29_31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Aoihi Yue

Trời đất bao la, nơi có ngươi, chính là nhà ta

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 29, 30, 31

Xuyên việt chi tu tiên

Author: Y Lạc Thành Hỏa

Translator: QT và CPP

Editor: Aoihi Yue

===============

Chương 29: Đánh cờ

——Yêu thú đả thương người, giết được thì giết, đừng nên thương hại——

Chớp mắt thì đã là năm năm.

Trong động thiên, ở tàng cây cổ thụ có lều cỏ, trong lều có một bàn cờ làm bằng gỗ, trên bàn cờ kẽ ô, quân cờ hai màu bày ra một trận đấu. Ngồi bên trái bàn cờ là một thiếu niên áo mỏng, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, khí chất giống ngọc thạch ẩn trong sông được nước cọ rửa, ôn hòa ấm áp, không có nửa điểm góc cạnh. Trong tay hắn cầm một quân cờ, do một cục đá màu nhạt tạo thành, đang tập trung suy nghĩ. Ngồi đối diện hắn là một nam tử áo trắng, cơ thể trong suốt, khí thế vô cùng sắc bén, giống như một thanh kiếm bén nhọn phóng lên trời cao, nhưng vẻ mặt lại chính nghĩa, cũng có một luồng sát ý nghiêm nghị ẩn sâu trong mắt, nhìn chằm chằm bàn cờ. Không khí giữa hai người rất bình thản, mặc dù đang đánh cờ, cũng không có cảm giác giương cung múa kiếm, đủ kiểu chiến cục xảy ra trên bàn cờ cũng không có cảm giác giằng co.

Nam tử áo trắng hơi hơi nhắm mắt, lặng im không nói. Thiếu niên áo mỏng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng buông quân cờ, cười nói:

– Vân huynh, ta lại thua nữa rồi.

Giọng nói của người áo trắng vô cùng lạnh lẽo:

– Ngươi không có sát ý, còn ta thì có.

Thiếu niên áo mỏng vẫn nở nụ cười, nói:

– Chiêu thức của Vân huynh rất tinh diệu, khí phách sắc bén, tại hạ cam bái hạ phong.

Người áo trắng mở mắt, quân cờ trên bàn cờ đột nhiên nổi lên, phân chia thành hai màu rồi rơi vào hai hộp đựng cờ:

– Muốn đánh nữa không?

Thiếu niên áo mỏng lắc đầu:

– Không đánh nữa, Trọng Hoa đã chờ đến sốt ruột, yêu đằng cũng phải ăn cơm, ta ra ngoài một chuyến.

Vẻ mặt người áo trắng lạnh lẽo:

– Yêu thú đả thương người, giết được thì giết, không cần thương hại.

Thiếu niên áo mỏng cười nói:

– Vâng, Vân huynh khuyên bảo, tại hạ ghi nhớ trong lòng.

Người áo trắng nghe vậy cũng không nói nữa, trong giây lát thân hình đã tan biến.

Từ Tử Thanh cúi đầu, cười xem nhẫn trữ vật trên ngón tay út của mình, vươn tay vuốt ve, đứng dậy. Trong mấy năm ẩn cư, Từ Tử Thanh ngoại trừ tu vi tiến triển nhanh chóng ra, đã đến Luyện khí tầng bảy, thành tựu lớn nhất chính là làm quen được với người áo trắng trong nhẫn.

Nhớ đến ngày Từ Tử Thanh biết được tên của Vân Liệt, từ đó liền cho rằng y là một người. Dưới đáy hồ cô đơn lạnh lẽo, cũng không thiếu lần đi tìm y nói một hai câu. Vì tính tình Vân Liệt lạnh lùng, Từ Tử Thanh cũng không dám thường xuyên đến quầy rầy. Lạ là Vân Liệt mặc dù không thân cận với hắn, nhưng cũng không ghét, lâu dài cũng trả lời một hai câu của hắn. Sau này Từ Tử Thanh mới biết Vân Liệt không bị giới hạn trong nhẫn, có thể hiện hình ra ngoài. Hắn trong một lúc ngẫu nhiên hứng thú, liền tỉ mỉ mài bàn cờ, quân cờ, mời Vân Liệt đánh cờ với mình, vô cùng ung dung tự tại. Bây giờ đã quen thuộc với Vân Liệt, Từ Tử Thanh càng cảm thấy tính tình của Vân Liệt vô cùng tốt, có thể làm bạn với y, quả thật là chuyện may mắn nhất trên đời. Nhưng do sát tính của Vân Liệt quá mạnh, cũng khiến cho Từ Tử Thanh có vài phần lắc đầu ngán ngẩm.

Chào tạm biệt với Vân Liệt xong, Từ Tử Thanh theo ngày thường từ lốc xoáy dưới đáy hồ bơi lên bờ. Mấy năm qua, Từ Tử Thanh cũng đã luyện được kỹ năng bơi lội chuyên nghiệp, trong chốc lát đã trồi lên bờ. Vừa mới làm khô quần áo một chút thì hắn bỗng cảm thấy không ổn. Trong bí cảnh, giống như có gì đó khác với ngày xưa….

Hắn bấm tay tính toán, thì ra hôm nay là ngày mở ra bí cảnh Lâm Nguyên năm năm một lần, chả trách cảm thấy có thêm rất nhiều nhân khí. Từ Tử Thanh thả hùng ưng ra, một người một ưng làm việc càng thêm cẩn thận. Hắn chỉ mới là Luyện khí tầng bảy, lỡ gặp được các đệ tử vĩ đại của thế gia, chưa chắc hắn là đối thủ.

Đi xa một chút, chợt nghe có tiếng người. Từ Tử Thanh thầm nghĩ, thật sự là quá xui xẻo, liền trốn sau cây âm thầm quan sát. Quả nhiên phía trước có hai cô gái đang đi tới, đều mặc váy dài tung bay, sắc đẹp động lòng người. Từ Tử Thanh vừa thấy, trong lòng khẽ động, đúng là gặp người quen. Cô gái bên trái mặc váy dài áo ngắn màu tím, trên tóc mây cài một cây trâm, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, đúng là thiên chi kiêu nữ ngày xưa Từ Tử Đường. Linh quang trên người nàng trầm lặng, dáng người thoát tục, Từ Tử Thanh ngưng tụ linh lực ở trên hai mắt, lấy linh thức quét nhanh qua. Luyện khí tầng sáu.

Từ Tử Thanh lúc còn ở vườn Bách thảo làm tạp vụ cũng có nghe qua chuyện về Từ Tử Đường. Ai cũng nói nàng có song linh căn một rộng một hẹp, tư chất cũng giống như huynh trưởng của nàng, đều là thượng đẳng. Từ Tử Thanh vốn là đan linh căn, theo lý thì tư chất cũng là thượng đẳng, nhưng giữa thượng đẳng và thượng đẳng cũng có khác nhau, cho dù đan linh căn hẹp cỡ nào thì cũng mạnh hơn rất nhiều song linh căn.

Nhưng Từ Tử Đường tiến cảnh cũng rất nhanh, hắn mới không thấy nàng năm năm thì nàng đã tăng thêm một tầng, có thể thấy được ngày thường tu hành rất khắc khổ. Từ Tử Thanh vô tình ăn được ất mộc chi tinh, vậy mà cũng chỉ hơn nàng một tầng thôi. Mặc dù trong lòng tán thưởng nàng, nhưng Từ Tử Thanh cũng không có ý nghĩ xuất hiện trước mặt nàng. Năm xưa nàng và hắn có duyên gặp mặt, mà tu sĩ xưa nay gặp qua là không quên, nếu nàng thật sự nhận ra hắn, hắn phải trở về Tông gia Từ thị, đây là điều hắn không bao giờ mong muốn.

Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh đành che giấu hơi thở của mình. Vì hắn trốn phía sau cây, liền đem hơi thở trên người kết hợp với mộc khí, khiến người ta không thể phát hiện ra, đây cũng là một trong những ảo diệu của “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”. Chờ hắn tu hành lâu ngày, sẽ học được nhiều diệu pháp hơn nữa.

Từ Tử Đường quả nhiên không phát hiện có người, cùng bạn của nàng tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không liếc nhìn hàng cây bên cạnh mình. Chờ hai người đi xa, Từ Tử Thanh mới xuất hiện. “Độn mộc liễm tức quyết” này quả nhiên có tác dụng, nhưng hắn cũng chỉ mới quen thuộc được ít ngày thôi, còn phải chăm chỉ tu tập thêm nữa. Chờ đến khi tu hành đến vẹn toàn, cho dù là gặp kẻ địch mạnh tới đâu, chỉ cần còn một cọng cỏ một ngọn cây đều có thể tìm được một đường sống.

Có rất nhiều người trong bí cảnh, chắc chắn không tránh khỏi đụng phải người khác, rước tai vạ vào người, Từ Tử Thanh nên quay trở về động thiên dưới đáy hồ, đợi vài ngày sau lại ra. Nhưng trong lòng hắn lại có một suy nghĩ khác, bí cảnh Lâm Nguyên năm năm mới mở một lần, nếu hắn muốn ra ngoài, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất. Hắn vốn là con cháu của Từ thị, muốn lừa dối qua cửa, nếu cố gắng nghĩ chắc cũng có biện pháp. Nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh tiếp tục bước đi.

Nếu là ngày thường chắc sẽ không nhận ra, lúc này trong bí cảnh có rất nhiều người nên mới cảm nhận ra. Thì ra yêu thú mỗi lần đến ngày khai nguyên đều phải trốn sâu vào trong sơn cốc, thạch động. Những loài ngày thường tranh giành lẫn nhau cũng yên tĩnh lại, nhưng cũng có những loài hung bạo khát máu ẩn nấp trong bóng tối, đợi có người đến sẽ há mồm cắn nuốt. Trong bí cảnh có nhiều vật trân quý, mỗi năm năm một lượt cho tu sĩ vào truy tìm, đồng thời cũng là cho các yêu thú dính chút huyết khí của tu sĩ. Cái gọi là thiên đạo công bằng chính là, không nghiêng về con người, cũng không nghiêng về yêu thú. Nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh có chút sở ngộ.

Đang trong lúc ngộ đạo thì bỗng nhiên có mùi máu truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, cũng khiến linh quang quanh người tan biến trong phút chốc. Từ Tử Thanh còn chưa kịp tiếc hận thì đã nghe được tiếng mãnh thú rít gào, tiếng quát mắng, tiếng binh khí va chạm nhau. Chẳng lẽ có yêu thú đả thương người sao? Hắn không kịp nghĩ nhiều, vận chuyển linh lực bay về hướng phát ra âm thanh.

Tiếng ồn ào ở phía trước khoảng mười trượng. Phía trước là một sườn dốc, nối liền với một thung lũng, ba mặt khác đều là núi, nếu ở trong thung lũng đánh nhau, chắc chắn là khó có thể chạy thoát. Từ Tử Thanh đứng trên đỉnh sườn núi, không tùy tiện nhảy xuống, chỉ đứng núp sau một gốc cây, cúi đầu quan sát.

Trong thung lũng có ba người, trong đó có một đại hán trung niên, tu vi ở Luyện khí tầng bảy, bộ dạng có chút quen mắt. Người đó đang bảo vệ một thiếu niên đứng phía sau, một thanh phi kiếm màu vàng trôi nổi trước mặt, bay tới bay lui, đang chặn đánh một thanh phi kiếm màu đỏ khác, ngươi tới ta đi, leng keng va chạm nhau, tiếng động vang vọng khắp bốn phía.

Chủ nhân của thanh phi kiếm đỏ là một công tử thế gia hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ pháp y màu xanh lam dệt bằng linh ti, mặt như ngọc, môi mỏng, vô cùng tuấn dật. Nhưng giữa lông mày lại hiện lên vẻ u uất, có thể thấy không phải là người có tấm lòng rộng mở gì. Nằm sấp bên cạnh gã là một con mãnh hổ màu vàng, con ngươi trắng toát, trên lưng mọc hai đôi cánh, chính là yêu sủng gã thu phục được, tên là Song dực Phi hổ*. Tiếng mãnh thú rít gào mà Từ Tử Thanh nghe được lúc nãy chính là do nó phát ra.

Từ Tử Thanh âm thầm dùng linh thức kiểm tra, thiếu niên có vẻ non nớt kia giống như chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, tu vi không kém, nhưng chỉ ở Luyện khí tầng bốn thôi. Công tử thế gia kia có tu vi Luyện khí tầng sáu, do có yêu sủng bên cạnh, lại thêm vô số pháp khí trên người, ngược lại là người chiếm hết lợi thế trong trận chiến này. Chỉ nghe công tử thế gia cười lạnh nói:

– Từ Thành Võ, nhanh chóng giao tên Từ Tử Điều ra cho ta giết, bản công tử có thể tha cho ngươi một mạng chó, bằng không hôm nay cả hai người các ngươi đều vào miệng bảo bối của ta!

Gã vừa nói vừa vỗ vỗ đầu con hổ kia, con hổ kia ngẩng đầu lên kêu một tiếng, mang đầy ý đe dọa.

Đại hán kia lại tức giận nói:

– Điền Quỳ ngươi là cái thá gì chứ, lão tử duỗi tay ra là có thể bóp chết ngươi, còn dám ở đây nói bậy nữa sao!

Điền Quỳ kia trả lời một cách châm chọc:

– Nếu là bình thường bản công tử và ngươi tranh chấp với nhau, không có bảo bối bên người, bản công tử sẽ nhường ngươi ba phần, nhưng bây giờ thiên thời địa lợi đều đứng về phía bản công tử, ngươi dù có mạnh miệng đến đâu cũng không cứu được tính mạng Từ Tử Điều đâu!

Từ Thành Võ rùng mình, biết ý đồ của mình đã bị người nhìn rõ. Lần vào bí cảnh trước, vì sự kiêu căng của Điền gia, hắn cánh tay suýt nữa bị người chặt đứt, may mà được cao nhân Trúc Cơ ban thưởng một viên sinh cơ đan, mới không việc gì. Nhưng năm năm qua, hắn một lòng nuôi dưỡng cánh tay lại như ngày trước, mất rất nhiều công sức thời gian, cho nên tu vi cũng không tiến triển bao nhiêu.

Còn tên Điền Quỳ kia thì khác, thân phận của gã cũng giống như Điền Lượng, đều là con của Điền Thăng. Nói về kiến thức tu hành hằng ngày thì hơn hẳn Điền Lượng, tuổi tác của gã cũng nhỏ hơn Điền Lượng rất nhiều. Lần trước không có vào bí cảnh là vì đang bế quan đột phá cảnh giới Luyện khí tầng sáu. Năm năm qua, tu vi của gã đã ở đỉnh Luyện khí tầng sáu, cộng thêm con yêu sủng kia, tuyệt đối không dễ chọc!

Nếu bây giờ để Từ Thành Võ một mình đấu Điền Quỳ, hắn cũng không sợ gã, chỉ là giờ phải bảo vệ Từ Tử Điều, liền trở nên vướng tay vướng chân. Hắn vốn muốn đánh một đòn tâm lí với Điền Quỳ, ai ngờ gã lại vô cùng bình tĩnh, không mắc mưu, khiến cho Từ Thành Võ thất vọng không thôi.

Điền Quỳ mặc kệ Từ Thành Võ nghĩ như thế nào, lúc này dựng hai ngón tay lên, cắn đứt ngón tay giữa, hét lên một tiếng “Đốt!”. Hai giọt máu tươi lập tức bay về phía phi kiếm màu đỏ, phát ra một tiếng “xích”, trong thoáng chốc thanh phi kiếm trở nên đỏ hơn, sóng nhiệt cuồn cuộn trào ra đập thẳng vào mặt người khác!

Từ Thành Võ kinh ngạc sợ hãi, dùng máu huyết tôi luyện kiếm, uy lực của kiếm tự nhiên là tăng gấp đôi. Hắn không ngờ Điền Quỳ vì muốn giết chết Từ Tử Điều lại dùng chiêu tàn nhẫn như thế. Lúc này, hắn bất chấp điều gì nữa, cũng cắn nát đầu ngón tay tôi luyện phi kiếm, chặn đánh phi kiếm màu đỏ của Điền Quỳ! Nhưng do tốc độ của hắn chậm một bước, thanh phi kiếm màu đỏ kia mang thuộc tính hỏa, uy lực cao hơn thanh phi kiếm thuộc tính kim của Từ Thành Võ, lại thêm ngũ hành tương khắc, hỏa khắc kim, không bao lâu, thanh phi kiếm màu vàng liên tục thua lùi lại, chặn được đằng này lại hở đằng kia.

Từ Tử Thanh nhìn trận đấu được một lúc lâu, trong lòng cũng đã ra quyết định, liền vươn tay phải ra, năm đầu ngón tay nhanh chóng sinh ra những nhánh cỏ mảnh dài, trong phút chốc đã đan thành một mặt nạ. Hắn cầm mặt nạ đeo lên mặt, sau đó nhún người nhảy lên, tham gia vào trận chiến trong thung lũng.

———————————–

Chú thích:

* Song dực phi hổ: hổ bay hai cánh.

——————————oO0——————————-

Chương 30: Cứu người

——Lại bị Vân Liệt giáo dục——

Từ Thành Võ và Điền Quỳ đánh nhau, lại vì hắn ra chiêu chậm một bước nên giờ bị ép đến không đường trốn, cộng thêm phải bảo vệ một thiếu niên có tu vi không cao phía sau, tự nhiên là khó càng thêm khó. Trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nếu cứ tiếp tục chịu trận như vậy nữa, không nói đến chuyện linh lực của hắn tiêu hao quá lớn, không đủ thời gian hấp thu lại thì chỉ đến nước dầu cạn đèn tắt mất. Còn thêm một con yêu sủng đang nhìn chằm chằm hai người họ cũng đủ để hắn kiêng kị đủ mặt rồi!

Nhưng ngay đúng lúc này, bỗng nhiên có một người từ trên trời rơi xuống, đứng chặn trước mặt Từ Thành Võ. Hắn còn chưa kịp phòng bị thì đã thấy người tới bắn ra một chùm sáng xanh, đánh về phía Điền Quỳ. Điền Quỳ không lường trước được đến nửa đường lại có người nhảy vào. Gã đang thao túng phi kiếm, thấy người mới tới tấn công mình, lập tức tế ra một tấm lá chắn tròn nho nhỏ, chặn ngay trước mặt. Chỉ nghe một chuỗi tiếng “đốc, đốc, đốc” vang lên, Điền Quỳ nhìn lướt qua, thì thấy vô số gai nhọn bay đến, toàn bộ đâm vào mặt trước lá chắn. Linh quang trên lá chắn tròn lóe lên, gai nhọn rơi xuống. Mặc dù gai nhọn chưa thương tổn được lá chắn tròn, nhưng có thể xuyên qua màn phòng hộ của lá chắn tròn thì hẳn cũng là thứ bất phàm. Điền Quỳ nhìn về phía người đeo mặt nạ mới tới, cảm thấy linh lực của người nọ tuy cao cường, nhưng ăn mặc lại đơn sơ, không giống như người trong ngũ đại thế gia của họ. Nhưng nếu không phải người của năm nhà thì không thể vào bí cảnh Lâm Nguyên, thân phận của người này hẳn không cần hoài nghi mới đúng. Chỉ không biết người này thuộc nhà nào lại dám nhảy ra cản trở gã lúc này. Gã mặt không đổi sắc, chỉ tay quát:

– Điền gia ta làm việc, kẻ tạp vụ còn không mau mau tránh ra!

Nhưng người tới lại nói:

– Ngươi đả thương người Từ gia ta, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ?

Từ năm năm về trước, Từ Điền hai nhà đã xé rách mặt với nhau, bây giờ mâu thuẫn cũng tăng lên, ngay cả bình tĩnh đối mặt nhau cũng không duy trì được nữa. Trong bí cảnh chết không đối chứng, Điền gia và Từ gia ở trong đây cũng bắt đầu có xu thế ngươi không chết ta sao sống được. Từ Tử Thanh mặc dù năm năm trước bị Từ thị vứt bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu Từ gia công ơn nuôi dưỡng. Lại thêm hung thủ lần trước là Điền gia, bây giờ thấy Điền gia muốn giết người Từ gia, cho dù không để ý tình cảm huyết mạch với Từ gia, cũng phải báo cừu hận suýt nữa bị giết với Điền thị.

Điền Quỳ nheo mắt lại, đệ tử Từ thị tiến vào bí cảnh lần này, người Điền gia đã sớm thuộc mặt, người này gã không nhận ra, có thể thấy đối phương có ý giấu diếm thân phận. Không biết người nọ là người Mạnh gia, Ngụy gia hay là La gia đây? Từ Thành Võ cũng nghi ngờ, suy nghĩ của hắn không khác gì Điền Quỳ, nhưng người tới là trợ giúp hắn, cho nên hắn cũng không suy đoán đến cùng.

Vì Từ Tử Thanh chặn ngang, Từ Thành Võ mới có thời gian liên tục nhỏ vài giọt máu lên thanh phi kiếm, khiến cho phi kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, trong phút chốc phun ra từng đợt khí canh kim*, va chạm với hơi nóng mà phi kiếm Điền Quỳ phóng ra, dần dần rút ngắn chêch lệch giữa hai bên, trong phút chốc cả hai bên đã ngang bằng nhau. Điền Quỳ thấy Từ Thành Võ hàm ngư phiên thân*, trong lòng rất bất mãn, lạnh lùng nói:

– Ngươi đã không biết tốt xấu thì bản công tử cũng không khách khí! – Gã vừa nói xong liền vỗ vỗ đầu linh hổ hai cái, la lên – Đi!

Con Song dực phi hổ kia thét dài một tiếng, lao nhanh về phía Từ Tử Thanh!

Từ Thành Võ lập tức hét lớn:

– Cẩn thận!

Chỉ trong giây lát, tiếng xé gió đã ở trên đỉnh đầu, Từ Tử Thanh đã ngửi mùi tanh hôi, nếu có chần chờ thêm giây phút nào nữa thì hắn sẽ táng thân trong bụng hổ mất! Từ Tử Thanh có rất ít kinh nghiệm lâm địch, cũng may mấy nắm qua ở trong bí cảnh từng đọ sức với các yêu thú, nên lúc này cũng không mấy hoảng hốt. Hắn ở trong lòng bàn tay phải kéo ra một cây gậy gỗ màu ngọc bích cũng không giống màu ngọc bích, màu xanh cũng không giống màu xanh, phần đầu sắc bén, cán tròn. Chỉ thấy Từ Tử Thanh xoay người, cả người hắn ở đứng dưới bụng hổ, giơ mộc côn lên, phần đầu sắc nhọn của mộc côn nhắm ngay bụng hổ. Nếu con linh hổ này thật sự dám nhào xuống thì chắc chắn sẽ bị đâm thủng bụng, chết oan chết uổng! Nhưng con linh hổ kia đã có linh trí, lúc này đập cánh, lộn một vòng trong không trung rồi dừng lại cách Từ Tử Thanh khoảng vài thước. Song dực phi hổ vẫn rất hung mãnh, từ lúc được chủ nhân hạ lệnh đã bắt đầu cuốn lấy Từ Tử Thanh, nhào cắn xé nát, cho đến khi nuốt được hắn vào bụng mới thôi. Từ Tử Thanh vì đề phòng người bên ngoài nên không gọi Thị huyết yêu đằng ra, chỉ từ trong lòng bàn tay lấy ra vũ khí từ các cây thứ yếu đã thu phục hóa ra, đối chiến với linh hổ.

Nếu là phi hổ, chắc chắn có thể bay, linh hổ thấy đánh nhau trên mặt đất không chiếm được ưu thế gì, e sợ chủ nhân trách tội, liền bay lên trời, nhảy lên trên đỉnh đầu Từ Tử Thanh, hai móng vuốt đột nhiên bổ xuống, muốn xé Từ Tử Thanh ra thành từng mảnh nhỏ! Từ Tử Thanh khẽ nhíu màu, ánh sáng xanh lấp lánh xuất hiện dưới chân, hóa thành hai phiến lá hương bồ thật lớn, nâng hắn lên, nghiêng người tránh thoát móng vuốt của linh hổ. Vì thế một người một hổ liền dời chiến trường lên trên không trung. Hai phiến lá dưới chân Từ Tử Thanh là lá cây chủ của huyền không thảo được khí ất mộc đề cao, tuy có khả năng di động trong không trung, nhưng thời gian không dài, lại không linh động, tự nhiên không bằng hai cánh trời sinh của linh hổ. Vì vậy Từ Tử Thanh đành ra tay nhanh hơn, muốn tốc chiến tốc thắng.

Rốt cuộc vẫn không quen với các trận chiến, Từ Tử Thanh giằng co với linh hổ mãi không giết được, đều rơi vào thế ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi. Song dực phi hổ càng đánh càng dũng mãnh, Từ Tử Thanh thấy nó càng lúc càng trở nên hung ngoan hơn, đã không còn sợ hãi hắn nữa. Hắn lập tức thu hồi mộc côn, mở rộng hai tay, đẩy về phía trước, vô số châm diệp bay ra. Từng cây châm diệp cứng nhọn như kim châm, lại vận chuyển linh động theo ý Từ Tử Thanh, trong phút chốc đã bao vây bốn phía Song dực phi hổ! “Phập phập phập phập phập….” Chỉ trong chớp mắt đã đâm phi hổ thành con nhím!

Con Song dực phi hổ này cũng không phải là thứ dễ chọc, mở miệng gầm lên một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện ánh lửa, châm diệp trong phút chốc hóa thành tro bụi. Linh hổ dùng lửa đốt châm diệp, lại tìm người khiến nó đau đớn toàn thân, lúc này mới phát hiện gió xoay tròn trên đầu, nó muốn đập cánh bay đi, nhưng vẫn không kịp, một dòng khí sắc bén từ trên bay xuống, đâm thẳng vào đầu nó! Trong phút chốc toàn thân đau nhức, linh hổ phát ra một tiếng gầm thảm thiết, máu tươi từ mắt hổ ào ào chảy ra, nhuộm đỏ cả người!

Thì ra Từ Tử Thanh học theo chiêu thức của linh hổ, dùng châm diệp thu hút sự chú ý của nó, rồi lập tức biến ảo ra vũ khí sắc bén khác, tấn công bất ngờ từ trên cao! Phi hổ giãy dụa kêu gào rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Chỉ ngắn ngủi hai cái hít thở, Song dực phi hổ dần dần không còn hơi thở nữa, rơi xuống mặt đất rồi một tiếng nổ vang lên, giật giật một cái rồi chết hoàn toàn….

Từ Thành Võ mừng rớ, linh quang trên phi kiếm càng rực rỡ hơn. Nếu không có yêu sủng như hổ rình mồi, một Điền Quỳ chỉ có Luyện khí tầng sáu vẫn không thể ép hắn đến đường cùng. Còn về phía Điền Quỳ, trong lòng gã giờ này trống rỗng. Linh hổ này và hắn cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa chủ và thú nuôi không giống như tầm thường. Lần này gã cố ý mang nó đến là vì để nó ăn thêm nhiều máu thịt, không ngờ lại khiến nó mất mạng. Trong lòng lập tức sinh ra ý ác độc, thề phải giết chết đám người Từ Thành Võ, nghiền thành thịt vụn hiến tế anh linh Song dực phi hổ!

Cứ như vậy, một bên sĩ khí đại chấn, một bên cừu hận càng sâu, hai bên đánh nhau lại càng thêm kịch liệt. Từ Tử Thanh rơi xuống đất, thu lại linh quanh bên người, xem trận chiến giữa hai người, cảm thấy Từ Thành Võ và Từ Tử Điều không nguy hiểm nữa, chào cũng không chào một tiếng đã xoay người rời đi. Từ Thành Võ muốn gọi lại, nhưng không thế thoát thân, cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Lại nói về phía Từ Tử Thanh, mặt nạ vẫn chưa gỡ xuống. Hắn nhớ lại trận chiến với linh hổ vừa rồi, cảm thấy thu hoạch được rất nhiều. Trong bí cảnh mấy năm qua, Từ Tử Thanh mặc dù chưa thu cây thứ, nhưng vì muốn bảo vệ bản thân, cũng đã thu hơn mười loài cây thứ yếu có tác dụng. Ví dụ như huyền không thảo sinh ra dưới chân, có thể làm pháp khí phi hành trong khoảng thời gian ngắn; lại ví dụ như mộc côn trong bàn tay kia, do một loại cương mộc ngàn năm rèn luyện thành, độ cứng có thể sánh bằng pháp khí thượng phẩm, cũng là tài liệu luyện khí tốt nhất; lại ví dụ như châm diệp chính là lá của cương mộc, gai nhọn là gai của vạn hoa thảo, đều là tài liệu tốt để luyện khí.

Đây là trận chiến đầu tiên với tu sĩ Từ Tử Thanh sử dụng chúng, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng cũng không cản trở. Lại ở trong lòng tìm kiếm chỗ sai, chỗ không đúng, chỗ dùng lực không đủ, tìm được hết hắn mới vừa lòng. Sau khi tự suy xét xong, Từ Tử Thanh liền chia ra một nửa ý thực, để vào trong nhẫn trữ vật, kêu gọi người bạn của hắn.

Vân Liệt không hiện thân, chỉ ở trong nhẫn nói vọng ra:

– Tòng mộc* được lựa chọn tạm được, nhưng dùng vẫn chưa đủ linh hoạt, dùng nhiều quen tay, mới có thể tiến thêm một bước

Từ Tử Thanh nghe được, khẽ mỉm cười:

– Vâng, sẽ nghe theo lời Vân huynh dạy bảo.

Vân Liệt tuy là hồn phách, nhưng nói về kinh nghiệm đối chiến thì lại hơn Từ Tử Thanh mấy trăm lần. Từ việc lựa chọn sử dụng loại cây thứ yếu nào, đến chuyện tu tập hằng ngày, Từ Tử Thanh đều nhờ có Vân Liệt chỉ điểm, mới có thể học được bản lĩnh tự bảo vệ bản thân mình song song với việc tăng thêm tu vi. Cho nên mỗi lần sau khi cùng yêu thú đối chiến, Từ Tử Thanh đều mời Vân Liệt đưa lời bình luận. Vân Liệt ở trong nhẫn có thể nhìn thấy được mọi việc diễn ra bên ngoài, cũng vui lòng dạy bảo hắn, cứ như vậy, Từ Tử Thanh lại càng thêm khâm phục tôn trọng Vân Liệt. Hai người nói thêm mấy câu, Từ Tử Thanh lại tiếp tục đi về phía trước.

Bí cảnh mở ra trong vòng ba ngày, hắn phải ở trong ba ngày này tìm ra phương pháp ra khỏi bí cảnh. Sau khi trái lo phải nghĩ, hắn nhớ đến ngày xưa lúc vào bí cảnh có một màn hào quang đâm xuyên hư vô đưa bọn họ đến đây. Nghe nói màn hào quang đó phân biệt bằng huyết mạch của từng nhà, để ngừa có người ngoài dùng phương pháp dịch dung trà trộn vào. Chỉ tiếc Từ Tử Thanh chỉ có vào mà chưa từng ra, nên cũng không biết mọi người ra bí cảnh như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại thì cách ra chắc không khác gì mấy cách vào, hắn cũng mang dòng máu Từ gia, chắc cũng không khó trà trộn vào hàng ngũ. Suy tính xong xuôi, Từ Tử Thanh vẫn phải cẩn thận. Hắn thấy hai nhà Từ Điền tranh đấu như vậy, chỉ sợ bên trong có khúc chiết, không thể xem nhẹ phớt lờ qua được.

Ngay lúc này, hùng ưng kiếm ăn xong bay trở về, vỗ vỗ cánh sà xuống đậu lên vai Từ Tử Thanh. Chắc là do huyết thống gây hại, Trọng Hoa bây giờ vẫn là vị thành niên, cũng không lớn lên thêm được chút nào, bộ dạng vẫn giống y như đúc năm năm trước, nhưng linh trí lại càng ngày càng cao thêm. Tính tình Vân Liệt mặc dù lạnh lùng, học thức lại vô cùng uyên bác, soạn ra một phương pháp để yêu thú luyện thể cho Trọng Hoa. Trọng Hoa có được nó sau liền khổ tu không ngừng nghỉ, bây giờ cương trảo thiết uế* của nó có thể làm nứt núi vỡ đá, vô cùng lợi hại! Đối thoại với Từ Tử Thanh cũng đã sớm không như lúc trước phỏng đoán khó hiểu nữa, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, Trọng Hoa liền hiểu, vô cùng ăn ý.

Trọng hoa cúi đầu xuống, để Từ Tử Thanh vuốt ve đầu nó, trong mắt hiện ra vẻ ỷ lại. Từ Tử Thanh cười nói:

– Ăn no rồi thì không thể lười biếng, đi bay một vòng tiếp đi.

Trọng Hoa nghe xong liền giương cánh bay lên trời cao. Nụ cười trên môi Từ Tử Thanh vẫn chưa lịm tắt, cảm giác nặng trĩu trong lòng lúc nãy cũng thoáng chốc tiêu tan.

 ———————————–

Chú thích:

*hàm ngư phiên thân: hàm ngư là cá mặn; phiên thân là xoay người. Ý chỉ những chuyện không có khả năng xảy ra lại có thể xảy ra. Ví dụ như có chuyện tốt gì đó không thể xảy ra trên người người này, hiện tại lại xảy ra.

*tòng mộc: cây thứ yếu đấy =.=

*cương trảo thiết uế: móng vuốt cứng rắn, mỏ như sắt thép.

————————0O0———————–

Chương 31: Bách tổn hoàn

——Trấn an yêu đằng, gặp lại người quen——

Hai ngày liên tiếp, Từ Tử Thanh thường thấy người của hai nhà Từ Điền đấu đá với nhau, hoặc là vì tranh đoạt linh vật, hoặc là vì khiêu khích nhau, nhưng cả hai bên đều ra tay độc ác hung dữ, một bộ ngươi chết ta sống. Xem ra cục diện hai nhà đã vô cùng bế tắc, không còn đường cứu vãn nữa. Nếu là Từ gia ra tay trước, Từ Tử Thanh để bọn họ đấu, nếu là Điền gia gây chuyện trước, hắn không tránh được vài lần phải nhúng tay giúp Từ gia. Nhưng để tránh phiền phức, hắn vẫn đeo mặt nạ, trừ phi tu vi trên Trúc Cơ, nếu không sẽ không có ai nhìn thấy được mặt hắn. May mắn, hai ngày qua hắn chưa từng gặp tu sĩ Trúc Cơ nào cả. Còn những người dưới Trúc Cơ, có tu vi cao hơn hắn, hắn vẫn có thể tránh thoát.

Hữu kinh vô hiểm*, chớp mắt thì đã là ngày thứ ba. Tranh đấu càng lúc càng kịch liệt. Đệ tử của Điền thị rất lớn mật, vì ở trong bí cảnh, ngoại trừ người của Từ gia khó tránh phải xung đột ra, cho dù là ba nhà khác, chỉ cần gặp người Điền gia, cũng bị giết người cướp của, vô cùng tàn độc. Từ Tử Thanh mặc dù cứu mấy người, nhưng cũng có người có tu vi cao, hắn đánh không lại cũng chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương nghênh ngang bay đi. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Trong bí cảnh đã sớm máu tanh khắp nơi, so với năm vừa rồi càng thêm tàn khốc. Từ Tử Thanh mới cứu được một đệ tử Từ thị có Luyện khí tầng năm, không ngờ người này lại càn quấy, không nhìn được mặt hắn sẽ không bỏ qua. Từ Tử Thanh cảm thấy phiền càng thêm phiền, lập tức bỏ qua người kia, sử dụng mộc độn thuật rời đi, thẳng đến trước một khe núi mới dừng lại.

Chỗ này rất hoang vắng, linh thảo linh vật cũng hiếm thấy, cho nên rất ít người đến. Qua nửa ngày nữa thì bí cảnh sẽ đóng cửa lại, Từ Tử Thanh thầm nghĩ ở đây nghỉ tạm một chút rồi đi tìm nơi tụ tập của đệ tử Từ thị, trộn lẫn vào chờ đợi. Ra ngoài sau thì tùy cơ ứng biến. Hắn thầm nghĩ, xui xẻo nhất chính là thân phận bại lộ, đến lúc đó chắc chắn không thiếu được phải giả bộ đồng ý, chờ đến khi ra ngoài bí cảnh sẽ tìm cơ hội chạy trốn là được. Nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh cũng không cuống quýt lo lắng nữa, an tâm tĩnh tọa điều hòa hơi thở.

Mấy ngày qua đánh nhau không ngớt, nhưng huyệt khiếu đã đả thông thêm một hai phần, thu hoạch không ít. Vì phải đối chiến nhiều mặt, linh lực vận chuyển, lúc sử dụng pháp thuật, chuyển đổi pháp thuật cũng thành thạo hơn, đã không trúc trắc như ngày xưa một mình luyện tập nữa. Nhưng cũng vì vậy mà Thị huyết yêu đằng đã ba ngày không được hút máu thịt, ở trong đan điền chộn rộn không dứt. Bây giờ yêu đằng đã dài ra năm dây leo, một khi sử dụng, trông có vẻ rất huênh hoang. Bản tính khát máu của nó vẫn không thay đổi, nhưng Từ Tử Thanh bây giờ cũng không phải là Từ Tử Thanh năm năm trước nữa. Tu vi của hắn tăng lên nhanh chóng, càng ngày càng thuần thục “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”, cho dù dây càng nhiều, áp chế cũng mạnh hơn lúc trước mấy lần, khiến cho chúng nó có thể an phận thủ thường, không lung tung hút máu người.

Thị huyết yêu đằng là dị chủng thượng cổ, càng lớn thì càng lợi hại. Bây giờ tuy bị Từ Tử Thanh áp chế, nhưng nó vẫn có thể hưởng thụ máu thịt của tu sĩ dưới Trúc Cơ. Còn tu sĩ Trúc Cơ muốn cản trở nó, nó cũng có thể liều mạng đấu một trận xem ai sống ai chết. Từ Tử Thanh có nó trên người, tuy rằng hơn một vật bảo mạng, nhưng dù sao nó cũng là vật hung mãnh, lâu dài về sau, không biết là phúc hay là họa nữa!

Tĩnh tâm điều hòa hơi thở một lúc, Từ Tử Thanh vẫn như cũ đưa ý thức vào đan điền, đụng chạm đến ý thức mỏng manh của yêu đằng. Quả nhiên, không được một lát, trong ý thức kia đã truyền đến ý uất ức mỏng manh, giống như trẻ con, vô cùng đáng yêu, mà trong ý thức đó lại mang theo lòng khát máu, một chút tàn nhẫn, khiến trái tim như bị bóp nghẹn. Từ Tử Thanh không chút hoang mang, chầm chậm truyền ý niệm trấn an đến yêu đằng. Ý thức mỏng manh đầu tiên là vui mừng, sau đó lại ồn ào không chịu, rồi được ý trấn an quấn quanh bên người, dần dần trở nên vui sướng. Đây coi như đã xong.

Như vậy tiếp xúc đã không biết bao nhiêu lần trong mấy năm qua, lúc đầu Từ Tử Thanh vẫn rất ngây thơ, rất kiêng dè với những thứ không biết rõ. Nhưng tiếp xúc nhiều lần, hắn cũng biết ý thức của yêu đằng chỉ mới sinh ra, giống như một tờ giấy trắng, cái gọi là hút máu ăn thịt đều là bản năng, thật sự không cần quá đề phòng. Yêu đằng và Từ Tử Thanh đã cộng sinh, Từ Tử Thanh là chủ, yêu đằng là phó, Từ Tử Thanh liền đưa linh trí của yêu đằng cho rằng một đứa trẻ mới sinh, cẩn thận dạy dỗ. Như vậy, giữa một người một dây, hợp tác cũng càng ngày càng ăn ý hơn.

Trấn an xong yêu đằng, Từ Tử Thanh định bắt đầu hấp thu linh khí trời đất, tuần hoàn kỳ kinh bát mạch, tứ chi trăm hài, tích trữ càng nhiều linh lực, không ngờ bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng ồn, khiến cho ý thức trên cơ thể ở ngoài khẽ động, lập tức tỉnh dậy. Hắn đã đến nơi hoang vắng như vậy mà vẫn có thể gặp người đến nữa.

Suy nghĩ một lúc, Từ Tử Thanh vẫn đứng dậy, đi về phía phát ra tiếng ồn ào. Thôi, tuy nói hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng coi như là có duyên, vẫn là đi xem thế nào đã. Vì thế hắn liền đi về phía tây bắc được mấy trượng, thanh âm càng truyền đến càng thêm rõ ràng, thì ra là một nam tử nói lời càn rỡ, một nữ tử khác quát lớn, tiếng kêu giống như rất quen tai.

Từ Tử Thanh hơi hơi dừng lại, đưa tay lấy ra một phiến lá như lá chuối tây, quấn quanh người. Trong phút chốc cả người trở nên hư ảo, rồi tan biến vào gió. Chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện có gì đó không đúng. Làm đầy đủ che giấu, Từ Tử Thanh mới đi đến gần khu rừng. Trong một khu đất trống trong rừng, chỉ thấy có một thiếu nữ váy vàng đang giơ tay đánh một chưởng lên lưng cô gái mặc áo tím. Thiếu nữ áo tím lập tức phun ra một ngụm máu, sắc mặt lại trắng thêm mấy phần. Nam tử đứng đối diện có bộ dạng khá anh tuấn, thấy hành động của cô gái váy vàng thì phát ra tiếng cười cuồng vọng, mặt mày cũng hiện lên vẻ dâm tà.

Nhìn đến đây, Từ Tử Thanh cũng không biết nên cười hay nên khóc. Ba người này thì có hai người hắn nhận biết. Trong đó thiếu nữ áo tím bị ám toán chính là Từ Tử Đường mà Từ Tử Thanh tránh né e sợ không muốn gặp, nam tử cuồng vọng chính là Điền thị Điền Lượng nhiều năm không gặp, còn cô gái mặc váy vàng, Từ Tử Thanh cũng có chút ấn tượng, chính là người bạn thân cận với Từ Tử Đường hắn gặp ba ngày trước. Cô gái này hẳn cũng là người Từ gia, vì sao lại ra tay tàn độc sau lưng Từ Tử Đường chứ! Chỉ đáng thương Từ Tử Đường quá mức tín nhiệm cô gái váy vàng, nên bên người không có ai có tu vi cao khác bảo vệ. Mà cũng đúng thôi, Từ Tử Đường vốn là Luyện khí tầng sáu, cô gái váy vàng cũng có tu vi Luyện khí tầng bảy, ở trong bí cảnh cũng coi như an toàn không quá nguy hiểm. Điền Lượng cũng bất quá là Luyện khí tầng bảy, chặn lại trước mặt hai người, Từ Tử Đường lại không lưu tâm, để lộ sau lưng cho cô gái váy vàng, mà cô ả lại đột nhiên phản bội, mới khiến Từ Tử Đường sơ ý, bị thương nghiêm trọng như vậy!

Từ Tử Thanh gặp bầu không khí giữa hai cô gái biến hóa kỳ lạ, chắc hẳn có gút mắt phức tạp gì, nên cũng hơi do dự. Với tình hình hiện tại, hắn không biết nên xen vào hay không nữa. Suy nghĩ một lúc, hắn liền quyết tâm đứng đây đợi một lúc, xem tình hình phát triển như thế nào rồi tính sau.

Chỉ thấy gã Điền Lượng kia vô cùng kiêu ngạo, gã thấy Từ Tử Đường bị thương nặng, liền vỗ tay vui mừng cười nói:

– Tử Thiên cô nương thật thủ đoạn, Điền mỗ ở đây cảm ơn cô nương!

Cô ả váy vàng cười dịu dàng:

– May mắn thôi. – Lại nói – Công tử và ta bất quá là lợi dụng nhau, đảm đương không nổi đa lễ của Điền thiếu tộc trưởng.

Từ Tử Đường bị linh lực một chưởng kia đánh sâu vào cơ thể, phá hư kinh mạch bốn phía, khiến nàng không thể vận chuyển linh lực. Nàng cũng quật cường, cố nén đau nhức, ngẩng đầu nhìn về phía cô ả váy vàng, tức giận nói:

– Từ Tử Thiên, ta coi ngươi là tẩu tử tương lai, xưa nay đối xử tốt với ngươi, ai ngờ ngươi lại ti tiện như vậy. Ngày thường ngươi và ta thân thiết với nhau, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?

Từ Tử Thanh ngẩn ra, khó trách Từ Tử Đường tín nhiệm coi trọng Từ Tử Thiên như vậy, thì ra nàng chính là thê tử chưa qua cửa của Từ Tử Phong, chỉ qua thêm một đoạn thời gian thì sẽ thành người một nhà thôi. Từ Tử Thiên cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, tươi cười cũng dần dần tan biến:

– Từ Tử Đường, ta tuy nói là sẽ trở thành thê tử của Từ Tử Phong, nhưng trong lòng hắn, chỉ có mỗi mình muội muội hắn là ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi bảo ta sao có thể dễ dàng tha thứ chứ!

Từ Tử Phong bây giờ là đệ tử được coi trọng nhất của Từ thị, lúc chưa Trúc Cơ thì sức mạnh đã không thể đỡ, Từ thị muốn nắm chắc người này, tự nhiên là phải tìm một người trong Từ thị làm thê tử y. Mà Từ Tử Thiên cũng là nữ tử nổi tiếng cùng thế hệ, tư chất cũng thuộc hàng thượng đẳng, chỉ lớn hơn Từ Tử Phong một tuổi thôi. Nàng ngày thường vô cùng khắc khổ, lại có vẻ đẹp động lòng người, làm người xử thế tự nhiên hào phóng. Trong các nữ tử Từ gia cùng tuổi, nàng liền đứng thứ nhất, nên đã định ra hôn ước với Từ Tử Phong. Từ Tử Phong Từ Tử Đường huynh muội là thiên tài, thuở nhỏ đã sống nương tựa bên nhau, nên tình cảm huynh muội vô cùng tốt. Từ Tử Thiên này mặt ngoài thì khoan dung dịu dàng, kỳ thực lòng dạ hẹp hòi, nàng đã sớm thầm mềm Từ Tử Phong, tự nhiên là xem Từ Tử Đường không vừa mắt. Từ Tử Đường nghe vậy, lại càng thêm tức giận:

– Đừng xảo biện! Huynh trưởng trân trọng thương ta, chính là vì thân tình, ngươi đã muốn gả cho huynh trưởng ta, ta tự nhiên coi ngươi là đại tẩu. Cái gọi là “huynh trưởng như cha, đại tẩu như mẹ”, ngươi không thương tiếc ta thì thôi, sao có thể lấy cớ này làm việc ngoan độc chứ, thật sự là không xứng với huynh trưởng của ta!

Từ Tử Thiên vẻ mặt càng thêm lạnh lùng:

– Bây giờ tùy ngươi tranh cãi, dẫu sao ngươi cũng không thể sống ra ngoài bí cảnh này. Đến lúc đó ta sẽ có biện pháp khiến Tử Phong tin ta, không cần ngươi lo lắng. – Ả nói xong liền nhìn về phía Điền Lượng, nói tiếp – Điền công tử, canh giờ không còn sớm, công tử nhanh chóng làm xong việc đi.

Điền Lượng cười đến vô cùng đắc ý, lúc nhìn về phía Từ Tử Đường thì không thể che giấu dục vọng trong mắt mình:

– Từ Tử Đường, ngươi tự cho là mình tài trí hơn người, không chỉ ở Tông gia Từ thị đùa giỡn bản công tử, lại dám cự tuyệt lời cầu thân của bản công tử, khiến bản công tử mất hết mặt mũi trước mặt phụ thân. Hôm nay ngươi không phải vẫn dừng trong tay bản công tử sao? Mau ngoan ngoãn giao âm nguyên cho ta!

Gã vừa nói xong, vung quạt trong tay lên, dễ dàng cắt đứt áo Từ Tử Đường, lộ ra áo lót màu tím nhạt của nàng. Từ Tử Đường sợ run người, nàng không ngờ tên tiểu nhân đê tiện này lại có ý niệm dơ bẩn như thế với nàng, cuống quýt vận chuyển linh lực trong cơ thể, muốn phản kháng. Nhưng nàng lại phát hiện kinh mạch đều tổn hại, không biết Từ Tử Thiên dùng biện pháp gì khiến cho toàn thân nàng không có chút khí lực. Từ Tử Thiên cười lạnh:

– Ta đã đem bách tổn hoàn nghiền thành bột phấn mượn lực một chưởng vừa rồi đưa vào cơ thể ngươi. Không qua một tiếng, kinh mạch của ngươi sẽ phá hủy, đừng ôm may mắn hy vọng gì trong lòng nữa.

Từ Tử Đường nghe ba chữ “bách tổn hoàn”, phút chốc rơi sâu vào tuyệt vọng. Loại đan dược này vô cùng âm độc, nó vừa vào cơ thể sẽ phá hủy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể…. Nàng hung tợn trừng mắt nhìn Từ Tử Thiên, lại oán hận căm độc nhìn về phía Điền Lượng.

Gã Điền Lượng kia vẻ mặt hớn hở, lại đưa tay vung quạt lên, nội sam* của Từ Tử Đường cũng bị gã dễ dàng nhẹ nhàng cắt đứt….

—————————————————–

Chú thích:

*hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc như không gặp nguy hiểm.

*nội sam: áo lót >///<

——————————oO0——————————-

Share this:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Xuyên việt chi tu tiên 1 - 10Tháng Mười Hai 17, 2013Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 24Tháng Một 19, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 32, 33Tháng Một 26, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Tháng Một 24, 20145 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Như Hoa Lộng Nguyệt trong Tháng Một 24, 2014 lúc 8:57 chiều

1 lúc 3 chương, thật là đáng nể *_*

Phản hồi

Aoihi Yue trong Tháng Một 25, 2014 lúc 4:54 sáng

thank nàng, thật ra là ta đã làm sẵn mấy ngày trước ùi post cùng một lúc ấy mà, ta lười tách ra post từng chương nên gộp lại thui :)))

Phản hồi

Như Hoa Lộng Nguyệt trong Tháng Một 25, 2014 lúc 5:11 sáng

nàng ra đều như vậy đã là rất đáng nể rồi 

Sammi x Tiêu Diêu trong Tháng Mười Hai 30, 2016 lúc 11:19 sáng

thằng điền lượng thật ghê tởm, tính cưỡng hiếp cả con gái người ta

Phản hồi

truongyen trong Tháng Mười Một 3, 2017 lúc 4:40 chiều

Đoạn này giống cứu mỹ nhân văn ngựa đực nè 

Phản hồi

Nội quy nhà!!!

1. Các bộ đam mỹ, fanfiction trong nhà, ta chưa xin phép tác giả phiên dịch ra tiếng việt, gọi tắt dịch chui, nên mong mọi người đừng đem đi nơi khác nhé :)

2. Mọi người muốn share đồ trong nhà ta thì nhớ xin phép trước nhé, ta dễ chịu lắm, không vi phạm nguyên tắc thì ta sẽ cho thôi.

3. Ta không share word các bộ ta edit, nhưng sau khi hoàn thành, chỉnh sửa, beta lại một lần thì ta sẽ đưa link down bản pdf cho mọi người :)

Trước vậy đã, ta chưa nghĩ ra được gì nữa. Sau khi nghĩ ra ta sẽ viết tiếp :)

Password fanfiction:

Tất cả các fanfiction mình edit đều chưa xin phép tác giả, nên mong các bạn không post những fanfiction ấy lên các trang web khác nhé ^.^~~

Arashi:
Password xem bài viết online gồm 8 chữ số (dd/mm/yyyy), các bạn là fan Arashi chắc chắn sẽ biết.
Password download PDF: một cụm từ gồm 5 chữ cái liên quan đến Arashi =w=

Supernatural: cách fangirl gọi cp anh em nhà
Winchester, không hoa không cách, 7 từ.

Mình không trả lời comment hỏi pass nhé ~~

Bài viết mới

Xuyên việt chi tu tiên 241-245Xuyên việt chi tu tiên 239-240Xuyên việt chi tu tiên 237-238Xuyên việt chi tu tiên 235-236Xuyên việt chi tu tiên 231-234

Chuyên mục

Album vol.4 "Cô dâu" – Hồng Thủy KiếnFanfictionFictionNovel No.6Piece ~Kioku no kakera~Xuyên việt chi tu tiênĐam mỹĐồng nghiệp văn Arashi

THÁNG MỘT 2014HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th12   Th2 »

Người đi, kẻ lại:

275 925 người

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro