Chương 235: Đào Viên Tam đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tại sao?"

Tưởng Cứu hài tử nói: "Bởi vì em cùng đại ca và nhị ca đã trở thành anh em. Cha nói đây gọi là Đào Viên Tam đệ."


Dì Tưởng : "..."


Đây là lần đầu tiên chúng gặp nhau, anh cả và anh hai.


Thằng nhóc trước đây không gặp người lạ.


Làm sao có thể thân thiết như vậy.


Dì Tưởng ôm trán.


Tư Niệm kéo đứa con trai ngốc nghếch của mình lại nói: "Đúng rồi, đây là con trai cháu Chu Trạch Hàn, Tiểu Hàn, đây là bà nội Tưởng."


Chu Trạch Hàn cảm động nhìn em trai mới của mình, đôi mắt lấp lánh như vàng, không ngờ cậu lại quyến rũ như vậy, vừa mới đến đã có bạn mới, hơn nữa cậu ấy còn muốn làm em trai của cậu nữa.


Đúng như dự đoán, ngoài tuổi tác, cậu ấy còn có tài làm ông chủ.


Cậu ưỡn ngực, dù sao cũng là anh trai Tưởng Cứu, cho nên bà nội cậu ấy cũng là bà nội cậu, liền hét lên: "Chào bà Tưởng!"


Chu Trạch Hàn và cháu trai xem ra bằng tuổi nhau, bà nội Khương thích trẻ con nhất, lúc này bà mỉm cười trìu mến nói: "Tiểu Hàn, trông con thật đáng yêu."


Tưởng Cứu lập tức nói: "Mẹ của nhị ca cũng rất xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy."


Ánh mắt Chu Trạch Hàn sáng lên.


Mẹ cậu ấy xinh đẹp và cậu ấy cũng dễ thương nên cậu ấy kết luận ngay: "Ừ, tôi giống mẹ".

Tư Niệm: "..."


Thấy đã lâu không có người vào nhà, Chu Trạch Đông bước ra ngoài.


Sau đó nghe thấy những lời hùng hồn của em trai.


Ông chủ nhỏ dừng bước, giật giật khoé miệng.


Dù có làm tròn bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu ấy cũng không thể giống mẹ mình được, phải không?


Em trai đúng là một kẻ ngốc!


...


Cậu bước tới liếc nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng đối diện.


Choáng váng một lúc.


Đây là người hàng xóm kế bên mà trước đây em trai mới chỉ cho cậu xem.

Tư Niệm thấy cậu đi tới, vỗ đầu cậu: "Đây là con trai lớn của cháu, Chu Trạch Đông. Tiểu Đông, đây là bà Tưởng và cháu trai của bà là Tưởng Cứu."

Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn có hai phong cách hoàn toàn khác nhau, thực ra cậu cao hơn Chu Trạch Hàn không bao nhiêu, nhưng lại tạo cho người ta ấn tượng là người trưởng thành.


Cậu thờ ơ gật đầu và không nói nhiều.


Chu Trạch Đông dường như không bao giờ có mong muốn kết bạn.


Cậu ta đã ở thôn Hạnh Phúc nhiều năm như vậy chưa từng có ai đến gần.


Không chỉ vì tính cách mà còn vì nét mặt lạnh lùng khiến những người cùng tuổi khó có thể gần gũi với cậu.


Đôi mắt của đứa trẻ Tưởng lấp lánh, anh ấy thật là một người anh trai nam tính và cực ngầu.


Cậu chạy tới và hét lên: "Anh ơi! Em là em thứ ba của anh."

Chu Trạch Đông: "..."


Em trai cậu đã đi khắp nơi để nhận người thân à?


Dì Tưởng nhìn đứa trẻ, hơi ngạc nhiên.


Vẻ mặt điềm tĩnh này thực sự khác hẳn với đứa trẻ vừa rồi.

Chúng có thật sự là hai anh em không?


Dì Tưởng nhìn Tư Niệm: "Đồng chí Tư, đồng chí mới chuyển đến đây, có định tìm trường học cho con ở đây không?"


Tư Niệm gật đầu: "Đúng vậy, chúng cháu đã tìm được."


Dì Tưởng nghe vậy, lập tức cảm thấy tiếc nuối: "Tôi định sẽ giới thiệu cho cháu. Chẳng qua, cháu trai dì cũng đang học lớp hai, có thể có đám trẻ có bạn đồng hành. Chúng học trường nào? Nếu không xa thì dì qua xem có thể cho cháu trai dì qua được không?"


Tư Niệm: "Ở trường tiểu học ngoại ngữ Trung thành."


Dì Tưởng sửng sốt một lúc, mọi người trong trường tiểu học này đều biết điều này.

Dù sao thì đây cũng là trường ngoại ngữ duy nhất trong thị trấn của họ, có lịch sử lâu đời nhưng học phí lại tương đối cao.


Có vẻ như cặp vợ chồng trẻ này có hoàn cảnh gia đình đặc biệt.


Bà mỉm cười nói: "May thật, cũng không xa lắm. Dì sẽ gọi điện và chuyển cháu trai đến đó. Đến lúc đó chúng có thẻ đi học cùng nhau."


Tư Niệm nhướng mày.


Chỉ một cuộc gọi?


Đây là ngôi trường khó vào nhất ở trung tâm thị trấn.


Chắc chắn, gia đình Tưởng không phải là một gia đình bình thường.


Hai người nói chuyện một lúc rồi dì Tưởng cùng cháu trai rời đi.


Tuy rằng Tưởng Cứu không muốn rời đi, muốn ở lại ăn tối, nhưng ngày đầu tiên gặp mặt, làm sao có thể tới cửa nhà người khác ăn cơm.


...


Tư Niệm vào nhà, cua đã được hấp chín.


Cô làm sạch và băm nhỏ một ít tỏi rồi bắt đầu chiên tôm tỏi.


Sau khi chiên tỏi đến vàng thì cho tôm đã hấp vào xào cho đến khi có mùi thơm.


Chẳng mấy chốc, một đĩa tôm cào tỏi lớn đã sẵn sàng.


Tư Niệm cắt cá thành từng lát rồi luộc với đậu phụ trắng.


Một lúc sau, thịt cá chuyển sang màu trắng và nước súp cũng đã sôi.


Khi Chu Việt Thâm mang túi lớn, túi nhỏ về nhà, Tư Niệm vừa lúc đang chuẩn bị bữa tối.


"Cha, cha mua nhiều đồ quá."


"Cha ơi, cha mua cái này cho con à?"


Thằng hai ngạc nhiên và lấy từ trong túi ra một chiếc váy màu vàng ngỗng.


Thằng hai:"....."


Tư Niệm vừa nghe anh đã trở về, lại nghe thấy tiếng reo hò của thằng hai, cô cười đi tới nói: "Đi mua quần áo à?"


Giây tiếp theo, cô nhìn thấy chiếc váy trong tay ông chú nhỏ.


Tư Niệm: "..."


Chu Việt Thâm rót một tách trà, nhấp một ngụm, nghe xong khẽ gật đầu: "Anh mua rồi."


Tư Niệm chớp mắt thật mạnh.


Có phải cô đã truyền đạt sai ý rồi không?


Tại sao Chu Việt Thâm lại mua cho mình nhiều quần áo như vậy?


Thằng hai phải tốn nhiều công sức xách mấy cái túi đi tới: "Mẹ, mẹ nhìn xem, đều là quần áo mới cha mua cho mẹ."


Tư Niệm cúi đầu, thấy trong túi ngoại trừ quần áo còn có giày các loại.


Cô ôm trán, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Chu Việt Thâm: "Sao anh đột nhiên mua cho em nhiều quần áo như vậy?"


Chu Việt Thâm nhìn quần áo của Tư Niệm nói: "Quần áo của em cũ rồi, nên mua một ít quần áo mới đi. Ông chủ nói đây đều là kiểu dáng mới."


Tư Niệm cúi đầu nhìn quần áo của cô, nói thật, những bộ quần áo này cô mới mua cách đây một tháng, sao lại cũ rồi?


Cô lại nhìn bộ đồ người đàn ông đang mặc, không biết chiếc quần lót đó là của năm nào.

Tư Niệm ngẩng đầu nói: "Vậy anh không phải nên mua cho mình sao?"

Chu Việt Thâm lại nhấp một ngụm trà, nói: "Anh không cần."

"Quần áo của anh đều ổn, không cần thay thường xuyên."

Có lẽ anh lo Tư Niệm hiểu lầm anh không thích quần áo cô mua cho anh nên nói thêm: "Trước đây em mua cho anh, nhưng tôi chưa mặc nhiều."

Nghĩ tới Vu Đông nói hắn mặc quần áo rất nhếch nhác, Chu Việt Thâm cúi đầu nhìn trang phục của mình. Vội giải thích: "Anh chỉ nghĩ chiếc áo này thuận tiện khi đi làm. Bình thường tôi không thích mặc như thế này."


Cô lắc đầu đau đớn.


Thôi không nhắc đến nữa.


Có thể đàn ông khác với phụ nữ, không có nhu cầu đặc biệt về quần áo.


Ngoài ra, Chu Việt Thâm suốt ngày bận rộn làm việc trong trang trại nên mặc đồ đẹp đi làm quả thực không thích hợp.


Nó không chỉ dễ bị bẩn mà còn bất tiện khi làm việc.


"Được rồi, đợi thời tiết đẹp rồi lại mua. Ăn cơm trước đi."


"Nhân tiện, Vu Đông không phải cùng anh về ăn tối sao?"


Hôm nay có cậu ấy giúp bọn họ chuyển nhiều đồ đến đây, Tư Niệm còn tưởng rằng Vu Đông sẽ tới dùng bữa.


Cô cũng đã làm rất nhiều.


Chu Việt Thâm đặt cốc xuống: "Cậu ta bận nên không đến."


Vu Đông vốn là muốn tới nhà dùng bữa nhưng bị đưa đến trang trại làm việc, hắt hơi hai cái.

Cậu xoa mũi, mỹ nhân nào lại nhớ anh đây?


Tư Niệm không nghĩ nhiều.


Gia đình đã ngồi vào bàn.


Hôm nay họ có một bữa tiệc hải sản rất phong phú.


Lần đầu tiên đám trẻ ăn những thứ này, miệng của thằng hai bắt đầu chảy nước miếng ngay cả trước khi chúng được phục vụ.


Tư Niệm đưa cho mỗi người một con cua, khi lấy được, cậu bối rối nhìn xung quanh, không biết nên bắt đầu như thế nào.


"Mẹ ơi, sao con cua này vẫn còn bị trói? Nó đã chết rồi."


"Sợi dây này cũng có thể ăn được à?"


Đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên.


Tư Niệm lập tức cười nói: "Đương nhiên không ăn được."


"Vậy chúng ta sẽ ăn như thế nào?"


Tư Niệm rút ra một chiếc búa nhỏ.


Cô nghĩ tới điều gì đó, nhìn Chu Việt Thâm rồi nói: "Đúng rồi, Tiểu Hàn nói muốn nuôi cá, em thấy trong sân nhà chúng ta còn một cái ao chưa dùng đến, chúng ta dọn dẹp sạch sẽ rồi đưa cho Tiểu Hàn nuôi cá. "


Chu Việt Thâm đưa tay cầm lấy chiếc búa nhỏ trong tay, chậm rãi mở càng cua cho mấy đứa trẻ, đưa cho bọn chúng, sau đó nói: "Được, ngày mai anh sẽ dọn dẹp."


Tư Niệm nói thêm: "Tiểu Đông không có bàn để làm bài tập, hai đứa cả ngày ở phòng khách làm bài tập, làm như vậy lâu ngày không tốt cho cột sống cổ, dễ bị cận thị. ... Tình cờ ở tầng ba có phòng học nên có thể kê một cái bàn cho chúng làm bài tập về nhà mỗi ngày."


Chu Việt Thâm gật đầu đồng ý: "Được."


Tư Niệm: "Tầng hai còn có phòng trẻ em. Dao Dao đã lớn rồi, không thể ngủ chung với chúng ta và anh trai mãi được. Nhân tiện mua cho cô nhóc một chiếc giường nhỏ đi."


Chu Việt Thâm chăm chú lắng nghe, không ngờ ngày đầu tiên chuyển đến, Tư Niệm đã sắp xếp xong mọi việc.


Anh thực sự không đủ năng lực làm một người cha, để cô phải lo lắng mọi chuyện.


Anh có lỗi nhìn ba đứa trẻ đang ăn uống vui vẻ, sau đó nhìn Tư Niệm nói: "Được."


Cả nhà đang ăn tối vui vẻ, bên kia Lưu Đông Đông trở về nhà Tư cũng phát hiện có khách tới nhà.


"Đông Đông đã trở lại, chúng ta hãy nấu ăn nhanh lên! Hôm nay hãy làm món gì đó thật phong phú nhé, chúng ta có khách ở nhà." Cha Tư mỉm cười nói.


Lưu Đông Đông lập tức cúi đầu đáp lại, đi vào phòng bếp.


Bên cạnh có đôi vợ chồng tò mò hỏi: "Anh, đây là ai vậy?"


Cha Tư nói: "Đây là bảo mẫu của tôi. Trước đây Tư Tư đã giới thiệu cô ấy. Cô ấy nấu ăn giỏi nên giữ ở lại đây. Chú ba, anh tìm đến tôi cần giúp gì?"


Người đàn ông nghe xong liền hỏi: "Anh, tôi nghe nói Niệm Niệm của anh sắp lên thị trấn làm giáo viên dạy ngoại ngữ tiểu học, có đúng không?"


Cha Tư nghi hoặc nhìn hắn: "Sao chú biết chuyện này?"


"Mẹ nói với em, bà ấy nói là mẹ snh nói với bà chuyện này, Anh cả, anh vô tâm như vậy? Chuyện tốt như vậy không có nói cho chúng ta biết?"


Cha Tư cau mày, thản nhiên đề cập chuyện này với mẹ mình.


Ông đã được yêu cầu không được lan tin.


Tại sao bà lại quay lại nói với chú hai và gia đình ông ấy?


Anh ấy không phải là anh hai của anh ấy, vậy tại sao anh ấy lại phải nói cho anh ấy biết.

Nhưng cuối cùng ông vẫn không muốn lộ mặt, cười nói: "Tôi mới nghe nói đến chuyện này cách đây không lâu, cũng không biết có phải là sự thật hay không."

Đối phương châm một điếu thuốc cho ông, nịnh nọt nói: "Gia đình anh và Niệm Niệm, nhất định không thể tách rời, con bé khi còn nhỏ đã thông minh."

Cha Tư rất hài lòng khi nghe điều này.

Ông ta hơi nâng cằm nói: "Đúng vậy, Niệm Niệm từ nhỏ đã có thành tích học tập rất tốt."

"Tuy rằng nó không phải con ruột của anh, nhưng anh đã nuôi nấng nó mười tám năm, cho nên nó cũng không khác gì con ruột của anh ."

Cha Tư nhìn hắn: "Đó là sự thật, nhưng sao hôm nay chú đột nhiên hỏi về nó?"


Đối phương cười nịnh nọt nói: "Anh, anh không nhớ con em cũng muốn vào trường này sao? Em muốn anh giúp nói chuyện với Niệm Niệm, cho nó một chỗ. Chúng tôi đã lâu không gặp Niệm Niệm, có lẽ con bé sẽ không cho chúng ta mặt mũi. Nhưng anh là cha nuôi của con bé, từ nhỏ con bé đã kính trọng anh, nếu anh hỏi, nhất định con bé sẽ đồng ý với một yêu cầu nhỏ như vậy phải không?"


Ngôi trường này không chỉ có học phí đắt đỏ mà còn có rất nhiều người muốn vào học.


Hạn ngạch được phát hành hàng năm đơn giản là không có sẵn.

Nhưng nếu có quan hệ nội bộ thì chắc chắn không có vấn đề gì.


Cha Tư là cha nuôi của Tư Niệm, mặc dù không phải con ruột nhưng cha Tư khi nói chuyện này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.


Vì vậy, ông ấy vô cùng tâng bốc.


Cha Tư hừ một tiếng: "Tôi hỏi thì chắc chắn là được, nhưng chú hai, tôi hiện tại cũng bận công việc, không có thời gian làm loại chuyện này cho chú."


Ông liếc nhìn sang hai người họ.


Đối phương lập tức ra hiệu, từ trong túi móc ra một thứ gì đó nhét vào người ông: "Đương nhiên rồi, Anh cả, tôi làm sao có thể nhờ người giúp đỡ vô công? Cái này là của anh, Anh cả. Nếu chuyện này thành sự thật, chúng tôi chắc chắn sẽ đích thân đến tận nhà anh để cảm ơn."


Cha Tư sờ vật trong tay thì phát hiện đó là ngọc tốt.


Bình thường ông rất thích những thứ này, lập tức mỉm cười: "Được, chú đừng lo, khi nó tới tôi sẽ giải quyết giúp chú."


...


Lưu Đông Đông chuẩn bị bữa ăn, nhìn cả nhà nói cười cười nói, chào hỏi rồi bưng hộp cơm đi ra ngoài.


Đối phương nhìn cô hai lần, hỏi: "Anh, bảo mẫu của anh đưa đồ cho ai vậy?"


Cha Tư: "Tất nhiên là cho con rể của tôi. Không phải Tư Tư đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi lo sẽ không có ai chăm sóc nó nên đã nhờ Đông Đông làm thêm đồ rồi gửi cho nó. Có thể coi như một chút lòng tốt từ chúng tôi."


Đối phương nghe vậy, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng nói: "Anh, lời này không phải em muốn nói, cô gái này khá là xinh đẹp, nếu cô ấy mỗi ngày đưa đồ ăn cho nam nhân thì anh cần lo lắng sao..."


Cha Tư sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: "Chú đang nói nhảm cái gì vậy? Cô ấy là bạn tốt của Tư Tư."


Hai vợ chồng nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau.


Tuy rằng ông nói như vậy, nhưng đối phương chính là Phó Dạng.


Nghe nói trong toàn bộ khu quân sự không có cô gái nào không thích Phó Dạng.


Cô gái này có vẻ ngoài không tệ, lông mày thấp và dáng vẻ dễ nhìn.


Đàn ông thích kiểu này.


Nhưng quên nó đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến họ.


Chỉ cần nhà họ Tư giúp con họ có được chỗ học là được.


Còn chuyện xảy ra với nhà Tư, đó không phải việc của họ.


Hôm nay Cha Tư vui lắm.


Kể từ khi Lâm Tư Tư bị tai nạn, mọi người đều vô thức giữ khoảng cách với ông.

Lâu lắm rồi mới có người đến thăm.


Chưa kể, đối phương còn đến cầu cứu ông, vừa tặng quà vừa khiêm tốn khiến ông lấy lại được cảm giác huy hoàng ngày xưa.


Ông không nghĩ nhiều về các vấn đề khác.

...

Lưu Đông Đông mang đồ đến nhà Phó Dạng, nhưng nghe nói Phó Dạng vẫn chưa quay lại.

Tình huống này kỳ thực đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng hôm nay cô talại có chút bồn chồn
không biết lý do tại sao.

Có lẽ là bởi vì Tư Niệm trở về, khiến cho ca cảm giác nguy cơ.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn ngôi nhà sang trọng của Phó gia, nắm chặt tay rồi quay người rời đi.


Ở phía bên kia, một chiếc SUV màu xanh quân đội lái vào phố Lão Đông.


Người bảo vệ lái xe nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau nói: "Đội trưởng, hình như đây là nhà của thầy, cậu có muốn vào thăm không?"


Phó Dạng chậm rãi mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro