Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập lục chương

Từng ngày trôi qua, thời tiết ở Thác Mạt trấn cũng càng ngày càng lạnh lẽo, trước kia Trình Trì rất thích hóng gió trên biển, hôm nay gió thổi qua mặt đã mang theo chút vụn băng khiến cho hắn đau đớn.

Bởi vì đã bắt đầu vào đông, cây cỏ đã bắt đầu tiến vào thời kỳ ngủ đông đợi mùa xuân đến lại tràn ngập sinh cơ, hoa quả để Trình Trì làm kẹo cũng càng ngày càng ít, thiếu nguyên vật liệu, Trình Trì bắt đầu hạn chế lượng kẹo bán ra, thỉnh thoảng có hăng hái cũng làm một ít bánh sữa và bánh xốp cam để bán, vị sữa thơm nồng cùng vị nhẹ nhàng dễ chịu của cam cũng giúp Trình Trì chào đón không ít khách hàng.

Chỉ có điều sau khi vào đông Trình Trì lại bắt đầu lười, hôm nay không tiếp tục kinh doanh, mười ngày mở cửa bán năm sáu ngày, đám trẻ con mê bánh sữa ngoài giòn trong mềm, còn có bánh xốp cam hương vị thoang thoảng ngon miệng bắt đầu ngày ngày vây lấy Ian, hỏi daddy của nó ngày mai có mở cửa không? Ngày mốt thì sao? Ngày kia thì sao?

Đối với Trình Trì mà nói ngày đông không ra cửa là chuyện không thể nào thoải mái hơn, nhưng Ian không cho rằng như vậy, nó có chút mất hứng, bởi vì thời tiết lạnh lẽo, daddy sẽ không dẫn nó ra ngoài chơi, thậm chí ngay cả ra ngoài vườn hoa Trình Trì cũng chỉ dỗ Ian tự mình đi chơi.

.

Ian cảm thấy có chút buồn chán ghé vào trước ngực Trình Trì, "Daddy, vì sao ngươi lại sợ lạnh như vậy?"

Ngồi trên ghế dựa, bởi vì phòng ở ấm áp mà hơi buồn ngủ, Trình Trì yếu ớt ôm lấy Ian, híp mắt nói, "Bảo bối, daddy cũng không biết vì sao daddy lại sợ lạnh nữa."

Không có được câu trả lời thỏa mãn, Ian không chịu buông tha, nỗ lực cọ cọ vươn bàn tay phì phì như bánh bao muốn căng ra con mắt sắp khép lại của Trình Trì, "Vậy chừng nào daddy mới có thể không sợ lạnh?"

"Đợi đến khi thời tiết ấm lại." Trình Trì vừa nói, vừa không ngừng lắc lắc đầu muốn tránh khỏi sự quấy rầy của Ian.

Ian dường như cảm thấy lúc daddy mình lắc đầu lắc đầu chơi rất vui, bắt đầu nhếch mệng không ngừng lẳng lặng cười xấu xa tập trung giơ tay phá rối gương mặt của Trình Trì.

Nhận thấy được mục tiêu của Ian hình như không chỉ giới hạn ở mí mắt, Trình Trì bất đắc dĩ mở to mắt, "Này, bảo bối, vì sao ngươi không đi tìm bọn Jerome mà chơi đi?"

Bị Trình Trì bắt lại hai tay, Ian bĩu mỗi nói, "Nhưng Ian muốn vui đùa với daddy, bây giờ daddy cũng không dẫn Ian ra ngoài tản bộ nữa."

Nghe được Ian trách cứ, Trình Trì rõ ràng có chút sợ lạnh quá độ hơi chột dạ, hắn ngượng ngùng giải thích, "Bởi vì bên ngoài thực sự quá lạnh." Để tăng độ thuyết phục, Trình Trì còn làm một động tác run run, "Daddy sẽ biến thành cây băng."

Trên đầu Ian xuất hiện một dấu chấm hỏi, nó học Trình Trì một bên run rẩy một bên nghi hoặc dò hỏi, "Vì sao quá lạnh thì daddy lại biến thành cây băng? Cây băng là cái gì?" Bởi vì run run thân thể, thanh âm cũng trở nên run run.

"Cây băng chính là ——" Trình Trì vô thức muốn giải thích, sau đó lại ngừng lại, "Ian không biêt cây băng là gì sao?"

Ian lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút liền nói ra đáp án, "Là băng làm thành cây gậy phải không?"

"Đương nhiên không phải!" Trình Trì điểm điểm cái mũi nhỏ của Ian, muốn tiếp tục nói thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ.

Điều này khiến cho một lớn một nhỏ trong phòng đều sửng sốt một chút, bởi vì còn chưa tới giờ Claude tới đón Ian, lúc này là ai tới?"

Ian từ trên người Trình Trì nhảy bịch xuống đất, chạy ra cửa, "Ian đi mở cửa!"

Trình Trì không ngăn kịp, chỉ có thể theo sau Ian đi ra cửa.

Ian nhón chân cố sức mở cửa, một trận gió lạnh thổi vào khiến Trình Trì run lập cập, vừa định đi tới nhìn xem là ai, Trình Trì nghe được tiếng Ian reo to, "Rupert thúc thúc, Al thúc thúc!"

Biết là người quen, Trình Trì ngừng bước, lập tức thấy Al ôm Ian cười ha hả đi đến, theo sau bọn họ là Rupert mộc mạc.

Thấy Trình Trì đứng trong phòng khách, nụ cười trên mặt Al càng thêm xán lạn, "Chào, A Trì, ta biết là ngươi ở nhà mà!"

Rupert phía sau cũng cười bắt chuyện với Trình Trì.

Trình Trì đưa Al và Rupert đến phòng khách, đồng thời bưng lên một ít bánh ngọt mời bọn họ, hỏi Al, "Hôm nay gió lớn như vậy, hai ngươi còn đặc biệt đến?"

Al sung sướng ăn bánh sữa, khoát khoát tay đáp, "Vừa đến mùa đông đã không thấy tăm hơi của ngươi, nếu không phải cửa hàng kẹo của ngươi thỉnh thoàng mở rộng cửa ta còn tưởng ngươi giống như Waao Wright trấn ngủ đông cả rồi. Ta với Rupert ở nhà nhàn rỗi quá, cho nên quyết định tới tìm ngươi tâm sự một ngày, ngươi không chào đón sao?"

Trình Trì cười lắc đầu, "Đương nhiên, sao lại không chào đón được, Ian vừa than buồn chán đó, ngươi đến vừa lúc có thể theo nó chơi đùa một hồi."

Nghe được Trình Trì nói, Al cười ha ha đút một miếng bánh xốp vào miệng Ian, "Này, phải, thằng nhóc kia, ngươi cảm thấy buồn chán sao?"

Ian ủy khuất gật đầu, vừa ăn bánh xốp vừa cáo trạng, "Đúng vậy, daddy luôn ở trong phòng, cũng không dẫn ta ra ngoài chơi."

Nhìn Ian thương cảm ủ dột, Al bế nó đặt trên đùi, "Nga, bé con đáng thương, daddy của ngươi vì sao không dẫn ngươi ra ngoài chơi?"

Ian rất nghiêm túc nói, "Daddy nói hắn sợ lạnh." Nói xong, lại tận tâm mô tả dáng vẻ run run của Trình Trì ban nãy, "Daddy nói quá lạnh mà đi ra ngoài, hắn sẽ biến thành cây băng."

Bị động tác của Ian chọc cười, Al vươn tay vỗ vai Trình Trì, "Nga, bạn của ta, vì sao ngươi từ thánh địa trở về lại trở nên yếu ớt như vậy chứ, cái này chỉ là đầu mùa thôi, đợi đến tháng hai là lúc lạnh nhất, làm sao ngươi sống nổi?"

Trình Trì nhún nhún vai, "Đến lúc đó ta sẽ dùng lông thú quấn kín, nằm trên giường đợi mùa xuân đến."

Al nhìn Trình Trì dáng vẻ quyết tâm, cười đến không ngừng xoa bụng.

Mà ở một bên không biết làm sao nói chuyện, Rupert cũng theo Al cười rộ lên, chỉ là trong lúc đó ánh mắt của hắn có chút tìm tòi quét qua Trình Trì, mà Trình Trì lo cùng Al đấu võ mồm nên không để ý động tác này của hắn.

Tán dóc một hồi, Trình Trì mời Al và Rupert ở lại ăn trưa, bọn họ đồng ý.

.

"Hầm băng?" Giúp nấu ăn trong bếp, Al nghe thấy Trình Trì nói cũng có chút kinh ngạc, "Đó là cái gì? Xây cái đó làm gì?"

Vừa giải thích về cây băng cho hắn, Trình Trì lại nói, "Chính là nơi chuyên dùng để trữ băng, đợi đến mùa hè có thể dùng để hạ nhiệt."

"Đợi cho trời ấm lại thì băng không phải cũng tan chảy cả sao, làm sao lại lưu trữ lâu như vậy được?" Mặc dù nghĩ biện pháp của Trình Trì rất mới mẻ, nhưng Al vẫn cảm thấy khó tin.

"Chỉ cần che kín là được, đương nhiên có thể lưu trữ lâu như vậy." Trình Trì chắc chắc đáp.

"Như vậy a..." Al cái hiểu cái không gật đầu, "Mùa hè dùng băng để hạ nhiệt là rất tuyệt, nhưng đặt trong phòng chờ nó tan ra không phải là nước ướt sũng cả sao?"

"Không, ta không phải dùng như vậy, ta là muốn dùng băng để làm nước đá." Trình Trì lắc đầu nói tiếp.

"Nước đá?" Al nghi hoặc.

Trình Trì kiên trì giải thích một lần về tư tưởng làm đá bào, kem cây, sau khi nghe được, đôi mắt của Al càng lúc càng sáng, vỗ tay khen, "Woa nga, đây thực sự là một ý tưởng tuyệt vời, vậy sau này không cần phải ra biển bơi đến hết mùa hè nữa, A Trì, ngươi thực sự là một thiên tài, ngươi lợi hại thật!"

Cho tới hôm nay, Trình Trì vẫn không quá thích ứng cách tán thưởng 'bão táp' của Al, có chút xấu hổ nói, "Cho nên, ta muốn nhờ Rupert tìm vài người trong trấn giúp đào hầm băng này."

"Nga, đây là đương nhiên." Al nhìn thoáng qua Rupert đang chơi đùa trên thảm với Ian, gật đầu.

Al đột nhiên nhớ tới, nói thêm, "Còn có thể nhờ Claude tới làm a, hắn là giống đực cường tráng số một trong trấn."

Nghe thấy Al đột nhiên nhắc tới Claude, Trình Trì sửng sốt một chút, ngoại trừ lần trước cùng Claude dẫn Ian đến Waao Wright trấn, bọn đã khôi phục lại khoảng cách trước đây, chỉ nhờ Trình Trì chăm sóc Ian, Claude thường ngày sẽ ở trong rừng rậm săn thú thuận tiện hái một ít trái cây tươi mang về cho Trình Trì, trừ lần đó ra cũng không giao lưu gì nữa.

Chú ý tới nét mặt của Trình Trì, Al tiến lên đụng vào vai hắn, "Này, bạn hiền, bây giờ ngươi vẫn cùng Claude duy trì trạng thái này sao?"

"Hửm?" Lấy lại tinh thần, Trình Trì hỏi, "Trạng thái gì?"

"Đương nhiên là trạng thái hai người một chút cũng không thân." Al có chút không hài lòng với hiện trạng giữa Trình Trì và Claude. "Nhưng các ngươi là bạn lữ a, làm sao có thể vĩnh viễn đều như vậy được!"

Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề tình cảm, Trình Trì có chút khó xử, "Ta cảm thấy vậy là tốt rồi."

"Như thế này thì có gì tốt?" Al cảm thấy khó hiểu, "Các ngươi là bạn lữ, nhưng mỗi người lại sống một nơi, ngươi xem trong trấn làm gì có ai như vậy? Ngươi và Claude có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề?" Trình Trì lúc này lại bắt đầu đau đầu, chỉ vì trông giống như Lance, nếu không thì nào có nhiều vấn đề như vậy chứ, "Ta và Claude không có vấn đề gì, chỉ là ta và hắn đều nghĩ cần cho nhau thời gian để cân nhắc về quan hệ của chúng ta." Hết cách, Trình Trì chỉ có thể bịa.

"Claude cũng nghĩ vậy sao?" Al cảm thấy hai người này đúng là một đôi, cách làm không giống người thường, thích là thích, không thích là không thích, còn thận trọng cân nhắc cái gì nữa?

"Đương nhiên, đây là ta và Claude cùng nhận thức như vậy." Trình Trì gật đầu.

"Nga, các ngươi đúng là cặp đôi kỳ quái." Al nhịn không được nói thầm.

.

Bên bàn cơm, Al nói với Rupert chuyện Trình Trì muốn đào hầm băng, sau đó, Rupert đồng ý, đồng thời hứa rằng sẽ nhờ các giống đực cường tráng trong trấn cùng nhau hỗ trợ, Trình Trì cảm ơn hắn.

Sau bữa trưa một lúc, Al và Rupert trở về, Trình Trì ôm Ian ngủ trưa, trời tối Claude đến đón Ian, đồng thời theo thường lệ mang về một ít trái cây cho Trình Trì, bởi vì cả bữa trưa bị Al lải nhải Claude là người tốt, các ngươi hẳn là sẽ có ngày lại cùng một chỗ, Trình Trì có chút bất đắc dĩ không nói thêm gì với Claude, lễ phép cám ơn hắn rồi nhìn theo hắn ôm Ian bé bỏng đang không ngừng phất tay chào mình rời đi, sau đó trở về phòng.

.

Đêm khuya, Trình Trì bị tiếng gầm giận dữ của dã thú đánh thức, Trình Trì nằm trên giường còn nghe được tiếng gầm và tiếng đánh nhau của dã thú, nghe âm thanh đó, Trình Trì cảm giác có gì đó xảy ra tại vườn hoa sau nhà mình.

Có chút kinh sợ, Trình Trì khoác áo đứng dậy xuống lầu, cầm lấy con dao chặt thịt cẩn thận đi tới cửa sau, nhưng thanh âm đã biến mất, đợi hồi lâu cũng không có phát sinh thêm bất luận động tĩnh nào.

Trình Trì vén lên rèm cửa, nhìn thấy bóng lưng đứng lặng trong sân nhà mình, liền ngây ngẩn cả người, "Claude?"

.

Đệ thập thất chương

"Claude?" Khi Trình Trì thấy con hắc báo oai phong lẫm liệt đứng trong sân sau, nhịn không được nhẹ thốt lên một tiếng, sau đó lại giơ tay che miệng, nhưng đã muộn.

Con hắc báo bên ngoài nghe được giọng nói của Trình Trì liền khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào nơi Trình Trì đang đứng, sau đó ưu nhã đi đến gần Trình Trì, tim Trình Trì đập thình thình, nhìn hắc báo đang càng lúc càng gần mà vô thức lùi về sau hai bước, rèm cửa bị vén lên lần nữa phủ xuống.

Dường như cảm giác được Trình Trì sợ hãi, hắc báo dừng bước, sau đó lại xoay người nhẹ nhàng nhảy đi, rời khỏi đường nhìn của Trình Trì.

Xuyên qua tấm rèm mỏng bên cửa sổ, Trình Trì mơ hồ thấy hắc báo đã đi khỏi, dựa vào tường thở phào một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, lý trí lại lần nữa trở về, vô số nghi vấn nảy lên trong lòng Trình Trì, vừa rồi đó là Claude sao? Tại sao đêm khuya hắn lại dùng hình thú xuất hiện trong sân nhà mình? Tiếng đánh nhau của dã thú là có chuyện gì xảy ra?

Không đợi Trình Trì sắp xếp ý nghĩ, cửa trước vang lên tiếng gõ khiến tim hắn nảy lên.

Trình Trì nuốt một ngụm nước bọt, lại nắm chặt con dao nhẹ nhàng bước chậm đi qua phòng khách tới cửa trước, tiếng đập cửa không nhanh không chậm lại tiếp tục vang lên, trong bóng đêm vắng vẻ, tiếng động khe khẽ vang vọng trong phòng khách từng chút một thật rõ ràng, điều này làm cho tay cầm dao của Trình Trì hơi run run, hắn biết sức lực của mình trong thế giới này chênh lệch rất xa, cho nên hắn không dám mở miệng hỏi là ai, cũng không dám đi mở cửa, vẫn cứ cứng ngắc đứng trước cửa, mong muốn người bên ngoài không có được hồi đáp sẽ rời đi.

Nhưng chuyện cũng không như Trình Trì mong muốn, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nhưng sau đó lại vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến trong lòng Trình Trì đột nhiên buông lỏng, "Trình Trì tiên sinh, là ta, Claude, xin hãy mở cửa."

Tuy rằng nỗi sợ hãi đã tiêu tan, nhưng tràng cảnh vừa mới nhìn thấy khiến Trình Trì có chút cảnh giác, hắn cũng không mở cửa mà chỉ đứng trước cửa, hỏi, "Xin hỏi, đã trễ thế này có chuyện gì không?"

Bởi vì Trình Trì trả lời, tiếng gõ cửa lại ngừng một chút, lập tức vang lên tiếng của Claude, "Ta có một số việc muốn nói với ngài, hãy mở cửa có được không?" Nói xong, Claude bổ sung một câu, "Ta sẽ không thương tổn ngài, hãy tin tưởng ta."

Trầm mặc một lúc, Trình Trì cắn răng vươn tay mở cửa, nhìn Claude bình tĩnh yên lặng trước mặt.

Thấy Trình Trì khoác áo khoác đứng bên kia cánh cửa, Claude mở miệng nói, "Ngài khỏe chứ, Trình Trì tiên sinh."

Trong đêm tối có vẻ là kinh hoảng nhất đời mình, bỗng nhiên nghe được một câu không hợp với bầu không khí, cũng không phải câu thăm hỏi, Trình Trì không do dự muốn gào rú một tiếng, 'Ông đây một chút cũng không khỏe!' Thế nhưng cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một câu 'vào đi', không quan tâm Claude, trực tiếp đi vào phòng khách, nương theo ánh trăng tìm được mồi lửa thắp sáng ngọn nến, ánh nến vàng cam chiếu sáng phòng khách, cũng xua tan một chút nỗi sợ hãi trong lòng Trình Trì.

Hắn thở ra một hơi, xoay người nhìn về phía Claude đã theo vào, "Vậy thì, Claude tiên sinh, trước khi ngài nới với ta, có thể giải thích về tiếng đánh nhau từ sân sau truyền tới là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, vì sao đã trễ như vậy ngài lại tới nhà ta?"

Claude nhìn Trình Trì chìm trong ánh nến mà có vẻ mông lung, mấp máy miệng, "Lúc trước ta phát hiện có thú nhân theo dõi ngươi."

"Theo dõi ta?" Nghe được đáp án, Trình Trì ngây ngẩn cả người, "Làm sao có thể như vậy được? Ta cũng không có kết thù kết oán với ai, tại sao lại có người ——" Nói đến đây, Trình Trì ngừng lại, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào Claude, "Bọn họ theo dõi thật ra là 'Lance' phải không?" Tuy rằng hỏi Claude, nhưng lời nói của Trình Trì đã mang ý khẳng định.

"Có lẽ là vậy." Claude không dám khẳng định.

"Hẳn là vì hắn!" Trình Trì có chút nôn nóng nắm bứt tóc, giọng nói mang theo chút tức giận, "Nếu như không phải Lance thì ai lại đến theo dõi ta? Ta mới đến Thác Mạt trấn không bao lâu, cũng không gây mâu thuẫn với bất kỳ ai trong thế giới này, vô duyên vô cớ ai lại ăn no nhàn rỗi chạy tới theo dõi ta — Trình Trì mà không phải Lance kia?!"

Nghe Trình Trì chất vấn, Claude trầm mặc, nhìn Trình Trì bên cạnh bàn đi tới đi lui.

Bị tai vạ gió bay phiền toái không ngớt, Trình Trì bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, biến sắc, bước đến trước mặt Claude, "Ian đâu? Ngươi ném Ian ở nhà một mình như vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Trình Trì không chút nào che giấu lo lắng và quan tâm Ian, biểu tình vốn đờ đẫn của Claude trở nên nhu hòa một ít, "Hôm nay Al mang Ian đến nhà hắn và Rupert ngủ rồi."

Có được đáp án thỏa mãn, Trình Trì gật đầu, nhưng lại cảm thấy không đúng, nhíu mày, "Hôm nay ở lại nhà của Al, vậy trước kia thì sao? Trước kia không phải ngươi cũng để nó một mình ở nhà? Ngươi vừa nói lúc trước ngươi phát hiện có người theo dõi ta, vậy khi đó chắc chắn ngươi đã phòng thủ ở xung quanh nơi này, bằng không sao hôm nay ngươi lại chạm mặt thú nhân theo dõi ta được? Vậy trước đây, khi ngươi tới thì ngươi bỏ Ian ở nhà một mình phải không? Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không? Nó chỉ là một đứa nhỏ làm sao có năng lực tự bảo vệ mình, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Còn nữa, có người theo dõi ta sao ngươi không sớm nói cho ta biết? Ta là người được biết chuyện này mà? Ngươi cứ gạt ta, vậy ngươi muốn xử lý thế nào? Giết thú nhân theo dõi kia hay bắt lại khảo tra..."

Càng nghĩ càng tức giận, Trình Trì hung hăng đẩy Claude một cái, "Ngươi quá tự tiện!"

Đáng tiếc một chút sức mạnh của Trình Trì trong mắt Claude chẳng là gì cả, Claude vẫn vững vàng đứng ở đó, nhưng hắn có thể cảm nhận được Trình Trì nổi giận, "Xin lỗi."

"Hả? Xin lỗi?" Trình Trì giận dữ cười ngược, "Xin lỗi là xong thì cần gì cảnh sát!"

Không rõ cảnh sát là vật gì, Claude quyết định quên vấn đề này, giải thích về chuyện của Ian, "Lúc ta không ở nhà, Ian đều đến nhà của Al và Rupert, hoặc Sam thúc thúc ngủ."

Cuối cùng nghĩ Claude không làm sai, Trình Trì hơi bớt giận một chút, "Vì sao Ian chưa từng nói với ta?"

Trả lời Trình Trì chính là sự trầm mặc của Claude.

Trình Trì phất tay, "Thôi đi, bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này, ngươi biết lai lịch của thú nhân theo dõi ta không?"

Vẫn luôn giữ hình tượng mặt than, trên mặt Claude xuất hiện một tia ba động khó có được, "Có lẽ, nhưng cũng không chắc."

Trình Trì lười chơi trò điền từ với hắn, "Ngươi nói ra suy đoán của ngươi đi."

"Hình như là thị vệ trong nhà quý tộc ở Lộ Đan thành." Lần này Claude trả lời thẳng thắn dứt khoát.

"Thị vệ nhà quý tộc?" Lập lại câu nói đó, Trình Trì khựng lại, hắn nhớ tới lúc trước Al có nói về chuyện có người từng thấy Lance và một thanh niên quý tộc cùng một chỗ ở Lộ Đan thành, Trình Trì trầm mặc.

Thấy Trình Trì hiểu ra, Claude biết hắn đại khái cũng nghe đồn đãi về Lance, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.

Trầm mặc hồi lâu, Trình Trì đi đến chiếc ghế bên bàn ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi, "Vậy... Sau đó thì sao? Ta nói là, bọn họ chỉ đơn thuần theo dõi ta thôi sao? Hay là sẽ có động tác khác?"

Claude muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, "Ta không biết."

Trình Trì vẫn nhìn vào mặt Claude, sự đấu tranh trong mắt hắn cũng rơi vào tầm nhìn của Trình Trì, Trình Trì nhìn chằm chằm vào mắt Claude rồi nói, "Đừng gạt ta, ta có quyền biết tất cả mọi chuyện."

Ánh mắt của Claude lại khôi phục bình tĩnh, "Không có, ta không có lừa ngươi."

Không có được đáp án mình muốn, Trình Trì có chút buồn cười lại có chút vô lực, hắn chống bàn đứng lên, "Quá muộn rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi, ngươi cứ tự nhiên." Nói xong không liếc mắt nhìn Claude, xoay người đi lên lầu.

Claude khó nén thất vọng nhìn Trình Trì bỏ đi, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cũng xoay người rời khỏi, đóng cửa, một lần nữa biến thành thân báo nằm trên nóc nhà Trình Trì, chợp mắt.

.

Ngày hôm sau, Ian theo thường lệ được Claude đưa đến nhà Trình Trì, Trình Trì đạm mạc chào hỏi Claude rồi dắt Ian vào nhà.

Ian nhìn đôi mắt còn có tơ máu của Trình Trì, cẩn thận hỏi thăm, "Hôm qua daddy không ngủ sao?"

Trình Trì cúi đầu sờ sờ đầu nó, "Sao lại hỏi như vậy?"

Ian chỉ chỉ đôi mắt tròn xoe của mình, "Mắt của daddy giống như tiên sinh phì phì ăn đắng đắng ở nhà Bangni tiên sinh a, Al thúc thúc nói không ngủ được con mắt sẽ đỏ lên."

Bởi vì trong ngực ấm ức mà mất ngủ cả đêm, Trình Trì sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được Ian nói chính là papa của Bangni, dở khóc dở cười nhéo nhéo lỗ tai mềm mại của Ian, "Daddy có ngủ a, có lẽ vì hôm qua ngủ không ngon giấc."

Ian gật đầu, vươn tay nhỏ bé nắm một ngón tay của Trình Trì, "Vậy Ian theo daddy ngủ trưa lâu một chút được không?"

Thấy Ian dùng ánh mắt khẩn cầu trông mong nhìn mình, Trình Trì mỉm cười gật đầu.

Nhưng dần dần, Trình Trì cảm thấy không đúng, bởi vì hôm nay Ian nhu thuận có chút hơi quá, thường thường cũng chỉ là làm nũng đòi mình dẫn ra ngoài chơi, nhưng hôm nay lại giành giúp mình làm việc, đồng thời, còn thường hay len lén quan sát mình.

Trình Trì hơi nghi ngờ nhìn Ian ôm một cây chổi cao hơn nó, còn đang cố gắng quét nhà, muốn nhìn ra mánh khóe.

Mà Ian đang quét nhà lại muốn liếc nhìn vẻ mặt của Trình Trì, không ngờ ánh mắt của Trình Trì vừa lúc chạm vào ánh mắt nó, Ian lại càng hoảng sợ, vội vàng giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu tiếp tục quét rác.

Còn chưa quét được hai cái, trong tầm mắt Ian xuất hiện một đôi dép, sau đó nó bị bế lên, " Nhóc Ian, nói cho daddy, vì sao hôm nay ngươi lại kỳ lạ như vậy?"

"Kỳ lạ? Ian không có kỳ lạ chút nào." Ian phủ nhận, nhưng không dám nhìn vào mắt Trình Trì.

Trình Trì làm bộ tức giận nói, "Trẻ con nói dối sẽ không được thương nga."

Ian len lén nhìn về phía Trình Trì đang nghiêm mặt, nhỏ giọng nói, "Papa nói hôm nay daddy không vui, muốn Ian ngoan ngoãn, không nên chọc daddy tức giận."

Trình Trì nghe xong sắc mặt dịu xuống, lại hỏi, "Vậy papa có nói với ngươi vì sao daddy không vui không?"

Ian lắc đầu, "Không có."

Trình Trì rất nghiêm túc nói với Ian, "Bởi vì daddy không thích người khác tự cho là đúng giúp daddy quyết định mọi việc, cũng không thích người khác gạt daddy."

Ian cái hiểu cái không gật đầu.

.

Chạng vạng, khi Claude tới đón Ian, Trình Trì tiễn Ian ra cửa, lại nói với Claude một câu, "Con của ngươi mà đem bỏ ở nhà người khác coi sao được?"

Claude nhìn cánh cửa đóng lại, trong mắt có một tia bất đắc dĩ.

Ian lén nói cho hắn biết những gì Trình Trì nói cho nó, Claude cũng hiểu Trình Trì rất bất mãn với chuyện mình giấu diếm hắn, nhưng hắn nghĩ nói với Trình Trì chuyện này, ngoại trừ khiến Trình Trì sợ hãi, cũng không giúp được gì, lẽ nào mình làm như vậy là sai rồi sao?

.

Đệ thập bát chương

"Bị phát hiện rồi? Tại sao lại bị phát hiện?" Trong một gian phòng hoa lệ, thiếu niên diễm lệ đã từng ở ngoài cửa nghe trộm cau mày hỏi thú nhân giống đực đang quỳ dưới đất.

"Xin lỗi, chủ nhân, là thuộc hạ làm việc thất bại, thuộc hạ nguyện ý tiếp nhận nghiêm phạt." Thú nhân quỳ gối bên dưới có nề nếp nói.

"Với năng lực của ngươi bây giờ bị phát hiện cũng không phải không thể, tốt xấu gì Claude cũng có cùng huyết thống với người kia!" Lúc này, thú nhân giống đực khác vóc người cao to mặc y phục đẹp đẽ quý giá ngồi trên ghế như cười như không nói.

Thú nhân đang quỳ kia cúi thấp đầu, không nói nữa.

Niên thiếu kia tiếp tục hỏi, "Claude chỉ đánh nhau với ngươi ở ngoài sân mà không đuổi theo sao?"

"Đúng vậy." Thú nhân kia đáp, "Hắn bảo thuộc hạ rời khỏi Thác Mạt trấn, không bao giờ được xuất hiện." Nhớ lại Claude dưới ánh trăng đêm đông dùng móng vuốt sắc bén đặt lên bụng mình, nói ra câu nói kia với ánh mắt lạnh lẽo, thú nhân vẫn không nhịn được khẽ run run.

"Amber của ta, papa đã sớm nói với ngươi rồi, đã quyết định, thì phải làm, hôm nay ngươi đánh rắn động cỏ, ở vào trạng thái bị động, sau này làm gì cũng khó mà thuận lợi." Thú nhân ngồi trên ghế cao kia dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thiếu niên.

Nghe được papa mình nói, hai tay của Amber nắm chặt lại một chút, sắc mặt không đổi nhìn thú nhân quỳ gối bên dưới, "Rum, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn bình tĩnh suy nghĩ một chút."

"Dạ, chủ nhân." Thú nhân kia lui ra.

Đợi cho thú nhân kia rời khỏi, trên mặt Amber hiện lên nét ảo não, "Papa, ta lại làm sai sao?"

Thú nhân giống đực kia đứng lên đi tới trước mặt Amber, nắm hai vai của hắn, cười cười, "Con ngoan của ta, ngươi còn trẻ, gặp trở ngại là không thể tránh, đây là giai đoạn trưởng thành. Ngươi phải có tự tin, bởi vì ngươi là con của Felix ta, ngươi có huyết thống ưu tú, cuối cùng ngươi sẽ trở thành người cao quý nhất, không ai có thể lay động địa vị của ngươi. Cho nên, chúng ta không thể cho phép bất luận cái gì ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng xuất hiện, tuyệt đối không cho phép."

Nghe được papa mình nói, ánh mắt có chút hoang mang của Amber lại lần nữa trở nên kiên định, hắn ngẩng đầu hỏi, "Như vậy, papa, bây giờ nên làm thế nào?"

Đối với sự tin cậy hoàn toàn cùng với hành vi khiêm tốn học hỏi, Felix rất thỏa mãn, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhưng ánh mắt ngoan lệ không gì sánh được, "Đợi, chúng ta hiện tại cần phải đợi, đợi thời cơ tốt nhất để hoàn toàn diệt trừ đối thủ, không nên để hắn có cơ hội phản kích."

Amber nhìn vẻ mặt kiên quyết của papa mình, chậm rãi gật đầu.

.

So với dòng chảy ngầm ở Lộ Đan thành đang bắt đầu lưu động, Thác Mạt trấn có vẻ yên lặng và hiền hòa hơn rất nhiều.

Al là người thích giúp đỡ, ngày đó nghe Trình Trì nói về chuyện đào hầm băng, hắn liền thúc giục Rupert đi tìm vài giống đực thân thể cường tráng trong trấn đi giúp Trình Trì làm việc.

Rupert luôn luôn nghe theo tất cả yêu cầu của Al, cho nên ba ngày sau, một đám người đứng bên bãi đất bên cạnh nhà của Trình Trì bắt đầu đào hầm băng.

Trình Trì đối với tốc độ khởi công như thế này rất là thỏa mãn, hắn đã tìm trưởng trấn dùng tiền mua lại bãi đất bên cạnh nhà.

Mùa đông đối với thú nhân mà nói có vẻ dai dẳng mà buồn chán, cho nên động tĩnh ở đây hấp dẫn rất nhiều người, bọn trẻ hiếu động cũng vây ở một bên mà xem.

Jerome đã trở thành bạn tốt của Ian, hỏi Trình Trì bên cạnh, "Trình Trì tiên sinh, làm xong hầm băng này rồi, tới mùa hè, chúng ta thực sự có thể ăn được kem cây sao?"

Trình Trì cười sờ sờ đầu Jerome, "Đương nhiên, sẽ có rất nhiều mùi vị nga."

"Woa nga, điều này thực sự quá tuyệt vời." Nghe được câu trả lời thuyết phục, Jerome hưng phấn mà mở to hai mắt, "Vị xoài và vị bách hương mà ta thích cũng có sao?"

"Ừ." Trình Trì vẫn cười tủm tỉm.

Mà đôi mắt Jerome đã bắt đầu sáng lên sự huyễn tưởng về khẩu vị kem cây mà mình thích.

Nghe được Trình Trì trả lời, bọn trẻ cũng bắt đầu tranh nhau hỏi.

"Sẽ có vị ô mai sao?"

"Vậy còn vị dứa?"

"Còn vị dưa hấu?"

"Vị nho mà ta thích thì sao?"

Nhìn các tiểu thú nhân líu ríu cùng ánh mắt sáng ngời, Trình Trì tâm tình vô cùng tốt, vung tay lên, "Đương nhiên rồi, nhưng mà số lượng mỗi ngày đều có hạn đó!"

"Ta đây mỗi ngày ăn điểm tâm xong sẽ xếp hàng!" Jerome vỗ ngực, lòng tin tràn đầy.

"Ta đây sẽ không ăn điểm tâm."

"Ta sẽ dậy sớm rời giường rửa mặt!"

"Ta, ta, ta sẽ thức dậy sớm hơn các ngươi!"

Bọn nhỏ vì so xem ai thức dậy sớm mà tranh cãi, chọc cho Al đứng bên cạnh đó cười ha ha, hắn bóp cổ Trình Trì, "A Trì, ta cũng phải xếp hàng sao?"

Trình Trì rất nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên, cho tới bây giờ ta đều đối đãi bình đẳng với tất cả mọi người, luôn luôn nguyên tắc!"

Chỉ có Ian một mình trốn phía sau Trình Trì cười trộm, ha ha, đây là daddy của ta, khi nào ta muốn ăn thì ăn, muốn nhiều ăn nhiều muốn ít ăn ít, muốn ăn vị nào thì ăn vị đó, nghĩ vậy Ian cảm thấy trong ngực sung sướng dạt dào.

Năng suất của các thú nhân rất nhanh, mất một ngày đã làm xong hầm băng, Trình Trì phụ trách nấu cơm cho mọi người, vốn đang muốn lấy tiền để trả công, nhưng mọi người lại cự tuyệt, cho nên Trình Trì đành phải tặng cho từng người giúp mình một bao kẹo để cảm ơn, các thú nhân chỉ cười tủm tỉm mà tiếp nhận.

.

Rượu đủ cơm no, các thú nhân mặt mày vui vẻ lục tục rời khỏi nhà Trình Trì, rời khỏi cuối cùng chính là Al và Rupert.

Trình Trì tiễn bọn họ ra cửa, hai người vừa bước ra Rupert liền dừng bước, quay đầu nói với Trình Trì, "A Trì, ta có thể nói với ngươi vài câu không?"

"Hử?" Trình Trì sửng sốt một chút, không biết Rupert muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu, "Đương nhiên."

Mà Al gãi đầu cười ha hả, nói để quên đồ trong nhà Trình Trì, không đợi Trình Trì phản ứng đã chạy ào vào trong, trước khi vào còn không quên nháy mắt với Rupert.

Đối với sự mờ ám của Al và Rupert, Trình Trì hơi nghi hoặc.

Rupert thấy Trình Trì mờ mịt, suy nghĩ cách dùng từ một chút, chậm rãi hỏi, "Dạo gần đây, ngươi và Claude cãi nhau sao?"

"Claude? Không có." Không ngờ Rupert lại nói về Claude, Trình Trì phủ nhận.

Vẻ mặt của Trình Trì biến hóa, trong lòng Rupert thở dài một hơi, "Ta biết, ngươi vẫn tức giận Claude lén gạt ngươi nhiều việc."

"Vậy ngươi nghĩ ta không nên tức giận sao?" Trình Trì đạm mạc hỏi ngược lại.

"Đương nhiên, ngươi có quyền tức giận." Rupert nói, "Chỉ là, Claude đều vì muốn tốt cho ngươi."

"Thật ra, ta ghét nhất chính là bị người ta cầm cờ hiệu 'Vì tốt cho ngươi' mà tự chủ trương." Trình Trì dùng giọng điệu đều đều, "Ta là một người trưởng thành, ta có quyền biết chuyện thuộc về mình, sau đó ta mới quyết định có cần hắn làm vậy hay không, như vậy là ta sai sao?"

"Đúng vậy, ngươi không sai." Rupert nghĩ cuộc nói chuyện này sẽ không đơn giản như mình tưởng.

"Thì sao?" Trình Trì nhìn Rupert.

"A Trì, mong rằng ngươi có thể cho ta một ít thời gian để ta nói hết, được không?" Rupert thành khẩn hỏi.

Trình Trì gật đầu đáp ứng.

Rupert tỏ ý cám ơn Trình Trì, "Claude là một người trầm mặc, hắn không biết cách nói chuyện, không biết cách giao tiếp tốt với người khác, để người ta hiểu hắn, nhưng hãy tin tưởng, hắn không có ác ý. Về chuyện xảy ra mấy hôm trước, Claude đã nói với ta, kẻ giám thị ngươi là thị vệ ở Lộ Đan thành, còn vì sao lại đến, ta nghĩ ngươi nhiều ít cũng rõ ràng một chút."

Nhìn ánh mắt ra hiệu tiếp tục của Trình Trì, Rupert nói tiếp, "Thật ra, Claude không chắc chắn mục đích cuối cùng của chúng là gì, ta đã cùng hắn phân tích chuyện này, nhưng trực giác cho thấy không ổn. Claude không nói cho ngươi vì sợ ngươi lo lắng, ngươi biết đó, ngươi là một giống cái, đối mặt với sự uy hiếp của giống đực thì hoàn toàn không có năng lực chống lại. Claude lo rằng nói cho ngươi thì ngươi sẽ lo lắng khủng hoảng, không bằng gạt ngươi để xem đối phương có động tác gì, dù sao từ khi Claude phát hiện không ổn, hắn đã một mực canh chừng cho ngươi, hắn có thể bảo vệ ngươi an toàn."

"Ta vẫn nghĩ hắn nên nói cho ta biết chuyện này, chí ít không nên để ta mỗi ngày suy đoán lung tung. Theo ý ta, không biết chuyện thì đáng sợ hơn nhiều so với đã biết, đã biết một ít nhưng lại mờ mịt khiến ta nghĩ lung tung, ngươi biết đó, chúng ta luôn không thể khống chế suy nghĩ của mình." Trình Trì giải thích về thái độ của mình.

"Đương nhiên." Rupert gật đầu, "Cho nên ta biết Claude làm vậy là sai, hắn cũng biết ngươi không thích, tuy rằng hắn không nói cho ta biết tâm tình của hắn bất an, mà lại không tìm được cách giải quyết, nên ta mới tìm ngươi, ta nói với ngươi với tư cách là bạn bè, mong ngươi đừng chú ý."

Trình Trì lắc đầu, "Ta biết hắn là vô ý, nhưng không đồng tình cách xử lý của hắn, quan trọng nhất giữa người với người là cái gì, là giao lưu, bất luận vì cái gì thì giấu trong bụng không phải là cách giải quyết. Ta mong đây là lần cuối cùng, còn nữa, sau này có chuyện gì ta mong hắn tự mình nói với ta, dù sao, ngươi là ngươi, hắn là hắn, ngươi không thể vĩnh viễn làm cái miệng của hắn, mà hắn cũng không thể vĩnh viễn trầm mặc, như vậy là không xong."

"Ta biết." Rupert gật đầu.

Nói chuyện xong, hai người lại về phòng, Rupert kéo Al đi, Trình Trì nhìn qua cửa sổ thấy Rupert và Al nói với Claude gì đó, mà Al cũng đấm vai Claude một cái, Claude thỉnh thoảng mở miệng nói gì đó, Trình Trì nhìn lướt qua rồi xoay đầu, đi tới trước ghế dựa, bế Ian vì chơi đùa với đám bạn cả ngày đã dụi dụi mắt, mang nó tới phòng tắm chuẩn bị tắm.

Chờ Trình Trì bế Ian vì tắm nước nóng mà đỏ bừng đi ra, Al và Rupert đã sớm rời đi, Claude cũng không thấy bóng dáng.

Trình Trì ôm Ian lên lầu dỗ nó ngủ, sau đó đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, xuống lầu loay hoay quanh phòng khách một lúc mới đi tới sân sau, nói vọng lên trên đỉnh, "Xuống đây, phòng khách có thể nằm, không cần làm pho tượng trên nóc nhà giữa mùa đông đâu." Nói xong, Trình Trì về phòng.

Một lát sau, một con hắc báo cường tráng từ nóc nhà nhảy xuống, ánh mắt phức tạp nhìn cánh cửa khép hờ, cúi đầu nghĩ nghĩ rồi cũng theo vào phòng.

Vừa vào nhà, một luồng khí ấm áp đập vào mặt, hắc báo tinh mắt chú ý tới có một tầng đệm giường đặt trên thảm lông tơ, kích cỡ tầm tầm bản thân mình, ánh mắt sắc bén của hắc báo nhu hòa lại.

"Hay là, hôm nay ngươi có muốn nói gì với ta không?" Vốn tưởng rằng ngoại trừ chính mình thì không có ai, chợt trong phòng khách truyền đến một tiếng nói.

Hắc báo ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện trong lúc mình thất thần, Trình Trì đã bưng hai tách trà nóng đứng bên cầu thang nhìn mình.

"Đương nhiên." Hắc báo dùng âm thanh trầm thấp đáp lại.

.

Đệ thập cửu chương

"Ngươi nghĩ người kia theo dõi ta với mục đích gì?" Trình Trì nhấp một ngụm trà nóng hỏi Claude đã biến thành hình người đang ngồi ở sofa đối diện.

Claude trầm mặc một hồi, nhìn củi lửa đang bừng cháy trong lò sưởi ở góc tường, "Ta... Ta không thể xác định, nhưng ta nghĩ mọi chuyện còn chưa kết thúc."

"Ta hỏi ngươi một vấn đề được không? Là về quá khứ của Lance, lúc trước đã có người nói gặp hắn ở Lộ Đan thành. Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn đề cập tới, thì có thể cự tuyệt." Trình Trì nghĩ nghĩ rồi hỏi sang chuyện khác.

Claude ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhu hòa của Trình Trì, mấp máy miệng gật đầu.

Được Claude đồng ý, Trình Trì dừng lại một chút, mở miệng hỏi, "Ngươi có biết Lance đã trải qua chuyện gì tại nơi đó hay không?"

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu hỏi của Trình Trì thì hồi ức lại hiện lên, Claude nhớ lại khoảng thời gian đó, trong mắt hiện lên một tia đau xót, một tia mờ mịt.

Trình Trì cũng không hối thúc Claude, chỉ là an tĩnh ngồi một bên dùng cái thìa khuấy nước, nhất thời toàn bộ căn phòng ngoại trừ tiếng vang lách cách thanh thúy của thìa và tách chạm nhau thỉnh thoảng vang lên, thì cũng chỉ còn lại tiếng nổ nhỏ lép bép của củi cháy bập bùng.

"Lúc đó, ta nghe nói Lance xuất hiện tại chủ thành, cho nên ta liền đến đó tìm hắn, mà ta thực sự đã tìm được hắn, lúc đó hắn vẻ mặt phấn khởi, quần áo sang trọng, không giống chút nào với khi còn ở Thác Mạt trấn, khi đó ta mới biết hắn cùng một... một thanh niên quý tộc ở cùng nhau. Ta cầu hắn theo ta quay về, nhưng hắn cự tuyệt, hắn nói sinh hoạt ở Thác Mạt trấn không phải là điều hắn muốn, hắn sẽ không quay về lại nơi đây. Hắn yêu cầu ta giải trừ khế ước, lúc đó ta rất tức giận, cự tuyệt, rồi rời khỏi đó, sau đó nữa, ta cũng không gặp lại Lance, lại sau đó, thì ngươi xuất hiện..." Thanh âm của Claude vẫn cứ trầm ấm thuần hậu, nhưng Trình Trì có thể nghe ra trong đó ẩn chứa đau lòng, mặc dù nói Claude đang trả lời vấn đề của mình, lại giống như đang kể lại đoạn tâm sự chôn thật sâu tận đáy lòng.

"Như vậy, ngươi nghĩ, Lance còn sống không?" Trình Trì hỏi ra vấn đề mà đáp án đã quá rõ ràng.

Claude tỉnh lại trong hồi ức, vẻ mặt hắn trở nên trầm tĩnh, nói ra điều mà trong lòng đã nghĩ tới cả trăm nghìn lần nhưng chưa từng bật ra khỏi miệng, "Lance đã chết."

"Vì sao ngươi khẳng định như vậy?" Trình Trì nghĩ Lance có thể đã lên thiên đường, nhưng hắn thực sự có chút hoài nghi đối với hiệu lực của mai tín bội kia.

Claude nhìn thoáng qua Trình Trì, đáp, "Còn nhớ mai tín bội kia không? Ta đã nói với ngươi, trừ phi hai bên tự nguyện hoặc là một người tử vong, bằng không sẽ không thể lấy xuống."

Trình Trì lắc đầu, "Ta không thể lý giải điều này, đây không phải chỉ là một vật trang sức bình thường thôi sao? Vì sao lại có năng lực lớn như vậy? Các ngươi thực sự đã thử lấy nó xuống chưa?"

"Nếu nói tín bội có năng lực, không bằng nói khế ước mà khi xưa ta và Lance ký hạ có thì đúng hơn, đó là một loại lực lượng cường đại, cụ thể thì ta không thể nói rõ, nhưng nếu ngươi không tin, lần sau gặp Al, ngươi có thể xem tín bội của hắn có thể lấy xuống được hay không." Claude nói.

Trình Trì cái hiểu cái không gật đầu, Claude chắc chắn như vậy, hắn cũng sẽ không tiếp tục quấn quýt lấy vấn đề này, tổng hợp lại về tình huống mà Claude vừa nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Claude, "Ta nói chỉ là suy đoán, ngươi nghe thử một chút, được không?"

"Đương nhiên." Claude gật đầu đáp.

"Giả thiết thanh niên quý tộc kia biết chuyện Lance mất, mà không biết bằng cách nào hắn lại biết đến sự tồn tại của ta, cho nên hắn mới phái người kiểm tra. Nhưng về phần vì sao muốn giám thị ta, có thể, ta đoán Lance biết được bí mật không thể để lộ ra của thanh niên quý tộc kia? Cho nên hắn muốn ra tay trừ khử Lance, mà ta xuất hiện khiến hắn khủng hoảng? Nếu như vậy, có thể bước tiếp theo của hắn là ——" Sắc mặt Trình Trì trở nên ngưng trọng, "Giết ta."

"Không, ta sẽ không để chuyện này xảy ra." Claude trầm giọng nói.

"Vậy nên ngươi mới ôm trách nhiệm bảo vệ ta sao." Trình Trì không hề do dự mà cướp lời Claude, "Ta đây chính là chịu nạn giùm cho Lance."

Không ngờ Trình Trì lại nói như vậy, Claude sửng sốt một chút, mấp máy miệng, "Những chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không nên gánh trên lưng, ta muốn đi tìm Warren, nói cho hắn biết ngươi không phải Lance."

"Warren? Ai?" Trình Trì nghe được cái tên này vô thức hỏi ngược một câu, lập tức phản ứng, "Là thanh niên quý tộc kia? Ngươi biết tên của hắn?"

Claude gật đầu, lập tức hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Trình Trì, "Hắn, là đệ đệ của ta."

"Hả?" Trình Trì cho rằng mình nghe nhầm.

"Warren, Warren là đệ đệ của ta." Khi đã bật ra khỏi miệng, Claude liền cảm thấy mọi việc sau đó đều có thể nói ra dễ dàng, "Chúng ta tuy rằng không cùng daddy, nhưng có cùng một papa —— Aubrey."

Không ngờ lại nghe được chuyện về người lãnh đạo tối cao đương thời, Trình Trì quả thực không biết nên phản ứng như thế nào.

Bạn lữ cùng đệ đệ của mình trộn lẫn một nơi, sau đó đệ đệ này lại rất có thể đã giết chết Lance không may kia, chuyện này thực đúng là nhàm tạp a?!

Trình Trì ngửa đầu tựa vào sofa, lấy tay che hai mắt, rên rỉ, "Ông trời của ta ơi, rối loạn quá a."

"Ngày mai ta sẽ đi tìm Warren, nói chuyện phải trái với hắn." Claude nghiêm túc nói.

"Không được." Trình Trì không chút nghĩ ngợi liền phản đối.

"Vì sao?" Claude không rõ tại sao Trình Trì lại phản đối.

"Ngươi chắc chắn người theo dõi ta là do Warren phái tới sao? Ngươi chắc chắn Lance là do Warren hại chết sao? Cứ coi như là vậy đi, ngươi làm sao nói chuyện với hắn? 'Lance đã chết rồi, người này không phải là Lance, ngươi đừng tốn công nữa'? Khuôn mặt của ta tương tự như Lance, ngươi nghĩ hắn sẽ tin sao?" Trình Trì trả lời, mắt của Claude nổi lên một tia thất bại.

Lúc này, Trình Trì mới cảm giác được, Claude chỉ là lớn lên ở một trấn nhỏ bình thường, trong cuộc sống, chưa từng trải qua bất luận chuyện gì lục đục, rắc rối với người khác.

Tuy rằng cuộc sống khiến hắn trưởng thành sớm, nhưng thôn trấn đơn giản này không có chuyện gì để khiến Claude phải có nhiều cảnh giác, ngoại trừ thân phận của hắn có chút bí ẩn. Ngay cả Trình Trì tuy rằng từ nhỏ gia cảnh bình thường nhưng cũng biết được nhiều chuyện, nhiều hoàn cảnh nhờ tìm hiểu trên internet, hiểu những chuyện mờ ám của người hiện đại, nếu muốn Trình Trì có thể lừa Claude đến mức cùng đường.

Trình Trì đứng dậy rót thêm chút trà nóng vào tách của Claude, dịu dàng nói, "Bây giờ cái gì cũng không rõ, nhất động không bằng nhất tĩnh, cứ xem chuyện này sau này biến hóa như thế nào đã. Đối phương trong tối chúng ta ngoài sáng, bất luận một hành động lỗ mãng nào cũng không nên làm."

Claude ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Hiện tại vẫn còn mơ hồ chưa rõ, Trình Trì đứng lên, "Muộn quá rồi, ta đi ngủ trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Đừng quá lo lắng, con đường phía trước tuy rằng không rõ, nhưng còn chưa tới, chúng ta cứ lặng lẽ chờ đợi, tới lúc đó chúng ta bình tĩnh đối mặt, không có gì đáng ngại đâu."

Claude cũng đứng lên, "Ngủ ngon."

Trình Trì gật đầu, "Ngủ ngon."

Nhìn theo Trình Trì lên lầu, Claude liền biến thành hình thú, nằm úp sấp trên đệm giường mà Trình Trì chuẩn bị, ánh mắt thanh minh.

.

"Papa, chúng ta còn phải chờ bao lâu?" Amber lại hỏi cha mình một lần nữa, chuyện Lance chưa chết đối với Amber mà nói giống như con giòi nằm dưới mu bàn chân, ngọ nguậy khiến hắn nhiều ngày không an, hắn không thể tưởng tượng được lần thứ hai Lance đến Lộ Đan thành sẽ mang đến bao nhiêu đả kích cho mình, hắn thua không gượng dậy nổi.

Felix nhìn biểu tình rõ ràng có chút nôn nóng của Amber, trong lòng thầm than con mình còn quá trẻ, hắn bước lên phía trước dìu Amber ngồi xuống ghế, "Con của ta, ngươi hãy tin tưởng papa, papa của ngươi sẽ đưa cho ngươi một kết quả mỹ mãn, ngươi cần học cách nhẫn nại và chờ đợi."

Amber cau mày vô thức giơ tay khảy một cái thìa trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía papa mình, "Thú nhân mà ngài chọn có thể tin được không?"

"Đương nhiên." Nghe Amber hỏi, trên mặt Felix hiện ra một tia đắc ý, "Đó là một đám điên do những kẻ hạ lưu hư hỏng, cường đạo, ác đồ tạo thành, chỉ cần có đủ tiền, bọn chúng dám giết bất kỳ kẻ nào trên đời này." Nói, vẻ của Felix trở nên bí hiểm, "Bao quát vị nào đó."

Nghe được hàn ý trong lời của Felix, trong lòng Amber chợt cảm thấy lạnh run.

Felix làm như không phát giác, hắn đem hai tay khoác lên vai con mình, nắm chặt vai hắn thấp giọng nói, "Thân thể hắn càng ngày càng không ổn, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, thuận tiện, trước tiên hãy bảo Warren không nên tiếp tục hoang đường!" Câu nói cuối cùng rõ ràng mang theo bất mãn.

Amber mấp máy miệng, gật đầu.

.

Nửa đêm, trong một phủ đệ xa hoa, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo gấm trắng thêu hoa văn kim tuyến, vẻ mặt thờ ơ nghe một thú nhân toàn thân che kín hồi báo, mặc dù thần thái mệt mỏi, nhưng cũng khó nén khí chất quý phái.

Một lát hắn mới lắc lắc chiếc đuôi đen trắng xen kẽ của mình, phì cười một tiếng, "Lão Felix bây giờ làm việc càng ngày càng mờ ám, đúng là làm mất mặt của quý tộc."

Thú nhân kia chỉ cúi đầu, không nói gì.

Chàng trai nọ nghĩ nghĩ, vươn tay gõ gõ mặt bàn, "Trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, xem động tác kế tiếp của hắn, khi cần thiết, chúng ta có thể giúp đỡ họ một chút, nhưng đừng để Felix phạm quy quá đáng, trò chơi kết thúc sớm quá không thú vị."

"Dạ, chủ nhân." Thú nhân kia ồm ồm đáp.

Chàng trai còn muốn nói gì đó, ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói ôn nhuận, "Arthur, ngươi có ở bên trong không?"

Nghe giọng nói đó, vẻ mặt của chàng trai nhất thời trở nên nhu hòa, hắn làm một động tác, thú nhân kia thi lễ rồi lặng yên không tiếng động rời đi.

Thú nhân kia vừa mới đi khuất, cửa đã mở, một thiếu niên mặt mày như tranh vẽ còn có chút ngây ngô từ bên ngoài ló đầu vào tươi cười, "Arthur, ngươi có ở đây a, sao không để ý tới ta?"

Arthur đứng dậy đi tới trước mặt thiếu niên kéo hắn vào lòng, "Vừa ngủ gật, có chuyện gì không?"

Người hầu bên ngoài thấy được ánh mắt ra hiệu của hắn, tiến lên đóng cửa lại.

.

Đệ nhị thập chương

"Daddy, bên ngoài có tuyết rơi!" Từ trong phòng ngủ nhìn ra cửa sổ thấy hoa tuyết bay lả tả, Ian vốn còn có chút buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại, vén chăn sang một bên bịch bịch bịch chạy xuống lầu vọt tới nhà bếp ôm chầm lấy chân Trình Trì kêu lên.

"Này, Ian, daddy đang làm bữa sáng." Trình Trì có chút bất đắc dĩ nhìn Ian vẻ mặt hưng phấn, nếu hắn không nhanh tay, bữa sáng của hôm nay sẽ vì Ian 'tấn công' mà ngâm nước nóng.

"Úc, xin lỗi daddy." Thấy ánh mắt Trình Trì có chút bất đắc dĩ, Ian xấu hổ thè đầu lưỡi, dùng đuôi nhẹ nhàng mà khều khều Trình Trì một chút, sau đó lại hưng phấn mà chỉ ra ngoài cửa sổ, "Daddy, ngươi xem, bên ngoài có tuyết rơi, hoa tuyết cả một mảng thật lớn!"

Trình Trì theo ngón tay Ian chỉ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên tuyết đã rơi, hoa tuyết như lông ngỗng lả tả bay, chỉ một lát sau bên ngoài đã bị phủ một tầng trắng thuần.

Người trưởng thành như Trình Trì đối với chuyện tuyết rơi không kích động như Ian, hắn nhìn một chốc rồi quay đầu xoa xoa đầu Ian, "Được rồi, nhanh đi rửa mặt, daddy đã làm xong điểm tâm."

"Nga." Thu hồi ánh mắt, Ian ngoan ngoãn gật đầu, xoay người chạy tới phòng tắm, vừa đi vừa tính toán trong lòng lát nữa sẽ tìm Jerome đi chơi.

.

"Daddy, papa đâu?" Rửa mặt xong ngồi trước bàn, Ian nhìn quanh bốn phía hỏi Trình Trì đang dọn bữa sáng.

"Daddy cũng không biết, chắc là có việc." Trình Trì đẩy đĩa thịt hầm tới trước mặt Ian.

"Nga." Ian bắt đầu cầm lấy đĩa ăn điểm tâm, không tiếp tục hỏi nữa.

Thật ra hai ngày nay Ian vô cùng hài lòng, vì papa và daddy của mình rốt cuộc đã ở cùng một nhà, tuy rằng không giống như Al thúc thúc và Rupert thúc thúc, hoặc như papa và daddy của Jerome ngủ cùng một phòng, nằm cùng một giường, nhưng cũng so với việc cả hai mỗi người một nơi thì tốt hơn rất nhiều, Ian tin tưởng papa và daddy của nó, vào một ngày nào đó cũng sẽ như papa và daddy của các bạn khác trong trấn, sinh hoạt cùng nhau, ở cùng một chỗ.

Trình Trì bên này cũng không biết Ian trong ngực đang suy nghĩ cái gì, hắn chừa phần cho Claude, đồng thời đặt vào nồi hâm nóng, sau đó mới ngồi vào bàn cùng Ian ăn điểm tâm.

"Daddy, lát nữa ta ra ngoài chơi với Jerome có được không?" Ian uống một ngụm canh thịt, hỏi Trình Trì đối diện.

Trình Trì liếc nhìn hoa tuyết không có chút dấu hiệu dừng lại, lắc đầu, "Không được, tuyết bên ngoài rơi nhiều lắm, lỡ như trượt ngã thì sao bây giờ?"

"Vậy, sẽ không đi rất xa, chỉ chơi trong sân cũng không được sao?" Bị Trình Trì cự tuyệt, Ian không bỏ cuộc, nhượng bộ hỏi.

Trình Trì ngẩng đầu nhìn Ian mang vẻ mặt cầu xin, vừa định cự tuyệt, Ian liền vươn bàn tay nhỏ bé, dùng ngón cái và ngón trỏ dang ra một đoạn, vô cùng thương cảm nói, "Daddy, ta chỉ chơi một lát thôi, một lát được không, bảo đảm sẽ không trượt ngã, được không?"

Biết rõ Ian giả vờ đáng thương, nhưng Trình Trì vẫn không thể cứng rắn với nó, cân nhắc một hồi, liền gật đầu, "Vậy chỉ chơi một lát thôi đó."

"Woa, thật tốt, daddy ta yêu ngươi!" Được cho phép, Ian vứt bỏ nét đáng thương mà bật dậy hoan hô.

Trình Trì bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Bên này Ian còn đang chìm đắm trong hưng phấn được đi chơi tuyết, bên kia cửa phòng khách đã mở, Trình Trì và Ian quay đầu nhìn, Claude trên người dính đầy hoa tuyết còn tỏa ra khí lạnh đi tới.

Ian vừa thấy papa của mình trở về, vội vàng oạch một tiếng nhảy xuống ghế bổ nhào qua, "Papa, ta muốn cùng Jerome chơi ném tuyết trong sân, ngươi muốn chơi cùng không?"

Claude cười một tay ôm lấy Ian, dùng cái mũi lạnh cứng cọ cọ mũi nó, "Đương nhiên là được, Ian của ta!"

"Thật là vui quá!" Bị chiếc mũi lạnh của Claude cọ, Ian cười khanh khách.

Trình Trì nhìn Claude ôm Ian đi tới bàn ăn bên này, mở miệng nói, "Trong nồi có thịt hầm, còn nóng, ngươi dọn ra ăn đi."

Claude nghe được mang vẻ mặt nhu hòa gật đầu, tiện tay đem một cái bao bằng lá cây thật to đặt vào tay Trình Trì, "Vừa hái trong rừng."

Trình Trì sửng sốt một chút, liếc nhìn Claude, sau đó vươn tay mở lá cây ra, khi thấy được vật bên trong Trình Trì kinh ngạc, "Sơn tra?"

Claude có chút mờ mịt, sau đó hỏi, "Sơn tra cái gì? Đây là toan quả (quả chua), mùa thu nở hoa mùa đông kết trái."

Trình Trì vươn tay cầm một quả cây đỏ rực bỏ vào miệng nếm thử một chút, vị chua chua hơi chát đặc trưng của sơn tra lan ra, Trình Trì càng khẳng định đây là sơn tra, chỉ bất quá thú nhân không gọi như vậy mà thôi.

Trình Trì nhìn những quả sơn tra nhỏ nhỏ đỏ rực đầy cả bao, ngẩng đầu nói với Claude, "Hái được nhiều như vậy, có thể làm thành kẹo hồ lô."

Claude không biết kẹo hồ lô mà Trình Trì nói là cái gì, chỉ gật đầu nói, "Tốt."

Nhưng Ian đã trở lại chỗ ngồi hiếu kỳ hỏi thăm, "Daddy, kẹo hồ lô là cái gì nha?"

"Chính là dùng cái ghim bằng gỗ xâu toan quả lại, sau đó bọc bằng nước đường chờ chúng nó đông cứng lại là thành kẹo hồ lô." Trình Trì giải thích đơn giản.

Ian nghe xong trước mắt sáng ngời, "Vậy không phải chua chua ngọt ngọt sao?"

"Đương nhiên." Trình Trì gật đầu nói.

"Woa, daddy, ngươi thật là lợi hại, biết làm nhiều thứ ăn ngon như vậy." Ian nhìn về phía Trình Trì ánh mắt có chút sùng bái.

"Không như vậy thì làm sao làm daddy của ngươi hả?" Trình Trì cố ý làm ra dáng vẻ đắc ý, chọc Ian cười toe.

Claude từ trong nhà bếp bưng thịt hầm ra, nhìn bầu không khí hòa hợp trong phòng khách, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực có chút ấm áp.

.

Ăn điểm tâm xong, chưa tới chốc lát, Jerome quả nhiên đã tìm tới Ian rủ nó đi chơi.

Nhìn Jerome quần áo đơn bạc, Trình Trì phải cảm thán một câu, trẻ con của nhân loại vừa tới mùa đông đã bị người lớn bao bọc thành một viên tròn quả nhiên không thể so sánh với trẻ con ở thế giới thú nhân.

Vốn Jerome muốn rủ Ian tới quảng trường chơi ném tuyết, nhưng nghe Ian nói chỉ được chơi trong sân thì nó cũng không phản đối, nhìn khoảng sân do Trình Trì làm hầm băng mà mở rộng không ít, lại được Trình Trì đồng ý liền xoay người ra ngoài, tập hợp đám trẻ tới cùng nhau chơi đùa.

Mặc dù thể chất của trẻ con ở hai thế giới không giống nhau, nhưng sự hưng phấn khi được chơi đùa dưới tuyết thì lại như nhau, lục tục kéo tới sân nhà Trình Trì, bọn nhỏ bắt đầu hỉ hả nặn tuyết ném nhau, trong khoảnh khắc, sân nhà Trình Trì tràn ngập tiếng hoan hô nói cười của bọn trẻ, rất giống một khu vui chơi trẻ em.

Trình Trì nhìn qua cửa sổ thấy Ian bởi vì chơi ném tuyết mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đem papa của mình trở thành tấm chắn, mà nhìn dáng vẻ Claude tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng vui cười hớn hở vì con cưng của mình mà chắn những quả cầu tuyết, Trình Trì nhịn không được lắc đầu, đây quả thực là đôi cha con dở hơi!

Nhìn một hồi, Trình Trì xoay người xắn tay áo đi làm kẹo hồ lô, nghĩ hay là vừa lúc làm cho bọn trẻ này ăn.

Bị Ian chỉ huy chuyển đông chuyển tây, Claude thỉnh thoảng quay đầu nhìn qua cửa sổ của nhà bếp, ngắm bóng lưng đang bận rộn của Trình Trì, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

.

Trình Trì nói là chỉ cho Ian chơi một lát, nhưng sau đó lại thấy dù sao cũng là chơi trong sân, Trình Trì cũng không gọi Ian vào nhà, Ian cũng vui vì không bị gọi, buổi sáng ném tuyết xong buổi chiều lại tiếp tục lôi kéo nhóm bạn nhỏ đắp người tuyết giữa sân, triệt để chơi cho tận hứng.

Đợi cho Ian chơi đùa đến nóng cả người, bị papa mình bế vào nhà, thì mới phát hiện Trình Trì không biết từ khi nào đã tựa ở trên ghế đang ngủ, mà trong nhà bếp bày ra một loạt kẹo hồ lô đỏ rực bởi vì bọc đường mà trong suốt.

Phát hiện Trình Trì đang ngủ, Claude vô thức bước đi thật nhẹ chân, cùng Ian rón rén đi vào phòng khách, Ian vươn tay nhỏ bé làm một động tác "Suỵt" với papa mình, sau đó nhẹ chân đi vào phòng tắm rửa tay, mà Claude thì nhẹ tay nhẹ chân cầm lấy cái thảm đắp lên người Trình Trì.

Trình Trì vốn đang chờ những quả sơn tra bọc đường đông lại, không biết tại sao mình lại ngủ quên, khi Trình Trì tỉnh lại thì phát hiện trời đã sắp tối, mà trong phòng cũng tràn ngập mùi thịt nướng.

Trình Trì xoa xoa mặt từ trên ghế ngồi dậy, thấy trên người được đắp cái thảm thì hơi ngạc nhiên một chút, kéo thảm sang một bên rồi đi tới nhà bếp, nhìn qua thì thấy Claude vóc người khôi ngô đang nướng thịt, mà Ian cũng nỗ lực chuyển vật liệu cho papa bận rộn của mình.

Nhìn một lớn một nhỏ vội vội vàng vàng, Trình Trì không đi ra, chỉ là vẻ mặt ôn hòa tựa bên khung cửa mà nhìn.

Ian lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Trình Trì đứng cách đó không xa, bèn đặt cái khay trên tay xuống, chạy tới đòi Trình Trì bế, "Daddy, sao ngươi ngủ lâu như vậy nha?"

Trình Trì ôm lấy Ian hôn lên khuôn mặt phì phì nhỏ nhỏ của nó, "Daddy cũng không biết nha, vốn chỉ muốn chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ lâu như vậy. Hôm nay Ian chơi vui không?"

Ian gắng sức gật đầu, "Dạ, buổi chiều Ian cùng papa còn có Jerome bọn họ đắp một người tuyết thật lớn thật lớn, lát nữa ta dẫn daddy đi xem được không?"

Trình Trì cùng Claude dùng ánh mắt trao đổi, sau đó cười gật đầu, "Đương nhiên."

Trình Trì nói hết, nghĩ tới kẹo hồ lô vừa làm xong lúc chiều, bèn bế Ian vào phòng, "Để daddy xem kẹo hồ lô làm thế nào rồi."

Thấy thành phẩm đỏ đỏ tròn tròn bày đầy ra đó, trong lòng Trình Trì âm thầm đắc ý, tay nghề của mình rất không tệ.

Trình Trì cầm lấy một xâu đưa cho Ian, "Ian lúc nãy không nếm thử sao?"

Ian tiếp nhận kẹo hồ lô lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ, "Ian còn tưởng chưa có làm xong chứ!" Ngụ ý là nếu như biết thì đã sớm ăn rồi.

Trình Trì khì khì cười, bóp cái mũi nhỏ của nó, "Vậy bây giờ nếm thử đi."

Ian gật đầu, đầu tiên là vươn đầu lưỡi liếm liếm lớp đường bên ngoài, sau đó cười híp mắt, "Thực ngọt." Liên tục liếm vài lần, sau đó mới há mồm cắn sơn tra, đợi cho vị chua chua ngọt ngọt tràn đầy khoang miệng, đôi mắt to của Ian trở nên sáng lấp lánh, "Ăn ngon ngon."

Trình Trì nhìn Ian ăn vương vãi vụn đường, cười cười vươn tay quệt xuống cho nó, "Vậy lát nữa lấy một ít chia cho các bạn có được hay không?"

Ian phồng má gật đầu, "Dạ, hôm nay Jerome cho ta quà mừng năm mới!" Nói xong vươn tay móc ra một chiếc khuyên nhỏ cho Trình Trì xem, nhưng vẻ mặt của Ian có chút khổ não, "Jerome nói đây là ta, nhưng ta thấy chẳng giống chút nào."

Trình Trì nhìn chiếc khuyên hình con báo nhỏ mập mạp không biết được khắc từ loại gỗ gì, nhịn cười đến đau cả bụng.

.

Sau khi ăn cơm tối, Claude cùng Ian mang theo một giỏ kẹo hồ lô mà Trình Trì đã chuẩn bị đi ra cửa, đây là lần đầu tiên Ian tặng quà cho bạn bè, cho nên có vẻ vô cùng hưng phấn.

Trình Trì đứng bên cửa nhìn Claude và Ian rời đi, rồi xoay người vào nhà.

Trẻ con trong trấn tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng không sống tập trung một chỗ, hơn nữa Trình Trì còn dặn dò Claude và Ian nhớ tặng cho Al và Rupert một ít, cho nên trong thời gian ngắn Claude và Ian cũng chưa thể trở về, Trình Trì đơn giản thừa dịp này ngâm mình tắm rửa.

Chờ Trình Trì ngâm nước đến hồng hồng cả thân mình, Claude và Ian vẫn chưa trở về, Trình Trì nhíu nhíu mày, sớm biết vậy thì để ban ngày hãy đi, trễ như vậy đường thật không dễ đi.

Vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, Trình Trì đang chuẩn bị trải đệm giường ra cho Claude, thì nghe ngoài cửa truyền tới tiếng cào, bèn ngừng bước.

ce ;4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ