Chương 7: Bùng nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương cảm thấy mình rất ngây thơ.

Cô cho rằng mình có thể dễ dàng kiếm một khoản tiền rồi chuồn khỏi nơi này.

Nhưng số phận lại tiếp tục đạp cho cô một cước.

Nếu có thể quay ngược thời gian, cô chắc chắn sẽ cắt nốt bộ râu của lão Bụt trọc dại gái kia.

Đó là ngày diễn ra hội tuyển vợ.

Mẹ con Cám đã thực hiện rất tốt vai trò phản diện của mình trong câu truyện này.

Phương bữa đấy phải dậy sớm vớt bèo, lúc về đến nhà đã thấy hai mẹ con áo quần lụa là xúng xính, loè loẹt như mấy con công đực xoè đuôi gọi bạn tình.

Phương cũng không tính bình luận gì, nhưng mà cái nhìn chòng chọc của Phương đã kích thích Cám.

" Chị Tấm à, em biết em đẹp nhất làng, nhưng chị không cần phải nhìn em thẫn thờ như vậy đâu!"

Nói xong lại nhìn bộ dạng lếch thếch của cô, cười khinh bỉ: "Hôm nay nhà vua mở hội tuyển vợ đấy, chị có đi không? À mà chị đi làm sao được, với bộ dạng rách nát đó thì chỉ tổ tự bôi tro trát trấu vào mặt mình thôi!"

Phương chỉ nhàn nhạt nhìn Cám, nhếch miệng: "Yên tâm, chị chẳng đi đâu, đứng cạnh em lại sợ mang nhục".

Thật lòng mà nói, bộ đồ Cám mặc khiến Phương cảm thấy muốn mù con mắt, nó mặc một cái yếm đỏ rực, khoác bên ngoài cái áo màu xanh đọt chuối, thêm chân váy xanh lam và thắt lưng màu tím lịm.

Sao nó có can đảm mặc thứ đó nhỉ, lẽ nào khiếu thẩm mỹ hai mẹ con nhà này có vấn đề?

Cám thì nghĩ rằng Phương đang khen mình, cười hớn hở, không còn ý định cạnh khoé cô nữa.

Mẹ kế thì nhìn cô hừ lạnh, chỉ chỉ vào nhà.

" Mày muốn đi thì làm hết việc nhà là có thể đi".

Nói xong bà ta như nhớ ra gì đó. Lật đật chạy vào bếp, bưng ra hai thúng đậu trắng và đậu đen.

Phương thầm nghĩ: đến rồi đến rồi, thật đúng kịch bản.

Đợi cô tự kỷ xong thì bà ta đã đổ hai thúng đậu xuống đất.

"Mày phải nhặt đậu đen ra đen, trắng ra trắng, nếu làm không xong thì mày đừng đi nữa!"

Nói xong bà ta cười ré lên rồi dắt tay Cám đi mất.

Phương nhìn đống đậu dưới đất, cảm thấy tiếc của: Với đống đậu đó có thể nấu ra bao nhiêu nồi chè, vậy mà bà già này lại đem đồ ăn đổ xuống đất!.

Không quý trọng đồ ăn thì thần phật chả độ cho đâu!

Phương đang tính cúi xuống dọn thì dừng lại.

Mắc gì mình phải dọn cho bọn họ nhỉ? Hôm nay mình bỏ trốn cơ mà!

Làm osin mấy tháng mà đã có phản xạ của một osin chuyên nghiệp rồi!

Phương chạy như bay về giường, đào bốn cái lọ xương cá lên.

Lọ thứ nhất lấy ra được một bộ áo mớ ba, một cái xống lụa, một cái yếm lụa điều và một cái khăn nhiễu.

Lọ thứ hai lấy được một đôi giày thêu.

Lọ thứ ba đào lên thì thấy một con ngựa bé tí, nhưng vừa đặt con ngựa xuống đất bỗng chốc nó hí vang lên và biến thành ngựa thật.

Lọ cuối cùng thì lấy ra được một bộ yên cương xinh xắn.

Phương bọc quần áo và giày trong một cái khăn, đặt yên vào lưng ngựa rồi dắt ngựa ra ngoài.

Sau khi bước ra khỏi cửa, cô bị cướp, à không, bị Bụt chặn đầu.

"Con định đem chúng đi đâu?"

"Đem bán". Cô hờ hững trả lời.

"Con không thể bán chúng đi được!"

"Vì sao?" Phương lạnh lùng hỏi.

Bụt cau mày, trả lời: "Vì nó là của riêng con, nếu con bán cho kẻ khác, nó sẽ biến mất".

Phương nhìn Bụt cười thật tươi, sau đó buông ngựa ra, lao đến đấm vào mặt Bụt.

Nhưng lại đấm vào không khí, Bụt trước mắt cô đã biến mất.

Sau đó giọng nói của lão vang lên sau lưng cô: " Con dám đánh cả ta sao?"

Cô quay lại nhìn thẳng vào lão, gằn từng chữ một: "Nhờ ơn ông tôi mới phải đến đây, bây giờ ngay cả con đường sống duy nhất của tôi cũng bị ông nuốt mất, ông nói thử xem tôi có nên đánh ông không?"

"Con đánh ta không sợ bị trời đánh sao?"

"Dù sao tôi cũng bị đánh một lần rồi, đánh thêm lần nữa cũng có sao? Đập ông một trận rồi tôi chết mới siêu sinh được!"

Bụt nhìn cô toả ra sát khí ngùn ngụt, tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, tay cầm phất trần hơi run, suýt chút nữa quên mất mình là thần tiên.

Lão lắp bắp: "Con...con bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói.

Ta đúng là có lỗi với con, nhưng cũng là muốn giúp con thôi mà, số con đã định là phải chết trẻ, ta vì thương tiếc con mới nhờ Thiên Lôi mang con về đây.

Ta cũng vất vả lắm, con không hiểu đâu. Ta mất mấy trăm năm mới nuôi được một bộ tóc dài trắng mượt, vậy mà ta đã phải đem nó đi đổi lấy hồn của con đấy.

Lão Thiên Lôi kia vì cả ngày nghịch sét nên tóc bị sét đánh chẳng còn cọng nào, lão ta muốn tóc của ta để làm tóc giả cho lão đội.

Ta đau đớn lắm chứ, nhưng đâu còn lựa chọn nào khác. Đành phải đưa tóc của ta cho hắn để mang con về đây, cho con cuộc sống mới."

Nhìn lão già trọc lóc đang khua môi múa mép trước mặt mình, Phương không khỏi trợn mắt.

Sau một hồi liếng thoắng, cuối cùng lão cũng tổng kết một câu: "Để tạ lỗi với con, ta sẽ giúp đỡ con hết sức mình".

Phương chỉ cảm thấy muốn đập đầu vào cột mà chết quách cho xong, niềm hi vọng cô ấp ủ mấy tháng nay cứ thế mà bị lão dại gái này bóp chết vào phút cuối.

Phương uể oải, chỉ chỉ vào nhà: " Vậy giúp tôi làm hết việc nhà đi!"

Bụt trố mắt nhìn cô, hỏi: " Con không muốn nhờ vả điều gì lớn lao hơn sao?"

"Ông có thể cho tôi quay về không? "

"Không!"

"Có thể biến ra tiền không?"

"Không!"

"Vậy ông có tác dụng gì đâu!"

Lão muốn phản bác, lại nhớ ra mình không thể tiết lộ thiên cơ, chỉ đành nuốt lời nói xuống bụng.

Bụt có thể cảm nhận được trái tim vụn vỡ ở trong lòng, lần đầu bị một người phàm chửi mình vô dụng mà không phản bác được gì.

Lão ôm lấy tâm hồn bị đả kích của mình mà bắt đầu làm phép.

Đồ đạc trong nhà của Phương như có linh hồn, tự động di chuyển.

Cây chổi vô tri bỗng nhiên đứng thẳng, rồi bắt đầu quét dọn khắp nhà.

Chuột gián nấp ở trong hốc rồng rắn kéo nhau chạy biến.

Những đồ vật ngổn ngang do mẹ con Cám bày bừa cũng tự động bay về chỗ cũ.

Một đàn chim sẻ không biết từ đâu bay đến giúp cô nhặt đậu.

Chỉ mất một thời gian ngắn, nhà cửa không một hạt bụi, quần áo đã được giặt sạch đang phơi trên sào. Mọi công việc cô phải làm đều đã được hoàn thành.

Sau khi dọn xong, Bụt cũng biến mất, lão sợ con tim già cỗi của lão sẽ không chịu được cô đả kích mất.

Phương nhìn con ngựa, rồi nhìn xuống túi đồ trong tay, thở dài.

Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy!

Dù sao nay cũng là ngày hội, không đi chơi thì uổng phí.

Cô thay bộ đồ mới, đi đến hội.

Hội cũng khá xa, Phương đi bộ nửa giờ mới đến chỗ cây cầu.

Trong giấc mơ của cô, tại cây cầu này Tấm đã bị ngựa hất xuống mà gặp Viễn. Có lẽ nguyên nhân con ngựa hất cô là do tên Viễn dở trò, nhằm nhân lúc cháy nhà mà hôi mất một chiếc hài.

Nhìn hiền lành chính trực vậy mà cũng thật gian manh!

Phương bước thật nhanh qua cây cầu xui xẻo này, đứng ở đầu bên kia cầu mà thở phào nhẹ nhõm, tưởng như đã thoát được một kiếp.

Nhưng chuyện sau đó đã nói cho cô biết, cô thật sự lầm rồi.

Đi thêm một đoạn nữa là một con đường nhỏ trong rừng trúc, vắng tanh. Trực giác nhắc cô sắp có biến.

Cô đang muốn chạy về thì sau lưng cô xuất hiện sáu tên nam nhân cao to.

Một trong số đó là thằng Bính.

Phương chỉ có thể chửi thầm trong lòng: Bà nội nó, sáu thằng, đánh mệt chết mất!

Thằng Bính sau khi bị cô đánh tơi bời, vẫn không biết hối cải mà ôm hận trong lòng, nó lập tức liên hệ với một băng đầu gấu ở làng bên nhờ bọn chúng giúp nó trả thù.

"Sao thế? Nay mày không hung hăng với tao nữa à? Thứ đàn bà như mày cũng dám đánh tao, hôm nay tao sẽ cho mày nhục nhã đến chết!"

Phương cười châm chọc: " Chó hư cần có người dạy!"

Thằng Bính điên máu, lao đến chỗ Phương. Còn cô đợi lúc nó đến gần liền giơ chân đạp thật mạnh vào hạ bộ của nó.

Nó ngã vật xuống đất, ôm lấy hàng mà rên rỉ.

Mấy đứa còn lại mặt xanh lè, tự động khép chặt hai chân.

Nhân khoảnh khắc đau hộ của bọn côn đồ. Phương co cẳng chạy mất.

Bọn nó bừng tỉnh, lập tức đuổi theo cô.

Đôi giày thêu khiến cô không thể chạy nhanh, còn bọn côn đồ lại cao to chân dài, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô.

Vào khoảnh khắc tưởng như sắp bắt được Phương, một thanh kiếm từ đâu bay ra phóng thẳng đến bàn tay chuẩn bị chạm vào tà áo của cô.

***
Phương (*la hét*): sao không cho tôi cưỡi ngựa, cô có biết đi bộ rất mệt không hả?

Tác giả: À, vậy cô biết cưỡi ngựa sao?

Phương:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro