Chương 01: Song Nhi Lâm Văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01: Song Nhi Lâm Văn

"A Văn, con không phải là thân cốt nhục của ta cùng cha con, chúng ta chỉ là cha mẹ nuôi của con mà thôi, phụ thân ruột của con là Chu đại thiếu gia ở Lâm Thành, mẫu thân là đại thiếu phu nhân, con đừng trách Thiếu phu nhân nhẫn tâm, nàng cũng còn cách nào khác, nàng nói tình huống của con như vậy còn không bằng làm người bình thường sống yên ổn hết đời, ở lại đại gia tộc như Chu gia cả đời sẽ trôi qua không bằng cả nô bộc tai to mặt lớn."

"A Văn, cha cùng nương vô dụng, không thể cho Văn thiếu gia cuộc sống kim tôn ngọc quý, làm hại tiểu thiếu gia đi theo chúng ta ở nông thôn chịu khổ, cũng may A Văn sắp gả vào Tiền Gia, cha cùng nương sau này nếu gặp lại Thiếu phu nhân cũng có lời giải thích."

"A Văn, tiểu tử A Võ kia không hiểu chuyện, chẳng qua nương đã căn dặn nó, về sau sẽ để cho nó thay mặt cha nương chiếu cố con."

"Văn thiếu gia của ta, nương có lỗi với con. . . ."

     . . . 333333

Lâm Văn từ trong mộng tỉnh lại mồ hôi nhễ nhại, vừa mở mắt ra liền thấy thiếu niên bên giường nhanh chóng xoay người đi, nhưng cái khăn mát lạnh ướt đẫm trên trán rõ ràng là do thiếu niên vừa mới đắp lên. Thiếu niên luôn luôn nhìn không ưa Lâm Văn cũng chính là Lâm Võ, không quen để Lâm Văn nhìn thấy y tự mình chiếu cố người khác, gương mặt không chịu nhìn thẳng Lâm Văn, lớn tiếng nói : "Nhanh khỏe lên đi, đừng tạo thêm phiền phức cho ta, thật sự không hầu hạ nổi dạng kiều thiếu gia như ngươi đâu, ta đi mời Lữ dược sư tới."

Nói xong thiếu niên nhanh chóng chạy đi, dường như sợ người phía sau gọi lại, Lâm Văn không khỏi nở nụ cười, quan tâm thì quan tâm, nhất định phải không được tự nhiên như vậy sao, chẳng qua ngẫm lại tình hình chung đụng của huynh đệ hai người trước kia, cũng không trách thiếu niên lại làm bộ dáng như vậy.

Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ tới cậu tuổi trẻ tự cao vì muốn đẩy nhanh tiến độ hoàn thành chương trình trong tay, làm việc suốt ba ngày ba đêm, thời gian ngủ cũng chẳng bao lâu, kết quả là khi đang đứng dậy từ bàn làm việc thì đầu váng mắt hoa, mắt tối sầm lại ngã xuống, sau khi tỉnh lại thì đã ở ngay bên trong thân thể này, không biết ông chủ nhìn thấy cậu liều mạng ngay cả mạng cũng bán đi sẽ làm ra vẻ mặt gì à, sẽ không cảm thấy xúi quẩy đi, chết cũng không chọn chỗ, truyền ra ngoài lại khiến mọi người cho là hắn ngược đãi nhân viên.

Cũng may đời trước cậu xuất thân cô nhi, coi như không có ràng buộc, cũng không có nhiều người sẽ vì cậu thương tâm quá mức, chẳng qua là tình huống của thân thể này có chút phức tạp.

Nguyên chủ dù ở nông gia, nhưng cha nương luôn luôn yêu thương hắn, ngay cả đệ đệ Lâm Võ nhỏ hơn một tuổi cũng bỏ sang một bên, nhưng khi cha không còn nương cũng đi theo, trước khi nương lâm chung mới nói cho hắn sự thật, nguyên lai hắn không phải là người Lâm gia, hai người là hạ nhân bên cạnh mẫu thân thân sinh, bà ấy đem hắn giao phó cho đôi nô bộc trung thành này, mà vợ chồng Lâm gia quả nhiên còn nuôi nguyên chủ tốt hơn cô nương cùng song nhi yếu ớt trong thôn, Lâm Võ vẫn luôn đối nghịch cùng người ca ca này, khắp nơi nhìn hắn không vừa mắt.

Đúng vậy, song nhi, thế giới này chính là kỳ quái như thế, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được nơi này tên là Linh Võ đại lục, nơi này có một bộ phận người có thể Tu luyện, tự nhiên người nơi đây liền lấy võ vi tôn, cuộc sống của người bình thường không tốt lắm. Nơi này trừ nam nhân cùng nữ nhân, còn có loại người thứ ba, chính là song nhi, nhưng mà song nhi thiên phú tu luyện từ trước đến nay đều không cao, năng lực sinh dục tổng thể cũng không bằng nữ tử, địa vị đương nhiên là ở tầng thấp nhất.

Theo lời dưỡng mẫu Trần thị, gia tộc của nguyên chủ thế lực không nhỏ, dưới hoàn cảnh hạ nhân cũng có thể Tu luyện, nguyên chủ chỉ là một người bình thường còn là song nhi tự nhiên sẽ không có chút địa vị nào, ngay cả hạ nhân cũng có thể coi thường, nhưng theo Lâm Văn phỏng đoán nếu nguyên chủ ở lại Chu gia sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mẹ đẻ thân thể này ở Chu gia, nếu như thực sự vì muốn tốt cho nguyên chủ, sao mười mấy năm trôi qua cũng không thấy một chút liên lạc nào, mới đầu còn tốt, nhưng từ khi Lâm phụ bị thương, cuộc sống ở Lâm gia càng ngày càng hỏng bét.

Trước khi Lâm phụ bị thương những ngày ở trong thôn coi như không tệ, bởi vì Lâm phụ chính là một trong số hạ nhân có thể tu luyện trong gia tộc kia, theo ký ức nguyên chủ Lâm phụ vốn là Võ Đồ cấp 6, cũng là một cao thủ trong thôn. Bất đắc dĩ ba năm trước, trong lúc chiến đấu với yêu thú tập kích thôn thì bị thương, đan điền bị hao tổn, tu vi thụt lùi, chịu đựng ba năm rốt cục vẫn ra đi, ngay sau đó Lâm mẫu cũng không chịu đựng nổi, chỉ kiên trì hơn Lâm phụ hai tháng liền rời bỏ hắn cùng Lâm Võ. 

Về phần đối tượng đính hôn của nguyên chủ chính là thiếu gia Tiền Gia, gã cũng là một người bình thường không có thiên phú, không thể Tu luyện, chẳng qua Tiền Gia xem như là đại hộ giàu có ở trấn trên, trước kia Lâm phụ từng cứu mạng lão gia Tiền gia từ miệng yêu thú, để trả ân cứu mạng người nhà hai bên đã lập thành mối hôn sự này.

Chỉ tiếc sau khi Lâm phụ bị thương tu vi thụt lùi, thái độ Tiền Gia đối với Lâm gia đã không còn như trước, mặc dù bọn người không có người đi trà lạnh, Trần thị bị bệnh không biết tình hình bên ngoài, nhưng nguyên chủ từ lời bát quái của người trong thôn biết được dường như Tiền Gia đã chọn cho đối tượng đính hôn một mối hôn sự khác, khi Lâm phụ qua đời, Tiền Gia chỉ phái hạ nhân tới đây một lần, mặc kệ Tiền lão gia hay vị hôn phu kia đều không có xuất hiện, sau khi Trần thị qua đời thì ngay cả cái bóng hạ nhân cũng không thấy, nguyên chủ bị đả kích liên tiếp, không còn ý chí sinh tồn, chờ Trần thị hạ táng xong liền bị sốt cao linh hồn bên trong cũng thay đổi.

Dù nguyên chủ biết mình sinh ra trong đại gia tộc cũng không mang đến cho nguyên thân bất kỳ hy vọng nào, ngược lại cảm thấy mình là bị vứt bỏ, vốn dĩ số mệnh làm thiếu gia đáng tiếc ngay cả gia tộc như Tiền Gia cũng chướng mắt hắn muốn từ hôn, vừa từ hôn thanh danh của hắn liền bị hao tổn rất nhiều, nguyên chủ nản lòng thoái chí cảm thấy còn không bằng đi theo cha nương. 

Xuyên đến hai ngày, Lâm Văn sớm tiêu hóa hết ký ức nguyên chủ, cậu cũng không biết nên nói nguyên chủ không đúng chỗ nào, từ trong trí nhớ nguyên chủ có thể phán đoán ra được mặc dù yếu ớt nhưng lại là đứa bé rất đơn thuần, thiếu niên mười lăm tuổi không tiếp xúc qua bao nhiêu sự đời, đối với một đứa xuất thân cô nhi đã dốc sức làm việc trong xã hội nhiều năm như Lâm Văn mà nói, nguyên chủ không phải hài tử thì là cái gì, đối mặt với ký ức cùng đủ loại cảm xúc mà nguyên chủ lưu lại, trong lòng Lâm Văn chỉ có thương tiếc, hy vọng nguyên chủ sau khi tạ thế đi đầu thai tốt hơn, học cách kiên cường, bản thân cường đại mới có thể làm chủ cuộc đời.

Thân thể nhẹ bẫng, phảng phất như có thứ gì từ trong cơ thể tản mạn ra khắp nơi, Lâm Văn nhìn về phía bầu trời bên ngoài, chẳng lẽ là cảm xúc cuối cùng còn sót lại trong thân thể nguyên chủ? Loại cảm xúc đau thương cùng tuyệt vọng dung nhập trong xương cốt này, dường như đang từng chút từng chút rời đi, bị Lâm Vân đến từ một thế giới khác nắm trong tay.

Từ hôn đối với nguyên chủ là một chuyện cực kỳ mất thể diện, Lâm Văn lại nhẹ nhàng thở phào, nếu không vừa xuyên qua liền phải đứng trước vận mệnh gả chồng, đối với nam nhân mà nói có chút khó mà tiếp nhận.

"Lữ dược sư, mời tới bên này."

Theo giọng Lâm Võ vang lên, chỉ chốc lát sau liền thấy Lâm Võ dẫn một vị nam nhân trung niên nho nhã lịch sự vào phòng, Lâm Văn chống đỡ ván giường ngồi dậy : "A Võ, Lữ dược sư, ta tốt hơn nhiều rồi." 

Theo cách nói Địa Cầu, Lữ dược sư tương đương với đại phu trong thôn bọn họ, chẳng qua thế giới này dược sư cùng đan sư rất có tiếng nói, giống như Lâm Văn Lữ dược sư cũng là song nhi, nhưng bởi vì thân phận dược sư nên có chút địa vị trong thôn.

"Ta đã mời Lữ dược sư đến, thành thật một chút để Lữ dược sư nhìn xem." Lâm Võ mời Lữ dược sư ngồi xuống bên giường, hung hăng trừng Lâm Văn, nếu nói sớm một chút hắn đi mời đại phu tới làm gì.

Lữ dược sư mỉm cười, những hài tử trong thôn ông đều nhìn chúng lớn lên, sao lại không nhìn ra sự quan tâm vụng về của đứa nhỏ Lâm Võ này. Lâm Văn bị trừng ngượng ngùng vươn tay, để Lữ dược sư bắt mạch, sau một lúc lâu Lữ dược sư buông tay ra vui mừng nói : "Đúng là tốt hơn nhiều, chỉ cần uống thêm hai liều thuốc liền có thể hạ sốt."

"Tạ ơn Lữ dược sư, để ngài hao tâm tổn trí rồi." Lâm Văn lễ phép cười nói, thái độ này làm cho Lữ dược sư lại nhìn cậu một cái, trong ấn tượng của ông song nhi này luôn ngại ngùng câu nệ, hiếm thấy khi nào hào phóng như vậy, bất quá trong lòng lại suy nghĩ một chút, đối mặt với tình huống này nếu như không thay đổi, thì cuộc sống sau này phải làm sao? Chỉ cần hai anh em không phàn nàn hay tự làm khổ mình, biết giúp đỡ lẫn nhau, cũng không phải là không có ngày trở mình, Lữ dược sư cũng là song nhi, biết rõ tình cảnh song nhi gian nan, tất nhiên hi vọng Lâm Văn có thể có kết quả tốt, nhưng nếu Lâm Văn không thể tự mình đứng dậy, cho dù ông có thương tiếc cũng không có ích lợi gì.

Lữ dược sư khó tránh khỏi nói thêm vài câu : "Lúc trước cháu sốt cao không tỉnh, làm đứa nhỏ A Võ lo lắng đến mức vừa đi đường vừa kéo tay ta để ta đi nhanh hơn, ha ha. . ."

Lâm Võ da mặt mỏng, lại không chịu thừa nhận mình quan tâm Lâm Văn, giậm chân bỏ đi ra ngoài, còn để lại lời nhắn : "Ai lo lắng cho hắn, ta là lo lắng hắn lại phải tốn tiền mua thuốc liên lụy đến ta!"

Lâm Văn buột miệng cười, nhìn qua Lữ dược sư đang cười híp mắt nói : "Cảm ơn Lữ dược sư đã nhắc nhở, con sẽ không để cho A Võ lo lắng nữa, đứa nhỏ này chỉ đang mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi."

"Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt, thôi ta đi về trước, dưỡng bệnh cho tốt, có việc cứ để A Võ gọi ta." Lữ dược sư sao lại nhìn không ra trước đó Lâm Văn phần lớn là do trong lòng tích tụ dẫn đến bệnh nặng, chỉ cần nghĩ thoáng tự nhiên bệnh liền khỏi, không cho Lâm Văn xuống giường tiễn mình, liền xách hòm thuốc đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, tiếng nói của ông cùng Lâm Võ từ bên ngoài truyền đến, Lâm Văn lần nữa ý thức được, Lâm Võ chẳng qua là một đứa bé ngoan mạnh miệng mềm lòng.

Dường như Lâm Võ cũng đã rời đi khi cánh cửa sân đóng lại. Trên người Lâm Văn nhớp nháp khó chịu đến mức thể nằm xuống được nữa, cậu đứng dậy bước khỏi phòng. Đầu tiên dò xét căn nhà này là tiểu viện nông gia bình thường nhất, ba gian phòng lớn, một phòng bếp nhỏ, cùng một mảnh sân nhỏ. Vừa bước vào sân liền thấy sau nhà có một thửa rau nhỏ, nhưng mảnh đất cằn cỗi, rau cỏ mọc thưa thớt hiển nhiên là do dinh dưỡng không đầy đủ, khiến lông mày Lâm Văn nhăn lại, tình cảnh trong trí nhớ nguyên chủ đã khiến cậu có chút không ngờ, không nghĩ tới thực tế còn hỏng bét hơn, có thể nhìn thấy cuộc sống của những người bình thường từ vườn rau này.

Đây không phải là một ngôi làng bị ô nhiễm nghiêm trọng trên Địa Cầu, không khí nơi đây cực kì trong lành và tươi mát, nhưng địa khí cùng linh khí cần thiết cho sự sinh trưởng của cây trồng trong đất đều bị Linh Điền trong thôn hấp thụ. Nói cách khác, những cây rau này thiếu các chất dinh dưỡng cần thiết dẫn đến suy dinh dưỡng.

Ngay lúc Lâm Văn đang nhíu mày nhìn vườn rau, Lâm Võ đẩy cửa sân đi vào, thấy Lâm Văn không nằm trên giường mà chạy ra ngoài, gương mặt non nớt lập tức xông tới trước mặt Lâm Văn quát : "Anh chạy ra đây làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì Tiền Gia muốn từ hôn mà anh muốn tìm chết tìm sống hay gì?"

Lâm Văn sửng sốt một chút rồi mỉm cười, Lâm Võ nhìn có vẻ dữ dằn, nhưng cậu nhìn thấy y chợt lóe lên sự sợ hãi, sợ hãi người thân duy nhất còn lại cũng bỏ y mà đi, mặc dù biết rõ Lâm Văn không phải anh em ruột thịt nhưng cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Trước đó hai anh em cùng nhau cố gắng giấu diếm Trần thị đủ loại tin tức liên quan đến Tiền gia, để Trần thị còn mang theo kỳ vọng mà ra đi : "A Võ đệ yên tâm, ta hiện tại còn ước gì người Tiền Gia tranh thủ thời gian tới lui thân, loại gia tộc này. . ." Miễn cưỡng nói từ "Gả", "Gả vào cũng không có một ngày tốt lành, cả người ta toàn mồ hôi nên tính đi nấu nước tắm rửa."

Lâm Võ sửng sốt, ca ca tiện nghi của y thật sự nghĩ thông suốt rồi sao? Sẽ không lừa y đi, nhưng y cũng không níu lấy không thả, quay người lầu bầu nói : "Đang bệnh lại còn lắm việc, trong nồi có nước nóng đó, tranh thủ tắm rửa rồi về giường nằm đi!"

May mắn thay không thiếu nước dùng, cho nên Lâm Văn thoải mái mà tắm rửa một trận, sau khi ra ngoài càng cảm thấy tinh thần sảng khoái. Nhìn Lâm Võ bận bịu tứ phía, Lâm Văn muốn giúp đỡ, lại bị y mắng trở về phòng đi, được rồi, vẫn là chờ thân thể tốt hơn để đứa nhỏ kia không cần lo lắng nữa, dù sao cũng để cậu cùng nhau chèo chống căn nhà này mới được.

Uống thuốc xong lại uống nửa bát cháo loãng, nằm ở trên giường Lâm Văn mơ mơ màng màng ngủ, không biết qua bao lâu bị một thanh âm đánh thức.

  "Đinh! Ngài có một bàn tay vàng, xin hãy nhận lấy!"

 edit: lilian2602

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro