Chương 33: Vớt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lớp quốc tế chờ đợi vai chính trở về trường học để hóng hớt, chờ đến mức muốn khô queo.

Kết quả hai người đã trở lại, đáng tiếc không khí không đúng lắm.

Cũng không có ngọt ngào, ngược lại không khí như tràng Tu La, đôi tình nhân thật sự mà như thế này, tám phần là đã cãi nhau chia tay.

Ấn Thiếu Thần cầm theo sách tiến vào phòng học, đi đến chỗ ngồi sau đó đem sách nặng nề đặt trên bàn Minh Hi rồi lập tức ngồi xuống chơi điện thoại.

Minh Hi đi theo phía sau, chạy thở hổn hển, rõ ràng là không đuổi kịp tốc độ của Ấn Thiếu Thần.

Cô nhìn thoáng qua, không có biện pháp, chỉ có thể nhìn về phía Thiệu Dư.

Thiệu Dư vốn còn đang quan sát hai người bọn họ, đột nhiên cùng Minh Hi bốn mắt nhìn nhau nên ngẩn ra, sau khi nghĩ ngợi mới "à" một tiếng, đứng dậy tránh ra vị trí, để Minh Hi có thể bò vào.

"Ấn Thiếu Thần, cậu không thể nhường chỗ cho Minh Hi vào sao?" Phùng Mạn Mạn quay đầu lại hỏi.

"Tôi và cậu ấy chú định không có cách nào hoà bình ở chung." Ấn Thiếu Thần thái độ lạnh băng trả lời, ngữ khí mang theo không cam lòng.

Phùng Mạn Mạn và Thiệu Dư liếc mắt nhìn nhau, liền từ trong mắt đối phương thấy được có trò hay.

Đây tuyệt đối là mưa vẫn luôn rơi, không khí không hài hòa nha.

Minh Hi vẫy vẫy tay: "Không sao, mình bò có kinh nghiệm rồi, sẽ không ngã nữa. Đúng rồi, lớp chúng ta bình thường bao lâu đổi chỗ ngồi một lần?"

"Cái gì đổi vị trí?" Phùng Mạn Mạn nghi hoặc hỏi.

"Chính là tuần đầu tiên từ người đứng nhất xếp xuống, tuần thứ hai xếp từ hạng hai, đổi chỗ ngồi vì bảo vệ thị lực của học sinh."

Lúc Minh Hi bò vào, Ấn Thiếu Thần liếc nhìn Minh Hi, theo bản năng duỗi tay đỡ.

Thấy Minh Hi vững vàng vào được, lại thu tay về, tiếp tục cúi đầu vuốt vuốt tìm kiếm thông tin.

"Chúng ta không đổi vị trí." Phùng Mạn Mạn trả lời.

"Vì sao chứ, không sợ hại mắt sao?"

"Có lẽ lớp khác sẽ đổi, nhưng lớp chúng ta không đổi, bởi vì chúng ta trên cơ bản không nhìn bảng."

Được đấy, câu trả lời này cực kỳ OK, logic điểm tuyệt đối, không hề gian điểm.

Minh Hi nghe xong liền tuyệt vọng, cái lớp này có hơi bẫy rồi.

Tuy nhiên Minh Hi vẫn bắt đầu thu dọn sách mình mua chuẩn bị đem về, chính lúc đang sắp xếp, Ấn Thiếu Thần duỗi tay đem sách vẫn luôn gửi bên bàn cô mang đi.

Đối với việc này Minh Hi còn rất hưng phấn, cô rốt cuộc có thể để nhiều thêm mấy quyển sách.

Vị trí hiện tại này có một điểm khác khá tốt, dựa vào vách tường, còn là góc, cô tự mình mua một cái kệ nhỏ đặt ở gần vách tường, có thể để một vài đồ vật.

Mặt bên bàn học còn treo một cái túi đựng đồ, có sáu ngăn, trong để một ít đồ lặt vặt thường dùng.

Bên cạnh còn có cửa sổ có thể đặt mấy thứ nữa.

Lúc này bàn học trống một nửa, Minh Hi lại có thể mang thêm đồ hiếm lạ cổ quái tới phòng học.

Ấn Thiếu Thần nhìn thấy sau khi cậu mang đồ đi, Minh Hi còn cười, càng khó chịu vô cớ.

Phủi sạch quan hệ với cậu xong liền cao hứng như vậy sao?

Ngay sau đó, Minh Hi lại bắt đầu nghiêm túc xoát đề.

Làm đề khiến cô vui sướng.

Thiệu Dư quay đầu lại nhìn Ấn Thiếu Thần, nhỏ giọng hỏi: "Cãi nhau?"

Ấn Thiếu Thần tức giận lườm cậu ấy một cái, không trả lời.

"Dỗ dành đi" quan niệm của Thiệu Dư chỉ cần cãi nhau, mặc kệ ai đúng ai sai, nhà trai phải đi dỗ trước.

"......" Ấn Thiếu Thần sẽ không dỗ.

Cậu quay đầu nhìn Minh Hi, rõ ràng rất vui vẻ chỗ nào cần dỗ dành chứ? Không vui chỉ có một mình cậu mà thôi.

Không cần dỗ, chỉ cần chính cậu nguôi giận, giữa bọn họ liền không có bất luận vấn đề gì.

Chẳng qua, Minh Hi vẫn không tiếp nhận cậu mà thôi.

Cậu nằm dài trên bàn cũng không biết bản thân đang là cái tâm tình gì.

Lần đầu tiên thích một cô gái, hiện tại trong đầu đều là cô ấy, để ý muốn mệnh, kết quả vừa mới có cảm tình, đã bị Minh Hi quanh co lòng vòng từ chối.

Trong lòng cậu rất chi là hụt hẫng.

Mất mát, còn có khó chịu, cùng với hối hận đã làm những chuyện trước kia.

Sau một hồi, cậu túm chặt tay áo đồng phục Minh Hi.

Minh Hi thấy lạ xoay đầu nhìn về phía cậu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người không thể hiểu được, một người ai oán không thôi.

Cuối cùng, giao lưu ánh mắt thất bại, cái tin tức gì cũng không thu hoạch được, cô nghi hoặc hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Muốn cậu dỗ dành tôi.

Nhưng Ấn Thiếu Thần nói không nên lời, cuối cùng thở dài một hơi: "Thôi, tôi không tức giận."

"Ồ." Minh Hi trả lời xong, lại tiếp tục làm bài.

Cậu tức giận hay không, cô ấy hoàn toàn không thèm để ý mà!

Cũng không cần phải nói cho cô ấy, cô không lo lắng điều này.

Ấn Thiếu Thần giống như một thiếu nữ, nội tâm dâng trào, diễn một vở kịch, tình tiết kịch thay đổi rất nhanh, cốt truyện uyển chuyển lừa tình, đến cuối cùng hạ màn đều là một mình cậu tự biên tự diễn.

Vở diễn này, ngay cả xem Minh Hi đều không muốn xem.

Ấn Thiếu Thần lại không vui.

Haiz.

Sau khi thích một người cậu luôn thấy không vui, mỗi ngày đều không vui.

Cứ như vậy đến tiết tự học buổi tối, Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư, Hàn Mạt trở về phòng ngủ, hai người bọn họ thấy sắc mặt Ấn Thiếu Thần xanh đen, đều cảm thấy có chút không biết làm sao.

Hàn Mạt lục lục túi sau đó đưa cho Ấn Thiếu Thần một cái kẹo: "Ấn thiếu, ăn cái này đi."

"Cậu còn mang theo cái này?" Thiệu Dư hỏi.

"Lúc trước Minh Hi cho mình, mình vẫn luôn để trong ngăn bàn, hôm nay nhớ đến còn chưa ăn, nên lấy ra."

Ấn Thiếu Thần nhận kẹo, nhịn không được nhíu mày: "Cô ấy tại sao cho cậu kẹo?"

Cậu muốn từ chỗ Minh Hi đều phải tự mình mở miệng đòi, hơn nữa còn là kẹo ngậm ho.

"Cái ngày mình giúp cô ấy mang đồng phục cô ấy cho mình, còn khen mình đẹp trai hơn đấy, mình cũng cảm thấy bản thân soái hơn, mình thời tiểu học ..." Hàn Mạt còn đang nói, thấy gương mặt Ấn Thiếu Thần gần như sắp mọc rêu xanh, lập tức ngậm miệng.

Mặt đỏ Quan Công chiến Trường Sa, mặt xanh Ấn Thiếu thật đáng sợ.

Ấn Thiếu Thần cất kẹo vào trong túi, tiếp tục đi hướng phòng ngủ.

Hàn Mạt nhanh chóng chạy theo, đi được một nửa, Ấn Thiếu Thần quay đầu nói với Hàn Mạt: "Một cái tôi ăn không đủ, mua cho tôi một hộp về đây."

"Hơn nửa đêm đi mua kẹo?" Hàn Mạt chắc chắn trường bọn họ không có loại kẹo này, siêu thị ở đây cậu ta đã đi dạo hơn mười năm cũng chưa từng nhìn thấy, cậu còn nghi loại kẹo này là Minh Hi mang từ Giang Tô tới đây.

"Ừ."

Hàn Mạt bất đắc dĩ, cuối cùng gật gật đầu: "Được được được, mình nghĩ cách đi mua."

Trả lời xong quay đầu liền đi rồi, cậu ta sợ vị này phát điên lên thì mạng người cũng muốn. Nhưng mà hơn nửa đêm phải chạy đi mua kẹo, cũng muốn nửa cái mạng của cậu ta.

Thiệu Dư nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn Mạt, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Cần tôi dạy cho cậu tán gái như thế nào sao?"

Ấn Thiếu Thần nhớ đến những thủ đoạn dầu mỡ đó của Thiệu Dư, cuối cùng thở dài một hơi, trả lời: "Không cần."

Không phải phong cách của cậu.

Một mình cậu về đến phòng ngủ, vào toilet rửa mặt, tiếp theo nhìn mình trong gương.

Thiếu niên trên mặt cương nghị còn mang theo chút bọt nước, lông mi tinh tế bị nước làm ướt nhẹp, có chút giống baby.

Cậu nhìn dáng vẻ suy sụp của mình, nhịn không được hỏi bản thân trong gương: "Mày là đồ ngốc sao?"

Là đồ ngốc sao?

Làm nhiều chuyện ngốc nghếch như vậy.

Hiện tại làm sao bây giờ?

Thôi, cậu ngồi trong hố khá ổn.

Lấp đất đi, trời lạnh lấp nhiều đất chút... ấm áp.

*

Đều nói người lưu lạc giang hồ, sao có thể không đụng đao.

Xe đi trên đường, sao có thể không gặp cảnh sát giao thông?

Thiệu Dư vẫn lật xe, chẳng những bị người ta tra ra không có bằng lái, người còn bị tạm giữ.

Thiệu Dư ít nhiều có hơi sợ phụ huynh của cậu ấy, không dám nói cho người nhà, hết cách, chỉ có thể gọi điện thoại cho Ấn Thiếu Thần: "Ấn thiếu, tới cứu mình!"

Ấn Thiếu Thần nghe được tiếng Thiệu Dư không lý do cười, tiếp theo trả lời: "Chờ lát."

"Chờ bao lâu đây đại thiếu gia của tôi!"

"Xem tâm tình của tôi."

Ấn Thiếu Thần kỳ thật vừa cắt đứt điện thoại đã đứng dậy lấy đồ, thay quần áo tính toán đi đồn cảnh sát giao thông, trong lúc đó nhận được điện thoại Phùng Mạn Mạn gọi tới.

"Nghe nói Thiệu Dư bị bắt?" Phùng Mạn Mạn mở miệng trực tiếp hỏi.

"Ừ, đúng, cậu làm sao mà biết được?"

"Tôi sao có thể không biết, bạn gái mới của cậu ta thế nào cũng đòi đi ra ngoài chơi, bắt Thiệu Dư đi con đường đặc biệt nhiều cảnh sát, kết quả bị bắt. Cuối cùng bạn gái cậu ta tự mình chạy, một mình cậu ấy bị giữ, cô bạn gái đó còn có lương tâm liên hệ người khác, nhưng cũng không dám nói cho các cậu, tìm người rẽ trái quẹo phải mới truyền tin tới, nghe nói Thiệu Dư đã ở trong đồn ngồi chờ cả đêm."

Kỳ thật cuộc điện thoại của Thiệu Dư gọi đến rất vội vàng, mấy câu cũng chưa nói xong đã cắt đứt, chắc hẳn là không tiện gọi điện thoại.

Hiện tại nghe ngữ khí Phùng Mạn Mạn, đoán chừng là nghe được tin bát quái, tới tìm cậu hỏi một chút.

Đêm qua đã bị nhốt?

Ấn Thiếu Thần cảm thấy rất có ý tứ, đại thiếu gia Thiệu Dư ở bên trong bị tạm giữ cả đêm cũng không biết là tâm tình gì.

"Ừ, tôi đang muốn qua đi đây." Ấn Thiếu Thần trả lời.

"Ở đâu đấy?"

"Cậu cũng tới?"

"Tôi muốn đi cười nhạo cậu ta! Đồ lẳng lơ, đồ ngu ngốc!" Phùng Mạn Mạn nhắc đến liền thấy bực, thời điểm nói chuyện cũng hùng hùng hổ hổ.

"Được, tôi gửi vị trí cho cậu, đợi lát nữa tôi cũng đi qua."

Trước khi cúp điện thoại Phùng Mạn Mạn nhắc nhở: "Ấn thiếu này, cậu cũng đừng lái xe đến đồn cảnh sát giao thông, nếu không cậu không phải đi cứu người, mà là tự đầu thú!"

"Tôi cũng không ngốc."

Sau khi cúp điện thoại, Ấn Thiếu Thần gọi xe trong nhà đưa cậu đến địa chỉ.

Đến cửa liền phát hiện Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết đều có mặt, ngay cả Minh Hi cũng ở đây, trong tay ba người còn xách theo túi mua sắm, hiển nhiên là đang mua sắm trực tiếp xông tới đây.

Thật có lòng mà, chỉ cần nghỉ ngơi là đi mua sắm, đây là nghiện nhiều bao nhiêu chứ?

Ấn Thiếu Thần đến, ba người các cô lập tức tiến lại: "Cậu xem, ba chúng tôi mua lắc tay giống nhau, có đẹp hay không?"

Ấn Thiếu Thần nhìn lắc tay trên tay ba người, dưới ánh mặt trời phản quang, BLING, BLING.

Mấy nữ sinh thế nào lại thích mấy thứ đồ này đây?

Gọi là gì nhỉ? Hoa rơi?

Ấn Thiếu Thần híp mắt nhìn nhìn, sau đó trả lời có lệ: "Đẹp, đi thôi."

Ấn Thiếu Thần không phải đến một mình, còn mang đến một vị thư ký đắc lực bên cạnh cha cậu, tính toán hỗ trợ xử lý chuyện Thiệu Dư.

Quyển sách này kỳ thật chính là một thế giới lấy nam chính làm đầu, không có chuyện gì nam chính không làm được, cho nên đến đồn cảnh sát giao thông lôi người ra cũng có thể thực hiện.

Dù sao cũng là một thế giới hư cấu.

Mặt ủ mày ê Ấn Thiếu Thần → không gì không làm được Ấn Thiếu Thần.

Khi thư ký đi xử lý thủ tục, bốn người đi vào trong.

Đồn cảnh sát giao thông này thực ra là một phân sở của đại đội, bên trong phần lớn cảnh sát đã đi tuần tra, chỉ để lại mấy người trực ban.

Ấn Thiếu Thần chào hỏi qua với những người này sau đó mang theo ba nữ sinh đi tìm Thiệu Dư.

Thiệu Dư bị sắp xếp trong một phòng đơn nhỏ, ngay phía trước có một cái vòng lan can, giống như cùng loại vòng nhỏ cho cún.

Phòng đơn bên cạnh là một đại ca say rượu, rượu còn chưa tỉnh.

Sau khi bị đưa vào đặc biệt tự nhiên, nằm sấp xuống đất ngủ, còn cởi giày, cái chân kia thối đến mức quả thực mang theo sắc thái thần thoại, chân người bình thường đều không hôi đến mức độ này.

Thiệu Dư bị hun đến đầu choáng não căng, thời điểm mấy người họ đến Thiệu Dư đều sắp nửa hôn mê.

Phùng Mạn Mạn là người đầu tiên đi qua, trước tiên ngó đại ca cách vách, sau đó nhìn về phía Thiệu Dư ngồi trên ghế, dựa vào vách tường vẻ mặt tuyệt vọng liền cười.

"Bạn ngồi cùng bàn..." Thiệu Dư thấy Phùng Mạn Mạn lập tức đáng thương vô cùng kêu một tiếng.

"Đồ ngốc sao?" Phùng Mạn Mạn hỏi cậu ta.

"Ừ..." Thiệu Dư rốt cuộc giật giật, nhu nhược đáng thương nhìn Phùng Mạn Mạn.

Ai ngờ Phùng Mạn Mạn từ trong túi lấy ra một cây gậy selfie, lắp điện thoại vào sau đó gọi những người khác tới: "Hoàn cảnh này, không bằng chúng ta đến chụp ảnh lưu niệm chung!"

Đây là thói quen của Thiệu Dư, hở ra liền chụp ảnh chung, Phùng Mạn Mạn chỉ là học từ cậu ấy thôi.

Thiệu Dư nhìn màn hình muốn hỏng mất, thời điểm cậu ấy túng quẫn như vậy chỗ nào còn có tâm tình chụp ảnh!

Ba nữ sinh phối hợp tự sướng cũng chỉ mất một lúc thôi, Thiệu Dư nhịn.

Ấn Thiếu Thần vậy mà cũng thò lại gần cùng chụp ảnh theo, còn cố ý đứng bên cạnh Minh Hi, tay lại còn tạo hình cái kéo.

Cậu có thấy mình đểu hay không!

Chụp ảnh chung xong, Phùng Mạn Mạn quay đầu nói với Thiệu Dư: "Cậu phải tuân thủ luật giao thông, đừng vì tán gái liền lái xe thể hiện mình ngầu, cả buổi tối đi ra ngoài làm gì chúng tôi đều rõ ràng, cậu cũng không dễ dàng."

"Tôi...... Tôi chính là mang cô ấy đi hộp đêm." Thiệu Dư xấu hổ giải thích.

"Không sao cả, cũng không ai để bụng có phải không?" Phùng Mạn Mạn đứng bên ngoài song sắt hỏi Thiệu Dư.

"Đừng mà bạn ngồi cùng bàn, tôi không muốn ở chỗ này."

Phùng Mạn Mạn lắc lắc đầu: "Tôi không có biện pháp, Minh Hi cậu có cách nào không?"

Minh Hi cau mày lắc lắc đầu: "Nơi này quá mùi, tôi chịu không nổi, bị hun đến buồn nôn, mùi này cay cả mắt."

Trạng thái này không chỉ của một mình Minh Hi, mấy người bọn họ đều có chút không chịu nổi.

Mùi say rượu cộng mùi nôn mửa, tổ hợp thần tiên tuyệt hảo này.

Ấn Thiếu Thần cũng tự nhiên phối hợp theo, gật gật đầu vẻ mặt thâm trầm nói: "Nên biết sai, ăn chút giáo huấn, tôi giúp cậu xin nghỉ ở trường, nửa tháng sau chúng tôi tới đón cậu."

Thiệu Dư vừa nghe xong lập tức nóng nảy, đứng dậy cầu xin bọn họ: "Các anh trai chị gái, cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa!"

"Quá mùi, chịu không nổi, tôi đi đây." Ấn Thiếu Thần chịu không nổi cái mùi này, duỗi tay kéo Minh Hi ra ngoài.

Lưu Tuyết cười hì hì theo phía sau.

Phùng Mạn Mạn lưu lại cuối cùng, Thiệu Dư còn muốn cầu cứu Phùng Mạn Mạn, đã thấy Phùng Mạn Mạn đối với cậu ta dựng ngón giữa, tức khắc cảm giác trước mắt tối sầm.

Bốn người ra đến cửa đợi một lúc, thư ký mang theo Thiệu Dư đi ra.

Thiệu Dư nhìn đến bốn người bọn họ thật là dở khóc dở cười, mấy người này quá âm hiểm.

Minh Hi nhịn không được "khà khà" cười, cái chính là cười ra hiệu quả như bước một chân vào đàn vịt.

"Minh Hi cậu đuổi vịt đến đây?" Thiệu Dư nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Minh Hi cười càng khoa trương.

Phùng Mạn Mạn đi lên một chân đá vào mông Thiệu Dư: "Cậu còn không biết xấu hổ nói người khác, chính mình còn mặt mũi sao?"

"Không còn mặt mũi không còn mặt mũi..." thái độ Thiệu Dư nhanh chóng mềm xuống.

"Còn hẹn gái đi lung tung hay không?!" Phùng Mạn Mạn lại đạp mấy cái.

"Tôi không có, tôi thật sự chỉ đi hộp đêm, tôi cũng không chuẩn bị bao!" Thiệu Dư lập tức phủ nhận.

"Cậu cái đồ lăng nhăng!" Phùng Mạn Mạn tiếp tục đánh.

Ấn Thiếu Thần cũng mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Minh Hi cười thành vịt, không hiểu sao cũng nở nụ cười theo.

Minh Hi cười đến nước mắt đều chảy ra, mấy người này quá thú vị, cùng bọn họ ở bên nhau thật sự vô cùng vui vẻ.

Năm người đều định đi ăn cơm, Hàn Mạt mới nghe tin cũng tới rồi, sau khi đến liền thở ngắn than dài: "Ai nha! Chuyện lớn như vậy thế nào không gọi mình đây, mình cũng chưa nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng của Thiệu Dư khi ngồi trong cục cảnh sát."

Lưu Tuyết lập tức nói: "Hàn ca! Cậu may mắn không đi, chỗ đó mùi quả thực chính là tai họa! Thật là đáng sợ, trong lòng tôi còn giật mình đây."

Thiệu Dư mặt xám như tro tàn không muốn phản ứng mọi người.

Phùng Mạn Mạn lập tức lấy ra di động cho Hàn Mạt xem ảnh chụp, Hàn Mạt xem cười không dừng được: "Lúc sau photoshop cho mình vào đi, tôi cũng muốn chụp ảnh chung."

"Ok, chị Phùng của cậu trình P đặc biệt siêu, nếu P xong mà không giống người thật, vậy đều là tác phẩm không đạt tiêu chuẩn."

Minh Hi ngồi trong quán ăn, duỗi tay lấy tới một chai nước uống, lại bị Ấn Thiếu Thần cầm đi, vặn nắp sau đó đặt trước mặt cô.

Cô nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, sau đó nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."

"Chiều nay học bù không?"

"Hả? Còn học à?"

"Đúng vậy."

Minh Hi ngẩn người, nhịn không được ảo não: "Tôi cũng chưa chuẩn bị, dạy cậu cái gì đây?"

"Tôi dạy cậu đi."

"Dạy tôi phát âm* sao?" Minh Hi cố ý nhướng mày, đây là chuyện chỉ có hai người họ biết.

"Ừ, dạy cậu khẩu...... ngữ*." Ấn Thiếu Thần khó có được lúc cười đến rất có hàm ý.

* Câu trên Minh Hi cũng dùng từ "khẩu ngữ", Ấn Thiếu Thần câu dưới nhắc lại nhưng cố tình kéo dài ý dạy MH "khẩu..." gì mọi người tự nghĩ nhé

"Thi IELTS dễ không?" Minh Hi đột nhiên vươn qua hỏi, cô trước kia cũng chưa từng tiếp xúc qua phương diện này.

Chuyện lớn của lớp quốc tế chính là thi IELTS, Ấn Thiếu Thần là người duy nhất lớp bọn họ đã thi qua.

Muốn đi Mỹ du học còn phải thi Toefl, nhưng mà mục tiêu của đa số bọn họ không phải nước Mỹ, hơn nửa học sinh lớp họ mục tiêu đều là nước Anh, Canada.

"Cũng tạm ổn, người đã học song ngữ từ nhỏ giống như chúng tôi rất dễ dàng, nhưng chuyển giữa chừng như cậu thì phải cố gắng hơn." Ấn Thiếu Thần trả lời.

"Minh Hi cũng là từ nhỏ đã học song ngữ mà, sao mới chuyển trường ba năm đã kém nhiều như vậy? Thật kỳ lạ." Phùng Mạn Mạn không nhịn được hỏi, bọn họ đều là từ lúc bắt đầu học nói đã bắt đầu học song ngữ, hiện tại nói tiếng Anh giống như tiếng mẹ đẻ.

Đáng tiếc Minh Hi là xuyên vào sách, còn là lần đầu tiên tiếp xúc loại hoàn cảnh song ngữ này, ít nhiều có điểm không thích nghi kịp, gần đây mới cảm thấy khá hơn một chút.

"À... chính là... quên mất." Minh Hi trả lời gượng ép.

"Luôn cảm thấy cậu như thay đổi một người khác, phảng phất như chỉ mang thân phận Minh Hi trở lại, những mặt khác không có một chỗ nào giống." Thiệu Dư nhịn không được nói.

Hàn Mạt nghe xong lúc sau đột nhiên chợt nghĩ, lập tức kinh hô một tiếng: "M* nó!"

Tất cả mọi người nhìn Hàn Mạt.

Hàn Mạt nhìn về phía Minh Hi hỏi: "Cậu không phải là gián điệp gì đó chứ? Bạn học tiểu học vốn dĩ của tôi có phải đã bị hủy thi diệt tích hay không? Cậu trộm thân phận của cô ấy phải không?"

Minh Hi không kìm được thở dài một hơi: "Cậu cảm thấy tôi có thể thuận lợi thu mua Minh Nguyệt và cha mẹ tôi sao?"

"Đúng nha, Minh Nguyệt biết cậu..." Hàn Mạt lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu còn tưởng rằng chính mình đã tìm ra nội dung then chốt của cốt truyện đấy.

Hàn Mạt tất nhiên không biết, người bên cạnh mình thật sự rất xuất sắc.

Anh em của cậu trọng sinh, cô gái mà anh em tốt của cậu yêu thầm xuyên sách, cô gái muốn công lược người anh em đó có hệ thống.

Minh Hi tiếp tục uống đồ uống.

Ấn Thiếu Thần lại nhìn cô.

Vẫn luôn nhìn.

Sườn mặt thiếu nữ có cảm giác lập thể, tóc mái dày óng ả càng làm khuôn mặt trông nhỏ hơn, độ cong chóp mũi tuyệt đẹp, hàm dưới càng thể hiện ra đường cong hoàn mỹ. Nếu sườn mặt cô bị chụp đăng lên mạng, tuyệt đối trong nháy mắt sẽ nổi tiếng, đây là mặt nghiêng hoàn hảo trong truyền thuyết đi.

Sao cô ấy lại đẹp như vậy đây?

Cậu xem, kỹ thuật diễn của cậu một chút cũng không tốt.

Không chỉ hắn phát hiện, mọi người cũng đều phát hiện, cậu lại muốn cố chấp mà ôm chặt áo khoác nhỏ của mình.

Cái áo khoác này mặc ấm áp lắm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro