Chương 212 Tốt hơn mọi thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây có phải là lúc để giải thích?

Tư Niệm có chút bất đắc dĩ, ngơ ngác nhìn đám nam nhân đứng bên cạnh, đỏ mặt khó tin.

Cô vội vàng vỗ nhẹ cánh tay của người đàn ông ngang eo mình nói: "Bây giờ anh có khách, tối nay chúng ta nói chuyện nhé."

Chu Việt Thâm hơi buông lỏng tay, nhưng không buông cô ra, ngược lại đi vòng qua trước mặt cô, nhìn vẻ mặt của cô.

Thấycô không có vẻ tức giận, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Vừa rồi anh đi vào, nhìn thấy Tư Niệm đang ngồi trong phòng làm việc với một chiếc phong thư trên tay, anh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy Tư Niệm đứng dậy rời đi, anh vô cớ hoảng sợ.

Anh tưởng Tư Niệm đang tức giận khi nhìn thấy chiếc phong thư.

Hôm nay nhóm người này vô cớ đến tìm anh, trước bàn làm việc của anh chẳng có gì giờ lại có một phong bì, bây giờ ai có thể viết thư cho anh?

Chu Việt Thâm có thể đoán được là ai.

Lần cuối cùng anh gặp người phụ nữ kia trong thị trấn, khi quay về, Tư Niệm đã tức giận.

Lúc đó anh cũng đã giải thích điều này một lần, nói rằng anh không liên quan gì đến đối phương.

Nếu Tư Niệm lúc này vẫn nhìn thấy cô gái kia đang viết thư cho anh, cô sẽ thất vọng với anh đến mức nào?

Chỉ cần nghĩ tớ,i Chu Việt Thâm liền cảm thấy mình đáng chết.

Anh lạnh lùng liếc nhìn những người đàn ông bên cạnh, khi bắt gặp ánh mắt của anh, cả nhóm xấu hổ cúi đầu.

Rõ ràng là họ biết lá thư đến từ đâu.

Chu Việt Thâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Tư Niệm, anh ít tiếp xúc với phụ nữ, mắt không tinh tường.

Lần trước Tư Niệm tức giận, mãi về nhà anh mới phát hiện ra.

Lần này anh không muốn cô tức giận quay về nên bướng bỉnh nói: "Nói ngay đi."

Tư Niệm nhìn anh , thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, sau đó lại nhìn mấy người đàn ông bên cạnh.

Nói thật, cô không muốn người ngoài nhìn thấy hai vợ chồng nói những chuyện riêng tư này.

Nhưng ông chú này dường như không chịu để cô đi mà không giải thích.

Cô không hề biết anh là người cứng đầu như vậy.

Chẳng lẽ là sợ cô tức giận?

Mấy người đàn ông đó cũng không phải mù, sau khi nghe Chu Việt Thâm nói như vậy, bọn họ biết mình đã phá hỏng mối quan hệ của hai người, họ nhạy bén nói: "Anh Chu, xin hãy nói chuyện cô ấy trước, chúng tôi không vội."

"Chúng tôi đợi người ở bên ngoài."

Nói xong, hắn ngượng ngùng cười với Tư Niệm, mấy người lần lượt bước ra khỏi văn phòng.

Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chu Việt Thâm, có chút xấu hổ: "Anh đang làm gì vậy, có nhiều người nhìn như vậy."

Chu Việt Thâm vẫn ôm eo cô, nghe thấy lời này thì cúi đầu nhìn cô.

Dù sao, hai người chưa bao giờ thân mật như vậy trước mặt người ngoài, gò má Tư Niệm có chút ửng hồng, giống như hoa đào tháng ba, thực sự rất xinh đẹp.

Nhìn chằm chằm vào anh một cách giận dữ.

Anh nhìn kỹ biểu cảm của Tư Niệm rồi nói: "Họ đến từ quân đội cũ của anh. Em có nhớ những gì anh đã nói với em về khoảng thời gian năm năm trước không?"

Tư Niệm sửng sốt một chút, vừa rồi cô cảm thấy những người này thật khác biệt, không giống người bình thường, hoá ra đều đến từ quân khu.

Vẻ mặt cô đanh lại khi nghĩ đến Chu Việt Thâm đã nói anh chỉ có thể quay lại vì vết thương nặng và đám trẻ, nhưng sau 5 năm, nếu đất nước gọi tên anh, sứ mệnh của anhphải hoàn thành.

"Bọn họ tới thúc giục anh trở về?"

Bây giờ họ đã kết hôn, nếu anh đi, vậy cô sẽ phải ở một mình trong căn nhà trống rỗng phải không?

Suy nghĩ như vậy lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Tư Niệm.

Chu Việt Thâm dừng một chút, nói: "Không tính, chỉ là đang thuyết phục anh mà thôi."

Hồi còn đi lính, không có được yên bình như bây giờ.

Anh thường làm một số nhiệm vụ rất nguy hiểm.

Lúc đầu, cấp trên không chịu để anh trở về nên Chu Việt Thâm vì lợi ích của con mình đã chọn phương pháp thỏa hiệp như vậy.

Nhưng nếu anh thực sự muốn rút lui thì cấp trên cũng không thể làm gì được.

Bây giờ anh đã lớn tuổi, có vợ con, Chu Việt Thâm muốn để lại phần đời còn lại cho Tư Niệm và các con.

Vì vậy anh đã gửi một lá thư đến khu quân sự.

Chẳng bao lâu, đám người này đã đến.

Đó là lý do tại sao có thêm một lá thư trong văn phòng của anh.

Không cần đoán, chắc chắn là Giang Ngọc Khiết biết họ đến nên đã viết thư cho anh.

Cuộc hôn nhân của Chu Việt Thâm đã được báo cáo và cấp trên đã chấp thuận.

Dựa theo thân phận của Giang Ngọc Khiết, cô ấy không thể không biết.

Nhưng ngay cả như vậy, cô ấy cũng không cảm thấy xấu hổ khi gửi một lá thư cho anh, và nếu anh nhìn thấy nó cũng không sao, vì dù sao thì anh cũng chưa bao giờ mở nó ra.

Nhưng lần này, Tư Niệm đã nhìn thấy.

Một người đàn ông đã có gia đình nhưng lại có thư từ với một người phụ nữ chưa lập gia đình, ai cũng sẽ suy nghĩ nhiều và hiểu lầm.

Chu Việt Thâm không muốn bị Tư Niệm hiểu lầm.

Đặc biệt là vì một người tầm thường như vậy.

"Anh đồng ý à?" Tư Niệm lúc này không khỏi căng thẳng, một mặt cô tự hào vì chồng mình là một người lính bảo vệ gia đình và đất nước, nhưng mặt khác cô lại ích kỷ muốn giữ anh lại.

Cuộc sống của họ hiện nay đã ổn định và hạnh phúc.

Thành thật mà nói, cô không giỏi lắm trong việc để anh rời đi.

Chu Việt Thâm lắc đầu: "Không có gì quan trọng, anh sẽ không quay về, anh đã nói rất rõ ràng với bên trên."

Chu Việt Thâm kỳ thực chán sống, không có quyền lực, không có bối cảnh, nhưng dù vậy, anh cũng có thể đạt tới địa vị cao như vậy.

Điều này đã chạm đến lợi ích của một số người.

Nhiệm vụ lần trước anh bị thương cũng là do trong đội có người tiết lộ bí mật, dẫn đến trong đội của anh thương vong rất nhiều.

Mặc dù nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành nhưng Chu Việt Thâm cũng hoàn toàn mất đi lòng tin đối với quân khu.

Anh biết rằng nếu một người như anh muốn chiếm một vị trí cao, anh sẽ phải đối mặt với bóng tối và sự áp bức của quan lại.

Ở cương vị đó, không còn sự chuyên tâm vì đất nước nữa.

Mọi người đều đang nỗ lực để giành lấy ưu thế.

Và sự tồn tại của chính anh đã trở thành vật cản cho những người này.

Làm sao những người đó có thể sẵn lòng giữ anh?

Chu Việt Thâm không muốn tranh giành quyền lực với những người này, cũng không quan tâm đến những chuyện này nên lui về quê.

Bây giờ việc quay lại ủng hộ ai đó lại càng khó khăn hơn.

Không có gì tốt khi lao mình vào vòng xoáy quyền lực.

Vì vậy, cho dù bây giờ anh ta có được đối xử và phúc lợi tốt đến đâu, Chu Việt Thâm cũng sẽ không quay lại.

Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn có chút do dự nói: "Những người này đáng lẽ phải được ủy thác mang lá thư này đến. Vừa rồi anh đang bận ở bên ngoài, bảo bọn họ đợi ở đây."

"Trước đây, Giang Ngọc Khiết đã viết thư cho anh, nhưng anh chưa bao giờ trả lời."

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Tư Niệm, nghiêm túc nói: "Niệm Niệm, anh không phải loại người nửa vời."

Tư Niệm chớp mắt nhìn hắn: "Chỉ vì điều này mà anh không cho em đi à?"

Khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn của Chu Việt Thâm có vẻ hơi mất tự nhiên.

Anh bây giờ rất bận, sợ nếu đợi khi về nhà Tư Niệm nghỉ ngơi sẽ cảm thấy ngột ngạt và không vui.

Anh không muốn cô không vui nên đã giữ cô lại.

Vì thế người đàn ông khẽ gật đầu và nói có.

Nghe xong, Tư Niệm mỉm cười.

Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt căng thẳng của ông chú.

Thật kỳ lạ, người đàn ông này trông rất ổn định.

Nhưng vào lúc này, dường như cô đã vượt qua tất cả mọi thứ trong lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro