Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng năm gió ôn hòa xen lẫn một chút ấm áp gần vào mùa hạ, một làn gió trộm chui vào từ khe hở cửa sổ, thỉnh thoảng nghịch ngợm xốc vài trang giấy trên bàn làm việc, thỉnh thoảng lại như sợ quấy rầy đến ai đó nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt mọi người, mang đến một chút buồn ngủ.

Tô Dục lười nhác mà không mất phần ưu nhã nghiêng người dựa vào chiếc ghế số pha bên cạnh cửa kính xem văn kiện, tay phải tùy ý mà lắc chén rượu, chiếc ly tỏa ra hương thơm mê người đảo một vòng quanh chén uốn lượn gợn sóng lăn tăn. Tất cả dường như cùng mọi ngày không có gì khác thường nếu không chú ý đến trợ lý công tác ở bên cạnh thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn hắn .

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Tô Dục có chút buồn bực. Nếu nhớ không nhầm thì từ buổi sáng đi vào cổng công ty thì luôn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn hắn như vậy. Lúc đầu hắn còn nghĩ rằng mình suy nghĩ nhiều nhưng khi trợ lý lại dùng ánh mắt tự cho là không ai thấy mà nhìn hắn thì Tô Dục rốt cuộc không nhịn được nữa , buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu, theo thói quen ôn nhu mỉm cười mà dò hỏi trợ lý "cần cù vất vả" của hắn. 

Tô Dục thầm nghĩ nếu đáp án không thể làm hắn hài lòng thì hắn không để ý mà làm cho nàng càng "vất vả cần cù" thêm một chút.

Tiểu trợ lý nhìn Boss nhà mình khóe môi mỉm cười, trong lòng nhịn không được mà chảy xuống hai hàng nước mắt: "Chẳng lẽ là Boss phát hiện ra cái gì? Nếu nói thật có thể bị Boss vô lương cuốn gói không? Ai? Là ai nói làm trợ lý tư nhân của Boss thì tiền đồ vô hạn? Rõ ràng bị thương là là ta."

Biết rõ bản chất ác ma của Boss nhà mình, tiểu trợ lý hít một hơi thật sâu, lấy một tư thế thấy chết mà không sợ mở miệng nói:

- Tô tổng, chuyện là như thế này, hai ngày nay bên trong công ty chúng ta lưu truyền một quyển tiểu thuyết, ừm, cuốn tiểu thuyết này nam phụ không chỉ cùng tên với ngài ,ngay cả thân phận, bối cảnh đều rất tương tự, cho nên ...

Tiểu trợ lý nhìn ánh mắt càng lúc càng thêm ôn nhu của Boss, im lặng mà dời mắt đi.

Thì ra tất cả đều đem hắn làm tiêu khiển sao? Tô Dục nhíu mày, vươn tay :

- Sách đâu ?

Mang áp lực nặng nề trên đầu, tiểu trợ lý nơm nớp lo sợ mà từ trong túi của mình móc ra một quyển sách bìa ngoài sặc sỡ đưa cho Boss, sau đó lùi ra ngoài thật nhanh .

Tiểu trợ lý vậy mà còn mang nó theo bên người! Tô Dục chớp chớp mắt nhìn động tác của trợ lý, sau đó cúi đầu nhìn quyển sách trên tay ----《 Khế ước tình nhân của ác ma tổng giám đốc 》. Tô Dục nhịn không được mà trừu trừu khóe môi, trong lòng có một loại dự cảm xấu.

Đúng như dự đoán, chờ sau khi hắn đọc nhanh như gió mà xem xong quyển tiểu thuyết này, tuy rằng hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh chín hắn thì lúc này có một loại kích động muốn phun tào.

Mẹ nó, quá Mary Sue có được chứ !

Bây giờ tiểu thuyết thật là mang sát khí rất lớn nha! Tô Dục xúc động, hắn cảm giác cả người mình đều không tốt!

Thực ra quyển tiểu thuyết mà Tô Dục xem chính là một quyển đầy ngược luyến tình thâm đang rất thịnh hành, trong quyển tiểu thuyết này còn thêm một vài yếu tố làm giới trẻ cảm thấy hứng thú cho nên rất được hoan nghênh.

Quyển 《 Khế ước tình nhân của ác ma tổng giám đốc 》chủ yếu nói về cô bé mồ côi Kiều Ỷ Mộng từ bé lập chí làm minh tinh nhưng khi nàng thành công ra mắt vì đắc tội nữ minh tinh đang nổi tiếng thì không bị công ty coi trọng , cuối cùng vì có thể đứng ở giới giải trí nàng chỉ có thể chịu khuất nhục mà đồng ý quy tắc ngầm. 

Nhưng "Kim chủ" của nàng chính là người khống chế toàn bộ Châu Á kinh tế, cũng chính là ở trong nước một tay che trời gia chủ của đệ nhất gia tộc Lạc Bắc Minh, chụp ảnh *** uy hiếp bắt nàng ký khế ước làm người yêu của riêng hắn. 

Mà Lạc Bắc Minh trong quá trình bao dưỡng Kiều Ỷ Mộng cũng đối với nàng sinh ra tình yêu mà lại không biết. Cho đến khi nàng bị hắn tổn thương hoàn toàn không chịu được trốn ra nước ngoài thì Lạc Bắc Minh mới hiểu được tình cảm của mình mà đi tìm Kiiều Ỷ Mộng. 

Trong lúc đó Kiều Ỷ Mộng cũng ở nước ngoài gặp được gia chủ Lam gia đang đi công tác, dưới sự một mực chiếu cố của học trưởng nàng vô tình phát hiện mình chính là tiểu công chúa đang lưu lạc bên ngoài của Lam gia, đến lúc này thì một nhà đoàn viên.

 Lạc Bắc Minh cũng ở trong tiệc chúc mừng của Lam gia đối với nữ chính đã đổi tên thành "Lam Ỷ Mộng" cầu hôn, cuối cùng hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc bên nhau Happy ending.

Tô Dục không nhịn được thổ tào: Quyển tiểu thuyết này thật đúng là logic thần kỳ! Chưa nói đến việc nam chính đã từng có vô số tình nhân lại chỉ đem coi các nàng như đối tượng thư giãn làm sao có thể đối đối với nữ chính - một minh tinh bình thường- trong một đêm nảy sinh hứng thú mà sinh ra ý tưởng bao dưỡng lâu dài. 

(*cẩu huyết: những tình tiết kinh điển xuất hiện nhiều trên phim, truyện, gây nhàm chán)

Chỉ riêng chuyện " Chụp ảnh *** uy hiếp" này, nam chính ngươi là gia chủ đệ nhất gia tộc nha, ngươi là người khống chế Châu Á kinh tế nha, ngươi chính là một tay che trời nha, ngươi lại không phải đại thúc hèn hạ, đừng hạ giá thấp bản thân mình như thế! 

Ngay cả một phú nhị đại cần bao dưỡng minh tinh đều không cần dùng ảnh *** để uy hiếp, nam chính, thân phận của ngươi bức người như vậy lại nghĩ ra cái loại biện pháp này không phải là làm cho người khác phun tào này hay sao. 

Ừm, tuy rằng thân phận nam chính sáng mù mắt cũng đã thổ tào rất nhiều rồi.

Về phần nam phụ giống tên Tô Dục trong truyện kia đều là mô tuýt nam phụ trong hầu hết ngôn tình, có gia cảnh cao quý, bề ngoài tuấn mỹ, tính tình ôn nhu, vô tình thích nữ chủ lại muốn mà không được, chỉ có thể như kỵ sĩ yên lặng mà bảo vệ nàng.

Tô Dục đỡ trán, tuy rằng hắn không phải nam phụ trong ngôn tình cẩu huyết kia nhưng nhìn vào người mang tên giống mình trong tiểu thuyết chịu đủ loại khổ ép cũng làm cho người rất đau lòng.

Nhẹ nhàng thở ra, Tô Dục tiện tay đem quyển tiểu thuyết Mary Sue tổn hại thể xác và tinh thần hắn vào trên bàn thì bỗng nhiên không có tâm tình xem văn kiện, dứt khoát dựa vào trên ghế salon đi ngủ, hy vọng khi tỉnh dậy nội dung cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này sẽ biến mất khỏi đầu óc hắn.

Thế nhưng, hắn thật không ngờ, cả cuộc đời này của hắn có lẽ không ách nào thoát khỏi những thứ này.

Ý thức của Tô Dục dần rơi vào hôn mê, hắn cảm giác mình làm mơ một giấc mơ rất dài , giống như không phải mơ, nói cho càng xác thực một chút thì phải dùng tới từ "hồi ức".

Ở trong mơ xuất hiện một bé trai từ từ trải qua thời gian đến lúc thành một thanh niên, có vui cười, hạnh phúc, nhưng cũng thật nhiều bi thương và uất ức.

Hắn nhìn đứa bé trốn ở cầu thang nhìn bóng lưng của cha.

Hắn trải nghiệm thiếu niên mang theo nụ cười ôn nhu khi biết được mình không được phép xuất hiện tại giới thượng lưu thì nội tâm đau khổ cùng không cam tâm.

Hắn cảm thụ được thanh niên ngọc thụ lâm phong phản nghịch mà bước vào giới giải trí chỉ vì muốn được cha chú ý .

Từng chút từng chút , tất cả hỉ nộ ái ố không một chút nào mở rộng về phía hắn.

(* Hỉ nộ ái ố : Vui giận yêu ghét)

Hắn biết rõ những cái này không phải là ký ức của hắn nhưng linh hồn của hắn lại phảng phất dung hòa vào trong đó, đây là một cảm giác rất kỳ diệu.

Cảnh cuối cùng trong mơ dừng lại ở một thân ảnh ưu nhã, khiêm tốn --- mái tóc dài màu vàng buông xuống dùng sợi dây bạc thắt ở trược ngực, làn da nhẵn nhụi trắng nõn như trẻ con, hai mắt màu tím nhạt đầy ưu sầu nhàn nhạt, mũi cao thẳng, đôi môi màu hồng nhạt mỉm cười, vóc dáng cao gầy cân đối, cả người tản ra khí tức ôn nhu mà ưu buồn.

Kết hợp ký ức cùng dung mạo, nếu như Tô Dục vẫn không biết người này là ai thì hắn không xứng làm gia chủ Tô gia nhiều năm như vậy.

- "Ngươi dường như đã biết. "

Một âm thanh hư ảo vang lên.

Tô Dục nhíu mày, xem ra sự việc đã vượt qua hắn khống chế:

-"Cảnh trong mơ của ta là kiệt tác của ngươi? Ngươi là ai ?"

- "Đó không phải là cảnh trong mơ, mà là linh hồn hai người các ngươi đang tiến hành dung hợp."

-"Ngươi nói là ta và nam phụ cuốn tiểu thuyết kia dung hợp với nhau ? Vì sao?"

Đúng vậy, ký ức mà Tô Dục tiếp thu chính là của nam phụ giống tên hắn trong quyển tiểu thuyết kia.

- "Không gian thế giới xuất hiện rối loạn, nam phụ Tô Dục không cẩn thận rơi vào không gian hỗn loạn mà chết, linh hồn của hắn xuyên vào thế giới của ngươi."

Âm thanh hư ảo có vẻ phiền não mà nói.

- "Cho nên?" Tô Dục hỏi.

-"Ưm, thế giới kia nếu không có nam phụ sẽ sụp đổ, cho nên ta chỉ có thể làm ngươi từ thế giới kia thay thế hắn".

- "Thay thế?" Tô Dục không thích từ này, "Ngươi nghĩ là ta sẽ ngoan ngoãn đi theo nội dung kịch bản của ngươi sao ?"

- "Ngươi không cần dựa theo nội dung tiểu thuyết kia, bởi vì quy tắc thế giới kia cũng không chặt chẽ, quy luật thế giới có rất nhiều BUG tự động bù đắp, cho nên thẳng thắn mà nói thì đó đã không phải là thế giới tiểu thuyết ban đầu. Chỉ cần trong thế giới kia còn tồn tại linh hồn của nam chính, nữ chính, nam phụ nữ phụ quan trọng thì thế giới sẽ không sụp đổ. Nói cách khác dù cho là chết cũng không có vấn đề gì"

-"Vậy sao ngươi không trực tiếp đem linh hồn của nam phụ về thế giới kia?"

- "Bởi vì nam phụ đã chết, linh hồn của hắn không thể chịu được xuyên qua thời không. Huống hồ linh hồn của ngươi đã cùng hắn dung hợp thành một ." Ý nói là không phải ngươi thì không được.

Tô Dục đối với việc ép mua ép bán này khá bất mãn, nhưng hắn biết chuyện đến lúc này không còn đường cứu vãn, tuy rằng nghĩ tới tương lai phải sinh hoạt tại một địa phương Mary Sue cẩu huyết như vậy hắn vẫn cảm thấy đau dạ dày, nhưng mà tới đâu hay tới đó đi.

Nghĩ như vậy, ý thức của hắn lại một lần nữa lâm vào hôn mê.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro