C2: tuyết trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác không trọng lực cường liệt đột kích, Bạch Đường nhắm mắt ôm thật chặt Tiêu Dật, làm xong chuẩn bị thành một suất thịt vụn, bỗng nhiên một cơn gió nhẹ nhàng đem bọn họ từ khoảnh khắc sắp rơi xuống chạm mặt đất thì dừng lại, giảm xuống tốc độ, chậm rãi đưa bọn họ đến trên đất.

Bạch Đường chính đang nhắm mắt chờ đợi một khắc kia, không nghĩ tới cư nhiên không có chút đau nào, còn cảm giác được... lạnh.

Mở mắt ra, nhìn thấy trong trời đất một mảnh trắng xóa, giữa bầu trời là những đóa hoa tuyết nhỏ đang bay, nhìn còn rất đẹp. Lẽ nào âm tào địa phủ cũng có bốn mùa? Còn có tuyết rơi?

Ý thức được trong lòng ngực còn đang ôm một đứa nhỏ, Bạch Đường ngửa đầu, sờ sờ đầu của đứa nhỏ, nói:" Làm sao ngươi cũng theo tới rồi?"

Không đúng, ta sao còn vảm giác được lãnh? Lẽ nào? Ta không chết?

Bạch Đường đại não thông minh bị ép mộng rốt cục login, bấm mạnh trên mặt mình một cái, "Ôi!"

Đau! Có thể cảm giác được đau! Không chết! Ta không chết! Ha ha ha ha ha! Như vậy đều không quăng chết ta! Ta thật sự là mạng lớn mà!

Vui vẻ không bao lâu, Bạch Đường đột nhiên nghĩ đến này rất không khoa học a, lẽ nào có một vị thần tiên nào đó đi ngang qua nghe được tiếng lòng của chính mình, cảm thấy đời này của mình thật đáng thương nên ra tay giúp một lần? Vẫn là cậu có tư thế đặc thù rơi xuống vách núi?

Không nghĩ ra liền không suy nghĩ thêm nữa, có thể sống là tốt rồi. Liền nằm ở đó, Bạch Đường lấy tay mò mặt Tiêu Dật, đi thăm dò hơi thở của hắn. Không hô hấp!!!

Nghĩ đến chính mình còn đang mang găng tay, run run nhấc lên một cái tay khác đem găng tay lấy xuống, lần thứ hai thăm dò hơi thở của Tiêu Dật.
Hoàn hảo, hoàn hảo, tuy rằng yếu ớt, nhưng còn hô hấp, còn sống.

Mò tới mới thấy, ở đây trời lạnh như vậy, Tiêu Dật cư nhiên chỉ mặc như thế điểm quần áo. Bạch Đường tưởng mở ra dây kéo áo lông vũ, phát hiện hai cái tay nhỏ bé của Tiêu Dật nắm chặt y phục của cậu, tốn chút sức lực đẩy hai cái móng vuốt nhỏ của hắn ra, cũng không chê Tiêu Dật vết máu đầy người, đem hắn giấu vào trong áo lông vũ, sau đó kéo lên dây kéo, cái đầu đặt ở ngoài, gác lên vai của mình. Cảm nhận hô hấp yếu ớt của đối phương phun vào một bên cổ của cậu. Bạch Đường hơi cong cong khóe miệng. Còn có thể thấy mặt trời ngày mai, thật tốt!

Hít vào một hơi thật sâu, Bạch Đường mở ra tay chân nằm thành hình chữ đại trên mặt đất, hóa giải một chút nhịp t cùng đập loạn cùng sợ hãi tử vong.

Qua một phút, Bạch Đường rốt cục bình tĩnh lại, ôm Tiêu Dật, chậm rãi đứng lên, dùng khăn quàng cổ đem mình cùng Tiêu Dật quấn lên, chuẩn bị đi ra cái này cánh rừng, coi như không đi ra cũng phải tìm tới một nới có thể tránh gió tuyết. Mới vừa bước ra bước thứ nhất, chân Bạch Đường liền mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Có thể là sợ hãi khi nhảy xuống vực còn chưa thối lui, liền nghỉ ngơi một hồi, Bạch Đường lần thứ hai đứng lên, tại chỗ dậm chân mấy lần, rung chân, tùy ý tìm cái phương hướng, ôm lấy Tiêu Dật cái mông, đi về phía trước.

Nơi này không có một dấu tích của con người, ngay cả một con động vật nhỏ cũng không có, Bạch Đường mờ mịt đi không biết bao lâu, trời cũng tối, cũng không tìm được một nơi có thể tránh gió tuyết, nói chi đến đi ra khỏi cái rừng cây lớn quá mức này.

Thế nhưng ông trời tựa hồ đặc biệt quan tâm Bạch Đường, lại còn thật làm cho cậu tìm được một cái hang núi. Phía trước hang núi này có một tảng đá lớn chống đỡ, nếu không lain gần nhìn sẽ không gặp hang núi ở mặt sau. Cũng là Bạch Đường số may, cậu ôm một đứa bé đi trong trời tuyết đã rất lâu, rất mệt, tưởng nghỉ ngơi một chút, nhìn thấy phía trước có một tảng đá lớn,liền tưởng dựa vào một hồi, còn có thể ngăn gió tuyết, vậy mà mặt sau còn có một hang núi, liền cao hứng chạy vào.

Bạch Đường từ đâu đó lấy điện thoại di động ra, mở ra đèn pin cầm trong tay đi vào bên trong, trên đất đều là chút cành lá khô, không có động vật nào khác.

Tìm một nơi không có gió ngồi xuống, đóng lại đèn pin, pin của điện thoại di động nhanh không còn, muốn dùng ít một chút. Trong lòng đứa nhỏ vẫn còn hôn mê.

Bạch Đường dựa vào vách động thở hổn hển nghỉ ngơi một hồi, gian nan đem balo trên lưng lấy để xuống. Cậu hiện tại vô cùng vui mừng vì chính mình trước tiên không đem balo để ở nhà trọ, mang theo đồ đạc đều ở bên trong, bây giờ có thể phát huy được tác dụng.

Bạch Đường lấy ra ở bên trong đồ vật, móc ra một cái bật lửa, đem Tiêu Dật đặt trên balo, rồi đi lên kiếm một chút cành lá khô đốt một cái đống lửa, mới vừa mở ra dây kéo áo lông vũ, Tiêu Dật liền lạnh ro rúm một chút, Bạch Đường đau lòng sờ sờ đầu của hắn, đem dây kéo kéo trở lại, cứ như vậy trong lồng ngực đi kiếm cạnh cây khô.

Không lâu lắm, ở trong động lượm được một đống đi ra, gom chúng nó thành một đống, lại tìm trong balo có hay không giấy hay đồ dễ cháy, tìm nửa ngày, ngoại trừ quần áo, chính là quần áo, cân nhắc một lần, cuối cùng lấy ra một cái quần lót nhóm lửa ném vào trong đống cành khô.

Rất nhanh đốt cháy ra một đống lửa, Bạch Đường ngồi hơ tay chân một hồi, ấm áp lên sau, cởi áo lông để trên mặt đất, muốn đem đứa nhỏ trong lồng ngực đặt nằm trên áo lông, dọn dẹp cho hắn một chút, phát hiện hai cái tay nhỏ của hắn không biết từ lúc nào nắm thật chặt quần áo của hắn.

Đại khái là không có cảm giác an toàn đi, Bạch Đường cười cười, hôn một cái trên trán Tiêu Dật, đẩy ra tay của hắn, đem hắn đặt trên y phục.

Vào thời điểm thấy đứa nhỏ, Bạch Đường liền suy nghĩ chính mình không là xuyên việt, bởi vì đối phương cư nhiên mặc cổ trang, chính là không biết là hắn xuyên việt, vẫn là đứa nhỏ xuyên việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro