25_26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Aoihi Yue

Trời đất bao la, nơi có ngươi, chính là nhà ta

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 25, 26

Xuyên việt chi tu tiên

Author: Y Lạc Thành Hỏa

Translator: QT và CPP

Editor: Aoihi Yue

===============

Chương 25: Trò đùa của ông trời

————Động tiên dưới đáy hồ————–

Từ Tử Thanh vốn chỉ có tu vi Luyện khí tầng thứ nhất thôi, bước lên con đường tu tiên cũng không được mấy tháng, tâm lý cũng không chênh lệch quá lớn. Hắn suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy có hơi buồn cười. Từ Tử Thanh từ lúc trọng sinh đến nay, lúc đầu thầm nghĩ làm một người nhàn rỗi, ở thôn Từ gia ung dung tự tại qua hết cả đời này. Sau lại bị ép buộc vào Tông gia, đi trên con đường tìm tiên hỏi đạo. Nhưng chờ đến khi hắn tĩnh tâm tu tiên, ngắm cảnh đẹp khắp thế gian thì lại bị đánh trở lại nguyên hình, quay lại điểm ban đầu. Không biết có phải bị ông trời đùa giỡn không, mới có thể gặp được vận xui như vậy. Hắn vốn quyết tâm lập chí tu tiên, nhưng giờ dù có quyết tâm, cơ thể cũng không có khả năng thực hiện, có lẽ là định mệnh đang định như vậy rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh rốt cuộc vẫn có chút không cam lòng, ngồi trên đất tĩnh tọa, hấp thu linh khí trong trời đất. Cũng giống như lúc trước, linh khí từ thiên linh vào, chảy qua linh căn đi đến đan điền, nhưng đến nơi thì bỗng cảm thấy giống như hồ nước bị phá, linh khí là nước, vừa tiến vào thì ngay lập tức chảy ra ngoài, không thể cất giữ. Một phần thì chảy vào tứ chi bách hài*, rất khó khăn mới từ từ thấm vào. Lại thử nhập định một hồi lâu, kết quả vẫn giống như trước, Từ Tử Thanh cũng không muốn lãng phí sức lực nữa.

– Quả nhiên…. – Hắn thì thầm, thất vọng, không cam lòng, rồi từ từ biến thành tiếc nuối mờ nhạt.

Nếu đã là người tu tiên, thì nên tuần hoàn theo thiên đạo. Thiên đạo không muốn hắn tiến thêm một bước, hắn cũng nên bình tâm tĩnh khí, quay lại với tự nhiên. Thu hồi tư thế tĩnh tọa, Từ Tử Thanh tùy ý ngửa mặt lên trời, gối đầu lên cánh tay nằm xuống. Giây phút này rất giống với lúc ở thôn Từ gia, gió nhẹ phất phơ thổi qua, rất là thoải mái sung sướng, dần dần cũng có chút buồn ngủ. Đang hưởng thụ mùi hương thơm ngát của hoa cỏ, Từ Tử Thanh bỗng cảm thấy trước ngực mình có thứ gì đó đạp qua đạp lại, rất ngứa. Từ Tử Thanh vốn không muốn quan tâm, lại không ngờ vật đó lại kêu lên tiếng “chiêm chiếp”, kêu mãi không ngừng, rất ồn ào.

Từ Tử Thanh mở mắt, quả nhiên nhìn thấy một chú chim non, đang vô cùng vui vẻ đạp qua đạp lại trên ngực hắn. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Từ Tử Thanh bỗng nhớ lại, lúc hắn ngất xỉu, tựa hồ nghe thấy vài tiếng chim hót non nớt, có lẽ chính là nó chăng? Hơi hơi mỉm cười, hắn mở lòng bàn tay ra, làm một động tác mời hiền lành với chim non.

Chim non nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, rồi nhảy lên, đạp lên lòng bàn tay hắn, chiêm chiếp kêu vài tiếng với hắn, rất là dễ nghe. Từ Tử Thanh bị nó ồn ào đến không còn buồn ngủ, liền ngồi dậy. Chim non nhảy xuống lòng bàn tay hắn nhảy qua nhảy lại, Từ Tử Thanh nhìn chim non, mới phát hiện vài miếng vỏ trứng vỡ, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên tia sáng, đã nhớ ra. Đây không phải là quả trứng chim ưng mà hắn đón được trong bí cảnh sao? Thì ra là đã vỡ ra.

Lần này đại nạn không chết, Từ Tử Thanh nhìn sồ ưng* đã từng ở trong vạt áo của hắn một đoạn thời gian, trong lòng không nhịn được có chút lo lắng. Hắn liền bế sồ ưng đến gần hơn, cùng nó bốn mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng nói:

– Thì ra là ngươi. Lúc trước ta không nhận ra ngươi, ngươi có giận ta không?

Sồ ưng nhảy hai cái, kêu lên một tiếng “chiếp”. Từ Tử Thanh cười nói:

– Được rồi, lời ngươi nói ta nghe không hiểu, coi như ngươi không giận ta.

Sồ ưng lại nghiêng đầu:

– Chiêm chiếp.

Từ Tử Thanh trầm tư một lúc, lại nói thêm:

– Ngươi và ta khó được có duyên phận này, không bằng làm bạn nhau nhé? Nếu ngươi đồng ý, thì kêu một tiếng, ta cũng sẽ cho ngươi một cái tên.

Sồ ưng giống như nghe hiểu, dùng chút lực nhảy lên đầu vai Từ Tử Thanh, dụi đầu vào cổ hắn cọ cọ vài cái. Từ Tử Thanh cảm thấy thú vị, liền cười to nói:

– Tốt tốt tốt, từ nay ngươi đi theo ta, nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng. – Hắn lại nhớ đến cha mẹ nó, lại thấy sồ ưng lúc này mọc ra lông tơ nho nhỏ, mơ hồ nhìn ra là màu đen, liền nói – Mẹ ngươi toàn thân lông đen, cha ngươi lại toàn thân lông vàng kim, màu đen thâm trầm, màu vàng kim đẹp đẽ quý giá, ngươi thân là con họ, không bằng kêu là “Trọng Hoa” đi. Trọng Hoa ở kiếp trước của ta có nghĩa là tuế tinh, cũng chính là sao Mộc, linh khí ta tu hành cũng là mộc khí, mặc dù bây giờ đã không thể tu hành nữa. Ngươi ở bên cạnh ta, lấy “Trọng Hoa” làm tên, vừa kế thừa cha mẹ ngươi, lại vừa thay ta cất giữ một kỷ niệm.

Sồ ưng đạp đạp hai chân, coi như đã nhận. Từ Tử Thanh liền gọi một tiếng “Trọng Hoa”, sồ ưng “chiếp” một tiếng, coi như trả lời.

Bên người có sồ ưng làm bạn, chút tiếc nuối còn lại ban nãy cũng tan biến, Từ Tử Thanh vỗ vỗ quần áo, mới phát hiện vết thương trong người đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Lúc này hắn mới nhớ đến, lúc nãy hắn không cam lòng tĩnh tọa một lúc lâu, linh khí đi vào cơ thể không thể tụ tập ở đan điền, nhưng lại tẩm bổ cơ thể một lần. Cũng may linh căn chưa bị tổn hại, linh khí trong trời đất là hỗn tạp, mang tính hung tợn, nhưng đi qua linh căn sàng lọc, liền trở nên dịu dàng. Hơn nữa linh căn của hắn lại thuộc mộc, mộc dịu dàng ấm áp, lại chứa đựng sức sống mãnh liệt, mới có thể ở trong cơ thể hắn tuần hoàn một vòng liền chữa hết nội thương trong người hắn. Nếu nói về điều này, Từ Tử Thanh cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Nếu có linh khí lúc nào cũng làm dịu cơ thể, tự nhiên có thể sống mà không e sợ bệnh tật, mặc dù không thể tu hành, nhưng cũng có thể sống cả đời khỏe mạnh không bệnh tật. So với kiếp trước không thể đi lại nhiều cũng đã là tốt hơn rất nhiều rồi. Hắn thật sự không tham quá nhiều. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn buông xuống chuyện lúc trước, mỉm cười dùng ngón trỏ chạm vào đầu sồ ưng ngồi trên bả vai, đi nhanh về phía trước.

Phong cảnh nơi này vô cùng xinh đẹp, cũng không biết là ở đâu trong bí cảnh. Từ Tử Thanh thấy bốn bề vắng lặng, sao cũng phải đi thăm dò xung quanh mới được, có thể biết được mình vì sao lại đến nơi càng tốt.

Mới đi được vài bước, Từ Tử Thanh bỗng cảm thấy không đúng, hắn đưa tay lên, chỉ thấy trên ngón út tay trái đeo một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn nặng trịch, cũng không biết dùng loại gỗ gì tạo thành, nhưng màu sắc đen thẫm, phát ra ánh sáng óng ánh, vừa thấy là biết không phải vật tầm thường. Nhẫn có hình dạng đầu rồng ngậm đuôi rồng, trông rất quen mắt. Từ Tử Thanh giật mình, vươn tay sờ sờ cổ thì phát hiện dây thừng đã biến mất, hắn xoay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy dây thừng đỏ đã đứt, nằm trên mặt cỏ. Đây là… vì sao??

Từ Tử Thanh rất khó hiểu, chiếc nhẫn kia đột nhiên lại nằm trên ngón út của hắn, hắn muốn gỡ nó ra, lại không thể gỡ được, giống như kết hợp chặt chẽ với ngón út vậy, không có chút kẽ hở. Nhưng chiếc nhẫn kia có phong cách cổ xưa, sáng bóng lấp lánh, rất xứng đôi với ngón tay trắng nõn của Từ Tử Thanh, trông rất xinh đẹp.

Nghĩ không hiểu, hắn cũng không suy nghĩ nữa. Đa phần là pháp khí gì đó, vì…. Hắn cúi đầu nhìn thấy trên cỏ có máu, nghĩ một lúc, có lẽ là vì hắn bị thương phun ra một ngụm máu, đúng lúc máu dính trên nhẫn, mới có thể khiến nó lột bỏ vẻ ngoài bụi bặm của mình, lột ra vàng ngọc bên trong. Cấp độ, phẩm chất như thế nào, Từ Tử Thanh cũng không thể xác định, nhưng nếu muốn sử dụng pháp khí, các tu sĩ thường thường phải khiến pháp khí lấy máu nhận chủ, sau đó dùng linh lực rèn luyện, khi dùng nó mới có thể như ý mình được.

Chỉ tiếc Từ Tử Thanh bây giờ đã là người phàm, linh lực trên người đã biến mật, chỉ giữ lại một chút trong máu thịt, nhưng không cách nào lấy ra, cũng đừng nói đến việc kích hoạt pháp khí. Buông tay xuống, Từ Tử Thanh tiếp tục đi về phía trước. Năm giác quan của hắn vẫn rất linh mẫn, tựa hồ có thể nghe được tiếng nước rầm rĩ cách đó không xa. Hắn rơi xuống hồ rồi tỉnh lại ở trong này, tự nhiên là không thoát được quan hệ với hồ nước đó.

Lúc hắn bước đi, thì thấy trên mặt đất có giọt nước đọng lại, ẩm ướt tí tách, có không ít vũng nước ở khắp nơi, trong lòng cũng chắc chắn hơn vài phần, bước nhanh về phía trước. Ước chừng đi được hơn hai, ba trăm bước thì thấy bãi cỏ kết thúc, phía trước mơ hồ thấy núi đá xuất hiện. Từ Tử Thanh kinh ngạc, núi đá đó giống như gắn với động đá, hắn rõ ràng là chìm xuống đáy hồ, sao lại trôi dạt đến trong núi chứ? Tuy nhiên đợi đến khi hắn đi đến cuối, liền biết chính mình hiểu sai rồi. Trước mặt là một sườn dốc, cực kì dài, nối liền với động đá. Động đá cũng không phải cao, thấy nơi đó có vài vũng nước đọng lại róc rách không ngừng bào mòn, hơi nước lạnh lẽo, Từ Tử Thanh đứng lại, có thể ngửi được mùi nước nhàn nhạt. Tiếng nước ù ù lúc nãy càng lúc càng gần, giống như là có chút vang vọng, hắn đi dọc theo sườn núi chầm chậm trèo xuống, trong lòng nghĩ phải tìm hiểu đến cùng mới tốt.

Đi dọc theo sườn núi, sườn núi khá trơn trượt, đi đứng phải cẩn thận, Từ Tử Thanh đi rất chậm, bây giờ hắn rất yêu quý tính mạng của mình. Đợi đến khi đi xuống sườn núi, chỉ thấy phía dưới có một ao nước đọng lại, nước rất cạn, ước chừng chỉ đến mắt cá chân thôi. Hắn bước qua ao nước, thấy phía trước có bùn ẩm ướt, bùn đất đỏ đen, trông rất phì nhiêu. Tiếng nước càng lúc càng vang, Từ Tử Thanh không kiềm nổi ngẩng đầu, vừa nhìn thì liền nghẹn họng trân trối. Thì ra ở bên ngoài động núi, có một lốc xoáy rất lớn rất cao! Lốc xoáy xoay ngược chiều kim đồng hồ, xoay tròn xoay tròn, tiếng nước nghe như tiếng sấm, ầm ầm như sét! Cảnh tượng bây giờ phảng phất như thiên khí hàng thế*, vô cùng rung động! Còn tiếng nước kia lại từ trong xoáy nước truyền đến mãnh liệt!

Tạo hóa tự nhiên vô cùng tráng lệ hùng vĩ, Từ Tử Thanh lúc này coi như đã hiểu được, không khỏi vui vẻ thoải mái, tinh thần cũng bị cảnh tượng này cướp đi mất. Thật lâu sau, tinh thần hắn chầm chậm trở lại, bản thân mình chìm xuống đáy hồ, vì duyên phận mới có thể lấy lại được mạng sống. Bây giờ hắn chặt đứt ý tưởng đi ra ngoài trong đầu, phía trên thanh thế lớn như vậy, với cơ thể yếu ớt như bây giờ, căn bản là không thể chống chọi với lốc xoáy này. Lại nghĩ đến cảnh đẹp bên trong động đá, giống như nơi ở của thần tiên, nếu có thể ở trong sống qua ngày, cũng không tính ông trời đối xử tồi tệ.

Đang suy nghĩ, cần cổ bỗng truyền đến đau đớn, hóa ra là bị sồ ưng mổ hai cái, Từ Tử Thanh mới hoàn hồn, nghiêng đầu bế nó, cười hỏi:

– Trọng Hoa, sao vậy?

Sồ ưng vỗ vỗ hai cánh, xoay người nhảy vào trong động đá, trông có vẻ rất sốt ruột. Từ Tử Thanh cũng không đành lòng làm trái ý nó, liền đi theo sau nó. Cơn lốc xoáy phía trước tuy rằng rất tráng lệ, nhưng sau này mỗi ngày đều thấy, cũng không cần cố chấp trong phút chốc.

Vì sồ ưng vội vàng, Từ Tử Thanh cũng bước nhanh hơn một chút. Thảm cỏ xanh mướt như gấm, càng xem hắn càng thấy vui vẻ thoải mái. Cho đến khi Từ Tử Thanh đi đến một thân cây cao đến eo, sồ ưng mới kêu lên tiếng dừng lại, Từ Tử Thanh cũng dừng lại. Sồ ưng nhanh lẹ nhảy qua, ngay tại gốc cây đó, dùng hai chân cào đất lên. Đất bị cào lên, lộ ra một số con sâu, cũng không giống như con sâu đen nâu tầm thường trong đất, mà lại mập mạp trăng trắng, trông có vẻ rất ngây thơ.  Từ Tử Thanh ngẩn ra, trong phút chốc đã hiểu được.

Quả nhiên, sồ ưng cúi xuống, dùng mỏ gắp lấy sâu, sau đó ngẩng đầu lên nhanh chóng nuốt vào trong bụng. Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười, từ lúc hắn đi vào trong bí cảnh không lâu thì đã ăn Tích cốc đan nên không biết đói khát, lại quên sồ ưng mới phá xác không lâu, quả thật cần ăn cái gì đó. Thì ra nó sốt ruột như vậy là vì đã đói bụng. Sồ ưng liên tục nuốt vào ba, năm con sâu, sau đó cọ cọ mỏ mình lên phiến lá, rồi xoay người nhảy lên lòng bàn tay Từ Tử Thanh vươn ra. Từ Tử Thanh chợt phát hiện, lông tơ trên người sồ ưng cư nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dài thêm được một chút!

——————————-

Chú thích:

* tứ chi bách hài: tay chân và trăm khúc xương trong người.

* sồ ưng: chim ưng non.

* thiên khí hàng thế: cái gì đó từ trên trời rơi xuống.

—————————-oOo———————–

Chương 26: Phá vỡ rồi xây lại

————Hạt giống Thị huyết yêu đằng————–

Từ Tử Thanh vươn tay vuốt ve đầu của sồ ưng, không khỏi cười nói:

– Ngươi lớn cũng thật mau đấy!

Sồ ưng ưỡn bụng, hai ba lần lại nhảy lên cọ vào cổ của hắn.

Từ Tử Thanh lúc này mới ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn gốc cây kia. Hắn cũng đã từng ngâm nga các loại sách cổ về linh thảo, cứ tưởng rằng mình đã biết gần hết. Nhưng một gốc cây này hắn lại không biết, có thể thấy được vật trong tự nhiên vô cùng nhiều, không phải sách vở nào có thể ghi chép đầy đủ hết cả. Nếu không quen biết, cũng không biết có độc hay không, nên hắn chỉ xem xét mà thôi.

Gốc cây màu xanh nhạt, phiến lá thì xanh biếc như ngọc, từng phiến đều trong suốt, giống như có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà phần đất gần gốc cây bị sồ ưng cào lên, sâu lộ ra mặt đất, bây giờ sâu đã bị ăn, khiến cho Từ Tử Thanh có thể nhìn thấy rễ cây của nó. Rễ cây có màu vàng nhạt, rễ dài giống như nhân sâm, cũng không sần sù, nên cũng không biết có tác dụng, có dược tính gì hay không? Nhìn qua một lần, Từ Tử Thanh liền vươn tay đắp lại đất, che lại rễ cây của gốc cây kia. Trọng Hoa chỉ vì muốn ăn sâu mà cào đất lên, nếu vì vậy mà khiến cho gốc cây này chết, liền không ổn.

Từ đó về sau, Từ Tử Thanh và sồ ưng liền ở lại động thiên này, nơi này bốn mùa luôn ấm áp như mùa xuân, nên cũng không cần dựng nhà. Từ Tử Thanh cũng liền hưởng thụ niềm vui ngồi bệch xuống đất. Ban ngày thì theo sồ ưng đi tìm sâu ăn, đến trưa một chút thì một người một ưng đi đến đáy hồ ngoài động ngắm lốc xoáy kia, nếu cảm thấy mệt mỏi, thì ngồi xuống tĩnh tọa, dùng linh khí tẩm bổ thân thể. Ngày cứ qua như vậy cũng chẳng cảm thấy gian nan gì cả.

Nhưng mỗi đêm khi Từ Tử Thanh chìm vào giấc ngủ thì thân bất do kỉ đi đến chỗ tối đen ở nơi sâu thẳm kia, mỗi lần lảo đảo đi về phía trước, luôn thấy được nam tử mặc áo trắng kia. Người áo trắng luôn không trả lời Từ Tử Thanh, lúc đầu Từ Tử Thanh phải mở miệng hỏi đường, sau đó mỗi lần thấy hắn đến, người áo trắng chỉ phất tay áo đưa Từ Tử Thanh trở ra. Mỗi ngày cứ như vậy lặp lại, Từ Tử Thanh cảm thấy có lỗi, lại không biết làm sao điều khiển cơ thể mình. Rất muốn nói lời cảm ơn với người áo trắng, nhưng mỗi lần đối mặt với y, hắn lại không nói nên lời. Hắn nghĩ nam tử lạnh lùng này không thích nói nhiều, nên chỉ ghi tạc phần nhân tình này vào sâu trong lòng, để sau này báo đáp. Tuy nói là như vậy, nhưng hắn vẫn không hiểu được một điều, người áo trắng rốt cuộc có lai lịch gì. Hắn từng nghĩ nơi đen tối này là một đoạn đường trên Hoàng Tuyền, nhưng sau này mới biết mình còn sống trên đời, vậy thì suy đoán ban đầu đã sai.

Bất tri bất giác, hơn mười ngày vội vàng trôi qua, ngày hôm nay, Từ Tử Thanh vẫn giống như ngày thường theo sồ ưng đi tìm ăn, không ngờ bụng bỗng phát ra tiếng “ục ục”. Hắn đưa tay nhấn nhấn bụng mình, lập tức cảm thấy đói khát. Thì ra Tích cốc đan hạ phẩm đã hết công hiệu, từ hôm nay, hắn phải tìm thứ gì đó để ăn.

Khoảng thời gian trước nhiều chuyện xảy ra khiến hắn quên hết tất cả, Từ Tử Thanh lắng đọng lại nỗi lòng, cúi đầu nhìn sồ ưng cười nói:

– Trọng Hoa, hay là ngươi ăn cơm trước, sau đó theo ta đi tìm thức ăn được không?

Sồ ưng ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng “chiếp”, coi như là đồng ý rồi. Vì thế lại tìm thêm một gốc cây, để sồ ưng ăn sâu, sau đó Từ Tử Thanh mới đi về phía trước, tìm những cây có kết quả chín. Đi được hơn trăm bước thì thấy trước sườn núi bên trái có ba, năm cây thấp chừng sáu mét, quả trên cành chín nặng trĩu, cơ hồ khiến thân cây cong đến chạm đất. Từ Tử Thanh dừng bước, đi qua đó xem xét, thì thấy quả cây rất tròn, lớn cỡ như quả long nhãn vậy, màu sắc có xanh có đỏ có tím, kết thành từng chuỗi giấu dưới phiến lá vàng lớn như bàn tay, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Hắn liền vén tay áo lên, hái xuống một xâu quả chín, để sát mũi ngửi ngửi. Mùi hương thơm ngát, không cảm thấy có cảm giác mê muội, chắc có thể ăn? Nhưng vẫn không tin tưởng lắm. Tuy nhiên, hắn ở trong động thiên này không biết phải đến năm tháng nào, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không thể không thử, không ăn chỉ có nước chết đói. Lo lắng mãi hắn cũng cẩn thận lột vỏ quả thứ nhất ra, để sát miệng liếm thử. Hương vị rất đậm đà, hắn lại chần chờ giây lát, cũng không cảm thấy có cảm giác khó chịu, lúc này mới bỏ vào miệng. Vừa vào miệng, chỉ thấy phần thịt có hương vị ngọt ngào, sau khi vào bụng thì hóa thành một luồng nhiệt, trong thoáng chốc liền không còn cảm giác đói khát nữa. Từ Tử Thanh vui vẻ trong lòng, mới ăn một quả đã có tác dụng như vậy, cứ như vậy coi như có thể bớt được khá nhiều chuyện! Vì vỏ quả khá cứng rắn, hắn liền hái xuống vài xâu, cởi áo khoác ra, gói xâu quả lại.

Đang muốn quay về, chợt thấy sồ ưng đập hai cánh, bình bịch muốn bay về phía trước! Từ Tử Thanh hoảng sợ, Trọng Hoa tuổi còn rất nhỏ, sao có thể bay được chứ? Nhưng sồ ưng vẫn nghiêng ngả lảo đảo đập cánh đi về phía trước, mặc cho Từ Tử Thanh ở phía sau la lớn cũng không chịu dừng lại. Từ Tử Thanh không còn cách nào khác, mang theo lo lắng nhanh chân chạy theo sau sồ ưng. Từ trước đến nay, ngoại trừ sâu sống trong đất, gần các gốc cây ra, Từ Tử Thanh không thấy sinh vật còn sống nào nữa, cho nên không cảm thấy có nguy hiểm ẩn nấp. Nhưng phía trước rừng có chút rậm rạp, nếu Trọng Hoa lạc mất, chẳng phải đau lòng sao?!

Chỉ thấy sồ ưng đi vòng qua hai cây cao, lại xuyên qua một cây leo, tới một nơi rất u tĩnh. Linh khí ở nơi này cuồn cuộn, so với các nơi khác nhiều hơn gấp mấy lần. Trong phạm vi chỉ mấy thước vuông lại có thể nuôi trồng được một mảnh thực vật xanh mơn mởn. Không khí trong sạch tươi mát xông vào khoang mũi, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Sau đó sồ ưng nhảy đến một mảnh đất nhỏ, không ngừng vỗ nơi đó kêu “chiêm chiếp”. Từ Tử Thanh chỉ nghĩ sồ ưng ngửi được mùi sâu mới, liền không khỏi cười nói:

– Trọng Hoa, chẳng lẽ ngươi tìm được thứ tốt gì à?

Sồ ưng nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng trông rất thơ ngây đáng yêu. Từ Tử Thanh cũng rất dung túng nó, liền nghe theo ý sồ ưng, đi qua lấy tay đào đất lên. Chỗ đất ở đây rất ẩm ướt, vân vê trong tay, thấy màu hơi đỏ, mùi đất cũng rất tươi mát, lại mang theo mùi thơm ngọt thuần, thật sự là hiếm thấy. Đào được một lúc cũng không thấy có sâu, ngược lại đào được một củ màu xanh lớn cỡ bàn tay. Nhan sắc xanh đậm, dáng vẻ căng tràn, đồng thời bên trong cũng có cất chứa linh khí, xem ra có thể giải khát đỡ đói. Từ Tử Thanh dùng vải bao nó lại, liếc mắt nhìn lại thì thấy giữa mảnh đất xanh tươi còn có một điểm đỏ, liền cẩn thận quan sát. Đột nhiên, điểm đỏ đó bắn lên đập vào mặt, ngay giữa hai trán, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy đầu giống như bị một búa đập phải, phút chốc vang lên tiếng ầm ầm, ôm đầu ngã xuống.

Sồ ưng ở bên cạnh gấp đến độ không ngừng kêu “chiêm chiếp”, bay tới bay lui vòng quanh Từ Tử Thanh, nhưng vẫn không thể lay tỉnh hắn. Củ màu xanh đó giống như nước trơn trượt, dần dần thấm vào người Từ Tử Thanh. Sắc mặt Từ Tử Thanh lúc xanh lúc trắng, quần áo trên người đều bung ra, da thịt đỏ lên. Lại thấy có từng luồng khí xanh di chuyển dưới làn da, mới có thể khiến vết đỏ dần dần biến mất. Còn Từ Tử Thanh lúc này quả thật là tới giây phút nguy hiểm nhất.

Củ màu xanh đó kỳ thật không phải là củ của thực vật gì, mà là tinh hoa của khí ất mộc*, còn được gọi là “Ất mộc chi tinh”. Lớn dần ở nơi có khí ất mộc dồi dào nhất, vạn năm mới có thể kết được một giọt tinh hoa, lại chờ tinh hoa lắng đọng lại, trôi qua thật nhiều thật nhiều năm mới có thể ngưng tụ thành chất kết dính dài một li, lại từng li từng li kết hợp lại với nhau, hình thành trạng thái cố định.

Động thiên này cũng không biết do ai mở ra, ở trong bí cảnh năm năm mới mở ra một lần, lại có lốc xoáy dưới đáy hồ chặn lại lối vào, nên khó có người phát hiện vào được. Lại vì trong động có rất nhiều cỏ xanh dây leo cây thấp, đều thuộc ất mộc, cho nên khí ất mộc mới có thể nhiều như vậy, trải qua rất nhiều năm, rốt cuộc hình thành tinh hoa. Tuy nhìn chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng lại không biết trải qua bao nhiêu năm bao nhiêu tháng mới có thể tạo thành như vậy.

Nếu Từ Tử Thanh số mệnh tốt, nuốt ất mộc chi tinh vào bụng, thì có thể không ngừng sinh ra khí âm nhu chữa trị đan điền, quay về con đường tu chân. Nhưng số mệnh của hắn lại kém may một chút, vì trên ất mộc chi tinh lại có một hạt giống nương tựa nhiều năm. Mà hạt giống đó chính là hạt giống của thị huyết yêu đằng.

Nói đến thị huyết yêu đằng, đúng như cái tên, chính là một loại dây leo khát máu cuồng bạo nhất trong chín ngàn thế giới, cực kì hiếm thấy, truyền thuyết kể rằng nếu không phải là nơi đẫm máu tàn ác nhất thì nó không thể sống được. Khi dây dài ra, nó sẽ hút máu các chủng loại để sống, có người phàm, có tu sĩ, có thần tiên, chỉ cần là người có máu thịt, một khi bị dây leo quấn, thì không thể thoát ra được, bị hút sạch máu trong người. Hạt giống này không biết do ai mang đến, lại làm bạn nhiều năm với ất mộc chi tinh, quanh năm suốt tháng, lệ khí trên người cũng giảm bớt, cũng không đâm chồi nảy mầm. Do Từ Tử Thanh đến quá gần, hạt giống yêu đằng vừa ngửi được nhân khí, lập tức bắn lên, nếu không phải Từ Tử Thanh lúc này hấp thu ất mộc chi tinh, khiến cho hạt giống cảm thấy quen thuộc thì hắn lúc này đã bị hút đến khô cạn rồi!

Nhưng rốt cuộc vẫn là vật huyết lệ, vừa chui vào cơ thể con người, Từ Tử Thanh lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn. Hạt giống yêu đằng cư nhiên muốn ký sinh trên người hắn, trọn đời không chia lìa với ất mộc chi tinh. Phút chốc, hạt giống yêu đằng muốn dung hợp với máu thịt của Từ Tử Thanh, ất mộc chi tinh lại nhanh chóng thấm vào máu thịt hắn, chữa lành đan điền bị tổn hại. Vừa tranh giành cao thấp lại vừa kết hợp nhau, khiến cho Từ Tử Thanh như rơi vào giữa băng tuyết và lửa nóng vậy, khi thì nóng khi thì lạnh, đau đớn kịch liệt!

Cuối cùng, năng lực chữa trị của ất mộc chi tinh cao hơn một bậc, tinh hoa nhiều năm rốt cuộc thuộc về Từ Tử Thanh, trong phút chốc đã khôi phục lại đan điền. Từ Tử Thanh ý thức mông lung, theo bản năng muốn giảm bớt thống khổ, liền vận hành “Hóa thảo quyết”. Linh khí ất mộc dũng mãnh tràn vào, theo linh căn chảy xuống đan điền, vận chuyển cực nhanh, khiến hắn chỉ trong khoảng khắc đã lấy lại được tu vi Luyện khí tầng thứ nhất. Tiện thể mượn dùng lực của hai thứ này, không ngừng đả thông huyệt khiếu, không ngừng sinh sôi, thay đổi liên tục không dứt….

Sau một lúc, lại có vài kinh mạch thông suốt, tu vi của Từ Tử Thanh thoáng chốc lên như thuyền gặp nước. Hạt giống yêu đằng cảm nhận được sự sinh động của ất mộc chi tinh, vốn đã quen hơi lâu, nên cũng dần dần an phận lại. Lại qua thật lâu sau, tốc độ vận chuyển của “Hóa thảo quyết” chậm lại, sau đó ngừng hẳn. Linh khí vẫn như trước dũng mãnh tràn vào, đột nhiên gặp được trở ngại gì đó, vô số pháp quyết từng âm từng âm lọt vào tai, đi thẳng đến thức hải*, va đập tuần hoàn, tuyên truyền giác ngộ!

Ở đan điền, linh lực hình thành lốc xoáy, theo pháp quyết mới sinh ra xoay tròn nhanh chóng. Linh lực chảy khắp trăm hài, ngoại trừ những kinh mạch chưa đả thông ra, thì thông suốt mọi nơi, nhanh nhẹn thành thạo, sau đó đọng lại trong đan điền, càng đọng càng nhiều, vô cùng hùng hậu. Hạt giống yêu đằng vốn ở mi tâm của Từ Tử Thanh, lúc này bỗng nhiên bị một lực hút kéo xuống, xâm nhập vào đan điền, rồi bị cuốn vào giữa lốc xoáy, một chút một chút, mài mòn lệ khí, dung hợp thành một với lốc xoáy kia. Cuối cùng cũng chịu phục tùng, an phận lại. Đúng lúc này, Từ Tử Thanh trợn hai mặt lên, hét lớn một tiếng “Đốt!”, liền tỉnh lại.

Vừa thanh tỉnh lại, Từ Tử Thanh liền phát hiện biến hóa trong người. Hắn chỉ biết thân thể bây giờ nhẹ nhàng như chim yếu, cả người khoan khoái giống như khi đang tu hành. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy củ màu xanh đã biến mất, trong phút chốc hiểu ra, lập tức khoanh chân tĩnh tọa, kiểm tra cơ thể, quả nhiên đan điền đã khôi phục!

Lại kiểm tra tình huống bản thân, Từ Tử Thanh vô cùng kinh ngạc. Hai mươi kinh mạch trên người, đã có tám kinh mạch được đả thông, tình trạng này…. Đúng là nói rõ tu vi của hắn đã lên Luyện khí tầng năm!

——————————–

Chú thích:

* khí ất mộc:

– Ất là một trong số 10 can của Thiên can, thông thường được coi là thiên can thứ hai, đứng trước nó là Giáp và đứng sau nó là Bính. Theo Ngũ hành thì Ất tương ứng với Mộc, theo thuyết Âm-Dương thì Ất là Âm. Thiên can gắn liền với chu kỳ sinh trưởng của thực vật. Ất chỉ lúa non hay cây cỏ mới mọc mầm. Khí ất mộc là khí mang thuộc tính Mộc cực âm.

– Can được gọi là Thiên Can (天干) hay Thập Can (十干) do có đúng mười (10) can khác nhau. Can cũng còn được phối hợp với Âm-Dương và Ngũ hành.

– Danh sách mười can:

SỐCANVIỆTÂM-DƯƠNGHÀNH1甲giápDươngMộc2乙ấtÂmMộc3丙bínhDươngHỏa4丁đinhÂmHỏa5戊mậuDươngThổ6己kỷÂmThổ7庚canhDươngKim8辛tânÂmKim9壬nhâmDươngThủy10癸quýÂmThủy

Cách đọc tên khí là tên can + ngũ hành.

Nguồn: wiki.

* thức hải: biển tri thức.

 —————————–oOo——————————-

Share this:

TwitterFacebook

Có liên quan

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 24Tháng Một 19, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên 1 - 10Tháng Mười Hai 17, 2013Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên - Chương 17, 18Tháng Một 1, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Tháng Một 19, 20144 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Moe trong Tháng Năm 30, 2015 lúc 1:58 chiều

Anh Tử Thanh như kiểu đang diễn thần điêu đại hiệp :)) mà chị Y em có cảm giác chị rất thích YY các loài thực vật hay sao ấy :)) cám ơn chị edit ạ 

Phản hồi

Nguyệt Thượng Hoàng Tuyền trong Tháng Mười Hai 27, 2015 lúc 10:15 sáng

Lần trước là cây cỏ xâm thực gì ấy trong vườn , lần này là cây này =)))))))))

Phản hồi

ngungutieudam trong Tháng Tư 19, 2016 lúc 5:49 sáng

Đúng là ko có j hơn đc bàn tay vàng ╮(╯▽╰)╭

Phản hồi

shijiroakira trong Tháng Mười Một 17, 2016 lúc 3:15 chiều

Lúc hấp thu Ất mộc tui cứ nghĩ ẻm trúng xuân dược ấy. :)))))

Phản hồi

Nội quy nhà!!!

1. Các bộ đam mỹ, fanfiction trong nhà, ta chưa xin phép tác giả phiên dịch ra tiếng việt, gọi tắt dịch chui, nên mong mọi người đừng đem đi nơi khác nhé :)

2. Mọi người muốn share đồ trong nhà ta thì nhớ xin phép trước nhé, ta dễ chịu lắm, không vi phạm nguyên tắc thì ta sẽ cho thôi.

3. Ta không share word các bộ ta edit, nhưng sau khi hoàn thành, chỉnh sửa, beta lại một lần thì ta sẽ đưa link down bản pdf cho mọi người :)

Trước vậy đã, ta chưa nghĩ ra được gì nữa. Sau khi nghĩ ra ta sẽ viết tiếp :)

Password fanfiction:

Tất cả các fanfiction mình edit đều chưa xin phép tác giả, nên mong các bạn không post những fanfiction ấy lên các trang web khác nhé ^.^~~

Arashi:
Password xem bài viết online gồm 8 chữ số (dd/mm/yyyy), các bạn là fan Arashi chắc chắn sẽ biết.
Password download PDF: một cụm từ gồm 5 chữ cái liên quan đến Arashi =w=

Supernatural: cách fangirl gọi cp anh em nhà
Winchester, không hoa không cách, 7 từ.

Mình không trả lời comment hỏi pass nhé ~~

Bài viết mới

Xuyên việt chi tu tiên 241-245Xuyên việt chi tu tiên 239-240Xuyên việt chi tu tiên 237-238Xuyên việt chi tu tiên 235-236Xuyên việt chi tu tiên 231-234

Chuyên mục

Album vol.4 "Cô dâu" – Hồng Thủy KiếnFanfictionFictionNovel No.6Piece ~Kioku no kakera~Xuyên việt chi tu tiênĐam mỹĐồng nghiệp văn Arashi

THÁNG MỘT 2014HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th12   Th2 »

Người đi, kẻ lại:

275 905 người

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro