CHƯƠNG 38: Trúng thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn cửa bị kéo lại, căn phòng tối om không chút ánh sáng.

Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da, hai chân bắt chéo, hơi đong đưa thân thể. Ánh mắt của hắn chằm chằm vào hai cô gái trước mặt, một người đang khóc lóc giàn giụa, một người khác tay siết thành nắm đấm, mặt không biểu tình. Theo thứ tự là bạn của Ngôn Linh Kiều - Tạ Lam Lam và Ngôn Linh Kiều.

Bên cạnh mấy tên áo đen lực lưỡng hai tay vòng ra phía sau, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

"Tính lúc nào trả tiền?" Ôn Triều rốt cục cũng chậm rãi mở miệng nói.

"Tôi nào có nhiều tiền như vậy chứ, van ngài tha cho tôi đi!" Từ đó đến giờ Tạ Lam Lam đều khóc thút thít rất kịch liệt, nước mắt hòa với mascara từ trên phấn lót trượt xuống, để lại hai vệt bẩn ướt sũng khiến Ôn Triều phải dùng sức kéo ra.

Ban đầu sao hắn lại coi trọng cái thứ đồ chơi này chứ?

Ngôn Linh Kiều khẽ cắn môi: "Chuyện này không phải nên đi tìm Tiêu Chiến sao?"

"Tìm cậu ta?" Ôn Triều không những không giận mà còn cười, "Cậu ta cùng một bọn với ông chủ Gia Lam kìa, cô bảo tôi đi đòi tiền cậu ta, chẳng phải là tự đi tìm phiền phức à?"

"Sao có thể!"

Ngôn Linh Kiều tự nhận mình vô cùng hiểu rõ Tiêu Chiến.

Người như anh ta có thể dùng câu "dong chi tục phấn" để khái quát tất cả đặc điểm từ trong ra ngoài, nếu như anh ta có bản lĩnh thì đã sớm tìm được tên đàn ông tốt hơn, ưu tú hơn so với Vương Nhất Bác, cần gì phải tốn thời gian ở cùng với dạng người ngồi ăn rồi chờ chết như Vương Nhất Bác.

Còn nữa, nếu như Tiêu Chiến thật sự đi theo đại boss Gia Lam thì vì sao không ly hôn với Vương Nhất Bác? Chuyện này quá vô lý.

Ngôn Linh Kiều không cam lòng. Khoảng thời gian này, cô ta đã dùng tất cả biện pháp để chữa trị quan hệ của mình với Giang Trừng nhưng giữa bọn họ tựa hồ từ đầu đến cuối vẫn luôn có một lớp vải ngăn cách thật dày khiến Ngôn Linh Kiều không thể nào chạm tới anh. Vốn dĩ nghĩ rằng khiến Gia Lam bị thương nặng, lúc Giang Trừng thất bại mình lại có thể có cơ hội mà cố trân quý.

Cũng giống như việc trùng sinh, cho ả một cơ hội nữa, lần này ả nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với Giang Trừng.

Vẻ mặt cố chấp của ả khiến Ôn Triều đã nhìn quen kiểu phụ nữ đẹp yêu diễm, bạch liên hoa có chút động lòng.

"Không trả tiền cũng được thôi."

Một đôi giày da đứng trên mặt đất, đi về phía trước vài bước, cuối cùng đứng lại trước mặt Ngôn Linh Kiều.

Hắn dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô ta lên, ánh mắt tàn khốc: "Dùng cơ thể của cô để trả lại."

Bạn cô ta ngồi bên cạnh sắc mặt trắng bệch: "Ôn Triều! Em cho là anh..."

"Câm miệng. Loại tàn hoa bại liễu như cô, tôi đã sớm không có hứng thú."

Gã liếc mắt một cái, tên áo đen cao to bên cạnh liền che miệng Tạ Lam Lam lại kéo ra ngoài, chỉ để lại Ngôn Linh Kiều run lẩy bẩy.

Cho dù lá gan của Ngôn Linh Kiều lớn nhưng đối mặt trường hợp như vậy, đầu óc của cô ta cũng chỉ có một mảnh trống không. Đỉnh đầu của cô ta vang lên giọng cợt nhả của Ôn Triều: "Tôi xưa nay chưa bao giờ keo kiệt với phụ nữ. Nhà, xe, trang sức, muốn cái gì tôi đều cho em."

"Tôi..."

"Ầm!"

Cánh cửa đột nhiên bị đập ra, hai tên to con còn lại hai mặt nhìn nhau, lập tức đi tới một bên cửa nhìn qua mắt mèo xem rốt cục là tên nào không có mắt đến tìm chết. Một giây sau, chỉ nghe được một tiếng va đập kịch liệt, cửa rầm một cái trực tiếp bị phá tan, nặng nề đánh vào trên người một trong hai tên to con.

Một bóng người xông tới, không đợi Ôn Triều kêu lên, lập tức đánh ngã hai người xuống đất.

Ngôn Linh Kiều lần này là khóc thật: "Giang ca ca!"

"Mày là ai!" Ôn Triều tức giận đế sắc mặt tái mét, không dám tiến lên động thủ.

Giang Trừng lau đi vết máu trên tay, cầm tay Ngôn Linh Kiều, lạnh lùng liếc Ôn Triều: "Nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không khách khí!"

Nói xong, kéo Ngôn Linh Kiều quay người rời đi.

Trên đường đi, tim Ngôn Linh Kiều đập như trống chầu, mở cờ trong bụng, vừa khóc vừa cười, nước mắt còn không thèm lau.

Giang Trừng ngồi trên ghế lái, lúc nhận được tin tức cậu vội vã chạy đến, ngay cả âu phục cũng không kịp đổi. Vốn là được mời đi cuộc họp thường niên của Gia Lam, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cậu ta chính là đưa Ngôn Linh Kiều về nhà an toàn.

Ngôn Linh Kiều ngồi ở ghế sau, khoác hờ áo khoác của Giang Trừng, co người lại.

Hai mắt cô ta lóe sáng nhìn chằm chằm vào Giang Trừng: "Giang ca ca... Ngày hôm nay nếu như không có anh..."

"Linh Kiều."

Giang Trừng mím chặt môi, sắc mặt so với ngày thường nghiêm túc hơn nhiều. Cậu nắm chặt tay lái, cậu cố gắng làm cho ngữ khí của mình thật bình tĩnh: "Vì sao lại em lại dây dưa với bọn họ."

"Em... Em bị liên luỵ!" Ngôn Linh Kiều lập tức ra vẻ tủi thân đỏ mắt, "Là bạn em bày kế hại em."

"..."

Sự im lặng của cậu khiến cô ta cảm thấy bất an. Cũng làm cho Ngôn Linh Kiều đột nhiên giật mình, vì sao Giang Trừng lại xuất hiện ở đây? Sao anh lại biết được?

Cô ta lập tức khẩn trương lên: "Giang ca ca..."

"Đừng cố làm chuyện không nên làm." Môi của cậu giật giật, cũng không nói lời tiếp theo, chỉ là thở dài một hơi, "Đây là lời khuyên nhủ với tư cách là anh trai của em."

Hai chữ "anh trai" giống như chiếc kim đâm thẳng vào lòng Ngôn Linh Kiều khiến cho ả gần như ngạt thở.

Cả một đường hai người không nói gì.

Đến trước cửa nhà, Ngôn Linh Kiều run lẩy bẩy không có ý muốn xuống xe. Giang Trừng đỡ cô ta xuống xe, nhận chìa khóa của Ngôn Linh Kiều mở cửa, đưa cô ta ngồi lên ghế sa lon.

Ngôn Linh Kiều cúi thấp đầu, không nói gì. Giang Trừng rót cho cô một cốc nước, cô ta lại thấp thấp giọng nói: "Anh có thể ngồi với em một lúc không, hôm nay em thật sự rất sợ hãi..."

Giang Trừng nhìn thoáng qua thời gian, cách thời gian bắt đầu họp thường niên chỉ còn mười mấy phút, dù sao đều là đến muộn.

Anh ngồi trên một ghế sofa khác.

Ngôn Linh Kiều ánh mắt lóe lên, một loại dũng khí không tên đang chống đỡ cô ta khiến cô ta nghĩ đến "thuốc" mà mình đã cất giữ trong ngăn tủ từ lâu... Cô ta nghĩ, có lẽ đã tới lúc cô ta phải đánh đến cùng mới có thể càng thêm kiên cường bước tiếp con đường này

*

Hôm nay, Tiêu Chiến phải tham gia tiệc thường niên, đến lúc đó, Cảnh Nghi sẽ giới thiệu công lao của Tiêu Chiến trong tiệc rượu, cũng để cho tất cả mọi người câm miệng.

Tiêu Chiến ăn mặc rất mộc mạc, anh trang điểm khiêm tốn, mặc áo len trắng, khoác một chiếc áo khoác dày giữ ấm ra ngoài. Đại boss Vương chân chính đang ngồi trong nhà chơi máy vi tính, bộ dáng không liên quan đến tôi, tôi là người ngoài cuộc.

Thật là không biết nên ghen tị hay là nên bội phục sự sát phạt quyết đoán của Cảnh Nghi đây.

Cuộc họp thường niên được tổ chức trong một khách sạn đắt tiền.

Tiêu Chiến vừa xuất hiện, dù ăn mặc vô cùng đơn giản nhưng vẫn là một điểm sáng như cũ, đi đến chỗ nào cũng thu hút tầm mắt của người. Anh khách khí chào hỏi cùng một đám người không quen biết. Tư Truy và Kỷ Lý hình người dáng chó đứng ở một bên rót rượu, liếc trộm Tiêu Chiến vài lần, nói: "Quả nhiên vẫn là anh dâu đẹp nhất."

"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của hai người đi, không biết chủ động xuất kích đi tìm đối tượng à?" Chẳng từ biết lúc Cảnh Nghi đi lên trước nhận một chén Champagne, sỉ vả hai người.

"Bọn tôi nào giống cậu, bôi keo xịt tóc còn dày hơn cả tường thành."

Cảnh Nghi: "Cút."

"Người ta nào giống Kỷ Lý, nhớ thương tình cũ."

Kỷ Lý đỏ mặt: "Cậu đừng nói nữa."

Mấy người nói thì nói vậy, nhưng cũng không thể đến trước mặt Tiêu Chiến chào hỏi, miễn cho bị những người khác truyền lời ong tiếng ve. Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười với bọn họ từ xa, lịch sự, đẹp động lòng người, trong lòng mấy người nhộn nhạo, nháy mắt lại lâm vào suy nghĩ mình cũng sẽ có vợ đẹp.

Hôm nay Lão Mạnh ăn mặc rất hoạt bát. Gần đây vợ lão mang thai lần hai, lão chạy đi chạy lại hai đầu cũng không thấy mỏi mệt, ngày thường trong lời nói đều là tràn ngập tình yêu thương dành cho vợ và con cái khiến Tiêu Chiến hâm mộ không thôi.

Một cuộc hôn nhân tốt đẹp sẽ thay đổi hai người trở nên tốt hơn, lão Mạnh và vợ lão chắc hẳn đã rất hạnh phúc.

"Tối hôm qua tôi mơ thấy có một tên chó chết vừa ý vợ tôi, dọa tôi cả người toát mồ hôi lạnh! Nhưng mà tôi không thể nói với vợ được, cậu biết tại sao không?"

Tiêu Chiến vô thức đặt câu hỏi: "Vì sao?"

Lão Mạnh vỗ tay ra tiếng: "Câu hỏi của cậu vô cùng phi có ý nghĩa. Bởi vì chuyện này muốn liên quan đến một bản manga « NA NA », Nana lúc trước cũng mơ thấy bạn trai của mình vượt quá giới hạn sau đó liền thật sự bị đội..."

"Muốn ăn sushi không?" Tiêu Chiến lựa chọn cắt ngang mạch não thần kinh của lão.

"Được được."

Lão Mạnh kẹp miếng sushi cá ngừ, bỗng nhiên thần thần bí bí hỏi: "Vậy cậu có biết nhân vật 2D nào thích ăn sushi..."

Tiêu Chiến: "A, hình như có người đang gọi tôi!"

Thật vất vả mới thoát được ma chú lão Mạnh, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm.

Ông chú này bình thường tính cách là rất tốt, nhưng mà có một tật xấu là nói được ba câu thì hai không rời thế giới giả tưởng, mỗi một chủ đề đều lão đều có thể đưa đến các loại Manga anime. Nghe nói lúc trước lão quen biết vợ trong một cuộc triển lãm Anime, hai người hợp nhau một cách lạ kỳ, ngẫu nhiên cãi nhau cũng là bởi vì nhân vật yêu thích khác nhau, đáng yêu vô cùng.

Còn chừng mười phút đồng hồ nữa, Cảnh Nghi liền sẽ lên đài chủ trì cuộc họp thường niên, Tiêu Chiến vừa nghĩ tới đợi lát nữa còn phải lên đài, vội vàng buông thức ăn xuống, dự định đi sửa lại trang phục.

Tiêu Chiến sửa xong trang phục, từ toilet ra lại đụng phải Giang Trừng.

Sắc mặt của cậu ta nhìn là lạ, áo sơ mi màu trắng dúm dó, sắc mặt phiếm hồng. Cậu ta đứng trước bồn rửa ray công cộng bồn, dùng sức tạt nước vào mặt, cố gắng làm giảm nhiệt độ xuống để cho mình tỉnh táo lại.

Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên: "Giang Trừng, cậu sao vậy?"

Hiếm thấy Giang Trừng hốt hoảng, cậu ta chật vật xoa nước trên mặt, đè cuống họng nói: "Đừng tới gần tôi! Hình như tôi uống lầm thuốc rồi!"

Một tay cậu ta chống trên bồn rửa tay, nửa trên cơ thể ướt đẫm, làn da lộ ra màu đỏ hồng, ngay cả con mắt cũng đã đỏ lên.

Tiêu Chiến xem phim nhiều, lại liên tưởng đến Giang Trừng là nam chính, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Không phải là cậu trúng xuân..."

"Suỵt!"

Giang Trừng cố nén thống khổ, nói: "Tôi đến nơi này mới phát hiện không hợp lý, hiện tại với bộ dáng này cũng không có cách nào đi bệnh viện. Anh cứ làm như không thấy, đi mau!"

Trong tầm mắt mờ mịt của cậu ta, Tiêu Chiến hết nhìn đông tới nhìn tây.

Tiêu Chiến nghĩ, kỳ quái, nữ chính đâu? Không phải là đang ở một phòng nhỏ nào đó chờ đó chứ?

Mắt thấy bộ dáng thống khổ của Giang Trừng, Tiêu Chiến vừa nghĩ tới chuyện hôm nay cậu ta cũng phải lên bục Gia Lam biểu diễn, không thể xảy ra chuyện, tình huống lúc này đích thật là có chút không xong rồi.

Tiêu Chiến chợt nảy ra ý tưởng.

Anh tỉnh táo nói: "Người anh em! Ở yên chỗ này chờ tôi! Tôi có cách!"

Giang Trừng: "???"

_End chương 38_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro