Chap5: Dạ Hội Hồ Điệp: Một đêm khó quên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời ơi tin được không? Người chiến thắng ấy vậy mà lại là...

Màn trao giải đã tới. Quý ông ngồi cạnh ta ấy vậy mà lại chính là một trong ba vị giám khảo.

Mà ai là giám khảo cũng đâu có quan trọng. Quan trọng Tạ Thiên Di là quán quân kìa. Dù cho một con heo hay một con chó vào chấm thì nó vẫn sẽ chấm cho cô ta thắng thôi. Hào quang chói mù mắt thế kia cơ mà.

Ấy thế mà ta vừa tự nhủ thầm câu trước, câu sau của MC đã vả cho ta sái cổ.

Lần lượt giải tư, giải ba được xướng lên.

"Và bây giờ có hai thí sinh sáng giá nhất cho ngôi vị quán quân năm nay. Tôi xin vinh danh Á quân năm nay Tạ Thiên Di."

Đấy đấy, thấy chưa? Chị đây làm sao mà bị vả mặt được chứ. Thiên Di vẫn là Á quân đấy thôi ha ha... Cái gì?

Á quân?

Sao chỉ là Á quân?

"Và chúc mừng quán quân của năm nay, hạt giống sáng giá nhất. Chúc mừng thí sinh Lương Hân Nhu. Nhiệt liệt chúc mừng."

Ta?

Pháo tay nổ ra như sấm rền. Trong lúc ta còn đang ngây người vì ngạc nhiên, Tạ Chân Nguyên đã dắt tay ta lên bục nhận thưởng.

Hào quang của Tạ Thiên Di đâu? Sao cô ta không thắng? Sao ta lại thắng?

Ơ, chuyện quỷ gì thế này?

"Tiểu công chúa, người ta đưa giải thưởng cho mà còn không thèm cảm ơn à? Kiêu ngạo quá không?"

Á!

Ta giật mình. Tạ Chân Nguyên đã nhận giải giúp ta rồi. Ta vội vã bắt tay, cúi đầu cảm ơn.

"Tiểu công chúa, cô bị chó nhập đấy à? Cười kiểu gì ghê thế, người ta không dám chụp ảnh luôn kìa!"

Á! Ta ấy thế lại vừa nhe răng cười vừa há hốc mồm, thành ra cái bản mặt... Mất mặt quá!

Tạ Thiên Di đâu?

Ta tìm kiếm. Ban nãy còn thấy đứng đây mà. Chạy đâu rồi?

"Nhìn cái chó gì thế? Cái mắt chó của cậu không biết chọn ai đẹp để nhìn à? Cái bản mặt tôi tại sao không nhìn hả?"

"Yên nào."

Cổ tay truyền tới cảm giác đau. Bàn tay Tạ Chân Nguyên siết lại.

"Đi về."

"Ấy..."

***

" Tới khách sạn Star." Vừa vào trong xe, cậu ta đã nói với tài xế.

"..." Ta quay ngoắt sang nhìn cậu ta.

"Tạ Chân Nguyên, bị dở hơi à? Đi khách sạn làm gì?"

Cậu ta liếc mắt nhìn ta, khinh bỉ.

"Có cởi hết đồ rồi đứng ngúng ngoa ngúng ngoảy trước mặt tôi, tôi cũng không đụng vào cậu đâu."

"..."

"Mẹ nó! "

Ta lao vào cắn cho cậu ta một trận. Tao cay mày lâu lắm rồi nha.

"Á! Chó cắn! Chó cắn!"

"Chó Chân Nguyên!"

Cạp!

Ta chồm lên cắn cậu ta. Chớp mắt ghế sau thành hiện trường ẩu đả của hai đứa dở hơi.

"Chó cảnh hôm nay biết cắn người rồi đấy!"

"Mẹ kiếp! Chó miệng tiện này!"

Tạ Chân Nguyên đưa tay tóm cổ ta đẩy ra.

"Hưm, cắn đi! Cắn nữa đi! Một lát nữa không còn sức cắn nữa đâu."

"Nói thế là ý gì hả?"

Tạ Chân Nguyên ghé sát tai ta, hôn lên vành tai một cái.

"Thì là đi khách sạn đó."

"Mẹ kiếp!"

Ta tóm cổ áo cậu ta, kéo sát mặt cậu ta lại, cắn cho một phát vào tai.

***

Chiếc xe dừng lại trước khách sạn Star.

Không được ra khỏi xe. Ra ngoài nó lôi xềnh xệch vào trong thì toi.

"Tiểu công chúa, váy đẹp quá tính không trả hay gì?"

Tạ Chân Nguyên xuống xe, mở cửa, thò đầu vào mỉa mai ta.

"Về nhà tôi cởi trả sau đó giặt sạch sẽ mang trả cho cậu."

Cậu ta cười nhạt.

Sau đó thở dài.

"Có thể cùng tôi vào trong ăn tối được không?"

"Không."

Thôi cưng ơi, định dụ chị hả, không dễ vậy đâu.

Thôi mà, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta nữa. Ta không vào cùng cậu đâu. Tuy là ta cũng chẳng quan tâm mấy cái trinh tiết gì lắm nhưng thuần phong mỹ tục phải giữ.

"Với thằng ấy thì được, với tôi thì không được à?"

Sắc mặt cậu ta đột nhiên trở nên rất tệ.

Mẹ nó, sao mỗi lần cậu ta nói câu này, ta đều có cảm giác một bí mật động trời nào ấy sắp bị cậu ta lột trần vậy.

"Được rồi... Ha... Đưa cô ta về đi. Tiểu công chúa nhà họ Lương đấy, đối đãi cho cẩn thận."

Rầm. Cậu ta đóng rầm cửa xe lại rồi quay người đi vào trong khách sạn.

"Mẹ nó! Gạ gẫm người ta, người ta không đồng ý thì thôi, đằng này lại quay ra giận dỗi. Đúng là điên chết đi được! Chó Chân Nguyên!"

Thật chẳng hiểu tên này. Giây trước vừa cười ngọt ngào, giây sau đã quay ra xỉa xói người khác. Mà chuyện đi khách sạn với nhau cứ nói là làm luôn được hay gì?

Xe chạy một lát tới khúc dừng đèn đỏ, anh tài xế nhìn qua kính xe, vào một tiệm bánh kem bên lề.

"Lương tiểu thư, cô có thể chờ tôi một xíu không? Tôi muốn mua một chiếc bánh kem. Hôm nay là sinh nhật con gái tôi."

"Được chứ. Anh tấp vào lề rồi cứ chọn. Tôi chờ được."

"A, giờ mới nhớ, sinh nhật của cậu Nguyên cũng là hôm nay."

Ta giật mình.

Sinh nhật Tạ Chân Nguyên? Vậy ban nãy cậu ta nói muốn ta cùng ăn tối, là muốn cùng cậu ta đón sinh nhật sao?

Trong đầu ta nảy số ra bao nhiêu khung cảnh thê lương, buồn thảm. Tạ Chân Nguyên một mình trong căn phòng tối, tự mình hát chúc mừng sinh nhật rồi thổi nến. Tạ Chân Nguyên một mình ăn bữa tối nhìn những gia đình khác sum họp. Tạ Chân Nguyên cô đơn, lạnh lẽo trong chính ngày mà lẽ ra hắn phải nhận được những lời chúc tốt đẹp, những món quà xinh xắn...

Đáng thương quá! Ta quơ tay xung quanh. Túi quần áo để ở một bên. Bên trong có ví tiền và điện thoại. Điện thoại thì... Ờm khỏi nhắc đi, hết pin sập nguồn chưa thèm sạc.

Chó Chân Nguyên! Hôm nay sinh nhật mà không chịu nhắc trước. Đã thế còn tổ chức ở khách sạn. Làm mỹ nữ hiểu lầm được không? Đúng là...

...

Sắc đêm dần đổi. Trăng mờ khuất lấp sau mây, chỉ còn vài vì sao lọt qua khe hở của màn mây là tiếp tục lấp lánh.

Gió đêm khẽ lướt qua bờ vai ta.

Có điên không chứ? Ta vẫn còn mặc nguyên bộ váy hoa lệ, trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, xách đồ đi vào khách sạn Star.

Ta điên đấy! Nhìn đi này! Có điên mới trở lại tìm Tạ Chân Nguyên.

"Xin hỏi... Tạ Chân Nguyên đang ở đâu?"

Tiếp tân nhìn ta một lát.

"Ơ... Lương tiểu thư. Cậu Tạ đang ở trên sân thượng dùng bữa."

Sao ở đây cũng có người biết ta thế? Mất mặt quá!

Ta đặt túi đồ lên bàn tiếp tân.

"Làm phiền cho tôi một phòng. Đem đồ đặt trong phòng giúp tôi."

Theo sự chỉ dẫn của nhân viên khách sạn, ta được đưa lên sân thượng. Mẹ nó, trên này thế mà lại là một nhà hàng. Đây là ý tưởng điên rồ gì? Một nhà hàng úp trong cái lồng kính, như một quả bong bóng xà phòng làm bằng kính khổng lồ.

Chỉ có một mình Tạ Chân Nguyên ngồi ở một bàn nhỏ. Trên bàn cũng chẳng có gì, hình như chỉ có một bát canh đã nguội.

Mẹ nó! Sao trông nó bây giờ như cún con bị bỏ rơi, đáng thương thế nhỉ?

Có trách thì trách bản thân ta sao lại cứ thích viết ra mấy cái cảnh sinh nhật cô đơn nọ kia này.

Ta bê chiếc bánh kem mua vội vàng trong tiệm nhỏ lúc nãy, mượn bật lửa của nhân viên khách sạn thắp một ngọn nến. Hít sâu một hơi, ta vừa tiến lại gần Chân Nguyên vừa hát.

"Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Mừng ngày đã sinh cho cuộc đời một bông hoa xinh rực rỡ.
Cuộc đời Nguyên là đoá hoa.
Cuộc đời Nguyên là khúc ca.
Cuộc đời sẽ luôn tươi đẹp vì những khúc ca và đoá hoa.

Happy birthday to Chân Nguyên..."

.

..

"..."

"..."

Mẹ nó! Nhục vãi lúa!

Tạ Chân Nguyên quay lại nhìn ta, cười như chó. Nó cười sằng sặc. Ôm bụng mà cười như chưa từng được cười.

" Tao lại úp cái bánh vào mặt mày bây giờ! Câm mồm!"

Tạ Chân Nguyên càng nghe càng cười to.

Thế này là có ý gì?

Cười nhạo ta à?

Mẹ nó! Thế mà vừa nãy ta còn thấy nó đáng thương như cún con đấy. Giờ thì hêta rối, ta thấy nó đáng ghét quá!

Ta đặt cái bánh kem xuống bàn, giận dỗi quay người đi về.

Cổ tay bị nắm lại. Tạ Chân Nguyên vẫn cười, nhưng bàn tay nhất quyết không buông.

"Hèm hèm..." Cậu ta hắng giọng, "Nãy tôi nghe chó sủa ra bài hát, tôi hơi bất ngờ. Hoàn toàn không có ý cười nhạo đâu... Phì... Ha ha... Ha ha..."

Tăng xông!

Biết nó nói thế, ta thà mặc kệ nó, đi về một mạch còn hơn.

Chó Chân Nguyên!

Nể tình hôm nay sinh nhật nó, ta bỏ qua. Bỏ qua!

"Ước... Ước đi rồi thổi nến. Sắp cháy hết nến rồi này."

Ta ngồi xuống ghế đối diện, trỏ vào ngọn nến đã cháy một nửa.

Tạ Chân Nguyên nghiêng đầu nhìn.

"Ước gì bây giờ?"

"Thì thích cái gì ước cái đấy."

Cậu ta ngẫm nghĩ. Sau đó phọt ra một câu khiến ta phải ngậm mồm.

"Tôi thích cái gì đều có được cái đó, sao lại phải ước?"

Tao bảo mầy ước thì mầy ước đi. Tao đẻ ra mầy đấy.

Đột nhiên cậu ta nhếch mép.

"Ước là sẽ thành hiện thực à?"

Làm sao mà ta biết được.

"Có lẽ vậy đấy."

"Vậy ước gì tiểu công chúa ở lại đêm nay với tôi."

Sặc!

Phù!

Cậu ta nói xong liền thổi nến. Ngọn lửa vụt tắt. Nụ cười gian manh thắp lên.

"Mẹ nó! Điên rồi à?" Ta bỏ chạy.

Tạ Chân Nguyên cười biến thái, tóm cổ ta lại, ôm vào lòng.

Chết chết chết chết tiệt!

"Sợ à? Đừng sợ... Muahahahaha..."

Này là nó cố ý cười để doạ ta đấy à? Ta dãy. Nó càng ôm chặt. Khuôn mặt nó ghé sát tai ta.

"Đêm nay trăng thanh gió mát, không ở cùng nhau thì còn đợi tới bao giờ?"

"Mẹ kiếp!"

Rồi mặt nó càng ngày càng gần.

Là...Làm gì? Hôn à?

Ê!

Dừng lại!

Mẹ nó!

Bụp!!!

Một miếng bánh kem đập vào giữa mặt ta.

Aaaaaaaa

Chó Chân Nguyên!

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tạ Chân Nguyên bốc một miếng bánh kem ném vào giữa mặt ta, sau đó cười như được mùa.

Mày cười đi! À, cười à? Mày dám đối xử thế với tao à?

Bụp!!

"Ha ha! Cười đi! Cười nữa đi!"

Ta bốc một miếng bánh kem ném lại vào mặt hắn.

Nụ cười của hắn méo xệch.

"Tiểu chó cảnh! Dám ném lại tôi à?"

Thế là bùm! Sinh nhật biến thành chiến trường ném bánh kem. Ta thầm xin lỗi nhân viên sẽ phải dọn dẹp bãi chiến trường này, đồng thời xin lỗi nhân vật sẽ phải giặt hai bộ đồ này của hai đứa dở hơi bọn ta.

...

Ưm...

Tạ Chân Nguyên đè ta xuống giường, hôn ta.

Khuôn mặt tuyệt mỹ, tóc còn đọng nước tắm.

Phải. Hai đứa dở hơi tắm rửa xong xuôi cùng nhau lăn giường.

Thế này là tự vả mặt đấy à?

Nói cái gì mà có cởi hết đồ rồi đứng ngúng ngoa ngúng ngoảy trước mặt tôi, tôi cũng không đụng vào cậu đâu.

Nói cái gì mà ta phải giữ thuần phong mỹ tục.

Vả mặt chan chát!

Mẹ nó! Chính là hai đứa dở hơi cùng nhau lăn giường!

" Hân Nhu... Hôn tôi đi."

" Đéo! A... Á... Hôn! Hôn!"

Triền miên. Điên dại.

Điên rồi!

Phải! Chính là ta điên, nó cũng điên. Hai đứa gặp nhau vào lúc điên.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro