Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách Du tứ thiếu gọi là mang Tề Gia Mẫn đến một nơi, thật ra không hề rời khỏi câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ. Hắn dẫn nàng lên lầu năm. Gia Mẫn chưa từng đặt chân lên đây, bởi vì bên này là nơi riêng tư, ngay cả hội viên Khai Thụy Sĩ cũng không được tuỳ tiện ra vào.

Lần đầu tiên nàng được lên đây, có chút tò mò: "Trên này dùng để làm gì?"

Du tứ thiếu: "Sân huấn luyện."

Hắn nghi hoặc nhìn về phía Gia Mẫn, chậm rãi hỏi: "Ngươi không biết?"

Tề Gia Mẫn bật cười: "Ta không biết chẳng phải rất bình thường sao? Ta mà biết mới không bình thường."

Du tứ thiếu cười cười: "Đại ca ngươi là khách quen ở đây."

Lúc này Tề Gia Mẫn thật sự bất ngờ, nói: "Thật sao? Ta không biết chuyện này! Nhưng mà ta thường xuyên có mặt ở Khai Thụy Sĩ, cũng chưa từng gặp qua đại ca bao giờ!"

Du tứ thiếu: "Có lẽ, thời điểm hai người đến khác nhau."

Hắn cũng không đề cập thêm, ngược lại nói: "Đi thay quần áo, chúng ta tỷ thí một chút."

Tề Gia Mẫn: "......"

Nàng lắp bắp không nhúc nhích, Du tứ thiếu: "Sao thế?"

Gia Mẫn do dự nói: "Tỷ thí cái gì? Ta không biết gì cả!"

Bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nàng khiến Du tứ thiếu lặng đi một giây, rất nhanh hắn nói: "Ngươi...... không biết gì sao?"

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Đúng vậy, ta thật sự không biết mà!"

Biểu cảm của Du tứ thiếu trong nháy mắt trở nên rất vi diệu, một lúc lâu sau, hắn từ tốn nói: "Ta từng nghe qua, ngươi chính là một cao thủ!"

Hắn cười đầy ẩn ý: "Chẳng phải ngươi từng thu thập mười mấy thuộc hạ của Lê Nhị đương gia mà không cần tốn nhiều sức sao?"

Tề Gia Mẫn im lặng nhìn trời. Bởi vậy mới nói lời đồn chính là cái thể loại càng truyền đi càng thái quá mà!

Tề Gia Mẫn giơ ngón tay, ánh mắt sáng ngời bắt đầu đếm: "Thứ nhất, không phải mười mấy người, chỉ có sáu bảy hay bảy tám tên gì đó thôi. Tóm lại không phải nhiều như lời đồn. Thứ hai, ta thật sự chẳng có công phu gì cả, chứ đừng nói tới cao thủ, ta hoàn toàn dựa sức mạnh trời ban."

Du tứ thiếu: "Sức mạnh?"

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Ta rất khoẻ."

Du tứ thiếu hơi nheo mắt, không nói gì thêm.

Tề Gia Mẫn nghiêm túc: "Ta không có nói dối! Ta thật sự rất khỏe."

Nàng cười nhẹ một chút, nói: "Nếu so về sức mạnh, ta khẳng định khỏe hơn người rất nhiều. Nhưng nếu nói về công phu, thì ta không có."

Du tứ thiếu cởi áo khoác, vắt ngang lên tay, nói: "Thay quần áo đi, một khi ngươi đã nói như vậy, ta cũng rất tò mò."

Tề Gia Mẫn: "......"

Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát: "Được thôi."

Nếu chỉ xét về diện mạo, Du tứ thiếu và Cao Như Phong sẽ có những ưu điểm riêng, tóm lại đều thuộc thể loại đẹp trai hiếm có. Nhưng Du tứ thiếu một thân quân trang dường như nhỉnh hơn đôi chút. Có thể thấy rằng, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân!

Loại quân phục này, thật sự tôn lên khí chất của một người.

Du tứ thiếu đi trước vài bước, bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn nàng: "Nhìn cái gì? Còn không nhanh chân đi thay đồ."

Gia Mẫn: "Vâng."

Nàng tiến vào phòng thay đồ nữ, bên này cũng không có người, lúc này Gia Mẫn mới sực nhớ, mình lấy quần áo gì để thay? Nàng không hề mang theo gì cả! Đang ngơ ngác chẳng biết làm sao, thì thấy một nhân viên phục vụ nữ bước vào, đem một bộ quần áo còn chưa mở giao cho Tề Gia Mẫn, nói: "Xin chào Tề ngũ tiểu thư, đây là Du tứ thiếu phân phó chúng ta mang đến cho ngài."

Gia Mẫn: "Được."

Nàng mở ra xem, đây là một bộ cùng loại với đường trang*, nhưng cũng không giống lắm, nói là đồ tập võ nghe còn có lý hơn. Bộ quần áo màu xanh thẳm, cổ tay áo và phần bo quần được may bó sát, tuy nhiên ống tay và ống quần đều rất rộng rãi, thích hợp cho việc vận động tay chân.

*Đường trang: 唐装: là một loại áo khoác Mãn Châu có cổ thẳng. Nó là một phiên bản nâng cấp của áo choàng nhà Thanh, để thích nghi với thời trang hơn.

Nàng thay quần áo, đem chùm tóc hai bên quấn chặt lại thành hai búi tóc nhỏ. Nếu muốn tỷ thí, tất nhiên nàng phải chuẩn bị sẵn sàng. Tuy Du tứ thiếu chắc hẳn không đến mức kéo tóc giống như nữ nhân đánh nhau, nhưng cũng khó tránh những sơ suất nhất thời, do đó nàng vẫn nên chuẩn bị thật tốt.

Tề Gia Mẫn bước ra ngoài, liền thấy Du tứ thiếu đã đứng cạnh cửa chờ nàng.

Nàng cười nhẹ: "Sư phụ sợ ta chạy mất sao?"

Du tứ thiếu: "Đừng nói nhảm."

Gia Mẫn cười khanh khách, sau đó nói: "Người đã nghe qua loạn quyền đánh chết lão sư phụ chưa?"

Du tứ thiếu liếc nhìn Gia Mẫn một cái thật sâu: "Có bản lĩnh, thì tới đây!"

Hai người bước vào một căn phòng trống, cũng chẳng có ai khác, Gia Mẫn cảm khái: "Trên lầu quả nhiên an tĩnh! Đúng là khác biệt mà."

Du tứ thiếu khởi động làm nóng người, Gia Mẫn nhìn tay hắn, bỗng nhiên sửng sốt.

Trên thực tế, bọn họ cũng đã quen biết nhau mấy tháng, bình thường gặp mặt, nàng chưa bao giờ thấy Du tứ thiếu cởi bỏ bao tay, nhưng hôm nay lại không hề mang. Không biết có phải vì hắn thường xuyên mang bao tay hay không, mà bàn tay hắn trắng nõn thon dài, thoạt nhìn chẳng giống tay một quân nhân chút nào.

Du tứ thiếu nhìn Gia Mẫn, hỏi: "Đẹp lắm sao?"

Tề Gia Mẫn cười xấu hổ: "Ta chỉ tò mò, không có ý gì khác, người đừng giận ta mà!"

Du tứ thiếu ồ một tiếng, không nói gì thêm.

Gia Mẫn nhướng mày: "Sư phụ, sao người không mang bao tay?"

Có điều mới vừa hỏi xong, lại cảm thấy lời này của mình có chút ngốc nghếch.

Nàng lập tức bổ sung: "Ta biết người có thói ở sạch, đúng không?"

Du tứ thiếu ừ một tiếng, tuy rất nhiều người biết thói quen này của hắn, nhưng vẫn không thể cảm thông được và luôn đối đãi với hắn như quái nhân. Chỉ có Gia Mẫn là không làm như vậy.

Tất nhiên, nàng cũng thể hiện một chút tò mò, nhưng về cơ bản nàng khác xa so với những người kia.

Ánh mắt của nàng không hề phản cảm, hơn nữa còn rất tự nhiên.

Tề Gia Mẫn không tiếp tục hỏi hắn vì sao đột nhiên lại không mang bao tay nữa, nàng học Du tứ thiếu khởi động tay chân, nói: "Sư phụ, chúng ta nói cho rõ ràng trước đi. Nếu ta đánh người, khẳng định không phải ta thiếu tôn sư trọng đạo. Mà do không khống chế được sức lực của bản thân."

Du tứ thiếu cười nhạo: "Ngươi cảm thấy, ta sẽ thua?"

Tề Gia Mẫn khẽ lẩm bẩm: "Chẳng lẽ người cho rằng mình có thể thắng?"

Điều này căn bản không có khả năng xảy ra.

Người đối với sức mạnh của ta, hoàn toàn không hiểu gì cả!

Tề Gia Mẫn mỉm cười, quyết định khiến sư phụ nàng lĩnh ngộ một chút. Suy cho cùng, thân là sư phụ mà thiếu kinh nghiệm như vậy, thật sự quá mức...... Khụ khụ khụ!

Tề Gia Mẫn cười hì hì, nói: "Sư phụ, ta rất lợi hại đó nha."

Nàng đột nhiên lao qua, Du tứ thiếu đã sớm có chuẩn bị, hắn lưu loát tránh ra, đồng thời duỗi tay muốn vật ngã Gia Mẫn. Nhưng lại không ngờ, Gia Mẫn trực tiếp trở tay nắm lấy cánh tay hắn, nàng dùng sức một cái ném người qua vai, trực tiếp quăng ngã hắn.

Du tứ thiếu lăn vài vòng, tránh thoát khỏi nàng.

Hắn rất nhanh điều chỉnh hô hấp, tấn công Gia Mẫn lần nữa. Có thể nói, Tề Gia Mẫn đúng là chẳng có công phu gì, tuy nhiên điều đó không quan trọng, ở trước mặt người có sức lực lớn, kỹ xảo không đáng một xu. Hai người giằng co một hồi, rất rõ ràng, Tề Gia Mẫn luôn chiếm thế thượng phong, trong lòng hắn biết bản thân căn bản không phải đối thủ của nàng.

Quả nhiên, ở đợt tấn công tiếp theo, hắn đã bị Tề Gia Mẫn ấn trên mặt đất.

Tề Gia Mẫn từ trên cao nhìn hắn, cười đắc ý, nói: "Sư phụ, đánh không lại ta, có cảm thấy sung sướng không?"

Du tứ thiếu: "......"

Nha đầu này đúng là kiêu ngạo mà!

Hắn đột nhiên phản kích, Gia Mẫn đang định đè hắn lại lần nữa, thì bị hắn nắm lấy khuỷu tay, nàng lập tức cảm nhận được một trận tê rần, Du tứ thiếu lật người nắm thế chủ động, ấn chặt lấy nàng, đưa tay bóp cổ.

Tuy hắn không hề dùng lực, Gia Mẫn vẫn giơ hai tay, làm tư thế đầu hàng, nói: "Ta nhận thua!"

Du tứ thiếu cúi đầu nhìn nàng, bởi vì trận quyết đấu, tóc nàng có chút rối loạn, khuôn mặt càng thêm ửng hồng. Tề Gia Mẫn thật sự không có võ, cho nên nàng không thể điều chỉnh được hô hấp. Sau một hồi đánh nhau, liền thở hổn hển, cả người lộ ra vẻ lười nhác quyến rũ.

Đột nhiên, Du tứ thiếu cảm thấy bản thân như trúng tà.

Tim hắn đập rất nhanh, nhìn nàng không rời mắt.

Tề Gia Mẫn: "Sư phụ?"

Nàng nói: "Người thắng rồi, phấn kích đến vậy sao?"

Bàn tay nhỏ của nàng huơ huơ trước mặt hắn hai cái, Du tứ thiếu không nhịn được, nắm lấy đầu ngón tay nàng.

Tề Gia Mẫn: "?"

Nàng mờ mịt không hề giống giả vờ.

Hắn buông Gia Mẫn ra, lùi về sau một bước, ngồi trên mặt đất.

Tề Gia Mẫn cũng ngồi dậy, nàng có ý định nhắc nhở hắn mặt đất không sạch sẽ, nhưng nghĩ kỹ lại, người ta còn chưa chê, nàng cần gì phải nhiều lời. Gia Mẫn thở dốc một hồi, cảm giác mệt mỏi nguôi ngoai đi rất nhiều.

Chỉ có điều, hôm nay Du tứ thiếu thật sự có chút khác thường, hiện tại hắn vẫn đang ngẩn người.

Tề Gia Mẫn: "Sư phụ, người không sao chứ?"

Lúc này, Du tứ thiếu mới phản ứng lại, hắn nhìn Gia Mẫn, nói: "Thật ra, là ngươi thắng."

Cuối cùng vẫn là nàng nhường hắn.

Hắn nói: "Ngay cả khi ta bóp cổ ngươi, ngươi cũng có thể trực tiếp quăng ngã ta. Với sức lực của ngươi, chuyện này không hề khó."

Hắn vốn dĩ cho rằng, kỹ xảo có thể bù đắp hết tất cả. Nhưng bây giờ xem ra, căn bản đã sai.

Hắn nói: "Ngươi đừng thở hổn hển như vậy!"

Tề Gia Mẫn cười: "Ta không thở hổn hển chẳng phải đã sớm tắt thở rồi sao?"

Du tứ thiếu không để ý tới lời trẻ con của nàng, nói: "Ngươi phải học được phương pháp hít thở bằng bụng. Nếu ngươi sử dụng tốt thế mạnh của mình, sẽ càng lợi hại hơn."

Hắn tiếp tục: "Trong bất kỳ trường hợp nào, bản thân mạnh mẽ vẫn luôn tốt nhất. Ngươi nói có đúng không?"

Tề Gia Mẫn gật đầu, nàng ngẫm nghĩ, nói: "Sức khỏe ta không tốt lắm, cho nên dù có sức lực lớn, cũng không thể duy trì lâu. Lúc trước Cao Như Phong có nói với ta......" Nói đến đây, nhìn thấy Du tứ thiếu nhíu mày, nàng dứt khoát đem lời kia nuốt xuống, chỉ nói: "Thể lực của ta không tốt lắm, hơn nữa thân thể cũng khá suy yếu. Trước đây, mỗi khi thời tiết thay đổi, ta nhất định sẽ nhiễm thương hàn, khiến người nhà lo lắng."

"Bây giờ đã tốt hơn chưa?"

Bọn họ sóng vai ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm.

"Đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Ta tương đối để tâm đến chuyện tĩnh dưỡng, hơn nữa mỗi buổi sáng đều cùng ông ngoại luyện Thái Cực quyền, tuy thời gian không dài, nhưng vẫn rất có hiệu quả."

Nàng mỉm cười tinh nghịch, nói: "Tất nhiên, cũng có thể chỉ la hiệu ứng tâm lý."

Du tứ thiếu cũng không hỏi vì sao, chỉ nói: "Điều này cũng tốt."

Tề Gia Mẫn: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ tương tự."

Du tứ thiếu thấy búi tóc của nàng xoã ra rũ xuống dưới, hắn vươn tay nhẹ nhàng đem sợi tóc gom lại thành một chỗ, nói: "Bình thường, phải tự chiếu cố bản thân cho tốt."

Đột nhiên bầu không khí trở nên kỳ lạ. Gia Mẫn nhẹ nhàng xê dịch ra xa, tay Du tứ thiếu cứng đờ một chút, sau đó như không có chuyện gì rút về, hắn nói: "Ngày mai ta sẽ rời đi."

Tề Gia Mẫn quay sang, gác đầu trên đầu gối nhìn hắn, nói: "Lúc tam ca ta và Du Khanh bàn chuyện kết hôn, người không có mặt sao?"

Du tứ thiếu mím môi: "Không. Có điều ngươi yên tâm, Du gia sẽ không làm khó nhà các ngươi. Bây giờ Du gia từ trên xuống dưới, đều mong mỏi Du Khanh sớm xuất giá. Cho nên, sao có thể gây khó dễ được chứ?"

Tề Gia Mẫn phồng má, Du tứ thiếu duỗi tay chọc chọc một chút, hắn cười nói: "Sao thế? Cảm thấy bất công thay Du Khanh sao?"

Tề Gia Mẫn dứt khoát gật đầu: "Ừ!"

Du tứ thiếu: "Không cần phải như vậy, ngươi chỉ cần nhớ rõ, đây là tất cả những gì Du Khanh muốn. Từ khi con bé quyết định dọn ra ngoài, đập nồi dìm thuyền, nổ súng giết chết tình nhân của ba mình, mọi thứ đã được định sẵn sẽ đi đến kết quả này. Không có bất kỳ ai ép nó, hoàn toàn do nó tự nguyện, ngươi hiểu không?"

Hắn phát giác, thời điểm đối mặt với Tề Gia Mẫn, hắn căn bản không thể kiềm chế bản thân, Du tứ thiếu duỗi tay xoa xoa đầu nàng, nói: "Trẻ con không thể hiểu. Nhưng sau này nhất định sẽ hiểu."

Tề Gia Mẫn: "Người đừng xem ta như con nít nữa, ta không hiểu khi nào chứ!"

Ánh mắt Du tứ thiếu khẽ động, mỉm cười: "Cái ngươi không hiểu, chính là chuyện tình cảm."

Hắn đứng dậy, đưa tay cho nàng: "Nào, đứng lên."

Gia Mẫn không ngần ngại đem tay đặt vào lòng bàn tay hắn, hắn kéo mạnh một cái Gia Mẫn liền đứng lên, hắn nói: "Đi tắm rửa đi, chúng ta cần phải rời khỏi đây!"

Tề Gia Mẫn: "Được!"

Mắt thấy nàng sắp bước vào khu vực thay quần áo, Du tứ thiếu đột nhiên hỏi: "Quà sinh nhật ta tặng ngươi, mở ra chưa?"

Tề Gia Mẫn thành thật lắc đầu: "Vẫn chưa."

Thật ra, ngoại trừ hôm đưa nó về nhà, nàng có nghiêm túc nghiên cứu một chút, thời gian còn lại nàng đều không lấy nó ra nghịch. Cũng không phải nàng xem nhẹ món quà này, mà do gần đây thật sự quá bận rộn. Sự việc lung tung rối loạn cứ liên tiếp kéo đến, khiến nàng chẳng còn thời gian chơi với hộp nhỏ bí ẩn đó nữa.

Nàng cúi thấp đầu có chút áy náy, nói: "Ta sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng."

Du tứ thiếu nghiêm mặt nhìn nàng, hồi lâu ừ một tiếng.

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu, nhẹ giọng: "Sư phụ, người tức giận sao?"

Du tứ thiếu: "Không có."

Tuy nói như thế, nhưng hàm dưới lại căng chặt, chẳng có chút bộ dáng của người không tức giận cả.

Tề Gia Mẫn nhỏ giọng: "Sư phụ, người đừng nóng giận, trở về ta nhất định nghiên cứu cẩn thận, ta cũng không phải cố ý mà."

Du tứ thiếu đột nhiên nắm lấy cằm nàng nâng lên.

Tề Gia Mẫn: "?"

Hắn nghiêm túc nói: "Ta tặng cho ngươi, chính là món quà khó có thể lập tức mở ra, rất phức tạp và rắc rối! Hơn nữa, nếu đã tặng vật như vậy, ta tất nhiên có chuẩn bị tâm lý, cả đời này ngươi cũng mở không ra. Quà là thứ khiến người ta vui vẻ, chứ không phải mang lại phiền phức cho người nhận. Ngươi muốn nghiên cứu thì cứ làm; nếu không muốn, cũng chẳng sao. Không cần vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi, càng không cần nói với ta mấy lời xin lỗi vô nghĩa đó. Ngươi căn bản không cần xin lỗi bất kỳ ai, đặc biệt là ta! Ta không thích nhìn ngươi vâng vâng dạ dạ kính cẩn với ta, cứ sống thật với bản chất năng động của mình là được."

Hắn buông Tề Gia Mẫn ra: "Ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?"

Tề Gia Mẫn nở nụ cười xán lạn, gật đầu: "Ta đã hiểu!"

Du tứ thiếu: "Vậy thì tốt rồi, mau đi tắm rửa thay đồ, một lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn cơm trưa."

Tề Gia Mẫn nhanh nhảu: "Được!"

Nàng không ngờ, ở đây còn có chỗ để tắm, tuy không gian thoạt nhìn đơn giản lại chật hẹp, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi. Nên nhớ rằng, ở thời đại này, những chuyện như vậy thật sự rất mới lạ.

Mặc dù Gia Mẫn xuyên không, nhưng nàng đã sống ở đây rất nhiều năm, đã thích ứng với tiết tấu của thời đại này, cho nên khi nhìn thấy nơi đây có phòng tắm có vòi sen vẫn kinh ngạc không thôi. Tuy nhiên, điều đó cũng không khiến nàng chậm trễ, sau khi tắm xong, toàn thân sảng khoái hơn rất nhiều. Tề Gia Mẫn mặc lại quần áo chỉnh tề, nhưng đối với mái tóc ướt nhẹp của mình có chút bối rối. Bởi vì ở đây, không có máy sấy.

Nàng lau một hồi lâu, tóc không còn đọng nước nữa, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đang ướt.

Chưa kể đến ở thời đại này chẳng có ai để đầu ướt ra ngoài, chỉ cần nhìn thời tiết thôi, đã thấy rất không ổn rồi. Gia Mẫn tự biết, thân thể bản thân không tốt đến vậy.

Nàng ưu sầu ngồi trong phòng thay đồ, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hạ quyết tâm bước ra.

Quả nhiên, sư phụ nàng đã đợi bên ngoài, Gia Mẫn có chút ngại ngùng: "Sư phụ, tóc ta......"

Dừng một chút, tiếp tục nói: "E là không thể cùng người ra ngoài ăn cơm."

Du tứ thiếu nhìn mái tóc ướt nhẹp của Tề Gia Mẫn, thật sự không ngờ nàng sẽ gội đầu. Nam nhân bọn họ khi tắm rửa ở đây đều sẽ cẩn thận không gội đầu. Cũng chỉ có nhân tài như nàng, không màng đến ánh mắt của người khác, tắm gội từ trên xuống dưới.

Đến nỗi, hắn còn chưa từng gặp qua nữ tử nào dám ở bên ngoài gội đầu cả.

Hắn nhìn mái tóc dài đang xõa xuống của Gia Mẫn, nó không suôn thẳng như những cô gái khác, ngược lại có chút xoăn nhẹ. Tề Gia Mẫn 17 tuổi, không tính là lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ. Tuy nhiên nàng lại mang đến cảm giác trẻ con cho người đối diện, đại khái cũng bởi vì khuôn mặt trứng ngỗng và đầu tóc xoăn nhẹ này.

Kết hợp lại với nhau, dường như trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Sau một hồi im lặng, Du tứ thiếu rốt cuộc cũng mở miệng: "Được rồi, để khi khác vậy."

Hắn tháo khăn quàng cổ của mình xuống, đó là một chiếc khăn rất lớn so với nữ tử, rồi đem nó quấn quanh đầu của nàng, giấu hết mái tóc ướt vào bên trong, nói: "Khăn quàng cổ này, sáng nay là lần đầu tiên ta dùng. Từ lúc ta mang lên tới bây giờ, chưa đến nửa canh giờ, không tính là...... bẩn."

Tề Gia Mẫn mỉm cười: "Ta không hề ghét bỏ."

Du tứ thiếu cười nói: "Vậy thì tốt rồi, lần sau trả lại cho ta."

Thật ra, nếu như người khác làm vậy với hắn, hắn sẽ ghét bỏ, bởi vì hắn có thói quen ở sạch rất nghiêm trọng. Điểm này, ai ai cũng biết. Nhưng không hiểu vì sao, ma xui quỷ khiến hắn lại làm ra hành động này. Hơn nữa còn...... muốn lấy trở về.

Du tứ thiếu lùi về sau một bước, thấy mái tóc đã được che phủ kỹ càng, nói: "Đi thôi!"

Hai người cùng nhau ra ngoài, Du tứ thiếu nói: "Nếu không có người dẫn, đừng tự ý lên đây."

Tề Gia Mẫn cười: "Sư phụ nghĩ nhiều rồi, nhân viên cũng sẽ không cho phép ta đi lên! Nếu đã là nơi riêng tư, ta hiển nhiên không có khả năng tự tiện ra vào! Hơn nữa, thẻ hội viên của ta chỉ có thể đi lại từ tầng bốn trở xuống, ta không đến mức một hai phải đột nhập vào nơi người ta không cho phép."

Du tứ thiếu: "Ừ."

Hai người cùng xuống lầu, Gia Mẫn cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình, nàng nhìn qua liền thấy Từ Thục Tuệ.

Nàng nở một nụ cười nhẹ, xem như chào hỏi qua, nhưng vẫn không hề dừng bước, ngược lại cùng Du tứ thiếu nhanh chân ra xe.

Có lẽ do động tác quay đầu của Gia Mẫn, Từ Thục Tuệ phát hiện đầu tóc ướt của nàng, nhưng dù không nhìn thấy, cũng không thể ngăn cản cô ta nghi ngờ lung tung. Tóm lại, mái tóc có dính chút ướt của Du tứ thiếu vẫn có thể nhìn ra được.

Từ Thục Tuệ đen tối suy đoán, hai người này ở trên lầu rốt cuộc đã làm chuyện gì.

Nếu cô ta thật sự là Từ Thục Tuệ 17 tuổi, có lẽ sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng cô ta đã sống một đời tới 40 tuổi, trải qua bao thăng trầm, đã sớm biết được nam nữ chi gian là tình huống như thế nào. Tuy Du tứ thiếu rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tề Gia Mẫn tuyệt đối không phải mối quan hệ sư đồ đơn thuần.

Nghĩ đến cũng đúng thôi, đang yên đang lành, Du tứ thiếu sao có thể để tâm tới Tề Gia Mẫn chứ! Mọi người đều nói có lẽ liên quan đến Du Khanh, nhưng lại chưa bao giờ thấy Du tứ thiếu đối tốt với đứa cháu gái này bao giờ, ngược lại chỉ tốt với bằng hữu của cháu gái.

Vậy kiếp trước thì sao?

Theo quan điểm của cô ta, hai người này vốn dĩ là mối quan hệ mờ ám, nếu không, sao lại như thế kia chứ? Ban đầu, cô ta chỉ suy đoán, nhưng hiện tại nhìn thấy đầu tóc ướt dầm dề của bọn họ, cô ta khẳng định mình đã nắm trong tay chân tướng.

Nghĩ đến đây, Từ Thục Tuệ sinh ra cảm giác khinh thường. Cô ta đã nói Tề Gia Mẫn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, tuy có chút khác biệt so với đời trước, nhưng thật ra, tận sâu trong xương cốt thì có gì thay đổi chứ? Đời trước tàn nhẫn độc ác lộ ra ngoài, mà đời này, tuy tỏ vẻ xinh xắn đáng yêu, nhưng thật ra rất xảo quyệt và tâm cơ.

Suy cho cùng, có thể đem hai người Cao Như Phong và Du tứ thiếu ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm sao là người đơn giản được?

Từ Thục Tuệ nghĩ lại, chẳng lẽ, đời trước Tề Gia Mẫn và Du tứ thiếu cũng có quan hệ không bình thường? Tuy chưa bao giờ xuất hiện lời đồn đãi như vậy, nhưng chuyện đó không đại biểu cho việc nó không tồn tại. Đời trước còn chẳng có ai biết Cao Như Phong thích Tề Gia Mẫn kia mà! Không phải đến đời này mới lộ ra sao?

Có lẽ, đời trước Du tứ thiếu và Tề Gia Mẫn cũng có quan hệ bất chính, cho nên Lục Minh Kỳ mới dứt khoát bán đứng Du tứ thiếu, không nể một chút tình nghĩa nào. Bởi vì, ghen tị?

Từ Thục Tuệ càng thêm chắc chắn mình đã tìm ra chân tướng, cô ta nếu đã trọng sinh, nhất định là do ông trời muốn bồi thường cô ta.

Cô ta nhìn Du tứ thiếu và Tề Gia Mẫn cùng nhau ra cửa, không biết vì sao, cô ta đột nhiên muốn vạch trần bộ mặt giả dối của Tề Gia Mẫn! Dựa vào cái gì mà một nha đầu độc ác rắn rết lại có thể được nhiều người yêu thích như vậy!

Nếu cô ta kéo khăn trùm đầu của Tề Gia Mẫn xuống, đem chuyện nàng tắm rửa nói lớn lên, chắc chắn mọi người đều biết nàng chính là hồ ly tinh! Về phần Cao Như Phong, hắn nhất định sẽ không thích Tề Gia Mẫn nữa!

Từ Thục Tuệ không có hứng thú với Cao Như Phong, nhưng cô ta lại cảm thấy, bản thân có thể sẽ cần dùng đến sự giúp đỡ của người nam nhân này!

Tất cả sự hỗ trợ đều phải là của cô ta!

Từ Thục Tuệ nổi lên tà ác, lấy hết can đuổi theo Tề Gia Mẫn, gọi: "Gia Mẫn!"

Lúc này Tề Gia Mẫn đã đi tới cửa, nhìn thấy Từ Thục Tuệ chạy nhanh về hướng mình, nàng nghi hoặc quay đầu, không biết người này lại muốn gây sự gì nữa đây.

"Cô ta gọi ta đúng không?"

Thật ra, nàng có chút nghe không rõ.

Du tứ thiếu bình thản: "Chắc không đâu, chúng ta đi thôi!"

Tề Gia Mẫn: "Thật sao?"

Tuy nhiên nàng cũng không có ý định làm trái lời Du tứ thiếu, xoay người bước lên xe. Từ Thục Tuệ không ngờ Tề Gia Mẫn lại ngó lơ cô ta, cực kỳ tức giận, càng chạy nhanh hơn, mắt thấy sắp đuổi kịp Tề Gia Mẫn, bỗng nhiên ầm một tiếng, va vào cửa kính.

Biến cố xảy ra bất thình lình khiến mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô ta.

Từ Thục Tuệ cũng không nghĩ tới bản thân lại gặp phải xui xẻo như vậy, cô ta bị va đập đến váng đầu hoa mắt, đưa tay chạm thử, máu từ bên trong mũi chảy ra ào ào: "A!!!"

Rầm một cái, ngất đi.

Thông qua cửa kính, Tề Gia Mẫn chứng kiến toàn bộ quá trình: "...."

Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Nhưng Du tứ thiếu lại mở lời: "Xem ra con người cô ta vận khí chẳng ra làm sao."

Ngừng một chút, bình tĩnh nói: "Người xui xẻo như vậy, nên cách xa ra một chút, tránh bị vạ lây."

Tề Gia Mẫn cười hỏi: "Sư phụ cũng tin mấy thứ này sao?"

Du tứ thiếu: "Không tin, nhưng bất kể đúng hay sai, tránh xa loại người này luôn là lựa chọn đúng đắn nhất."

Tề Gia Mẫn cười nói: "Đúng vậy!"

Du tứ thiếu đưa Tề Gia Mẫn về đến Tề gia, khi xe dừng lại, thì nhìn thấy trước cổng lớn Tề gia có một chiếc xe khác đang đậu. Một nam nhân tựa vào xe hút thuốc, thấy bọn họ trở về, hắn ném điếu thuốc đang hút dỡ xuống đất dập tắt, ánh mắt sáng như đuốc nhìn bọn họ.

Tề Gia Mẫn sửng sốt, nàng xuống xe tiến lên một bước, khách khí chào hỏi: "Cao tam đương gia? Sao ngài lại ở đây?"

Người này không phải ai khác, chính là Cao Như Phong.

Cao Như Phong nhìn Tề Gia Mẫn, lại nhìn sang Du tứ thiếu vừa cùng bước xuống xe, tầm mắt hắn dừng lại một chút trên đầu tóc ướt dầm dề của nàng, cười cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt. Hắn nói: "Không ngờ Du tứ thiếu cũng có mặt. Sao thế? Lại tập bắn súng?"

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Du tứ thiếu, vô cùng sắc bén.

Có điều Du tứ thiếu cũng không hề nhượng bộ, hắn lạnh lùng nhìn Cao Như Phong, nói: "Nói chuyện một chút được không?"

Cao Như Phong cười nhạo: "Được thôi!"

Hắn vươn tay khoác vai Tề Gia Mẫn, "Em vào nhà đi."

Tề Gia Mẫn hất tay hắn ra: "Ta vào nhà hay không có liên quan gì tới ngươi? Hơn nữa......"

Nàng nhìn thẳng Cao Như Phong: "Sao? Ngươi muốn khi dễ sư phụ ta?"

Nàng vén tay áo: "Nghĩ ta đánh không lại ngươi đúng không?"

Nụ cười của Cao Như Phong lạnh thêm vài phần, hắn gằng từng câu từng chữ: "Từ đâu mà em khẳng định, ta sẽ khi dễ sư phụ em? Tề Gia Mẫn, em không thể công bằng một chút sao?"

Sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhưng dù vậy, trên khuôn mặt hắn vẫn còn đó nụ cười, không hề phai nhạt. Tuy nhiên, đôi lúc nụ cười như vậy không khiến người khác cảm thấy ôn hòa, ngược lại càng thêm lãnh khốc.

Sắc mặt khó coi kết hợp với nụ cười vặn vẹo, ai có thể thoải mái được chứ!

Chỉ có điều, lời nói của Gia Mẫn khiến tâm tình Du tứ thiếu vui vẻ. Hắn hiếm khi không tỏ vẻ lạnh lùng, mà lộ ra một chút ý cười, nói: "Đồ đệ ta, không thiên vị ta, chẳng lẽ thiên vị Cao tam đương gia ngươi sao? Thứ ta nói thẳng, Cao tam đương gia chỉ là người ngoài, đúng không?"

"Vậy ý ngài là, ngài là người nhà? Khó trách tự mình đa tình như vậy."

Cho nên mới nói, bất kể là thân phận gì, thời điểm tranh cãi không ít người chỉ ở trình độ gà mờ của học sinh tiểu học. Tề Gia Mẫn nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đáy lòng cảm khái, kiểu cãi nhau này thật sự chẳng có tí đột phá.

Đều giống hệt nhau.

Nàng hoà giải nói: "Một xã hội hài hòa hoàn toàn phụ thuộc vào mọi người, hai người đừng giương cung bạt kiếm nữa."

Du tứ thiếu đột nhiên bật cười: "Sợ sư phụ chịu thiệt sao?"

Giọng điệu thân mật của hắn khiến Cao Như Phong càng thêm khó chịu.

Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Tề Gia Mẫn, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy, chỉ cần nhìn lướt qua một cái liền cảm giác được sự áp bách của nó, Gia Mẫn nhanh chóng dời mắt, cố gắng bình tĩnh nói: "Tất nhiên là sợ người chịu thiệt rồi! Sư phụ là người dùng đầu óc, còn Cao tam đương gia lại đánh nhau như ăn cơm bữa, nào có thể so sánh được!"

Cao Như Phong đột nhiên bật cười điên cuồng, hắn chậm rãi nói: "Ý của nàng là ngươi không được."

Du tứ thiếu: "Ngươi thì được sao? Vậy đúng là nhìn không ra."

Hai người hung hăng nhìn chằm chằm vào đối phương.

Tề Gia Mẫn rốt cuộc cũng bó tay, tuy nàng cảm thấy, lần này sư phụ là vì nàng mới bị liên lụy, nhưng nàng vẫn quyết định rút lui: "Vậy hai người cứ chậm rãi nói chuyện, ta đi trước!"

Trận mưa máu gió tanh này, khẳng định không thích hợp với nàng.

Hơn nữa, trong lòng nàng hiểu rõ, bọn họ cũng sẽ không thật sự động thủ.

Mặc dù Cao Như Phong trông giống một kẻ thích đánh đánh giết giết, nhưng không hề ngu ngốc, nên giữ thể diện, chắc chắn vẫn có. Hơn nữa, nhìn thế nào cũng không ra sư phụ là một người bốc đồng!

Nghĩ đến đây, Gia Mẫn còn không phải nên lập tức vào trong sao?

Ngoài dự liệu, mọi người đều ra ngoài, nhưng ba mẹ nàng lại ở nhà!

Ngoại từ Tề ba ba và Tề ma ma, còn có ông ngoại Tề cũng có mặt. Ba người đều chụm vô tấm lịch trước mặt, không biết đang cân nhắc cái gì, Gia Mẫn rón ra rón rén tiến tới, còn chưa hù dọa được ai, đã nghe ông ngoại Tề nói: "Về rồi sao?"

Náo loạn nửa ngày, mọi người đều phát hiện sự có mặt của nàng.

Tề Gia Mẫn cười hì hì: "Ông ngoại, người xem cái gì thế?"

Sau đó lại hỏi: "Ba mẹ sao cũng ở nhà?"

Tề Lệnh Nghi giương khóe miệng, tâm trạng rất tốt: "Ta không thể ở nhà sao?"

Tuy mấy ngày này có vài chuyện không hay xảy ra, nhưng bù lại chuyện tốt cũng rất nhiều.

Bà cười nhẹ, nói: "Tam ca con muốn kết hôn, con nói xem, ta còn không chuyên tâm chọn ngày lành tháng tốt cho nó sao?"

Tề Gia Mẫn: "Người tự xem chứ không thảo luận gì với nhà bên kia sao? À đúng rồi, hai người đến Du gia chưa? Chưa cầu hôn, mà lại xem ngày kết hôn?"

Tề Lệnh Nghi: "Ta và ba con ngày mai qua đó, chúng ta xem trước một chút cũng không hề dư thừa. Có thể chuẩn bị kỹ càng hơn!"

Bà cũng không ngờ trong bốn đứa con trai, vậy mà lão tam lại kết hôn trước! Thật ra, trong lòng bà loáng thoáng có một loại cảm giác, đến khi Gia Mẫn kết hôn, mấy đứa này tám chín phần vẫn còn độc thân!

Nhưng thật bất ngờ, lão tam lại cho bà một kinh hỉ lớn như vậy!

Bà nói: "Ta vốn dĩ cho rằng, bốn đứa tụi nó sẽ ế đến mốc meo! Không ngờ còn có người tiếp nhận, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể tin nổi."

Gia Mẫn nở nụ cười: "Thật ra bên ngoài có rất nhiều người ái mộ tam ca. Chưa nói đến những mặt khác, chỉ riêng dáng vẻ cao ráo của tam ca, khoa huynh ấy không chỉ có một nữ sinh thích huynh ấy đâu đấy!"

Về điểm này, Gia Mẫn biết rất rõ.

Tề Lệnh Nghi trầm mặc một chút, cảm khái: "Quả nhiên con gái bây giờ chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến con người thật bên trong."

Ông ngoại Tề bật cười: "Còn có ai nói chuyện như con sao? Làm mẹ vậy mà được à! Con cảm thấy con trai mình không có nội hàm?"

Tề Quảng Chí nói chen vào: "Ba, Lệnh Nghi nói cũng chẳng sai! Mấy đứa tụi nó thì có nội hàm gì chứ. Đây đều là giống con!"

Ông ngoại Tề: "......Ồ, thì ra ngươi vẫn biết ngươi không có nội hàm?"

Tề Quảng Chí lập tức giống như chó săn tiến đến trước mặt ông ngoại Tề, cười nịnh bợ: "Ba, người yên tâm, tuy con và đám tụi nó không có nội hàm, nhưng con nhất định kêu lão tam sinh cho người mấy đứa cháu cố có nội hàm nha."

Ông ngoại Tề bất lực vỗ vai hắn: "Tránh sang một bên đi!"

Ông nghiêm túc nhìn con gái và con rể, nói: "Lần này lão tam muốn kết hôn, tuy phía trên nó có ca ca dưới có đệ đệ, nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên của Tề gia chúng ta kết hôn. Bất kể Du gia bên kia như thế nào, ta đều cảm thấy, chúng ta nên tổ chức thật linh đình! Không chỉ cho cháu dâu thể diện, mà còn cho người trong nhà thể diện. Chúng ta không thể bởi vì Du gia không nhiệt tình mà tỏ ra keo kiệt."

Tề Lệnh Nghi bật cười: "Ba người yên tâm, về điểm này sao còn đợi người nhắc nhở kia chứ? Đó chính là con trai ruột của con. Hơn nữa, con cũng rất thích con bé Du Khanh này, rất có cá tính."

Tề Gia Mẫn chống cằm ngồi trên sô pha, chỉ cần nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, Gia Mẫn liền xác định, về chuyện của Du gia, bọn họ nắm rất rõ.

Có điều, mọi người còn chưa gặp mặt Du gia, sao có thể suy đoán đúng Du gia sẽ không đối tốt với Du Khanh chứ?

Chẳng lẽ là tam ca nói?

Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại Gia Mẫn cảm thấy, tam ca nhất định sẽ không nói như vậy.

"Gia Mẫn nghĩ gì đấy?" Tề Quảng Chí chọc chọc cánh tay nàng, nói: "Lại phát ngốc."

Tề Gia Mẫn: "Mọi người sao có thể biết, Du gia không đối tốt với Du Khanh?"

Tề Quảng Chí chống nạnh, cười đắc ý: "Con nghĩ ba con cả ngày chỉ biết chơi thôi sao? Ta nói cho con biết, bằng hữu của ta khắp thiên hạ đấy!"

Tề Gia Mẫn: "......Ồ."

"Ngày đó, bên Du Khanh bị tập kích, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai nhìn cũng biết chắc chắn có biến, ba con còn không cẩn thận thám thính một chút sao? Chỉ là không ngờ, quay đầu lại Du Khanh đã chuẩn bị gả đến nhà chúng ta! Con nhìn xem, ta thích bát quái cũng chẳng có gì không tốt cả! Trong trường hợp này không phải liền hữu dụng hay sao?"

Tề Gia Mẫn mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy!"

Tề Quảng Chí dừng một chút, cười như không cười nhìn về phía Gia Mẫn, hỏi: "Cao Như Phong tìm con làm gì?"

Tề Gia Mẫn: "Sao ạ?"

Tề Quảng Chí: "Cao Như Phong vẫn luôn đứng trước cổng chờ con, chúng ta chỉ giả vờ như không biết mà thôi!"

Hắn cười ha ha: "Không có ý định mời hắn vào nhà uống nước trà, thế nhưng hắn tìm con làm gì?"

Tề Quảng Chí có vẻ như chỉ hỏi chơi cho vui, nhưng Gia Mẫn vẫn nhạy bén phát hiện ông ngoại và mẹ nàng đều dừng câu chuyện, nhìn về phía nàng, rất chuyên tâm đợi câu trả lời của nàng.

Tề Gia Mẫn: "!!!"

Đột nhiên có chút khẩn trương!

Nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Cao Như Phong căn bản chẳng có gì để nói với con cả!"

Mắt thấy ba nàng trưng ra vẻ mặt "ta không tin, con lừa ta."

Gia Mẫn nhanh chóng bổ sung: "Con thật sự không biết hắn đến đây làm gì, hắn cũng không nói tìm con! Vừa rồi sư phụ đưa con trở về, ngược lại hai người bọn họ còn có chuyện muốn nói với nhau."

Người Tề gia: "......"

Gia Mẫn tháo khăn quàng cổ xuống, lắc lắc đầu, nói: "Sư phụ nói muốn tìm Cao Như Phong nói chuyện, đoán chừng, muốn ra mặt giúp con?"

"Tóc con......" Tề Lệnh Nghi mím môi.

Tề Gia Mẫn hưng phấn: "Con và sư phụ tỷ thí, thật ra hắn đánh không lại con! Ha ha ha ha ha ha! Con nhường hắn! À đúng rồi, thì ra câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ trên lầu còn có cái sân huấn luyện! Hôm nay con mới được đặt chân đến! Bên trên còn có thể tắm rửa, rất tiện nghi!"

Tề Lệnh Nghi: "......"

Tề Quảng Chí: "......"

Ông ngoại Tề cúi thấp đầu bật cười.

Tề Gia Mẫn: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro