Chương 3 cảm khái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Minh Hi đem mấy thùng giấy đựng đồ trong phòng sắp xếp lại một phen, từ lớn đến nhỏ, nhưng vẫn tốn diện tích, chiếm hơn nửa gian phòng.

Thân thể nhức mỏi làm cô phải giơ tay xoa xoa bả vai, tiếp đó nằm ngửa mặt trên giường.

Không được một lát đã cảm thấy phía sau lưng dính vào đệm giường toát mồ hôi, giống như bánh nướng áp chảo lật người lại.

Cơ thể giống như một miếng pho mát, không được bảo quản cẩn thận, ở dưới nhiệt độ nóng bức mùa hè tan thành một bãi, bị hỏng bốc mùi.

Rõ ràng đã mở cửa sổ, nhưng hiệu quả có ít cũng như không.

Rèm sa che nắng không chút lay động, từng nếp cuộn sóng như hoa văn điêu khắc, chưa từng thay đổi.

Chỉ có âm thanh ngoài cửa sổ có thể truyền vào.

Ve kêu đến quên mình, khàn cả giọng, hao hết những tia sức lực cuối cùng của sinh mệnh cao giọng ca bài hát mùa hè.

Em gái cô Minh Nguyệt ngày hôm qua sau khi nhìn thấy đội chuyển nhà đột nhiên cáu kỉnh.

Cả nhà Minh Hi cứ thế dọn vào trong nhà mình ở, Minh Nguyệt náo loạn một hồi, gào khóc đuổi tất cả người hầu trong nhà đi, nói rằng bọn họ nghị luận sau lưng cô ấy.

Còn gào thét với nhà ba người Minh Hi, bắt bọn họ không được ở phòng cha mẹ cô ấy, không được xê dịch lung tung đồ vật trong nhà.

Cả nhà Minh Hi đồng ý.

Hiện tại, phòng Minh Hi ở vốn là phòng không sử dụng, chỉ có một cái giường và tủ, quay về hướng bắc.

Phòng này là kiểu cũ, không thông với điều hòa tổng, trong phòng Minh Hi cũng không có điều hòa riêng, nóng đến mức không khí như muốn đọng lại.

Điều duy nhất làm Minh Hi thích chính là bên ngoài có một sân phơi rất lớn, cô thích trồng cây trồng hoa, nơi này thật thích hợp.

Sau khi người hầu bị đuổi đi, trong nhà chỉ còn lại Minh Nguyệt cực kỳ bi thương không muốn ra khỏi phòng, còn có Minh Hi một mình dọn phòng.

Cả căn nhà lạnh lẽo, cũng không biết Minh Nguyệt có vừa lòng như thế này hay không.

Vợ chồng Minh Phạm phải đi xử lý rất nhiều việc, hôm nay bay về thành phố trước kia ở, giải quyết vấn đề sản nghiệp trong nhà.

Vì không có người giúp đỡ, còn không thể mời công ty dọn nhà, rương lớn rương nhỏ đều là Minh Hi tự mình mở ra xem là đồ vật của ai, tiếp theo mang đến phòng từng người.

Chuyển xong lại quay về phòng mình, sắp xếp đồ của bản thân.

Ở trên giường nghỉ ngơi mười lăm phút, Minh Hi thong thả bò dậy.

Trong phòng oi bức như lan tràn khắp nơi.

Loại nhiệt độ này có thể ngấm vào da người, từng chút một ăn mòn, làm người ta sức lực ý chí tan rã.

Cho dù cả người nằm yên, cũng không có biện pháp xua tan nóng bức. Ngược lại dưới sự tĩnh tâm cẩn thận cảm nhận nhiệt độ, càng làm người không biết phải làm sao.

Cô đẩy ra cửa phòng, đi đến phòng khách tìm điều khiển từ xa điều hòa, sau đó liền thấy xác của cái điều khiển từ xa trên mặt đất.

Lại nhìn chằm chằm điều hòa một lúc lâu, không có vị trí ấn phím, cô lần nữa từ bỏ.

Đi vào phòng bếp, mở ra cửa tủ lạnh, hận không thể đem đầu mình nhét vào.

Tủ lạnh trống không như vậy, cô thật sự có thể chui vào được nhỉ.

Đứng bên tủ lạnh một lát, cảm thấy mình đã đỡ nóng, mới lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, buổi chiều 3 giờ đúng.

Cô đã một ngày không ăn cơm.

Mở APP điện thoại ra, phát hiện địa chỉ này vượt qua phạm vi giao hàng, cái gì cũng không đặt được.

Tủ lạnh trong nhà Minh Nguyệt trống rỗng giống như một vật để trang trí, nó tồn tại chỉ vì gia tăng bầu không khí trong biệt thự.

Trở lại phòng cô đổi một bộ quần áo, vai khoác balo nhỏ, định ra ngoài tìm đồ ăn.

Đi đến cửa phòng Minh Nguyệt, cô gõ gõ cửa, hỏi: "Minh Nguyệt, em có ra ngoài ăn cơm không?"

Đợi một lúc, không ai trả lời.

Dù là siêu thị trong tiểu khu, Minh Hi cũng phải mở ra app chỉ đường mới có thể tìm được.

Cô đi bộ gần đến siêu thị, nhìn thấy cạnh siêu thị có một nam sinh đang nướng đồ xiên.

Cô bước nhanh đi qua, thăm dò nhìn nhìn hỏi: "Xiên nướng bán thế nào a?"

Nam sinh bị cô hỏi sửng sốt.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hi, hình như nhận ra Minh Hi, cười tủm tỉm mà chỉ chỉ cái biển phía sau cách đó không xa.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy biển hiệu viết chính là Quán home party 855.

Cô từ trước đến nay đều là một con mọt sách nghiêm túc học tập, cho dù xuyên sách phần lớn thời gian vẫn là học tập, chưa từng cùng bạn bè đi quán home party, trong đầu không có cái khái niệm này, còn cho rằng đây là tên quán cơm.

Vì thế nàng tiếp tục hỏi: "Cần đi vào gọi món sao?"

"Nếu cậu muốn ăn, tôi nướng miễn phí cho cậu, chỉ cần cậu cho tôi số WeChat là được." Thời điểm nam sinh nói chuyện lộ ra chút thái độ tuỳ tiện, dáng vẻ cười tủm tỉm thoạt nhìn rất dễ kết bạn, nhưng lại làm Minh Hi cảm thấy không thoải mái.

Dầu mỡ, tuỳ tiện, lớn lên đẹp cũng vô dụng.

"Không cần, vẫn là bán cho tôi đi." Minh Hi lắc lắc đầu.

"Cậu tên là gì?" Nam sinh chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Ách..." Mua thịt xiên còn phải nói tên sao?

"À, tôi tự giới thiệu trước, tôi gọi Thiệu Dư."

Lúc này, lại có một nam sinh đi tới, đứng ở bên cạnh Thiệu Dư.

"Sao thế?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

"Cô ấy muốn mua xiên nướng của mình, hôm nay nói không chừng tôi sẽ kiếm được xô vàng đầu tiên trong cuộc đời."

Ấn Thiếu Thần lạnh lùng nhìn về phía Minh Hi, hộc ra một chữ: "Cút."

"Mình xem như biết cậu vì sao vẫn luôn độc thân, cho dù không bán cũng không đến mức nói chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?" Thiệu Dư đều không nhìn nổi nữa, không nhịn được phỉ nhổ Ấn Thiếu Thần.

Minh Hi nhìn thoáng qua Ấn Thiếu Thần, nhận ra cậu là thiếu niên từng giúp cô ở sân patin, vốn dĩ ấn tượng của cô với cậu ta khá tốt.

Nhưng mà nhìn trạng thái Ấn Thiếu Thần lúc này, còn xuất hiện trong tiểu khu này, rốt cuộc cô ý thức được điều gì đó.

Vì thế cô không rảnh lo có thất lễ hay không, trực tiếp hỏi: "Cậu tên là gì?"

"Ấn Thiếu Thần." Cậu trả lời.

Ấn Thiếu Thần.

Nam chính cuốn sách.

Tâm điểm của thế giới này, về sau là người muốn dồn cô vào chỗ chết.

"À... Tôi đây cút." Minh Hi lập tức nhanh nhẹn chuồn.

Một bên Thiệu Dư sửng sốt một chút, luôn cảm thấy hình ảnh này vô cùng thần kỳ.

Cậu từng qua lại với rất nhiều bạn gái, đã thử qua nhiều hình mẫu, thật đúng là không có ai dưới tình huống như thế này thái độ còn tốt vậy.

"Còn...nghe lời quá?" Thiệu Dư cảm thán.

* Minh Hi đi vào siêu thị, thảm ở cửa có hoa văn phức tạp, màu sắc rực rỡ, dẫm lên hơi mềm, gót giày sẽ lún vào một chút.

Sau khi cửa cảm ứng phát ra một tiếng "Tích", là thanh âm máy móc nhắc nhở "Kính chào quý khách".

Siêu thị này chiếm diện tích rất lớn, hàng hóa cũng đầy đủ, vị trí ra vào đặt nhiều nhất chính là đồ ăn vặt nhập khẩu.

Hơi vào bên trong một chút còn có hàng tươi sống, nhưng số lượng không nhiều lắm.

Khách hàng ở gần đây không nhiều lắm, cung cấp nhiều hàng hóa như vậy đã không tệ.

Cô chọn không ít mì gói, còn mua bánh mì và xúc xích.

Tự hỏi một hồi, cuối cùng lại cầm mấy cốc cháo bát bảo.

Nàng đến quầy siêu thị đặt một phần lẩu Oden, trong lúc hỏi nhân viên thu ngân: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, bên cạnh là cửa hàng gì?"

"Quán home party sao? Chính là một nơi tụ hội, có người thuê bên đó để một đám người đến liên hoan, bên trong còn có KTV cùng bàn bida, máy chơi game."

"À... Không phải quán cơm." Cô cảm thấy mình vừa rồi có chút mất mặt.

"Không phải đâu."

Nhân viên thu ngân là một cô gái nhỏ, mang mắt kính, thanh âm nói chuyện ngọt ngào, thái độ đặc biệt tốt, trước khi nói chuyện luôn mỉm cười, ấn tượng của Minh Hi đối với cô cực kỳ tốt.

Minh Hi lại quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi một câu: "Vì sao gọi 855?"

"Căn nhà kia vừa đúng là số 55 khu 8."

"Ồ, như vậy a." Lại lần nữa vấn đề cô hỏi thực ấu trĩ.

"Nhưng quán home party này trên cơ bản bị Ấn thiếu bao hết, đồ vật của nhóm Ấn thiếu đều đặt ở trong quán, đã lâu không chuyển đi. Chủ tiệm chỉ khi nhận được tin tức mới đến đây thu dọn quán một chút, hoặc là định kỳ đến đưa nguyên liệu nấu ăn cùng đồ uống để vào tủ lạnh." Nhân viên thu ngân hình như rất quen thuộc với bọn họ, không nhanh không chậm tiếp tục nói.

"Bọn họ luôn ở đây?"

"Không thể nói luôn luôn, nhưng là thường xuyên sẽ xuất hiện ở chỗ này."

Khu vực xung quanh đây chỉ có một siêu thị này.

Nhưng mà Home party 855 liền ở ngay cạnh siêu thị.

Nếu Minh Hi thường thường đến đây mua đồ, nói không chừng sẽ thường xuyên gặp phải nhóm người Ấn Thiếu Thần.

Minh Hi đặc biệt muốn né tránh Ấn Thiếu Thần, dù sao cũng là người chú định trong tương lai muốn cô chết. Hiện tại bớt trêu chọc cậu ta, nói không chừng cậu đại nhân đại lượng có thể cho cô sống lâu hơn mấy ngày, hoặc là chết không quá đau khổ.

Từng là người luôn luôn lo lắng mình sẽ chết, cho nên sợ hãi cái chết, cô thật sự rất quý trọng sinh mệnh.

Hiện tại xuyên sách, có một thân thể khỏe mạnh, cô vẫn phải lo lắng hãi hùng như trước.

Hy vọng so sánh với bệnh tim Ấn Thiếu Thần có thể tốt hơn.

Cô cầm lẩu Oden đến bên cửa sổ ngồi xuống, đem túi mua hàng đặt bên cạnh, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Cô muốn chờ Ấn Thiếu Thần vào nhà sau đó mới đi ra ngoài, đỡ cho Ấn Thiếu Thần nhìn thấy mình lại phiền lòng.

Nội dung quyển sách này còn rất máu chó.

Nam chính, cũng chính là Ấn Thiếu Thần kiếp trước bị Minh Hi hãm hại, kết cục thê thảm vô cùng, may mắn trọng sinh.

Ấn Thiếu Thần sau khi trọng sinh bắt đầu kiếp sống báo thù, đầu tiên là giải quyết vấn đề trong nhà: Tham gia cuộc đấu tranh đoạt tài sản gia tộc, thậm chí bắt đầu cố gắng học tập, đúng lý hợp tình kế thừa sản nghiệp trong nhà, khiến bất luận kẻ nào cũng không có cớ nghi ngờ.

Tiếp theo là báo thù, xử lý kẻ thù kiếp trước, những tiểu BOSS khác tạm thời không đề cập đến, so sánh với Minh Hi chiếm hơn nửa chiều dài câu chuyện, Minh Hi cũng là trùm cuối bị chết thảm nhất.

Còn tuyến tình cảm sao, cũng rất cẩu huyết.

Ấn Thiếu Thần kiệt ngạo khó thuần, tính cách kiêu ngạo, là một nhị thế tổ tiêu chuẩn.

Nữ chính lại là một đóa hoa trắng nhỏ.

Dựa theo tiến độ trong sách, hiện tại Ấn Thiếu Thần còn chưa gặp mặt nữ chính, rốt cuộc nữ chính cùng chuyển đến trường Quốc Tế Gia Hoa với Minh Hi.

Ấn Thiếu Thần trước khi trọng sinh không chú ý đến nữ chính, sau khi trọng sinh Ấn Thiếu Thần lại thay đổi, mới ở dưới nhân duyên trùng hợp tiếp xúc cùng nữ chính.

Nữ chính cũng là sau khi cậu trọng sinh mới có bàn tay vàng.

Minh Hi đọc sách trọng điểm đều là vai chính, cho nên thời điểm Thiệu Dư tự giới thiệu, Minh Hi còn chưa kịp phản ứng lại.

Nhưng sau đó Ấn Thiếu Thần nói tên của mình, Minh Hi đã nhớ ra rồi.

Thiệu Dư là nam phụ của quyển sách này, cũng thích nữ chính, một đại thiếu gia trăng hoa lại vì nữ chính mà lãng tử quay đầu. Yên lặng bảo vệ nữ chính, trợ giúp Ấn Thiếu Thần cùng nữ chính hạnh phúc bên nhau, còn mỉm cười chúc phúc. Từ đầu đến cuối, cao thủ tình trường này đều như thiếu niên ngây thơ không dám thổ lộ, cũng không ám chỉ, chỉ ngầm trả giá, Minh Hi còn từng đau lòng cho nhân vật này.

Hiện tại nhìn Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư, Minh Hi là vai ác số một còn sinh ra rất nhiều cảm khái.

Tình cảm a, thật là tiểu yêu tinh dày vò con người.

Đang phát ngốc, Minh Hi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Trong sách "Minh Hi" bị rất nhiều người đọc chửi bới, nói cô không cần làm đến mức cả người thân cũng không nhận như vậy. Ấn Thiếu Thần chỉ là người Minh Nguyệt thích mà thôi, cô không cần phải trong lúc Minh Nguyệt cai nghiện, còn dồn Ấn Thiếu Thần vào chỗ chết, còn luôn đối đầu cùng nam nữ chính.

Có người đọc suy đoán "Minh Hi" là vì yêu sinh hận, phân tích "Minh Hi" chỉ sợ thật sự từng yêu Ấn Thiếu Thần, đối với Đường Tử Kỳ là ghen ghét.

Có người đọc nói "Minh Hi" chỉ là một vai ác não tàn, ngược vai chính không cần lý do, cô chính vì hại vai chính mà sinh ra.

Nhưng mà tác giả lại nói, có một đoạn cốt truyện lờ mờ nhắc đến, chỉ là rất nhiều người còn chưa đọc phục bút*, hơn nữa xin lỗi nói do năng lực biểu đạt của mình không tốt, tỏ ý sẽ viết cụ thể ở phần ngoại truyện, đoạn ân oán kia của Ấn Thiếu Thần và "Minh Hi".

* Phục bút là một biện pháp gia công tự sự, khi sự kiện đã được trình bày ở vị trí bình thường, nhưng trong trường hợp đó nó không có ý nghĩa, có vẻ như là một chi tiết thừa do chọn lựa không hợp lí, phải chờ đến khi sự kiện sau đó phát sinh thì ý nghĩa của nó mới hiện ra. Trần thuật như vậy được gọi là phục bút.

Do đó cơ chế của phục bút ngược lại với cơ chế của "huyền nghi" (gieo nghi ngờ), là cố ý tuân thủ quá mức thứ tự thời gian, đem sự kiện vốn có thể để dành sau này kể ngược lại mà kể ra theo trật tự thời gian của cốt truyện. Phục bút có ý nghĩa dự báo tốt hay xấu, ám chỉ một quan niệm định mệnh.

Lúc ấy cô cũng từng vô cùng tò mò, Ấn Thiếu Thần cuối cùng làm gì với "Minh Hi", mới có thể khiến "Minh Hi" giống như Diệt Tuyệt sư thái điên cuồng trả thù bọn họ.

Đáng tiếc, cô còn chưa kịp đọc đến phiên ngoại, đã xuyên vào trong sách.

Hiện tại nhìn hai người ngoài cửa sổ, cô đột nhiên tỉnh ngộ: Đúng vậy, "Minh Hi" tuy rằng xấu, nhưng chưa bao giờ đối phó với Thiệu Dư, cũng không nhằm vào những người khác, nhiều lắm chỉ lợi dụng bọn họ để đối phó nam nữ chính.

"Minh Hi" chỉ sinh ra tâm lý thù hận đối với Ấn Thiếu Thần, Đường Tử Kỳ, thậm chí loại oán khí này vượt qua cả Minh Nguyệt, người thay đổi cuộc sống của cô.

Càng nghĩ càng thấy ớn chính là, "Minh Hi" trước khi Ấn Thiếu Thần trọng sinh đã liều mạng mà hại Ấn Thiếu Thần, sau khi Ấn Thiếu Thần trọng sinh vẫn hãm hại như cũ, phát hiện Ấn Thiếu Thần thích Đường Tử Kỳ, mới thuận tiện đi hại Đường Tử Kỳ.

Nói cách khác, trước hay sau khi Ấn Thiếu Thần trọng sinh, chuyện làm "Minh Hi" căm hận Ấn Thiếu Thần đều đã xảy ra.

Rốt cuộc là vì cái gì đây?

Tác giả có lời muốn nói: cuộc sống không dễ, đa tài đa nghệ, làm nam chính còn phải nướng thịt xiên? Hào môn bá đạo ăn chơi trác táng trước mặt mọi người nướng thịt, là gia đạo sa sút, hay là có ẩn tình khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro