Chương 1: Vị tổng tài này thực bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Dư An là một tổng tài
Bởi vì ông nội và cha của hắn đều là tổng tài bá đạo, nên nhà hắn cũng muốn bồi dưỡng hắn thành tổng tài bá đạo.
Để làm một vị tổng tài bá đạo, không những phải đẹp trai nhiều tiền, tà mị cuồng luyến, biết cưng chiều người yêu, mà còn phải thuộc lòng ba trăm lời trích của tổng tài.
Tiếc rằng Tiêu Dư An chỉ làm được điều thứ nhất.
Nhưng không có vấn đề gì, nhà họ Tiêu vẫn tin chắc rằng họ có thể biến Tiêu Dư An thành người đàn ông khiến tất cả phụ nữ rung động, khiến cho tất cả nam nhân đều ghen ghét, tỏa ra hormone nguy hiểm!
Tổng! Tài! Bá! Đạo!
Nhà họ Tiêu có vài lời gia huấn.
Không có gì mà tiền không thể làm được, nếu có, vậy thì đập tiền gấp đôi!
Và, có tiền đúng là có thể muốn làm gì thì làm!
Thấy không, hai câu này làm lòng người phấn chấn lên bao nhiêu, dõng dạc hùng hồn, khiến cho người đọc muốn gào khóc thảm thiết. Không khó để hiểu tại sao nhà họ Tiêu lại muốn biến Tiêu Dư An thành  tổng tài bá đạo.
Nhưng, chính Tiêu Dư An lại không thể hiểu nổi, hắn thấy làm một người đàn ông ấm áp, trung khuyển cũng tốt mà.
Người nhà nói, nhất định là tại hắn chưa tìm được tình yêu đích thực.
Tình yêu đích thực của hắn, chắc chắn không phải là bạch phú mỹ, có thể là người dân bình thường, tốt nhất là nhân viên tầng chót của công ty nhà họ Tiêu, nàng có thể không phải trang tuyệt sắc, nhưng nhất định phải "thiện lương", cả người lập lòe ánh sáng thánh mẫu, đối với tình địch sẽ lấy tình cảm và lí lẽ ra để chi phối. Người này không được có tâm nhãn, luôn dây dưa không rõ với nam phụ, không đành lòng cự tuyệt hắn. Đối với kẻ thù thì thật sự là hỏng! Tuyệt! Đối! Không! Có! Ý! Định! Báo! Thù! Tốt nhất là hay ra đường nhặt chó, mèo hoang, hoàn mỹ!
Lúc Tiêu Dư An tan tầm, thực sự đụng phải một người như thế.
Thực! Sự! Đụng!
Bởi vì em gái kia giữa đường lớn của công ty lại đâm vào người hắn.
Em gái ngã sõng soài xuống đất, nước mắt lưng tròng, chậu hoa trên tay đã vỡ nát.
Tiêu Dư An vội đỡ người dậy:
- Thực xin lỗi, chậu này bao tiền, ta đền ngươi.
Ai ngờ em gái vung tay, tức giận nói:
- Ai thèm tiền của các ngươi! Đám người giàu các ngươi thật cho là có tiền có thể mua được tất cả sao? Ngươi xin lỗi cho ta.
???
Nhưng mà ta đã xin lỗi rồi mà, Tiêu Dư An nghĩ thầm, hơn nữa còn là do ngươi đụng phải ta.
- Thực xin lỗi - Tiêu Dư An cho rằng em gái này bị nghễnh ngãng, lại lặp lại lần nữa - bao nhiêu tiền, ta đền ngươi?
- Ai thèm tiền của ngươi? - Em gái quăng ví tiền của hắn xuống đất
???
Ồ, nàng không giống những kẻ yêu diễm gian xảo bình thường nha, không hề làm ra vẻ ~
Nếu là một tổng tài bá đạo, Tiêu Dư An sẽ nghĩ như vậy.
Còn Tiêu Dư An bình thường chỉ nghĩ em gái này đầu óc có bệnh, hắn nhặt ví tiền lên, ôm suy nghĩ tiếp xúc với người có bệnh nhiều sẽ bị lây bệnh, vội chạy đi.
Nhà họ Tiêu nghe được chuyện này, cảm thấy style này có lẽ không hợp với Tiêu Dư An, nên đã tổ chức cho hắn một bữa tiệc rượu.
Tiêu Dư An đã gặp một vị thiên kim đại tiểu thư ở buổi tiệc rượu này.
Vị thiên kim đại tiểu thư ấy tên là Lâm - Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng - Linh.
Tiêu Dư An không quá muốn tiếp xúc với vị tiểu thư này, hắn cảm thấy, là một người Trung Quốc bình thường, hắn không thể đọc nổi cái tên nàng.
Nhưng vì người nhà thúc ép, Tiêu Dư An không thể không đi.
Lần đầu tiếp xúc với vị Lâm - Linh Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng - Linh này, cảm xúc của hắn chính là: Đậu má, thì ra thật sự có người dám nhuộm đầu bảy màu tóc!
Đối với những kẻ sinh sau năm 90 đã bắt đầu rụng tóc trọc đầu, em gái này làm người ta đau lòng, khiến người ta khiếp sợ, chọc người ta đau lòng biết bao!
Vị Lâm - Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng - Linh tiểu thư này, nàng băng thanh ngọc khiết, nàng cao cao tại thượng, nàng lấy được bằng tiến sĩ từ năm 14 tuổi, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, trên trán nàng có ấn ký bỉ ngạn hoa, nàng cười rộ lên...
Ặc, nàng cười rộ lên không có cánh hoa rụng theo, nếu không những nhà tư tưởng theo chủ nghĩa duy vật sẽ khóc thét trong WC mất.
Đối với thiếu nữ hoạt bát, mỹ lệ, thông tuệ như vậy, Tiêu Dư An chỉ nói hai chữ: "Tạm biệt".
Người nhà họ Tiêu lòng đau như cắt, trái tim có thắt lại.
Đến kiểu em gái như này cũng không lọt mắt, Tiêu Dư An, ngươi rốt cuộc thích kiểu như nào!
Bỗng nhiên!
Nhà họ Tiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng!
Đậu má, Tiêu Dư An, hắn...
Hắn! Có! Thể! Là! Một! Tên! Gay!
...
Tiêu Dư An vốn định bảo mình thích người bình thường thôi, nhưng nhà họ Tiêu đã đưa ra kết luận như vậy, Tiêu Dư An cũng lười tranh luận.
Bởi vì hắn chưa từng yêu nam nhân hay nữ nhân nào.
Có thể hắn đúng là một tên gay.
Nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ gặp được một tiểu thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro