Chương 50. Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi bộ lọc* đẹp nhất, chính là đến từ người nhà.

*Là filter đó mọi người.

Tề Gia Mẫn nhìn bộ dáng nghiêm túc của đại ca, có chút dở khóc dở cười, suy cho cùng, chỉ có ca ca nhà mình mới có thể coi trọng muội muội như vậy! Nếu bảo Cao Như Phong có ý với nàng, điểm này Gia Mẫn biết, dù sao Cao Như Phong chưa bao giờ che giấu.

Nhưng nếu nói sư phụ cũng thích nàng, chuyện này làm sao Gia Mẫn có thể tin nổi đây!

Nàng cười cảm khái: "Sư phụ muội đơn giản chỉ là không thể chấp nhận người khác, khi dễ tiểu đồ đệ của mình. Tuy muội không phải chính thức gì, nhưng ít ra cũng coi như nghiêm túc học tập đúng không? Biểu hiện của muội tốt như vậy, sư phụ đương nhiên đối với muội không tồi rồi!"

Tề đại ca cười như không cười, nhưng hắn cũng không phản bác lời Gia Mẫn nói, chỉ "ừ" một tiếng.

Hai huynh muội cùng xuống xe. Lúc này trời đã sáng, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên mặt Gia Mẫn, Tề đại ca nhìn về phía muội muội, cảm thấy không ai có thể sánh bằng nàng. Muội muội hắn đẹp như vậy, nhiều người thích cũng không có gì kỳ lạ.

Hơn nữa, hắn không tin là do hắn nghĩ nhiều.

Tiểu muội nhà bọn họ tuổi còn nhỏ, đối với chuyện tình cảm cũng không quá am hiểu, luôn suy nghĩ đơn giản. Nhưng hắn lại là một nam nhân, hắn cảm thấy chỉ có nam nhân mới thật sự hiểu nhau.

Tất nhiên, những lời này không cần phải nói cho tiểu công chúa nhà mình nghe!

Hai người cùng lên lầu, thì nhìn thấy Tề nhị ca đứng trước cửa phòng bệnh, nàng chạy nhanh tới hỏi: "Phạm lão sư sao rồi?"

Tề nhị ca: "Mới ra khỏi phòng phẫu thuật được một lúc, không nguy hiểm đến tính mạng, hiện vẫn đang hôn mê nằm trong phòng bệnh, cậu đi thay quần áo rồi."

Thông qua cửa sổ nhỏ Tề Gia Mẫn nhìn vào bên trong, trong phòng bệnh, tất cả người Phạm gia đều có mặt.

Tề Gia Mẫn đẩy cửa phòng, người Phạm gia quay đầu nhìn về phía nàng, Tề Gia Mẫn bước vào trong, thấp giọng nói: "Rất xin lỗi."

Người Phạm gia vẫn luôn ở bệnh viện, cho nên không biết tình hình cụ thể như thế nào, nghe được lời nói của nàng, thì ngây người một chút. Nhưng Gia Mẫn cũng không có ý định giấu diếm chuyện này, đương nhiên, nàng sẽ không làm ảnh hưởng đến Phạm Hiểu Vi nghỉ ngơi, nàng thấp giọng: "Ra ngoài rồi nói, để Phạm lão sư tĩnh dưỡng cho tốt."

Đoàn người nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng bệnh, Gia Mẫn nghiêm túc: "Ta là Tề Gia Mẫn. Rất xin lỗi chuyện lần này, thật ra thủ phạm là muốn giết ta. Bởi vì Phạm lão sư và ta đổi quần áo cho nhau, mới bị nhận lầm!"

Người Phạm gia trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên, trong đó một lão phu nhân đẩy mạnh Gia Mẫn một cái, chửi bới: "Ngươi là đồ sao chổi, hoá ra là ngươi liên lụy Hiểu Vi nhà ta. Ngươi đúng là đồ độc ác! Ngươi......"

Bà vung tay muốn đánh Gia Mẫn, lại bị người nhà ngăn cản, một người đàn ông trung niên mở miệng: "Mẹ, người bình tĩnh một chút đi. Đây là chuyện ngoài ý muốn, ta tin Tề tiểu thư nhất định cũng rất bất ngờ."

"Nếu không phải, nếu không phải cô ta đổi áo với Hiểu Vi, con bé sao có thể ra nông nỗi này? Đều là cô ta! Tất cả là do cô ta!" Lão phu nhân bật khóc nức nở.

"Mọi người nhỏ tiếng thôi, đừng làm loạn ở bệnh viện!"

Một cái y tá bước đến đây, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm người Phạm gia, nhắc nhở: "Dù có chuyện gì đi nữa, cũng không được quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi."

Phạm công tử giữ chặt mẹ mình, khuyên nhủ: "Mẹ, có gì thì chờ Hiểu Vi tỉnh hẳn nói. Chúng ta không thể mù quáng trách tội Tề tiểu thư, mà nên tức giận với tên đã nổ súng kia!"

Tề đại ca nói: "Về chuyện hung thủ, chúng ta đã tra ra."

Hắn không ngăn cản người Phạm gia, nhưng lại nói: "Bây giờ chúng ta tìm một chỗ khác, nói chuyện có được không?"

Vốn dĩ Phạm công tử không muốn xảy ra xung đột với Tề gia, quan hệ huynh muội bọn họ vẫn ổn, nhưng hắn tương đối bình tĩnh. Hiện tại Phạm Hiểu Vi chưa tỉnh, tình huống cụ thể như thế nào căn bản không thể nắm rõ. Tùy tiện đắc tội Tề gia, đây là điều hắn không nên làm.

Suy cho cùng, người khác có thể  không hiểu Tề Gia Cung, nhưng ngược lại hắn vẫn hiểu đôi chút.

Hắn nói: "Có thể!"

Hắn cầm tay mẹ mình, an ủi: "Mẹ, chuyện này cứ toàn quyền giao cho con."

"Gia Mẫn!" Lúc này Tề Lệnh Hiền đã đổi sang thường phục, hắn bước tới giữ chặt cháu gái, ngạc nhiên hỏi: "Sao con lại đến đây?" Hắn cũng là một trong những người không biết chuyện bên trong.

Tề Gia Mẫn nhỏ giọng: "Cậu, con đến thăm Phạm lão sư, nàng vì con mới bị thương."

Tề Lệnh Hiền kinh ngạc nhướng mày, nhưng rất nhanh, hắn đã nhớ lại tình huống trước khi Phạm Hiểu Vi xảy ra chuyện, hắn cũng nhận nhầm người. Dáng dấp của Phạm Hiểu Vi và Gia Mẫn có chút giống nhau, nàng lại mặc áo khoác của Gia Mẫn, cho nên không có gì bất ngờ khi bị nhận nhầm.

Hắn không nghĩ tới, người mà tên đó muốn giết lại chính là cháu gái mình, ngay sau đó, Tề Lệnh Hiền nghiêm túc: "Rất xin lỗi, là cháu gái ta liên luỵ mọi người! Thật sự xin lỗi."

Nếu vấn đề có liên quan đến Gia Mẫn, hắn là cậu hiển nhiên nên thay mặt gánh vác.

"Ta biết, cho dù chúng ta có nói gì đi nữa cũng không thể giảm bớt nỗi đau mà Phạm tiểu thư phải chịu, nhưng ta hứa, nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng. Là Tề gia chúng ta nợ các người, chỉ cần các người muốn thứ gì từ chỗ ta, Tề Lệnh Hiền ta đây chắc chắn sẽ dốc toàn lực, dù chết cũng không chối từ."

Người Phạm gia nhận ra, đây chính là vị phó viện trưởng Tề vừa rồi, làm phẫu thuật cho Phạm Hiểu Vi.

Tề Lệnh Hiền cũng rất nổi tiếng, những người lớn tuổi ở Bến Thượng Hải đều biết hắn, một phần bởi vì chuyện từ hôn năm đó, ngày kết hôn vị hôn thê bỏ trốn theo nhân tình, quả là một vụ tai tiếng chưa từng có, lưu lại một Tề Lệnh Hiền đội nón xanh.

Ngược lại đối với những người trẻ hơn, hoặc những người có cách nhìn khác về vụ việc năm đó mà nói, Tề Lệnh Hiền thật đáng ngưỡng mộ. Hắn là phó viện trưởng bệnh viện Từ Ân, là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất cũng lợi hại nhất Bến Thượng Hải. Hơn nữa, nhiều bạn cùng trường  của hắn đều là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực y khoa quốc tế.

Bất kể ở thời đại nào, người như vậy hiển nhiên rất có địa vị.

Tóm lại, thức ăn của con người đều là ngũ cốc hoa màu, sao có thể tránh được bệnh tật, quan hệ tốt với người như Tề Lệnh Hiền luôn luôn có lợi.

"Phó viện trưởng Tề lời này cũng quá nghiêm trọng rồi, Hiểu Vi vẫn chưa tỉnh, chúng ta cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân ta cảm thấy, trong tình huống nào đi nữa, thủ phạm ra tay tàn nhẫn mới là người đáng trách, chứ không phải người bị hại!"

Thái độ của Phạm công tử rất rõ ràng, Phạm phu nhân tất nhiên cũng nhìn ra, nàng lập tức tiến lên đỡ lấy mẹ chồng, nói: "Mẹ, người tuổi đã lớn, đừng quá kích động, mau ngồi xuống thôi. Đừng để tiểu muội chưa tỉnh lại mà người đã ngã quỵ."

Phạm lão phu nhân hòa hoãn một chút, ngồi xuống hàng ghế ở hành lang.

Tề đại ca: "Cậu, người cũng đã vất vả cả đêm, thân thể sắp không chịu nổi nữa rồi. Vậy đi, để lão nhị đưa người về trước nghỉ ngơi, con mượn văn phòng người dùng một chút. Con và Phạm công tử sẽ nói rõ chuyện lần này."

Tề Lệnh Hiền: "Ta không sao."

Hắn nói: "Ta sẽ ở lại đây!"

Hắn thật sự không yên tâm, nhưng Tề đại ca lại khuyên nhủ: "Cậu, người nghe con, trở về nghỉ ngơi đi."

Ngoại trừ lĩnh vực chuyên môn, Tề Lệnh Hiền cũng không phải là một người quyết đoán, nhìn thấy cháu trai kiên trì như vậy, hắn gật đầu: "Vậy được, ta trở về nghỉ ngơi trong chốc lát rồi quay lại!"

Sau đó, bổ sung: "Ta đi dặn dò bác sĩ trực ban một chút."

Bản thân hắn chính là một người rất có trách nhiệm, mà Phạm Hiểu Vi lại bởi vì Gia Mẫn mới vô tình bị thương, tất nhiên càng nên để bụng. Tề Lệnh Hiền xoay người rời đi, Gia Mẫn đứng trước cửa phòng bệnh, cũng không nói thêm lời nào, chỉ im lặng nhìn Phạm Hiểu Vi.

Còn Tề đại ca đã mời Phạm công tử cùng đi tới văn phòng Tề Lệnh Hiền.

Hành lang vốn dĩ có chút ồn ào trong nháy mắt an tĩnh trở lại. Không lâu sau, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Gia Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Lục Minh Kỳ.

Lục Minh Kỳ vội vàng chạy tới, lập tức đến bên cạnh Phạm lão gia và Phạm lão phu nhân, hỏi thăm: "Phạm bá phụ, Phạm bá mẫu, Hiểu Vi không sao chứ?"

Phạm lão gia chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Minh Kỳ một cái, không thèm đáp, Phạm lão phu nhân mở miệng nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng."

Lục Minh Kỳ: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!"

Phạm lão gia không nhịn được, nói: "Sao người không để sang năm hãy đến!"

Phạm lão phu nhân véo cánh tay ông, Phạm lão gia a lên một tiếng, rõ ràng đối với vị con rể tương lai này rất không vừa lòng. Tuy nhiên Lục Minh Kỳ vẫn không để bụng vẻ mặt lạnh nhạt của Phạm lão gia, ngược lại ôn tồn giải thích: "Hôm qua con đi Tô Châu, vội vã trở về trong đêm, nhưng lại không kịp. Phạm bá phụ thật xin lỗi."

Phạm lão gia: "Cho dù người muốn xin lỗi, cũng không phải xin lỗi ta."

Lục Minh Kỳ mím môi, hắn nói: "Con biết, con đi xem Hiểu Vi."

Hắn bước tới trước mặt Gia Mẫn, nói: "Không ngờ bạn học Tề và Tề nhị thiếu cũng ở đây."

Ánh mắt hắn rơi vào trên người Tề nhị ca: "Ta thấy, thời gian cũng không còn sớm nữa, chi bằng Tề nhị thiếu trở về thay quần áo đi, ở đây đã có chúng ta rồi!"

Mặc dù không nhiều, nhưng trên người Tề nhị ca vẫn dính một ít máu.

Lục Minh Kỳ: "Cảm ơn Tề nhị thiếu đã hỗ trợ, hôm khác, ta sẽ đến nhà nói lời cảm tạ."

Phạm lão phu nhân cười lạnh, nói: "Nếu không vì bọn họ, Hiểu Vi cũng sẽ không bị thương, Minh Kỳ à, đừng cảm ơn người một cách mù quáng như vậy."

Tề nhị ca: "Thật xin lỗi."

Lục Minh Kỳ bất động, nhất thời không biết nói gì, nhưng ngay sau đó, hắn vươn tay vỗ vai Tề nhị thiếu.

Tề lão gia đột nhiên cuộn chặt nắm tay, thần sắc âm trầm, nhưng vẫn không nói gì.

Lục Minh Kỳ đứng trước cửa phòng bệnh, sóng vai với Tề Gia Mẫn, vẻ mặt nàng không cảm xúc, một lúc lâu sau, nàng đột nhiên mở miệng gọi: "Nhị ca."

Gia Mẫn quay đầu nhìn sang phía Tề nhị ca, nói: "Huynh trở về hẹn giúp muội Cao Như Phong, hôm nay muội nhất định phải gặp hắn."

Tề nhị ca hơi nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý: "Được, bây giờ ta giúp muội liên hệ."

Đúng lúc này Tề Lệnh Hiền cũng đã trở lại, Tề nhị ca: "Chúng ta đi trước!"

Hắn nhìn Gia Mẫn, nói: "Ta sẽ nhanh chóng giúp muội liên hệ với hắn."

"Liên hệ với ai?" Vừa lúc, Tề đại ca và Phạm công tử cũng quay lại, Tề đại ca kinh ngạc nhìn Gia Mẫn, hỏi: "Muội muốn liên hệ với ai?"

Gia Mẫn: "Muội muốn gặp Cao Như Phong."

Tề đại ca có hơi do dự, tuy nhiên vẫn không ngăn cản.

Phạm công tử đi phía sau Tề đại ca, ánh mắt hắn loé lên một chút, nói: "Ba mẹ, con bảo tài xế đưa hai người trở về nghỉ ngơi."

Hắn nhìn về phía vợ mình, dặn dò: "A Mai, nàng dìu ba mẹ về đi, ta ở lại trông chừng tiểu muội."

Hai vị lão nhân gia có chút không muốn đi, nhưng Phạm công tử vẫn rất kiên trì khuyên nhủ bọn họ. Hắn đưa mắt ra hiệu cho vợ, Phạm phu nhân lập tức đỡ lấy mẹ chồng, nói: "Ba mẹ, hai người không quay về, e là tiểu muội tỉnh dậy cũng sẽ rất lo lắng. Chi bằng trở về nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại tinh thần, khi quay lại đây vừa kịp lúc con bé tỉnh dậy cũng nên. Đừng để tiểu muội không sao mà hai người lại mệt đến ngã quỵ, có được không?"

Ngừng một chút, lại bổ sung: "Hơn nữa, không chừng hôm nay hoặc ngày mai đám người lão nhị sẽ quay về, nếu để bọn họ nhìn thấy hai lão nhân gia người bộ dáng tiều tụy, trong lòng sẽ đau đến mức nào! Người nói xem có đúng không?"

Hai lão nhân gia cuối cùng cũng chịu rời đi, Phạm công tử nói: "Tề tiểu thư cũng trở về đi, ở đây đã có người nhà ta trông chừng. Nếu Hiểu Vi tỉnh lại, ta sẽ gọi điện báo cho ngươi, lúc đó ngươi tới thăm con bé là được."

Tề đại ca ôm lấy bả vai Gia Mẫn, nói: "Về thôi."

Gia Mẫn không muốn đi, nàng nhẹ giọng: "Nói không chừng Phạm lão sư chỉ một lúc nữa sẽ tỉnh, ta lưu lại......"

"Cậu nói, nàng tiêm rất nhiều thuốc gây mê, hơn nữa vết thương cũng không nhẹ, sẽ không tỉnh nhanh như vậy đâu, sớm nhất cũng phải tới tối. Tối qua muội đã một đêm không ngủ, nên trở về nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đến. Ngoan! Nghe lời ca ca!"

Gia Mẫn hít một hơi thật sâu: "Vậy...... đi thôi."

Mấy người Tề gia vừa lúc cùng nhau rời đi, Gia Mẫn vẫn như cũ ngồi trên xe Tề đại ca, hắn khởi động xe, hỏi: "Tìm Cao Như Phong làm gì?"

Tề Gia Mẫn mỉm cười: "Muội còn cho rằng đại ca sẽ không hỏi!"

Tề đại ca: "Ta chỉ là có chút kinh ngạc."

Hắn xoa đầu Gia Mẫn: "Hơn nữa, muội là người mà ta quan tâm nhất."

Tề Gia Mẫn: "Muội chỉ muốn nhắc nhở Cao Như Phong một chút."

Tề đại ca sâu kín liếc nhìn muội muội một cái, cười cười: "Nhắc nhở Cao Như Phong?"

Tề Gia Mẫn: "Đại ca, huynh đừng hiểu lầm. Muội gặp hắn một chút thôi, không phải có tư tình gì với hắn cả. Hơn nữa, thật ra Cao Như Phong không phải người xấu, muội nhắc nhở hắn, cũng vì nghĩ tới lợi ích của nhà chúng ta. Chuyện có thể đơn giản xử lý, hà tất phải khiến nó trở nên phức tạp đúng không?"

Tề đại ca: "Cô nhóc lanh lợi."

Gia Mẫn quay sang nhìn hắn hỏi: "Đại ca, huynh biết Cao Như Phong ở đâu không? Huynh đưa muội đến gặp hắn có được không?"

Tề đại ca không trả lời.

Tề Gia Mẫn: "Huynh đưa muội đi đi mà, sau khi trở về muội sẽ giải thích tất cả với huynh. Thật ra, vừa rồi cẩn thận nghĩ tới toàn bộ sự kiện, muội chưa bao giờ thanh tỉnh như vậy. Muội biết, người phía sau bức màn kia là ai, và cũng biết hắn muốn làm gì. Đi tìm Cao Như Phong, đối với cả hai bên đều có lợi."

Tề đại ca không mở miệng đáp lại, nhưng vẫn yên lặng quay đầu xe, Tề Gia Mẫn cười nhẹ, nói: "Cảm ơn đại ca."

Tề đại ca: "Giữa huynh muội với nhau, đừng nói mấy lời cảm ơn vô nghĩa!"

Chiếc xe rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại ở trước cửa Bách Nhạc Môn, nàng nói: "Cao Như Phong ở đây sao?"

Sau đó lại lẩm bẩm: "Chẳng phải nơi tốt đẹp gì."

Tề Gia Mẫn xuống xe, sau trận mưa đêm qua, hôm nay dường như lại lạnh hơn không ít, Gia Mẫn cảm nhận từng trận gió tạt vào người, cơ thể lạnh toát.

Nàng kéo chặt áo khoác, mở cửa bước vào Bách Nhạc Môn, lúc này lập tức có người tiến đến: "Vị tiểu thư này, chúng ta vẫn chưa mở cửa."

Buổi sáng là thời điểm tiêu điều nhất của Bách Nhạc Môn, chỉ có lát đát một hai người đứng canh cửa.

Tề Gia Mẫn: "Ta họ Tề, ta muốn gặp Cao Như Phong."

Nàng nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ, chắc hẳn Cao Như Phong sẽ bằng lòng gặp ta."

Người giữ cửa liếc nhìn Tề Gia Mẫn một cái, nói: "Vậy ngài đợi một chút."

Lúc này Cao Như Phong đang tựa vào sô pha, một gạt tàn toàn thuốc lá đã hút, hắn gõ gõ mặt bàn, dường như đang cân nhắc điều gì đó, mà bên cạnh hắn còn có thêm vài người, bọn họ đều im như thóc, không dám động đậy.

"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.

Cao Như Phong: "Vào đi!"

"Tam đương gia, ngoài cửa có một vị Tề tiểu thư muốn gặp ngài."

Cao Như Phong sửng sốt: "Ai?"

Hắn trực tiếp dập tắt điếu thuốc đang hút dở, xác nhận lại lần nữa: "Tề tiểu thư?"

Rất nhanh sau đó, hắn chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp chạy ra khỏi phòng. Khi Cao Như Phong vội vàng xuống lầu, liền nhìn thấy Tề Gia Mẫn đang xoa tay vì lạnh. Hắn bật cười hỏi: "Sao lại đến đây? Nhớ ca ca?"

Hắn vươn tay muốn nắm lấy tay Tề Gia Mẫn: "Ta sưởi ấm tay cho em có được không?"

Tề Gia Mẫn nhanh chóng giấu đôi tay ra sau lưng đáp: "Không cần."

Cao Như Phong bật cười, hắn véo má nàng một phen, Tề Gia Mẫn cuộn chặt nắm đấm nói: "Ngươi còn không nói chuyện nghiêm túc, ta sẽ động thủ."

Cao Như Phong cúi đầu nhìn nàng, mái tóc nàng hơi xoăn, vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo khó thuần phục. Người ngoài đều cảm thấy Tề Gia Mẫn là một tiểu cô nương ôn nhu khả ái, nhưng Cao Như Phong biết, nàng chính là tiểu lão hổ, thật sự sẽ cắn người.

Bộ dáng mềm mại, nhưng trong xương cốt lại rất cứng đầu.

Đây là Tề Gia Mẫn mà hắn biết.

Bởi vì lạnh nên sắc mặt nàng có chút tái nhợt, Cao Như Phong liền cởi áo khoác choàng thêm cho nàng. Gia Mẫn có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không cự tuyệt. Cao Như Phong nhìn thấy chút nhu thuận này của nàng, bật cười.

Hắn có phần tự giễu chính mình, đây mẹ nó đúng là không có tiền đồ. Chỉ vì nàng không cự tuyệt, cũng đủ khiến bản thân hắn cao hứng, còn điều gì đáng buồn hơn thế này!

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?" Gia Mẫn mở miệng hỏi.

Cao Như Phong mỉm cười nhìn nàng: "Cùng ta nói chuyện sao? Được thôi!"

Tầm mắt hắn dời ra bên ngoài, lời nói có chút ẩn ý: "Đại ca em không vào sao? Hắn vậy mà dám yên tâm giao em cho ta, đúng là hiếm thấy. Em nói xem, sáng nay không phải mặt trời mọc đằng tây đó chứ!"

Tề Gia Mẫn cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Cao Như Phong, ánh mắt sắc bén.

Cao Như Phong: "Ồ không, làm thế nào mà em thuyết phục được hắn! Thổ lộ với hắn tình yêu của em đối với ta......"

Còn chưa nói xong, đã thấy Tề Gia Mẫn xoay người muốn đi, hắn lập tức giữ chặt cánh tay nàng: "Đùa thôi, sao em lại tức giận bỏ đi?"

Tề Gia Mẫn: "Ngươi rốt cuộc có muốn nói chuyện đàng hoàng hay không, nếu không muốn, vậy ta đi trước."

Cao Như Phong cười: "Đi thôi, lên trên lầu."

Hắn nói: "Đây là lần đầu tiên em chủ động tới tìm ta, ta có chút kích động không phải rất bình thường sao?"

Lời hắn nói, nàng đến một dấu chấm câu cũng không tin.

Tuy nhiên, nàng vẫn đi theo sau hắn, hai người cùng nhau lên lầu. Mới vừa lên tới, đã thấy bốn người đàn ông cao lớn thô kệch đứng ở hành lang, ánh mắt đồng loạt đổ dồn lại đây. Tề Gia Mẫn có biết đôi chút về những người này, đây là thuộc hạ tứ đại kim cương của Cao Như Phong.

Chà, ở hiện đại mà dùng cái tên này sẽ khiến mọi người cười rụng răng. Nhưng thời đại này thì khác, dường như loại tên gọi như vậy còn rất khí phách, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ nghe người khác đề cập đến. Đây là bốn người thuộc hạ vô cùng trung thành của Cao Như Phong, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Chủ nhân của bọn họ chưa bao giờ là công ty Già Hưng, mà là Cao Như Phong.

Hiện tại, bốn người thoạt nhìn trông rất hung dữ này, lại biến thành Husky, biểu cảm kỳ quái, ánh mắt đầy tò mò.

Cao Như Phong: "Đều tránh qua một bên hết đi."

Bốn người ngươi thúc ta, ta thúc ngươi, cuối cùng cũng có một người dũng cảm hỏi: "Lão đại, vị này chính là tẩu tử sao?"

Cao Như Phong: "Ngươi nói xem?"

Tề Gia Mẫn dừng bước, quay sang liếc nhìn Cao Như Phong, trên mặt hoàn toàn không có một chút ý cười.

Cao Như Phong cười nhạo một tiếng, không nói gì thêm, hắn phân phó: "Đừng có làm phiền chúng ta."

Lời vừa nói ra, những người khác lập tức lộ ra vài phần ái muội, tuy nhiên Cao Như Phong vẫn nở nụ cười bình tĩnh, ra hiệu nói: "Mời vào đây."

Gia Mẫn đi theo Cao Như Phong vào văn phòng của hắn, mùi thuốc lá nồng nặc, không biết đã hút hết bao nhiêu điếu, không khí trong phòng không dễ chịu một chút nào. Về phần nội thất, tất nhiên, toàn bộ văn phòng không có một chút quy củ, đồ vật vứt lung tung, vung vãi khắp nơi.

Có điều, văn phòng kiểu này một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của Gia Mẫn. Nếu gọn gàng ngăn nắp, điều này mới thật sự khiến người khác kinh ngạc! Như hiện tại là bình thường!

Cao Như Phong: "Ngồi đi."

Gia Mẫn ngồi xuống, im lặng bỏ qua dấu chân trên tay vịn sô pha!

Cao Như Phong: "Uống cái gì? Nơi này của ta chỉ có rượu."

Tề Gia Mẫn nhớ đến ký ức say rượu lần trước, có chút xấu hổ, nàng nói: "Không cần."

Cao Như Phong dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bật cười.

Gia Mẫn lập tức thẹn quá hoá giận: "Cao Như Phong!"

Hai tay Cao Như Phong chống trên bàn trà, nhìn Gia Mẫn nói: "Ta phát hiện, em không sợ ta!"

Thời điểm bọn họ mới vừa quen biết, tuy Tề Gia Mẫn che giấu khá tốt, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra một chút thấp thỏm, ngược lại bây giờ hoàn toàn không có. Hắn nhìn vào mắt Gia Mẫn: "Là bởi vì em thích ta sao?"

Tề Gia Mẫn đột nhiên động thủ, không biết là do Cao Như Phong không có ý chống cự, hay Thái Cực quyền nàng luyện phát huy hiệu quả, chỉ qua hai ba chiêu, Cao Như Phong đã bị Tề Gia Mẫn chế ngự trên sô pha! Nàng nhìn xuống, bóp lấy cổ hắn, nói: "Ngươi rốt cuộc có muốn nói chuyện hay không, nếu ngươi cứ nói mấy lời vô nghĩa, ta thấy chúng ta không cần nói nữa."

Cao Như Phong nắm lấy bả vai nàng, dùng một chút lực, Gia Mẫn mới buông lỏng tay mình ra.

Cao Như Phong ho khan một tiếng, lười biếng dựa trên sô pha: "Em nói đi."

Ánh mắt của hắn có chút sắc bén: "Chuyện gì? Có thể khiến Tề Gia Cung không phòng bị ta, đồng ý cho em gặp riêng ta, đúng là không tầm thường."

Hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Tề Gia Mẫn xoa tay, nói: "Ta tới, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận trúng kế."

Cao Như Phong giương mắt nhìn về phía Gia Mẫn, Gia Mẫn chậm rãi nói: "Mục đích không phải giết ta, mà lợi dụng chuyện này làm ngươi và Lê Tiệp càng thêm đối chọi gay gắt, đến nỗi ngươi chết ta sống."

Tề Gia Mẫn không nhìn Cao Như Phong, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay mình, tiếp tục nói: "Bất kể ngươi có thật sự thích ta hay không, ít nhất biểu hiện của ngươi sẽ khiến mọi người nhận định như vậy. Nếu ta bị Lê Tiệp người hại chết,  cho dù xuất phát từ tình cảm chân thành hay mặt mũi, ngươi đều sẽ cùng Lê Tiệp tranh đấu không ngừng. Đây chính là thứ bọn họ muốn nhìn thấy. Bây giờ, ta không chết, nhưng vụ ám sát cũng đủ để ngươi mâu thuẫn với Lê Tiệp. Tuy ta không quá hiểu biết Lê Nhị đương gia, thậm chí là ngươi. Nhưng ta lại hiểu rõ, ta nhất định là quân cờ ở giữa để kẻ ác châm ngòi ly gián hai người."

Lúc này Tề Gia Mẫn cuối cùng cũng ngẩng đầu, nàng nhìn về phía Cao Như Phong, mỉm cười: "Cao Như Phong, lần này là biểu hiện của ngươi liên lụy ta."

Cao Như Phong: "Vậy sao em còn tới nhắc nhở ta?"

Tề Gia Mẫn: "Ai bảo ta là người tốt kia chứ? Hơn nữa, người khác muốn giết ta, chẳng lẽ ta còn ngồi yên chờ chết? Bản thân ta trời sinh chính là một người có thù tất báo! Thủ phạm phía sau muốn lợi dụng ta, ta sẽ khiến cho hắn không thể đạt được ước nguyện."

Ánh mắt Cao Như Phong khẽ động, chậm rãi nói: "Vậy em cảm thấy, ai là người muốn chúng ta như nước với lửa?"

Hắn nhìn Tề Gia Mẫn, cười như không cười hỏi: "Nếu tiểu Gia Mẫn thông minh như vậy, chi bằng chỉ điểm cho ca ca đi?"

Tề Gia Mẫn: "Cao tam đương gia nếu như ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết, vậy thì ta chỉ có thể nói, công ty Già Hưng đều là kẻ ngốc! Đến Tam đương gia thượng vị nhanh như vậy, đầu óc cũng chỉ là một đống phân. Còn trông cậy vào người khác thông minh hơn sao?"

Cao Như Phong đột nhiên nhích tới, cả người dí sát vào nàng, hai người gần trong gang tấc, phảng phất, hơi thở của hắn nàng đều có thể cảm nhận được.

Nàng duỗi tay chống trên ngực hắn: "Tránh ra!"

Cao Như Phong cúi đầu nhìn nàng, lông mi dài cong vút, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, thời điểm nhìn ai đó, giống như có thể nhìn thấu lòng họ. Hắn vẫn luôn biết nàng rất đẹp. Hắn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, nói: "Em......"

Dừng một chút, hắn cười cười, không nói thêm nữa, thả tay ra, trở về vị trí cũ, tùy ý dựa vào sô pha.

Tề Gia Mẫn: "Tam đương gia suy nghĩ cho kỹ lời ta nói!"

Nàng đứng dậy muốn rời đi, Cao Như Phong đột nhiên giữ chặt cổ tay nàng. Nàng không phòng bị, ngã nhào lên trên người hắn. Tuy nhiên động tác của Gia Mẫn cũng rất nhanh, trực tiếp đấm thẳng một quyền vào cằm hắn.

Nàng nhanh chóng tránh ra, nói: "Ngươi có cần mặt mũi hay không vậy?"

Cao Như Phong: "Em với ta, khi nào còn cần mặt mũi?"

Hắn nhìn chằm chằm nàng, nói: "Tề Gia Mẫn, em đúng là một người khẩu thị tâm phi."

Tề Gia Mẫn: "Này! Ai nói? Ngươi có thể đừng suy luận lung tung nữa hay không?"

Cao Như Phong cười ái muội: "Nếu em không có ý với ta, vì sao lại muốn xen vào sống chết của ta? Để ta và tên ngốc Lê Tiệp kia tranh đấu, xem như ai chết thì người đó xui xẻo. Nhưng em lại không làm vậy, ngược lại tới nhắc nhở ta. Tề Gia Mẫn, em dám khẳng định em không quan tâm tới ta sao?"

Tề Gia Mẫn đã gặp qua tự luyến, nhưng chưa từng chứng kiến kẻ nào tự luyến đến mức độ như hắn.

Nàng cười ha ha một tiếng, lạnh mặt: "Nếu như không liên lụy đến ta, tất nhiên ta sẽ mặc kệ! Nhưng bây giờ lại kéo ta vào chuyện này, ta làm sao để thủ phạm được như ý nguyện chứ!"

Nàng nhích tới trước mặt Cao Như Phong, ghé vào bên tai hắn, nàng chưa bao giờ tới gần hắn đến như vậy. Vốn dĩ Cao Như Phong không cảm thấy nam nữ dựa vào gần nhau có gì kỳ lạ, nhưng thời khắc này, hắn lại có chút khẩn trương.

Dường như chỉ cần hơi động nhẹ một chút, liền có thể chạm đến khuôn mặt trắng nõn tinh tế của nàng.

Thế nhưng, Cao Như Phong vẫn không động đậy.

Tề Gia Mẫn cứ như vậy ghé vào tai hắn, hơi thở nàng quanh quẩn bên tai, thấp giọng nói: "Không phải chỉ cần nằm viện thì nhất định là bệnh nhân." Mục đích nàng đến đây cũng chỉ vì một câu này! Một câu quan trọng nhất!

Nói xong, lui về phía sau, Cao Như Phong giữ chặt tay Gia Mẫn, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Tề Gia Mẫn nhướng mày, lộ ra một nụ cười sâu xa.

Cao Như Phong nhìn nàng thật lâu, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, Cao Như Phong hỏi: "Em đã biết những gì?"

Vẻ mặt Tề Gia Mẫn vô tội: "Ta cái gì cũng không biết."

Trả lời như vậy ai có thể tin nổi, hắn nhìn Gia Mẫn, đột nhiên nói: "Những lời này, về sau đừng nói với người khác."

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?"

Cao Như Phong bật cười: "Em không ngốc, cũng sẽ không nói với người khác. Nhưng em lại cứ nói cho ta. Tề Gia Mẫn, vì sao chứ? Em nói xem, sao em lại tin tưởng ta, muốn nói cho ta?"

Hắn gằng từng câu từng chữ: "Em còn nói không thích ta?"

Tề Gia Mẫn thành thật: "Không thích."

Cao Như Phong chế giễu cười to, hắn gặp qua rất nhiều người khẩu thị tâm phi, nhưng cứng đầu cứng cổ giống như vị này đây, thì thật sự chưa bao giờ gặp qua. Đúng là, đầu óc hắn có lẽ cũng bị lừa đá, cho nên mới ép hỏi nàng những lời này.

Nhưng khi nghĩ đến hắn đối với nàng cũng có chút đặc biệt, trong lòng hắn liền có chút mềm mại.

"Tề Gia Mẫn, em xem ta làm sao để cảm ơn em cho tốt đây? Lấy thân báo đáp thế nào?"

Gia Mẫn: "Cách nghĩ này của ngươi chính là lấy oán trả ơn."

Cao Như Phong bật cười, hắn đột nhiên vươn tay sờ cổ nàng, Gia Mẫn: "Ngươi muốn làm gì?"

Nàng hất một cái đánh rớt tay hắn.

Cao Như Phong: "Tiểu phật ngọc ta đưa cho em đâu? Sao lại không mang?"

Tề Gia Mẫn: "Không phải ta đã trả lại cho ngươi rồi sao?"

Nàng chớp mắt, nói hươu nói vượn.

Cao Như Phong ý vị thâm trường bật cười: "......Ồ."

Hắn mím môi, vuốt gương mặt của mình, kéo dài từ khóe mắt đến cằm, nói: "Ta cảm thấy, thỉnh thoảng, giả ngu cũng rất tốt."

Tề Gia Mẫn nhìn vết cào trên mặt hắn, càng thêm khẳng định là mình làm.

Nàng cắn môi, nói: "Ta phải đi."

Đứng dậy liền muốn rời đi, Cao Như Phong nắm chặt tay nàng không buông, hắn gọi: "Gia Mẫn."

Tề Gia Mẫn hung tợn: "Ngươi lại làm sao vậy?"

Cao Như Phong: "Lần này, là ta liên lụy em!"

Đây cũng có nghĩa là hắn tin lời Tề Gia Mẫn nói.

Tề Gia Mẫn: "Nếu biết liên lụy ta, về sau đừng tìm đến ta hay người nhà của ta nữa. Chúng ta chỉ là những người làm ăn lương thiện."

"Người làm ăn lương thiện? Em không cảm thấy xấu hổ khi nói như vậy sao?"

Cao Như Phong đột nhiên bật cười thập phần lợi hại, hắn nhìn Tề Gia Mẫn, đứng dậy tới trước mặt nàng, vẫn giữ chặt tay nàng không buông, còn học bộ dáng vừa rồi của nàng, tới gần bên tai, nói: "Nhà ai làm ăn chân chính, lại tận dụng cơ hội vận chuyển hàng hoá tới phía bắc để kèm theo vận chuyển thuốc Tây?"

Tề Gia Mẫn sửng sốt nhìn về phía Cao Như Phong.

Hắn vỗ vỗ bả vai nàng: "Ta cũng không phải có mắt như mù."

"Ta không biết ngươi đang nói gì!" Tề Gia Mẫn thật sự không biết chuyện này, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Cao Như Phong sẽ không nói hươu nói vượn.

Cao Như Phong cười đầy ẩn ý: "Không biết thì không biết thôi. Ta không phải người không biết tốt xấu. Tiểu Gia Mẫn đối tốt với ta như vậy, ta đương nhiên cũng sẽ không lấy oán trả ơn."

Tề Gia Mẫn cắn môi, nói: "Ngươi đừng nói nhảm với ta, nhà ta là người làm ăn đàng hoàng chân chính."

Cao Như Phong đồng tình cho có lệ: "Đúng vậy, đúng vậy, em nói cái gì chính là cái đó."

Hắn duỗi tay vuốt ve tóc nàng một chút, nói: "Thật là tính trẻ con."

Tề Gia Mẫn: "Ngươi muốn nói gì thì dùng lời nói, đừng động tay động chân có được không?"

Cao Như Phong nhướng mày: "Được thôi!"

Hắn hiếm khi dễ nói chuyện như vậy, Gia Mẫn khịt mũi một cái: "Ta đi trước."

Cao Như Phong: "Ta tiễn em."

Hai người cùng bước ra ngoài, Tề Gia Mẫn không hề mở miệng nói thêm gì nữa, nhưng Cao Như Phong lại nói: "Sư phụ tốt của em đúng là đối với em không tồi! Điều toàn bộ phòng tuần bộ ra mặt hỗ trợ, thật là cảm động trời đất."

Lời hắn có chút kỳ lạ, Gia Mẫn không khỏi nhớ tới những gì đại ca đã nói. Đại ca cũng dựa vào việc này mà nhận định Du tứ thiếu thích nàng. Tuy nhiên bản thân Gia Mẫn lại chẳng cảm nhận được gì cả. Không ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, phim thần tượng nàng đã xem rất nhiều. Nàng cảm thấy sư phụ không thể nào thích mình, nào có ai thích người ta lại lãnh đạm như vậy chứ?

Nàng không đáp lời Cao Như Phong, nhanh chóng xuống lầu, Gia Mẫn xoay người đem áo khoác trả lại cho hắn, nói: "Cảm ơn áo khoác của ngươi."

Cao Như Phong không nhận: "Hôm nay trời lạnh, em cứ mặc đi."

Chỉ là Tề Gia Mẫn lại không nghe hắn, mỉm cười lắc đầu: "Không cần, tránh cho ta về nhà phải giải thích nhiều hơn."

Nàng mạnh mẽ nhét áo khoác vào trong ngực hắn, nói: "Tạm biệt."

Cao Như Phong: "Sao đây? Đến cửa cũng không cho ta tiễn em sao?"

Tề Gia Mẫn: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Hai người sóng vai đi về phía trước, Cao Như Phong nói: "Ngày thường nếu có việc, đến số nhà 98 hẻm Phượng Dương tìm ta, bên đó đều là người của ta, tuyệt đối an toàn."

Gia Mẫn gật đầu ừ một tiếng.

Lúc này nàng đã ra tới cửa, mỉm cười: "Bây giờ, có thể nói một câu tạm biệt rồi chứ?"

Cao Như Phong liếc nhìn nàng, Gia Mẫn không trì hoãn thêm, xoay người chui thẳng vào xe, Tề Gia Cung ngồi ở ghế lái, lạnh lùng nhìn Cao Như Phong một cái, sắc mặt không được tốt lắm.

Sắc mặt Tề Gia Cung khó coi, ngược lại tâm tình Cao Như Phong thật ra không tồi, hắn tiến lên một bước, cánh tay tì trên cửa sổ xe, nói: "Tề đại thiếu sao không vào trong ngồi uống tách trà? Đều là người một nhà, cũng không cần khách sáo như vậy."

Hắn nhìn về phía ghế phụ, nháy mắt một cái: "Đúng không? Gia Mẫn."

Tề Gia Mẫn: "Ha ha, Cao tam đương gia thật là biết nói đùa, hai chúng ta không thân đến mức đó đâu! Xưng người một nhà, chỉ sợ người khác nghe xong sẽ hiểu lầm!"

Cao Như Phong: "Gia Mẫn muội muội lời này khiến ca ca thương tâm."

Tề Gia Cung cười nhạo, nói: "Cao tam đương gia đúng là làm nghề nào yêu nghề đó. Ở Bách Nhạc Môn lâu rồi, nói chuyện thật thuận miệng. Với ai cũng xưng ca ca muội muội! Không biết Cao tam đương gia có bao nhiêu tiểu muội đây? Tuy nhiên ta thấy, cho dù Cao tam đương gia có bao nhiêu muội muội đi chăng nữa, cũng không nên đem muội muội ta nhét chung vào một chỗ. Tiểu muội nhà ta không có thói quen giống ngươi, hơn nữa con bé chỉ có bốn ca ca ruột là bọn ta. Những mối quan hệ bên ngoài cho dù tốt hơn so với người qua đường một chút, cũng không thể tự tiện xưng ca ca!"

Hắn nói: "Chúng ta đi thôi."

Hắn khởi động xe, nhìn sang cánh tay Cao Như Phong, nói: "Cao tam đương gia nếu không lấy tay ra, xe chạy khiến ngươi bị thương, cũng đừng trách ta không nói trước."

Cao Như Phong: "Ta tin tưởng kỹ thuật lái xe của Tề đại thiếu."

"Thật ngại quá, đến bản thân ta cũng không quá tin tưởng vào chính mình!"

Hắn đột nhiên đạp ga, xe lao nhanh phóng đi, Cao Như Phong bị kéo về phía trước vài bước, khó khăn lắm mới ổn định không té ngã, tuy nhiên sắc mặt cũng chẳng tức giận gì. Nhìn xe rời đi, hắn nhướng mày, bật cười: "Thật đúng là thù dai!"

Hai tay hắn khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa, hơi rũ mắt, mang theo vài phần suy tư ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro