chứ?"

Tề tam ca cảm thấy, đôi mắt của muội muội dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Không cần phải hỏi, chỉ cần một cái liếc mắt!

Tề tam ca bị đánh bại chỉ trong một giây, hắn do dự một chút, rốt cuộc mở miệng: "Hôm nay ta và Du Khanh cùng đi tìm phòng trọ."

Tề Gia Mẫn: "Tìm phòng trọ?"

Tề tứ ca sờ cằm, trầm ngâm nói: "Hoá ra, huynh tìm ta phụ giúp dọn nhà, là để xây tổ ấm tình yêu cho mình và người khác!"

Hắn lập tức mách lẻo với Tề ba ba: "Tam ca thật đúng là không có nhân tính, kêu con giúp huynh ấy làm việc, còn gạt con đó là bạn học cùng trường, ta là đệ đệ thân yêu nhất của huynh, huynh dọn ra ngoài mà không nói cho ta lấy một câu!"

Tề tam ca: "Đừng nói bậy, chuyện không phải như vậy đâu."

Tề Gia Mẫn cười: "Tam ca, huynh bình tĩnh một chút......"

Nàng còn chưa kịp nói, Tề Quảng Chí lập tức chạy qua, đây chính là nổi niềm hạnh phúc của một người cha khi hay tin con mình có người yêu!

"Sao? Hai người các ngươi ở cùng nhau à? Cô nương này ra sao? A từ từ, Du Khanh? Đây không phải là bằng hữu của muội muội ngươi sao? Là Du Khanh đó đúng không? Các ngươi sao lại ở bên nhau? Tìm phòng trọ làm gì? Muốn lén lút sống chung hả?"

Giọng điệu của Tề Quảng Chí có chút kiêu ngạo, như kiểu heo nhà mình nuôi vậy mà có thể cướp được cải trắng của nhà người khác.

Rất nhanh, Tề Quảng Chí lại bắt đầu lải nhải: "Không được không được, tiểu tử ngươi cũng không thể làm ra loại chuyện này! Cô nương ngoan hiền nhà người ta, sao có thể không danh không phận cùng ngươi chung sống? Ngươi không biết xấu hổ, nhưng con bé vẫn cần mặt mũi! Chuyện này tuyệt đối không được!"

Tề Quảng Chí gắt gao nói một hồi, khiến cả người Tề tam ca đều ngây ngốc, một lúc lâu sau, hắn nói: "A không phải...... mọi người nghĩ đi đâu vậy? Ta và Du Khanh không có quan hệ gì hết!"

Mắt thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt "ta không tin" nhìn mình.

Tề tam ca lập tức: "Thật mà, ta không có nói dối! Ta có thể nói dối với người khác nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối người nhà! Thật ra chuyện này không phải như vậy đâu! Ta và nàng chỉ là bạn học bình thường, đúng là hôm nay đi cùng nhau để giúp nàng tìm phòng trọ. Nhưng chuyện này đâu có nghĩa chúng ta đang yêu nhau! Chuyện người khác, ta cũng không muốn nói nhiều, cho nên mới giấu diếm. Tóm lại hai người bọn ta thật sự trong sạch!"

Tề tam ca rất lo lắng, hắn không nghĩ tới, mình có lòng tốt giúp đỡ lại bị người nhà hiểu lầm.

"Mọi người sao không tin ta chứ! Mọi người cũng phải biết, Du gia người ta là dạng gì, có thể nhìn trúng ta sao? Chúng ta chính là mối quan hệ bạn học thuần khiết, thật sự, mọi người phải tin tưởng ta!"

Tề tam ca bị ép đến phát điên luôn rồi.

Lúc này Gia Mẫn mới lên tiếng: "Tam ca huynh đừng vội, những lời huynh nói mọi người đều tin mà!"

Tề tam ca: "Nói bậy, ba vẫn không tin!"

Tiểu muội nói nàng tin, thì đúng là nàng thật sự tin. Nhưng biểu tình của ba, rõ ràng một chút cũng không tin!

"Ba tin hay không, quan trọng sao?" Lúc này Tề đại ca rốt cuộc cũng mở miệng.

Tề tam ca sửng sốt, sau đó gần như cứng họng, chậm rãi nhìn Tề ba ba. Trầm tư một chút, hắn gật đầu, nói: "Xem ra đúng vậy! Ông ấy hiểu lầm giải thích không chịu tin, thì có liên quan gì chứ?"

Tề ba ba suýt chút hộc máu, cả giận nói: "Hai thằng nhãi ranh, các ngươi có ý gì!"

Tề đại ca cũng không đáp lại, xoay người đi về hướng phòng ăn.

Còn Tề tam ca giống như chỉ trong một giây liền bình phục tâm tình, hắn cũng xoay người, yên lặng lên lầu.

Tề ba ba nổi trận lôi đình: "Các ngươi có để người cha già này vào mắt không vậy? Có không? Còn dám xem nhẹ ta. Thật quá đáng!"

Mọi người, ai làm việc nấy, Tề ba ba dậm chân vô dụng, ủy khuất đi đến bên cạnh Tề Lệnh Nghi, dựa vào bả vai bà, thấp giọng: "Vợ ơi, chúng nó ăn hiếp ta."

Tề Lệnh Nghi nắm lấy ngón tay ông, Tề Quảng Chí thuận thế cùng bà mười ngón tay đan lại, hai người nhìn nhau cười.

Đây đúng là bát cơm chó béo ngậy à nha!

Ha!

Phòng khách vừa rồi còn náo nhiệt đã nhanh chóng yên bình trở lại. Dựa vào sô pha đọc báo ông ngoại Tề nhìn bọn họ làm ầm ĩ, cũng chậm rãi bật cười.

Sau bữa tối, Tề đại ca chủ động: "Ông ngoại, con đưa người đi nghỉ ngơi."

Ông ngoại Tề ở tại hậu viện, ông thường trở về nghỉ ngơi ngay sau bữa cơm tối, chứ không nén lại lâu. Suy cho cùng tuổi đã lớn, không còn nhiều tinh lực như vậy.

Tề đại ca đỡ ông ngoại trở lại hậu viện, nói: "Ông ngoại, có chuyện này, con muốn thương lượng với người một chút."

Ông ngoại Tề: "Con nói đi."

Đứa cháu ngoại này, so với con ruột của ông còn đáng tin hơn.

"Nhà con bên kia đang sửa chữa, con muốn bàn bạc với người chờ hoàn thiện xong hết, chúng ta cùng dọn qua đó đi."

Ông ngoại Tề cũng không ngạc nhiên trước những gì Tề đại nói, nhưng cũng không đáp lại, không nói rõ đồng ý hay không đồng ý.

Tề đại ca biết một câu như vậy chắc chắn không thể thuyết phục được ông ngoại, nhưng ít ra ông không trực tiếp cự tuyệt thì vẫn còn cơ hội.

Hắn nói: "Con biết, người không muốn làm phiền con cái, đặc biệt là con gái đã xuất giá. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, mẹ con là con gái đã xuất giá của người không sai. Nhưng ba con cũng là con nuôi của người. Dù nhìn từ phương diện nào đi chăng nữa, chúng ta đều là người một nhà! Mà hiện tại, người tuổi đã lớn, công việc của cậu cũng bận rộn, thường xuyên nửa đêm rời nhà. Một mình lão nhân gia như người, sao bọn con có thể yên tâm dọn về bên kia? Hơn nữa, con cũng tính toán khuyên cậu đi chung với chúng ta."

Ông ngoại Tề kinh ngạc nhìn về phía Tề Gia Cung.

Hắn nói: "Bên này cách khá xa bệnh viện mà cậu đang công tác, nhưng nhà con bên kia lại rất gần, nếu như cậu cũng về sống chung, đi làm hay tan tầm đều tiện hơn rất nhiều. Đôi khi bận quá về muộn, mấy đứa tụi con cũng có thể đi qua đó đón cậu, không cần phải mệt mỏi lái xe. Người nói có đúng không? Đương nhiên, căn nhà này chúng ta sẽ không bán đi, trước mắt để trống, nếu cậu tái hôn, thì lại chuyển về. Cũng không có chuyện gì to tát cả."

Tạm dừng một chút, hắn tiếp tục: "Hơn nữa, nhà bên kia ở trung tâm đường Tô Giới, vị trí này thuận tiện cho nhiều việc. Lần này con cũng đã bố trí tốt vấn đề an ninh, con cảm thấy dù nhìn từ phương diện nào thì đó vẫn là một nơi đáng sống."

Trên thực tế, hắn đưa ra quyết định này, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn phát hiện, ông ngoại mình thật ra cũng không thích sự yên tĩnh cho lắm. Vốn dĩ nhà bọn họ chỉ thỉnh thoảng đến đây chứ không sống chung với nhau như thế này, ông ấy che giấu rất tốt. Nhưng lần này thì khác, họ đã ở đây một thời gian rồi, mỗi ngày ông ngoại đều ở dưới mí mắt bọn họ, muốn giấu cũng giấu không nổi. Cho nên mới bị hắn nhìn ra.

Lão nhân gia thật sự thích náo nhiệt.

Ông cũng thích con cái quây quần, cháu chích đầy đàn.

"Tuy hiện tại Bến Thượng Hải một mảnh ca múa yên bình, nhưng con sóng ngầm vẫn không ngừng dâng trào bên dưới, khiến người ta không thể yên tâm. Người cũng biết, sản phẩm của hiệu buôn Tây chúng ta sẽ vận chuyển cung cấp đến các địa phương khác trên cả nước. Tình hình của những nơi khác con cũng có tìm hiểu qua. Đừng nhìn bên này vô cùng yên ắng mà chủ quan, có một vài nơi đã bắt đầu xảy ra biến cố rồi! Trong lòng con luôn có rất nhiều lo lắng. Chúng ta chỉ là dân thường, có nhiều chuyện không thể kiểm soát được. Nhưng nếu đã sớm dự cảm không lành, đương nhiên con cũng bắt đầu trù tính. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Có thể chẳng có chuyện gì cả, đều do con suy nghĩ quá nhiều. Nhưng dù như vậy, con vẫn làm để cảm thấy an tâm. Khi xảy ra bất trắc, có lẽ sẽ cứu được nhà chúng ta. Bản thân con mất mạng cũng không sao cả, nhưng con không thể bỏ mặt mọi người. Trên có trưởng bối dưới có đệ muội, tóm lại con phải vì mọi người suy tính cẩn thận. Hiện tại mọi chuyện vẫn ổn, rực rỡ gấm hoa, chúng ta còn nhiều thời gian. Nếu tương lai, một khi xảy ra chuyện thì rất khó nói."

Những lời này, Tề đại ca không thể nói với ai, nhưng lại có thể tâm sự cùng ông ngoại.

Trong nhà, cũng chỉ có ông ngoại là người thấu tình đạt lý nhất.

Lời nói của Tề Gia Cung khiến ông ngoại Tề rơi vào trầm tư, không biết qua bao lâu, hai người đã ngồi trong phòng ông ngoại Tề, Tề đại ca cũng không rời đi, chỉ im lặng chờ đợi.

Hắn vẫn hy vọng, ông ngoại có thể dọn đến ở chung với nhà bọn họ.

"Gia Cung à......" Ông ngoại Tề rốt cuộc mở miệng.

Tề đại ca: "Người cứ nói."

"Con cảm thấy, tình hình thật sự sẽ rất tệ sao?" Ông nghiêm túc hỏi, lão nhân gia mắt sáng như đuốc, không chấp nhận một tia dối trá.

Tề Gia Cung gật đầu: "Đúng vậy, con cảm thấy không ổn. Thượng Hải vẫn chưa có dấu hiệu rõ ràng, nhưng những nơi khác trên cả nước đã bắt đầu nổi sóng, vô cùng rõ ràng! Có thể nhiều người ngó lơ nó, nhưng môi hở răng lạnh, đạo lý này cũng không phải nói chơi."

Ông ngoại Tề: "Thế thì, cứ như vậy đi."

Ông tạm dừng một chút, nghiêm túc nói: "Tất cả đều nghe theo con!"

Tề Gia Cung bật cười: "Cảm ơn ông ngoại đã thông cảm."

Ông ngoại Tề trừng hắn một cái, nói: "Đây có gì mà phải nói cảm ơn, với chả thông cảm. Con vì muốn tốt cho ta và cậu con, chẳng lẽ ta nhìn không ra sao? Con xem ta là kẻ ngốc à?"

Tề Gia Cung: "Ông ngoại mới không ngốc. Nhà có người già như có bảo bối, con vẫn còn trông cậy vào ông ngoại chỉ điểm cho con đấy!"

Ông ngoại Tề bật cười, nói: "Thằng nhóc xảo quyệt!"

Từ con cái cho đến cháu ngoại, người giống ông nhất, chính là thằng nhóc xảo quyệt này.

Cười đủ rồi, ông nghiêm mặt nói: "Nếu con cảm thấy sau này sẽ bất ổn, thì bây giờ nên dự trữ một ít vàng. Con nên nhớ rằng, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, vàng mới là đồng tiền mạnh nhất."

Tề Gia Cung: "Con tất nhiên biết, con vẫn luôn đều đặn giữ lại. Tuy nhiên phần lớn đều nhờ tiểu muội. Thời điểm đầu năm tiểu muội có nhắc nhở con, thế đạo không phải lúc nào cũng ổn định, nên dự trữ một ít vàng."

Hắn bật cười, trên mặt ẩn ẩn có chút tự hào, nói: "Tiểu muội thật sự rất thông minh."

Ông ngoại Tề nhướng mày kinh ngạc, sau đó cũng nở nụ cười, vì sự thông minh lanh lợi của cháu gái nhỏ nhà mình.

Ông nói: "Tiểu Gia Mẫn nhà chúng ta thiên phú cao nhất, hiện tại tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm. Nếu như con bé giống con, có người hướng dẫn và được rèn luyện từ nhỏ, để tiếp quản việc kinh doanh, ta tin con bé sẽ làm rất tốt. Nó thật sự rất thông minh, làm chuyện gì cũng giỏi! Ta biết đứa nhỏ này rất tuyệt, nếu có chuyện khiến ta lo lắng, chính là quá thông minh sẽ chịu nhiều tổn thương."

"Sẽ không, luôn có chúng ta bên cạnh. Hơn nữa, con cũng không biến tiểu muội thành hoa trong nhà kính, ít nhiều sẽ cho con bé cơ hội tiếp xúc với việc kinh doanh. Bằng cách này, cũng khiến con bé hiểu được phần nào những khó khăn trong kinh doanh. Để không đến mức vì không rành thế sự mà bị người ta lừa. Con vẫn luôn cảm thấy chỉ đơn giản bảo vệ như cách mẹ con làm thì không tốt. Dù trong tình huống gì, quá lương thiện sẽ rất bất lợi, càng là người thông minh càng dễ chịu thiệt thòi lớn! Hiện tại cho con bé tiếp xúc nhiều một chút, đối với nó cũng rất tốt. Đây là lý do tại sao, con biết rõ Cao Như Phong tiếp cận nó, nhưng vẫn không cố hết sức chặt đứt mối quan hệ giữa nó và Cao Như Phong. Tốt và xấu, phải để tự nó phân biệt. Con nguyện ý bảo hộ tiểu muội cả đời, nhưng thế sự vô thường, con không thể cam đoan, bản thân sẽ không chết. Nếu tương lai thật sự không còn người bảo vệ con bé. Con thà rằng nó là một tiểu ma nữ hại người, cũng không hy vọng nó bị người ta hại."

Ông ngoại Tề vỗ vỗ bả vai cháu ngoại, nói: "Gánh nặng của con quá lớn."

Tề Gia Cung cười: "Không sao! Không tính là gì cả!"

Đó là sự thật, chẳng sao cả.

Trong năng lực cho phép, hắn vui vẻ chấp nhận.

Hắn nói: "Được rồi, con cũng làm chậm trễ ông ngoại hồi lâu, người nghỉ ngơi sớm đi. Nếu người đã đáp ứng, bên kia trang hoàng con phải thay đổi một chút!"

Ông ngoại Tề không biết Tề Gia Cung muốn cải thiện như thế nào, nhưng ông vẫn gật đầu, nói: "Đi đi, bên chỗ cậu con, ta sẽ nói chuyện với nó."

Tề Gia Cung nở nụ cười, "Được."

Tề Gia Cung bước ra ngoài, ngồi trên ghế đá hậu viện, một lúc lâu sau, hắn rút ra một điếu thuốc, bậc lửa châm mồi, ngọn lửa bập bùng trong đêm.

Chỉ trong chốc lát, Tề nhị ca tiến đến, cười hỏi: "Ông ngoại đáp ứng rồi sao?"

Tề đại ca: "Ừ."

Tề nhị ca: "Đại ca, bộ phim bên kia đã bắt đầu bấm máy, không sai biệt lắm trước cuối năm, bộ phim sẽ khởi chiếu. Đến lúc đó một bên là cuối năm, bên khác là bộ phim được chiếu, ta tin doanh thu sẽ rất cao. Trước mắt chúng ta có cần nhập thêm hàng hay không? Ta đã xem lại số lượng tồn kho, nếu theo cùng kỳ năm ngoái thì vẫn đủ, nhưng năm nay thì không! Dựa vào doanh số bán hàng của chúng ta hiện tại, cần phải nhập thêm rất nhiều hàng. Nhưng nhiều hơn bao nhiêu, thì rất khó nói."

Tề nhị ca am hiểu chuyện giao thiệp, nhưng về tính toán thì hắn không thông lắm.

Có thể nói, mấy huynh đệ Tề gia, đều có thế mạnh riêng.

Tề đại ca: "Được, chuyện này ta biết rồi, ta sẽ xử lý, sau đó sẽ nói với lão tứ."

Ngừng một chút, hắn nói: "Chuyện của lão tam và Du Khanh là như thế nào?"

Từ khi trưởng thành, Tề đại ca liền đem chuyện trong nhà ôm hết lên trên người, ba hắn không phải kẻ ngu dốt, nhưng thật sự không am hiểu việc kinh doanh. Mẹ hắn ngược lại rất giỏi, bà còn nhỏ đã đi theo phụ thân vào nam ra bắc, nhoáng cái đã ba mươi mấy năm. Người khác không biết, nhưng Tề đại ca biết, nhiều năm như vậy mẹ hắn đã quá mệt mỏi.

Còn hắn căn bản không có bất kỳ cảm giác gì.

Bất kể chuyện lớn nhỏ, hắn đều làm rất thành thạo, một khi đã như vậy, hắn tự nhiên sẽ đem hết thảy mọi việc xử lý. Không cần biết người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần người trong nhà hiểu rõ là được.

Tề nhị ca: "Lão tam không nói, nhưng vẫn lộ ra sơ hở. Hắn muốn giấu diếm bí mật, lại không xem thử ta là ai."

Tề đại ca ra hiệu cho hắn đừng khoác lác, nói nhanh lên.

Tề nhị ca: "Phụ thân Du Khanh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, hơn nữa còn muốn đem cô ta về nhà nạp làm vợ hai. Du Khanh dự định mang theo mẹ và đệ đệ dọn ra ngoài. Lão tam chính là qua phụ giúp chuyện này."

Tề đại ca hơi hơi nhíu mày, nói: "Loại chuyện này mà hắn cũng nhúng tay vào sao? Du Khanh không đến mức đem chuyện xấu trong nhà kể cho hắn nghe đấy chứ?"

"Nghe nói hắn tình cờ bắt gặp Du Khanh đi tìm người phụ nữ kia tranh chấp, đập phá đồ đạc. Cho nên Du Khanh mới bất chấp tất cả, tìm hắn hỗ trợ! Tiểu tử này vẫn còn non trẻ, không hiểu được đây là chuyện không thể dây vào. Suy cho cùng, tâm địa hắn vậy mà rất tốt."

Tề nhị ca chống cằm, lười biếng, cảm khái: "Ta thấy, hắn căn bản không thích Du Khanh. Dù sao, đây cũng là chuyện tốt. Du gia là đại gia tộc, người đời có câu gả cao cưới thấp, nhà bọn họ chướng mắt nhà chúng ta. Nếu lão tam thật sự cùng Du Khanh ở bên nhau, sẽ rất phiền phức."

Tề đại ca quét mắt liếc nhị đệ một cái.

Tề nhị ca: "Cho nên giống ta cũng khá tốt, tiền trao cháo múc, còn không tốt sao?"

Tề đại ca lạnh lùng: "Lây bệnh."

Tề nhị ca trừng mắt: "Đại ca sao lại ghét bỏ ta! Ta sao có thể không cẩn thận như vậy chứ? Ta nói cho huynh biết, ta cũng không phải kẻ ngốc, nên làm thế nào, ta đều tính toán rất tốt! Ta cũng rất sợ chết!"

Tề đại ca: "Ha."

Sau khi hút hết một điếu thuốc, hắn đứng dậy, dường như lại nghĩ tới gì đó, nói: "Cô gái kia, Kim Thúy Lung, biểu hiện thế nào?"

Tề nhị ca: "Khá tốt."

Kim Thúy Lung không phải là người đẹp nhất, nhưng lại có tính cách cứng cỏi, loại tính cách này rất thu hút người khác.

Nhắc tới Kim Thúy Lung, Tề nhị ca rốt cuộc vẫn nhịn không được, hỏi: "Đại ca, huynh vì cái gì nhất định phải dùng Kim Thúy Lung? Lại còn muốn cho tiểu muội nhìn qua, ta nghĩ thế nào cũng không ra."

"Nghĩ  không ra thì tiếp tục nghĩ, đầu óc ngươi không phải chuyên môn dùng để tán gái sao?"

Tề nhị ca: "Nhưng mà ta nghĩ hoài vẫn không ra được! Não của ta và não của huynh căn bản không giống nhau mà. Chỉ số thông minh cũng rất khác biệt."

Tề đại ca cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: "Vậy thì ngươi cứ từ từ suy nghĩ, cuối cùng cũng sẽ thông thôi."

Nói xong, trực tiếp rời đi.

Tề nhị ca nhìn bóng lưng đại ca, nằm trên bàn buồn bã thở dài nói: "Ta nghĩ vạn lần cũng không hiểu nổi! Đâu phải ai cũng cáo già như huynh! Phiền chết ta!"

Vừa nói xong, Tề nhị ca cũng đứng lên, đuổi theo Tề đại ca, kêu: "Đại ca, chờ ta đi với! Đi một mình sợ lắm!"

Lúc này Tề đại ca người đã đi xa, loáng thoáng nghe được hắn hồ ngôn loạn ngữ, bước chân nhanh hơn vài phần.

Ba tên đệ đệ, không có lấy một tên đáng tin cậy!

Vẫn là tiểu muội nhà mình tốt nhất, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu lại thông minh. Là một muội muội thập toàn thập mỹ.

Đệ đệ? Ha! Kém, quá kém.

Tề nhị ca mới vừa lên cầu thang, liền nhìn thấy đại ca rẽ vào thư phòng, hắn líu lưỡi lắc đầu, cảm khái: "Đây là người sao? Là một cỗ máy làm việc hình người thì đúng hơn."

Thật ra, lời này một chút cũng không sai.

Nếu không, ở đâu có người lợi hại như vậy?

Thật kinh khủng.

Đây không gọi là kinh khủng nữa thì gọi là gì?

Đại ca hắn, chỉ cần làm việc sẽ không biết mệt.

Đúng là kỳ tích của nhân loại!

Nhưng trong lòng Tề nhị ca vẫn rất minh bạch, chính vì sự tận tụy của đại ca hắn, huynh muội bọn họ mới có thể muốn làm gì thì làm! Tất cả đều là bởi vì có một người ca ca có năng lực.

Nghĩ đến đây, Tề nhị ca đi đến trước cửa thư phòng của đại ca nói: "Đại ca, huynh là ca ca thân yêu tốt nhất của ta! Ta yêu huynh nhất! Moah moah!"

Tề đại ca đen mặt: "Bớt làm ta ghê tởm, biến!"

Lời của editor: đáng lý ra chương sớm hơn, mà hôm qua aespa của tui comeback, tui lo đi hóng không còn tâm trạng edit 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro