Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như cậu ta muốn độc chiếm hai phần thưởng thì cậu sẽ làm thế nào?"

Độc chiếm hai phần thưởng ? Nghe được câu này, không chỉ số 4 sửng sốt mà ngay cả số 5 cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Quy tắc trò chơi không nói đến việc một người có thể nhận được hai phần thưởng, nhưng họ không phủ nhận điều đó. Theo nghĩa đen thì cả người được bỏ phiếu Thông qua rõ ràng hơn và người ở vị trí phía sau đều có thể nhận được phần thưởng. Nếu cuối cùng chỉ còn lại một người, số 5 vừa là người được phiếu Thông quan vừa là người chơi ở vị trí sau, quả thực có thể nhận được hai phần thưởng.

Câu nói này của Đồ Hóa rất bất lợi cho số 5. ​​Trước khi số 4 kịp nói, số 5 đã phản pháo lại: "Đừng nói nhảm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này! Cho dù cuối cùng chỉ còn lại hai bọn tôi, tôi chắc chắn sẽ không loại số 4!"

Số 4 rối rắm nhìn số 5, sau đó nói với Đồ Hóa: "Cậu nói vậy chỉ là muốn tôi bầu cho cậu Thông qua đúng không?"

"Đương nhiên là muốn Thông qua." Đồ Hóa nhếch môi, "Nhưng điều đó không ngăn được việc tôi nhắc nhở cậu rằng vận mệnh của cậu nằm trong tay cậu mà không phải là để lại cơ hội duy nhất của cậu cho một người xa lạ."

Số 4 đưa tay vuốt mái tóc ngắn trước trán dáng vẻ rất đắn đo. Một lúc sau, cậu ấy đột nhiên khoác tay lên vai số 5, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đồ Hóa: "Ai nói với cậu là... bọn tôi không quen nhau?"

Đồ Hoá cứng đờ ngay lập tức.

Số 5 có vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng khi nhận được sự tán thành của số 4. Cậu ta và số 4 nhìn nhau cười rồi cả hai tựa vào nhau như hai người anh em: "Bọn tôi học cùng lớp, cũng rất thân nhau."

Số 5 nhướng mày đầy khiêu khích, với chiếc đầu tròn và lông mày rậm thì biểu cảm này của cậu ta khiến người ta rất tức giận: "Chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. Tôi tên là Lý Đào, cậu ấy tên là Thẩm Tư Dịch. Cả hai bọn tôi đều học trường Tam Trung thành phố B, là bạn cùng lớp ngồi bàn trước và bàn sau".

Đồ Hoá không ngờ là hai người này lại quen biết nhau. Ngay từ đầu bước vào cửa ải này hai người gần như không có giao tiếp, thậm chí một chút ánh mắt va chạm cũng không có cho nên Đồ Hoá trong tiềm thức cho rằng hai người là xa lạ.

Hoặc có lẽ không phải do cậu quá bất cẩn mà là sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân. Đồ Hoá luôn cho rằng mình rất giỏi trò này nhưng không ngờ lại có người giỏi hơn. Hai người số 4 và số 5 này chắc ngay từ đầu đã sẵn sàng giả vờ như không quen biết nhau. Ở cửa ải như đánh cờ này, bất cứ sơ suất hay thừa thông tin nào đều sẽ bị đối phương bắt bài và trở thành điểm sơ hở xoay chuyển tình thế.

Tất cả suy luận của Đồ Hoá đều dựa trên mệnh đề số 4 và số 5 không có quan hệ gì với nhau, nhưng nếu hai người quen nhau và cùng kết bạn vượt ải thì mọi lý luận trước đây của cậu sẽ không có ý nghĩa gì.

Lẽ nào cậu thực sự phải bị loại ư?

"Tôi có thể nói một câu không?" Tôn Duy đột nhiên đứng lên, ánh mắt trấn an nhìn Đồ Hoá: "Tôi nghĩ cho dù cuối cùng chỉ còn lại hai người, thì bọn cậu cũng không thể qua màn."

Đồ Hóa cau mày, trong khi số 4 và số 5 hoàn toàn không thèm đến xỉa đến Tôn Duy, họ khinh thường nhìn xem cô định phát biểu điên cuồng như nào, nhưng Tôn Vĩ lại bình tĩnh: "Lẽ nào bọn cậu không nhận ra rằng cửa ải này rất không công bằng sao?"

Số 5 Lý Đào khịt mũi: "Công bằng sao? Cậu không biết sao? Tất cả những ai không chọn 1 và 2 ở vòng sơ tuyển đều bị loại. Cậu nghĩ điều này có công bằng không? Trò chơi này vốn dĩ không có công bằng."

"Nhưng trong mắt tôi, tất cả các nhiệm vụ vượt ải chúng ta đã vượt qua đều là sự kiểm tra trình độ của tất cả những người khiêu chiến một cách công bằng." Vẻ mặt của Tôn Duy thản nhiên, nhưng những lời cô nói chữ nào cũng đều như châu ngọc: "Vì vậy trong trong nhiệm vụ vượt ải, hệ thống không đưa ra một lỗ hổng rõ ràng như vậy. Bốn người phía trước người nào cũng có khả năng bị loại, chỉ có bạn số 5 là không bao giờ bị loại, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ cậu là hacker?"

Số 5 mặt tái mét: "Cậu đừng ngậm máu phun người!"

Tôn Vĩ vậy mà lại nở nụ cười: "Đương nhiên, tôi cũng không tin cậu có năng lực đi hack. Chính vì vậy tôi mới nói loại sơ hở hiển hiện mà cuối cùng hai người chia đều phần thưởng sẽ không xuất hiện bởi vì nó quá bất công đối với những người khiêu chiến xếp trước như bọn tôi."

Mặc dù Tôn Duy đã rất cố gắng giải thích nhưng Đồ Hóa cảm thấy lý luận của cô không vững, không có luận cứ chống đỡ mà hoàn toàn chỉ là suy đoán hơn nữa với cái tính chó đẻ như trò chơi này... cái kiểu không công bằng này rất có khả năng sẽ xuất hiện.

Số 4 và số 5 rõ ràng là người chơi giỏi, họ sẽ không bao giờ nhìn không ra cái này.

"Trừ lí do đó ra, tôi cũng nhìn ra một điểm khó hiểu trong cửa ải này." Tôn Duy bổ sung: "Tôi đang tự hỏi mục đích của cửa ải đến tột cùng là gì, chẳng lẽ chỉ vì để chúng ta vì chút xíu lợi ích mà tương sát tương tàn ư?"

"Chúng ta mặc dù là đối thủ nhưng ở các cửa ải khác chúng ta cũng có khả năng trở thành đồng đội kề vai chiến đấu. Tôi tin rằng giáo sư Tô, người đã tạo ra trò chơi này sẽ không bao giờ để chúng ta tàn sát người khác chỉ vì một chút lợi ích nhỏ. Thầy ấy muốn chúng ta đưa ra lựa chọn giữa lợi ích và nhân tính, để những người trẻ tuổi chưa đặt chân vào xã hội như chúng ta trong lòng nhiều thêm chút Chân - Thiện - Mỹ." Tôn Duy không để ý tới số 5 Lý Đào vẻ mặt khinh thường mà quay qua mỉm cười với số 4 Thẩm Tư Dịch: "Cậu thấy sao, bạn học Thẩm Tư Dịch?"

Số 4 Thẩm Tư Dịch chậm rãi gật đầu với vẻ trầm ngâm: "Cậu nói cũng có lý..."

"Này!" Li Đào nổi giận: "Thẩm Tư Dịch, cậu đang nghĩ gì vậy! Cô ta có lý chỗ nào? Hoàn toàn chỉ là già mồm át lẽ phải! Lẽ nào cậu không muốn nhận phần thưởng sao?"

Thẩm Tư Dịch nhún vai, tỏ vẻ bất lực: "Nhưng nhỡ đâu những gì cô ấy nói là sự thật thì sao? Huống chi... chúng ta làm sao có thể bắt nạt một cô gái xinh đẹp như vậy?" Nói xong, cậu ấy còn ranh mãnh nháy mắt với Tôn Duy một cái.

"Quên đi! Cậu muốn làm gì thì làm!" Lý Đào tức giận kéo ghế ra khỏi người Thẩm Tư Dịch, sắc mặt tối sầm lại.

【 Đinh ----】


Cuộc bỏ phiếu đã kết thúc. Trong số 3 người còn lại, số 3 Tôn Duy và số 4 Thẩm Tư Dịch đều bỏ phiếu Thông qua cho Đồ Hóa chỉ số 5 Lý Đào bỏ phiếu Đào thải. Số phiếu Thông qua lớn hơn số phiếu Đào thải, Đồ Hóa đã thuận lợi vượt ải.

Lời biện giải của Tôn Duy thực sự không đủ thuyết phục Thẩm Tư Dịch nhưng cậu ấy lại thay đổi phiếu bầu dễ dàng như vậy, điều này khiến Đồ Hóa cảm thấy khó tin và cậu vẫn không thể nghĩ ra lý do trong này rốt cuộc là gì.

Trò chơi thuận lợi kết thúc, phần thưởng của hệ thống cũng được phát ra một cách thuận lợi. Ngoài phần thưởng mà Đồ Hóa có thể nhận được ra thì hệ thống đã chọn ngẫu nhiên một người trong số ba người còn lại. Có lẽ thần Vận mệnh thực sự đứng về phía bọn họ, người hệ thống chọn ra là Tôn Duy.


【 Người khiêu chiến Đồ Hóa nhận được phần thưởng vượt ải: Một cục Minh thạch】

【 Người khiêu chiến Tôn Duy nhận phần thưởng: Máy tính】


Tôn Duy nhìn chiếc máy tính kiểu cũ trong tay với vẻ mặt ngơ ngác mà Đồ Hóa còn ngơ ngác hơn cả cô. Viên đá to bằng viên gạch bẩn bám đầy tro bụi này cậu phải dùng hai tay để cầm.

Phần thưởng quái quỷ gì thế này? Đồ Hóa bực bội ném cục đá vào ba lô hệ thống, Lý Đào ở bên cạnh cười nhạo nói: "Tôi còn tưởng là đồ tốt gì chứ cái thứ phế phẩm này không cần cũng được!"

"Chúng ta đi thôi!" Lý Đào gọi Thẩm Tư Dịch, liếc xéo Đồ Hóa rồi bước ra khỏi phòng học trước.

Thẩm Tư Dịch đi theo phía sau, khi đi ngang qua Đồ Hóa cậu ấy đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý: 


"Cậu và đồng đội của cậu đều rất mạnh."

Trong trò chơi này, cậu chưa bao giờ có biểu hiện gì cho thấy mình và Tôn Duy là đồng đội nhưng Thẩm Tư Dịch vẫn nhìn ra được, cậu bạn này trông thì đơn thuần sáng sủa nhưng thực ra lại sâu không lường được.

Tuy rằng xem ra thì trò chơi này Đồ Hóa thắng nhưng trên thực tế Tôn Duy mới là người thực sự xuất lực. Đồ Hóa hết sức cảm kích: "Vừa rồi cậu rất giỏi."

Tôn Duy thản nhiên: "Không có gì, tôi nói nhảm thôi."

Đồ Hóa: . . .

"Thật ra, Thẩm Tư Dịch kia ngay từ đầu đã muốn cho cậu phiếu Thông qua, nhưng cậu ấy không có lý do thoả đáng." Tôn Duy giải thích: "Tôi đã quan sát họ rất lâu, mặc dù Lý Đào nói rằng quan hệ của hai người họ rất thân nhưng tôi lại cảm thấy Thẩm Tư Dịch trong lòng không nghĩ vậy. Cậu ấy có chút kháng cự lại Lý Đào."


"Nếu như cậu ấy thật sự muốn cho cậu phiếu Đào thải, cậu ấy có thể tỏ thái độ ngay lần đầu tiên cậu diss số 5 rồi, nhưng rõ ràng là cậu ấy còn muốn nghe cậu nói tiếp và cuối cùng cậu ấy thấy rằng cậu không thể cho cậu ấy một lý do hợp lý để đắc tội số 5 mà bầu Thông qua cho cậu, lúc này cậu ấy mới bất đắc dĩ bày tỏ lập trường. Tôi đứng lên phát biểu cho dù không có đạo lý đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn sẽ sẵn lòng biểu thị đồng ý, cho thấy rằng cậu ấy muốn tìm cho mình một bậc thang đi xuống."

"Hoặc là cậu ấy đã sớm oán hận Lý Đào từ lâu, hoặc đơn giản là cậu ấy không tin rằng Lý Đào sẽ cho cậu ấy một con đường sống khi chỉ còn lại số 4 và số 5."

Tác giả có lời muốn nói: Tôn Duy tiểu tỷ tỷ cũng rất giỏi á~~

PS: Không phải lão công không xuất hiện, anh chỉ là đang âm thầm quan sát bức tranh nhỏ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro