CHƯƠNG 272 NGŨ ĐỘC LÃO TỔ XONG ĐỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Phong Châu.

"Huynh khoanh vùng vị trí chưa?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, "Sắp xong rồi, chắc là bọn chúng trốn tới một thôn trang nhỏ ở phía Đông rồi."

"Trốn tới thôn trang nhỏ sao? Khó trách Đường đạo hữu lại về tay không." Lâm Sơ Văn lắc đầu nói.

Để tránh cho Ngũ Độc lão tổ kịp chạy trốn mất nên lúc tới gần sát mục tiêu Sở Diệp không cưỡi theo Kinh Trập Long nữa mà chỉ đi bộ tới đích. Sở Diệp nhìn la bàn, "Ở ngay gần đây rồi."

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Ngũ Độc lão tổ này thật đúng là co được dãn được mà!" Lâm Sơ Văn cau mày, trong ấn tượng của cậu Ngũ Độc lão tổ gắn liền với âm ngoan xảo trá, bản tánh khát máu cho nên Lâm Sơ Văn không ngờ tới đối phương vậy mà sẽ chịu che giấu tung tích lén lút trốn tránh trong một thôn xóm nhỏ thế này.

Sở Diệp nhận được hình ảnh Ảnh Thú gửi về, nói: "Thôn xóm nhỏ này có vài nhà đang phát tang, nhìn thấy là biết đã đắc tội với người ta rồi."

Lâm Sơ Văn nheo mắt nói: "Vậy thì ra tay thôi."

Sở Diệp gật đầu, "Nghe đệ."

Kinh Trập Long, Tiểu Bạch, Tiểu Ngân với tiểu hồ ly nhanh chóng che giấu hơi thở của mình rồi tiến về ngôi nhà đá phía Đông của ngôi làng.

Ngũ Độc lão tổ đang nghỉ ngơi trong căn nhà nhỏ thì bỗng cảm thấy bất an trong lòng. Thực tế thì từ lúc Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vừa về tới Lưỡng Giới Thành thì Ngũ Độc lão tổ đã bắt đầu bất an rồi. Tuy rằng mất mặt nhưng Ngũ Độc lão tổ vẫn lựa chọn né tránh giao chiến. Ngũ Độc lão tổ cả đời kiêu ngạo lại bị hai tiểu bối bức đến khiến cho giấu đầu lòi đuôi trong bụng cũng vô cùng cay cú, nhưng mà nghĩ tới tánh mạng của mình nên lão ta vẫn cắn răng nhịn xuống. Trong khoảng thời gian này Ngũ Độc lão tổ thực ra cũng đang hối hận, hối hận vì năm xưa đã chọn Lưỡng Giới Thành làm nơi thả châu chấu. Nếu năm đó lão ta để tiểu độc vương chọn thả châu chấu ở nơi khác có lẽ sẽ không trêu chọc phải Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rồi.

Ngũ Độc lão tổ đang nhắm mắt dưỡng thần trong căn phòng nhỏ tồi tàn rách nát bỗng dưng mở bừng mắt, giọng điệu âm trầm nói: "Tới rồi." Giọng nói của Ngũ Độc lão tổ đã hoàn toàn mất đi sự ung dung như của ngày xưa đã vậy mà lại có thêm mấy phần tức trào máu khiến cho Phương Danh phải hoảng sợ.

Phương Danh cau mày lẩm bẩm, "Không thể nào." Phương Danh cắn môi không muốn thừa nhận chính mình đang sợ hãi. Phương Danh tự nhủ: Rốt cuộc làm sao mà Sở Diệp biết được vị trí của bọn họ, chẳng lẽ là do mấy tên dân đen bé nhỏ không đáng kể kia sao?

Khí tức của mấy đứa nhỏ Tiểu Bạch, Tuyết Bảo bỗng nhiên dâng cao, lao thẳng về phía căn nhà nhỏ. Cảm nhận được mấy luồng khí thế nho nhỏ bùng phát, Ngũ Độc lão tổ lập tức nhận ra trốn không thoát rồi. Sau khi Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ đột phá tới giờ vẫn chưa từng chiến đấu một cách đàng hoàng cho nên lần này gặp được Ngũ Độc lão tổ liền nhao nhao nhào tới cứ như mèo thấy mỡ.

Độc Giao vốn đang oai phong cực kỳ bị mấy cục bột nho nhỏ bao vây mặt mày lập tức trở nên hung dữ. Kinh Trập Long phun một ngụm long tức về phía Độc Giao, ngay lập tức hơi thở của nó liền bị áp chế. Rồng là loài đứng đầu muông thú, Độc Giao của Ngũ Độc lão tổ không biết sao lại xui xẻo có được chút ít huyết mạch của rồng nên lập tức bị áp chế bởi huyết mạch Long tộc càng tinh thuần hơn từ Kinh Trập Long.

Tiểu Bạch xông lên thả ra Định Hồn Rống, Độc Giao vừa mới suy sụp xong hơi thở lại càng thêm uể oải. Tiểu Bạch vốn là Hồn Thú cực phẩm nên cũng có thể hình thành huyết mạch áp chế đối với Độc Giao. Thực ra chỉ một mình Kinh Trập Long đã quá dư dả khi đối phó với Độc Giao rồi, huống chi còn có Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ thêm vào một tay.

Tiểu hồ ly quát nhỏ một tiếng rồi lấy mấy cái đuôi quấn quanh Độc Giao rồi quẳng nó ra ngoài. Độc Giao nổi xung thiên cắn về phía tiểu hồ ly, tiểu hồ ly nhe ra móng vuốt sắc bén vừa lên liền cho Độc Giao một vuốt. Tiểu Bạch nhìn vết cào trên người Độc Giao cũng không cam lòng thua kém, vô cùng hung hăng xé toạc một tầng da của Độc Giao. Cấp bậc của Độc Giao với Tiểu Bạch ngang nhau nhưng chiến lực của Tiểu Bạch rõ ràng còn cường hãn hơn nhiều so với Độc Giao.

Độc Giao của Ngũ Độc lão tổ bị mấy đứa nhỏ vây quanh tấn công đã liên tiếp thất bại lui binh.

Sở Diệp nhìn Độc Giao, rõ ràng là một con Vương thú nhưng dưới công kích của Tiểu Bạch và mấy đứa nhỏ mà đã từ một con Độc Giao vốn dĩ phải cực kỳ oai phong lại nhìn sao cũng thấy vô tội, đáng thương.

Tiểu độc vương thấy vậy liền triệu hồi Châu Chấu Vương, kết quả mấy con châu chấu vừa ra liền bị Tiểu Bạch rống một tiếng đã lao nhao nổ banh xác.

Sở Diệp nghĩ thầm: Chiến thuật biển côn trùng không phải lúc nào cũng có hiệu quả, với tình huống chênh lệch đẳng cấp quá nhiều thì có bao nhiêu châu chấu đi nữa cũng vô dụng mà thôi.

Phương Danh nhìn Tiểu Bạch với đôi mắt oán độc, nếu năm xưa gã thành công thì bây giờ cũng đã là Hồn Vương rồi.

Đàn Ngân Sí Ong khổng lồ bao vây Phương Danh, chỉ trong giây lát Phương Danh đã bị chích tới chết. Mấy Hồn Sủng ra tay không phí bao nhiêu sức lực đã giải quyết xong Ngũ Độc lão tổ với Phương Danh.

"Hoá ra lại đơn giản vậy sao?" Sở Diệp nhìn Ngũ Độc lão tổ thì thào nói. Năm xưa Ngũ Độc lão tổ như một ngọn núi lớn đè trên đầu hắn, kết quả bây giờ người đã chết như thế này, Sở Diệp bỗng nhiên buông bỏ lo lắng, rồi lại có cảm giác trống vắng.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ngũ Độc lão tổ hình như hơi yếu ha."

Sở Diệp nhếch khoé miệng, nói: "Coi bộ giấu tài nhiều năm như vậy vẫn có chút tác dụng ha." Nói trắng ra là hoàn cảnh tu luyện của Phong Châu kém xa Thiên Nhàn Đảo, chỉ qua mấy năm tu hành bên kia mà tầm nhìn của hắn với Lâm Sơ Văn cũng đã trở nên cao hơn xưa rồi.

Lâm Sơ Văn nhìn thi thể của Ngũ Độc lão tổ với tiểu độc vương, hít sâu một hơi, rồi nói: "Chúng ta quay trở lại Thiên Nhàn Đảo đi." Lần này Lâm Sơ Văn về đây chủ yếu là coi thử tình huống bên này, nếu đã giải quyết xong mọi chuyện rồi thì cũng nên quay trở về bên kia thôi.

Sở Diệp gật đầu nói: "Vậy cũng được." Sở Diệp nghĩ thầm: Một khi con đường buôn bán đã mở ra thì không bao lâu sau chắc chắn sẽ có rất nhiều tài nguyên chảy vào tay hắn, chuyện tiếp theo hắn muốn cân nhắc chính là mài giũa bản thân trong chiến đấu, ba mươi sáu đảo trên Thiên Hải Vực có vô số thú biển nên dắt Hồn Thú theo chinh chiến khắp nơi rèn giũa bản thân mới được.

Sau khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi, những thôn dân thôn Phi Vân trốn đi trước đó mới ló đầu ra. Mấy người vô cùng tò mò vây quanh nhìn thi thể của Ngũ Độc lão tổ với Phương Danh.

"Đây chẳng lẽ chính là Ngũ Độc lão tổ?"

"Hơn phân nửa là đúng rồi."

"Vậy mà dám trốn vào thôn của chúng ta còn nguỵ trang thành lão Thiết Đầu."

"Khó trách mấy người lão Hạ lại chết, lúc trước lão Hạ nói Ngũ Độc lão tổ đã làm rất nhiều chuyện ác, sớm muộn gì cũng bị người ta tiêu diệt cả nhà."

"Ta đã nói mà, gần đây tiểu tử Đại Lực này rất có vấn đề, cứ dùng ánh mắt nham hiểm ngó người khác, ai nào ngờ là người khác giả dạng đâu chứ."

"Đây chắc là tiểu độc vương ha, nghe nói tiểu tử này thủ đoạn độc ác, người chết trực tiếp trong tay hắn cũng phải hằng trăm hàng ngàn, gia hoả này thả châu chấu khiến cho vô số người chết đói, số người chết đói đếm cũng phải mấy chục vạn rồi."

"Ai mà ngờ nhân vật hung tàn như vậy lại chết ở chỗ này của chúng ta chớ."

......

Không bao lâu sau khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi, vô số tu sĩ dũng mãnh tràn vào thôn Phi Vân. Cái thôn ngày thường thậm chí gặp được Hồn Sư cũng hiếm lại nhanh chóng tràn vào vài vị Hồn Vương.

"Đã chết rồi nè!" Người hùng bá Phong Châu mấy trăm năm cứ như vậy chết mất tiêu, khiến cho mấy người có mặt đều có cảm giác không chân thật.

"Ngũ Độc lão tổ trốn kỹ như vậy làm sao mà Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lại tìm ra được vậy?!"

"Không phải Sở Diệp đã tuyên bố treo thưởng rồi sao? Chắc là có người nào mật báo rồi?"

"Treo thưởng thật sự có tác dụng hả?" Lúc trước mấy người đều cảm thấy Sở Diệp tuyên bố treo thưởng chỉ để chọc tức Ngũ Độc lão tổ mà thôi.

......

Tin tức Ngũ Độc lão tổ với tiểu độc vương tử vong nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Ngũ Độc lão tổ tung hoành nhiều năm cứ như vậy chết đi khiến cho rất nhiều người cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Sư phụ, Ngũ Độc lão tổ đã chết rồi." Tư Đông Phong cảm thán nói.

Tư Không Minh hít sâu một hơi, nói: "Nghe nói rồi." Ngũ Độc lão tổ ẩn náu trong một thôn xóm nhỏ nhưng vẫn không tránh thoát nổi sự phát hiện của Sở Diệp rồi bị giết ngay lập tức. Đối thủ cũ nhiều năm một sớm bỗng qua đời, Tư Không Minh vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút ngậm ngùi. Năm xưa Tử La Tông bị thế lực bên ngoài tới tiêu diệt, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi chẳng qua cũng chỉ mới có mấy năm vậy mà khi trở về đã có thể giải quyết được Ngũ Độc lão tổ rồi, nói cho cùng là do phương thiên địa như Lưỡng Giới Thành vẫn còn quá thấp.

"Chắc là không bao lâu nữa Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng sẽ rời khỏi Lưỡng Giới Thành, con dẫn theo mấy sư đệ sư muội đi theo học hỏi thêm chút đi."

Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: "Dạ."

"Nếu có cơ hội thì tiếp xúc nhiều hơn chút nữa với Sở thiếu, Lâm thiếu." Tư Không Minh nói.

Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: "Con hiểu rồi." Tư Đông Phong nhìn ra được, tuy rằng Đường Thiên Túng là Hồn Vương ngũ giai nhưng rất cung kính với Lâm Sơ Văn, tuy rằng bối cảnh Cung Thần sâu dày nhưng cũng rất khách sáo với Lâm Sơ Văn, có thể thấy được bên kia Truyền Tống Trận Lâm Sơ Văn cũng lăn lộn rất tốt, nếu được Lâm Sơ Văn để ý thì khi hắn qua bên biển bên kia phát triển cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tư Đông Phong hít sâu một hơi, tự nhủ: Con đường tu luyện chính là như vậy! Chèo thuyền ngược dòng không tiến ắt phải lùi. Năm xưa hắn chính là một trong những thiếu chủ của Lưỡng Giới Thành, hai người Sở Diệp chỉ là Hồn Sư bình thường mua động phủ từ chỗ hắn, mà bây giờ đã là Hồn Vương nổi tiếng khắp nơi mà hắn lại vẫn còn đang dậm chân tại chỗ.

......

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vừa trở lại Lưỡng Giới Thành chưa bao lâu thì Tư Đông Phong đã tới thăm.

"Đây là... Huyết Hồng Tinh, mà còn tới hai khối." Lâm Sơ Văn bất ngờ nói.

Tư Đông Phong gật đầu, "Gần đây có một Hồn Vương giá lâm Lưỡng Giới Thành bán ra hai khối Huyết Hồng Tinh."

Lâm Sơ Văn cười nói: "Làm phiền Tư thiếu phải lo lắng rồi."

Tư Đông Phong cười nói: "Lâm dược sư nói quá lời rồi." Tư Đông Phong cúi đầu, hai khối Huyết Hồng Tinh này sư phụ phải bỏ ra giá cả vô cùng cao mới giao dịch được, rốt cuộc thì tiền nào của nấy mà.

Lâm Sơ Văn cười cười móc ra mười lọ dược tề rồi nói: "Lô dược tề này sẽ được bán trong hội đấu giá sau này, Tư thiếu có thể chọn hai lọ dược tề trong đây làm thù lao của Huyết Hồng Tinh."

Tư Đông Phong kinh ngạc vui mừng hỏi: "Có thể chứ?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đương nhiên là có thể rồi."

Trong mắt Tư Đông Phong loé lên vài tia kỳ dị, bình thường rất hiếm khi thấy được dược tề Địa giai, giờ chỉ tuỳ tiện lấy ra thôi đã có tới mười lọ. Tư Đông Phong không tránh được cảm thán, Dược tề sư thật là tuyệt vời mà! Khó trách thực lực của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lại tiến bộ mau đến vậy.

Trong mười lọ dược tề còn có Dệt Hồn dược tề gần đây luôn thu hút rất nhiều sự chú ý. Tư Đông Phong lắc lắc đầu, tự nhủ: Cũng không biết Lâm Chu Tuyết nghĩ cái gì mà một hai phải liều mạng đòi Vong Trần dược tề với Lâm Sơ Văn rồi chọc tức Lâm Sơ Văn, Dệt Hồn dược tề không tuyệt vời sao chớ? Dù cho bản thân mình không xài được cũng có thể lấy ra giao dịch với người ta.

Tư Đông Phong cất dược tề xong mới nói: "Sở thiếu, ta muốn qua bên kia Truyền Tống Trận ngó thử coi sao, tới lúc đó hy vọng hai vị chăm sóc chúng ta chút xíu."

Sở Diệp cười nói: "Được mà!" Thân là một trong những đối tác làm mậu dịch giữa hai giới thì chuyện Tư Đông Phong qua bên kia Thiên Nhàn Đảo khảo sát thực tế cũng là chuyện cực kỳ cần thiết.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro