Chap 0: giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Giang Nam đẹp thay, phong cảnh vốn thân quen. Mặt trời lấp lánh trên sông hồng hơn lửa, xuân về nước xanh biêng biếc.
   Giang Nam mỹ lệ, trên đời đều biết, không cần người đi bình luận.
   Nhưng cho dù có đẹp cũng sẽ cho người ta cảm thấy không vui,  Công Lương chính là như vậy.
  Công Lương trước kia học tập tại Chiết Đại, sau khi tốt nghiệp thì lên Giang Nam ở.
  Hắn hai mươi tuổi lên đại học, hai mươi bốn tốt nghiệp.
  Có người nói, người đến ba mươi, trong túi nếu không có mấy chục vạn tiền tiết kiệm, không có nhà, không có có xe, đó chính là cuộc sống bất hạnh. Rất bất đắc dĩ, hắn chính là loại người này.
   Hắn là cái người lười, hướng nội, tốt tĩnh không hiếu động, ưa thích cuộc sống vô câu vô thúc. Vừa tốt nghiệp hắn liền bắt đầu viết sách kiếm sống. Hắn không nóng không lạnh, nửa vời, một tháng doanh thu ba bốn ngàn, dùng ít đi chút, còn có thể có chút tiền đi ăn chơi đàng điếm.
   Vì thế cuộc sống của hắn rất là thuận lợi thỏa mãn.
   Bởi vì hướng nội, không hay giao tiếp, hắn cũng chẳng bao giờ có bạn bè.
   Mỗi ngày của hắn đều là buổi sáng rời giường, rửa mặt, nấu cơm, ăn cơm, viết; giữa trưa ngủ, rời giường, viết tận tới đêm khuya, ăn xong , ngủ, ngày ngày như thế, liên miên bất tận, không có bất kỳ sự thay đổi nào . Bất quá, nếu mệt mỏi, hắn cũng sẽ ra ngoài dạo chơi, đi du lịch xa 1 chút, có khi cảm giác thân thể trở nên kém, cũng sẽ rèn luyện một chút, đáng tiếc không hề dài lâu.
   Nhân sinh của hắn, liền như là một chén nước sôi để nguội, bình thản không có gì lạ, không có nửa giọt điểm sáng.
   Ba mươi, tại mười tám tuổi thiếu niên trong mắt, đã là cái lão nam nhân.
   Lão lòng của nam nhân, chủ yếu là muộn tao, cuồng dã.
   Nếu như lấy số tuổi của con người mà tính thì Công Lương đã đi đến một phần ba đời người.
   Một phần ba a!
   Công Lương kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài nắng chói chang, quay đầu nhìn trong phòng giường, máy tính, tủ quần áo, giá sách, đây chính là những thứ hắn có được trong nhà. Nếu ngày nào cũng giống như ngày nào thì hắn cũng chịu được. Đáng lẽ có thể liên tục như vậy, nhưng hắn bỗng nhiên không muốn. Hắn cảm giác mình có thể đổi một loại cách sống, mà không cần giống bây giờ, buồn tẻ vô vị, như là một đầm nước đọng còn sống.
    Hắn muốn rời đi tòa thành thị này, hắn muốn phóng đãng khắp nơi, đem dấu chân khắc ở thế giới này mỗi nơi một góc.Hắn nghĩ tới, hắn hoàn toàn có thể một bên viết sách kiếm tiền, một bên du lịch, tâm tình tốt, tìm cái non xanh nước biếc ở lại chỗ đó; tâm tình không tốt, vậy liền liền rời đi, tiếp tục hướng phía trước, mà không cần giống bây giờ ngây ngốc như là ốc sên ổ cư tại phương này .
   Quyết định, nên đi.
   Sáng sớm hôm sau, hắn liền ngồi xe đến Hải Ninh thị trấn Diêm Quan, lúc này nơi đây có rất nhiều sóng, từng đợt từng đợt sóng không ngừng đụng vào bên bờ, vẩy ra vô số bọt nước.                         Hắn thưởng thức một lát, thì đeo hành lí lên lưng, đi về phía nam mà đi. Hắn bắt đầu đi từ đây, phải dùng hai chân dọc theo bờ biển chạy một vòng. Hắn không biết có thể  không về được đến điểm bắt đầu, có lẽ  cũng rất mệt, nhưng không quan trọng, hắn nghĩ đến cuộc đời của mình phải có một cái gì đó đặc sắc.
Nửa tháng sau, hắn đi vào Phúc Kiến thị trấn Chương Châu .
Nơi này có gần Chiết Giang mà phong cảnh bất đồng, xa xa nhìn lại, chỉ gặp như có như không ,chỗ lờ mờ có thể thấy được một lùm bóng đen đứng vững, đó phải là Loan Loan đi! Theo thầy giáo kể, gần hai bên bờ, trước kia thì có người ngồi nấu cơm tập thể, nắp nồi gỗ xuôi dòng phiêu lưu đến Loan Loan , cũng không biết là thật là giả.
Ban đêm, hắn ngủ ở bờ biển trong một rừng cây, lắng nghe tiếng sóng, trong lòng một mảnh tĩnh mịch.
Trái Đất bên ngoài, khí tượng vệ tinh bỗng nhiên giám sát đến Phúc Kiến trên không ,mây trôi bỗng nhiên biến ảo, tạo ra 1 cơn lốc xoáy.
Đáng lẽ  Công Lương đang ngủ bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, hắn vừa rồi nằm mơ ,  mình ngủ ở bên bờ vực không cẩn thận rơi xuống. Đi ra khỏi rừng cây, hắn liền thấy một màn kinh người. Trong bóng đêm, trời không có 1 tia nắng, trên mặt biển nâng lên một cơn lốc xoáy, từng đạo từng đạo dòng nước theo vòng xoáy xông thẳng tới chân trời, hình thành một cột nước đang xoay tròn.
Vòi Rồng.
Hắn không nghĩ tới  mình có vận khí như vậy, vậy mà có thể nhìn thấy Vòi Rồng, vội vàng cầm điện thoại di động lên.
Bỗng nhiên phát giác không ổn, vòi rồng kia giống như hướng phía mình mà chạy tới.
Hắn vội vàng co cẳng  chạy, đáng tiếc sức người cuối cùng đánh không lại sức mạnh thiên nhiên,  Vòi Rồng cấp tốc tới gần đem hắn hút lên. Hắn ở trong vòi rồng xoay tròn, càng chuyển vượt lên, thẳng lên mây xanh. Lúc này, hắn mới phát hiện bầu trời đêm là mỹ lệ như vậy, ngôi sao chấm nhỏ như Tiên Nữ.
Bất giác nhìn xuống , hắn bắt đầu sợ hãi.
Cứu mạng a! Tam Thanh Đạo Tôn, Ngọc Hoàng Đại Đế, thiên thượng Thánh Mẫu Mụ Tổ Mặc Nương tỷ tỷ, Bảo Sinh Đại Đế, cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, cứu mạng a! Bằng không nước ngoài Thượng Đế, Thiên Chúa, Thánh Mẫu Maria tới cứu một chút cũng được.
Xong đời rồi, nếu ngã xuống sẽ biến thành thịt vụn, đến lúc đó đến cả tro cốt cũng không có !
Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, Vòi Rồng chậm rãi yếu đi, thân thể của hắn cũng bởi vậy mà rơi xuống rất nhanh.
"Cứu mạng, cứu mạng a!"
Công Lương hai tay hai chân loạng xoạng, chật vật lên tiếng kêu to.
Bỗng nhiên, hắn nhìn đến phía dưới là một khu rừng rộng lớn, trong rừng có một cái lỗ như là núi lửa chết, sinh ra khe hẹp, trong khe nứt sừng sững 1  nham thạch to lớn, mà hắn rơi xuống đúng lúc lại là tảng đá.
"Cái này xong."
Công Lương tự lẩm bẩm một câu, thì ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro