Chương 31: Hắc hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không thể không nói, Hải Tinh cũng là một nhân tài.

Nghe được Ấn Thiếu Thần nói hai người bọn họ là tình địch, tên này vậy mà còn có thể cười, đi tới ôm bả vai Ấn Thiếu Thần, một bộ dáng vẻ anh em tốt.

Ấn Thiếu Thần không thích loại tiếp xúc này lắm, cố nén mới không đẩy Hải Tinh ra.

"Cậu nói hai ta có phải rất có duyên hay không, đều là bạn ngồi cùng bàn của cô ấy, đều sống chết theo đuổi cô ấy không được, trong số mệnh chú định gặp được cô ấy, sau đó nhìn cô ấy đi ngang qua trước mắt mình, cậu còn bất lực níu kéo một chút cũng không làm được." Hải Tinh hỏi Ấn Thiếu Thần.

"Tôi còn chưa bắt đầu theo đuổi." Ấn Thiếu Thần rầu rĩ trả lời, còn có chút không phục.

"Yên tâm đi, cậu có chính thức bắt đầu đuổi theo cũng không theo đuổi được, cô ấy nếu dễ tán như vậy, tôi cũng không đến nỗi lưu lạc thành như vậy?"

"Chúng ta không giống nhau."

"Tôi cảm thấy tình huống của cậu so với tôi còn tệ hại hơn đấy."

Hải Tinh rốt cuộc buông lỏng Ấn Thiếu Thần ra: "Ít nhất lúc trước tôi còn có thể ở chung làm bạn với cô ấy, cậu ngay cả bạn bè cũng không bằng, cô ấy đối với cậu có lòng cảnh giác, muốn để cô ấy tiếp nhận cậu càng khó. Chuyện theo đuổi Minh Hi tôi có kinh nghiệm, tốt nhất trước khi theo đuổi cô ấy, cậu phải cùng cô ấy hóa giải vấn đề, bằng không a..."

"Bằng không như thế nào?" Ấn Thiếu Thần nghiêng đầu hỏi cậu ta.

"Điện thoại đổi số, bạn tốt WeChat bị kéo vào danh sách đen, nói chuyện với cậu không phải đang từ chối cậu thì chính là khuyên cậu từ bỏ, hoặc là liền dứt khoát không để ý cậu. Tính cách Minh Hi cũng có chút vấn đề, là người hiền lành, nhưng dù là người hiền lành cô ấy đã không tiếp nhận cậu, thì vẫn là không chấp nhận cậu, điểm này tuyệt đối sẽ không dao động."

Những lời này của Hải Tinh làm Ấn Thiếu Thần khó chịu một trận, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, đoán chừng cũng đúng là như thế.

Dựa theo những việc lúc trước cậu làm, hơn nữa quan hệ giữa hai người họ hiện tại, nếu cậu đột nhiên theo đuổi Minh Hi, chắc hẳn sẽ khiến Minh Hi sợ tới mức chuyển trường lần nữa.

Minh Hi một chốc một lát sẽ không tiếp thu cậu, thậm chí còn thực ghét bỏ.

Một nam sinh đem một người nữ sinh trở thành kẻ thù mà đối đãi, bắt nạt hơn một tháng. Quay đầu lại nam sinh lại nói với nữ sinh thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, nữ sinh kia đoán chắc tính cách dù tốt cũng sẽ cho nam sinh một cái vả miệng.

Đây tuyệt đối con m* nó có bệnh!

Ấn Thiếu Thần nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu.

Đây thật sự là một vấn đề.

Hải Tinh đi vào phòng ngủ, liền nhịn không được cảm thán: "Ký túc trường các cậu không tồi nha, giống như cái loại chuyên quay phim thần tượng."

"Trường học các cậu thì như thế nào?" Ấn Thiếu Thần hơi tò mò hoàn cảnh lúc trước của Minh Hi.

"Chính là trường nổi tiếng xây rất nhiều năm, khu dạy học là tòa nhà cũ, sân thể dục không rộng, đừng nhìn trường không lớn, mỗi khối có tới mười lăm lớp, thời điểm giữa trưa ăn cơm chúng tôi đều phải chạy đua, một là sợ không tranh được cơm, hai là sợ ăn cơm chậm trễ việc học tập. Phòng ngủ chúng tôi có tám người, giường song sắt, sơn xanh lục, tưởng tượng một chút đi."

"Nghe nói các cậu bên kia áp lực học tập rất lớn." Ấn Thiếu Thần tiếp tục hỏi.

"Lớn là một chuyện, tự mình có áp lực hay không lại là một chuyện khác. Tuy rằng nghiêm khắc, học bá nhiều, nhưng cũng có yêu đương, cái gì cũng không lạc hậu, không có gì khác nơi khác."

Ấn Thiếu Thần mang theo Hải Tinh về phòng ngủ của mình, Hải Tinh tiến vào liền "F**k" một tiếng.

Phòng ngủ Ấn Thiếu Thần là phong cách lãnh đạm, vách tường đều màu lam trầm, giường sắt đệm màu đen sát cửa sổ, đồ dùng trên giường đều là màu tối.

Một bàn sách vô cùng đơn giản, mặt trên cũng không có mấy quyển sách, tủ quần áo thật ra rất lớn, phòng vệ sinh cũng được sửa chữa theo ý riêng, cùng các phòng ngủ khác không giống nhau lắm.

"Phòng ngủ trường các cậu đặc biệt trâu bò nha, tôi có thể nằm trên giường sao?"

"Ừ, cậu cởi đồng phục ra." Ấn Thiếu Thần tới trước ngăn tủ của mình, lấy ra vài bộ đồng phục ngày thường không hay mặc ném cho Hải Tinh.

Hải Tinh thật ra đối với đồng phục của Minh Hi không có gì lưu luyến, cởi ra xong liền nằm ở trên giường: "Tôi ngủ một giấc, ngồi máy bay vài tiếng đồng hồ, mệt thật sự."

Ấn Thiếu Thần không ở lâu, cầm đồng phục Minh Hi trở về phòng học, vào cửa lập tức phát hiện Minh Hi vẫn luôn đợi cậu. Thấy cậu tiến vào, lập tức đứng dậy hỏi: "Cậu không làm gì Hải Tinh chứ?"

"Tôi có thể làm gì cậu ta hả?" Ấn Thiếu Thần kỳ quái khó hiểu, tiện tay đem đồng phục ném trả lại cho Minh Hi.

Cậu còn có thể đem Hải Tinh phanh thây được sao?

"Cậu đột nhiên làm người tốt, làm tôi cảm thấy kinh hồn bạt vía." Minh Hi trong lòng còn sợ hãi nói.

"Cậu..." Ấn Thiếu Thần cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, tức giận đến nửa ngày không nói ra được.

Ngồi ở bên cạnh Minh Hi, Ấn Thiếu Thần liền có chút không được tự nhiên.

Trước kia còn tốt, cậu giám thị Minh Hi sẽ cảm thấy đúng lý hợp tình, trước kia cô nhóc này là kẻ thù của cậu.

Hiện tại xác định tâm ý của mình, tự nhiên có một xíu khẩn trương.

Quay đầu đã thấy Minh Hi đem sách giáo khoa dựng lên, núp ở phía sau sách đặt một cái gương nhỏ, tiếp theo từ trong cặp lấy ra một cái hộp nhỏ, trong hộp mười mấy thỏi son tìm kiếm màu sắc muốn tô.

Minh Hi chọn nửa ngày, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần tiện tay cầm lấy một thỏi ném cho Minh Hi, Minh Hi thật sự vặn ra tô luôn cái màu kia.

Cây son này mang theo một chút màu cam, tôn lên làn da càng trắng thêm, cô tô xong son sau đó đôi môi nhấp nhấp, thời điểm môi mở ra phát ra tiếng "bập" rất nhỏ.

Từ góc độ Ấn Thiếu Thần có thể nhìn thấy môi Minh Hi trong gương, động tác vừa rồi cậu lại cảm thấy rất gợi cảm, ngực đột nhiên rung động một chút.

Ngay sau đó cậu lại nhịn không được ảo não, một giây phát xuân này là chuyện như thế nào?

Minh Hi rất thích làm đẹp, đi học soi gương đều có thể soi nửa ngày.

Rõ ràng trên mặt trang điểm rất tinh xảo, soi soi, phải dặm lại trang điểm.

Trường học trước yêu cầu để mặt mộc Minh Hi nghẹn hỏng rồi, nơi này có thể trang điểm, đối với Minh Hi mà nói quả thực chính là thiên đường.

Cô vốn dĩ cùng nữ chính tiêu chuẩn tiểu bạch hoa không giống nhau.

Nữ chính cần phải thanh thuần, không làm ra vẻ, rất nhiều phim truyền hình chính là có đoạn ngắn như vậy, nữ chính hàng năm không trang điểm, bạn thân của cô mạnh mẽ mang cô đến cửa hàng thời trang, trải qua một phen cải tạo, đột nhiên trở nên xinh đẹp chấn động toàn trường.

Mấy cảnh này xem đến ngấy, nhưng khán giả lại rất thích.

Nữ sinh giống như Minh Hi mà đóng nữ chính, tập một liền tự mình cải tạo xong, về sau diễn cái gì? Diễn các bước cô trang điểm sao? Đó là video làm đẹp!

Lúc này, Thiệu Dư đột nhiên quay đầu lại, giơ điện thoại cho Minh Hi xem màn hình di động của cậu.

Trên màn hình là ảnh chụp một cô gái, tiếp theo nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Minh Hi buông gương nhìn nhìn, cho một ngón tay cái.

"Tôi đang theo đuổi đấy!" Thiệu Dư hứng lên trưng cầu ý kiến Minh Hi.

"Cô ấy thích cậu không?"

Thiệu Dư tỏ vẻ cậu không hiểu rồi, lắc lắc đầu ngón tay với Minh Hi: "Mục tiêu của tôi, tất cả đều từng ám chỉ với tôi."

Phùng Mạn Mạn liếc Thiệu Dư một cái, cầm lấy điện thoại ngó nghiêng: "Đây là mặt giả đi?"

"Chắc chỉnh sửa hơi quá?"

"Đôi mắt này tuyệt đối từng động dao kéo, còn có......"

Bọn họ đang nói, giáo viên trên bục giảng đã có chút không chịu nổi mấy người họ: "Ba em kia đứng dậy cho tôi, ra hành lang đứng đi."

Bọn họ nhanh chóng đứng lên, xám xịt đi ra ngoài.

Lão sư nhìn Minh Hi, có điểm hận sắt không thành thép: "Minh Hi, em cầm sách đi ra ngoài, học tập khá tốt, nhưng quá ham chơi, em như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác vượt qua. Hiện tại lớp trọng điểm đều tập trung học tập, chính là muốn vượt qua em, em có biết không?"

Minh Hi thật đúng là không biết.

Cô quay lại lấy sách giáo khoa, sau đó xin lỗi thầy giáo: "Thầy ơi em sai rồi."

Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi đi ra ngoài, nói theo: "Thưa thầy, em cũng nói chuyện."

"Vậy em cũng đi ra ngoài đi."

Sau khi rời khỏi lớp Phùng Mạn Mạn nhìn lại không nhịn được cười: "Mang bài Poker ra chơi."

Minh Hi khổ não nhìn về phía ba người bọn họ: "Lớp trọng điểm đều đang nỗ lực vượt qua mình đấy, mình lại ở trong giờ học trang điểm, có phải hơi thiếu cố gắng hay không? Mình có phải nên nỗ lực hơn không?"

"Chuyện học tập, cậu xác định muốn hỏi ba chúng tớ?" Phùng Mạn Mạn hỏi cô.

Minh Hi gật gật đầu: "Mình lại nghĩ biện pháp khác."

Minh Hi cái người này, đôi khi nói chuyện cùng với đánh rắm không có gì khác nhau.

Loại "rắm" này giống như: Hôm nay tôi sẽ nghiêm túc học tập, về sau tôi không bao giờ thức đêm, tôi thật sự không hề uống trà sữa.

Cô cũng không biết ưu sầu lần này sẽ kiên trì bao lâu.

"Nếu không... Tôi giúp cậu mời gia sư đến trường học dạy thêm?" Ấn Thiếu Thần hỏi cô.

Minh Hi nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: "Tôi không thích học bù..."

"Vậy theo ý cậu đi."

*

Tiết tự học buổi tối lớp quốc tế không phải bắt buộc, muốn tới thì tới, không muốn đến có thể về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Hơn nữa tiết tự học buổi tối bình thường không có giáo viên trông, chỉ có mình lớp trưởng giống như đồ trang trí trông giữ kỷ luật, thường thì cũng không ai nghe cậu ta.

Rất nhiều học sinh lớp quốc tế không đến tiết tự học buổi tối mà trở về ngủ, bởi vì đêm khuya đi lại trong sân trường, chỉ có học sinh ba lớp quốc tế từ lớp 10 đến lớp 12.

Đôi khi bọn họ cảm giác như đi thám hiểm, đi lại khắp nơi giống như chơi trò 《 phản nghịch 》.

Minh Hi không rời khỏi phòng học mà gọi Hải Tinh tới.

Thiệu Dư nhường chỗ, đi theo Hàn Mạt cùng nhau chơi trò chơi, để Hải Tinh ngồi ở chỗ Phùng Mạn Mạn, Phùng Mạn Mạn lại ngồi ở vị trí Thiệu Dư, mắt trông mong nhìn Hải Tinh sau khi đi vào liền cùng Minh Hi vùi đầu làm bài tập.

Thế giới học bá cô ấy thật sự không hiểu nổi.

Ngàn dặm tới đây rồi, chỉ nghĩ cùng cậu làm bài tập với nhau, đây là lãng mạn giữa học bá sao?

Hải Tinh xoay người về phía sau, ngồi giống như cưỡi ngựa, trong tay cầm sách giáo khoa của Minh Hi, còn không nhịn được lẩm bẩm: "Giáo trình toán học cao cấp bằng tiếng Anh, trâu bò..."

"Chúng tớ quá mệt mỏi, chương trình học lớp bình thường chúng tôi cũng phải học." Minh Hi thở dài.

Hải Tinh mở ra sách giáo khoa xem, sau đó bắt đầu đọc đề, không muốn nói thật nhưng đúng là vừa nhìn đã hiểu.

"Lần trước thi tôi thi được số 1 toàn khối." Minh Hi cùng Hải Tinh nhắc đến chuyện ở Gia Hoa.

"Cái này không phải rất bình thường sao? Cô gái từng chinh phục mình, đương nhiên có thể thu phục người khác."

"Đừng nói buồn nôn như vậy, bởi vì chuyện này, mục tiêu toàn thể lớp trọng điểm chính là vượt qua tôi."

"Đừng để ý đến bọn họ, ai không có chút mộng tưởng đâu?" Hải Tinh không để bụng.

"Cậu lần này đến đây không mang cho tôi vài bài thi hả?"

"Câm miệng, đừng quấy rầy mình làm bài."

"Ờ."

Phùng Mạn Mạn nghe đến đó liền cười: "Tôi rốt cuộc biết cậu tại sao không theo đuổi được Minh Hi."

Hải Tinh còn rất khó hiểu, quay đầu hỏi cô ấy: "Vì sao a?"

"Tự mình giác ngộ đi."

Hải Tinh thật sự nghĩ không ra.

Ấn Thiếu Thần ngồi ở chỗ ngồi của mình nhìn Hải Tinh, nhịn không được hỏi: "Cậu chừng nào thì đi?"

"Vấn đề này của cậu rất sắc bén nha." Hải Tinh lấy ra điện thoại tìm vé máy bay, "Tôi nhìn xem ngày nào có vé, vốn dĩ tôi còn muốn ở bên này chơi hai ngày, bằng không liền uổng công đến đây."

"Tôi không thể đi cùng cậu, tôi phải chăm chỉ học tập!" Minh Hi nghiêm túc nói.

"Nghe cậu nói loại lời này thật tức chết." Hải Tinh hùng hùng hổ hổ, "Đi học ngoại trừ ngủ chính là phát ngốc, còn nhiều lần điểm cao hơn tôi, hiện tại muốn nghiêm túc học tập có phải không? Cậu nghiêm túc thế nào, vốn dĩ đã điểm tối đa, hiện tại còn có thể cao hơn được sao?"

Hải Tinh hỏi xong, Minh Hi rộng mở thông suốt: "Đúng vậy, tôi không nghiêm túc đều đạt điểm tối đa, vậy tại sao tôi đột nhiên phải nghiêm túc đây?"

Phùng Mạn Mạn: "Đ*ch, sao nghe mà tức vậy chứ?"

Ấn Thiếu Thần nhịn không được thở dài, cậu nhìn Hải Tinh và Minh Hi thân thiết như vậy, cậu cũng bực theo.

Hải Tinh lại nhìn đề một lát, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, nói: "Tôi mua vé máy bay tối ngày mai."

"Bái bai." Minh Hi lập tức vui vẻ phất tay với Hải Tinh.

"Có thể nhớ mình hay không?" Hải Tinh mặt dày vô sỉ hỏi.

"Sẽ không."

"Có đề khó sẽ không hỏi mình."

"Kỳ thật cũng không cần."

Hải Tinh ném đề đi, lấy ra đòn sát thủ: "Tôi cho cậu đề cực khó."

"Được."

Hải Tinh bình tĩnh làm đề một lúc, liền đem sách luyện tập của Minh Hi ném: "Quá đơn giản, không thú vị, chỉ tiếng Anh là nhìn có chút ý tứ, môn khác là cái đồ chơi gì."

"Ừ ừ."

"Tôi trở về ngủ, cậu về phòng ngủ không, người nối nghiệp." Hải Tinh hỏi Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần ném chìa khóa phòng ngủ cho Hải Tinh: "Cậu đi về trước đi, tôi chạy bộ buổi tối."

Ấn Thiếu Thần có thói quen chạy ban đêm, đây là lý do cậu không muốn dậy sớm, tật xấu nằm ì trên giường.

Một bộ phận nữ sinh trường Gia Hoa có thói quen đi dạo sân thể dục buổi tối, chính là vì Ấn Thiếu Thần dưỡng thành thói quen này của các cô ấy.

Minh Hi chưa từng tham dự vào, cho nên trước nay cũng không biết chuyện náo nhiệt khi Ấn Thiếu Thần chạy đêm.

"Được, tôi đây đi về trước." Hải Tinh cầm lấy chìa khóa liền ngáp một cái đi về.

Phùng Mạn Mạn nhìn Hải Tinh đi, nhịn không được hỏi Minh Hi: "Cậu ta từ rất xa tới đây cũng không nói chuyện với cậu nhiều lắm, hoặc chụp chung tấm ảnh, làm xong đề liền trở về ngủ sao?"

Minh Hi thở dài một hơi: "Cậu ấy lúc trước theo đuổi mình, vì thể hiện bản thân lợi hại, liền cùng mình so làm bài, chính là muốn xem ai tốc độ làm bài nhanh hơn."

"Chỉ vậy?"

"Ừ."

Khó trách tán không đổ.

*

Hà Nhiên cũng trốn tiết tự học buổi tối.

Cậu ta ngồi ở chỗ ngoặt cầu thang bên ngoài tòa nhà đa chức năng, một mình yên lặng chơi game, nghe được tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Là bạn gái cũ của cậu Phạm Nghệ Dao.

Phạm Nghệ Dao tới trước người cậu ta ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn cậu chơi trò chơi, tiếp theo nhỏ giọng gọi tên cậu ta: "Hà Nhiên."

"Hử?"

"Đừng không để ý tới mình có được không?"

Hà Nhiên không nói chuyện, tiếp tục chơi game.

Phạm Nghệ Dao đợi một hồi, tiếp tục vô cùng đáng thương nói: "Chẳng lẽ cậu thật sự coi trọng Minh Hi? Cô ta rõ ràng qua lại rất thân với Ấn Thiếu Thần, cho nên mới không để ý tới cậu. Hôm nay cô ta còn đi cùng một nam sinh khác, rất nhiều người bàn tán nam sinh kia là bạn trai Minh Hi ở ngoài trường, loại nữ sinh này cậu thích cô ta ở điểm gì chứ, lẳng lơ sao?"

Hà Nhiên hôm nay gặp qua Hải Tinh, biết chuyện giữa Hải Tinh và Minh Hi là như thế nào, cho nên không để ý, tiếp tục chơi trò chơi.

"Cậu đừng như vậy được không? Mình không muốn nhìn thấy cậu như vậy, tự tra tấn chính mình, còn đắm mình trụy lạc, rõ ràng ưu tú như thế vì điều gì không tiếp tục cố gắng? Cậu chắc chắn cực kỳ tuyệt!" Phạm Nghệ Dao tiếp tục khuyên bảo Hà Nhiên.

Hà Nhiên tùy tiện có lệ "Ừm" vài tiếng.

Ai ngờ Phạm Nghệ Dao tự nhiên đoạt điện thoại của Hà Nhiên, trực tiếp tắt màn hình ném sang một bên: "Đừng chơi nữa, được không?"

Hà Nhiên nhìn về phía Phạm Nghệ Dao nhịn không được nhíu mày, hạ giọng nói: "Trả lại cho tôi."

Phạm Nghệ Dao không nghe, xông lại đây cưỡng hôn cậu.

Hà Nhiên lập tức đem cô ta đẩy ra, duỗi tay cầm di động, Phạm Nghệ Dao lại trực tiếp ném điện thoại xuống dưới lầu. Dưới tầng là nền xi-măng, hai người bọn họ rõ ràng nghe được tiếng vỡ vụn.

"Điện thoại mình sẽ bồi thường cho cậu, chỉ hy vọng cậu không nên chơi game nữa, chăm chỉ học tập không được sao?" Phạm Nghệ Dao tăng cao âm lượng, lớn tiếng ồn ào.

"Không cần cậu phải quản tôi." Hà Nhiên trả lời hơi lạnh lùng, dường như đang cố nén tức giận.

"Hà Nhiên, mình thật sự thích cậu, thích đến muốn điên mất rồi."

"Vậy cậu nguyện chết vì tôi không?"

Phạm Nghệ Dao nghe thấy vấn đề này sửng sốt, kinh ngạc nhìn cậu ta.

Sau đó liền thấy Hà Nhiên cười, vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm ngày thường.

"Tôi không muốn cùng phấn đấu, tôi phát hiện tôi đối với cậu không có cảm giác gì, thậm chí cậu dây dưa tôi còn cảm thấy rất phiền. Câu không dây dưa với tôi, tôi nói không chừng còn có thể nhớ kỹ chút cậu tốt thế nào, hiện tại tôi luôn cảm thấy cậu ríu rít giống một con chim ồn ào." Hà Nhiên lần này nói vô cùng rõ ràng.

Cậu ta không nghĩ tái hợp.

Còn cảm thấy Phạm Nghệ Dao hơi phiền.

"Cậu quả nhiên coi trọng Minh Hi có phải không?" Phạm Nghệ Dao tự nhiên nhắc tới Minh Hi.

"Tại sao luôn nhắc tới cô ấy?"

"Cậu viết chương trình phần mềm hack diễn đàn, xóa bài bôi đen Minh Hi, đừng cho là mình không biết, cậu giúp cô ta như vậy là vì cái gì? Thấy việc nghĩa hăng hái làm sao? Lần trước Phùng Mạn Mạn tới gây ầm ĩ, nói chia tay một tháng đã thích người khác thì gọi là ngoại tình, cậu thế này cũng là ngoại tình cậu biết không?"

Hà Nhiên nhịn không được trợn trắng mắt.

Hai người bọn họ trước nghỉ hè đã chia tay, trong mắt cậu xem ra đã là chuyện trước đây rất lâu.

Thật phiền mà.

"Đã chia tay, tôi làm cái gì cậu quản được sao?" Hà Nhiên hỏi cô ta.

Phạm Nghệ Dao lập tức liền điên rồi, lôi kéo quần áo Hà Nhiên mắng cậu đồ cặn bã, ngoại tình, Minh Hi từng vô cùng xấu xí cũng nhìn cậu chướng mắt, coi trọng Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần gia thế bối cảnh tốt, người cũng đẹp trai, vóc dáng cũng cao hơn Hà Nhiên, điểm nào cũng tốt hơn Hà Nhiên. Hà Nhiên nên thấy rõ chính mình, đừng bị Minh Hi mê hoặc, cuối cùng ai cũng không chiếm được.

Hà Nhiên càng nghe càng phiền, đứng lên muốn đi, Phạm Nghệ Dao lại lôi kéo quần áo cậu tiếp tục mắng.

Cậu ta rốt cuộc không nhịn được duỗi tay, bàn tay to bóp mặt Phạm Nghệ Dao, bởi vì dùng sức, ngón tay ở trên má tràn ngập collagen ấn ra hai cái hố sâu.

"Câm miệng, cậu là con dòi ghê tởm." Những lời này của Hà Nhiên gần như là từ giữa hàm răng phun ra, nói cực kỳ âm ngoan.

Phạm Nghệ Dao bị dáng vẻ Hà Nhiên lúc này dọa sợ rồi.

Hà Nhiên luôn cười tủm tỉm, thoạt nhìn tính cách rất tốt, cộng thêm có chút lầy lội.

Phạm Nghệ Dao thật sự rất thích Hà Nhiên, cảm thấy cùng Hà Nhiên ở bên nhau thật hạnh phúc, Hà Nhiên cũng là một bạn trai không tệ.

Đột nhiên chia tay, ồn ào đến oanh oanh liệt liệt, còn lôi chuyện Minh Hi ra khiến cô ta có phần không cao hứng. Nhìn thấy dáng vẻ Minh Hi sau khi trở về đã thay đổi, lại thấy phản ứng của Hà Nhiên, cô ta có chút không vui.

Vì thế cô muốn tranh thủ níu kéo Hà Nhiên quay lại.

Nhưng vẻ mặt Hà Nhiên lúc này làm cô ta cảm thấy đặc biệt xa lạ.

Âm ngoan, quái đản, dữ tợn.

Thậm chí có chút vặn vẹo.

Hà Nhiên đẩy cô ta, ấn ở trên tường, cúi người xuống hạ thấp giọng tiếp tục hỏi: "Cái gì cũng tốt hơn so với tôi? Hử?"

"Không......" Phạm Nghệ Dao vội vàng trả lời.

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo một người tới bên cạnh hai người bọn họ, cầm cổ tay Hà Nhiên làm Hà Nhiên có thể buông Phạm Nghệ Dao ra.

"Hà Nhiên, buông cô ấy ra." Ấn Thiếu Thần thấp giọng nói.

Hà Nhiên nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, "chậc" một tiếng thả Phạm Nghệ Dao, lui ra sau một bước.

Phạm Nghệ Dao bị sợ hãi, được buông ra sau đó nhanh chóng chạy mất.

Hà Nhiên lùi lại ra sau mấy bước, cuối cùng ngồi xổm trong góc, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, lắc lắc rơi ra một cây ngậm trong miệng bậc lửa hít một hơi.

"Hà Nhiên, cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý." Ấn Thiếu Thần nói với Hà Nhiên.

"Phiền muốn chết..."

"Cậu tiếp tục như vậy không được."

"Những chuyện rách nát của nhà cậu tôi sẽ không tham dự, cậu cũng không cần nhìn chằm chằm tôi, cút đi được không?" Hà Nhiên không kiên nhẫn hỏi Ấn Thiếu Thần.

"Tôi chỉ sợ phải tiếp tục làm phiền cậu, cậu đối với Minh Hi rốt cuộc là thái độ gì?"

"Như thế nào, cậu thật sự coi trọng cô ấy?"

"Trả lời vấn đề của tôi."

Hà Nhiên lại hút một hơi thuốc, làn khói phun ra từ cánh mũi, tản ra bên sườn mặt tinh xảo của cậu ta, tăng thêm một chút cảm giác phản nghịch khác thường.

"Tôi không có hứng thú với cô ấy, chỉ là cảm thấy cô ấy thay đổi rất có ý tứ, cho nên sinh ra chút lòng hiếu kỳ." Hà Nhiên trả lời.

"Cậu tốt nhất đừng động tâm tư gì với cô ấy, như vậy chúng ta còn có thể hòa thuận ở chung."

Hà Nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn Ấn Thiếu Thần, cười.

Cười đến có mấy phần trào phúng, âm tà.

"Ha." Hà Nhiên như vậy trả lời.

Ấn Thiếu Thần hình như cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Hà Nhiên, dặn dò xong liền xoay người rời đi, tiến vào bên trong tòa nhà chuẩn bị xuống lầu, sau đó thấy Minh Hi ở ngay vị trí cầu thang, đang lén lén lút lút từng bậc từng bậc một đi xuống dưới lầu.

Hiển nhiên là sợ cậu và Hà Nhiên chú ý tới.

Ấn Thiếu Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Hà Nhiên không chú ý, mới bước nhanh đi đến bên cạnh Minh Hi, nắm cổ tay Minh Hi, mang theo Minh Hi nhanh chóng xuống lầu.

Minh Hi toàn bộ hành trình bị Ấn Thiếu Thần xách theo mang ra khỏi tòa nhà đa chức năng, sau khi ra ngoài Ấn Thiếu Thần buông lỏng cô ra, hỏi: "Cậu vừa rồi đều thấy hết?"

Kỳ thật thời điểm cô đi lên hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng Hà Nhiên hình như đang bóp cổ Phạm Nghệ Dao, bộ dáng âm trầm ngoan độc như muốn giết người, cô lúc này mới bị dọa vỡ gan.

"Ừ..." Minh Hi thật đúng là bị dáng vẻ kia của Hà Nhiên dọa sợ rồi, cô nâng túi trong tay đưa cho Ấn Thiếu Thần, "Tôi mua chút đồ dùng tắm rửa cho Hải Tinh, muốn đưa cho cậu, biết cậu đang chạy buổi tối nên tôi liền tới đây, vừa vặn thấy cậu lên lầu, tôi không nghĩ nhiều đã đuổi theo..."

"Bị dọa sợ rồi?"

"Ừ, có chút."

Ấn Thiếu Thần giơ tay xoa xoa đầu Minh Hi: "Không có việc gì, Hà Nhiên đúng thật có hơi cố chấp, nhưng không chọc cậu ta xù lông, bình thường sẽ không có chuyện gì."

Sau khi bị xoa đầu, Minh Hi không hiểu sao cảm thấy an tâm hơn một chút.

"Không nghĩ tới Hà Nhiên sau khi hắc hóa lại như thế này......" Minh Hi cảm thán.

Ngày thường cảm thấy Hà Nhiên nụ cười dấu đao, không nghĩ tới lúc thật sự tức giận còn hơi dữ tợn.

Ấn Thiếu Thần cười cười không nói gì, cầm đi túi đồ từ trong tay Minh Hi.

"Cậu và Hà Nhiên có quan hệ không thể cho ai biết sao?" Minh Hi đột nhiên tò mò.

Ấn Thiếu Thần cảm thấy câu hỏi này rất xấu hổ, nhịn không được mắng: "Cái gì là không thể cho ai biết... Nhưng mà thôi, cậu vẫn không nên biết thì tốt hơn."

"Được, tôi về sau sẽ cách Hà Nhiên thật xa." Minh Hi nói như vậy.

Hai người họ kết bạn đi về hướng phòng ngủ, cũng không chú ý đến, Hà Nhiên đã đứng dậy, đôi tay đặt trên tay vịn cầu thang, hút thuốc, nhìn hai người cùng đi xa.

Minh Hi không biết Hà Nhiên có bao nhiêu suất diễn, vẫn luôn cảm thấy Hà Nhiên chính là bạch nguyệt quang của nguyên chủ, chỉ là một nhân vật phụ.

Sau đó xuyên sách quá sớm, không biết nội dung ngoại truyện.

Cảnh diễn của Hà Nhiên sinh động nhất ở phần phiên ngoại.

Minh Hi không biết phiên ngoại.

Tác giả sợ một ít cốt truyện mịt mờ ảnh hưởng đến chỉnh thể phong cách ngọt văn, cho nên đem một vài nội dung để ở phần ngoại truyện.

Một số chuyện... tung ra chắc chắn sẽ bị mắng điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro