CHƯƠNG 216 GẶP GỠ CỦA MẶC ĐOÀN TỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Sau khi nhận được lệnh bài, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn gấp rút dọn qua Thiên Hà hoa lâm ngay.

"Khởi động lệnh bài đi." Lâm Sơ Văn mong đợi háo hức nói. Sở Diệp gật đầu, lấy lệnh bài Cung Thần đưa mở phòng hộ trận ra. Cổng vào Thiên Hà hoa lâm nở rộ một luồng ánh sáng xanh mờ ảo, một cánh cổng lớn xuất hiện, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lần lượt bước vào. Tiến vào hoa lâm, Sở Diệp thả toàn bộ đàn Ngân Sí Ong ra, đàn ong vừa bay ra ngoài được lập tức tản ra tứ phía tìm kiếm nơi trú ẩn ưa thích.

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân đang hì hà hì hụi bay múa khắp nơi, cười nói: "Tiểu Ngân vui vẻ quá chừng kìa."

"Cuối cùng cũng có cơ hội được hít thở không khí chứ sao?" Đàn Ngân Sí Ong tràn đầy hưng phấn bay múa khắp nơi, rất nhanh đã chiếm cứ toàn bộ rừng hoa. "Hoàn cảnh nơi này còn ưu việt hơn cả tưởng tượng của huynh, vị đảo chủ này của chúng ta hình như khá là hào phóng nha." Sở Diệp không khỏi nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng thật là hào phóng, chúng ta liền sắp xếp ở lại chỗ này đi."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được." Sở Diệp tuần tra khắp nơi một vòng, Thiên Hà hoa lâm còn lớn hơn gấp ba lần động phủ trước kia của hai người ở Lưỡng Giới Thành. Trong rừng hoa có mấy nhánh linh mạch, còn có một cái hồ nước, hoàn cảnh cực kỳ tốt đẹp. Sở Diệp nghĩ sau khi dọn dẹp sắp xếp xong xuôi mọi thứ có thể đào mấy cái sát hố tiếp tục luyện chế sát khí. Sát khí ở Thiên Hải Vực cũng không khan hiếm như Vân Châu, sát khí thường xuyên phun lên từ dưới biển, may mắn gặp được sát hố cỡ lớn phun trào sát khí một lần là có thể thu được mấy chục phần sát khí. Sát khí bên đây nhiều cho nên cường giả Hồn Sư cũng nhiều, tuy vậy sát khí vẫn thập phần hút hàng, cũng tương đối đắt tiền, muốn mua được sát khí trên quy mô lớn cũng không dễ dàng. Sở Diệp nhìn hoàn cảnh của Thiên Hà hoa lâm, suy xét vấn đề luyện hoá sát khí cần phải sắp xếp sớm ưu tiên tiến hành giải quyết. Sở Diệp cân nhắc luyện chế sát khí cần phải có xương thú, Thiên Nhàn Đảo này có rất nhiều xương thú biển, xương thú biển rất khác biệt với xương thú trên đất liền nhưng chắc cũng dùng được.

"Cung điện thật là xinh đẹp!" Lâm Sơ Văn nhìn cung điện nằm giữa rừng hoa. Trong Thiên Hà hoa lâm có mấy toà hành cung, lúc Cung Thần dẫn các phu nhân tới đây chơi thì ở trong cung điện này, giờ toàn bộ đều tiện nghi cho hai người.

"Đi vào coi thử." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được."

Sở Diệp bước vào trong cung điện, bên trong bày biện thập phần xa hoa. "Cung Thần thật là biết hưởng thụ mà!" Sở Diệp nhịn không được nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Tiểu Bạch nhảy ra leo lên nằm trên giường làm bằng Thuý Ngọc Nguyên Thạch, lười biếng nói: "Sinh hoạt xa xỉ làm cho người ta sa đoạ mà! Chủ nhân ngươi vẫn phải học cách chịu đựng khổ nhọc đi nha!"

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, nghĩ thầm: Hắn vẫn luôn giỏi chịu khổ nhọc mà, mà thật ra cái bộ dáng lười biếng của Tiểu Bạch như thế này mới giống như là sa đoạ đó.

......

Tin tức Cung Thần đưa Thiên Hà hoa lâm cho Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rất nhanh lan truyền rộng rãi, trong nhất thời rất nhiều người đều cảm thấy không thể tượng tượng ra được.

Triệu Xuyên đi trong rừng hoa, không dám tin mà nhìn Sở Diệp. "Sao mà đảo chủ lại tặng Thiên Hà hoa lâm cho hai người vậy, linh hoa, linh thảo trong rừng cũng không có bị bứng đi?" Triệu Xuyên tràn đầy khó hiểu hỏi. Triệu Xuyên thầm nghĩ: Trước kia Sở Diệp đã từng hỏi hắn Thiên Nhàn Đảo có chỗ nào rộng rãi thích hợp cho đàn ong quy mô lớn sinh sống hay không, hắn thuận miệng nhắc tới Thiên Hà hoa lâm, lúc đó hắn cũng chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi! Có ai ngờ hai người vậy mà thật sự dọn vô ở trong Thiên Hà hoa lâm luôn.

Sở Diệp cười nói: "Đảo chủ phi thường thích trà Sơ Văn nấu cho nên ban chỗ này cho chúng ta đó mà."

Triệu Xuyên tràn đầy hâm mộ, "Không ngờ pha được trà ngon còn được chuyện tốt như vậy, đảo chủ cũng quá hào phóng rồi, bây giờ ta bắt đầu học pha trà có kịp không?"

Sở Diệp liếc nhìn Triệu Xuyên, "Chuyện pha trà này cũng phải dựa vào thiên phú."

Triệu Xuyên gật đầu, ủ rũ nói: "Cũng đúng, mà quán trà còn mở cửa không?"

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Chắc vẫn mở cửa chứ."

Sở Diệp cười nói: "Thật ra có cái rừng hoa này từ giờ trở đi ăn no chờ chết cũng được."

Triệu Xuyên nghe vậy mà ghen ghét trừng mắt liếc Sở Diệp, "Đảo chủ cũng quá hào phóng rồi, bên ngoài giờ đang bàn tán sôi nổi đó."

Sở Diệp tò mò, "Bàn tán? Bán tán chuyện gì?"

Triệu Xuyên ngó Sở Diệp mới nói: "Gì cũng có nói hết! Đều là đoán nguyên nhân đảo chủ tặng rừng hoa cho huynh, có người nói huynh tặng mỹ nữ cho đảo chủ, có người nói huynh cho đảo chủ ăn mê hồn canh, có người nói, đảo chủ..."

"Đảo chủ làm sao đó?" Sở Diệp hồ nghi hỏi.

Triệu Xuyên cười khô khan nói tiếp: "Còn có người nói đảo chủ có hứng thú với Lâm lão bản."

Sở Diệp lắc đầu, "Mấy người đó toàn là đoán mò, đảo chủ cưới nhiều mỹ nữ như vậy, vừa nhìn là biết thẳng tăm tắp. Chuyện này thật ra rất đơn giản, đảo chủ với chúng ta chí thú hợp nhau, cảm thấy đúng là tri âm khó tìm, đảo chủ mới nhất thời hứng khởi đem tặng Thiên Hà hoa lâm cho chúng ta."

Triệu Xuyên chớp chớp mắt, "Tri âm khó tìm?"

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Phải rồi!"

Vẻ mặt Triệu Xuyên vặn vẹo, "Bên ngoài toàn là suy đoán không đáng tin cậy, nhưng mà nghe lý do Sở thiếu huynh vừa nói xong ta thấy còn không đáng tin cậy bằng lời đồn đãi bên ngoài nữa."

Sở Diệp: "......" Thật đúng là như vậy mà!

......

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ổn định ở Thiên Hà hoa lâm rồi một lần nữa mở một cái cửa hàng. Quy mô cửa hàng mới khai trương rộng gấp ba lần so với quán trà lúc trước, trong tiệm không những bán trà còn bán linh thảo, mật ong, linh tửu, chiến lợi phẩm trước đây của hai người... Sở Diệp vì kiếm tiền coi như khai hoả toàn bộ hoả lực, cái gì kiếm được tiền là bán cái đó. Đồ bán trong cửa hàng có nguồn tiêu thụ rất tốt, kiếm lời cũng kha khá, chẳng qua kiếm được nhiều tiền nhất vẫn là dược tề. Trước mặt Cung Thần đã bại lộ thân phận Dược tề sư rồi cho nên Lâm Sơ Văn đơn giản là giao gần hết dược tề để đó không dùng tới cho Cung Thần xử lý, Cung Thần cho cái giá cũng rất khá.

Sở Diệp lại lần nữa đào sát hố, để mau chóng luyện chế ra sát khí Sở Diệp lục tục đào tới năm cái sát hố. Xương thú biển Thiên Nhàn Đảo bỏ đi rất nhiều, đều không cần tốn tiền, trong túi Sở Diệp có tiền, chuyện thu thập xương thú cũng không cần phải tự mình đi làm. Sở Diệp mời Triệu Xuyên giúp đỡ thu thập, chỉ bỏ ra tiền phí nhân công đã thu hoạch được rất nhiều xương thú. Sau khi đào xong sát hố, phụ trách ngao luyện sát khí vẫn như cũ là tiểu hồ ly.

Thời gian mấy năm nay thực lực của tiểu hồ ly tăng lên mãnh liệt nhanh chóng, năng lực khống chế lửa cũng đề cao rất nhiều, nếu không phải như thế thì một con hồ ly như Tuyết Bảo không có cách nào đồng thời tiến hành ngao luyện nhiều sát khí như vậy.

Tiền lời bán dược tề rất phi thường, Lâm Sơ Văn dọn sạch dược tề tồn kho thôi mà đã thu về sáu ngàn vạn. Hơn sáu ngàn vạn này Sở Diệp đều đổi thành các loại vật tư tu luyện thích hợp cho mấy đứa nhỏ. Được duy trì vật tư sung túc thực lực mấy đứa nhỏ lại tăng lên nhanh chóng.

Lâm Sơ Văn nói với Tiểu Bạch: "Thực lực Tiểu Bạch dạo gần đây tăng lên nhanh quá!"

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Gần đây toàn dùng các loại thiên tài địa bảo, tốc độ tăng thực lực của mấy đứa nhỏ rất nhanh, nhưng tính so sánh thì tốc độ tăng của Tiểu Bạch là nhanh nhất. Sở Diệp cảm thấy gần đây Tiểu Bạch hình như có hơi lười, nhưng dù sao nó cũng là Hồn Thú huyết mạch cực phẩm, tuỳ tiện tu luyện một chút thôi mà tốc độ cũng nhanh hơn so với Hồn Thú huyết mạch bình thường, Tiểu Bạch lại còn trành thú như Mặc Đoàn Tử nữa.

"Mặc Đoàn Tử lăn lộn ở Thiên Khốc Hải Vực cũng không tệ." Sở Diệp nói. Trước đó Mặc Đoàn Tử lặng lẽ đi theo Huyết Đấu vào Thiên Khốc Hải Vực, thuận lợi tìm được Hàn Âm Linh Tuyền trong đó. Phần lớn Hồn Thú mà bị dính chút xíu Hàn Âm Linh Tuyền thôi là đã dễ dàng bị hàn khí xâm lấn, chiến lực suy giảm. Nhưng đối với Mặc Đoàn Tử thì Hàn Âm Linh Tuyền lại là thứ phụ trợ tu luyện tuyệt hảo.

Sở Diệp thường thường quan sát trạng thái của Mặc Đoàn Tử thông qua cảm ứng, bây giờ Mặc Đoàn Tử bơi lội cả ngày trong Hàn Âm Linh Tuyền, tựa hồ thập phần hưởng thụ.

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, "Mặc Đoàn Tử đi cũng khá lâu rồi ha!"

Sở Diệp gật đầu, "Cũng được một thời gian rồi."

"Khi nào mới trở về đây!" Lâm Sơ Văn thì thầm.

Sở Diệp bĩu môi, "Nó chơi đùa trong Hải Vực vui vẻ lắm, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại đâu."

Lâm Sơ Văn nói với Sở Diệp: "Mặc Đoàn Tử sắp thăng cấp Chiến Tướng thất giai chưa?"

Sở Diệp gật đầu, "Chắc trong hai ngày tới."

Lâm Sơ Văn cười cười, "Vậy rất tốt." Thiên Khốc Hải Vực khiến người ta nghe tiếng sợ vỡ mật hình như lại là phúc địa của Mặc Đoàn Tử kìa. Mặc Đoàn Tử tiến giai thành công thì thực lực của Tiểu Bạch chắc lại nhảy vọt thêm.

Sở Diệp gật đầu "Ừm" một tiếng, Mặc Đoàn Tử có thể tìm được Hàn Âm Linh Tuyền thật sự là may mắn, có thể giúp hắn tiết kiệm được mớ tiền.

Lâm Sơ Văn nhìn về phía Tiểu Bạch, hơi thở trên người Tiểu Bạch không được ổn định, chắc do gần đây Mặc Đoàn Tử phải tiến giai, một khi Mặc Đoàn Tử tiến giai Tiểu Bạch lại kéo theo tiến bộ vượt bậc.

"Thiên Khốc Hải Vực này hình như thập phần thần bí." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, "Huynh phát hiện ra gì hả?"

Sở Diệp gật đầu, "Hình như có U Linh Thuyền bên trong đó."

Lâm Sơ Văn cau mày, hỏi: "U Linh thuyền sao?" Thiên Hải Vực rộng lớn vô cùng, mỗi năm thuyền gặp chuyện ngoài ý muốn trên biển đếm không hết, một số thuyền đắm lại xảy ra dị biến, sẽ thành U Linh thuyền. Phần lớn U Linh thuyền cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng tràn ngập cơ duyên. Trong biển có rất nhiều U Linh thuyền từng được sử dụng để vận chuyển vật tư từ hàng ngàn, thậm chí hàng vạn năm trước, mỗi khi tìm được một con thuyền như vậy trong chốc lát là có thể phất nhanh, giàu trong một đêm rồi.

Nghe nói năm xưa Hải Long Cung chỉ là một thế lực nho nhỏ, thế lực này năm đó trở nên giàu sang trong một đêm chính là do vớt được U Linh thuyền. Năm đó Hải Long Cung trục vớt được một chiếc U Linh thuyền kỳ dị, trên thuyền toàn là trứng yêu thú. Lúc vớt ra phần lớn trứng yêu thú đều đã bị mất hoạt tính, chẳng qua vẫn còn được vài quả vẫn còn sinh cơ. Năm đó Hải Long Cung tuyển chọn một nhóm người khế ước mấy quả trứng yêu thú đó, nghe nói mấy quả trứng kia toàn là trứng Giao Long, những Hồn Sư Hải Long Cung khế ước trứng Giao Long ấp nở ra toàn là Giao Long. Phẩm chất của mấy con Giao Long đó đều cực kỳ cao, rất nhanh đã tiến vào Vương giai. Trong chốc lát Hải Long Cung xuất hiện mấy Hồn Vương khế ước Giao Long nên thế lực nhanh chóng khuếch trương, rất nhanh trở thành thế lực đỉnh cấp.

Năm đó Hải Long Cung phất nhanh chỉ trong một đêm khiến cho rất nhiều thế lực tranh nhau noi theo. Rất nhiều U Linh thuyền thập phần nguy hiểm, trong thuyền ẩn giấu một số hung thú quỷ dị, dễ dàng phát sinh đủ kiểu dị biến, rất nhiều thế lực trong quá trình trục vớt U Linh thuyền gặp phải cảnh toàn quân bị diệt. Đương nhiên, cũng có một vài thế lực thu hoạch rất phong phú trong quá trình trục vớt hải thuyền.

Theo như Sở Diệp biết, một vài thế lực còn tìm thấy linh dược đã tồn tại hàng ngàn năm trên U Linh thuyền, cũng có thế lực tìm được rất nhiều nguyên thạch, hoặc tìm được dược lô cùng với một vài loại dược tề có từ ngàn vạn năm trước... Cơ duyên tiềm tàng trong U Linh thuyền cực kỳ khó có thể tưởng tượng ra được, rất Hồn Sư gần hết tuổi thọ đều sẽ mạo hiểm đi trục vớt U Linh thuyền để tìm kiếm cơ duyên. Nghe nói từng có Hồn Sư tìm được dược tề phụ trợ đột phá trong U Linh thuyền, thế là tiến giai trở thành Hồn Vương, trong chớp mắt tuổi thọ lại tăng thêm ba trăm năm nữa.

"Trong Thiên Khốc Hải Vực hình như không chỉ có một chiếc U Linh thuyền đâu."

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, "Mặc Đoàn Tử không phải là muốn đi thăm thú hết mấy chiếc U Linh thuyền đó chứ?"

Sở Diệp gật đầu, "Ừm, hình như nó có ý định này."

Lâm Sơ Văn: "...... Có nguy hiểm gì không?"

Sở Diệp nheo mắt, "Đối với Hồn Thú khác mà nói thì U Linh thuyền nguy hiểm vạn phần nhưng đối với Mặc Đoàn Tử thì nguy hiểm chắc không tính là quá lớn." Bản thân Mặc Đoàn Tử đã thích trà trộn vào những địa phương âm khí nồng đậm giống như mộ cổ, U Linh thuyền cũng coi như là một loại mộ địa.

Lâm Sơ Văn nhớ tới chỗ đặc thù của Mặc Đoàn Tử tâm tình cũng thả lỏng hơn. "Nhìn điệu bộ này trong thời gian ngắn Mặc Đoàn Tử chưa về đâu."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Hơn phân nửa là vậy rồi."

Lâm Sơ Văn cười nói: "Một khi đã như vậy thì cứ kêu Mặc Đoàn Tử lăn lộn bên kia đi, không chừng còn có thể gặp được cơ duyên lớn."

Sở Diệp gật đầu, "Đúng đó! Nếu có thể kiếm được đống lớn tiền thì tốt quá rồi."

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro