Chương 5: Gặp quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo ký ức, Cố Thần thuận lợi mò tới Triệu Tuyết chủ viện, xuyên thấu qua khe cửa có thể ngửi thấy an thần hương. Vì cẩn thận Cố Thần lấy thuốc mê trong không gian dùng ống thổi vào trong phòng. Lấy khăn lông che mũi miệng, thân thể hiện nay của cậu không phải giống như ở mạt thế, tác dụng của thuốc này cậu không chịu được, làm chuyện xấu thì không thể kéo mình xui xẻo dính vào được.

Một lúc sau, bên trong truyền tới tiếng hít thở đều đều, trong lòng biết dược hiệu phát tác, người bên trong đã rơi vào ngủ sâu.

Vạn năng Tiểu Lục lần thứ hai phát huy tác dụng, thuận theo khe cửa bò vào bên trong đẩy gài cửa ra, Cố Thần nhẹ nhàng đẩy cửa, nhẹ nhàng đi vào rồi đem cửa nhẹ nhàng khép lại.

Đi qua nô tài gác đêm, vòng qua bức bình phòng liền thấy bố trí xa hoa phòng ngủ. Cố Thần liếc mắt nhìn mấy món đồ trong phòng, tay liền nhịn không được ngứa ngáy,quen tay quen nẻo lấy một số món đồ dù không mang đi cầm đồ được nhưng thi thoảng lấy ra ngắm cũng được coi như sưu tầm. Nghĩ như vậy cậu không nhịn được lấy thêm vài món khác.

Xốc lên màn nhìn thấy hai người trên giường lo lắng họ ly cửa quá xa thuốc quá ít không hiệu quả, Cố Thần liền lấy chút bột phấn bắn ra, thấy hai người hút vào bột phấn ngủ được trầm hơn, Cố Thần vui vẻ lần này thì mặc cậu tác quái rồi.

Chà chà, không nhìn kỹ chứ hai người nằm trên giường nhìn cũng không tệ, Cố Nguyên Khôn tuy rằng bốn mươi tuổi nhưng chú trọng bảo dưỡng nên nhìn chỉ hơn ba mươi. Có bao nhiêu người hâm mộ Triệu Tuyết nhưng cũng không biết hậu viện bên trong còn có hai cái tiểu thị. Nam nhân mà, có tiền liền đồi bại không quản ở thế giới khác nhau miệng nói yêu nhưng vẫn quản không được nửa thân dưới, nhưng cũng phải công nhận thủ đoạn của Triệu Tuyết cao minh, từ trong trí nhớ của Cố Thần không có tiểu thị nào thị sủng mà kiêu.

Triệu Tuyết nằm bên cạnh, trên mặt vẫn còn bôi một tầng mỏng thuốc đen, Cố Thần không khách khí lấy khăn đặt ở đầu giường lau lớp thuốc lấy thuốc mỡ mình tự chế ra nhẹ nhàng bôi lên mặt hắn, bôi xong còn thưởng thức tác phẩm của mình hài lòng rồi mới bỏ đi tiện tay cầm luôn chiếc khăn đi cùng.

Cố Thần lúc này mới tìm nơi cất chứa ngân lượng và đồ trang sức, thấy đầu giường bày chậu hoa, Cố Thần ánh mắt lóe lóe hiển nhiên là biết đồ tốt cất ở chỗ nào, người có thể nói dối nhưng thực vật thì không.

Trên bàn trang điểm có một cái hộp, trong hộp có mấy ngăn kéo nhỏ nhưng đều bị khóa, vạn năng Tiểu Lục lại lên sân khấu " lạc tháp" một tiếng liền mở ra, tầng thấp nhất để mấy tấm ngân phiếu, mấy tầng trên để bảo thạch và đồ trang sức Cố Thần không đếm liền toàn bộ thu vào không gian. Bên cạnh trưng bày một cái hộp khác dùng để chủ nhân thường để ngân lượng vụn thưởng cho hạ nhân, Cố Thần lười mở ra trực tiếp lấy hộp.

" Tiểu Lục, chúng ta đi" Cố Thần sờ sờ bò đến trên cổ tay Tiểu Lục thấy giọng nói.

Trước khi rời đi, còn đem then cài bên trong mang lại.

Ngân lượng trong tay đầy đủ cậu dùng trong một khoảng thời gian huống hồ tại Dương Bình thôn cũng tiêu tốn không bao nhiêu bạc.

Một đêm trôi qua, trời chưa sáng, Cố phủ bên trong liền nháo phiên.

Động tĩnh đầu tiên là từ phòng bếp, tối hôm qua không ai tiến vào phòng bếp, nước nóng đều ở bên trong đốt, có thể bởi vì Cố Thần sau khi cướp đoạt thức ăn sau " thiện ý" khóa cửa lại cho nên người hầu cũng không lưu ý bị chơi đùa vựng vựng trầm trầm làm xong việc liền theo lý tự nhiên mà khóa cửa lại.

Đợi đến trời chưa sáng hạ nhân lúc chuẩn bị bữa sáng phát hiện xung quanh không đúng kiểm tra phát hiện tủ bát trống rỗng cả lu đựng gạo cũng mất, hạ nhân lập tức kêu gào thất thanh, dò hỏi những người xung quanh ai cũng chưa tới nhà bếp, cửa nhà bếp vẫn luôn khóa nhưng đồ vật bên trong lại mất tích.

Hạ nhận một mặt bẩm báo quản gia một mặt đẩy trách nhiệm, một trận gió lạnh thổi qua không nhịn được ôm sát cánh tay, có người liền hạ thấp giọng lẩm bẩm một câu: " Không phải có quỷ đi? Các ngươi quên sao tối hôm qua Vương sao sao nói có đồ vật cắt vào chân hắn còn có đồ vật ngáng chân hắn, vì thế hắn mới ngã sấp xuống liên lụy phu nhân, chẳng lẽ hắn nói đúng?"

Tối hôm qua bọn họ đều đang bàn luận việc này, bọn họ cảm thấy Vương sao sao chỉ nói để trốn tránh trách nhiệm, khiến mặt phu nhân bị bỏng thì ngày sau càng khó sống, hiện tại nhớ tới mọi người không nhịn được đảo hút một hơi khí lạnh, sẽ không phải thật sự gặp quỷ đi, chìa khóa đều ở trên tay họ, cửa không có dấu vết cạy mở, ai có thể trong đem không kinh động hộ viện trong phủ đem đồ vật trong nhà bếp dọn không? Đặc biệt vại gạo lớn như vậy một thành niên hán tử cũng không xê dịch được a.

Quản gia đến vừa khiến người ra ngoài lập tức đi mua thức ăn vừa áp chế động tĩnh , nói cái gì gặp quỷ lập tức bị quản gia quát trụ.

Quản gia khiến người coi chừng phòng bếp hạ nhân sau liền khiến người đi thỉnh lão gia và phu nhân, tuy rằng tạm thời chế trụ đồn nhảm trong phủ nhưng thực ra trong lòng hắn cũng không yên tâm, đêm qua phu nhân bị bỏng cùng nhà bếp bị mất trộm đều quỷ dị, tê, làm sao liền hắn cũng cảm thấy lạnh.

Bình thường lão gia và phu nhân giờ này đều đã dậy, ngày hôm nay sao lại dậy muội như vậy? Có lẽ tối hôm qua hơi mệt.

Đợi không bao lâu, chủ viện bên trong truyền đến tiếng hét chói tai, phu nhân trong phòng cũng loạn tung lên, còn có Cố Nguyên Khôn nghiêm khắc quát lớn.

" Mặt của ta ————-"

" Nhanh đi thỉnh Trần đại phu, Hằng Quang Vinh Đường Trần đại phu"

" Cha, ngươi làm sao vậy?"

" Mau đi ra ngoài! Đều cút ra ngoài cho ta!" Tiếng thét chói tai còn kèm theo tiếng đồ sứ vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro