Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà, không phải chúng ta đến bơi à?" Quý Khinh Châu hỏi.

Sở Thành cây ngay không sợ chết đứng, "Tôi đổi ý, tôi bơi, cậu không bơi."

"Vậy tôi làm gì?" Quý Khinh Châu không hiểu nói.

"Chỗ này wifi rất tốt, cậu chơi điện thoại một lúc đi."

"Nên là, tôi từ thật xa tới đây, để lên mạng chơi điện thoại?"

"Hay cậu thân là hội trưởng support của tôi, đứng trên bờ cổ vũ cho tôi?"

Quý Khinh Châu:...

"Cậu có ý kiến?" Sở Thành nói.

Quý Khinh Châu lắc đầu, cậu không có ý kiến. Cậu chỉ là cảm thấy mạch não bố đường của cậu có hơi khó tìm, quá khó đoán.

Sở Thành thấy cậu mặc xong áo choàng tắm, còn giúp cậu sửa lại cổ áo, buộc lại dây lưng. Quý Khinh Châu cảm thấy nếu như vậy, mình thực ra hoàn toàn có thể không thay đồ bơi, sao còn muốn cậu thay đồ bơi làm gì? Có điều cậu ngoan ngoãn không nói gì, để tránh bố đường của mình lại nảy ra ý tưởng kỳ quái, đưa ra yêu cầu mới.

"Được rồi, cứ như vậy đi." Sở Thành thấy cậu về cơ bản đều bị che kín, lúc này mới thoả mãn mang người ra khỏi phòng thay đồ.

Dư An Nghi đã sớm ôm cánh tay chờ bọn họ đi ra, Sở Thành mới vừa lộ diện, cô liền đứng lên, sải bước đi tới.

"A Thành," cô đi tới bên người Sở Thành, nhìn Quý Khinh Châu, chỉ vào cậu hỏi, "Đây là ai? Mấy người Tần Học nói là bạn trai anh!"

Quý Khinh Châu nhìn cô khi nói chuyện nắm cánh tay Sở Thành, mang theo ý làm nũng bĩu môi, ám chỉ hai người bọn họ quan hệ không thường.

Bởi vì thời gian Sở Thành xuất hiện trong sách cũng không nhiều, chỉ làm boss nhỏ thời kỳ đầu, dùng để thúc đẩy nội dung vở kịch phát triển, thúc đẩy tình cảm nguyên chủ cùng Phương Diệu Tuyên. Cho nên, kỳ thực Quý Khinh Châu cũng không rõ ràng về những thứ tác giả không viết, cuộc sống và bạn bè của Sở Thành rốt cuộc như thế nào.

Sở Thành lấy tay Dư An Nghi xuống, đưa tay ôm Quý Khinh Châu, "Chính là như bọn họ nói."

Dư An Nghi không thể tin được, "Anh nói dối, anh lớn như vậy đã bao giờ yêu đương đâu. Sao có thể mới mấy ngày, anh đã có bạn trai rồi."

"Gặp nhau thấy hợp thì quen thôi."

"Cậu ta có cái gì tốt?" Dư An Nghi nhìn Quý Khinh Châu liếc mắt một cái, vừa nhìn về phía Sở Thành, không hiểu nói: "Anh thích cậu ta cái gì, có cái gì cậu ta có, em không có?"

Sở Thành bất đắc dĩ, lần thứ 100 nói với cô, "An Nghi, anh thích con trai, em có trăm tốt ngàn tốt cũng không phải con trai."

Diêu Tu Viễn nhịn không được, cúi đầu cười một tiếng.

Dư An Minh có hơi mệt tâm. Hắn thật sự là không hiểu nổi, tại sao Sở Thành đã nói với Dư An Nghi nhiều lần như vậy là cậu ta thích nam sinh rồi, em gái ngốc của mình vẫn một lòng thích cậu ta.

"Anh cũng chưa từng thử quen với em sao anh biết anh không thích em?"

"Anh thích nam sinh, anh còn đi quen em, em biết đây gọi là gì không?" Sở Thành nhìn cô, "Là lừa gạt tình cảm."

"Em không để ý."

"Anh để ý." Sở Thành nói, "Chân trời nơi nào không có cỏ lạ, anh thấy Tần Học cũng rất tốt."

"Này, cậu không thích sao lại đẩy qua tôi."

"Phi," Dư An Nghi cả giận nói, "Em nhìn anh còn không vừa mắt đấy."

"Vậy Thiệu Vĩnh cũng rất tốt."

"Được rồi," Dư An Minh mở miệng nói. "Các cậu xong chưa vậy." Hắn nhìn về phía Dư An Nghi, "Về đây, lần nào cũng như thế, em không mệt à?".

"Không mệt, có công mài sắt có ngày nên kim." Dư An Nghi rất bền bỉ.

Diêu Tu Viễn cười, "Rất quyết đoán, nếu em có thể bẻ thẳng cậu ta, anh thấy lúc đó Sở gia sẽ thêu cho em một lá cờ khen thưởng."

"Cậu nói nhiều quá, đi bơi đi, đừng nói mấy chuyện không tưởng nữa," Sở Thành ghét bỏ nói, anh nhìn Dư An Nghi, "Một lần cuối cùng, em còn như vậy, lần sau tụi anh đi ra ngoài chơi không dẫn theo em nữa."

Nói xong, anh hướng Dư An Minh liếc mắt một cái tỏ ý, Dư An Nghi không có cách nào, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện về chỗ.

Vừa nãy lúc cô xông lên như một đóa hoa hồng có gai, lúc này rời đi giống như khinh khí cầu bị xì.

Dư An Minh đưa cho cô một ly nước uống. Dư An Nghi ngồi xuống, cắn ống hút, bi thương than cho tình đầu nở hoa không ra quả của mình.

Sở Thành thấy cô đi rồi, mới giải thích với Quý Khinh Châu, "Đó là Dư An Nghi, người vừa gọi em ấy trở lại là anh trai em ấy, Dư An Minh. An Nghi từ nhỏ lớn lên với tụi tôi, có chút thích tôi, có điều tôi không thích con gái nên từ chối em ấy, em ấy tuổi còn nhỏ, thẳng tính, cho nên có lúc không kiềm chế được, cậu đừng để ý. Kỳ thực con người em ấy rất tốt, không có tâm nhãn gì. Đúng rồi, cô ấy giống cậu, đều là minh tinh, nếu cậu thấy không có gì tán gẫu với người khác có thể nói chuyện với em ấy."

Quý Khinh Châu gật đầu.

Sở Thành mang theo cậu đi tới, Tần Học nhìn thấy Quý Khinh Châu mặc áo choàng tắm, hỏi, "Tiểu Quý không xuống bơi sao? Sao mặc kín thế."

"Trước tiên không xuống." Sở Thành nói.

Anh dàn xếp xong xuôi cho Quý Khinh Châu, mình thì xuống nước, Tần Học mới vừa nghỉ ngơi một lát, lúc này cũng lại xuống nước, những người khác lục tục đi cùng, không bao lâu, khu nghỉ ngơi cũng chỉ còn lại Quý Khinh Châu cùng Dư An Nghi.

Quý Khinh Châu đang xem kịch bản, Chu Thành Phong có gửi bản mềm của kịch bản lúc trước nhận cho cậu vào email của cậu. Quý Khinh Châu đang yên lặng xem, lại cảm giác có cái bóng che phủ, Quý Khinh Châu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dư An Nghi chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt cậu.

"Ngồi đi." Cậu vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình.

Dư An Nghi nhìn cậu một chút, ngồi xuống cạnh cậu, trong mắt tràn đầy soi mói.

Quý Khinh Châu cười cười, hỏi cô, "Có chuyện gì?"

"Cậu và A Thành quen nhau lúc nào?"

"Mới mấy ngày nay."

"Hai người biết nhau bao lâu rồi?"

Quý Khinh Châu suy nghĩ một chút, "Hơn một tháng đi."

"Mới hơn một tháng!" Dư An Nghi kinh ngạc nói, "Mới hơn một tháng sao có thể bên nhau! Hai người các cậu đùa tôi à!"

Quý Khinh Châu cười cười, không nói gì.

Dư An Nghi nhìn cậu, tức giận nói, "Anh ấy thích anh cái gì?"

Quý Khinh Châu suy nghĩ một chút, "Có thể là mặt đi."

Dư An Nghi cười nhạo một tiếng, "Cậu lớn lên cũng không ra sao a."

"Ừ," Quý Khinh Châu nói, "Cô rất đẹp."

"Đương nhiên." Dư An Nghi không khiêm tốn chút nào, "Vậy tại sao anh ấy nhìn trúng cậu?"

Quý Khinh Châu suy nghĩ một chút, "Đại khái là tương đối vừa mắt đi."

Dư An Nghi rõ ràng không thể tiếp thu đáp án này, "Cậu khoan đắc ý, tình yêu mà hơn một tháng đã xác định quan hệ, có là gì đâu, Sở Thành phỏng chừng cũng không để trong lòng."

Quý Khinh Châu không nói gì.

Dư An Nghi xem xét cậu, liếc mắt một cái, "Cậu thích anh ấy sao?"

"Thích." Quý Khinh Châu quyết định diễn trò làm luôn nguyên bộ.

"Cậu theo đuổi anh ấy trước?" Dư An Nghi dùng suy nghĩ của mình đặt lên người khác.

Quý Khinh Châu cười cười, rất cho Sở Thành mặt mũi gật gật đầu.

"Vậy anh ấy nhất định là bị cậu theo đuổi không buông mới đồng ý với cậu."

"Chắc là vậy."

"Tôi biết ngay, nếu không cái dạng này của cậu tôi gặp nhiều rồi, tôi còn không thích sao anh ấy thích chứ." Cô nói, nhìn kỹ Quý Khinh Châu, càng nhìn càng cảm thấy quen quen, "Cậu nhìn giống một người." Cô nói.

Quý Khinh Châu sửng sốt một chút.

Dư An Nghi suy tư một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "La Dư Tân, mặt cậu khá giống La Dư Tân, đặc biệt là lúc nghiêng đầu."

"Vậy à?" Quý Khinh Châu hỏi. Cậu đương nhiên biết nguyên chủ giống La Dư Tân, chỉ là không nghĩ tới, Dư An Nghi cư nhiên cũng nhìn ra rồi.

"Ừ," Dư An Nghi gật đầu, "Lớn lên khá giống, lại nói ban nãy tôi tới đây hình như có thấy La Dư Tân."

"A?" Quý Khinh Châu kinh ngạc, "Anh ta cũng ở đây?"

"Chắc là đi rồi, tôi nhìn thấy lúc anh tôi dừng xe, hình như có cả Phương Diệu Tuyên," Dư An Nghi nhún vai một cái, "Cũng có thể là tôi nhìn nhầm."

Vậy hẳn là không sai rồi, Quý Khinh Châu thầm nói. Dù sao Phương Diệu Tuyên còn không phải là một lòng hướng về La Dư Tân à. Có điều, Phương Diệu Tuyên cũng bận rộn thật, hai tay đều muốn bắt, hai tay đều muốn nắm chắc. Chân trước mới vừa ở bệnh viện bày tỏ đối với cậu là một mảnh thâm tình, chân sau đi khỏi bệnh viện liền hẹn với bạch nguyệt quang của mình, thật đúng là người nào cũng không buông tha, ai cũng không thể thiếu.

Dư An Nghi nói xong, đứng lên, đi về cách đó không xa.

Quý Khinh Châu không hỏi cô đi đâu, thấy cô đi rồi, dựa vào ghế, chuẩn bị xem kịch bản tiếp. Cậu nhìn vào điện thoại, nghĩ đến Dư An Nghi nói cậu trông hơi giống La Dư Tân, đột nhiên thấy hơi phiền. La Dư Tân và Phương Diệu Tuyên giống nhau, đều là tiểu sinh đang hot. Đến khi cậu đi quay phim, khó tránh sẽ gặp phải. Đến lúc đó, nếu Phương Diệu Tuyên không chọc vào cậu còn tốt, nếu cố tình chọc vào cậu, mình khó tránh khỏi sẽ có rắc rối.

Nhưng mà cũng hết cách rồi, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, cậu còn có thể vì tránh hai người bọn họ mà không đi đóng phim hay sao? Cậu lúc đi học chính là học cái này, nếu thực sự không làm nghề này, Quý Khinh Châu suy nghĩ một chút nhưng nhất thời không biết nên tìm công việc gì, cho nên vẫn là làm nghề này đi.

Cậu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe Dư An Nghi kêu một tiếng, thanh âm không lớn. Cậu nhìn qua bể bơi, những người khác còn đang bơi lội, đều không nghe thấy. Quý Khinh Châu lo lắng cô có phải là gặp phiền toái gì không, đứng lên đi về hướng cô vừa mới đi.

Kết quả còn chưa tới gần, liền nghe Dư An Nghi mắng, "Anh làm gì, Cao Hàm anh điên rồi, anh buông ra."

Quý Khinh Châu bước nhanh hơn, vừa mới chuyển tới chỗ ngoặt, chỉ thấy ở cửa phòng vệ sinh, Dư An Nghi đang bị một người lôi lôi kéo kéo nắm lấy cổ tay. Cậu không nghĩ tới ở đây còn có người khác, bước nhanh tới, một tay nắm lấy tay người kia đang cầm tay Dư An Nghi, lạnh lùng nói: "Buông tay."

************************

Tác giả có lời muốn nói: Tình địch gặp mặt thực ra ở chung cũng xem như là hòa hợp. An Dư Nghi chính là một đại tiểu thư kiêu ngạo, nhưng con người không xấu, cũng không phá hoại cản trở, cho nên yên tâm nhé ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro