CHƯƠNG 270 HUYẾT HỒNG TINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn làm ổ trong động phủ, người tới thăm viếng cứ nối liền không dứt.

"Lâm tiền bối, có tin tức Huyết Hồng Tinh ngươi cần rồi ." Tư Đông Phong nói.

Lâm Sơ Văn vui vẻ hỏi: "Thiệt hả? Đối phương cần dược tề gì? Hay loại tài nguyên nào?" Thất Thải Huyễn Điệp của Lâm Sơ Văn đã dừng tại Chiến Tướng cửu giai rất lâu rồi, Huyết Hồng Tinh có tác dụng hỗ trợ Thất Thải Huyễn Điệp thăng cấp Vương giai.

Trên thực tế Lâm Sơ Văn đã chuẩn bị đầy đủ dược tề, linh vật để Thất Thải Huyễn Điệp đột phá Vương giai từ lâu rồi. Chỉ là tư chất của Thất Thải Huyễn Điệp kém cỏi hơn nhiều so với Tiểu Bạch, Tuyết Bảo nên khó khăn khi đột phá Vương giai cao hơn rất nhiều, cho nên nếu có thể chuẩn bị đầy đủ được bao nhiêu Lâm Sơ Văn vẫn hy vọng có thể chuẩn bị được đầy đủ bấy nhiêu.

Tư Đông Phong hơi khó xử, "Lâm Chu Tuyết tiền bối muốn gặp tận mặt nói chuyện với ngươi."

"Lâm Chu Tuyết, trưởng lão Hồn Vương của Huyết Nguyệt Tông?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Vậy thì cứ gặp thôi." Lâm Sơ Văn nói.

Lâm Sơ Văn với Sở Diệp hẹn gặp mặt Lâm Chu Tuyết ở Phong Vân Lâu.

Sở Diệp nhìn thấy hai người phía sau Lâm Chu Tuyết sắc mặt trở nên quỷ dị, Lâm Chu Tuyết lần này tới đây mang theo hai người Tống Uyên, Tống Li, Tống Li chính là nữ tu lần trước trong bí cảnh tuyên bố rằng nếu hối hận sẽ đi ăn cớt đó.

"Lâm đạo hữu, hân hạnh gặp mặt." Lâm Chu Tuyết nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu với Lâm Chu Tuyết, nói: "Hân hạnh gặp mặt."

Quạ đen đứng một bên kêu quạc quạc. Tính ra là ba người trước mặt đều có xích mích với Ô Ô, vốn dĩ Lâm Sơ Văn muốn thu Ô Ô vào trong Hồn Thất, chẳng qua Ô Ô chết sống gì cũng không thích vào đó. Quạ đen vỗ cánh phành phạch trong phòng khách, bay lượn khắp nơi cứ như sợ người khác không chú ý tới nó vậy á.

"Lâm thiếu khế ước con quạ đen này hả?" Lâm Chu Tuyết hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Lâm Chu Tuyết nhìn về phía Ô Ô, kỳ thật khi còn trong di tích Lâm Chu Tuyết cũng cảm thấy Ô Ô khá đặc biệt, tuy nhiên cân nhắc tới lui vẫn bỏ qua. "Nghe nói con quạ đen này phản phệ tương đối nhỏ hả?"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Không sai." Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Ô Ô có phải là Môi Vận Quạ đâu mà! Đối phương phát động nguyền rủa về cơ bản sẽ không có ảnh hưởng gì đối với ký chủ. Ô Ô còn có năng lực chúc phúc, hồi còn trong bí cảnh Ô Ô thường xuyên xàm xí cái gì mà "chúc phúc", nhưng mà cả đám tu sĩ vừa nghe "Môi Vận Quạ chúc phúc" đều sợ hãi tránh còn không kịp. Trên thực tế, Ô Ô chúc phúc cực kỳ hữu hiệu, trước đó Ô Ô chúc phúc cho Mộc Tiên Điểu Thuý Vũ, chúc cho thân thể mau chóng khôi phục, sau khi chúc phúc xong vậy mà thân thể Thuý Vũ thật sự chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều. Ô Ô bây giờ mới chỉ là Tướng cấp, một khi thăng cấp Vương giai hiệu quả chúc phúc sẽ càng thêm xuất chúng. Lâm Sơ Văn cau mày, trong tiềm thức không muốn dây dưa thêm vấn đề này của Ô Ô nữa.

"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, không biết Chu Tuyết đạo hữu muốn đổi lấy cái gì? Điều kiện không quá đáng là đều có thể nghĩ ra biện pháp." Lâm Sơ Văn nói.

Lâm Chu Tuyết trầm ngâm một hồi mới mở miệng, "Không biết Lâm thiếu có thể luyện chế được dược tề Vong Trần hay không?"

Lâm Sơ Văn lắc đầu tiếc nuối nói: "Xin lỗi, ta không có phương thuốc." Dược tề Vong Trần có thể xoá đi ký ức, người và Hồn Sủng đều có thể sử dụng, một ít người nếu gặp phải chuyện quá đáng sợ, gieo lại khúc mắc trong lòng thì có thể dùng Vong Trần dược tề để rửa sạch. Vong Trần càng được dùng để xoá đi ký ức Hồn Sủng nhiều hơn, chủ nhân chết đi rồi mà Hồn Sủng vẫn còn sống sót thì có thể đổi một chủ nhân khác. Mà nếu quan hệ của Hồn Sủng với chủ nhân ban đầu quá mức sâu nặng cũng sẽ ảnh hưởng tới khế ước mới, nhưng sau khi uống dược tề Vong Trần tẩy sạch ký ức thì việc lập khế ước mới sẽ càng dễ dàng hơn nhiều.

Lâm Chu Tuyết lắc đầu nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc."

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Hai bên không đạt được thoả thuận, Lâm Chu Tuyết mất mát rời đi.

Lâm Sơ Văn cũng không quá thất vọng khi không lấy được Huyết Hồng Tinh, có rất nhiều con đường bồi dưỡng Thất Thải Huyễn Điệp lên Vương giai, tuy rằng không đổi được Huyết Hồng Tinh thì thật tiếc nuối, nhưng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Sở Diệp hỏi Lâm Sơ Văn: "Đệ sao đó? Có vấn đề gì hay sao?"

"Không có gì, đệ chỉ cảm thấy trùng hợp ngẫu nhiên quá mà thôi." Lâm Sơ Văn trả lời.

Sở Diệp thắc mắc: "Trùng hợp ngẫu nhiên ra sao?"

"Ô Ô có đưa cho đệ một chiếc nhẫn, trong đó có truyền thừa dược tề thuật, mà lại còn có phối phương Vong Trần dược tề nữa." Lâm Sơ Văn nói. Lâm Sơ Văn nheo mắt, truyền thừa dược tề thuật Ô Ô đưa có phần giống với truyền thừa tuyệt mật của Vạn Thú Điện, giá trị không thể đong đếm.

Sở Diệp: "....." Thật sự là trùng hợp sao? Hay là Lâm Chu Tuyết biết gì rồi cho nên mới tới cố ý thử.

Sở Diệp nói với Ô Ô: "Ô Ô, chiếc nhẫn kia của ngươi từ đâu mà có vậy?"

Ô Ô rầu rĩ nói: "Là người khác dâng lễ cho ta đó!"

Sở Diệp cau mày, "Không ngờ còn có người dâng lễ cho ngươi nữa?"

Ô Ô lé mắt ngó Sở Diệp, giống như đang nói ngươi xem thường ai đó hả? Làm sao không có ai dâng lễ cho ta chứ hả?! Ô Ô đập cánh nói: "Ngươi có biết chủ nhân chiếc nhẫn này chết như thế nào không? Nghe nói là bị phản phệ mà chết đó, nữ nhân đó có tu vi Hồn Sư cửu giai vì muốn khế ước với Phong Thú Vương cấp mà dùng Khiên Hồn dược tề."

Sở Diệp cau mày, "Nghe nói?"

Ô Ô vỗ cánh nói: "Lúc đó ta còn chưa sinh ra đời đâu!"

Sở Diệp: "......"

"Khiên Hồn dược tề nha!" Lâm Sơ Văn lẩm bẩm. Khiên Hồn dược tề có thể kiềm chế được linh hồn của Hồn Thú giúp gia tăng tỷ lệ khế ước, nhưng nếu chênh lệch hai bên quá lớn vẫn không có khả năng thành công. Khiên Hồn dược tề sẽ gây tổn thương tới tâm trí của Hồn Thú ở một mức độ nhất định, vì thế nó thuộc về phạm trù cấm dược.

Ô Ô gật đầu, cười lạnh nói: "Chắc hẳn là tu sĩ đời thứ hai, được nuông chiều tới mức không biết trời cao đất dày là gì."

Sở Diệp: "Sau đó thì sao..."

Ô Ô nhún vai, nói: "Sau đó bị phong thú nuốt luôn, tuy nhiên con Phong Thú kia cũng không có kết cục tốt, sau khi Vạn Thú Điện phái người tới đây tìm kiếm tung tích của nữ tu kia thì phát hiện nữ tu đã chết dưới tay Phong Thú nên giết luôn Phong Thú." Ô Ô thở dài nghĩ thầm: Nói trắng ra thì bí cảnh này hồi đó cũng chỉ là bãi chăn nuôi của Vạn Thú Điện mà thôi.

Sở Diệp cau mày thổn thức.

......

Phong Vân Lâu.

"Lâm thiếu còn chưa thoả thuận xong với Lâm Chu Tuyết tiền bối sao?" Tư Đông Phong hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Không được, nàng yêu cầu Vong Trần dược tề, mà ta không có."

"Không thể đổi cái khác sao?" Tư Đông Phong nhịn không được hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Nàng không có Vong Trần dược tề sẽ không đổi, mà ta cũng không có phối phương của Vong Trần dược tề."

Tư Đông Phong hít sâu một hơi, la lên: "Vong Trần dược tề à! Nghe nói trong Di Tích Vạn Thú có khả năng có phối phương Vong Trần dược tề đó."

Lâm Sơ Văn cau mày liếc Tư Đông Phong, "Trong di tích có sao?" Quả thật trong di tích có, còn rơi vào trong tay cậu rồi, chỉ là làm sao Tư Đông Phong lại biết là trong di tích có vậy?

Tư Đông Phong gật đầu, "Nghe nói trước giờ thư viện Thiên Nguyệt đi Di Tích Vạn Thú khế ước linh thú chỉ là thuận tiện mà thôi, mục đích chân chính là tìm một phần truyền thừa dược tề thuật cơ."

Sở Diệp: "......"

"Nghe nói Vạn Thú Điện từng có một vị nữ nhi của điện chủ phân điện trộm lẻn vào trong Di Tích Vạn Thú rồi chết trong đó, truyền thừa dược tề thuật cũng đánh rơi trong bí cảnh luôn."

Sở Diệp: "......" Sở Diệp thắc mắc hỏi Tư Đông Phong: "Chuyện này chắc hẳn là bí mật, làm sao Tư thiếu lại biết được?"

Tư Đông Phong cười cười, "Chuyện này... Là Phi Tuyết vô tình nghe được người thư viện Thiên Nguyệt nói." Lúc trước Tư Phi Tuyết cũng vào trong bí cảnh Vạn Thú Điện, một tu sĩ của thư viện Thiên Nguyệt vừa ý Tư Phi Tuyết, rồi dưới sự hướng dẫn của Tư Phi Tuyết mà toàn bộ chuyện gì nên nói hay không nên nói đều nói hết ra.

"Người thư viện Thiên Nguyệt tìm trong bí cảnh tận hai năm nay, đều sắp đào ba thước đất mà vẫn không tìm ra được, đoán rằng truyền thừa dược tề đã bị người ta cầm mang ra khỏi bí cảnh rồi." Tư Đông Phong nói. Sau khi người thư viện Thiên Nguyệt rời khỏi Tư Phi Tuyết cũng không cam lòng nên ở lại bí cảnh tìm thêm một hồi nữa nhưng vẫn không tìm ra được.

Sở Diệp: "....." Chiếc nhẫn thật sự bị Ô Ô chôn dưới đất, hồi thư viện Thiên Nguyệt đào đất cũng đào không nghiêm túc nha! Thư viện Thiên Nguyệt là thế lực lớn đến vậy mà còn mơ ước truyền thừa dược tề thuật này thì chắc chắn truyền thừa này không đơn giản nha!

Tư Đông Phong cười nói: "Thư viện Thiên Nguyệt chắc là cũng không kiếm ra được, Lâm thiếu cũng có thể vào trong đó thử coi sao! Nếu tìm được có lẽ sẽ có cơ hội thăng cấp thành Dược tề sư Thiên cấp đó."

Sở Diệp: "......"

Lâm Sơ Văn cười cười, "Thư viện Thiên Nguyệt mà còn tìm không ra, ta làm gì có bản lĩnh kiếm ra được!"

Tư Đông Phong lắc đầu, "Chuyện này không nói chính xác được, người may mắn đi dạo trên đường cũng có thể gặp được linh thảo cực phẩm, người xui xẻo dù có vào sâu trong di tích tràn đầy bảo vật cũng chỉ có thể tay không mà về, suy cho cùng nhìn hai vị đều là giống người may mắn ngập trời mà."

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Đã quá lâu rồi, truyền thừa dược tề thuật kia không chừng đã bị người ta mang ra ngoài mất từ sớm rồi."

Tư Đông Phong gật đầu, "Đúng đó! Nói không chừng rơi vào tay tu sĩ nào đó không hiểu biết rồi mai một đi."

Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Bữa trước Lâm Chu Tuyết quả nhiên là thử cậu rồi?! Nếu Tư Đông Phong có con đường biết được các bí mật này có lẽ Lâm Chu Tuyết cũng có khả năng biết được.

Sở Diệp nheo mắt nghĩ thầm: Cây to đón gió nha! Không biết Lâm Chu Tuyết đang có ý định gì.

Tư Đông Phong cau mày, "Tiền bối Lâm Chu Tuyết có chút giao tình với gia sư, nếu không thì Huyết Hồng Tinh..."

Lâm Sơ Văn lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần đâu." Chỉ là Huyết Hồng Tinh mà thôi, nếu lấy được thì tốt, mà nếu không có được thì cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, thiên hạ có nhiều thứ tốt như vậy, Huyết Hồng Tinh cũng không đáng để cho cậu hao tâm tổn trí như vậy.

Tư Đông Phong nhìn thấy thái độ của Lâm Sơ Văn, ước chừng cũng có thể đoán được suy nghĩ của Lâm Sơ Văn, gật gật đầu nói: "Vậy được rồi." Tư Đông Phong nghĩ thầm: Lâm Sơ Văn chính là Dược tề sư Địa giai mà! Người muốn nịnh bợ vô số kể, quả thật không cần phải vì một viên Huyết Hồng Tinh mà liều mạng với Lâm Chu Tuyết làm chi.

......

Trong quán trọ.

"Sư phụ, Tư Đông Phong nói Thiên Nguyên dược tề đã bị đổi đi rồi." Tống Li nói.

Lâm Chu Tuyết cau mày hỏi: "Bị đổi đi rồi à?"

Tống Li gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Cầu Vồng dược tề thì sao?"

Tống Li lắc lắc đầu, nói: "Cũng bị đổi đi rồi."

Lâm Chu Tuyết cau mày, "Nói vậy là Lâm Sơ Văn không có hứng thú với Huyết Hồng Tinh rồi."

Tống Li cau mày nghĩ thầm: Tuy rằng Huyết Hồng Tinh quý giá nhưng giá trị cũng coi như bình thường, chỉ vì Thất Thải Huyễn Điệp của Lâm Sơ Văn kẹt lại Chiến Tướng cửu giai đỉnh phong mới cần gấp thứ này. Chẳng qua sư phụ muốn dùng Huyết Hồng Tinh để bắt chẹt Lâm Sơ Văn sợ là khó lòng làm được rồi.

Tống Li cau mày, nhịn không được hỏi: "Sư phụ, có phải con Môi Vận Quạ kia có vấn đề gì hay không?"

Lâm Chu Tuyết cau mày, chần chờ một hồi lâu sau mới trả lời: "Con Môi Vận Quạ đó có thể là Hồn Sủng cực phẩm." Lâm Chu Tuyết khẽ thở dài một hơi, nếu Hồn Sủng đã rơi vào tay Lâm Sơ Văn thì mình cũng không còn cơ hội nào nữa rồi, cũng không cần phải giấu giếm chi nữa.

Tống Li hết hồn hỏi: "Không có khả năng, có Hồn Sủng cực phẩm mà Vạn Thú Điện lại không giữ lại cho mình sao? Làm sao lại thả vào trong bí cảnh?"

Lâm Chu Tuyết hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tông môn chúng ta được thành lập bởi các đệ tử Vạn Thú Điện năm xưa rời đi nên có quan hệ mật thiết với Vạn Thú Điện. Vạn Thú Điện từng thả một đám trứng linh thú vào trong bí cảnh, đống trứng linh thú này được khai quật từ trong di tích thượng cổ mà ra, lúc bỏ vào trong bí cảnh đã mất đi hoạt tính rồi. Giám định sư giám định trứng linh thú tại thời điểm đó kết luận rằng phẩm tướng của loạt trứng linh thú này toàn bộ đều là thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm."

Tống Li nghe Lâm Chu Tuyết nói mà đôi mắt dần dần trợn to, nhịn không được nói: "Quá đáng tiếc."

"Đúng vậy! Năm xưa người Vạn Thú Điện cũng không cam lòng cho nên thả loạt trứng linh thú này vào linh tuyền trong di tích để ấp. Linh thú năm đó nuôi thả bên trong di tích Vạn Thú Điện chắc chắn là không có Môi Vận Quạ, ta nghĩ có khi nào con Môi Vận Quạ đó là được ấp nở từ loạt trứng trong thượng cổ di tích hay không nè."

Tống Li hết hồn la lên: "Không thể nào."

Nếu trứng linh thú thượng cổ nở ra, thật sự có khả năng chính là linh thú cực phẩm. Vậy thì con Môi Vận Quạ kia có khả năng không phải là Môi Vận Quạ, linh thú cực phẩm thông thường đều có năng lực nguỵ trang. Vốn dĩ Lâm Chu Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng Sở Diệp mắt sáng như sao, có kinh nghiệm lựa chọn Bạch Hổ rồi cho nên rất nhiều người đều suy đoán rằng Sở Diệp có hoả nhãn kim tinh*. Hiện giờ Lâm Sơ Văn khế ước một con quạ đen khiến Lâm Chu Tuyết không nhịn được nghĩ đông nghĩ tây.

"Có lẽ chỉ là ta suy nghĩ nhiều mà thôi, dù sao loạt trứng linh thú năm xưa chắc hẳn đều là trứng chết mới đúng, đã nhiều năm như vậy nếu muốn ấp nở thì chắc hẳn đã nở ra từ lâu rồi." Lâm Chu Tuyết yếu ớt nói.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

*Hoả nhãn kim tinh: Mắt thần Tôn Ngộ Không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro