Chương 10: Sư phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng không biết có phải là nhìn thấu lúng túng trên mặt Triển Dật Vân không hay là do tự ý thức được lời này của mình hơi là lạ, Đoạn Thủy Trạch giằng co trong chốc lát cuối cùng mở miệng giải thích: “Ta không có ý gì, thực ra…. Ngươi không thích ta nói lời như vậy phải không, nhưng thực sự nếu có vạn nhất, ta muốn một lần cuối cùng…”

Nói được một nửa, Triển Dật Vân đã cau mày đứng dậy đi tới, hắn bước tới trước mấy bước, đột nhiên ở trước người Đoạn Thủy Trạch ngồi xổm xuống, trong mắt ẩn ẩn cảm giác muốn lên cơn lại có một loại uất ức không nói rõ được. Triển Dật Vân nhìn Đoạn Thủy Trạch, nếp nhăn giữa lông mày càng sâu, hắn hít sâu một hơi để bình ổn, nhưng vẫn không nhịn được muốn nổi giận, tàn nhẫn lược bỏ câu: “Sờ đi”

Dáng dấp y như con mèo đang xù lông.

“Phù” Đoạn Thủy Trạch không nhịn được bật cười, chẳng những không vươn tay lại đây mà trái lại càng cười càng lớn. Cười to quá khiến vết thương trên người hắn lại nhói lên, thế nhưng hắn không thể ngừng được cười.

Nhìn nụ cười này, Triển Dật Vân cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn cũng không phải là nữ nhi thẹn thùng, trái lại lại khó chịu đứng lên: “Con mẹ nó người không sờ thì thôi”

Cặp mắt phượng của Đoạn Thủy Trạch càng cong hơn, khóe miệng không nhịn được lại giương lên, thật giống như người vừa nói muốn sờ kiếm không phải là hắn, tiếp tục trêu nghẹo Triển Dật Vân: “Ngươi như vậy khiến ta cảm thấy…”

“Câm miệng!”

Triển Dật Vân có dục vọng muốn xông đến bóp chết kẻ ngồi đối diện.

Không cần Đoạn Thủy Trạch nói, hắn cũng phát hiện lời của mình sau khi ra khỏi miệng cũng không đúng lắm.

Mẹ kiếp rõ ràng người muốn sờ là Đoạn Thủy Trạch, tại sao hiện tại lại thành trạng thái tựa như hắn cầu người sờ?

Cảm giác rất muốn chửi người, thế nhưng lại không biết nên chửi từ đâu.

Triển Dật Vân càng nghĩ càng tức giận, cũng không quan tâm người trước mặt cười đến ngã trái ngã phải đang chậm rãi chống dậy.

Sau khi cánh tay rắn chắc kia vươn đến sau lưng Triển Dật Vân, tâm tình như được người vuốt lên một cái, cảm giác buồn bực muốn cắn người kia trong nháy mắt biến mất.

Đoạn Thủy Trạch thực sự có khả năng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Lần thứ hai nhận thức được điều này, Triển Dật Vân cảm thấy mình không hề có cảm giác khó chịu.

“Đoạn Thủy Trạch, trong mắt ngươi ta rốt cuộc là kiếm hay là người?”

Không biết tại sao lại hỏi cái vấn đề này, Triển Dật Vân nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc với tròng mắt thâm thúy của người kia.

“Ta cũng không biết” Đoạn Thủy Trạch thản nhiên ứng đối: “Thế nhưng có quan hệ gì đâu? Mặc kệ ngươi là kiếm hay là người thì giữa thiên địa này ta cũng chỉ có ngươi mà thôi, rốt cuộc là cái gì còn trong yếu hơn sao?”

Triển Dật Vân: “…”

Nói như vậy quả thật vấn đề này chẳng quan trọng gì, thế nhưng tại sao nghe xong rồi lại có cảm giác kỳ quái?

“Nói đến cũng thật buồn cười, ta vốn tưởng rằng dù có chết cũng phải mang theo ngươi, không nghĩ tới đến bước này, trái lại lại muốn nhìn ngươi sống tốt”

Đoạn Thủy Trạch chống cằm lên vai Triển Dật Vân, khoang ngực Đoạn Thủy Trạch kề sát Triển Dật Vân, mang theo từng trận chấn động, khiến Triển Dật Vân không hiểu sao lại có cảm giác tê dại từ đỉnh đầu xuống đến bàn chân.

Quả nhiên sự tình cùng nam nhân kề sát này thực khiến người ta nổi da gà.

Người kia tựa hồ nhận định lần này chết chắc rồi, theo hoàn cảnh bây giờ, Triển Dật Vân hoàn toàn không muốn thừa nhận hắn bắt đầu cảm thấy nhận định của Đoạn Thủy Trạch không sai.

Liếm liếm đôi môi khô nứt, do dự nửa này, cuối cùng vẫn nói: “Nếu cố gắng đi tiếp, hẳn là sẽ không ai đuổi đến…”

“Ta cũng hi vọng như vậy” Đoạn Thủy Trạch cười vô lực, lời nói hờ hững cắt đứt phán đoán của Triển Dật Vân: “Ngươi không nghe thấy, nhưng ta nghe được rõ ràng, người tới lần này coi như ta không bị thương cũng không đánh lại được”

“Vậy thì chạy thôi!”

Triển Dật Vân hoàn toàn không hiểu tại sao chết đến nơi rồi mà Đoạn Thủy Trạch vẫn còn bình tĩnh được, hắn có chút hoang mang đẩy đẩy người kia một cái.

“Chạy không được”

Thở gấp một cái, Đoạn Thủy Trạch không giải thích nữa mà vòng tay đem Triển Dật Vân ngăn ở phía sau.

Tư thế này có chút quen thuộc, Đoạn Thủy Trạch phía trước như gắng gượng thân mình cố hết sức để không ngã xuống đất.

Thực sự đã đến cực hạn rồi.

Triển Dật Vân cau mày, hơi hướng lên phía trước đứng sát vào nửa người Đoạn Thủy Trạch, coi như chống đỡ hộ người kia khiến hắn không ngã xuống được.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không đợi hắn đặt câu hỏi, Triển Dật Vân liền cười nói: “Này không phải là học theo ngươi sao, thâu nhân bất thâu trận*, cho dù chết cũng phải thẳng sống lưng mà chết cũng tốt hơn là nằm úp sấp đợi chết”

*Thâu nhân bất thâu trận: Là một câu ngạn ngữ của Đài Loan, “trận” đại biểu cho đoàn thể, “nhân” chính là cá nhân. Cá nhân thua chỉ là việc nhỏ, tập thể thua mới là chuyện lớn. Ý là “Đẩy sinh tử cá nhân ra bên ngoài, đoàn kết nhất trí, cộng phó quốc nan

Đoạn Thủy Trạch ngẩn người, định nói thêm cái gì, nhìn chằm chằm tròng mắt Triển Dật Vân hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, sau đó cười khẽ, cũng không nói thêm gì nữa.

Ngọn cây khinh động, phát sinh vài tiếng ‘ào ào’, thanh âm còn chưa dứt, một thân ảnh màu xanh nhạt đã lắc mình đứng trước hai người. Còn không đợi Triển Dật Vân thấy rõ bóng người, Đoạn Thủy Trạch đã chắp tay cúi đầu hành lễ: “Sư phụ”

Lão giả mày kiếm trói chặt, trong mắt tràn đầy tơ máu, thoạt nhìn đã lâu chưa nghỉ ngơi.

Tầm mắt trên hai người quét vài vòng, Hà Nhiên mở miệng, giọng nói đầy tức giận lại không mất đi uy nghiêm: “Đoạn Thủy Trạch, ngươi đã không còn là đệ tử của Thiên Thần, lão phu cũng không gánh nổi hai chữ sư phụ của ngươi. Những thứ lão phu đã dạy ngươi, lẽ nào ngươi đã quên sạch sao? Ngươi lại đi chọn thanh kiếm kia, chính là___”

“Kiếm còn người còn, kiếm hủy nhân vong”

Đoạn Thủy Trạch nói ra câu chuẩn môn nhập tắc của Thiên Thần phái. Ngữ khí ôn hòa không mang theo một tia do dự.

Phảng phất như không phải chịu truy binh đuổi giết tuyệt vọng nữa, Đoạn Thủy Trạch giống như năm đó tìm được khối huyền thiết để đúc kiếm kia, trong mắt phượng tràn đầy mừng rỡ muốn trưởng bối khẳng định. Hắn đem thiếu niên ở bên người hướng tới phía Hà Nhiên, dùng thanh âm gần như là kích động mà nói___

“Sư phụ, kiếm vẫn luôn ở chỗ này, ta thành công”

Đoạn Thủy Trạch nói xong, Hà Nhiên trong nháy mắt ngơ ngẩn cả người, tựa như không nghe hiểu hắn đang nói gì, cặp mắt nguyên bản tràn đầy lửa giận kia trong nháy mắt lại hơi đình trệ, nhíu mày đánh giá Triển Dật Vân, miệng mở lại đóng, nửa ngày cũng chưa nói ra câu gì.

Mãi đến tận khi Đoạn Thủy Trạch không nhịn được kêu một tiếng “sư phụ”, Hà Nhiên mới như đại mộng vừa tỉnh, giơ tay lên miệng ho nhẹ một cái, đợi lúc bỏ tay xuống lông mày lại nhíu thật chặt. Hai mắt chằm chằm nhìn Triển Dật Vân: “Trên người hắn không có ma khí”

“Đồ nhi biết” Đoạn Thủy Trạch cười, trong mắt vui buồn đan xen, hắn nói: “Thế nhưng sư phục, người tin tưởng lời ta nói phải không?”

Hà Nhiên không trực tiếp trả lời vấn đề này mà nhìn một rung động cỏ quanh quanh chu vi một chút, yên tĩnh hồi lâu mới quay đầu nhìn vào cặp huyết mâu của Đoạn Thủy Trạch: “Ngươi nhập ma”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro