Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

Mười phút sau đám người kia vô cùng thê thảm, đỏ, cam, xanh, tím, khóc lóc nức nở quỳ gối trước mặt tôi.

Tôi mỉm cười giơ tay lại tát tên tóc đỏ cầm đầu một cái: "Mày đúng thật là có bản lĩnh, ngay cả đối tượng của ông đây mày cũng dám đánh đúng không"

"Còn mày......" Miệng tôi vẫn nở nụ cười, trở tay lại là một cái tát in trên mặt tên đó: "Vừa mới mắng ai là con hoang hả?"

"Có bệnh thì đi tìm bác sĩ thú y khám, nước biển cũng không nhiều bằng nước trong đầu mày."

Lực tay tôi ngày càng mạnh hơn, ra tay không chút lưu tình, lần lượt đánh xuống.

Mấy người trước mặt không chừng trong lòng đã sớm ân cần thăm hỏi gia phả tôi.

Nhưng với bề ngoài vô cùng có sức uy hiếp của tôi, vẫn là biểu hiện khúm núm.

Tốt lắm.

Tôi hoạt động cổ tay đau nhức một chút, chuẩn bị bị kết thúc bằng câu nói cuối cùng.

Vừa quay đầu lại đã thấy Lâu Tuân vịn tường chật vật đứng lên, lấy mu bàn tay lau máu tràn ra khóe môi.

Sau đó liền xách cặp sách khập khiễng muốn đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Bây giờ tôi cũng không quan tâm đến việc giáo huấn mấy tên côn đồ này nữa, tôi vội vàng gọi cậu ấy lại: "Cậu muốn đi đâu?"

Lâu Tuân dừng bước một chút.

Giống như người máy lên dây cót đột nhiên bị kẹt.

Nhưng chỉ một giây sau, cậu lại tiếp tục đi về phía trước.

Căn bản không để ý tới câu hỏi của tôi, thậm chí không quay đầu nhìn tôi một cái.

Suýt nữa quên mất ......

Lâu Tuân lúc này, còn chưa nhận ra tôi.

"Mẹ kiếp..." Tôi mắng khẽ một tiếng, đá tên màu xanh xanh đang quỳ trước mặt một cước, nâng cao giọng gọi Lâu Tuân:

"Đứng lại!"

"Cậu dám đi về phía trước một bước nữa thử xem."

"Đi thêm một bước nữa cậu có tin ông đây bẻ gãy tay của cậu không?"

Không biết có phải hai câu uy hiếp ngoài mạnh trong yếu của tôi có tác dụng hay không.

Dù sao, Lâu Tuân cũng đứng lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro