CHƯƠNG 210 CỬU TUYỆT ĐẰNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Tiểu hồ ly canh giữ bên cạnh Huyết Đấu, ánh mắt nhấp nháy.

Triệu Xuyên nhìn tiểu hồ ly, lo lắng nói: "Tuyết Bảo đang làm gì vậy! Sao lại chạy tới trêu chọc Huyết Đấu rồi, nếu Huyết Đấu thả Ma Quỷ Ngư của hắn ra coi chừng Tuyết Bảo bị nó nuốt trọng luôn bây giờ."

Sở Diệp liếc mắt ngó Triệu Xuyên, nghĩ thầm: Tên khốn Triệu Xuyên này đang coi thường ai vậy hả?
"Tuyết Bảo nhà chúng ta lợi hại lắm, không dễ bị treo vậy đâu!" Sở Diệp ngạo nghễ nói. Tuyết Bảo trước kia từng anh dũng chiến đấu với Lâm Nam Cương, sau khi tới nơi này lại thăng một cấp, thực lực tăng không ít, một khi thật sự đánh nhau thì nhìn kiểu nào Huyết Đấu cũng không phải là đối thủ của tiểu hồ ly.

Triệu Xuyên lắc đầu, trịnh trọng nói: "Sở lão bản huynh không biết rồi, Hồn Thú của hắn rất lợi hại."

"Triệu huynh, ngươi cũng không biết rồi, Tuyết Bảo nhà ta đánh nhau cũng được lắm đó." Sở Diệp nói.

Triệu Xuyên gật đầu nói cho có lệ, "Rồi rồi rồi, Tuyết Bảo thực biết đánh nhau."

Sở Diệp nhìn bộ dáng có lệ của Triệu Xuyên, bĩu môi nghĩ thầm: Triệu Xuyên tên ngốc không có ánh mắt này khó trách tới giờ vẫn còn ế, Tuyết Bảo chính là hồ ly đã từng anh dũng chiến đấu với rất nhiều hung thú cửu giai đó.

Tuyết Bảo nhìn Huyết Đấu không chớp mắt, cứ như chảy nước miếng tới nơi.

Triệu Xuyên nhìn Tuyết Bảo, lo lắng hỏi: "Tuyết Bảo đang làm gì đó?" Tuyết Bảo đáng yêu như vậy vì cái gì muốn đứng cạnh một tên hung ác như Huyết Đấu chứ, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Sở Diệp nhìn phản ứng của Tuyết Bảo, đoán là Tuyết Bảo nhìn trúng thứ gì trong túi của Huyết Đấu rồi. Sở Diệp đi về phía Huyết Đấu, "Huyết Đấu huynh, lần này ra biển thuận lợi nha!"

Huyết Đấu nhìn Sở Diệp, nói: "Cũng chắp vá, chẳng qua không so được với Sở lão bản mỗi ngày đều hốt bạc, bình bình an an liền ôm từng bó tiền lớn." Huyết Đấu nhìn khách nhân tràn đầy trong quán trà, nghĩ thầm: Hắn cực khổ vào sinh ra tử còn không so được với người ta pha mấy bình trà, đương nhiên quán trà này xác thật lợi hại, không phải người bình thường có thể pha ra được.

Sở Diệp cười nói: "Đâu có, đâu có, Huyết Đấu tiền bối lần này thu hoạch được thứ tốt phải không, có thể lấy ra cho tôi mở rộng tầm mắt được không?!"

Huyết Đấu mở túi ra, hai mắt Sở Diệp ngời sáng, cả kinh la lên, "Cửu Tuyệt Đằng!" Mấy khách nhân trong quán trà nghe được là Cửu Tuyệt Đằng liền dời mắt lại đây, lộ ra biểu tình hâm mộ. Huyết Đấu gật đầu, "Không sai, là Cửu Tuyệt Đằng ngàn năm, ta tìm được sâu bên trong Thiên Khốc Hải Vực, thiếu chút nữa là tiêu tùng nửa cái mạng."

Sở Diệp hít sâu một hơi, nghĩ: Khó trách tiểu hồ ly dính ở chỗ này không chịu đi, hoá ra là Cửu Tuyệt Đằng ngàn năm. Thứ này rất tốt đối với tiểu hồ ly, nếu có thể lấy được thực lực của tiểu hồ ly chắc chắn sẽ lại tăng thêm, cơ hội đột phá Vương giai càng lớn hơn nữa. "Không biết Huyết Đấu huynh có thể bỏ thứ yêu thích không, ta có thể bỏ ra số tiền lớn." Sở Diệp nói. Việc làm ăn của quán trà rất nhộn nhịp, gần đây Sở Diệp tích cóp được khá nhiều đồng vàng, nói lời này cũng nắm chắc.

Huyết Đấu lắc lắc đầu, nói: "Ta không cần tiền."

Sở Diệp có chút khó xử nói: "Vậy Huyết Đấu huynh muốn cái gì?"

"Nếu Sở lão bản có thể giải quyết vấn đề trên người ta thì đương nhiên ta hai tay dâng lên Cửu Tuyệt Đằng." Huyết Đấu nói.

Sở Diệp nheo mắt nghĩ thầm: Huyết Đấu đây là có chuẩn bị mới tới nha! Nếu không thì khi lấy được đồ vật trân quý như vậy vì sao không cất giữ cho cẩn thận mà thay vào đó lại đĩnh đạc lấy nó ra rồi bỏ trên bàn một cách bất cẩn như vậy, đối phương đây là dụ dỗ bọn họ mà. Dược tề sư có tay nghề cao rất hiếm, linh thảo cao giai tương tự cũng rất khó kiếm ra. Cửu Tuyệt Đằng dị thường quý trọng, Dược tề sư bình thường lại càng khó có thể cưỡng lại sự dụ hoặc của Cửu Tuyệt Đằng ngàn năm. Sở Diệp đánh giá thần sắc của Huyết Đấu, cảm thấy đối phương nhìn như hào sảng lại giống như có chút khẩn trương. Khí huyết cả người Huyết Đấu rối loạn trầm trọng, loại trà tĩnh tâm này đúng là có thể giảm bớt tình trạng của Huyết Đấu ở một trình độ nhất định, nhưng tác dụng thực tế của nó tương đối hạn chế. "Huyết đạo hữu, chúng ta dời vô phòng riêng nói chuyện đi." Sở Diệp nói. Huyết Đấu tức khắc thở phào nhẹ nhõm khi nghe được Sở Diệp nói vậy.

Sở Diệp với Huyết Đấu ngồi xuống trong phòng riêng, "Huyết đạo hữu, tình huống của ngươi có chút không xong rồi."

Huyết Đấu nhìn Sở Diệp, nói: "Không có không xong thì cũng không đáng để ta phả trả giá bằng Cửu Tuyệt Đằng đâu! Thứ này cũng rất có ích với Hồn Sủng cửu giai."

Sở Diệp gật gật đầu nói: "Nói có lý." Sở Diệp dùng thần hồn liên hệ Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn bước tới ngồi xuống cạnh Sở Diệp.

"Lâm lão bản tới rồi!" Huyết Đấu nhìn thấy Lâm Sơ Văn bước vào, nhiệt tình chào hỏi một tiếng.

Lâm Sơ Văn gật đầu, cũng không nói lời dư thừa, lấy một hộp ngọc rồi mở ra. "Trong đây có ba lọ dược tề Định Hồn Ngưng Huyết, hiệu quả cao hơn so với trà Tĩnh An, nếu Huyết đạo hữu đồng ý thì chúng ta tiến hành giao dịch."

Huyết Đấu chần chờ một lát, nói: "Ta có thể thử một chút không?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, lấy một giọt dược tề nhỏ vào trong chén trà đựng nước lã.

Huyết Đấu bưng chén trà lên nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên mấy phần kinh hỉ. "Được, đổi!" Huyết Đấu đẩy Cửu Tuyệt Đằng tới trước mặt hai người, rồi cất ba lọ dược tề đi, Sở Diệp cầm Cửu Tuyệt Đằng cất đi.

Huyết Đấu nhận lấy dược tề trực tiếp uống luôn một lọ. "Lâm lão bản là Dược tề sư ha."

Lâm Sơ Văn cau mày, không nói tiếng nào.

Không đợi Lâm Sơ Văn trả lời, Huyết Đấu lại nói tiếp: "Lâm lão bản là Dược tề sư sao lại không mở cửa hàng dược tề? Là có nỗi khổ khó nói hay có nguyên nhân đặc biệt gì không?"

Sở Diệp nghĩ thầm: Không có chứng nhận tư cách Dược tề sư, không biết nguyên nhân này có tính là đặc biệt hay không. Một Dược tề sư mà không có chứng nhận Dược tề sư hình như rất mất mặt.

"Xác thật là có chút nguyên nhân đặc biệt." Lâm Sơ Văn nói.

"Ta sẽ giữ bí mật cho hai vị." Huyết Đấu không biết tưởng tượng ra cái chuyện gì, trịnh trọng nói.

Sở Diệp nhìn Huyết Đấu, nghĩ thầm: Tên khốn Huyết Đấu này lớn lên cao lớn thô kệch nhưng sức tưởng tượng hình như rất phong phú nha.

Sau khi Huyết Đấu có được dược tề liền rời đi.

......

"Cửu Tuyệt Đằng này đưa cho Tuyết Bảo ăn hay sao?" Sở Diệp hỏi. Sở Diệp nghĩ thầm: Tuyết Bảo bây giờ đã là Chiến Tướng cửu giai, cách Vương giai càng gần hơn một bước.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Đệ muốn thử xem coi có thể luyện thành Thiên Tuyệt dược tề hay không."

"Thiên Tuyệt dược tề, đó là Địa cấp dược tề đúng chứ!" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Phải!" Trong đống truyền thừa cậu đạt được vừa vặn có phối phương dược tề Địa cấp, thậm chí có nguyên bộ quanh ảnh luyện chế.

Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: "Đệ có nắm chắc không?"

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Không có." Cửu Tuyệt Đằng rất có lợi đối với việc tăng cường thực lực Hồn Thú, nếu để cho Tuyết Bảo dùng trực tiếp thì chỉ có lợi cho mỗi Tuyết Bảo mà thôi, nhưng nếu luyện chế thành dược tề thành công thì có thể được tới ba lọ dược tề, lúc đó Tuyết Bảo, Tiểu Bạch, Tiểu Ngân đều có hy vọng càng tiến thêm một bước. Đương nhiên, nếu luyện chế thất bại thì hết thảy đều đổ sông đổ bể.

Sở Diệp cười nói: "Không thành cũng không sao, Dù sao đi nữa đều phải bước một bước này, nếu thất bại, nhiều nhất chúng ta lại đi tìm thảo dược thôi..." Quán trà của bọn họ kinh doanh cực kỳ tốt, muốn mua loại dược tề như Cửu Tuyệt Đằng cũng có năng lực chi trả, chỉ là Cửu Tuyệt Đằng khó gặp, muốn tìm loại có phẩm tướng tương đương cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Đệ cũng nghĩ vậy." Lâm Sơ Văn hít một hơi thật sâu, mấy năm nay cậu vẫn luôn tiêu hoá hấp thu truyền thừa dược tề trong tay, dược tề Huyền cấp đỉnh phong bình thường cơ bản không thành vấn đề đối với cậu. Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ đều đã là Hồn Thú Chiến Tướng cửu giai, một bước từ Chiến Tướng cửu giai lên Vương giai cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu cậu có thể trở thành Dược tề sư Địa giai, cậu có thể chuẩn bị điều phối nhiều dược tề Địa giai hơn cho Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ, lúc đó xác suất đột phá Vương giai của Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ cũng sẽ tăng thêm được chút nữa.

Đương nhiên luyện chế dược tề Địa giai cũng không dễ dàng chút nào, Lâm Sơ Văn cảm thấy nếu mà là mình luyện chế dược tề Địa cấp thì có nhiều hơn vài phần ưu thế so với Dược tề sư bình thường, nói chung cho dù có quan hệ thầy trò thì sư phụ cũng sẽ không biểu diễn luyện chế dược tề cho những học trò của ông ta quan sát hết lần này tới lần khác, mà cậu có hình ảnh truyền thừa, có thể quan sát hết lần này tới lần khác. Lại thêm phẩm chất linh tuyền trong không gian ngọc truỵ của Sở Diệp vẫn luôn được đề cao, sử dụng nước linh tuyền luyện chế dược tề có thể hạ thấp vài phần khó khăn khi luyện chế dược tề.

......

Lâm Sơ Văn bỏ ra thời gian mấy ngày để chuẩn bị sung túc trước khi bắt đầu luyện chế Thiên Tuyệt dược tề. Lâm Sơ Văn rất may mắn , một lần đã luyện chế ra thành phẩm.

"Thành công?" Sở Diệp kinh hỉ hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "So với đệ dự đoán thì dễ hơn một chút."

Sở Diệp cười nói: "Đệ là tuyệt thế thiên tài dược tề, đương nhiên luyện chế dược tề Địa cấp đơn giản hơn so với người khác rồi."

Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nói: "Huynh khen đệ quá mức rồi, đệ khả năng là có chút thiên phú, nhưng cách tuyệt thế vẫn còn xa lắm."

Sở Diệp cười cười, nói: "Không kém, không kém." Sở Diệp nghĩ thầm: Lâm Sơ Văn có thể dễ dàng luyện chế ra dược tề Thiên Tuyệt chắc là có liên quan tới việc tích luỹ lâu dài, tuy rằng Lâm Sơ Văn vẫn còn trẻ tuổi nhưng đã luyện chế rất nhiều dược tề Huyền cấp đỉnh phong.

Ba lọ dược tề, chia cho tiểu hồ ly, Tiểu Bạch, Tiểu Ngân mỗi đứa một lọ. Sau khi Tuyết Bảo với Tiểu Ngân uống dược tề hoàn toàn củng cố tu vi Chiến Tướng cửu giai. Còn sau khi Tiểu Bạch uống xong, thu được lợi lớn, rốt cuộc chính thức tiến vào Chiến Tướng cửu giai, đuổi theo Tuyết Bảo với Tiểu Ngân.

Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân với Tiểu Bạch, tâm tình rất tốt, "Cuối cùng cũng là cửu giai rồi nha!"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Tuyết Bảo, Tiểu Bạch và Tiểu Ngân đều thăng cấp cửu giai, trên đất bằng, miễn không chạm trán với Hồn Vương thì chắc chắn bọn họ sẽ an toàn không lo, Lâm Sơ Văn cảm thấy giờ mà gặp lại Lâm Nam Cương thì bọn họ chắc chắn dễ như trở bàn tay giải quyết đối phương.

Sau khi đột phát Tiểu Bạch thập phần hưng phấn, thân mật cọ cọ Lâm Sơ Văn tỏ vẻ cảm tạ.

......

Quán trà Thanh Linh.

Vương Bát Trảo đi vào quán trà, nhìn trái nhìn phải xung quanh một vòng.

Sở Diệp nhìn thấy Vương Bát Trảo, cười nói: "Vương huynh mới tới!" Lúc Sở Diệp mới vừa tới đây thì quen biết Vương Bát Trảo, cũng đã lâu không gặp.

Vương Bát Trảo gật đầu, "Chào Sở huynh, quán trà Sở huynh làm ăn thật tốt!" Vương Bát Trảo từ sớm đã nghe Triệu Xuyên nói Sở Diệp mở một quán trà, việc bán buôn cực kỳ tốt, Vương Bát Trảo tới đây mới phát hiện việc buôn bán của Sở Diệp thật sự rất tốt.

"Ta tới nếm thử Tĩnh An." Vương Bát Trảo nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Vương huynh, xin mời." Theo Sở Diệp biết từ sớm Triệu Xuyên đã mời Vương Bát Trảo ghé qua nếm thử trà trong quán bọn họ, nhưng Vương Bát Trảo không thích uống trà, cũng cho rằng trà trong quán mắc quá nên từ chối, không ngờ bây giờ lại tới, không biết sao lại đổi tính đổi nết.

Vương Bát Trảo mới tới không bao lâu thì Triệu Xuyên cũng tới. "Sở thiếu, thận châu huynh muốn nè, một đống này hơi mắc một chút, một trăm hai mươi vạn."

Sở Diệp gật đầu, "Không thành vấn đề." Quán trà hốt bạc mỗi ngày, Sở Diệp thực sự giàu có khí phách.

Triệu Xuyên nhìn xung quanh trái phải một vòng, ngoài ý muốn nói: "Bát Trảo đạo hữu cũng ở chỗ này nha!"

Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy! Hắn tới đây uống Tĩnh An."

Triệu Xuyên gật đầu, "Đại khái chắc là bị Huyết Đấu kích thích rồi."

"Huyết Đấu, hắn làm sao vậy?!" Sở Diệp hỏi.

Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp rồi nói: "Huynh không biết sao? Chứng hưng cảm của hắn hình như đã được giải quyết rồi, lại chạy tới Thiên Khốc Hải Vực, ở đó hai ngày thu hoạch không ít."

Sở Diệp trợn trắng mắt thầm nghĩ: Tên khốn Huyết Đấu này, vừa mới tốt một chút đã chạy tới Thiên Khốc Hải Vực tìm ngược, muốn làm cái gì vậy ha!

"Nghe nói vấn đề của Huyết Đấu được giải quyết là bằng trà Tĩnh An này nè." Triệu Xuyên thần thần bí bí nói.

Sở Diệp lắc đầu, "Không thể nào, công hiệu của trà nhà chúng ta không mạnh như vậy đâu."

Triệu Xuyên hít sâu một hơi, tiếc nuối nói: "Không phải sao? Mọi người đều đồn là công lao của trà chỗ huynh đó."

Sở Diệp đổi đề tài, "Bát Trảo huynh cũng muốn đi Thiên Khốc Hải Vực hả?"

Triệu Xuyên gật đầu, "Đúng vậy! Thiên Khốc Hải Vực nhiều cơ duyên, muốn phát tài vẫn phải đi nơi đó, trước kia Bát Trảo huynh cũng là khách quen Thiên Khốc Hải Vực đó."

"Trước kia?"

Triệu Xuyên gật đầu, "Đúng vậy! Hai năm trước Bát Trảo huynh cũng ở Thiên Khốc Hải Vực một thời gian dài, tính tính biến hoá rất nhiều, về nhà cãi nhau với bà xã một trận khiến vợ ổng giận bỏ về nhà mẹ đẻ, sau đó Bát Trảo huynh không đi tới đó nữa."

"Thì ra là vậy đó hả!" Nghe nói Vương Bát Trảo là người sợ vợ, quả nhiên đúng vậy thật.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro