Chương 2 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chậc, nghe nói cô mới về nước?"

Phó Cẩn Ngôn vừa rời đi, Tống Thanh Cách quyến rũ, đi đến trước mặt Mộc Thời An, cô ta vén mái tóc dài lên, tầm mắt cũng không đặt trên người Mộc Thời An, tùy ý mà nhìn về hướng bể bơi, giọng nói vô cùng tùy ý.

Tống Thanh Cách vừa mở miệng, đám người đang quẩy party bỗng im lặng vài phần. Mọi người đều lắng tai nghe "trận giao chiến" giữa hai người.

Mộc Thời An vẫy tay với người bồi bàn, lấy một ly nước chanh trên khay xuống, thuận miệng đáp một tiếng cám ơn, cả người dựa xuống ghế nằm, uống một ngụm đồ uống, chợp mắt.

Sắc mặt Tống Thanh Cách càng khó nhìn hơn, còn dám không chú ý đến cô?

- Tôi nói chuyện với cô, cô bị điếc nên không nghe được sao? Tống Thanh Cách đá đá chân vào ghế nằm.

Nghe được tiếng đá ghế, ánh mắt Mộc Thời An sắc bén mà nhìn Tống Thanh Cách, ánh mắt lạnh thấu xương đó làm cho Tống Thanh Cách cứng môi.

Tuy nhiên, không phải Tống Thanh Cách sợ, cô vốn chỉ xem những người như Mộc Thời An là bao cát trút giận. Đột nhiên đối diện phải ánh mắt như vậy, cô không đề phòng nên hơi kinh ngạc.

- Hóa ra chị đang nói chuyện với em à? Không có chủ ngữ, cũng không nhìn em, em nghĩ chị đang tự kỷ đó. Văn hóa Trung Quốc, em sống ở nước ngoài từ nhỏ, các đồng bào gặp phải cũng là người có lễ độ, đây là lần đầu tiên gặp phải..." Mộc Thời An nhìn Tống Thanh Cách một cái.

Dừng một chút sau đó cô nói tiếp: 

- Ừm... Chưa có kinh nghiệm, chỗ nào không phải xin chị bỏ qua.

Những lời này Mộc Thời An nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lại rất cứng rắn, rõ ràng. Lời trong lời ngoài đều muốn ám chỉ rằng Tống Thanh Cách không có văn hóa.

Đám người đang hóng chuyện nghe đều hiểu, thương tiếc nhìn Mộc Thời An, bé thỏ trắng này quá thẳng thắn, thế nào cũng bị thiệt thòi cho xem!

Tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của Mộc Thời An lừa, chỉ nghĩ rằng cô không biết đạo lí đối nhân xử thế, đâu biết rằng con thỏ nhỏ này lại có răng nanh rất dài.

Sắc mặt Tống Thanh Cách rất khó coi, nhìn Mộc Thời An như muốn phanh thây xé xác cô, đầy giá rét.

Giận quá hóa cười, Tống Thanh Cách cười lạnh nói: 

- Ah, thật biết điều, đừng giả ngây giả ngô với tôi nữa, cô thấy mình xứng với anh Phó? Không có tình cảm hai người yêu nhau sẽ không có hạnh phúc, dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này chẳng lẽ cô không hiểu?

- Nhưng, ông Phó đã nói... Mộc Thời An nhếch miệng cúi đầu, nhỏ giọng phản bác.

- Câm miệng, nếu không phải do Phó lão gia tử, anh Phó sẽ không để ý tới cô, tình cảm của anh Phó vốn không phải vật hi sinh cho việc liên hôn, anh cũng không thích loại phụ nữ như cô, dây vào chia tay không được, chơi không dậy nổi! Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất rời xa anh Phó một chút, nếu không... Đừng trách tôi không khách khí! Nói xong, cô bèn nâng ly rượu, đổ xuống đầu Mộc Thời An.

Ánh mắt Mộc Thời An lóe lên, cuối cùng cũng đến lúc.

Cô giơ tay lên đỡ, bẻ tay của Tống Thanh Cách qua một bên. Rượu ngược lại hắt lên người Tống Thanh Cách, bởi vì hắt nước theo hình cung, nên váy Mộc Thời An không tránh khỏi dính chút rượu.

Song nhìn cô vẫn tốt hơn Tống Thanh Cách nhiều. Do rượu thấm hết vào vạt trước của Tống Thanh Cách, mà Tống Thanh Cách đang mặc một bộ bikini, rượu đỏ chảy dọc xuống, chảy đến vùng xấu hổ, mảnh vải trắng tinh nhiễm phải màu đỏ của rượu, đúng là một hình ảnh không nỡ nhìn thẳng.

Tống Thanh Cách giận muốn nổ tung, lần đầu tiên cô bị bẽ mặt như thế. Cha là một quan chức cao cấp của thành phố B, những người quen với cô đều kính nể cô vài phần, quan chức cao cấp không có ai dám phản kháng lại cô.

Lúc nãy, cô nhìn ra được Mộc Thời An cố ý hắt vào người cô, có thể trong mắt người khác, Mộc Thời An chỉ theo bản năng cản ly rượu lại, sau đó đổ lên người cả hai.

Mâu thuẫn chồng chất, Tống Thanh Cách nhìn chằm chằm Mộc Thời An, vẻ mặt đối phương ấm ức như dáng vẻ bạch liên hoa, người chung quanh ai cũng khuyên ả không nên tức giận.

Những người đàn ông cạnh bênh vực thương tiếc nhìn Mộc Thời An, giống như sợ cô bắt nạt con tiện nhân đó. Thấy một màn như thế, Tống Thanh Cách càng kích động hơn, giơ tay lên định tát Mộc Thời An một cái.

Đúng lúc này, Phó Cẩn Ngôn đi tới.

Phó Cẩn Ngôn cảm ở trong lén quan sát tình huống thấy thời cơ đã đến rồi, không được để cho Tống Thanh Cách động thủ thật, mặc dù anh không có nhiều tình cảm với vị hôn thê này, nhưng vì quan hệ của cô với lão gia tử ở nhà, vẫn phải chăm sóc cô một chút.

- Có chuyện gì vậy? Phó Cẩn Ngôn đến gần, rút ra hai tờ giấy trên bàn, một tờ đưa cho Mộc Thời An, tay kia đầu tiên một cái, sau đó dịu dàng lau mặt cho Tống Thanh Cách.

Tống Thanh Cách vừa mới vênh váo hung hăng, lập tức yên tĩnh, ngơ ngác nhìn Phó Cẩn Ngôn, trên mặt rõ ràng hiện ra hai chữ: Mê trai

- Cẩn Ngôn à. 

Mộc Thời An tủi thân làm nũng. Phó Cẩn Ngôn nghe thấy, trái tim như rung nhẹ, thầm nghĩ bé thỏ trắng này không ngờ lại có giọng dễ nghe như vậy.

Lời editor: Xin lỗi mọi người iem comeback do mới thi xong, thi cũng khá được nên em sẽ đăng một số hàng tồn UwU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro