[XVLBNCCL] Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29 : Cuồng Long Ngạo Thiên 29

Edit + Beta : Thiên Trạch

Lê Lạc cùng Liễu Nhược Yên đi dạo ở Biện Kinh tận đến khi trăng treo trên đầu ngọn liễu, lại ở trong tửu lâu ăn một bàn đồ ăn lớn, mới cùng nhau trở lại hoàng cung.

Vừa tiến vào đại môn của hoàng cung , Lê Lạc liền thấy được Tần Dục mặc một thân y bào hoàng sắc vân rồng, chắp tay sau lưng đứng ở đó .

Lê Lạc hiện tại vẫn không muốn cùng Tần Dục nói chuyện, chỉ liếc hắn một cái, liền trực tiếp đi qua.

Liễu Nhược Yên nhìn động tác của Lê Lạc, sau đó hướng về phía Tần Dục đắc ý làm một cái mặt quỷ.

Trong nháy mắt mặt Tần Dục liền biến đen, hắn đã ở chỗ này chờ suốt sáu canh giờ, nhưng Lê Lạc ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn. Tuy rằng hắn rất muốn tiến lên ôm Lê Lạc trở về tẩm cung của mình, nhưng hiện tại nhìn Lê Lạc vừa rồi rất vui vẻ, thấy hắn ở trong này lập tức xụ mặt, Tần Dục liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là hắn muốn biết Lê Lạc định cùng Liễu Nhược Yên đi đến nơi nào.

Vừa nhìn thấy Lê Lạc cùng Liễu Nhược Yên tách ra sau đó liền hướng về tẩm cung của hắn, trong lòng Tần Dục mừng thầm, muốn tiến lên hai bước đi đến
bên người Lê Lạc.

Nào biết Lê Lạc đi đến trước một gian phòng gần tẩm cung của hắn, mở cửa đi vào rồi trực tiếp đóng lại, đem hắn nhốt ở ngoài cửa.

Tần Dục thiếu chút nữa bị ván cửa đập vào mặt: "..."

Lê Lạc vào phòng, phát hiện vận khí của mình rất tốt, đây cũng là một gian phòng ngủ, bên trong đầy đủ mọi thứ, có thể thấy nơi này mỗi ngày đều được dọn dẹp qua, bất quá phòng cũng không có người sử dụng, xem ra cũng không phải gian phòng của người khác.

Lê Lạc dứt khoát quyết định đêm nay ở nơi này ngủ, hắn không định cho Tần Dục vào phòng, có lẽ Tần Dục đứng ở bên ngoài một lúc rồi sẽ ly khai.

Tuy rằng Lê Lạc đã cùng Liễu Nhược Yên đi dạo ở bên ngoài vài canh giờ, cũng đã đủ thời gian cho hắn suy ngẫm về mối quan hệ hiện tại với Tần Dục, nhưng hắn vẫn không biết nên làm đối xử với người kia như thế nào, bảo hắn trực tiếp tiếp thu tình cảm của Tần Dục là không có khả năng. Hắn cảm giác mình vẫn thích con gái, không thể chỉ vì bị Tần Dục thượng liền thích hắn (Tần Dục).

Lê Lạc cởi bỏ ngoại y, nằm trên giường, nhìn thân ảnh mơ hồ của Tần Dục ở ngoài cửa sở, hồi lâu liền cảm giác nội tâm khó chịu, dứt khoát xoay lưng không nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ phức tạp một lúc lâu mới dần dần thiếp đi.

Không biết vì sao, bình thường Lê Lạc đều sẽ ngủ đến hừng đông, hôm nay đột nhiên nửa đêm đã tỉnh, hắn mơ mơ màng màng xoay người, lập tức nhìn thấy được thân ảnh sừng sững ở trước cửa .

Lê Lạc thoáng cái liền thanh tỉnh, Tần Dục cự nhiên còn đứng ở nơi đó, hơn nữa ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Hắn vẫn chưa đi?

Lê Lạc từ trên giường ngồi dậy, lại nhìn thân ảnh kia hồi lâu nhi, mới thở dài một hơi, từ trên giường bò xuống, xỏ giày đi đến cạnh cửa, mở cửa nhìn Tần Dục.

Người kia nhìn thấy hắn đi ra, ánh mắt lập tức liền sáng lên, tuấn mỹ vô cùng, cả khuôn mặt giống như phát sáng dưới ánh trăng.

Lê Lạc nhìn Tần Dục, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng rực của hắn, Lê Lạc nhịn không được cúi đầu, né tránh ánh mắt Tần Dục. Hắn thấp giọng nói: "Dục, việc ngươi làm tối hôm qua đối ta, ta coi như chưa từng xảy ra, chúng ta về sau vẫn là làm huynh đệ. Ta trước giờ vẫn coi ngươi như đệ đệ của ta, ta thật sự không nghĩ tới ngươi sẽ thích ta. Ta thích nữ nhân, giống như Nhược Yên vậy."

Tần Dục nguyên bản bởi vì Lê Lạc mở cửa mà vui mừng, sau khi nghe được Lê Lạc nói đôi mắt liền trở nên ảm đạm. Hắn mím chặt môi, nghe Lê Lạc nói hắn thích nữ tử giống Liễu Nhược Yên, đồng tử của hắn bắt đầu tràn sương mù màu đen, hắn hít sâu một hơi, cực lực áp chế sát ý trong lòng đối với Liễu Nhược Yên, thấp giọng nói: "Không có khả năng, Mục Trừng. Ta sẽ không bao giờ quên được sự tình đêm qua, ta đã có được ngươi, chắc chắn sẽ không buông tay ngươi. Cho dù là trước kia, ta vẫn luôn đem ngươi trở thành nửa kia của ta."

Lê Lạc nói một lần nữa: "Nhưng ta thích nữ nhân, ta chỉ muốn cùng nữ nhân ở cùng một chỗ."

Tần Dục nguy hiểm nheo mắt, khuôn mặt tuấn mỹ được ánh trăng chiếu vào, lại giống như bịt kín một tầng hàn khí, "Chỉ thích nữ nhân, chỉ cùng nữ nhân ở cùng một chỗ?" Hắn vừa dứt lời, liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem Lê Lạc đặt trên cửa phòng.

"Tần Dục, ngươi đang làm cái gì?" Lê Lạc vừa mới kinh hô một tiếng, liền bị Tần Dục hôn, đôi tay đang giãy dụa cũng bị Tần Dục trực tiếp dùng một bàn tay bắt lấy, đặt bên trên đỉnh đầu, hai chân cũng bị Tần Dục dùng chân đẩy ra, ngang ngạnh chen một chân vào giữa.

Lê Lạc ngay cả giãy dụa một chút cũng không được.

Sau khi đem Lê Lạc đặt trên cửa phòng, tay còn lại của Tần Dục vói vào nội y của Lê Lạc, lưu luyến nắn bóp trên cái eo nhỏ gầy mềm dẻo, tay Tần Dục không thành thật mà hướng lên trên, xoa nắn lồng ngực, một hồi lâu sau, lại hướng xuống phía dưới, thò tay vào bên trong tiết khố của Lê Lạc, trực tiếp hướng tới mông Lê Lạc, mạnh mẽ xoa nắn.

Lê Lạc thật vất vả mới quay đầu tránh thoát nụ hôn của Tần Dục, hắn cảm nhận được ngón tay Tần Dục thâm nhập nơi đó, lập tức thở hổn hển kêu lên: "Tần Dục, dừng tay!"

"Vì cái gì muốn dừng tay, Mục Trừng, ngươi xem, ngươi rõ ràng đối với ta cũng có cảm giác."

Lê Lạc tự nhiên cũng biết phía trước của mình cương lên, nhưng muốn hắn thừa nhận khi hắn bị Tần Dục đối đãi như vậy cự nhiên còn hưng phấn, căn bản là không có khả năng.

Đồng tử Tần Dục sáng ngời, tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất giống như mưa sao băng, hắn tuy rằng cũng cứng rắn muốn chết, nhưng hắn không muốn làm Lê Lạc ở nơi này, ngược lại cái tay đang để sau lưng Lê Lạc di chuyển về phía trước, giơ tay vuốt cái kia của Lê Lạc. Tiếp, Lê Lạc xuất ra tay hắn, hắn khép hờ mắt, trực tiếp vươn đầu lưỡi liếm chất lỏng dính nị trên ngón tay mình, "Mục Trừng, rõ ràng ngươi đối với ta cũng cứng, ngươi còn nói ngươi chỉ thích nữ nhân, chỉ có thể làm với nữ nhân? A, vậy thứ trên tay ta là gì, là cái gì hả?"

Lê Lạc quả thực bị động tác của Tần Dục dọa đến hồ đồ, trong mắt hắn, Tần Dục hiện tại quả thực giống như một ác ma.

# Từ từ, đạo diễn, hài tử ta nuôi dưỡng từ nhỏ từ lúc nào đã hắc hóa thành dạng này a? Khẳng định là kịch bản có vấn đề ! Đừng! Nháo! #

Tần Dục buông hai tay Lê Lạc ra, Lê Lạc cũng không có bất cứ động tác nào, giống như bị dọa ngốc, ngoan ngoãn để Tần Dục ôm về tẩm cung.

Sau khi đem Lê Lạc ôm về tẩm cung, Tần Dục không có làm gì khác, chỉ đơn thuần ôm eo Lê Lạc, đem hắn chặt chẽ khóa ở trong lòng, tiếp theo đem cằm để trên đỉnh đầu Lê Lạc, hai chân kẹp lấy hai chân Lê Lạc, cứ như vậy ôm Lê Lạc thiếp đi.

Hai mắt Lê Lạc mở trừng trừng, mất ngủ tới sáng.

Đợi đến khi gần lúc thượng triều, Lê Lạc lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Quả nhiên không bao lâu sau, Tần Dục liền động một chút, hắn cúi đầu nhìn Lê Lạc, hôn lên trán người kia một cái, mới cẩn thận ngồi dậy, xuống giường thay y phục.

Lê Lạc chờ Tần Dục ly khai khỏi tẩm cung mới mở to mắt, nằm ở trên giường hồi lâu, xác định Tần Dục đã đi, hắn mới từ trên giường ngồi dậy. Sau đó liền gọi Tiểu Thất đến.

【 Đinh đoong ~ hệ thống Tiểu Thất hết sức trung thành phục vụ ngài đã có mặt ~】

Lê Lạc: "..." Hắn trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi, 【 Tiểu Thất, hiện tại tiến độ hoàn thành là bao nhiêu? 】

【 Đã được 75%, kí chủ đại nhân tiếp tục cố gắng, rất nhanh liền có thể hoàn thành, trở về thế giới hiện thực. 】

Còn 25% tiến độ nữa là hắn có thể rời khỏi thế giới này. Đúng vậy, hắn làm sao quên được, kết cục của quyển sách này là Tần Dục tranh bá với các đại lục, trở thành này triều đại bá chủ, hắn mới có thể trở về.

Thời gian còn dài như vậy, Lê Lạc cảm giác mình không thể ở lại chờ bên người Tần Dục. Nếu còn ở bên cạnh Tần Dục, hắn cảm giác mình sẽ bị Tần Dục ăn đến không còn xương, muốn chạy trốn cũng không được, chỉ có thể bị Tần Dục đặt ở trên giường mà ăn.

Cho nên, hắn muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Tần quốc.

Lê Lạc hạ quyết tâm, bắt đầu chuẩn bị chạy trốn. Trước kia, sau khi Lê Lạc bị bắt cóc trở về, Tần Dục cho hắn một kim khố nhỏ. Bên trong cũng có mấy tấm ngân phiếu, còn có một ít bạc cùng hoàng kim. Vì tiện đến quốc gia khác sinh hoạt, ngân phiếu đều phải đổi thành bạc cùng hoàng kim mới được, cái này mới là ngoại tệ.

Lê Lạc thật sự không nghĩ đến, mình vừa mới ngàn dặm xa xôi trở lại bên người Tần Dục không bao lâu, hiện tại liền chủ động rời khỏi Tần Dục, hơn nữa hắn còn muốn tránh đi thật xa, làm một chú rùa đen rụt đầu, cho đến khi Tần Dục công chiếm các đại lục lớn nhỏ quanh Tần quốc, thời điểm người kia trở thành bá chủ cũng là lúc hắn có thể rời khỏi nơi này.

Lê Lạc biết mình trốn tránh như vậy là rất yếu đuối, nhưng là hắn không thể chống lại Tần Dục, cho nên cũng hoàn toàn không kháng cự được việc Tần Dục thân thiết với hắn, giống như tối hôm qua, Tần Dục khi đó thật sự dọa hắn. Hắn cảm giác mình vẫn thích muội tử, không tiếp thu được tình cảm của Tần Dục.

Lê Lạc chuẩn bị hành lý cho mình, tất cả đều nhét vào không gian bên trong Tiểu Thất.

Tiểu Thất có chút kỳ quái hỏi:【 Kí chủ đại nhân, ngài đang làm gì? Lại muốn trốn sao, nhưng nơi này rất an toàn nha ~】

Lê Lạc không đáp lại câu hỏi của Tiểu Thất, chỉ là ở trong đầu nói:【 Trước rời khỏi nơi này rồi nói tiếp. 】

Hiện tại Tần Dục còn đang thượng triều, nhưng nếu không mau đi, Tần Dục rất nhanh sẽ trở lại.

Làm tốt công tác chuẩn bị hành lý, Lê Lạc lại đi tới mật đạo phía sau núi giả, trước khi bước vào mật đạo, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tần Dục vào triều, sau mới đi vào, thân ảnh rất nhanh liền biến mất trong bóng tối. Mật đạo sau khi hắn tiến vào liền nhanh chóng đóng lại, che lấp mọi dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro