5 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5

"Ngươi làm như vậy không được, phải khâu như thế này này."

Đại Thành a cha đoạt lấy đế giày Nghiêm Thu đang cầm, vừa nói vừa dạy cho y làm thế nào.

Từ hôm sau đó liền bắt đầu, Nghiêm Thu đi theo Đại Thành a cha học thêu thùa.

Không học không được, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, dù sao cũng phải có một người làm. Trước kia y không biết, quên đi. Giống như Đại Thành a cha đã nói, kết hôn rồi, trong nhà hán tử cùng ca nhi đều không có đôi giày tử tế mà đi, làm cho người ta chê cười.

Làm đế giày, không những cần khéo léo mà còn có lực tay, nhiều tầng vải chồng lên nhau như vậy, xiên được kim qua tốn không ít sức.

Nghiêm Thu học thực sự chăm chỉ, hoàn toàn chấp nhận sự thật mình đã là tề quân của người ta.

Vết thương trên trán đã đỡ không ít, tự mình đứng lên đi lại được, tuy còn choáng váng đầu nhưng ngồi khâu giầy thì vẫn ổn.

Chạng vạng, Thạch Hoài Sơn đẩy cửa tiến vào, mang theo một cơn gió lạnh. Đã vào thu nên không khí lạnh hơn, đợi cho đợt tuyết đầu tiên rơi xuống, mùa đông sẽ đến.

Nghiêm Thu ngẩng đầu cười với hắn: "Về rồi sao?"

"Ừ."

Thạch Hoài Sơn bị tươi cười này làm cho lóa mắt, hai ngày nay hắn bị Nghiêm Thu làm cho bất ổn trong lòng, hiện tại y đúng là bộ dáng tề quân trong tưởng tượng của hắn. Nhưng hắn không chắc liệu có phải Nghiêm Thu đang lừa hắn không? Còn có thể thừa dịp hắn không ở nhà mà chạy trốn không?

"Được rồi, ta về đây. Vừa đến lúc làm cơm chiều."

Đại Thành a cha sắp xếp lại đồ may vá trong tay, đứng lên, sửa sang lại xiêm y.

"Đại Thành a cha, để ta tiễn ngươi."

Nghiêm Thu cũng đứng lên, nhưng mà hành động hơi chậm, nếu nhanh hơn thì thấy choáng.

Đại Thành a cha vung tay nói "Không cần, bên ngoài gió mạnh, ngươi vẫn là nên ở trong phòng đi."

"Ngươi đợi một chút, ta đi tiễn." Thạch Hoài Sơn nói với Nghiêm Thu một câu liền dẫn Đại Thành a cha ra khỏi phòng.

Ra đến trong sân, Thạch Hoài Sơn xách một con thỏ hoang lên, "Đại Thành a cha, mấy ngày nay đã khiến ngươi vất vả, cái này xách về bồi bổ thân mình cho tề quân của Đại Thành a."

Tề quân của Đại thành đang có mang hơn bốn tháng, đúng là thời gian cần bồi bổ. Hiện tại mua thịt cũng không phải dễ dàng gì, người nuôi súc vật đều đợi đến tết mới giết thịt. Đại Thành a cha cũng không khách khí, đứa cháu này y đã đợi hơn ba năm nay rồi.

Đại Thành a cha cười rồi nhận lấy con thỏ, "Trong nhà còn đang lo không có thịt a, vậy ta không khách khí nữa. À Hoài Sơn này, ta về trước. Sáng mai ngươi ra ngoài thì ta lại sang."

Thạch Hoài Sơn đáp ứng: "Vâng."

"Tiễn lâu như vậy?" Nghiêm Thu nghe thấy tiếng mở cửa, đang mải may vá nên cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi một câu.

"Ừ, đưa cho Đại Thành a cha một con thỏ mang về."

"Thu hoạch ngày hôm nay thế nào?" Nghiêm Thu buông đồ trong tay, chậm rãi đứng lên, rót chén nước cho Thạch Hoài Sơn, "Uống nước đi, vào rừng cả một ngày trời rồi."

Thạch Hoài Sơn uống một hớp, "Cũng được, đánh được hai con thỏ với lại một con bào." Nước sôi này thực ngọt nha.

"Không tồi, ngươi đi xử lý con mồi đi, ta nấu lại đồ ăn cho nóng." Mỗi ngày cơm chiều đều là làm cùng với Đại Thành a cha từ trưa, buổi tối chỉ cần hâm nóng lên là được.

"Vậy ngươi chậm một chút, nếu không để ta đi nấu cho. Cơm nước xong ta xử lý con mồi cũng chưa muộn." Thạch Hoài Sơn không yên tâm lắm.

Nghiêm Thu không phải là người yếu ớt, nếu không phải vì đầu còn choáng váng thì đã chạy khắp thôn xem xét rồi,

"Không sao đâu, chỉ hâm lại chút đồ ăn mà thôi. Hôm qua cũng không phải là ta làm sao? Ngươi không cần xen vào, nhân lúc trời chưa tối thì làm nhanh lên."

Thạch Hoài Sơn thấy y kiên trì đành phải nói: "Được rồi."

Nghiêm Thu đi vào bếp, nấu lại cháo ngô trên bếp, lại hấp năm cái bánh bao. Bánh bao làm từ bột mỳ trộn bột ngô, rất thô ráp. Trong nhà không trồng lúa nên không có gạo để ăn. Cũng do khí hậu này không thích hợp trồng lúa, thường xuyên khô hạn, tiểu mạch mỗi năm chỉ cho thu hoạch một vụ. Do đó bột mỳ rất đắt.

Ngô thì khác, một năm cho hai vụ nên năng suất hơn. Đa số người ta đi nộp thuế đều là đem bán bột mỳ lấy tiền, giữ lại bột ngô trong nhà ăn. Nhà Thạch Hoài Sơn vì có tiền thu từ việc săn thú nên vẫn còn có thể trộn bột mỳ với bột ngô.

Mới đầu Nghiêm Thu cũng không cảm thấy có gì, lương thực phụ thì vẫn có dinh dưỡng mà. Kết quả là lúc ăn mới biết, lương thực phụ này khác hẳn so với thời đại của y, cho dù là đãi qua hai lần cũng vẫn sẽ còn vỏ xác, ăn tắc cổ, y phải tập hai ngày mới ăn quen được.

Đồ ăn chính là thịt rừng xào lên, Đại Thành a cha là người cẩn thận, luyến tiếc cho nhiều thịt nên cắt thịt ra nhỏ tí xíu, còn luôn miệng nói Nghiêm Thu là người hưởng phúc, mỗi ngày đều được ăn thịt, trong phạm vi ba mươi dặm ở đây, cũng chỉ có một nhà y như vậy.

Nghiêm Thu hiểu được chính mình có phúc, trải qua mấy ngày ở chung, y càng thấy thích Thạch Hoài Sơn. Nhưng là không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, theo lý thuyết, hai người họ sống như vậy cũng là quan hệ vợ chồng đi? Là người thân cận nhất, lại bởi vì sự kiện chạy trốn kia mà luôn tồn tại một bức tường vô hình giữa hai người. Hai người nói chuyện cũng lộ ra cảm giác kỳ lạ.

Thạch Hoài Sơn xử lý con mồi nhanh chóng, chờ Nghiêm Thu hâm lại đồ ăn xong thì bên này hắn đã lột da xong. Dùng muối lau thịt rồi treo lên hong gió.

Hiện tại trời còn chưa đủ lạnh, không đông được, có thể sẽ làm thịt hỏng nên cần hong gió. Đợi mùa đông đến thì thịt có thể tùy tiện để ở ngoài là được, chưa đến nửa ngày là có thể đã đông lạnh rồi.

Hai người cơm nước xong xuôi thì trời đã tối. Ở đây trời tối rất sớm, cũng không có hoạt động giải trí gì. Nhàn rỗi không có việc, Thạch Hoài Sơn tiếp tục mang giày ra khâu.

Thạch Hoài Sơn ngồi ở bàn, lau sạch công cụ săn thú. Thấy Nghiêm Thu tiến đến bên đèn dầu, "Tối rồi, đừng khâu nữa."

"Sắp xong rồi, chỉ còn thiếu mấy mũi kim nữa thôi." Ngọn đèn này không sáng tí nào.

Thạch Hoài Sơn vui vì Nghiêm Thu nghĩ đến mình nhưng lại lo lắng mắt của y " Kệ đi, để mai làm, sẽ tổn thương mắt mất."

Trong lòng Nghiêm Thu ấm áp, nam nhân này không nói chuyện tình yêu nhưng mỗi câu nói đều là quan tâm y.

"Đêm nay chuẩn bị tốt đế giày, ngày mai làm mặt, sau đó là có thể đi. Ta chuẩn bị cho ngươi bảy tầng vải đáy, không sợ bị mòn. Ngươi mỗi ngày đều ở trong rừng, làm đế giày phải cẩn thận một chút. Ta lại làm cho ngươi mấy đôi nữa. Còn có quần áo, ban ngày ta cùng Đại Thành a cha xem trong tủ, bộ áo bông kia của ngươi đã hỏng hết rồi, chờ ta làm xong giày liền xem có thể vá được không. Nếu thực sự không vá được thì làm bộ mới thôi, bông đó vẫn có thể dùng."

Nghiêm Thu nói liên miên không dứt nhưng Thạch Hoài Sơn lại nghe như thế nào cũng không thấy đủ. Chẳng trách hán tử đều muốn tìm tề quân hiền lành.

Trong nhà có người nghĩ đến ngươi thương cho ngươi, quan tâm nọ kia cho ngươi, thực sự là rất tốt.

CHƯƠNG 6

Buổi tối hai người ngủ trên cùng một giường, trước kia khi hôn mê mới vừa tỉnh, Nghiêm Thu còn nghĩ rằng là giường, sau khi có thể xuống đất đi lại mới phát hiện là giường sưởi(1), chẳng trách cứng như thế đâu.

Nhanh bắt đầu mùa đông, sớm muộn gì nhiệt độ cũng sẽ xuống rất thấp. Hiện tại buổi sáng thức dậy cùng khi trời sắp tối phải để thêm chút củi lửa vào kháng, huân huân kháng, khi ngủ sẽ không quá lạnh. Trong phòng tối đen như mực, ban đêm gió thật to, có thể nghe thấy tiếng gió vù vù. Thạch Hoài Sơn nằm thẳng sát bên cạnh mép giường, Nghiêm Thu nghiêng người, mặt hướng Thạch Hoài Sơn, loáng thoáng có thể thấy hình dáng của nam nhân.

Vào lúc đêm dài người tĩnh, y vẫn cảm thấy gặp được chuyện này là rất kỳ diệu, rất không chân thật.Nghiêm Thu không nhịn được hướng bên người Thạch Hoài Sơn dịch qua, ôm lấy cánh tay hắn, vây chặt trong lòng mình, mới cảm thấy dễ chịu hơn. Thạch Hoài Sơn cả người cứng ngắc, tận đến khi nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của Nghiêm Thu, mới trầm tĩnh lại. Hắn vươn tay, muốn sờ mặt Nghiêm Thu một chút, sợ mình mạnh tay, đem người làm tỉnh dậy. Vươn tay ra được nửa đường, lại sửa thành dịch dịch mền cho Nghiêm Thu. Hắn có nghĩ qua, giống như a cha Đại Thành đã nói, chiếm lấy thân người này, cũng không cần cả ngày lo lắng y phải hay không đang có tâm tư khác. Chính là lại nhịn không được nghĩ, nếu có thể khiến người này cam tâm tình nguyện theo hắn sống, thật là tốt biết bao. Mỗi khi nghĩ vậy, hắn liền an ủi mình nói, chờ một chút, mình đối với y thật tốt, nhất định có thể làm tâm người này tan chảy.

Lại qua vài ngày, đầu Nghiêm Thu cơ bản đã khỏi hẳn. Y trước tiên chính là ngừng uống thuốc, thuốc này là tìm được từ tiệm bán thuốc ở trong thành, giá không hề rẻ, tuy rằng không đến mức không biết xấu hổ hỏi Thạch Hoài Sơn tình trạng tiền để dành trong nhà. Nhưng nghe ý tứ khi nói chuyện của a cha Đại Thành cũng có thể cảm giác được, sợ là không có tiền gì, đều hao phí vào việc mua y và chuẩn bị kết hôn. (là huyện thành, aka thị trấn, không phải thành lớn nha ^^)

A cha Đại Thành thấy Nghiêm Thu đã khỏe lại, liền mỗi ngày mang theo y ra ngoài đi lại một chút. Chỉ cho y khối nào là ruộng đất nhà y, nhà ai là nhà thôn trưởng, phía nào có sông, giếng ở nơi nào linh tinh. Nghiêm Thu đều cẩn thận nhớ kỹ, còn ở trong ruộng đất nhà mình dạo qua một vòng.

Trong ruộng trồng cải trắng cùng củ cải, mặc kệ là nguyên chủ của thân thể này hay là Nghiêm Thu hiện tại đều không biết làm ruộng, nhìn không ra manh mối gì, chỉ nghe a cha Đại Thành nói:

"Tiếp qua nửa tháng, còn kém không nhiều lắm có thể thu hoạch. Thu xong lúc đó, có thể yên tâm nghỉ ngơi ba tháng."

Nghiêm Thu gật gật đầu, nghĩ đến lúc đó đi theo Thạch Hoài Sơn cùng nhau thu hoạch cải, vừa lúc rèn luyện một chút, còn muốn học một ít làm ruộng như thế nào.

"Ôi, Nghiêm tiểu ca nhi có thể ra ngoài rồi sao?" Ngay khi Nghiêm Thu cùng a cha Đại Thành chuẩn bị trở về, trước mặt đi tới hai người, đúng là Thạch Liễu cùng a cha gã. Nghiêm Thu bị thanh âm này kích thích nổi lên một thân da gà, y nghĩ, thái giám phỏng chừng cũng là cái giọng nói này.

A cha Đại Thành nhướng mày, "Gọi cái gì mà Nghiêm tiểu ca nhi!"

Tiểu ca nhi thành thân rồi, sẽ theo nhà chồng, người ngoài xưng hô phải gọi tề quân của ai hoặc là tề quân nhà ai như vậy mới được, đợi có hài tử, liền sửa kêu a cha đứa nhỏ đó. Người trong thôn cổ hũ, nặng nhất là phương diện quy củ này.

Thạch Liễu bị nói mất hứng, hừ một tiếng. Mắt nhìn chằm chằm đánh giá quần áo Nghiêm Thu, trong lòng ganh tị, vải dệt này vừa nhìn là biết thứ tốt, Hoài Sơn ca cũng thật chịu tiêu tiền cho tề quân!

Quần áo Nghiêm Thu đều là Thạch Hoài Sơn chọn vải dệt thật tốt ở trong thành, trong nhà tiền không nhiều lắm, cũng mua không bao nhiêu, chỉ làm hai bộ. Một bộ là mặc vào ngày kết hôn, là một trường bào đỏ thắm. Một bộ chính là bộ áo màu lam trên người Nghiêm Thu lúc này. Vải bố màu lam (xanh dương) trơn, bên trong lót thêm một lớp bông mỏng, đúng là để mặc vào lúc thu chuyển sang đông. Nghiêm Thu lớn lên anh tuấn, làn da trắng, mặc áo chỉ một màu lam đơn giản, càng có vẻ tuấn nhã.

A cha Thạch Liễu ở bên cạnh tự nhiên biết tâm tư tiểu ca nhi nhà mình, nhưng ngày hôm nay chính là có chuyện tìm người ta, cũng không tốt để làm ầm ĩ thành không vui, liền đón lời nói:

"Tề quân Hoài Sơn, thân mình đã khỏe chưa?" "Ân, đã tốt lắm." Người ta hỏi, tuy rằng không biết, Nghiêm Thu cũng lễ phép đáp lại một câu. "Ngươi khẳng định không biết chúng ta đi? Hoài Sơn cũng vậy, cũng không dẫn ngươi đến nhà hỏi thăm, làm quen một chút. Trước kia khi hắn mới vừa quay về thôn, nhà chúng ta chiếu cố hắn cũng không ít đâu!"

Lại lôi kéo Thạch Liễu giới thiệu cho Nghiêm Thu, "Đây là Thạch Liễu, tiểu ca nhi nhà ta, theo Hoài Sơn xem như cùng nhau lớn lên ni."

Nghe lời này Nghiêm Thu rất không vui, Thạch Hoài Sơn 12 tuổi đã rời nhà, 17 mới trở về, mới vừa ở lại trong thôn 3 năm, cái này cũng có thể tính cùng nhau lớn lên?! Nghiêm Thu ứng phó "Nha" một tiếng, cũng không nói tiếp.

Bên cạnh a cha Đại Thành cũng liếc trắng mắt, chiếu cố? Ông như thế nào không thấy qua nhà Thạch Liễu bọn họ có người chiếu cố qua Thạch Hoài Sơn. A cha Thạch Liễu cứ thế lại nói:

"Này có thể vừa vặn, chúng ta đang muốn đi nhà ngươi, không nghĩ thế nhưng lại gặp ở đây."

Nghiêm Thu nghi ngờ hỏi: "Có chuyện?"

A cha Thạch Liễu nói: "À, này cũng không có gì, gần đây không dễ mua thịt. Trong nhà rất nhiều ngày không thấy thịt sống, muốn hỏi một chút nhà ngươi có dư hay không, đổi chút ít cho nhà ta."

"Đổi?! Dùng gì đổi?" A cha Đại Thành không đợi Nghiêm Thu nói gì, đã cản lại trước. Nghiêm Thu là vãn bối, lại là người vừa mới tới thôn, nói cái gì cũng không tốt, ông tự nhiên sẽ giúp đỡ.

"Ai, là người cùng một thôn, nhà ai có gì còn không biết sao? Nhà của ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có bột ngô này thôi, ta đã mài thành bột! Đổi hai cái chân hoẵng là được!" Trên tay a cha Thạch Liễu vác một bao vải to, không quá lớn.

A cha Đại Thành nhất thời giận không chỗ trút, "Cái túi này của ngươi có đến ba cân bột ngô không? Liền chút đồ chơi đó còn muốn cùng người ta đổi hai chân hoẵng?!" A cha Thạch Liễu cũng không cảm thấy ngượng,

"Nhà Hoài Sơn lại không thiếu chút thịt này, lại cùng ta tính toán?"

A cha Đại Thành nói: "Thịt nhà ai là do gió cuốn tới a?"

Thạch Liễu ở bên cạnh lầm bầm, "Nhà của ta cũng không phải đổi với ngươi, ngươi lo chuyện bao đồng làm gì?"

"Ta nhìn không được, có người rất không biết xấu hổ!" A cha Đại Thành so với a cha Thạch Liễu phải lớn hơn vài tuổi, nói chuyện tự nhiên không khách khí.

Nghiêm Thu ở một bên xem nhức đầu, y là lần đầu thấy nam nhân cãi nhau. Tuy rằng nơi này tiểu ca nhi có thể sanh con, nhưng ngoại hình vẫn là bộ dạng nam nhân, cho nên y thật sự không có biện pháp đem bọn họ xem như nữ nhân. Nghiêm Thu cũng khá chướng mắt Thạch Liễu cùng a cha gã như vậy, lẽ ra cùng một thôn, ngươi nói nhà ngươi muốn ăn thịt, không có những thứ khác, lấy bột ngô để đổi, vậy cũng không có gì không được. Đổi hai chân hoẵng, ít nhất cũng được 12 cân bột ngô, không như nhà gã, không đến ba cân bột ngô cũng trơ trẽn đem ra nói, chiếm lợi không ít nha!

"Ta như thế nào không biết xấu hổ?! Ta đây không phải theo tề quân Hoài Sơn thương lượng thế này? Nếu không được, ta lại thêm cho ngươi một cân?" a cha Thạch Liễu nhìn Nghiêm Thu, thử thăm dò hỏi.

Nghiêm Thu cũng có chút tức giận, người này không biết xấu hổ, ngươi nói gì cũng vô dụng, y cũng không muốn theo chân bọn họ tại đây vô cớ gây rối, vì thế nói: "A cha Thạch Liễu, trong nhà của chúng ta mọi chuyện còn phải do Hoài Sơn làm chủ, có cho đổi hay không, còn phải do hắn định đoạt. Trước mắt hắn còn ở trong rừng săn thú đâu, buổi tối mới trở về, các ngươi trời tối lại đến đi."

A cha Thạch Liễu nói: "Trễ như vậy mới trở về a?"

Nghiêm Thu lại nói: "Ân, hiện tại động vật tìm hang để ngủ đông, không dễ bắt. Hơn nữa, Hoài Sơn nhà ta nói, một cân thịt 15 văn tiền, hoặc là hai cân bột ngô, hai ngày trước đổi cho người trong thôn chính là đổi như vậy." Bỏ đi xương cốt chỉ tính thịt mà nói, hai cái chân hoẵng ít nhất được 6 cân thịt.

"Vậy, vậy hai cái chân hoẵng không phải hơn 10 cân bột ngô?" a cha Thạch Liễu sợ là Nghiêm Thu đang lừa gạt ông, lại hỏi: "Đã đổi qua cho nhà ai a?"

"Đã đổi như vậy cho nhà Thạch Thiêm Thanh." Thạch Thiêm Thanh là cháu thôn trưởng. Người nhà thôn trường cũng đổi như vậy ni, nhà ngươi nhiều hơn cái gì đâu? Nghiêm Thu vừa nói như thế, a cha Thạch Liễu cũng không nói nữa. "Được rồi, muộn chút ta xem thử rồi lại nói. Ai, còn nghĩ cơm tối hôm nay có thể ăn được thịt đâu."

A cha Đại Thành từ trước đến nay là người sảng khoái, bị cái nhà Thạch Liễu không biết xấu hổ này làm cho tức giận không nhẹ, "Nôn nóng ăn thịt liền đem heo nhà người nuôi ra mà làm thịt a!" "Vậy đâu được, cái đó còn chờ đến Tết mới làm thịt bán lấy tiền ni."

"Nga, vậy thịt của nhà ngươi chờ đến Tết bán giá cao, của nhà người khác thì có thể lấy bột ngô để đổi đúng không?" A cha Thạch Liễu lúng ta lúng túng nói: "Kia Hoài Sơn không phải là người có bản lĩnh sao, kiếm chút thịt còn không dễ dàng?"

"Chính là vậy, Hoài Sơn ca lên núi tùy tiện đi vài vòng thì có, thế nào lại còn theo chúng ta tính toán chút bột ngô đó chứ."

Thạch Liễu rất là tức giận bất bình, gã mới trước đây còn theo Hoài Sơn ca cùng nhau chơi đùa qua đâu, làm sao lại một chút tình cảm cũng không để ý.

"Dù sao việc này cứ quyết định như vậy đi, không có chuyện gì khác ta cùng a cha Đại thành đi trước, còn phải trở về nấu cơm." Nghiêm Thu nói xong không thèm để ý đến Thạch Liễu cùng a cha gã nữa, lôi kéo a cha Đại thành đi mất. Lại chờ thêm một lát, y sẽ muốn đánh người!

(1) Hay còn gọi là kháng, được xây bằng gạch hoặc đất, ở phía trong rỗng, chừa 1 cửa nhỏ để đến mùa đông sẽ đem than đốt nóng trong đó, làm giường sưởi chống lạnh.

CHƯƠNG 7

"A cha, buổi tối chúng ta trực tiếp đến nhà đổi cho Hoài Sơn ca đi, Hoài Sơn ca hào phóng như vậy sẽ không tính toán đâu."

Đều là do tề quân của hắn không tốt, trước đó vài ngày còn trộm trốn đi, nhất định sẽ không muốn sống cùng Hoài Sơn ca. Thạch Liễu lại không khỏi nghĩ đến, nếu là không tìm thấy y, nói không chừng Hoài Sơn ca có thể kết hôn với mình đâu.

"Ừ được rồi, chúng ta về nhà trước. Cơm nước xong lại đến nhà Thạch Hoài Sơn." A cha Thạch Liễu nói.

Nghiêm Thu một đường trở về, vừa đi vừa tức. Y không phải là người hẹp hòi, nếu họ thực sự khó khăn, không có gì để ăn cơm thì cho bọn họ một chút cũng không sao. Nhưng lại cảm thấy Thạch Hoài Sơn tiêu tiền như rác, bị người ta lợi dụng! Còn cho rằng Thạch Hoài Sơn săn thú dễ dàng vậy sao? Rừng thiêng nước độc bao nhiêu nguy hiểm không nói, thời tiết khắc nghiệt, tội này ai chịu?

Thạch Hoài Sơn ở trong thôn là hộ độc thân, có nhiều chuyện không thể làm một mình nên mới đổi thịt cho người trong thôn. Giá này so với trong thành đã rẻ một nửa. Ngay cả như vậy mà vẫn còn tiếp tục muốn lợi dụng, thật không biết xấu hổ!

Đại Thành a cha ở bên cạnh nói: "Trong thôn có hai gia đình như vậy, thích làm việc không biết xấu hổ! Thân thế của hai ngươi lại đơn bạc, không nên đắc tội quá. Nhưng mà chuyện đổi thịt cũng không thể để cho bọn họ chiếm được tiện nghi. Những người đó được đà sẽ càng lấn tới."

Nghiêm Thu gật đầu đồng ý nói: "Vâng, chờ Hoài Sơn trở về ta sẽ nói với hắn."

Hai người về đến nhà không bao lâu thì Thạch Hoài Sơn cũng trở lại.

Đại Thành a cha vừa mới đi, Nghiêm Thu liền đem chuyện Thạch Liễu gặp họ buổi chiều nói ra. Cuối cùng còn nói thêm: "Nếu lát nữa bọn họ đến đổi thịt, ngươi không được cho nhiều đâu đấy."

Thạch Hoài Sơn cảm thấy bộ dáng bảo vệ đồ ăn này của Nghiêm Thu thật là đáng yêu, gật đầu nói: " Ừ, ta sẽ không đưa nhiều đâu."

Nghiêm Thu rất hài lòng với thái độ này của Thạch Hoài Sơn, đi vào bếp rót nước ấm cho hắn, "Uống đi, siêu ở trên lò sưởi, nước rất ấm."

Thạch Hoài Sơn uống hai ngụm, cả thân mình cũng ấm áp không ít, ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi rồi mới đi ra sân xử lý con mồi hôm nay săn được. Hôm nay thu hoạch cũng bình thường, con mồi càng ngày càng khó đánh, mười ngày nửa tháng nữa hắn sẽ không lên núi. Hiện tại trong lòng hắn còn có người thương nhớ, không có cách nào liều mạng giống trước đây, xông vào trong núi sâu. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, trong đầu có người thương nhớ, cuộc sống ngày càng đáng yêu hơn.

Nghiêm Thu thì đi phòng bếp nấu ăn.

Vốn nguyên liệu rất khô, nông hộ lại không chú ý nhiều đến hương vị đồ ăn, nấu đại lên ăn no là được. Nghiêm Thu ăn mấy ngày thật sự chịu không nổi nữa, ăn nữa chắc phát điên lên mất.

Cơm chiều, Nghiêm Thu lấy mỳ ra cán. Trưa nay mỳ đã làm xong, để lại một phần ăn chiều. Y đặt mỳ lên thớt, dùng cái chày cán mỳ cán cho mỏng ra, gấp thành mấy khúc, sau đó lấy dao thái thành sợi dài nhỏ. Mỳ cắt ra xong thì rắc bột mỳ lên, để phòng ngừa mấy sợi lại dính vào với nhau.

Sau đó làm nước dùng. Nguyên liệu chủ yếu là thịt và rau dại, đều cắt ngắn. Dùng mỡ sao tương lên, cho hành đã thái vào đảo qua vài cái rồi đổ vào nồi thịt. Thịt chín liền đổ thêm nước, nước ngập nồi, mùi thơm bay lên. Nấu đến khi nước sánh lại là có thể đổ ra bát.

Nồi cũng không cần rửa, tiếp theo rót thêm nước vào, sau đó đổ mỳ vào nấu, đợi một lát mở vung ra đảo một chút.

Thạch Hoài Sơn đang ở trong sân cũng ngửi được mùi thơm, không ngừng nuốt nước miếng, hoạt động trên tay cũng nhanh lên rất nhiều.

Vội vàng quét sân sạch sẽ, vừa vào nhà liền thấy Nghiêm Thu đang bày bàn ăn, thả lên trên bàn hai bát mỳ nóng hôi hổi.

"Rửa tay chưa? Lúc mỳ còn nóng thì mau đến ăn, để thêm lát nữa sẽ không ngon nữa." Nghiêm Thu đổ nước dùng lên mặt, đảo lên.

Thạch Hoài Sơn không nghĩ tới Nghiêm Thu lại có tay nghề nấu ăn tốt như vậy, hắn cũng không phải là không biết làm mỳ sợi, nhưng không tinh tế lại có nước dùng vừa nhiều lại vừa thơm như thế!

Nghiêm Thu nhìn Thạch Hoài Sơn ăn không ngẩng đầu lên như vậy liền rất vui,

"Ăn đủ không? Còn chút nước dùng, nếu không đủ thì ta lại nấu thêm ít nữa." mỳ sợi cắt nhiều, Nghiêm Thu sợ thừa nên để lại một ít treo lên, để như vậy một ngày cũng không hỏng. Nói là nấu hai bát mỳ, kỳ thực bát của y đúng là bát, còn của Thạch Hoài Sơn là chậu mỳ.

"Đủ rồi. Nước dùng này ăn thơm quá." Thạch Hoài Sơn khen ngợi một câu.

"Mấu chốt là tương Đại Thành a cha cho rất ngon, ngày mai ta chuẩn bị cái hũ lớn, làm chút tương ăn dần." Thứ này cho dù là xào rau, xào đồ ăn hay là làm nước dùng đều rất thơm.

"Được!" Thạch Hoài Sơn lập tức đáp ứng, nghe kế hoạch của Nghiêm Thu đều là chuyện của sang năm, hắn là người này đã muốn cùng mình sống chung, không khỏi cao hứng một trận. Đừng nói là chuẩn bị cái hũ lớn, chính là xây lại nhà mới cũng được a!

Hai người ăn cơm xong đặc biệt thoải mái, nhất là Thạch Hoài Sơn, ăn ra một đầu mồ hôi.

Thạch Hoài Sơn thấy Nghiêm Thu ăn hết liền đứng dậy thu dọn bát đũa liền nói: "Lát nữa dọn cũng được, vừa mới ăn xong nên ngồi nghỉ một lát."

"Chỉ có hai cái bát này dọn một lúc là xong, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi rửa, lát nữa đồ ăn khô lại, rửa không sạch." Nghiêm Thu cũng không nghỉ, ôm bát vào bếp rửa.

Ánh mắt của Thạch Hoài Sơn lưu luyến trên người Nghiêm Thu một lúc rồi mới thu lại, người này thực sự là càng ở chung càng thấy tốt, mình có thể giữ y lại được không a.

Không đợi Thạch Hoài Sơn nghĩ nhiều thêm đã nghe thấy ngoài sân có người gọi:

"Thạch Hoài Sơn có nhà không?"

Thạch Hoài Sơn vừa nghe liền biết là nhà Thạch Liễu đến đổi thịt, "Ở nhà" hắn đáp một câu, ra khỏi nhà.

Nghiêm Thu ở trong bếp cũng nghe thấy, y đang rửa bát nên không buồn để ý, dù sao Thạch Hoài Sơn cũng có thể xử lý tốt việc này.

Rửa bát xong, Nghiêm Thu dọn phong bếp lại một lượt, quét chỗ này lau chỗ kia. Phòng bếp này từ trước đến nay không có người dọn dẹp qua nên cần mất một hồi mới làm sạch lại được.

Cũng không biết bên ngoài nói chuyện gì, chỉ nghe có giọng "Oa" một tiếng, có người gào lên.

Đây là làm sao? Nghiêm Thu sợ Thạch Hoài Sơn bị làm sao liền ném khăn lau chạy ra ngoài.

"Hoài Sơn ca, ngươi không nhớ nể chút tình cũ nào cả. Ngươi đã quên rằng trước đây ngươi đối với ta rất tốt sao, còn lên cây hái quả cho ta ăn nữa." Thạch Liễu vừa khóc vừa nói.

A cha của y ở bên cạnh cũng là vẻ mặt 'ngươi thực có lỗi với Thạch Liễu nhà ta'.

Thạch Hoài Sơn nói "Đó là ta hái cho đệ đệ, ngươi nói muốn nên ta mới cho thôi."

Nghiêm Thu đi ra nghe hai câu này liền muốn cười, thật sự là chưa từng thấy qua người nào ảo tưởng sức mạnh như vây!

"Có chuyện gì đây, thế nào lại khóc lên?" Nghiêm Thu hỏi Thạch Hoài Sơn.

Thạch Hoài Sơn bất đắc dĩ nói: "Muốn đổi bốn cân bột ngô lấy hai cái chân bào, ta không đổi cho liền khóc."

"Thạch Liễu a cha, lúc chiều không phải ta đã nói rồi sao? Hai cân bột ngô đổi một cân thịt, ngươi quên rồi à?"

Thạch Liễu a cha ngượng ngùng nói: "Không quên. Đây chỉ là nghĩ, Hoài Sơn và nhà chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, có thể bớt một chút không?"

"Ngươi cũng biết Thạch Hoài Sơn lúc trước kết hôn cùng ta, hiện tại cũng không có nhiều tiền. Trong nhà giờ cũng chỉ trông vào số tiền đổi thịt thôi. Ngươi xem hay là ta cắt cho ngươi hai cân thịt?" Nghiêm Thu cố ý hai chữ kết hôn, nhắc nhở Thạch Liễu, đừng có suốt ngày nhớ thương hán tử của người ta.

Không nghĩ tới Thạch Liễu còn không có buông tha, chỉ vào Nghiêm Thu mà nói: "Chính là ngươi! Nếu không phải vì ngươi, Hoài Sơn ca làm sao có thể đối xử với ta như vây? Thành thân rồi còn chạy trốn, Hoài Sơn ca đều bị người trong thôn chê cười!"

"Ngươi im đi!"Thạch Hoài Sơn cả giận nói, hắn không chấp nhận được người khác nói Nghiêm Thu không tốt.

Thạch Hoài Sơn nóng giận vẫn thực dọa người, hang năm sát sinh thấy máu, trên người liền không tự giác mà mang theo lệ khí. Lúc này lông mi dựng thẳng lên, trừng mắt, thật là bộ dạng hung thần ác sát.

CHƯƠNG 8

Thạch Liễu trong giây lát bị hù đến mất cả tiếng, miệng nửa há, trừng lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng một tiếng cũng không dám phát ra.

Nghiêm Thu tuy cảm thấy như vậy rất hả giận, nhưng lại lo lắng có ảnh hưởng không tốt. Bị một tiểu ca nhi chặn ở cửa kêu khóc, không biết sẽ bị người trong thôn truyền thành cái dạng gì ni!

Nghiêm Thu đang nghĩ làm thế nào để khiến hai người không biết xấu hổ này rời đi, a cha Đại Thành đã đến, "Làm gì đó? Ở cửa nhà người ta khóc gì a? Đây là muốn cho người trong thôn nhìn thấy, lại tưởng rằng Hoài Sơn khi dễ các ngươi đâu." A cha Đại Thành giọng cũng không nhỏ, đây là để cho người gần đó nghe đâu. Mỗi nhà cách nhau không xa, cũng có vài chỗ tốt, cả tiếng mèo kêu trong sân nhà ai cũng nghe được.

"A cha Đại Thành, sao ngươi lại đến đây?" Nghiêm Thu tuy rằng trong lòng cao hứng, biết a cha Đại Thành đây là giúp bọn hắn mà đến đây. Nhưng vẫn hỏi một câu, sợ ông thực sự có chuyện gì cần. Vì thường ngày người trong thôn ăn xong cơm chiều, không có việc gì cũng sẽ không đi ra, thế giới này trời tối sớm, cơm chiều xong, trời cơ bản cũng tối đen.

A cha Đại Thành nói: "Này không phải là gào khóc để người ta đến a! Ở nhà của ta cũng nghe thấy tiếng."

Thạch Hoài Sơn sớm đã bị phiền đến không chịu nổi, đối a cha Thạch Liễu nói: "Chút bột ngô đó của các ngươi, chỉ có thể đổi hai cân thịt, muốn đổi liền đổi, không đổi liền đi nhanh lên!"

A cha Thạch Liễu trộm liếc mắt, đánh giá sắc mặt Thạch Hoài Sơn, thấy hắn một bộ dáng sắp nổi giận, nghĩ thầm xem ra là thật không thể cho bọn hắn chiếm tiện nghi, bèn nói: "Vậy đổi hai cân đi." Nghĩ nghĩ lại nói: "Cân nhiều hơn một chút a."

Thạch Hoài Sơn không trả lời ông, xoay người đi vào viện cắt thịt.

Nghiêm Thu đưa tay nói: "Đưa bột ngô cho ta đi."

A cha Thạch Liễu nắm chặt bao bột nói: "Này còn không có đưa thịt cho ta đâu..."

Nghiêm Thu bị nói lại cũng sắp nổi nóng, "Ta còn có thể thiệt thòi ngươi chút bột ngô đó a? Hoài Sơn không phải đã đi cắt thịt rồi sao."

A cha Đại Thành mặc kệ gã, đi đến giật lấy bao bột trong tay a cha Thạch Liễu. Ông cũng là không an tâm số bột ngô này, sợ bên trong bị trộn lẫn vỏ trấu gì đó. Mặt trời đã xuống núi, cũng nhìn không quá rõ, tay quơ hai nắm, sờ sờ, phía trên cảm giác tạm được. Lại quơ hai nắm phía dưới, quả nhiên có chút vụn trấu. Sàng chút vụn trấu này ra, bốn cân bột ngô, chỉ còn ba cân rưỡi.

A cha Đại Thành thật sự là bị chọc tức, người này gian trá[1] đến mức này, đã lớn tuổi như vậy, thật không cần mặt mũi? A cha Đại Thành trực tiếp nói cùng Nghiêm Thu: "Đi bảo Hoài Sơn cắt ít chút, bột ngô này trộn lẫn vụn trấu!"

A cha Thạch Liễu cũng giận, giận a cha Đại Thành xen vào việc của người khác. Nếu đổi thành Nghiêm Thu bọn hắn, nhẹ bớt chút ít, chắc chắn sẽ không kiểm cẩn thận như vậy. Nhưng chuyện này nói ra cũng là gã đuối lý, không dám oán trách gì.

Lúc này, Thạch Hoài Sơn xách theo thịt đã cân xong đi tới. Lời của a cha Đại Thành hắn cũng nghe thấy, nhưng hắn thật sự lười so đo chút chuyện ấy, bèn nói: "Không nói cái khác nữa, cứ theo hai cân thịt đổi cho các ngươi. Chỉ đổi lần này, sau này sẽ không cho nhà các ngươi đổi thịt nữa."

"Vì sao a?" a cha Thạch Liễu ngoài ý muốn, nếu không thể đổi thịt, từ nay về sau muốn ăn thịt phải đi vào trong thành mua, qua lại khó khăn không nói, còn phải tốn không ít tiền.

Trước khi Thạch Hoài Sơn chưa đổi thịt cho người trong thôn, tất cả mọi người đều là vào thành mua thịt. Thịt trong thành đắt lắm ni, chỉ có những nhà nào có trẻ con, thỉnh thoảng mới mua một miếng thịt lớn cỡ bàn tay, bồi bổ cho hài tử, đỡ thèm một chút. Đợi đến ngày tết, người nào trong thôn có nuôi heo sẽ giết thịt, lúc đó mới có thể mua khối thịt lớn chút.

Vốn lúc Thạch Hoài Sơn chỉ có một người mà sống qua ngày, là không có chuyện đổi thịt vừa nói trên. Một là do hắn mỗi ngày đều không ở nhà, không phải chui vào trong núi, chính là chạy vào trong thành. Hai là hắn cảm thấy mình chỉ có một người, có thể đi ngang chào hỏi cùng người trong thôn là được rồi, không cần phải bày ra mấy chuyện phiền phức này. Bây giờ hắn đã thành thân, có tề quân. A cha Đại Thành cùng thôn trưởng đều nói, từ nay về sau cũng không chỉ một mình hắn qua ngày, sau khi có hài tử, từng đời ở trong thôn sẽ bén rễ đâm chồi ở đây, chẳng lẽ vẫn không cùng người trong thôn kết giao một chút sao?

Sau đó mới có chuyện đổi thịt này, người trong thôn đón nhận sự giao kết của hắn, sau này ở trong thôn ra vào cũng có thể nói chuyện vài câu.

"Không vì gì! Ta không thích cho nhà các ngươi đổi." Thạch Hoài Sơn nói rất không khách khí. Nghiêm Thu cũng biết hắn là thật tức giận, ngày hôm nay y là lần đầu thấy Thạch Hoài Sơn tức giận, cảm thấy cái khuôn mặt than này khá là khốc.

A cha Thạch Liễu nói: "Ngươi đừng như vậy a. Kia, kia lần tới ta mang đủ lương thực đến còn không được a?"

"Không cần." Thạch Hoài Sơn nói chuyện thực bình thản, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, lại làm cho người ta sợ hãi. Thạch Liễu mới vừa rồi bị hắn dọa, hiện tại cũng không dám nói gì. Gã nhớ tới bộ dạng Thạch Hoài Sơn khi mới vừa trở về thôn, ánh mắt cũng lạnh băng, toàn thân tràn ngập lệ khí. Hai năm qua, Thạch Hoài Sơn nhìn ôn hòa không ít, bọn hắn cũng đã quên.

Thạch Hoài Sơn ở trước mặt a cha Thạch Liễu, đem thịt bỏ lên cái cân, vừa cân chính là đúng hai cân, "Được rồi, đi nhanh lên đi."

A cha Thạch Liễu xách thịt trong tay, vẫn đang rối rắm, sợ cân này không chính xác. Muốn nói chút gì đó, vừa chống lại ánh mắt Thạch Hoài Sơn, liền gì cũng không dám nói, dắt Thạch Liễu bước nhanh đi.

Thạch Liễu vừa đi còn vừa nức nở, thật giống như chịu ủy khuất to lớn.

A cha Đại Thành thấy chuyện đã xong, bèn nói: "Vậy là không có việc gì rồi, ta trở về đây, hai ngươi cũng đừng nghĩ đến mấy người khó ưa đó, cũng không cần lo lắng có người bàn tán, ngày mai ta đi ra ngoài tìm người nói nói một chút."

Có a cha Đại Thành ở, thật sự là cái gì cũng không cần quan tâm. Nghiêm Thu nói cám ơn, nhìn thấy a cha của Đại Thành vào sân nhà ông, mới theo Thạch Hoài Sơn trở về phòng.

Nghiêm Thu rót nước ấm, để Thạch Hoài Sơn ngâm chân, sau đó đem giường trải tốt, liền chuẩn bị ngủ.

Thạch Hoài Sơn ngồi ở bên cạnh kháng ngâm chân, nhìn Nghiêm Thu vểnh lên cái mông ở trên kháng bận rộn, không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô.

Gần nhất hai người ở chung đã có chút thân thiết hơn.

Thạch Hoài Sơn có thể cảm giác được Nghiêm Thu tựa hồ cũng không ghét hắn đụng chạm, có khi lơ đãng hoặc cố ý sờ cái tay nhỏ bé gì đó, Nghiêm Thu cũng không có tức giận. Vậy có phải hay không có thể tiến gần hơn một bước ni? Thạch Hoài Sơn đối với lần này khá mong chờ, nhưng bỗng nhiên cứ như vậy đi qua nói muốn cùng Nghiêm Thu viên phòng, có thể hay không rất kỳ quái, rất đường đột? Thạch Hoài Sơn do dự không quyết, đối với Nghiêm Thu, hắn quá để ý, cho nên không thể không thật cẩn thận.

"Sáng mai ta vào thành một chuyến, trong nhà có gì muốn mua không?" Thu thập thoả đáng, sau khi nằm xuống, Thạch Hoài Sơn hỏi.

"Vào thành?"

"Ân, trong nhà da thú tích trữ không ít a. Hiện tại đúng là thời gian người ở huyện thành mua da làm quần áo mùa đông, có thể bán giá tốt nhất."

"Vậy được, ngươi ở trong thành cẩn thận một chút. Lần trước không phải cùng ngươi nói qua, hai bộ áo bông kia của ngươi đều không thể mặc nữa a? Vừa đúng lúc, lần này mang chút vải trở về. Ngoài cái đó ra cũng không có gì cần mua, ăn ăn uống uống cũng đủ dùng qua mùa đông." Tuy rằng rất muốn ăn cơm, nhưng Nghiêm Thu cũng rất tiếc tiêu số tiền đó.

"Mang về cho ngươi thêm một xấp vải a? Ngươi chỉ có một bộ quần áo này, quần áo mùa đông cũng không có đâu."

"Không cần, a cha Đại Thành cho ta một bộ, lúc ông còn trẻ mặc, hiện tại mặc không vừa nữa. Ta đã xem, còn rất tốt đâu."

"Vậy cũng phải làm thêm một bộ, dù sao cũng phải có một cái đổi lấy mặc."

Nói đến vậy, Nghiêm Thu cũng không bàn ra nữa, chính là nói: "Vậy ngươi đừng lại mua vải quá tốt a, a cha Đại Thành nói vải màu lam kia rất đắt, làm ta mặc cũng không dám làm việc, chỉ sợ làm hư."

Hai người nằm ở trên giường lên kế hoạch sống sau này, rất hứng thú, Thạch Hoài Sơn nở nụ cười, "Được, yên tâm đi, ta trong lòng biết tính toán."

CHƯƠNG 9

Hôm sau lúc trời còn chưa sáng, Thạch Hoài Sơn đã thức dậy. Hắn đã hẹn với Lưu tam thúc, không thể để cho người ta chờ.

Nghiêm Thu cũng tỉnh theo, dùng sức xoa mặt cho tỉnh táo.

Thạch Hoài Sơn thấy y còn buồn ngủ lơ mơ liền nói: "Ngươi ngủ tiếp đi, còn sớm."

"Thôi không ngủ nữa, ta chuẩn bị chút gì cho ngươi ăn sáng. Buổi sáng lạnh như vậy làm sao có thể đói bụng ra ngoài?"

Nghiêm Thu đứng lên rửa mặt, có tinh thần hơn, nhanh chóng đến phòng bếp.

Thạch Hoài Sơn cảm động, trong lòng đều là hình bóng Nghiêm Thu.

Mỳ đã cán sẵn, một chút là nấu xong.

Nghiêm Thu cho nhiều nước ấm vào bát mỳ, ăn hết bụng ấm, đoạn đường này cũng vững vàng không ít.

Thạch Hoài Sơn vội vàng vừa ăn vừa khen.

"Hoài Sơn dậy chưa? Ta tới rồi a." ở ngoài sân, Lưu tam thúc vội vàng kéo xe lừa vào đây.

Thạch Hoài Sơn đẩy nhanh tốc độ ăn uống. Nghiêm Thu nói: "Ngươi cứ ăn từ từ, ta gọi Lưu tam thúc vào để ông ấy cũng ăn chút."

"Vậy cũng được." Thạch Hoài Sơn nuốt cố ngụm mỳ to vừa rồi, suýt chút nữa thì sặc.

Nghiêm Thu đẩy cửa ra khỏi phòng, đi đến bên ngoài, thấy một lão hán đang ngồi trên xe lừa. Lão hán không cao, lưng có chút còng nhưng người lại rất có tinh thần.

"Là Lưu tam thúc sao? Hoài Sơn đang ăn sáng trong nhà, ngươi cũng tiến vào cùng ăn đi. Buổi sáng gió lớn như vậy, ăn chút gì cho ấm bụng."

Cái xe lừa này không có thùng vải, chạy được nửa được còn không biết bị gió thổi thành cái dạng gì đâu!

Đây là lần thứ hai Lưu tam thúc nhìn thấy Nghiêm Thu, cảm giác người này có chút không giống với lần trước, nhưng lại không nói lên được là khác nhau ở đâu.

Lưu tam thúc kéo tay áo xuống, "Không cần đâu, trước khi ra cửa ta đã ăn rồi. Cứ để Hoài Sơn ăn thong thả, không cần gấp."

"Như vậy sao được, trời lạnh như thế này. Ta làm kha khá mỳ rồi. Lưu tam thúc, ngươi nếu không chê thì vào ăn đi."

Rất lâu rồi không được ăn mỳ sợi, bị Nghiêm Thu nói như vậy liền thấy thèm, Lưu tam thúc cũng không khách khí nữa, "Ha ha, vậy coi như ta có lộc ăn." Lão nhảy xuống xe, buộc con lừa vào tảng đá cạnh cửa, sau đó theo Nghiêm Thu vào nhà.

"Lưu tam thúc." Thạch Hoài Sơn đứng lên chào, thực ra hắn cũng ăn sắp xong rồi.

Nghiêm Thu gọi: "Lưu tam thúc ngồi đi, ta đơm mỳ cho ngươi. Hoài Sơn có ăn nữa không?"

Thạch Hoài Sơn lắc đầu, "No rồi." trong bát còn thừa chút canh, uống vào cũng đủ no.

"Lấy cho ta ít thôi, buổi sáng không ăn nhiều được đâu." Lưu tam thúc còn có chút ngượng ngùng, vừa sáng ra đã đi ăn chực nhà người ta.

Nghiêm Thu cười cười đi vào phòng bếp, lời này khẳng định không phải là lời nói thật, nên đơm cho Lưu tam thúc một bát thật đầy. Tuy nói mỗi lần vào thành xong đều đưa cho Lưu tam thúc tiền công, nhưng Lưu tam thúc lớn tuổi, chạy nhiều, hiểu biết cũng nhiều. Đối với lão tốt, ở trong thành vạn nhất có chuyện gì thì ít ra cũng có thể chiếu cố được.

Nghiêm Thu bưng mỳ ra, trên mặt là một tầng nước sốt.

Lưu tam thúc hít hít cái mũi, nói: "Ôi chao ngửi đã thấy thơm rồi." Lão gắp một đũa, nếm thử, "Thơm a, thật thơm, đã lâu rồi ta chưa được ăn mỳ trắng cùng thịt. Lúc này ở nhà ngươi đúng là đã cơn thèm."

Nghiêm Thu làm đều là mỳ trắng, nếu là nhà khác cũng không dám ăn như vậy. Lưu tam thúc là hộ từ bên ngoài đến, ở trong thôn ít, lại có bốn miệng ăn, chỉ trông vào làm ruộng thì không đủ lo. May mà lúc chạy nạn đến thôn này, lão nhặt được một con lừa nhỏ, cũng không biết là ai làm mất, mang về nuôi. Nuôi hai năm lừa lớn liền kiếm cho nhà không ít tiền.

Nhưng cứ như vậy cũng chỉ là miễn cưỡng mà sống, trong nhà có hai tiểu tử chờ kết hôn, làm sao mà có mỳ trắng cùng thịt ăn hằng ngày.

Lưu tam thúc ở nhà người ta ăn chực liền tự nhiên khen ngợi vài câu: "Hoài Sơn tiểu tử, tề quân của ngươi thật là tốt a."

Thạch Hoài Sơn được khen đến vui vẻ, miệng cười toe toét, mắt liền nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thu, ngay cả nháy một cái cũng không muốn.

Nghiêm Thu bị nhắc đến liền ngượng ngùng, "Ta chỉ làm qua loa thôi mà."

Ăn đến cả người đều nóng lên, Lưu tam thúc buông bát, thỏa mãn là tặc lưỡi, "Được, có bát mỳ này làm mồi, ta liền có thể đánh nhanh thêm vài roi."

Nghiêm Thu cười nói: "Vậy thì tốt quá a."

Lúc sắp ra khỏi cửa, Thạch Hoài Sơn có chút không yên lòng. Bây giờ còn sớm, Đại Thành a cha còn chưa đến, hắn cũng không muốn mới sáng sớm đã đi gọi người ta.

Để Nghiêm Thu ở nhà một mình liệu có thể lại chạy không? Thạch Hoài Sơn càng nghĩ càng bất an.

Nghiêm Thu đã nhìn ra, người này mỗi bước đều chậm chạp rõ ràng là vẫn chưa yên tâm về y.

Nghiêm Thu tức giận lườm hắn một cái, "Ta không chạy nữa, đi nhanh lên! Đi sớm về sớm!"

Thạch Hoài Sơn lưu luyến nhìn Nghiêm Thu vài lần, cuối cùng quyết đoán xoay người đi.

Nghiêm Thu ở trong nhà uống vài ngụm nước mỳ còn lại, sau khi dọn dẹp xong liền lấy áo bông cũ của Thạch Hoài Sơn ra, chỉnh lý bông bên trong một lần, đặt lên tảng đá trong sân, hong gió.

Nhà Thạch Hoài Sơn tuy rằng đã sửa qua nhưng vẫn thực rách nát.

Chỉ có một gian nhà được làm từ gạch và gỗ, bình thường ăn cơm và ngủ nghỉ trong một phòng, bên cạnh có một gian bếp. Gian bếp ngay cả cánh cửa cũng không có, chỉ có cái rèm. Ngoài phòng còn có một cái gian nhỏ, miễn cưỡng có thể che mưa che nắng, để làm kho trữ lương thực.

Sân cũng không lớn, trừ bỏ là nơi để xử lý con mồi thì chỉ còn hai thước vuông đất trống, thích hợp trồng mấy loại rau dưa theo mùa.

Có điều phòng ở nếu xây lại thì cũng có thể ở được thoải mái.

Bọn họ đều còn trẻ, còn nhiều thời gian kiếm tiền, xây nhà mới cũng không phải việc khó.

Mấy ngày nay, Nghiêm Thu đi theo Đại Thành a cha ra ngoài. Trước mắt thời tiết không tốt nên chưa nghĩ ra việc gì để có thể kiếm thêm chút tiền.

Làm ruộng thì y chưa biết, đành chỉ có thể cân nhắc chỗ khác. Y nghĩ, chờ qua đông liền cùng Thạch Hoài Sơn vào thành xem một chút. Phải đi xem thì mới có thể tìm được cách. Dựa vào ba mẫu ruộng xấu này của Thạch Hoài Sơn cùng việc săn thú, tuy rằng không lo ăn mặc nhưng muốn làm giàu thì e rằng không được.

Mắt thấy đã sắp trưa, Đại Thành a cha mới đến.

Nghiêm Thu ngoài ý muốn hỏi "Đại Thành a cha, sao giờ mới đến vậy?"

Đại Thành a cha mệt quá, ngồi xuống, "Mau rót cho ta chén nước. Nói từ sáng đến giờ khan cả giọng rồi."

Nghiêm Thu vội vàng rót cho y chén nước ấm, cười nói: "Ngươi nói gì mà nhiều vậy a?"

"Còn là ít đây!" Đại Thành a cha uống xong lại bắt đầu nói: "Từ sáng đến giờ ta không rảnh chút nào. Đi đến mấy nhà gần đây để nói chuyện."

"Làm gì? Có chuyện gì vậy a?"

"Còn không phải là việc của nhà các ngươi sao? Ngày hôm qua Thạch Liễu làm loạn như vậy rồi, ngày hôm nay ta mà không đi nói cho rõ ràng, ta sợ bên ngoài bọn họ lại đồn đại lung tung lên."

Nghiêm Thu thật sự là không biết nói gì, trong lòng vô cùng cảm kích, "Đại Thành a cha, ngươi thật là giúp chúng ta nhiều quá, bằng không chúng ta lại phải chịu không ít thiệt thòi."

Đại Thành a cha buông chén nước, thở dài: "Ai, có chút việc cỏn con như vậy thì tính cái gì. Lúc trước nếu không có Hoài Sơn cứu Đại Thành, con trai của ta sợ đã sớm mất rồi."

Chuyện trước kia đương nhiên là Nghiêm Thu không biết, y chỉ biết Đại Thành đi đứng không tốt, bình thường ít ra ngoài, thời gian lâu như vậy cũng chỉ gặp một lần. Đối với lần này, y rất tò mò.

Đại Thành a cha liền nói ra. Hóa ra lúc Thạch Hoài Sơn mới trở về trong thôn, mỗi ngày lên núi đánh không ít con mồi đem về, tiểu tử trong thôn liền hâm mộ không thôi, cũng nóng lòng muốn thử liền lên núi. Đại Thành lớn hơn Thạch Hoài Sơn ba tuổi, lúc đó cũng là tuổi trẻ khí thịnh, trong nhà không đồng ý, chính hắn liền vụng trộm lên núi. Không nghĩ rằng liền gặp được gấu.

Bình thường gấu chỉ ở trong núi sâu, rất ít chạy ra bìa rừng, con gấu này giống như vừa trưởng thành, không quá lớn nhưng đối phó với một, hai hán tử thì vẫn dư sức.

Đại Thành không có kinh nghiệm lại bị dọa không ít, trong lúc hoảng sợ bị gấu làm bị thương một chân, cả khối thịt đều bị cào xuống. Sau đó là Thạch Hoài Sơn cứu hắn, bắn con gấu kia ba mũi tên mới chết.

"Ngày đó a, Hoài Sơn một tay kéo con gấu, một tay khiêng Đại Thành nhà ta, trên người đều là máu. Liền như vậy quay về trong thôn, bộ dạng hung thần ác sát làm mọi người e sợ.

Đến đây, Đại Thành a cha lại nói: "Hoài Sơn thật đúng là có bản lĩnh, con gấu kia ta ước chừng khoảng ba trăm cân, chỉ một tay đã lôi được về."

Nghiêm Thu tưởng tượng cảnh kia, thực hận không thể được nhìn tận mắt, có bao nhiêu uy phong a. Thạch Hoài Sơn thực kiêu ngạo, quả nhiên là nam nhân mà y nhìn trúng!

CHƯƠNG 10

Chuyện người nhà Thạch Liễu muốn dùng bốn cân bột ngô đổi hai cái chân hoẵng, còn trộn lẫn vụn trấu trong bột ngô, không tới giữa trưa đã truyền ra khắp thôn.

Cũng may a cha Đại Thành xuống tay mau, nhà Thạch Liễu vẫn chưa kịp nói gì. Đợi đến lúc này, muốn nói gì nữa, cũng không ai nghe.

Ai nghe xong việc này, đều xuy một tiếng: Rất không biết xấu hổ! Cũng có người sợ nhà Thạch Hoài Sơn từ nay về sau cũng không đổi thịt cho người trong thôn nữa, lo lắng bị nhà Thạch Liễu làm liên lụy, trong bụng lại càng phẫn nộ bất bình. Hai cân bột ngô đã có thể đổi một cân thịt, chuyện tốt như vậy đến đâu tìm a? Một cân thịt xào với rau dùng tiết kiệm một chút, cũng có thể ăn 3, 4 bữa. Nếu như phải trở lại giống như trước kia, vài nhà trong thôn hợp lại đi một chuyến xe vào thành mua không nói, chỉ tiền thịt đó thôi, cũng phải mắc hơn phân nửa đâu.

Thạch Lương Tài chỉ đi dạo một vòng bên cạnh ruộng nhà mình, một đường đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, tức giận không ít, về nhà liền mắng vào mặt Thạch Liễu cùng a cha gã: "Hai kẻ hay gây chuyện các ngươi! Các ngươi đây là làm ra chuyện gì?! Hiện tại toàn bộ người trong thôn đều cười ta, các ngươi bảo ta còn có mặt mũi nào mà bước ra cửa?!"

Thạch Lương Tài vừa tức vừa vội, nói vài câu liền thở hổn hển.

A cha Thạch Liễu vội vàng đưa nước cho Thạch Lương Tài uống, "Đây không phải muốn tiết kiệm chút bột cho nhà sao..."

Thạch Lương Tài cả giận nói: "Ngươi tiết kiệm sao? Ngươi thế nào cảm thấy bản thân có thể diện lớn như vậy? Người ta có thể cho ngươi lợi dụng?"

A cha Thạch Liễu bị hỏi nói không nên lời.

Thạch Liễu lại căm giận nói: "Ai biết Hoài Sơn ca lại không nhớ tình cũ như vậy!" Hôm nay gã ra ngoài cũng bị người chỉ trỏ, lúc nãy đi ngang qua hai tiểu ca nhi cũng không thèm trả lời gã.

Thạch Lương Tài tức thì ném cái chén về phía gã, "Cái gì tình cũ không tình cũ! Đây là ngươi, một tiểu ca nhi chưa xuất giá, nên nói sao? Ngươi còn muốn kết hôn hay không hả!"

Thạch Liễu bị nện trúng đầu bả vai, tuy không đau lắm, nhưng gã cảm giác mình thực ủy khuất a. Đã đánh mất một người tốt như vậy không nói, ngay cả a phụ cũng đổ lỗi cho gã, liền ô ô khóc lên.

A cha Thạch Liễu đau lòng, ôm Thạch Liễu nói với Thạch Lương Tài: "Nói chuyện đàng hoàng, sao lại ném đồ, đem hài tử đánh hỏng làm sao sửa đây?"

Thạch Lương Tài ném xong cũng có chút hối hận, dù sao cũng là tiểu ca nhi nhà mình, tức giận thì tức giận, nhưng nên đau lòng cũng đau lòng. Nghĩ mắng hai câu thì thôi, kết quả đệ đệ Thạch Liễu từ bên ngoài chạy trở về, trực tiếp ngã thẳng vào lòng Thạch Lương Tài, gào khóc.

"Đây là làm sao?! Làm sao a?" Thạch Lương Tài hoảng sợ, nhi tử này có thể xem là đích tử tuổi già mới có, là miếng thịt trong lòng hắn.

Thạch Nhị Bảo nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, khóc vô cùng thảm, "Tiểu Trụ bọn hắn đều không chơi với ta."

A cha Thạch Liễu cũng vội vàng lại đây xem nhi tử, nghĩ đến nhi tử bị bắt nạt, la ầm lên: "Vì sao? Bọn hắn dựa vào cái gì không chơi cùng Nhị Bảo của chúng ta."

Thạch Nhị Bảo xô a cha của nó ra, không muốn cho a cha đụng nó, "Đều tại ngươi! Còn có đại ca! Bọn hắn đều nói đại ca muốn làm (vợ) nhỏ cho Thạch Hoài Sơn, người ta lại không cần hắn. Tiểu Trụ bọn hắn nói làm (vợ) nhỏ cho người ta đều không phải người tốt, đều không chơi với ta." Thạch Nhị Bảo nói xong lại tiếp tục oa oa khóc lớn, nó tuy không hiểu lắm làm nhỏ là ý tứ gì, nhưng mấy bạn nhỏ khác cũng không chơi cùng nó, kia nhất định là chuyện rất rất không tốt.

A cha Thạch Liễu trợn tròn mắt, làm, làm sao lại truyền thành như vậy?!

Thạch Lương Tài tức giận cho a cha Thạch Liễu một bạt tai, "Ngươi xem xem hai ngươi làm chuyện tốt gì! Lời này truyền ra, Thạch Liễu còn có thể thành thân?!"

A cha Thạch Liễu bị đánh cho hồ đồ, ngồi dưới đất, trên mặt nóng hừng hực, nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt, cũng khóc lên.

"Khóc! Khóc! Tất cả đều khóc cái rắm! Ngươi còn có mặt mũi khóc?!" Thạch Lương Tài cảm giác mình thật là khổ tám đời, như thế nào gặp phải tề quân như vậy, cả ngày chỉ biết tính kế lung tung, không một lần tính kế thành. "Ngày mai ngươi nhanh chóng tìm tề quân của Thạch Lão Xuyên, nói ông ấy giúp sắp xếp cho Thạch Liễu xem mắt người ta!"

"Ta không muốn kết hôn!" Thạch Liễu khóc ầm lên, "A phụ, ta không muốn kết hôn."

Thạch Lương Tài nói: "Ngươi là tiểu ca nhi, trưởng thành, còn muốn lưu ở nhà a phụ? Hiện tại lời đồn khắp thôn, ngươi không nhanh chóng kết thân để chặn miệng người khác, về sau muốn lấy chồng cũng tìm không được!"

Trong khi nhà Thạch Liễu long trời lở đất, Nghiêm Thu đang theo a cha Đại Thành học may quần áo, cũng không biết bên ngoài vì mấy cân bột ngô đó, lại có thể nhấc ra sóng gió lớn như vậy. Nếu không nói, cũng không biết lời đồn có sức mạnh lớn đến thế nào, lời bàn tán này truyền a truyền, sẽ bị biến đổi đi, ngươi có nghĩ cũng nghĩ không ra cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.

Thạch Hoài Sơn từ tiệm gạo đi ra, xách hai bao gạo bỏ vào trong xe lừa.

"Đây là cái gì? Nhiều như vậy." Lưu Tam thúc ngồi trên xe giúp hắn chỉnh lý đồ đạc hàng hóa. Thạch Hoài Sơn mua đồ chứa gần nửa cái xe, vải trơn mua không ít, xem qua có thể làm ít nhất 4, 5 bộ quần áo.

Thạch Hoài Sơn nói: "Mua chút gạo cùng hạt kê gì đó, trong nhà cũng chỉ có bột mì, đều ăn đến ngán." Nghiêm Thu không quá thích ăn đồ ăn làm từ bột mì, hắn đã sớm nhìn ra, chuyến này vào thành, khẳng định phải mua chút gạo trở về.

Lưu Tam thúc cười nói: "Là tề quân nhà ngươi ăn đến ngán đi? Ngươi tiểu tử này, còn rất đau người ta a!"

Thạch Hoài Sơn bị nói trúng, cũng không nói gì, chỉ cười hắc hắc. Tề quân không phải đều là dùng để đau sao, huống chi Nghiêm Thu còn là tề quân tốt như vậy.

Lưu Tam thúc cũng rất hâm mộ, trẻ như vậy đã có năng lực tốt đến thế, chỗ da sáng nay bán, bán được cũng tới 12, 13 lượng. Ông có năng lực như vậy, ông cũng mua gạo ăn. "Còn có gì muốn mua không?"

Thạch Hoài Sơn bới bới kéo kéo trong đám đồ đã mua, lại nghĩ một chút, "Hẳn là không còn gì."

Lưu Tam thúc nói: "Vậy chúng ta trở về đi, thời tiết thế này a, ta thấy không đến nửa tháng tuyết sẽ rơi. Trước khi tuyết rơi còn có thể đi thêm một chuyến nữa vào thành, đến lúc đó thiếu gì lại tiếp tục bổ sung đi."

Ở vùng đất này, tuyết rơi chính là tuyết lông ngỗng[1], đến lúc đó con đường núi này khẳng định không thể đi .

Thạch Hoài Sơn gật đầu nói: "Được."

Ngồi ở trên xe lừa, Thạch Hoài Sơn quả thực là nôn nóng muốn về nhà, hận không thể khiến con lừa này mọc cánh, bay nhanh trở về.

Rốt cục một đường xóc nảy về đến nhà, Thạch Hoài Sơn gỡ đồ đạc từ trên xe vào trong sân, đưa tiền xe cho Lưu Tam thúc, không thể đợi được muốn vào nhà ngay, muốn cho Nghiêm Thu một ngạc nhiên.

Kết quả trong phòng trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Thạch Hoài Sơn vọt vào phòng bếp, vẫn không có ai, chỉ có bát đũa được để ngay ngắn gọn gàng.

Tâm Thạch Hoài Sơn trong chốc lát lạnh lẽo. Hắn không kịp nghĩ nhiều, quay đầu liền chạy ra bên ngoài, cầu nguyện Nghiêm Thu không có bỏ đi, chỉ là ra ngoài đi loanh quanh.

Nghiêm Thu vừa mới vào cửa thiếu chút nữa bị đụng té, hoàn hảo tay y mau, vịn được khung cửa, "Ngươi làm gì ni, vội vàng hấp tấp như vậy." Vừa nãy ở trong sân nhà Đại Thành, nghe tiếng Lưu Tam thúc vung roi, nghĩ tới có thể là Thạch Hoài Sơn đã trở lại, nhanh chóng về nhà nhìn xem.

Thạch Hoài Sơn lặng đi một chút, sau đó một phát bắt lấy tay Nghiêm Thu, gầm lên: "Ngươi đã đi đâu?!"

Nghiêm Thu bị nắm đau vô cùng, sức lực của Thạch Hoài Sơn không phải người bình thường có thể so sánh, y tránh hai cái không sao tránh được, "Ngươi buông tay ra trước, đau quá. Ta chỉ đi qua nhà a cha Đại Thành thôi a."

Thạch Hoài Sơn trừng hai mắt mang theo tơ máu, cái tay bắt lấy Nghiêm Thu đang run lên, hắn chưa từng sợ hãi đến như vậy. Nếu trước kia, hắn còn có thể nói ra câu đem Nghiêm Thu đưa trở về, nhưng hiện tại, có thể đưa trở về?! Nghĩ cũng không muốn nghĩ! Mấy ngày qua, nếm thử cảm giác được Nghiêm Thu chăm sóc, trải qua những ngày ấm áp, hắn như thế nào có thể trở về những ngày trước kia?

Thạch Hoài Sơn thở hổn hển vài ngụm, liền đem Nghiêm Thu vác lên vai, đi vài bước đã vào tới trong phòng, đem người ném lên giường. (anh thật thô bạo =)))

Nghiêm Thu nhất thời bị ném choáng váng mơ hồ, người này điên rồi a? Không đợi y nói gì, thân hình to lớn như con gấu của Thạch Hoài Sơn đã áp lên người y.

[1] bông tuyết lớn như lông ngỗng, ý nói tuyết rơi rất nhiều, bông tuyết cũng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro