Chương 1: ngươi ngủ rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đường Tô
Edit: Tiramisu

Mưa to giàn giụa, sấm sét ầm ầm.Trong khu biệt thự rộng lớn tại sườn núi, cửa kính bị gió đập vào kêu loảng xoảng.

“A!” Cố Sanh Sanh bỗng nhiên ngồi dậy, mồ hôi lạnh ròng ròng, quần áo ướt đẫm.

Cố Sanh Sanh không yên nhìn xung quanh, ngoài cửa sổ một đạo tia chớp xẹt qua, chiếu sáng nơi nàng đang nằm , một gian phòng ngủ hoa lệ, nhưng nàng lại không cảm thấy cách bài trí này kì lạ.

Cố Sanh Sanh, là đệ nhất mỹ nhân của từ chân giới, ai ngờ lại phát hiện nàng là cực phẩm lô đỉnh vạn người có một, Đã từng là một người được mọi người vây quanh chớp mắt nàng liền trở thành thú săn trong mắt bọn họ.

Bị bao vây đuổi giết đến đường cùng, Cố Sanh Sanh người từng chỉ vì đứt tay cũng muốn khóc nay nhảy xuống Ma Uyên.

Cũng không biết xảy ra vấn đề chỗ nào , Cố Sanh Sanh không chết mà lại xuyên đến thế giới xa lạ này. Một lượng lớn tin tức bổng mạnh mẽ ùa vào trong óc, nàng ôm lấy đầu, nhất thời hoa mắt chóng mặt.

“ Đông” bên ngoài truyền đến một tiếng trầm vang, hình như có vật gì nện trên nền đất.

Cố Sanh Sanh thất kinh nhìn về cửa phòng được đóng chặt:”Ai?!”

Không ai trả lời.

Ngoài cửa vang lên tiếng thở dốc thô trầm, tựa như mãnh thú giãy giụa lúc gần chết.

Cố Sanh Sanh nhặt lên một khối kim loại làm vũ khí, xuống giường, không một tiếng động đi tới cửa. Mở cửa, hình ảnh trên hành lang lọt vào mắt, Cố Sanh Sanh ngẩn ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, một người đàn ông ăn mặt đơn bạt té ngã trên đầu cầu thang, lộ ra cái cổ thon dài tái nhợt. Bên cạnh là xe lăn bị đẩy ra xa.

Người đàn ông tái nhợt ngón tay bắt lấy thành lan càng trên lầu, chỉ chút nữa thôi thì hắn sẽ té lăn từ lầu trên xuống.

Cố Sanh Sanh không kịp nghĩ, chạy vài bước tiến lên nắm lấy tay người đàn ông. Thật Nóng !

Người này tái nhợt như khối băng da thịt lại rất nóng, Viêm dương khí tức trong cơ thể hắn đang cực kì tán loạn, nóng đến mức Cố Sanh Sanh ném tay hắn ra.

Nàng buông lỏng tay thân hình người đàn ông liền loáng lên muốn lăn xuống lầu thang. Cố Sanh Sanh khẽ cắn môi, Cuối cùng vẫn bắt lấy hắn: “ ngươi cẩn thận!”

Tay của người đàn ông đã trầy da, năm ngón tay gắt gạo bám lấy lan can, khớp xương trắng bệch.

Cố Sanh Sanh dùng sức túm chặt hắn: “Ta đỡ ngươi lên”.

Người đàn ông nghe được âm thanh của nàng, thân thể đột nhiên cứng đờ. Cái tay kia vẫn hết sức giữ lấy lan can.

Nhận thấy nam nhân chống cự không phối hợp. Cố Sanh Sanh nữa quỳ ở cầu thang lấy thân mình ngăn trở hắn, nói:” ngươi buông tay ra đi, ta đỡ ngươi lên, ta sắp hết sức rồi...”

Bất kể nàng nói như thế nào người đàn ông vẫn không buông ra. Cố Sanh Sanh dứt khoát đem ngón tay len vào khe hở ngón tay hắn gở từng cái ra.

Cuối cùng mười ngón tay giáp nhau

Lòng bàn tay người đàn ông dày rộng khô ráo nắm lấy lòng bàn tay có chút lạnh ,thẩm ướt của Cố Sanh Sanh, phảng phất như có dòng điện nhỏ bé chạy qua.

Cố Sanh Sanh dùng sức đem hắn đẩy đến vị trí an toàn mới thở phào nhẹ nhõm. Bổng nhiên một bàn tay bóp lấy cổ nàng.

“Ôi làm gì.......khụ......khụ” Cố Sanh Sanh thở không nổi, toàn bộ không khí trong phổi bị đè ép từng chút một.

Một tia chớp xẹt qua ánh sáng chiếu lên mặt người đàn ông, đôi mắt hắn bị che bởi một tầng vải, hai má gầy gò hiện lên một màu ửng hồng bởi bệnh trạng, cả người lộ ra một tầng sống nguội lạnh nhưng đầy hung ác

Cố Sanh Sanh nhớ tới năm mình mười tuổi, đi xem các tu sĩ phục kích mà long. Ma long kia bị mười tám sợi Khổn Tiên Tác trói chặt, rút lân đoạt trảo, cũng hung ác như vậy, trong đồng tử màu vàng hiện lên sát khí vô tận.

Cảm giác hít thở không thông cùng với sự sợ hãi mãnh liệt dâng lên, Cố Sanh Sanh vô cùng rõ ràng người nam nhân này thực sự muốn giết nàng . Đôi tay Cố Sanh Sanh hoảng loạng vung lên lung tung đụng phải tay người đàn ông, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn: “ Để ..... buông ra....ô....”

Cố Sanh Sanh nức nở giãy giụa, nhưng hoàn toàn không hề khiến người đàn ông thương hại. Cái tay kia rất ổn,sức lực mạnh không giống như người bệnh, bóp chặt đến mức yết hầu Cố Sanh Sanh đau nhức, trước mắt biến thành màu đen.

Một âm thanh mê người như tiếng đàn Cello vang lên lộ ra sự hưng ác: “Ngươi lại muốn làm gì ?”

Môi Cố Sanh Sanh mấp mấy lại ko phát ra một chút âm thanh, ngón tay bắt lấy cổ tay người đàn ông. Đem viêm dương linh khí lưu nhập vào trong cơ thể, đầu Cố Sanh Sanh bỗng chốc đau đớn .Trong khoảnh khắc, dụng nhập kí ức nguyên chủ.

Trước lúc Cố Sanh Sanh sắp hít thở không thông, tay người đàn ông suy sụp rũ xuống , đường như đã dùng hết một tia sức lực cuối cùng.

Cố Sanh Sanh vội té nhào đến một bên che lại cổ hổn hển thở.

Nàng lại nghĩ đến. Thế giới này là một Cuốn tiểu thuyết tên < Tổng tài bá đạo tác tình 33 thiên>. Cố Sanh Sanh là nữ phụ ác độc trong sách, nàng bị bắt gả cho trưởng tử Thẩm gia, Thẩm Vọng người vừa bị mù vừa bị gãy chân để xung hỉ, nàng không cam lòng dùng đủ loại trà tấn với hắn

Ai ngờ Thẩm Vọng lại là vai ác lớn nhất sách, tâm tính hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn.sau khi hắn nghịch tập, kết cục của nguyên chủ.....

Cố Sanh Sanh thoát ra khỏi ký ức, hoảng sợ mà nhìn người đàn ông nằm cách đó không xa.

Nam nhân che mắt lộ ra nữa gương mặt như băng như tuyết, ngực phập phồng mỏng manh, băng mắt cùng áo ngủ làm cho hắn có một cảm giác cấm dục.

Nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy hắn và vị lão đại hủy thiên diệt địa, thô bạo ngoan tuyệt kia liên quan gì với nhau.

Nhưng mà người nam nhân bệnh tật yếu ớt này vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết nàng đó

Cố Sanh Sanh cả người run cầm cập, nàng nhớ ra rồi. Lúc này nguyên chủ mới gả cho Thẩm Vọng được 3 tháng, nàng đem hết tất cả bất hạnh của mình đỗ lỗi cho Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh không chỉ cho Thẩm Vọng đội nón xanh, còn đem tất cả trợ thủ cùng người làm đều đuổi đi, tìm mọi cách tra tấn ngược đãi hắn.

Vì để hoàn toàn thoát khỏi gánh nặng này, nàng hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, cạy đi đinh ốc trên xe lăn của Thẩm Vọng...

Một màn vừa rồi, rõ ràng là do chính tay nàng tạo nên.

Hiện tại đập đầu xin tha còn kịp sao? Hoặc là dứt khoát một đao giết hắn, cắt bỏ hậu hoạn?

Con ngươi ướt sũng lộ ra sát khí! Cố Sanh Sanh hùng hổ đi đến bên cạnh Thẩm Vọng.

Nam nhân trên mặt đất vừa mới động, Cố Sanh Sanh sợ tới mức lùi liên tiếp ba bước, ôm chặt lấy tay vịnh cầu thang.

Cố Sanh Sanh run rẩy trong lòng nhìn chăm chú, nhưng Thẩm Vọng lại không có động tĩnh. Gương mặt hắn tái nhợt gò má lại ửng hồng bởi bệnh trạng, nhìn kỹ lại cánh môi đã khô nứt đi còn nhìn thấy cả mấy tơ máu li ti.

Mặc kệ tương lai hắn đáng sợ như thế nào. Thẩm Vọng lúc này, hơi thở đã thoi thóp.

Người tu chân nặng nhất là nhân quả, nàng và Thẩm Vọng nhân quả đã kết, trừ phi Thẩm Vọng chết mới có thể tiêu trừ......

Trái tim Cố Sanh Sanh đập mạnh, chỉ cần chờ một chút, nam nhân đáng sợ này sẽ chết. Cố Sanh Sanh cũng không cần lo lắng kết cục bi thảm của mình .

Hô hấp Thẩm Vọng ngày càng dồn dập, Cố Sanh Sanh cứ liên tiếp do dự, vẫn là bước đến bên người Thẩm Vọng, lần nữa cầm lấy tay hắn. Nàng cố gắng điều động một ít linh khí yếu ớt trấn an Thẩm Vọng.

Ngón tay đã nắm chặt của Thẩm Vọng bất giác  buông ra, gương mặt tái nhợt đã có chút huyết sắc. Ngay khi Cố Sanh Sanh buông tay, hắn nhẹ nhàng nhéo hạ mi tâm.

Cố Sanh Sanh chú ý tới biểu hiện rất nhỏ này của hắn, lạnh cả người, bắt đầu nói lắp:” ngươi ngươi ngươi..... Trên mặt đất lạnh, ta đi tìm cho ngươi cái xe lăn.....”

Âm thanh bén nhọn xưa nay bỗng nhiên trở nên ngọt nhu khiếp đảm, có thể hù người

Hắn lại cảm thấy buồn cười, nàng có quá nhiều âm mưu thâm độc, không biết nàng lại nghĩ ra chiêu trò âm độc gì để trị hắn đây?

Lạch bạch lạch bạch, tiếng bước chân đã đi xa, thế giới đen nhánh lại một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.

Khóe môi người đàn ông chậm rãi gợi lên một mạt trào phúng.

Không biết qua bao lâu, lạch bạch lạch bạch, tiếng bước chân lại gần, tiếng nói ngọt ngào cùng với tiếng thở dốc vang lên lộ ra sự vui mừng: “Ta tìm được một chiếc xe lăn dự phòng. Ta đỡ ngươi lên.”

Buồn cười, cùng một chiêu trò, còn muốn sử dụng lần thứ 2?

Cố Sanh Sanh đem chiếc xe kia đặt ở một bên, nữa ngồi xổm xuống đỡ Thẩm Vọng. Tay nàng vòng qua nách Thẩm Vọng, muốn nâng hắn dậy, nhưng người đàn ông lại không phối hợp.

Cố Sanh Sanh nhỏ giọng oán giận: “ bản thân ngươi cũng phải dùng sức đi chứ”

Lời còn chưa dứt, thân hình người đàn ông đã chao đảo còn đem Cố Sanh Sanh đẩy ngã xuống sàn nhà.

Người này thân hình đơn bạc nhưng vóc người lại cực cao, khung xương to rộng , thiếu chút nữa là đập chết Cố Sanh Sanh. Hơn nữa xương bả vai hắn cứng rắn còn đặt ngay nơi mềm mại trên ngực nàng.

Cố Sanh Sanh thiếu chút nữa khóc thành tiếng, hơn nữa ngày mới giãy giụa chui ra khỏi người nam nhân.

Nàng  không dám phát giận với vị lão đại tương lai này, lại không nuốt nổi cục tức này, nhỏ giọng lầm bầm: “ ngươi đẩy ta ngã ...”

Giọng nói ngọt ngào pha lẫn tiếng nức nở, giống như mèo con bị giẫm phải cái đuôi, nãi thanh nãi khí.

Người đàn ông mím chặt môi. Cố Sanh Sanh thử dìu hắn một lần nữa, lần này lại không có cùng nàng đối nghịch .

Ai ngờ , nàng lại không có đem hắn đặt lên xe lăn.

Cố Sanh Sanh lấy một tay của hắn đặt lên vai mình, nói: “Ngươi không muốn ngồi xe lăn cũng được, bản thân dùng sức một chút....”

Phòng của nguyên chủ là gần cầu thang nhất, Cố Sanh Sanh nữa kéo nữa ôm cuối cùng cũng cũng mang hắn đặt tới bên giường.

Thẩm Vọng nằm trên giường lớn, ga trải giường bằng lụa đỏ rực làm nổi bật lên da thịt tái nhợt màu ngọc thạch.

Cố Sanh Sanh kéo chăn ra đắp lên người hắn.  Ngay giữa trời đông,trong một ngôi biệt thự ẩm ướt bên lưng chừng núi, lúc này Thẩm Vọng nằm trong chăn mềm mại, mày nhíu lại càng ngày càng chặt hơn.

Nữ nhân này rốt cuộc lại muốn chơi trò gì nữa đây.

Cố Sanh Sanh lại rời đi. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, mùi sữa tắm cùng với hơi nước truyền đến trong không khí, Thẩm Vọng giống như tay bị kim đâm run rẩy.

Nàng.....đang tắm.

Cố Sanh Sanh đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, vừa rồi mệt mỏi một hồi toàn thân toàn là mồ hôi, nàng được nuông chiều từ bé, không thể chịu nổi cảm giác trên người không sạch sẽ.

Cũng tại thân thể này một chút linh lực cũng không có, đến ôm một nam nhân ốm yếu cũng không nổi, đúng là khó chịu___ cho dù là cô ấy thì tu vi cũng chả ra sao. Cố Sanh Sanh một bên tắm rửa một bên nhìn xem bên ngoài.
Phòng tắm này thiết kế rất có tình thú cửa kính gặp nhiệt liền trở nên trong suốt. Biết rõ Thẩm Vọng hai mắt không nhìn được, nàng vẫn thẹn thùng. Gấp gấp hoảng loạn mà lau khô người, thay áo ngủ đi ra ngoài .
Mùi hương ướt át tới gần mép giường, không phải là mùi nước hoa gay mũi mà thấy vào đó là hương tường vi nhàn nhạt.
Cố Sanh Sanh cách giường bà bước, cảnh giác nói: “ ta ngâm khăn nóng, cho ngươi lau  mặt. Ngươi .... Ngươi đừng có bóp cổ ta đó”.

Nam nhân yên tĩnh nằm đó, chân mày một chút cũng chưa động. Cố Sanh Sanh liền đến gần lấy khăn lông nhẹ nhàng chạm vào gò má nam nhân, chờ hắn thích ứng rồi mới tiếp tục lau lên.

Khăn nóng che trên mặt, nhiệt khí làm cho hắn có chút tê dại nhưng nhiều hơn vẫn là thoải mái. Cố Sanh Sanh còn ở bên dong dài: “ lau mặt cho ngươi, sẻ thoải mái hơn, ngươi chắc mấy ngày rồi không có lau mặt .......ta, ta không phải nói ngươi bẩn nha! Từ trước tới giờ ta chưa hầu hạ ai đâu ngươi phải nhớ kỹ là ta đối với ngươi rất tốt nha. Về sau......” Về sau tha cho ta một mạng.
Nếu Thiên Đạo cho nàng cơ hội được một lần trọng sinh, nàng cũng phải vì bản thân mà tranh thủ cho mình một con đường sống.Những việc xấu kia, dù sao cũng không phải nàng làm nha
Giọng nói ngọt ngào liên miên cằn nhằn lại lộ ra yếu ớt cùng khẩn trương.

Vị lão đại nằm trên giường kia cũng không có đáp lại.Cố Sanh Sanh không được đáp lại , gục cái đuôi nhỏ trở vào phòng tắm. Nàng đổi 2 lần khăn ướt, cuối cùng cũng đem mặt Thẩm Vọng lau khô.

Đại tiểu thư Cố Sanh Sanh sẽ không chiếu cố người khác, lau mặt có chút vụng về làm gương mặt nam nhân từ tái nhợt bị lau đến ửng hồng. Hắn lại không có cảm giác, hờ hửng để mặt nàng giày vò.

Dưới ánh đèn, gương mặt nam nhân tựa như ngọc thạch, làm cho người ta muốn tìm hiểu xem đôi mắt dưới băng vải kia có bao nhiêu tao nhã

Ngón tay Cố Sanh Sanh dừng trước băng vải, nam nhân liền cảnh giác ngẩn đầu.
Rõ ràng cách một tầng vải nhưng Cố Sanh Sanh lại cảm nhận được sát khí cùng cảnh cáo mãnh liệt.

Nàng vội vàng giấu tay ra sau, chột dạ giải thích :” Lau,lau xong rồi , có thể ngủ”

Cố Sanh Sanh đem khăn lông để lại vào phòng tắm, lại mở tủ quần áo lục lọi

Thẩm Vọng nghe thấy tiếng tủ quần áo đóng mở, không biết nàng ở mép giường tới tới lui lui làm cái gì, xột xoạt giống như động vật nhỏ đang làm ổ cho chính mình

Cố Sanh Sanh chính sát là ngủ dưới đất, tơ tằm cùng với thảm nhung sang trọng bị ném ở dưới sàn , xếp thật dày, để chừa chỗ chui vào, làm thành một cái nhộng. Cố Sanh Sanh chui vào thử, cảm thấy rất vừa lòng:” ta làm được rồi”
Mặc kệ việc Thẩm Vọng không nhìn thấy, Cố Sanh Sanh vẫn nói cho hắn biết, bên trong giọng nói còn lộ ra một tia đắc ý

Đắc ý cái gì chứ.Thẩm Vọng trong lòng xuất hiện một tia cổ quái

Cố Sanh Sanh ấn tắc đèn, vèo một cái chui vào trong chăn, động tác nhanh  đến mức cứ tưởng là sau nàng có quỷ đuổi theo. Một lúc sau,nàng mới lặng lẽ xốc chăn lên để hít thở.

Nói đến thì thật mất mặt, Cố Sanh Sanh từ nhỏ thể hư rất dễ trêu chọc yêu tà sát khí.

Mặc dù trong nhà treo đầy vật trấn tà, vẫn sẽ có mà quỷ chạy đến hù dọa lúc nàng ở một mình.

Vì thế cha mẹ lựa cho nàng tám nha hoàn bát tự rất nặng, lần lượt bầu bạn trong cuộc sống của Cố Sanh Sanh, cho dù là tắm gội cũng phải có nha hoàn ở bên.

Nghĩ đến cha mẹ, nàng lại thấy buồn rầu, nàng đi đến thế giới này không biết có còn cơ hội trở về hay không, không biết có được nhìn thấy cha mẹ lần nữa hay không?
Ngoài cửa sổ một trận xét đánh ầm ầm, cắt ngang suy nghĩ của Cố Sanh Sanh. Gió thổi qua ngọn cây làm lung lay cửa sổ, tựa như vô số ma quỷ đang kêu gào,

Trong phòng vô thanh vô tức, Cố Sanh Sanh nhịn gần nửa ngày vẫn nhỏ giọng hỏi: “ Thẩm Vọng, Thẩm Vọng ngươi ngủ rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro