Chương 6. Thỉnh cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Gia Mẫn vẻ mặt cảnh giác, chỉ thiếu chút giương móng vuốt thị uy.

Tề tứ ca lúc này cũng phản ứng lại, hắn bước nhanh chen lên phía trước, đem muội muội che ở phía sau, hung ác: "Ngươi muốn làm gì?"

Cao Như Phong liếc mắt quét qua Tề tứ ca một cái liền dời tầm mắt, ăn mặc cay mắt như vậy, thật là một chút cũng không muốn nhìn.

Hắn châm một điếu thuốc, theo vai Tề tứ ca nhìn về cô gái nhỏ phía sau lưng hắn, hút hai ngụm rồi trực tiếp đem điếu thuốc dập đi, còn không đợi huynh muội Tề gia phản ứng, giơ tay đẩy Tề tứ ca ra, trong nháy mắt liền nắm cằm Tề Gia Mẫn, hắn cúi đầu nhìn nàng, nói: "Không quen biết ta sao?"

Tề Gia Mẫn trong lòng khẩn trương, phản xạ có điều kiện đẩy người, chẳng qua Cao Như Phong đã sớm có chuẩn bị, hắn lưu loát nghiêng người, động tác gọn gàng. Nhưng vì hành động đó hắn đã bước trật hai bước về phía trước, đem Tề Gia Mẫn đè lên trên tường.

Hơi thở của hắn phun trên mặt nàng, mắt sáng như đuốc: "Tề Gia Mẫn."

"Mẹ kiếp, tên già kia! Dám bắt nạt muội muội ta, xem ta đập chết ngươi!" Tề tứ ca lập tức vọt lên, hắn cũng là người cậy mạnh! Chỉ là, một quyền vừa tung ra, Cao Như Phong dễ dàng tiếp được.

Hắn thuận thế lấy đà, đẩy Tề tứ ca lui ra phía sau mấy bước.

Tề Gia Mẫn nháy mắt nổi giận, tuy rằng nàng sợ Cao Như Phong, nhưng không thể đứng nhìn người nhà bị bắt nạt

Nàng vung thật mạnh một quyền, "Ầm" lập tức nện lên người Cao Như Phong, dù cho Cao Như Phong thân thủ nhanh nhẹn, mạnh mẽ, rốt cuộc vẫn đánh không lại thiếu nữ trời sinh sức lớn như trâu. Hắn bị một quyền này của nàng đánh lui về sau vài bước, va vào cửa.

Phát ra một tiếng va chạm kịch liệt!

Tề Gia Mẫn mặt hung ác: "Bọn ta làm loạn ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi là bọn ta không đúng, ta đã xin lỗi. Nhưng nếu ngươi muốn động tay động chân đối với ta, ta sẽ không khách khí! Ta không sợ ngươi!"

Tuy rằng nàng bày ra một bộ dáng"Ta rất dữ", nhưng Cao Như Phong nhìn ra, nàng chỉ đang muốn phô trương thanh thế mà thôi.

Hắn hơi hơi rũ mắt, lộ ra một nụ cười, nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn, nói: "Như vậy mới giống ngươi!"

Tề Gia Mẫn: "?"

Cao Như Phong cười nhạo một chút, thật sâu liếc nhìn nàng một cái, xoay người ra cửa, nghênh ngang rời đi.

Tề Gia Mẫn: "???"

Này mẹ nó đây là tật xấu gì vậy!

Quả nhiên là bệnh thần kinh không thể dùng lẽ thường để suy đoán!

Nàng quay đầu nhìn về phía Tề tứ ca, hai người đối mặt nhìn nhau, Tề tứ ca chạy nhanh tới cửa, hành lang đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Tề tứ ca nhanh chóng đóng cửa lại, lau mồ hôi, nói: "Mẹ nó, gặp được biến thái!"

Suy nghĩ một chút, càng thêm không yên tâm, nói: "Không được, chúng ta không thể ở lại đây, ai biết tên biến thái kia có đến nữa hay không!"

Trong lòng Tề tứ ca rối loạn, hắn lôi kéo muội muội cùng ra cửa, nói: "Đi, chúng ta đổi phòng bệnh."

Tề Gia Mẫn: "Không cần đâu."

"Tại sao không cần, muội lớn lên ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, rất dễ bị người xấu để mắt tới!"

Tề tứ ca đi đến đâu, mọi người đều né tránh.

Tề tứ ca nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Muội xem, mọi người đều bởi vì tầng lầu này có tên biến thái mà né tránh kia kìa! Là người trong cuộc còn không biết cảnh giác?!"

Tề Gia Mẫn: "........................"

Tứ ca nàng thật là hết chỗ nói, mọi người là tránh né Cao Như Phong sao? Người ta là đang né cái người nam nhân mà mặc đồ nữ nha!

Nhưng Tề Gia Mẫn cũng rất nghe lời, đi theo tứ ca nàng đổi phòng bệnh!

Quả nhiên mặc kệ là thời đại nào có người trong nhà thường dễ làm việc.

Mà ỷ vào thân phận người nhà này, Tề tứ ca tìm hiểu phòng bệnh cách vách một chút. Ngoài dự đoán của mọi người, phòng cách vách phòng không phải của Cao Như Phong, ngược lại là của một vị lão nhân gia. Nhưng vị này lão nhân gia này cũng không phải là người lương thiện gì, đại dương gia công ty Già Hưng!

Đúng là vị này!

Tề Gia Mẫn biết người này, nghĩa phụ của nam chính Cao Như Phong, một tên cáo già tàn nhẫn độc ác. Khẩu phật tâm xà chính là nói hắn. Sau này sẽ trở thành đối thủ một mất một còn của Cao Như Phong.

Tề Gia Mẫn rùng bả vai, đối với việc hai đại lão sống mái với nhau không có hứng thú.

Nàng cũng không phải nam chính, càng không có hào quang của nam chính, tránh xa nam chính, tránh xa nguy hiểm!

Thật ra ông trời cũng rất chiếu cố Gia Mẫn, ngày hôm sau cơ thể nàng khỏe lên không ít. Có lẽ bởi vì chuyện phát sinh trong buổi tối hôm qua, cho nên ba mẹ Tề không muốn con gái tiếp tục nằm viện, đưa nàng trở về nhà.

May mắn thay, bệnh tình của Tề Gia Mẫn vốn dĩ cũng không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng ba bốn ngày liền khỏe lên không ít.

Lúc Tiếu Hân tới thăm, Gia Mẫn đã khỏi bệnh, đang ở thư phòng đọc sách, không còn cách nào khác, thân phận học bá sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống, chỉ có thể tự bản thân nỗ lực! Thiếu nữ hư vinh Tề Gia Mẫn vì bảo trì danh học bá, rất dụng tâm học hành.

Tiếu Hân không phải tới một mình, cùng đến còn có Du Khanh.

Du Khanh thấy nàng đang xem chính là sách của sinh viên năm ba, kinh ngạc hỏi: "Ngươi xem nhiều như vậy sao?"

Tề Gia Mẫn: "Ta đọc sách theo tiến độ của tam ca! Thời điểm cuối kỳ có thể vì huynh ấy phụ đạo một chút, thuận tiện rút ra một số câu hỏi ôn tập."

Du Khanh: ".............................."

Tề Gia Mẫn đứng dậy: "Hai người ngồi đi."

Du Khanh tò mò nhìn mọi nơi, thư phòng này vừa nhìn đã biết dùng cho con gái, mọi nơi đều toát ra hơi thở thiếu nữ, màu hồng phấn là màu chủ đạo, xinh đẹp, đáng yêu. Nàng hâm mộ cảm khái: "Ta luôn mong muốn có một thư phòng như vậy! Nhưng phụ thân ta luôn nói không cần thiết! Đúng là nên đưa người tới nhà ngươi nhìn một cái."

Tiếu Hân cười: "Ta cũng muốn như vậy! Nhưng phụ thân ta dù có nhìn vẫn sẽ không đồng ý."

Rốt cuộc, thời đại này, có thể cho các nàng ăn học đã là giảm bớt tính gia trưởng lắm rồi. Kiểu giống như Tề gia, thật sự thưa thớt đến không thể thưa thớt hơn. Tuy nhiên Tiếu Hân cũng không cảm thấy chạnh lòng, nên nhớ rằng, có rất nhiều gia đình còn tệ hơn nhà bọn họ!

Tiếu Hân: "Bệnh thương hàn thế nào? Đỡ chưa?"

Tề Gia Mẫn: "Hoàn toàn khỏi rồi! Kỳ thật thân thể ta tuy yếu đuối, nhưng cũng rất nhanh khỏe!"

Nàng đánh giá khuôn mặt Tề Gia Mẫn, sắc mặt nhuận hồng, không còn dấu hiệu bệnh nữa. Hoàn toàn yên tâm!

Tiếu Hân: "Ngươi không có việc gì thì tốt rồi, nhưng sự tình lần này nhắc nhở ta về sau nên chiếu cố ngươi nhiều hơn, tiểu cô nương thân thể ốm yếu, không nên chạy lung tung."

Suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói: "À đúng rồi, mấy tên nam sinh bắt nạt người lần trước, đều dựa theo quy định xử phạt rồi. Ta quan sát bọn họ mấy ngày nay, xem ra bọn họ đã thành thật lên không ít, trên mặt trên người gì đó cũng có nhiều vết thương, chắc về nhà cũng đã bị giáo huấn. Ta thấy bọn họ đại khái sẽ không dám làm càng nữa!"

Suy cho cùng tuổi Du Khanh cũng lớn hơn một chút, suy nghĩ chu đáo, nàng bổ sung nói: "Tiếu Hân nói đúng, ngày thường ngươi cũng nên lưu tâm một chút. Tóm lại ngươi có nhiều ca ca, muốn ra ngoài nên để bọn họ đi theo, như vậy sẽ tốt hơn. Tuy ta cảm thấy mấy tên đầu đất kia không đến mức gây chuyện nữa, nhưng vẫn phải đề phòng. Cẩn thận không có gì sai, ngươi nói có đúng không?"

Tiếu Hân phụ họa: "Hội trưởng nói rất đúng."

Nàng không nói riêng gì việc này, còn bởi vì...... công ty Già Hưng.

Không biết vì sao, nghĩ đến ánh mắt vị tam đương gia công ty Già Hưng kia nhìn Gia Mẫn ngày hôm đó, trong lòng liền nổi lên lo lắng không thôi.

Tiểu Gia Mẫn đáng yêu của các nàng, tuyệt đối không thể bị tên mặt người dạ thú như vậy vấy bẩn!

Tiếu Hân: "Ta nói với Tề bá mẫu một tiếng, để người an bài người bảo vệ ngươi!"

Càng nghĩ càng lo lắng, Tiếu Hân liền muốn đứng dậy đi tìm Tề bá mẫu.

Tề Gia Mẫn giữ chặt Tiếu Hân một phen, dở khóc dở cười, nàng mỉm cười nói: "Không cần, ngươi đã quên rồi sao? Ta rất lợi hại, muốn chiếm tiện nghi của ta, cũng không phải dễ!"

Tiếu Hân: "Chính là ngươi tuổi nhỏ lại gầy yếu, tuy là có sức lực lớn, nói cho cùng cũng chỉ là một cô gái! Ta không yên tâm!"

Tề Gia Mẫn dùng sức giữ chặt Tiếu Hân, khuyên can một hồi, rốt cuộc cũng thuyết phục được Tiếu Hân.

Gia Mẫn sợ Tiếu Hân lại lần nữa nhắc tới chuyện này, nàng liền thay đổi đề tài, chớp mắt to hỏi: "Hội trưởng cùng tới đây, không phải chỉ đơn thuần vì thăm ta đúng không?"

Du Khanh kinh ngạc trước sự nhạy bén của Tề Gia Mẫn, nhưng cũng bởi vì chính mình có mục đích riêng nên có chút ngượng ngùng. Chần chờ một chút, nàng nhấp môi, nói: "Đúng là có chút việc."

Tề Gia Mẫn nghiêng đầu cười , điều này khiến cho Du Khanh cảm thấy thoải mái không ít, nàng nghĩ nghĩ, không ngượng ngùng nữa, tự nhiên hào phóng nói: "Kỳ thật là việc lúc trước Lục Minh Tuyết ủy thác, có chút vấn đề."

"Ta đây có thể giúp được gì?" Gia Mẫn liền hỏi.

Du Khanh: "Bạn tốt của Lục Minh Tuyết kiên quyết không chịu gặp chúng ta, thậm chí ngay cả Lục Minh Tuyết cũng không chịu gặp. Ta nghĩ, tuy rằng nàng không phải bạn học của chúng ta, nhưng ta không thể việc gì cũng chưa làm liền từ bỏ. Ta từ phía Lục Minh Tuyết có xem qua bài thi của nàng, nàng học cũng rất tốt. Có lẽ chúng ta khuyên nhiều thêm một chút, là có thể thay đổi một người. Cho nên ta còn muốn cùng nàng nói chuyện một chút! Ta tính trực tiếp đi Bách Nhạc Môn tìm nàng!"

Tạm dừng một chút, Du Khanh nói: "Ta biết ngươi sức lớn, cho nên muốn ngươi cùng đi với ta." Nói tới đây, nàng cảm thấy chính mình có chút buồn cười! Vừa rồi còn dặn người ta ra đường cẩn thận một chút, quay đầu liền muốn dẫn người ta đi đến nơi nguy hiểm như vậy!

Nàng xấu hổ: "Cái kia, là ta liều lĩnh......" Lời còn chưa nói hết, liền nghe Tề Gia Mẫn mở miệng.

"Được thôi!"

Du Khanh ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Gia Mẫn.

Tề Gia Mẫn gương khuôn mặt tươi cười, nói: "Có thể được, ta đi cùng ngươi!"

Nàng hiên ngang nói: "Không thành vấn đề, ta cùng nhị ca ta nói qua một chút, đưa huynh ấy cùng đi với chúng ta. Nhị ca ta đi Bách Nhạc Môn như đi chợ, hắn quen biết rộng khắp Bến Thượng Hải. Có hắn ở đó, cũng giúp chúng ta không ít."

Tiếu Hân & Du Khanh: "............"

Không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.

Một lúc lâu sau, Du Khanh: "Vậy, ngươi thấy đêm nay có thể đi được không?"

Tề Gia Mẫn cười tủm tỉm đưa tay ra dấu "OK".

Kỳ thật đi Bách Nhạc Môn, đại bộ phận người trong Huệ Mỹ Thư vẫn không tán thành, nếu không phải Du Khanh kiên trì, chuyện này khẳng định sẽ không thể tiếp tục.

Nếu Tề Gia Mẫn không đồng ý, nàng cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên.

Mỗi người đều có quyền quyết định con đường của chính mình, thời kỳ thái bình bọn họ còn không thể để tâm được nhiều như vậy, huống chi thế đạo như bây giờ. Tề Gia Mẫn tuy không tán thành, nhưng cũng không yên tâm để Du Khanh cùng Tiếu Hân đi Bách Nhạc Môn.

Dù sao cũng là hai tiểu cô nương đơn thuần chưa trải sự đời, nếu thực sự có chuyện gì thật không dám tưởng tượng. Nhưng nếu có nàng đi cùng, thì mọi chuyện sẽ khác.

Nàng là người xuyên qua kiến thức nhiều, lại có sức lớn như trâu, điểm này rất hữu dụng.

Hơn nữa, nàng còn có ý đồ riêng.

Nàng tính toán, lôi kéo nhị ca đi cùng, nàng phải dốc hết sức làm cho Tiếu Hân biết nhị ca nàng đào hoa như thế nào! Chỉ cần Tiếu Hân biết, như vậy sẽ không ái mộ nhị ca nữa, ít ra, nguy hiểm đối với nhà bọn họ cũng ít đi vài phần.

Một cô nương lương thiện như Tiếu Hân, cuối cùng vẫn ở bên cái tên Cao Như Phong biến thái kia thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Nhưng ai bảo người ta là nam chính và nữ chính cơ chứ!

Cho nên, nàng muốn nỗ lực làm Tiếu Hân biết, nhị ca nàng cũng là cứt trâu, không đáng trở thành mối tình đầu!

Nghĩ đến đây, Tề Gia Mẫn cảm thấy, mình đúng là giỏi tính kế!

Vì chính mình khen ngợi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro