Rừng rậm - Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Miểu và Lý Tiểu Vân đều không để ý có người trốn sau bụi cây, vừa nói chuyện vừa đi tới cách đó không xa.

Hứa Thuật không phát ra âm thanh. Cậu giật mạnh góc áo của Quý Xuyên và chỉ cho anh về hướng đó.

Không thể không nói người chơi này rất may mắn - khi vào trò chơi cô ta mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, trốn trong bụi rậm thực sự không dễ bị phát hiện.

Nếu không phải Hứa Thuật góc độ tốt hơn, cậu sẽ không thể phát hiện ra cái đầu tròn màu đen.

Quý Xuyên nhanh chóng nhìn thấy người phụ nữ, rồi đưa tay kéo Hứa Thuật về phía mình.

Hứa Thuật chưa kịp phản ứng, Quý Xuyên đã lấy chai nước khoáng từ ba lô phía sau.

Nước khoáng đã được uống, nhưng cái chai đã được đổ đầy nước suối.

Quý Xuyên trực tiếp ném cái chai về phía đầu màu đen.

Đối phương đang tập trung tinh thần vào hai người trước mặt thì đột nhiên bị một vật không nhỏ đập vào. Mặc dù cú ném đã trượt cô ta, nhưng cô ta đã mất cảnh giác và vô thức đứng dậy thực hiện một hành động phòng thủ.

Chỉ là một động tác như vậy, lại khiến cho bụi rậm và ngọn cỏ xung quanh phát ra tiếng "rắc rắc".

Tề Miểu và Lý Tiểu Vân, những người đã đi được một khoảng cách, đồng thời dừng chân và nhìn lại.

Ánh mắt ba người chạm nhau trong không trung, người chơi áo xanh quay người bỏ chạy.

Lý Tiểu Vân hét lớn "Mau lên", và dẫn đầu đuổi theo người phụ nữ. Tề Miểu không chút do dự, vội vàng đi theo.

Những người còn lại, Hứa Thuật và Quý Xuyên, từ sau cái cây chậm rãi đi ra, đi theo để xem kịch.

Trong một trận chiến hai chọi một, người chiến thắng đã sớm được quyết định.

Tề Miểu bị dao của đối phương chém vào mặt, máu me đầy mặt, còn bị đâm vào bụng, nhưng vết đâm không quá sâu, bởi vì Lý Tiểu Vân đã kịp thời đẩy lui kẻ địch khi nhát dao đâm qua.

Lúc này, người phụ nữ mặc áo xanh bê bết máu, nằm trên bãi cỏ và liên tục thở hổn hển.

Tề Miểu ngồi xổm bên cạnh hắn, kề con dao dính máu vào cổ cô ta, nhưng không có giết ngay.

Lý Tiểu Vân xách túi lên, từ bên trong lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho Tề Miểu: "Tìm được rồi."

Tề Miểu ra tay, tựa hồ muốn thu hồi vũ khí, nhưng lúc này Lý Tiểu Vân lại nói: "Giết cô ta đi, nếu như cô ta không bị thương, chúng ta có thể cân nhắc ba người hợp sức, nhưng cô ta lại bị thương như thế này , thật vô ích nếu giữ lại. Và điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta rời khỏi khu rừng trước chúng ta... Nhưng lúc đó sẽ là quá muộn để hối hận."

Động tác rút con dao của Tề Miểu dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ dính đầy máu một lúc, do dự: "Nhưng tôi chưa bao giờ giết người ..."

"Vậy để tôi đi?" Lý Tiểu Vân nói, "Giết cô ta sẽ tăng cơ hội sống sót của chúng ta. Hơn nữa, chẳng phải anh đã quyết định rằng chúng ta phải tìm cách trả thù hai người đó sao. Trong trò chơi kiểu này, giết chóc là sớm hay muộn, và nó nhiều thêm một hay ít đi một không quan trọng."

Vừa nói, cô vừa với lấy con dao trong tay Tề Miểu.

Tề Miểu ánh mắt khẽ động vài cái, sau đó tránh ra tay của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Để tôi làm, cô không sợ, tôi làm sao có thể sợ trước?"

"Anh nói điều đó là anh đang coi thường phụ nữ đấy." Lý Tiểu Vân bật cười.

Nhưng Tề Miểu không cười nổi. Hắn có vẻ hơi lo lắng. Cầm con dao, hắn nuốt nước bọt và xin lỗi người phụ nữ trên mặt đất. Rồi anh nghiến răng nhắm mắt, đâm nhát dao vào tim người kia!

Nói xong, hai chân hắn nhũn ra, đột nhiên ngã xuống đất.

Hứa Thuật từ xa nhìn một màn này, trong lòng không khỏi thở dài. Trong trò chơi thiên đường này, cho dù một người tốt đến đâu, anh ta sẽ dần trở thành một con quỷ giết người.

Nhưng nếu không có sự kiện ngoài ý muốn, chậm nhất là đêm nay Tề Miểu sẽ chết dưới tay "Lý Tiểu Vân".

Từ giờ trở đi, Hứa Thuật và Quý Xuyên chỉ cần tiếp tục đi theo họ. Nếu Tề Miểu thực sự bị giết, cấm kỵ sẽ được xác định.

Hai người phía trước đi về phía dòng suối, chắc là để trị thương cho Tề Miểu.

Sau khi họ đi khỏi, Hứa Thuật đi đến và nhặt chai nước mà Quý Xuyên đã ném ra.

Tề Miểu dùng quần áo cắt ra từ xác chết băng bó vết thương đơn giản, hai người ngồi bên suối nói chuyện.

Bởi vì nơi này tương đối vắng vẻ, để không bị phát hiện, Hứa Thuật và Quý Xuyên đứng ở khoảng cách xa, không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

Vừa nói, bọn họ vừa nhìn xung quanh, một lúc sau mới đứng dậy đi về phía một khu vực vắng vẻ.

Hứa Thuật đoán rằng Tề Miểu có lẽ đang lo lắng về việc gặp những người chơi khác trong khi anh ta bị thương, vì vậy họ sẽ tìm một nơi để trốn và nghỉ ngơi trước.

Hai người đó cũng không có đi quá xa, họ tìm được một mảnh rừng rậm cành lá rậm rạp, rồi trực tiếp trốn ở trên cây.

Thấy rằng họ không có bất cứ hàng động nào nữa, Hứa Thuật và Quý Xuyên cũng tìm một nơi gần đó qua đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro