Chương 34: Trương Tiểu Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editer : HaNy

Trong công ty ra một chút việc, Hứa Ngạn Văn một ngày đều rất bận, từ buổi sáng liền bắt đầu mở họp, mãi cho đến giữa trưa 12 giờ mới từ trong phòng hội nghị ra tới.

Trong văn phòng Hứa Ngạn Văn đang bận rộn với văn kiện,cửa liền truyền tới âm thanh ,anh giương giọng nói hai tiếng mời vào nhưng mắt vẫn gián chặt vào máy tính .

Lâm Đạt cầm trên tay hộp quà tinh vi tiến vào,đi đến trước bàn làm việc của Hứa Ngạn Văn trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp tươi rọi nói : " Hứa tổng,đây là thúc thúc của tôi tặng cho ngài lễ vật ."

Hứa Ngạn Văn giương mắt nhìn thoánh qua cảm thấy kỳ quái,nếu Hàn sưu sư muốn tặng lễ vật tại sao tối qua không trực tiếp đưa luôn.Ngược lại hôm nay mới nhà Lâm Đạt tới đưa cho anh.

" Lễ vật quá quý trọng,tôi nhận có vẻ không tốt lắm.cô vẫn là đem về đi ."Hứa NGạn Văn trong lòng nghi ngờ không chịu nhận lễ vật.

Lâm Đạt nói : " Đây là thúc thúc nói nhất định phải đưa cho ngài,ngài xin hãy nhận lấy.Tôi đã nhận lời của thúc thúc,Hứa tổng mong đừng làm khó dễ hãy nhận lấy đi ạ ."

" Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Hàn giáo sư ,đem món quà này trả lại ." Hứa Ngạn Văn cứ dán mắt vào văn kiện ,một ánh mắt cũng không thèm nhìn đến Lâm Đạt.

Nói xong anh cầm điện thoại di động định gọi cho Hàn giáo sư .

Lâm Đạt thấy thế trong lòng liền lộp bộp một chút .Nếu Hứa NGạn Văn thật sự gọi cho thúc thúc của cô vậy chuyện cô lấy thúc thúc làm cớ để tặng quà cho Hứa Ngạn Văn sẽ bị lổ tẩy hay ?Tuyệt đối không thể để ông ấy biết bằng không ông ấy nhất định sẽ trách cô.

Nghĩ đến này, Lâm Đạt vội vàng mở miệng ngăn cản Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại: " Hứa tổng ,ngài không cần gọi điện thoại cho thúc thúc ,thúc thúc từ sáng sớm đã xuất ngoại,bây giờ chắc là đnag ngồi trên máy bay ngài gọi điện thoại cũng không ai nhận."

Hứa Ngạn Văn ngừng động tác ,giương mắt nhìn cô ta : " Hàn giáo sư khi nào trở về ?"

Lâm Đạt nhấp chút cánh môi ,nói : " Tôi cũng không rõ lắm,tôi không có hỏi thúc thúc !"

" Nếu không ....." Hứa Ngạn Văn tạm dừng một chút : " Cô đêm lễ vật để đó chờ Hàn Giáo sư trở về tôi đích thân đem trả lại."

 Lâm Đạt trăm triệu không nghĩ tới, nói đến nói đi, Hứa Ngạn Văn cũng không chịu nhận lễ vật, chẳng sợ tạm thời nhận, cũng là tính toán về sau còn phải trả cho thúc thúc của cô."

Nàng muốn tặng lễ vật cho Hứa Ngạn Vưn nhưng cũng không muốn để thúc thúc biết chuyện này .Sự tình bây giờ khác so với kế hoạch mà cô đã tính toán từ trước .

Do dự một chút, Lâm Đạt chỉ có thể nhẫn tâm từ bỏ, chịu đựng trong lòng mất mát nói: "Cũng không biết  thúc thúc ngày nào trở về, vẫn là tôi lấy về đi cho thúc thúc ."

Hứa Ngạn Văn "Ân" một tiếng, nói: "Phiền đến cô rồi, thay tôi cùng Hàn giáo sư nói một tiếng cảm ơn ý tốt của thầy."

"Tôi sẽ." Chẳng sợ trong lòng mất mát, Lâm Đạt trên mặt vẫn chỉ có chịu đựng, nửa điểm cảm xúc cũng không dám đem nội tâm biểu lộ ra.

Hứa Ngạn Văn gật đầu,cầm trong tay văn kiện tiếp tục làm việc.Lâm Đạt thấy thế cũng không tiện lưu lại văn phòng của Hứa Ngạn Văn chỉ có thể cầm hộp quà cùng vs khuôn mặt xám xịt đi ra.

Buổi chiều,vào giờ tan tầm Hứa Ngạn Văn nhận được điện thoại của Chu Thần Quang gọi tới.

Chu Thần Quang ở trong điện thoại nói: " Hứa ca,hôm nay là sinh nhật Dật Xuyên .Đừng quên chúng ta có hẹn ở Đường Thành Hiểu Nguyệt ,buổi tối hôm nay nhất định phải tới đấy ,anh không thể không tới được .Đã rất lâu chúng ta không tụ họp rồi .....

" Tôi đi "

ca ?

Chu Thần Quang thất thần trong chốc lát ,ngay lập tức phản ứng lại nói : " Anh mới nói cái gì ?"

"Tôi nói tôi đi." Hứa Ngạn Văn lặp lại một lần.

"Anh,anh thật sự sẽ đến ." Chu Thần Quang quả thực thụ sủng nhược kinh,phải biết rằng anh ta  gọi cho Hứa Ngạn VĂn rất nhiều cuộc điện thoại ,lúc Hứa Ngạn Văn bắt máy thì nói bận công việc thì cũng là về nhà ăn cơm ,dù sao cũng đều lấy cớ ra cự tuyệt .Hôm nay vốn dĩ anh đang chuẩn bị nghìn câu nói để thuyết phục Hứa Ngạn Văn nhưng lời chưa kịp nói ra hết thì Hứa Ngạn Văn đã đồng ý rồi ,vậy mà lại nhẹ nhàng đồng ý ,thật không biết tai mình có nghe lầm hay không .

Cũng may Hứa Ngạn Văn như cũ nói là muốn đi : " Vài tiếng sau tôi sẽ tới ."

"Chúng tôi sẽ đợi anh,Hứa ca "Chu Thần Quang nói xong lập tức tắt điện thoại ,như sợ Hứa Ngạn Văn sẽ đổi ý .

Hứa Ngàn Văn nhìn chằm chằm điện thoại di động ,là đang nhìn Wetchat của Tiết Giai Duyệt.

Ngón tay gõ chữ nhưng lại do dự không biết có nên gửi cho Tiết Giai Duyệt hay không .Cuối cùng anh không gửi thoát ra khỏi Wetchat tắt điện thoại ném ra sau.Phảng phất như mắt không thấy tâm không phiền .

Buổi tối 7 giờ rưỡi,Hứa Ngạn Văn lái xe đến Đường Thành Hiệu Nguyệt ,Chu Thần Qung,Đường Dật Xuyên,Tiếu Triết ,Ngô Đông mấy người bọn họ đã chờ sẵn .

Hứa Ngạn Văn đẩy cửa phòng cất bước đi vào, Chu Thần Quang buông trong tay bình rượu, vội vàng đứng dậy tiếp đón Hứa Ngạn Văn, "Hứa ca, Hứa ca, anh tới ngồi chỗ này."

Hứa Ngạn Văn đi tới ngồi cạnh Đường Dật Xuyên,lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho Đường Dật Xuyên : " Sinh nhật vui vẻ ."

Đường Dật Xuyên liếc cái hộp một cái,vừa nhìn nhãn hiệu đã biết nó rất xa sỉ.Đường Dật Xuyệt hắn không thiếu tiền nhưng lại rất quý Hứa Ngạn Văn liền nhếch môi cười tiếp nhận món quà : " cảm ơn ,Hứa ca "

Hứa Ngạn Văn vỗ vỗ đầu vai anh ta, "Lại già quá một tuổi."

"Ta biết ,Hứa ca không cần mỗi năm đều phải nhắc ta "

Hứa Ngạn Văn liếc anh ta : " Biết thì tốt,cậu đã nói câu đó nhiều lần rồi,mong lần sau không nói lại nữa ."( ý nam chính ở đây kêu Đường Dật Xuyên trưởng thành lên .)

Đường Dật Xuyên chỉ cười cười ,nâng ly rượi đến trươc mặt Hứa Ngạn Văn :" Hứa ca,uống một ly,chúng ta cũng rất lâu rồi mới ngồi lại cùng nhau ."

Hứa Ngạn Văn không từ chối anh ta,nâng ly rượi cụng nhẹ vào ly Đường Dật Xuyên uống cạn : " mọi chuyện thuận lơi,trưởng thành thêm một chút ."

Hai người nhìn nhau cười, rượu theo yết hầu mà xuống.

Một lát sau Chu Thần Quang lên hát tắng Đường Dật Xuyên bài hát chúc mừng sinh nhật .Tần tỷ chủ của Đường Thành Hiệu NGuyệt liền mang mấy cô gái xinh đẹp đến ,cười tủm tỉm mà giới thiệu một hồi : " Đây đều là những cô gái đẹp nhất của chúng tôi ."

Chu Thần Quang Xua tay ghét bỏ : " Được rồi,được rồi,cô cho là chúng ta đang ở thời đại nào cũng bầy bẽ nhưng hoa lâu .?"

"Là là là.." Tần tỷ nịnh hót nói .

Chu Thần Quang quay đầu hỏi bên cạnh Đường Dật Xuyên, "Cậu xem , cảm thấy cái nào tốt, hay là toàn bộ đều ở lại?"

Đường Dật Xuyên vẫn luôn lười biếng mà dựa ngồi ở sô pha, nghe được Chu Thần Quang hỏi , anh ta mới nâng lên mí mắt, không chút để ý mà từ những cái đó cô gái đó trên người đảo qua đi.

Anh ta căn bản không muốn chọn người ,đây đều là Chu Thần Quang an bài cho anh .Anh ta cũng không cự tuyệt Chu Thần Quang.

Chỉ là không thể đoán trước được,ánh mắt Chu Thần Quang dần trên người cô gái kia tâm liền cảm thấy hoảng hốt " không xong rồi ."

Đường Dật Xuyên nâng ngón tay lên hỏi cô gái kia : " Ngươi tên là gì .?"

Tiểu cô nương kia phảng phất không biết là đang hỏi cô,ngơ ngác đứng đó mà hông có trả lời .Tần tỷ liền kéo cô một phen làm cho cô phản ứng lại.Ngón tay gắt gao mà niết váy ,sợ hãi nói : " Ta tên Trương Tiểu Kiều ."( cô gái này từng được nữ chính cứu ở chap trước )

" Cô vì cái gì lại tới nơi nay làm ." Đường Dật Xuyên lại hỏi .

Trương Tiểu Kiều càng khẩn trương,khuôn mặt đã đỏ dần,dùng giọng nói cực nhỏ như ông kêu đáp lại : " Tôi...tôi...mẹ tôi sinh...bệnh..nên...cần tiền."

Chu Thần Quang phụt một tiếng cười : " Thời buổi này còn bán thân vì mẹ sao ? ..."

"Chọn cô ta ." Đường Dật Xuyên nói.

Hứa Ngạn Văn quay đầu nhìn về phía Đường Dật Xuyên, nhíu lại này mày nói: "Tôi cảm thấy cô gái này không tốt lắm, cậu đổi một người khác đi?"

Đường Dật Xuyên lại bỗng nhiên cười, "Không có việc gì, ta cảm thấy cô gái này khá tốt, liền chọn cô ấy đi ." Dứt lời đối vớiTrương Tiểu Kiều vẫy vẫy tay,hành động như gọi một con mèo nhỏ, "Lại đây."

"Chạy nhanh đi." Tần tỷ tròng mắt vừa chuyển, trên mặt mang theo nụ cười, vội vàng đem Trương Tiểu Kiều hướng phía trước đẩy, sau đó lại rất thức thời mà đưa các cô nương khác đi theo cô ta ra ngoài.

Trương Tiểu Kiều khẩn Trương đổ mồ hôi ,đây là lần đầu tiên cô làm công việc này không nghxi tới đã bị người khác chọn trúng .Cô còn nhớ rõ hồi nãy Tần tỷ có nói ,căn phòng này ai ai cũng đều là người quyền cao cần phản hầu hạ cẩn thẩn nhưng cô không biết hầu hạ như thế nào .

"Cô là ốc sên biến sao?" Đường Dật Xuyên trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn, ghét bỏ Trương Tiểu Kiều đi  quá chậm, cọ tới cọ lui cùng cái ốc sên giống nhau, "Không muốn thì cô liền đừng tới nơi này làm việc , đã tơi làm thì nghiêm túc một chút."

Trương Tiểu Kiều ngẩn người, cảm thấy anh ta có chút dọa người, tim đập đến càng mau, như là có người cầm cổ ở gõ, tùy thời muốn phá tan lồng ngực mà ra. Nhưng là trong đầu còn nhớ rõ Tần tỷ dặn dò, biết chính mình tới nơi này là đang làm gì, cho dù có sợ hãi, đều phải chịu đựng, tuyệt đối tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài.

Ruốt cuộc cô cũng đi đến trước mặt Đường Dật Xuyên ,Trương Tiểu Kiều cúi đầu, giật giật miệng, dùng hết khả năng lớn tiếng nói nói: "Tiên sinh, xin hỏi ngàicó cái gì phân phó?"

Đường Dật Xuyên nhìn cô bộ dàn có chút ngây ngốc, phụt một tiếng liền cười, chỉ cảm thấy bắt nạt cô đều có chút đáng thương.

Vẫn là Hứa Ngạn Văn nhìn không được, mở miệng nói: "Cho hai bình rượu."

"Vâng" Trương Tiểu Kiều khẩn trương nói.

" Mang tới hai bình Hennessy tới cho tôi ."Đường Dật Xuyên giọng nói mang theo chút trêu chọc.

Trương Tiểu Kiều giật mình ngẩng đầu nhìn anh ta .Hai bình rượ này rất đắt.

Trong ánh đèn tối tăm ,Đường Dật Xuyên ngồi dựa vào sô pha ,đôi chân dài hơi duỗi ra một chút ,một tay đáp ở trên đùi tay còn lại gác ở sô pha ,đôi mắt sắc bén như phượng,mũi cao thẳng ,...

Cô cảm thấy anh ta lớn lên thật đẹp mắt ,rất mê người nhưng lại mang cho người khác một cảm giác rất nguy hiểm.

Trương Tiểu Kiều tâm hoảng hốt, vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám liếc nhìn Đường Dật Xuyên nữa.

Nhưng đối với động tác này của Trương Tiểu Kiều cũng không qua nổi được tầm mắt của Đường Dật Xuyên ,anh ta cười khẩy một cái : " Còn không mau đi lấy rượi ?"

Trương Tiểu Kiều không dám nói thêm câu nào nữa,liền chạy nhanh ra ngoài đi lấy rượi.

Đường Dật Xuyên  ghxi ngợi một chút,chạy nhân như vậy đúng là nữ nhân nào cũng thích tiền.

Hứa Ngạn Vân liếc anh ta một cái,thấy trên khuôn mặt Đường Dật Xuyên toàn là sự trào púng thì liền biết anh ta vẫn không quên được việc trước kia.

Chỉ chốc lát sau, Trương Tiểu Kiều lấy về tới hai bình Hennessy, dọc theo đường đi đều thật cẩn thận, cầm trên tay hai bình rượi quý , cô ôm vào trong ngực đều khẩn trương, sợ quăng ngã hỏng rồi, chắc cô sẽ không bồi thường nổi.

Đường Dật Xuyên không chút để ý mà nói: "Mở ra."

Trương Tiểu Kiều nghe theo lời anh ta mở rượi rồi liền rót vào ly.

Đường Dật Xuyên như cũ lười biến tựa vào ghế trên sô pha nói : " Cô bồi Hứa ca uống một chén ,"

Tới nơi này đi làm, loại sự tình này là không thể tránh né, Trương Tiểu Kiều từ sớm đã chuẩn bị tâm lý, Tần tỷ lúc trước huấn luyện các cô  cũng đã nói qua, khách nhân có cái gì yêu cầu đều phải tận lực thỏa mãn, bồi uống rượu tính cái gì, bồi cao hứng nhiều bán hai bình rượu đi ra ngoài cũng là tiền, nếu đều là vì kiếm tiền mới đến nơi này làm việc, liền đừng nghĩ đem chính mình trở thành thiên kim đại tiểu thư, kiếm được tiền mới là quan trọng nhất.

Trương Tiểu Kiều đã làm chuẩn bị tâm lý bồi rượi, vươn tay muốn cầm ly rượu, liền nghe được bên cạnh Hứa Ngạn Văn nhàn nhạt mà nói: "Cậu làm khó xử cô gái này làm cái gì, muốn uống rượu tôi còn không thể chính mình uống, các cậu bồi tôi cũng giống nhau."

Nói xong lời nói, Hứa Ngạn Văn duỗi tay bưng lên ly rượu, trực tiếp đưa đến Đường Dật Xuyên trước mặt, ánh mắt thanh đạm mà nhìn anh ta.

Đường Dật Xuyên nhìn đến ly rượi trước mắt ,dù sao thì Hứa Ngạn Văn cũng là lão đại ,anh dám cùng người khác sắc mắt không tốt nhưng chưa bao giờ đối với Hứa Ngạn Văn dám biểu tình như thế.Hứa Ngạn VĂn muốn anh uống rượi ,anh chưa bao giờ từ chối .Đành ngồi dậy tiếp nhận ly rượi trên tay của Hứa Ngạn Văn cụng ly.

Chu Thần Quang thấy thế chạy tơi : " Nào mọi người cùng uống rượi cụng ly chúc lão Đường sinh thần vui vẻ ."

"Cậu mới là  lão đường!" Đường Dật Xuyên liếc xéo hắn liếc anh at một cái, bất mãn mà dỗi hắn một câu, "Tôi so với cậu còn nhỏ hơn một tuổi!"

Chu Thần Quang cười hắc hắc, đem ly rượu bưng lên tới, nói: "Uống rượu!"

Bởi vậy, không khí liền lung lay lên, mấy người đều bưng lên chén rượu, đoán xúc xắc vung quyền, thật náo nhiệt.

Không biết uống được bao lâu,ước chừng lúc uống hết bốn bình Hennessy chính là lúc tiệc tan.

Đường Dật Xuyên liếc nhìn Trương Tiểu Kiều ,gương mặt kia thoajt nhìn không tồi ,mới đầu anh ta cho rằng cô cùng với người kia rất giống nhau ,dôi mắt và miệng đều có chút giống cho nên anh ta mới chọn cô ở lại.Nhưng lúc này anh ta mới phát hiện ra đúng là không giống chút nào .Ít nhất tính cách không có điểm nào giống cả .

" Cầm đi ." Anh ta lấy một xấp tiền đưa cho Trương Tiểu Kiều .

Quá nhiều tiền, Trương Tiểu Kiều lắp bắp kinh hãi, giương mắt ngơ ngốc mà nhìn về phía Đường Dật Xuyên.

Đường Dật Xuyên xuy một tiếng, lôi kéo khóe miệng nói: "Ngốc sao, cô không phải rất thiếu tiền? Cho cô tiền còn không muốn?"

Chu Thần Quang uống xong rượu, ở bên cạnh nghe được cười rộ lên, đối Trương Tiểu Kiều vừa nhấc cằm nói: "Đây là cho ngươi tiền boa, mau nói cảm ơn lão đường một tiếng ."

Trương Tiểu Kiều cảm kích mà liên thanh nói lời cảm ơn.

Đường Dật Xuyên bẹp một chút miệng, nhắc chân liền hướng cửa đi ra ngoài .

Trương Tiểu Kiều trong tay cầm tiền nhìn bóng dáng Đường Dật Xuyên rời đi .Bỗng nhiên cảm thấy anh ta cũng không quá đáng sợ cho lắm,ngược lại là một người rất tốt.

Có tiền liền có thể trả tiền viện phí cho mẹ rồi,đôi mắt của Tiểu Kiều mang chút vui mừng ,vốn dĩ cô tự cho chính mình mệnh khổ nhưng mỗi lần ơt thời điểm khó khăn nhất cô đều gặp được người tốt cô lại cảm thấy mình rất may mắn.

Hy vọng trong tương lai cô đều có thể báo đáp họ !

......................

Hứa Ngạn Văn cùng mấy người Chu Thần Quang tạm biệt rồi ngồi vào xe nói tài xe đưa mình về Ninh Hiên Nhã Uyển.

Ngồi trên trên xe, Hứa Ngạn Văn có chút choáng váng đầu, nhắm mắt lại dưỡng thần, mơ mơ màng màng thấy Tiết Giai Duyệt cau mày nhìn dáng vẻ của mình , anh lập tức liền bừng tỉnh lại .

Di động lúc này vang lên một chút, anh vội lấy điện thoại từ túi áo tây ra, kết quả chỉ là một cái tin nhắn thông báo, cũng không phải như anh nghĩ lag Tiết Dai Duyệt gửi đến .

Có chút thất vọng, Hứa Ngạn Văn liền tin nhắn đều không có mở, trực tiếp lại đem điện thoại nhét vào túi áo tây trang.

Trở lại Ninh Hiên Nhã Uyển Hứa Ngạn Văn nói không cần đưa mình lên anh một mình lên cũng không sao cả.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro