Chương 9: Gặp lại tình nhân cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9 Gặp được tình nhân cũ

Hứa Mộc An đi ở phía trước, Tiêu Cảnh Đình theo ở phía sau.

Dọc theo đường đi không ít người nhìn đến Hứa Mộc An cùng Tiêu Cảnh Đình đi cùng nhau, đều bày ra sắc mặt quỷ dị.

"Cảnh Đình ca ca, ngươi đây là muốn đi đâu a!" Một đạo thanh âm kiều kiều mềm mại truyền tới.

Tiêu Cảnh Đình theo tiếng nhìn lại, liền phát hiện nói chuyện chính là một người nam nhân, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình đã sớm biết, thế giới này rất nhiều song nhi, đều được nuôi giống như các bé gái mà lớn lên, nhưng mà, nghe được một người nam nhân nói chuyện như vậy, vẫn hơi có chút da đầu tê dại.

Nhìn thấy dáng vẻ của người đi tới, ký ức ở trong đầu óc Tiêu Cảnh Đình liền một chút một chút hiện ra. Tiêu Cảnh Đình khi còn ở Tiêu gia , ngoại trừ Hứa Mộc An ra, thì còn có mấy cái thị thiếp, khi bị sung quân lại đây , những cái thị thiếp đó không muốn đến nơi này chịu khổ với hắn,liền lần lượt đá Tiêu Cảnh Đình để tìm lối thoát riêng.

Tiêu Cảnh Đình lại là người không chịu được cô đơn, sau khi đến thôn Thổ Khâu, liền có ý đồ cấu kết làm bậy cùng với một vài tiểu ca nhi có nhan sắc không tồi ở trong thôn. Đại đa số ca nhi đều không buồn để ý đến Tiêu Cảnh Đình ,nhưng mà cuộc sống thì luôn có ngoại lệ và Khâu Bạch chính là một trong số những ngoại lệ này.

Tiêu Cảnh Đình thì thích được khen, còn Khâu Bạch lại biết phải vuốt mông ngựa như nào, cho nên đã dỗ được Tiêu Cảnh Đình tiêu phí cho y không ít bạc. Mà Khâu Bạch cũng giỏi lắm à nha, dỗ được Tiêu Cảnh Đình xoay vòng vòng, nói gì nghe đấy mà lại không chiếm được của y miếng tiện nghi nào.

"Ta đi vào trong rừng." Tiêu Cảnh Đình lạnh nhạt nói.

"Vào trong rừng ? Rừng cây nguy hiểm lắm á, Tiêu Ca Ca sao huynh lại muốn đi đến chỗ như vậy ?" Mặt mũi Khâu Bạch đều tái luôn rồi,vừa nói còn không bên lườm Hứa Mộc An.

"Hết tiền rồi, không vào trong rừng thì sẽ đói chết,còn không bằng đi một chuyến thử vận may." Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt trả lời.

Hứa Mộc An liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình một cách đầy kì dị, Tiêu Cảnh Đình là một tên sĩ diện, thích nhất phùng má giả làm người mập, thế mà giờ đây lại tự nhận bản thân là kẻ nghèo hèn.

Khâu Bạhc miễn cưỡng cười cười,nói: "Tiêu ca ca, huynh nói đùa gì thế? huynh không pahir là vừa bán ruộng sao? Đó cũng là một số tiền không nhỏ mà."

"Thua hết rồi." Tiêu cảnh Đình cũng không có mặt mũi thừa nhận là bản thân đã dùng tiền mua tiêu dao tán ,đành phải nói là đã thua hết tiền.

Khâu Bạch che miệng,lộ ra vẻ mặt kinh ngạc : "Cảnh Đình ca ca, vận khí của huynh hình như không được tốt lắm, nhưng mà huynh yên tâm đi, trời sinh ra ta ắt có chỗ hữu dụng, dù có tiêu hết ngàn vàng thì cũng có thể kiếm lại được,huynh nhất định có thể đem tiền thắng trở về."

"Không npis nữa, ta phải đi rồi." Tiêu Cảnh Đình lãnh đạm trả lời. 

Tiêu Cảnh đình thầm nghĩ : "Kiếp trước hắn chính là thiếu niên 5 tốt đó nha! Nói không với hoàng, đổ, độc, thế mà bây giờ lại xuyên vào tên cặn bã này, vừa đánh bạc vừa chơi gái lại còn chơi cả đồ nữa ...

"Đi thôi, chúng ta đi sớm một chút đi, đi sớm về sớm." Tiêu Cảnh Đình lên tiếng thúc giục Hứa Mộc An.

Hứa Mộc An gật đầu nói: "Được." Hứa Mộc An vốn cho rằng Tiêu Camhr Đình gặp Khâu Bạch rồi thì sẽ không muốn đi vào trong rừng nữa,không nghĩ tới rằng tâm chí của đối phương vẫn còn rất kiên định.

Khâu Bạch nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong mắt hiện lên vài phần khinh thường.

"Đệ đệ,thế nào rồi?" Khâu Lễ đi ra hỏi.

Khâu Bạch lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Đều thua hết rồi, đúng là cái đồ phá của, khó trách bị đuổi ra khỏi Tiêu Gia, nhiều đồng ruộng thư thế, cũng phải bán được mấy trăm lượng,kết quả..." Lúc đầu y còn muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng không người được rằng tốc độ phá của của người này lại nhanh đến thế.

"Tên ngốc này đúng thật là biết lãng phí,đệ đệ người cũng  thế, mấy hôm trước đã bảo ngươi đi tìm hắn, ngươi lại không nghe, bây giờ người ta tiêu hết sạch tiền rồi, chúng ta cũng không sơ múi được miếng nào." Khâu Lễ bất mãn nói.

Khâu Bạch cúi đầu, mấy hôm trước y cùng Tiêu Cảnh Đình cãi nhau, liền muốn treo hắn mấy ngày, kết qua, mới được mấy hô, Tiêu Cảnh Đình đã tiêu hết tiền rồi.

"Ca ca, huynh nói xem, hắn có phải đang lừa chúng ta không? Nhiều bạc như thế, không có lí nào lại tiêu hết ngay được." Khâu Bạch nói, ý là do Tiêu Cảnh Đình đang giận y nên mới nói là tiêu hết tiền rồi.

"Chắc là thật đó, mấy người bạn của ta nói rằng, Tiêu Cảnh Đình hay ngâm mình ở than lâu cùng với sòng bạc, hắn còn hít tiêu dao tán nữa, mấy thứ này, lạoi nào cùng đều thuộc dạng đốt tiền, tên phá của này chắc là đã tiêu hết bạc rồi nên mới phải đi vào trong rừng." Khâu Lễ nói.

Trong mắt Khâu Bạch hiện lên vài phần coi thường, lúc Tiêu Cảnh Đình vừa tới thôn Thổ Khâu, thanh danh vẫn còn rất tốt, Tiêu Cảnh Đình lớn lên cũng đẹp trai, thực lực cũng không yếu, có hơn 20 mẫu ruộng, nhà nhà cũng không tồi, đáng tiếc, khong được bao lâu mọi người liền phát hiện ra tên này ham ăn lười làm, là một người không đáng tin cậy.

Khâu Bạch lúc đầu vốn dĩ muốn gả cho Tiêu Cảnh Đình làm bình thê, sau khi nhìn ra gương mặt thật của hắn thì lành quăng luôn suy nghĩ này.

Tiêu Cảnh Đình đi theo phía sau Hứa Mộc An, tâm trạng có chút ủ rũ, qua hệ của hắn và Hứa Mộc An mãi mới hòa hoãn được một xíu xiu, kết quả vừa gặp được Khâu Bạch thì sắc mặt của Hứa Mộc An càng lúc càng ké..

"Trong rừng rất nguy hiểm, chúng ta chỉ hoạt động ở ngoài bìa rừng thôi." Hứa Mộc An mở miệng nói.

Tiêu Cảnh Đình vội gật đầu, rất biết điều đáp: "Ta biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro