Chương 111-115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


111. Xảy ra sự cố

Lúc bộ lạc của Kinh bị thú triều khiến cho không thể rời đi ẩn thân, tìm tới sơn động của đám người Duẫn Nặc cũng chỉ trước khi nhóm người Bách Nhĩ về có năm sáu ngày. Khi đó tình thế trong động đã ngã ngũ, bởi vì Duẫn Nặc không tranh, nên phía tộc trưởng chiếm quyền chủ động.

Lúc đám Kinh tới, ra tay tương trợ họ không chỉ có thú nhân sơn động mà còn có thú nhân bộ lạc Hắc Hà và thú nhân ngoại tộc khác. Khi đó vì đưa á thú và hài tử được thú nhân bảo vệ vào trong sơn động, y đã bay qua bay lại mấy lần. Kết quả ở lần cuối cùng, rốt cuộc kiệt sức, bay tới nửa đường thì từ không trung rơi xuống, nếu không phải có một con báo hoa xông ra cho y mượn chỗ đệm chân, hồi phục chút sức lực, e rằng y đã bị thú triều xé thành từng mảnh nhỏ rồi.

Sau này tuy đồng ý với yêu cầu của tộc trưởng, phái người ra khiêu chiến với đám Nặc, kể cả y không thể xác định có phải Duẫn cứu mình hay không, y vẫn bảo người của mình né Duẫn, không được khiêu chiến với hắn. Đương nhiên, đây cũng là điều khiến y bỏ lỡ cơ hội tốt nhất nhận ra ân nhân cứu mạng mình.

Cho đến khi Bách Nhĩ trở về, mang theo những người già yếu, tàn tật trong động rời đi, khi đó y mới xác định được chủ nhân chân chính ở đây là ai, cũng nhìn ra đám người Bách Nhĩ rời đi mới là quyết định chính xác nhất. Bởi vì một đội ngũ có thể sử dụng thứ thứ để ngăn cản thú triều, có thể đi qua đi lại giữa thú triều mà không làm tổn thất một ai, lại dám mang theo những người già yếu, tàn tật, bỏ cái nơi tạm thời được xem như an toàn, xông vào thú triều là một điều tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là khi đó y còn chưa trải qua tập kích thập tử nhất sinh của đám tiểu nhĩ thú làm cho da mặt dày lên, nên không có cách nào khi khắc trước còn giúp tộc trưởng đàn áp đám người Duẫn Nặc, khắc sau đã làm ra bộ dạng tỉnh ngộ hoàn toàn mà dẫn người đi cùng họ được. Cho nên y bay trên bầu trời theo họ, xác định họ có thể an toàn đến mục tiêu của mình, y mới trở về, đồng thời tích cực chuẩn bị dẫn người rời đi. Bởi vì y biết sơn động này không phải người của tộc trưởng bố trí, nên y biết nơi này sẽ không đủ an toàn. Đáng tiếc động tác của y vẫn chậm, còn chưa đặt chân tới nơi an toàn, trận pháp bên ngoài sơn động đã bị thú triều phá tan. Trong khi hốt hoảng chạy ra, bộ lạc y cuối cùng chỉ còn y, Ân, Tiềm và hai huynh đệ Trường Thiên, bộ lạc khác cũng rải rác còn vài người may mắn sống sót. Số người còn sống vốn đã không nhiều, coi như đều có tâm tư, thì cuối cùng vẫn phải dựa vào nhau mà sống.

Khi nhớ lại sự việc đã xảy ra, y nhớ rõ có một á thú bộ lạc Hắc Hà vì muốn thoát thân, đã đẩy một tiểu thú nhân y chuẩn bị nắm lấy vào trong đám thú, khiến y không thể cứu kịp. Y chưa bao giờ gặp tình huống này, lúc đó đầu óc trống rỗng, thế nên y trơ mắt nhìn á thú kia trốn xa, sau đó được các thú nhân vây lại bảo vệ. Sau này bởi vì tình huống nguy cấp, không có thời gian cho y nghĩ nhiều, mãi tới khi thoát ly nguy hiểm, y mới phát hiện, á thú còn sống thế nhưng chỉ còn lại ở bộ lạc Hắc Hà, bên trong đó còn có khuôn mặt khiến y mãi mãi không thể quên được. Việc này y chỉ nói với vài người bộ lạc mình, đối với những người khác, y chưa từng bóng gió nhắc qua, bởi y biết có nói ra cũng không thay đổi được gì, vì á thú ít ỏi nên trở nên trân quý, ngược lại chỉ khiến những người đó sinh cảnh giác trong lòng thôi. Giữ hận thù trong lòng, y nghĩ, ngươi muốn sống, ta sẽ cho ngươi sống thật tốt, vui vẻ mà sống, vì thế y đưa ra đề nghị vài thú nhân cùng hưởng một á thú. Mà á thú khiến y khắc sâu kia lại được chia tới tay năm người bọn y, chỉ là trong lòng y ghê tởm, đương nhiên sẽ không chạm vào, sau đó ở trong tập kích của tiểu nhĩ thú, y quyết đoán bảo bốn người còn lại vứt bỏ á thú đó. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong bảy á thú lại thiếu mất một người, mà các bạn đời của á thú này lại vẫn còn sống sờ sờ.

Trên thực tế, nếu đám Tát không xuất hiện tương trợ, y tuyệt đối sẽ không mang theo những người còn lại đi tìm họ, bởi vì quả thật quá mất mặt. Tựa như Bách Nhĩ nói vậy, những người còn lại trong họ đều là thú nhân thanh niên, tráng niên và á thú, trong đó còn có người có khả năng độc đáo, vô luận đi nơi nào cũng sẽ có người tiếp nhận. Thậm chí bộ lạc Đại Sơn lớn mạnh hơn đám người Bách Nhĩ nhiều cũng cách đó không xa, không thể nghi ngờ đó mới là lựa chọn tốt nhất của bọn y. Thế nhưng đám Tát xuất hiện, trong đó còn có vài thú nhân tàn tật dũng mãnh, một khắc kia nhìn thấy họ, y gần như lập tức đưa ra quyết định. Dù cho đối phương coi thường, chán ghét, y cũng muốn quấn lấy. Trong mắt y, cúi đầu trước mặt người đã cứu mình không phải là chuyện đáng xấu hổ. Bởi vì có chuyện trước kia, nếu không dùng biện pháp này, đối phương khẳng định sẽ không tiếp nhận bọn y, mà bọn y chỉ còn mười một thú nhân, mỗi ngày đều phải săn thú, còn phải bảo hộ á thú, căn bản không có thời gian làm chuyện chờ họ chậm rãi tiếp nhận.

Khi nhìn thấy thung lũng này, còn có sân viên bằng đá kiên cố, cùng với khi thấy á thú cũng rèn luyện, y biết quyết định lần này của mình là chính xác.

Không thể không nói, hai huynh đệ sói song sinh Trường Thiên liên thủ tác chiến rất có tác dụng, họ không giấu diếm mà dạy cho các thú nhân khác, để tăng sức chiến đấu tập thể của thú nhân lên. Mà Nặc tỏ vẻ rất bối rối, bởi vì mỗi lần đi ra ngoài săn thú, hai huynh đệ này lại che trước gã, làm gã cảm thấy mình không có gặp máu, nanh vuốt sắp rỉ sét luôn rồi. Nhưng thời gian lâu, gã cũng từ từ cảm nhận được ý tốt từ đối phương truyền lại, nên cũng không thể nói ra lời khó nghe được. Cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một hồi với họ, cuối cùng mới giải trừ được tình huống này. Tuy rằng hai huynh đệ họ vẫn chăm sóc gã khắp nơi, nhưng chung quy cũng không để hắn trở thành phế nhân.

Về phần Kinh, y từng tìm cơ hội hỏi Duẫn, có phải trong thú triều đã từng giúp đỡ mình không, nhưng điều khiến y thất vọng là, Duẫn không nhớ rõ, mà nói chính xác hơn là Duẫn không có biết mình đã giúp ai, vì hắn nhìn không thấy mà. Nhưng dù vậy, khi đi săn cùng nhau, Kinh vẫn quan tâm nhiều tới Duẫn, dù cho Duẫn cũng không cần.

Bởi vì Kinh đã lên tiếng, nên các thú nhân bên kia đều trông kỹ á thú nhà mình, ngược lại không xuất hiện chuyện quấy rấy đám người Bách Nhĩ nữa. Thấy biểu hiện của bọn họ cũng tốt đẹp, cộng thêm tính các thú nhân đều thẳng thắn, tuy không cho họ vào nhà đá ở, nhưng vẫn ra tay giúp họ xây nhà. Mà Kinh cũng biết trông xa, tuy biết nhóm người của mình về sau phần lớn đều có cơ hội vào ở trong thạch viện, nhưng khẳng định còn có người mới sẽ đến, dù sao vẫn cần chỗ ở tạm thời, nên bỏ không ít công sức, trực tiếp xây một loạt mười gian nhà đá một tầng, bên trong cũng có ngăn phòng. Trong đó, sáu gian chia cho sáu đôi bạn đời còn may mắn sống sót, còn lại là năm thú nhân độc thân bọn họ phân chia. Thật ra năm người họ có thể ở một gian, nhưng như thế không khỏi làm cho sáu đôi kia cảm thấy bị gạt ra ngoài, dễ làm cho họ sinh ra ý nghĩ khác, nên cuối cùng đơn giản sắp xếp như vậy.

Mà khi đám Kinh chuyển vào nhà đá, cũng được những người trong thung lũng dần dần chấp nhận, thì bên trong thạch viện lại phát sinh chuyện vui liên tiếp, đó chính là vài tiểu hài tử nối đuôi nhau luyện ra khí cơ. Đáng tiếc Đồ vẫn không có động tĩnh như cũ, tuy mặt ngoài hắn không lộ ra bất cứ khác thường gì, nhưng Bách Nhĩ vẫn có thể cảm thấy hắn đang suy sụp. Ban đầu y còn hơi lo lắng, sau này ngẫm lại ở tuổi của hắn chịu chút thất bại cũng không phải là chuyện không tốt, nên y chỉ làm như không thấy, tính để hắn một mình chống chọi. Mãi không lâu sau này khi xảy ra chuyện đó, y mới vô cùng hối hận vì sự lạnh lùng khi ấy của mình.

Ngày đó, Đồ dẫn nhóm của mình bảo vệ các á thú ra ngoài thu thập thực vật, trước khi đi còn dính lấy Bách Nhĩ thật lâu, hỏi, nếu hắn đem về thứ khiến y thích, có thể cho hắn giao phối một lần không, hắn thật sự nghẹn hỏng rồi, bởi vì một đêm trước, hắn mới cầu hoan không thành. Đáp án của Bách Nhĩ dĩ nhiên chỉ là cái liếc mắt. Thật ra khi một vài thú nhân luyện ra khí cơ, mà Đồ vẫn không có động tĩnh, Bách Nhĩ cũng có chút buông lỏng cho hắn, bởi vì y hoài nghi không phải Đồ không tĩnh tâm, mà là hắn căn bản không phù hợp để luyện công. Có điều ngẫm lại, mặc dù Đồ trầm ổn, bình tĩnh trước mặt những người khác, nhưng hắn vẫn còn trẻ, tính cách có chút nông nổi, mất chút thời gian cũng không sao, nên y cũng không có lập tức ép buộc hắn. Bách Nhĩ tính qua mùa này, nếu thật sự không được, thì không miễn cưỡng nữa. Nói tới đây, lại nhắc tới tuổi của Đồ. Nếu dựa theo cứ một mùa mưa và một mùa tuyết rơi là một năm, thì thú nhân trưởng thành vào tuổi mười lăm, Đồ trưởng thành được có ba, bốn năm, hiện tại tính ra chỉ mới mười tám, mười chín tuổi thôi. Cho nên trong mắt Bách Nhĩ, hắn vẫn còn rất trẻ. Á thú cũng là trưởng thành năm mười lăm tuổi, sau đó liền có thể mang thai sinh con, nhưng trễ vài năm cũng không sao, cho nên lúc trước Na Nông vẫn có thể kéo dài thời gian để các thú nhân theo đuổi mình, ai ngờ lại kéo thành vấn đề như bây giờ. Không tính tuổi của Bách Nhĩ ở kiếp trước, chỉ riêng cơ thể này thôi, cũng đã lớn hơn Đồ hai tuổi rồi, cho nên đối với Đồ, phần lớn thời gian y đều có chút cưng chiều như với tiểu bối.

Cho nên, sáng hôm đó, trước khi đi, Đồ đòi hôn không thành, mang theo khuôn mặt đầy thất vọng mà đi. Tình huống như vậy vẫn diễn ra hàng ngày, Bách Nhĩ cũng đã quen, nên không để trong lòng. Ai ngờ, lần từ biệt này cuối cùng lại là mấy năm.

Ngày đó, người thu thập trở về trễ hơn hàng ngày rất nhiều. Thấy trễ quá, đám người Bách Nhĩ lo lắng tới bên rừng trúc xem, lúc bàn bạc chuẩn bị phái người đi ra xem thử thì bọn họ trở về. Thoạt nhìn họ trông rất chật vật, nhưng lại không phải cái bộ dáng chật vật khi gặp phải nguy hiểm, mà giống như đi qua đi lại trong rừng núi nhiều lần, trên người ít hay nhiều đều mang theo vài vết thương, nhưng không nghiêm trọng, chỉ là trên người các thú nhân ướt đẫm, sắc mặt nhìn qua bi thương và suy sụp. Quét mắt qua đám người vài lần, Bách Nhĩ cũng chưa thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác bất an. Không đợi y mở miệng hỏi, Tang Lộc dẫn nhóm á thú đã òa khóc. Mắt các á thú khác cũng sưng đỏ, hiển nhiên trước đó cũng đã khóc rất nhiều.

“Xảy ra chuyện gì? Đồ đâu?” Đè nén sự nôn nóng trong lòng, Bách Nhĩ cố giữ bình tĩnh hỏi Kỳ cùng đi ra ngoài.

“Đồ nhất định muốn đi hái loại mật quả kia, chúng ta không khuyên được… Có một con cú tấn công Đồ, Đồ giữ không chắc, rơi xuống vách núi… ở dưới là sông, chúng ta xuống tìm thật lâu cũng không tìm thấy người…” Kỳ nói năng không lưu loát, lời nói lại có chút lộn xộn.

Bách Nhĩ chỉ cảm thấy đầu mình trở nên mờ mịt, chưa nghĩ ra biện pháp gì, tay y đã túm lấy Kỳ, nhảy lên bè trúc còn nổi trên sông “Mang ta đi.” Khi nói chuyện, y dùng nội lực xuyên thấu qua bè trúc dưới chân, cắt đứt dây leo cột bè trúc, cũng không cần sào, bè trúc liền xuôi theo hạ lưu con sông.

Bè trúc chưa đi được bao xa, đột nhiên chùng xuống, Tát nhảy lên, còn Kinh bay trên không trung đi theo, y muốn đi nhìn xem có thể giúp gì hay không. Một đường im lặng, chỉ có bè trúc dưới chân Bách Nhĩ bị lực khống chế, mặc cho dòng nước đập vào thế nào, nó vẫn vững vàng mà cố chấp hướng về phía trước.

Bè trúc cập bờ, tốc hành trong rừng. Khi nhìn thấy năm vầng trăng chiếu rõ xuống dưới vách núi dốc đứng và vệt máu trên đó, còn có con sông mãnh liệt chảy xiết bên dưới, Bách Nhĩ dừng một lát, sau đó không chút do dự thả người nhảy xuống, ngón tay như móng sắt bắt lấy chỗ hơi gồ lên ở mỏm núi đá, vài cái liền nhảy xuống dưới đáy vách núi. Ba người Tát, Kỳ, Kinh đều phản ứng chậm hơn một bước. Tát không có năng lực như Bách Nhĩ, nên gã túm lấy sợ dây leo còn ướt buông thõng ở vách núi, sau đó bám lấy, tuột xuống. Kinh thấy thế, liền theo sát sau lao xuống, dựa vào thị giác nhạy bén, mà tìm kiếm ở trên mặt nước và bãi đá hai bên bờ sông. Chỉ có Kỳ kiệt sức ngồi bệt xuống đất, bởi vì cuộc tìm kiếm phía trước đã lấy hết sức lực của y, vừa nãy gấp rút lên đường đều là do Bách Nhĩ mang y theo.

Có lẽ là một canh giờ, có lẽ là hai canh giờ, cũng không ai biết đã qua bao lâu, ngay khi năm vầng trăng theo thứ tự hạ xuống phía Tây, Bách Nhĩ xé nước mà lên, linh hoạt leo lên vách đá, bước đi cho tới khi đến nơi có gốc cây mật quả màu trắng ngà. Ở cách chỗ mật quả không xa, chính là ổ của loài cú. Kỳ đang muốn cảnh báo, con cú kia đã tung cái cánh to bay ra, nhưng lần này lại có đến những hai con. Kỳ cực kỳ sợ hãi, hận không thể mọc cánh bay lên, đáng tiếc y là sư tử, là hình thú như tên Đồ ngu ngốc kia, dù có muốn nhào tới, dù là hình thú hay hình người cũng chỉ đành chậm chạp di chuyển qua. Tát còn ở dưới vách núi, ngoài tầm tay với. Chỉ có Kinh đang cố gắng vỗ bốn cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới cứu.

Thế nhưng điều làm cho bọn họ giật mình là, Bách Nhĩ không hề né tránh con cú vươn móng vuốt về phía y, mà ngược lại vươn tay, dùng tốc độ sét đánh bắt lấy móng vuốt của nó, ném mạnh nó vào vách núi. Tiếng kêu thê lương vang lên, con thú với hình thể không kém hơn thú nhân cứ như vậy bị đánh đến chết. Nó bị ném tới trước mặt Kỳ, con còn lại cũng rơi vào kết cục đáng thương đồng dạng. Kinh đang bay tới chợt ngừng lại, vừa khiếp sợ với sức lực to lớn của Bách Nhĩ, vừa sợ mình vô tình bay tới mà rơi vào kết cục đồng dạng.

Sau đó chỉ thấy trên vách đá dựng đứng, người kia đưa tay thong thả hái từng trái, từng trái mật quả trên cây… Kinh đang nghĩ y hái nhiều như vậy thì bỏ vào đâu, thì thấy tay Bách Nhĩ buông xuống, cơ thể lảo đảo. Kinh hoảng sợ, chưa kịp suy nghĩ đã bay qua, vừa lúc đón được người rơi xuống.


112. Mang thai thú con

Lúc Bách Nhĩ tỉnh lại đã ở trong nhà đá, bên cạnh là ánh mắt sưng đỏ của Tiểu Cổ và Tiểu Mục, còn có những thú nhân khác. Ngoại trừ Cổ, ánh mắt những người khác nhìn y đều có chút kỳ lạ, như là bi thương lại như là vui mừng. Y hoảng hốt trong chốc lát, mới nhớ tới chuyện đã xảy ra, ánh mắt đờ đẫn một lúc, sau đó mới chậm rãi trở mình ngồi dậy.

“Sao các ngươi đều ở đây?” Y thấp giọng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, đối với chuyện của Đồ và việc mình ngất xỉu đều không đề cập tới.

“A mạt.” Tiểu Cổ cùng Tiểu Mục mỗi đứa một bên vội vàng đỡ y dậy, động tác rất cẩn thận.

“Bách Nhĩ, ngươi… ngươi phải bảo trọng thân thể. Tuy Đồ không còn nữa, thế nhưng trong bụng ngươi…” Nói chuyện là Duẫn, thế nhưng lúc này ngay cả Duẫn vẫn luôn trầm ổn cũng không có cách nói hết lời. Tuy loại chuyện này để á thú nói sẽ tốt hơn, nhưng mấy á thú kia vừa rồi vẫn khóc không ngừng, vì sợ gợi lên thương tâm trong lòng Bách Nhĩ, nên mới đuổi họ đi.

“Ta không sao, các ngươi đều về đi.” Bách Nhĩ thản nhiên nói.

Những người khác thấy y như vậy, đều không rõ trong lòng y nghĩ gì, nhưng có chuyện lại không thể không nói ra, mặc dù đối với một á thú mới mất đi bạn đời mà nói, nó cũng chẳng thể xem là một chuyện tốt được. Sau đó bọn họ không khỏi nhớ tới người bạn đời và đứa con bị sảy kia của Bách Nhĩ, không ngờ cách một thời gian dài lại phát sinh chuyện tương tự như vậy, trong lòng đều không khỏi cảm thấy sầu thảm.

“Bách Nhĩ, trong bụng ngươi có thú con. Vu trưởng nói, nếu ngươi còn hành hạ mình như tối qua, đứa nhỏ sẽ không giữ được.” Cuối cùng vẫn là Nặc mở miệng, kiên trì một hơi nói hết ra.

Bách Nhĩ sửng sốt một lát, ánh mắt mờ mịt “Ngươi nói cái gì?”

Các thú nhân còn tưởng rằng y không có cách nào chấp nhận sự thật này, nên đều trầm mặc, Cổ ấp úng mở miệng “A mạt, sáng Kinh đem người về, là vu trưởng cho người uống thuốc, không thì… không thì thú con trong bụng người sẽ không còn nữa.”

Bách Nhĩ lấy lại tinh thần, rốt cuộc hiểu rõ ý của họ, y rũ mắt xuống, như lâm vào trong trầm tư, không có ai phát hiện tay y đặt dưới tấm da thú đang run nhè nhẹ. Một hồi lâu, y mới ngước mắt lên, vẫn là câu nói kia “Ta không sao, các ngươi đều về đi.”

Các thú nhân cũng không giỏi an ủi, cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không phải là cách, Bách Nhĩ lại kiên trì như vậy, cuối cùng họ dặn Tiểu Cổ vài câu, sau đó Duẫn gọi Tiểu Mục qua, ai về nhà nấy. Có điều vẫn để lại hai người ở dưới nhà, ngừa có chuyện gì, tùy lúc có thể ứng phó.

“Sao con còn chưa đi?” Bách Nhĩ nhìn Tiểu Cổ ngồi bên cạnh mình, hỏi.

“A mạt…” Cổ bị hỏi thì giật mình, nó nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bách Nhĩ, cố nén sợ hãi cuồn cuộn trong lòng, nó òa khóc, nhào vào lòng y, khóc lớn “A mạt, a phụ đã không còn, người đừng bỏ con…”

Bách Nhĩ cứng người lại, cười khổ, đưa tay xoa đầu nó “Nghĩ bậy gì chứ? Con là con ta, sao ta lại bỏ con được.” Nói tới đây, mắt y nhìn ra cửa sổ, thong thả lại kiên định nói “A phụ của con cũng không phải là không còn.”

“Nhưng mà…” Cổ ứa nước mắt, ngẩng đầu, khó hiểu. Nếu a phụ còn sống, sao a mạt lại thương tâm như vậy?

“Tối qua chúng ta xuống dưới núi đi tìm, dưới sông, bên bờ sông cũng tìm qua, nhưng không tìm thấy a phụ của con, không tìm thấy thì chính là còn sống.” Bách Nhĩ thấp giọng giải thích “Cổ, ta sẽ tìm a phụ của con trở về.” Tìm trở về rồi, trước tiên sẽ đánh cho một trận thật mạnh, để hắn hiểu rõ cái gì mới là quan trọng nhất, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

“Con cùng a mạt đi tìm.” Cổ rất tin tưởng Bách Nhĩ, nó chưa bao giờ nghi ngờ lời y nói hết, vì thế nó lập tức lại trở nên vui mừng.

“Ừ.” Khóe môi Bách Nhĩ khẽ cong, miễn cưỡng vẽ ra một biểu tình xem như là cười. Tay vỗ về đầu Cổ, thật lâu cũng không nói gì.

Sau mấy ngày, công tác tìm kiếm dưới sự chủ trì của Tát vẫn đang tiến hành, vì cơ thể xảy ra vấn đề, nên Bách Nhĩ không thể tham dự. Y ở trong phòng nằm vài ngày, người bên ngoài mỗi lần đến thăm y đều thấy sắc mặt bình thản của y, cũng không hề có chút thương tâm, nên họ cũng dần dần yên lòng, chỉ là khó tránh khỏi có chút bất bình thay cho Đồ. Dù sao họ cũng đều biết, vì Bách Nhĩ, Đồ mới đi hái loại mật quả kia. Không ai biết, mỗi đêm Bách Nhĩ đều giật mình tỉnh giấc, sau đó là một đêm thức trắng.

Bách Nhĩ vẫn nghĩ, nếu không phải mình quá nghiêm khắc với Đồ, nếu mình không yêu cầu hắn luyện ra khí cơ, nếu một đêm trước mình không cự tuyệt hắn cầu hoan, có phải sẽ không xảy ra chuyện này không. Hoặc là, trước lúc Đồ rời đi, chỉ cần đồng ý lời cầu xin của hắn, hoặc là hôn hắn, có lẽ hắn sẽ không thất vọng rời đi, cố chấp tìm kiếm mật quả để đổi lại sự vui vẻ của mình. Thậm chí, nếu ngay từ ngày đầu không dạy bọn họ luyện nội công, như vậy có lẽ thú nhân kia còn có thể đứng bên cạnh y, thỉnh thoảng hóa thành con thú trắng làm nũng với y, đau lòng liếm lên vết thương cho y… Áy náy, tự trách, bi thương, còn có nhớ nhung xen lẫn tạo thành một lưỡi dao sắc bén ở bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào cũng đâm vào tim y, nhắc nhở y vị trí của thú nhân kia ở trong lòng mình.

Mấy ngày liền, Bách Nhĩ hầu như nhớ lại từng ly từng tí những ngày sống chung với Đồ, từ khi mới tới đây, khi ở sơn động, thú nhân trẻ tuổi xấu xa kia hò hét đòi khiêu chiến với y, đến khi hắn tự tin nói muốn hợp tác và bảo vệ bọn y, còn khi ở trong thung lũng, quấn lấy y học thổi lá, học chèo bè, cùng với sau này không tự nhiên nói muốn làm bạn đời của y… Ngay cả lần đầu gặp mặt bị y xem nhẹ, giờ hồi tưởng lại cũng xuất hiện rõ mồn một trong đầu. Có thể nói, Đồ là thú nhân đầu tiên giao tiếp cùng y khi y tới dị thế này, dù cho đó chỉ là vài câu nhắc nhở đơn giản.

Thỉnh thoảng nghĩ tới chỗ thú vị, y sẽ nhịn không được mà nở nụ cười, tuy rất nhanh sau đó sẽ biến mất. Có lẽ là bị việc này phân tâm, nên đối với chuyện mang thai, lại không tạo thành đả kích quá lớn đối với y, mà y gần như bình tĩnh tiếp nhận sự thật trong bụng mình có thêm mấy khối thịt.

Không sai, là mấy khối. Hôm ấy, sau khi mọi người đều đi ra ngoài, y đã cẩn thận dùng chân khí kiểm tra qua Vĩ Lư, y phát hiện ở đó xuất hiện ba dấu hiện sinh mệnh chỉ lớn cỡ ngón cái khiến y sinh lòng gần gũi. Sau đó… không có cái gì sau đó cả, ngoại trừ dùng chân khí nuôi dưỡng để chúng ổn định, chờ tới khi sinh ra, còn có thể thế nào đây? Điều này có thể nói là ngoài ý muốn của y, nhưng cũng không hoàn toàn là thật sự ngoài ý muốn, chung quy sau khi kết hợp với Đồ, khả năng này liền tồn tại, chỉ là trước đó y vẫn tránh suy nghĩ tới mà thôi. Hiện nay muốn hay không đã không còn quan trọng nữa. Đó là Đồ để lại cho y, dù thế nào cũng phải giữ lấy, nếu không đợi hắn trở về, không biết lại khóc thành bộ dáng gì nữa, giống như lần trước y luyện công xảy ra vấn đề vậy.

Bách Nhĩ ở trong phòng vài ngày, sau khi xác định không có vấn đề gì, y mới mở cửa ra. Mà người y gặp đầu tiên lại là Cát vu, cái lão già đã từng hận không thể đưa y vào chỗ chết.

“Không phải vì ngươi.” Cát vu xa cách nói, ngồi ở chỗ kia, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Bách Nhĩ đương nhiên sẽ không để ý, y nói cảm ơn xong liền xoay người rời đi, trong phút chốc chân bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy sau lưng truyền tới giọng nói của Cát vu “A phụ nó là dũng sĩ, về sau nó cũng sẽ là dũng sĩ.”

Bước chân của Bách Nhĩ dừng lại, sau đó y ngạo nghễ nói “Đương nhiên.” Nói xong, thì cất bước đi. Mấy ngày qua, vì chúng, y đã lãng phí không ít thời gian, sau này đương nhiên sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe, không để giẫm lên vết xe đổ kia nữa. Bởi vì y biết, y lãng phí thêm một ngày, a phụ của chúng sẽ phải chịu khổ thêm một ngày.

Những người ở lại thấy y đã khỏe, đều vui mừng qua chào hỏi, Bách Nhĩ vội vàng đáp cho qua, rồi tìm Nặc đang giúp Lão Thác làm cung tên, nói “Giúp ta triệu tập vài người, ta muốn đi tìm Đồ.”

Nặc sửng sốt một lát, cũng không hỏi nhiều, lập tức hóa thành hình thú chạy ra ngoài. Không bao lâu liền tìm tới năm thú nhân, là rút ra từ năm nhóm ở lại trong bộ lạc, lần lượt là Phong, Kỳ, Hạ, Tiềm, Ân. Ngoại trừ Kỳ và Hạ là người cũ ra, thì Phong hành động nhanh nhẹn, qua lại không tiếng động, Tiềm có khả năng dự đoán thời tiết, Ân có thể biết được tai họa sắp tới, không có nhóm nào tốt hơn những người này gộp lại. Không ngờ trong thời gian ngắn, Nặc lại nghĩ sự tình chu toàn như vậy, trong lòng Bách Nhĩ cảm kích, khẽ gật đầu với gã, sau đó mang theo người, nhanh chóng rời đi.

Vừa đi ra cổng thạch viện, mé bên đột nhiên lao ra một người, chửi lớn về phía Bách Nhĩ “Ngươi chính là kẻ xui xẻo, ngươi đã hại chết bạn đời và hài tử trước kia, bây giờ ngươi còn hại cả Đồ. Ngươi còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa? Sao ngươi không đi chết đi…” Trừ Na Nông ra, không có ai khác. Không biết y ở chỗ này chờ bao lâu, rốt cuộc cũng chờ được tới khi Bách Nhĩ xuất hiện, trong giọng nói như mang theo phẫn nộ, lại như mang theo sung sướng khi có kẻ gặp họa. Những người khác nghe thấy đều nhíu mày lại, Kỳ và Hạ muốn kéo y ra, Bách Nhĩ lại nhanh hơn họ, tung ra một cước, đạp người kia bay ra xa mấy trượng, sau đó rơi xuống đất, không ngừng phun ra máu tươi.

“Không được cứu y.” Giọng điệu của Bách Nhĩ lạnh lùng ra lệnh, nói xong, y không thèm nhìn cái kẻ đang hấp hối trên mặt đất, lập tức đi tới bờ sông.

Các thú nhân nhìn nhau một lát, cũng không nói gì, liền theo sát sau Bách Nhĩ. Nếu nói trong lòng họ còn có chút trân trọng với á thú, thì Na Nông lại tuyệt đối không nằm trong đó. Bởi vì những lời y nói với Đồ và Bách Nhĩ, hầu hết mọi người đều biết, bạn đời của y cũng biết, vì thế đã tức giận rất lâu, mà y lại chẳng có một chút hối cải nào, mỗi ngày trang điểm cho thật đẹp, lượn lờ khắp nơi, cho rằng mình vẫn còn ở bộ lạc Hắc Hà, việc trong nhà lại không chạm một đầu ngón tay, bạn đời trở về ngay cả ngụm nước lạnh cũng không có. Đối với á thú như vậy, sau khi gặp qua vài á thú trong vùng đất ở đây, tin rằng rất ít thú nhân còn có thể chấp nhận được loại á thú như Na Nông. Còn vài người ái mộ, theo đuổi Na Nông trước kia, thấy y như bây giờ, đều không khỏi cảm thấy may mắn mình không có cưới về. Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện hôm nay, nếu y không chủ động nhào tới, với tính cách của Bách Nhĩ sao lại để trong lòng. Cho nên vài thú nhân kia chỉ có thể nhún vai, tuyệt đối sẽ không vì loại người này mà làm trái ý Bách Nhĩ.

Đằng đẵng một lần trăng tròn, Bách Nhĩ đều mang người tới chỗ xảy ra sự cố kia để tìm kiếm, gần như lật khắp núi rừng, sông suối lên, ngay cả những khe núi ẩn giấu ở bên trong, y cũng tự mình đi xuống kiểm tra, chỉ kém là không đào sâu ba thước thôi. Vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho mọi người, mỗi lần trở về, họ đều sẽ mang theo rất nhiều con mồi, cho nên không chỉ không ảnh hưởng đến sự phát triển của bộ lạc, ngược lại còn khiến cho rất nhiều người không cần đi săn nữa, nên họ đều chuyển sang xây sân viện ở mặt sau, còn cách tiền viện một cánh cửa, tối có thể khóa lại, để các á thú độc thân có thể dọn vào ở. Còn trong đoàn người của Kinh, sáu thú nhân kia có lẽ là bị mỉa mai, hoặc cảm thấy nơi này không tệ, không cần thiết đổi chỗ mới, nên cũng thiết thực, không nói hay làm ra những chuyện gì khác người nữa. Trên thực tế, phần lớn mọi người chỉ cần có thể ăn no bụng, có thể ngủ một giấc yên ổn liền thỏa mãn, về phần cùng ai, họ cũng không để ý, lại càng sẽ không có dã tâm quá lớn. Mà năm người Kinh bỏ ra không ít công sức đi tìm Đồ, tuy không tìm được người, cộng thêm cống hiến khác, còn có công cứu Bách Nhĩ, nên cũng không mất bao lâu liền được mọi người chấp nhận, chuyển cả nhóm vào trong thạch viện. Mà nơi trước kia họ ở, bởi vì nhà đá mát mẻ thông gió, nên tạm thời để làm nhà kho.

Tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy Đồ, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, bao gồm cả Tát. Thế nhưng Bách Nhĩ vẫn không muốn buông tay, chỉ cần không thấy thi thể của hắn, thì y sẽ không hết hi vọng. Ngày đó y tìm tới vài người cũ liên quan, nói ra chuyện đặt tên và chọn thủ lĩnh cho bộ lạc. Tên bộ lạc y không quan tâm, thế nhưng về thủ lĩnh, y có ý muốn để Tát đảm nhiệm.

“Ta muốn đi tới những nơi con sông chảy qua để tìm Đồ. Dù cho phải lật tung đại lục Vô Khôn này, ta cũng phải tìm cho ra hắn.” Đối với chuyện mọi người muốn y làm thủ lĩnh, Bách Nhĩ giải thích như vậy. Với y mà nói, ở nơi dị thế này, Đồ và Cổ là người nhà của y, mà y nặng lòng nhất cũng chính là họ. Bộ lạc đã phát triển đến bây giờ, có Tát và Duẫn Nặc ở đây, y căn bản không cần lo lắng. Còn chuyện Ưng tộc phương Nam, vừa vặn y có thể thừa dịp ra ngoài tìm kiếm để tìm hiểu về bọn họ. Trên thực tế, Kinh vẫn khiến y có chút kiêng kị, mà trong bộ lạc vô luận là xét về trí tuệ hay sức mạnh, người có thể ngăn được Kinh chỉ có Tát thôi.

Sau khi Đồ đi, Tát liền tiếp nhận những việc trong tay Đồ, danh tiếng đang tăng dần, sau khi nghe Bách Nhĩ giải thích xong, cũng không có người phản đối nữa. Tát thấy Bách Nhĩ đối với huynh đệ của mình như vậy, không phải như những á thú trước đây gã từng gặp, bạn đời vừa mới chết, không chỉ không bi thương, mà còn vội vã đi tìm bạn đời mới, trong lòng gã cảm kích vô cùng, dù cho gã chẳng có hứng thú gì với cái chức thủ lĩnh, nhưng vẫn tiếp nhận gánh nặng đó.

“Đặt tên bộ lạc là Bách Nhĩ đi.” Tát mở miệng, thấy Bách Nhĩ hơi bất ngờ, gã giải thích “Khi người của chúng ta đi ra ngoài, dùng tên này, nếu Đồ nghe thấy, hắn sẽ tự tìm tới.” Gã không nói là, nếu không có Bách Nhĩ sao lại có bộ lạc này.

Những người khác đều đồng ý, khóe mắt Bách Nhĩ cay cay, không khỏi hơi ngẩng đầu lên, từ sau khi Đồ rời đi, đôi môi y lần đầu tiên lộ ra mỉm cười từ đáy lòng.

“Được, vậy gọi là bộ lạc Bách Nhĩ đi.”

Ngày kế, Bách Nhĩ mang theo Cổ, cùng với năm thú nhân vẫn đi theo y, ngồi trên bè trúc, xuôi dòng đi xuống.

 

113. Ta tên là Bách Nhĩ

Lúc Đồ tỉnh lại, xung quanh là một màu tối đen, bên tai có rất nhiều tiếng hít thở, hiển nhiên còn có những người khác, hơn nữa lại không ít, trong mũi lấp đầy mùi hôi thối của mồ hôi và nước tiểu trộn lẫn, khiến hắn xém nữa lại không thể thở nổi. Lưng dán lên mặt đất lạnh lẽo, ẩm ướt, rất không thoải mái, hắn vừa định ngồi dậy, liền cảm thấy cơn đau nhức từ bả vai và chân trái truyền đến, đồng thời còn có một chuỗi tiếng vang thanh thúy phát ra, giống như có thứ gì đó xuyên qua xương bả vai của hắn, vừa cử động liền đau tới mức khiến cơ thể run rẩy, thứ đó va chạm vào mặt đá dưới đất, phát ra âm thanh chói tai giữa không gian yên tĩnh. Hắn hít một hơi lạnh, lại nằm xuống, chỉ cảm thấy khắp cơ thể vì cử động nho nhỏ vừa rồi mà toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Ngươi tỉnh rồi?” Một giọng nói khàn khàn ở cách đó không xa truyền đến.

Đồ đang cố gắng mở to mắt ra, ý muốn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Sau đó không phụ kỳ vọng của hắn, rốt cuộc ở vị trí gần đỉnh đầu, hắn thấy được một chút ánh sáng trong suốt, mông lung, chắc là ánh trăng, xem ra hiện tại đang là ban đêm.

“Ngươi tên là gì?” Giọng nói kia không nghe thấy hắn trả lời, cũng không nổi giận, mà hỏi tiếp.

Ta tên là gì? Đồ sửng sốt một lát, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là hai chữ Bách Nhĩ, ngoại trừ hai chữ này, lại không có cái gì khác, vì thế hắn theo bản năng trả lời “Bách Nhĩ.” Không biết vì sao, khi nói ra hai chữ này, khóe môi hắn lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, có cảm giác ấm áp chảy qua trong lòng.

Người nói chuyện với hắn tựa hồ sửng sốt một lát, mới nói tiếp “Ngươi không phải thú nhân sao? Sao lại lấy tên của á thú?”

Đồ thở ra một hơi, nghĩ một lát, nhưng cũng không thể nhớ ra cái gì, vì thế hắn hừ một tiếng, nâng mình, sờ soạng bên cạnh xem có cái gì có thể dựa vào không, sau đó liền xê dịch qua, nửa ngồi tựa vào chỗ xem như là khô ráo kia, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, nên miễn cưỡng có thể nhịn cơn đau, làm hết một loạt động tác bình thường không có gì đơn giản hơn này, có điều sau khi hoàn thành, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân hắn giống như đội mưa vậy.

“Ai quy định tên này nhất định phải là á thú mới được lấy?” Chờ khi hô hấp ổn định lại, hắn mới mất hứng nói.

Người kia bị hỏi thì á khẩu, vì thế lại hỏi ngược lại “Vậy ngươi là người bộ lạc nào? Sao lại rơi vào tay Bối Mẫu?”

“Ta…” Đồ dừng một lát, cảm thấy đầu hơi đau, nhịn không được mà khó chịu nói “Sao ngươi hỏi nhiều vậy.” Hắn là người bộ lạc nào… Sao hắn không nhớ ra được? Đây là đâu? Sao hắn lại ở trong này? Từng nghi vấn lần lượt dâng lên, khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra. May mà cái người bị hắn mắng cũng không để ý giọng điệu của hắn không tốt, mà lên tiếng tiếp, giải cứu hắn ra.

“Bởi vì bọn họ đều không nói chuyện với ta, ngươi biết không, trước kia ta thích nói chuyện nhất, không có ai nói chuyện, so với ban ngày kéo dây thừng, làm khổ sai còn khó chịu hơn, ta nghẹn tới sắp phát điên rồi.” Người kia cười ha ha, có chút tự giễu, có chút chua xót.

“Đây là đâu?” Đồ nghe thấy, trong lòng có chút buồn bực, vì thế hắn hỏi.

“Ngươi không biết nơi này? Vậy sao ngươi lại tới đây?” Người kia tựa hồ rất kinh ngạc, hoặc là nói chỉ đơn thuần kinh ngạc thế thôi, bởi vì y không đợi Đồ trả lời, đã nói tiếp “Ở đây là bộ lạc Bối Mẫu.”

“Bối Mẫu là cái gì?” Đồ cảm thấy mình chưa từng nghe qua cái tên này, hắn vừa hỏi vừa chịu đựng đau nhức trên bả vai, cúi người, mò tới chân trái, phát hiện là bị gãy xương rồi, suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi “Có gậy và dây da thú không?”

“Có gậy và da thú, nhưng không có dây.” Người kia đang muốn nói Bối Mẫu là cái gì, thì lại nghe thấy hắn hỏi câu sau, vội vàng đáp, sau đó là tiếng leng keng thanh thúy vang lên, trong chốc lát có cái gì đó đặt bên tay của Đồ “Ngươi muốn làm gì?”

“Băng bó chân, chân ta bị gãy rồi.” Đồ sờ cái gậy kia, phát hiện nó to cỡ cánh tay, chiều dài cũng tương tự, da thú rất rộng, giống như là dùng để vây quanh hông vậy. Khi hắn đang muốn xé tấm da thú kia thành từng sợi dây nhỏ, thì mới phát hiện trong tay phải của mình còn nắm một thứ, mở ra, một hương vị trong veo lập tức xông vào mũi, lòng bàn tay tựa hồ bị ghìm chặt lại, tạo thành một vết rất sâu, hiển nhiên hắn đã nắm thứ này trong tay thời gian không ngắn.

“Thứ ngươi cầm có gì tốt không? Nhiều người như vậy cũng không cạy ra được.” Người kia cũng ngửi thấy mùi vị của nó, không khỏi khịt khịt mũi, tò mò hỏi.

“Mật quả.” Đồ trầm giọng nói, lúc nói ra, hắn chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó xoẹt qua, nhanh tới mức khiến hắn không kịp bắt giữ, mơ hồ cảm thấy như mình đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng, làm cho hắn trầm mặc đi.

Người kia a một tiếng, có chút thất vọng. Tuy mật quả là thứ rất ngon, cũng không dễ tìm, nhưng còn chưa quý giá tới mức sau khi hôn mê vẫn nắm chặt lấy, không nỡ buông ra.

Đồ sửng sốt trong chốc lát, mới thật cẩn thận đặt mật quả qua chỗ bên cạnh, sau đó dùng tay và răng xé da thú.

“Đáng tiếc hiện tại ngươi không thể hóa thành hình thú, không thì đã có thể trực tiếp cắn đứt chân rồi.” Người kia thở dài nói, trong giọng nói mang theo chút thương hại.

“Nói cho ta nghe Bối Mẫu là cái gì đi.” Đối với đối phương mà nói, Đồ không có ý muốn giải thích, bởi vì hắn chỉ theo bản năng cảm thấy nên làm như vậy thôi, tựa hồ chỉ cần nối lại cái chân bị gãy này, sau đó cột chặt lại như vậy, về sau liền sẽ lành lại.

“Ngươi không biết cả Bối Mẫu?” Người kia thở dài vì sự thiển cận của Đồ, có điều y hiển nhiên rất tình nguyện khi có cơ hội nói chuyện như vậy, điều quan trọng là còn có người lắng nghe nữa “Bối Mẫu là một bộ lạc sống ở bờ biển, toàn bộ đều là á thú.”

Rắc một tiếng, gậy gỗ bị bẻ thành hai nửa. Lần ra sức này đau tới mức hồi lâu Đồ mới hít thở lại bình thường được, hắn đành ngồi tựa ở đó vừa thở, vừa tiếp tục nghe người kia nói chuyện.

“Nói là á thú, thật ra cũng không phải là hoàn toàn, bởi vì bọn họ có thể hóa thành hình thú… chính là một con sò rất lớn. Có điều mỗi người bọn họ đều rất đẹp, nhất là tộc trưởng của bọn họ.” Nói tới đây, giọng nói của y có chút sa sút “Ngươi nhất định không thể nhìn thấy á thú nào đẹp như họ ở nơi khác đâu. Nhưng ngươi cũng nhất định chưa thấy á thú nào đáng sợ, độc ác như họ.”

“Có rất nhiều thú nhân đều muốn mang một Bối Mẫu trở về làm bạn đời. Ta cũng vậy, có lẽ ngươi cũng là…” Người kia lại cười ha ha hai tiếng, tự giễu và chua xót như lúc trước vậy.

“Ta không phải.” Đồ lập tức theo bản năng phản bác, sau khi nói xong ngay cả chính hắn cũng sửng sốt. Hắn mơ hồ cảm thấy mình là muốn tìm một á thú đẹp nhất, nhưng như vậy tại sao lại không phải?

“Dù ngươi không phải thế, ngươi vẫn rơi xuống đây.” Người kia cười hì một tiếng “Thú nhân muốn tới đây cưới Bối Mẫu vĩnh viễn không thể về được bộ lạc của mình. Ngươi xem, toàn bộ chúng ta bị nhốt ở đây, trên vai xỏ sợi dây kỳ lạ màu đen, không thể hóa thành hình thú, cũng ăn không đủ no bụng, còn phải giúp bọn họ xây nhà ở, xây tường rất cao, rất lớn… sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ mệt chết, đói chết ở trong này.”

“Nhiều thú nhân như vậy, ngay cả á thú cũng đánh không lại à? Sao lại để bọn họ bắt tới đây?” Lúc này cơn đau đớn của Đồ dịu đi, hắn liền cúi lưng, bắt đầu sờ soạng, suy nghĩ nối xương chân lại cho tốt.

“Ngươi đến đây như thế nào?” Đúng lúc này, một giọng nói khác nghe khẩu âm khá kỳ lạ, chen vào, giọng nói của gã cũng đồng dạng khô khốc, khàn khàn, không biết là đói hay là khát.

“Ta không biết.” Đồ cắn chặt răng, vừa đáp vừa dùng sức trên tay, chậm rãi nắn xương về đúng vị trí, sau đó nẹp lại.

“Chúng ta giống ngươi, cũng không biết. Đừng quấy rầy người khác ngủ nữa, mai còn phải làm việc đấy!” Người kia đột nhiên lên tiếng hừ lạnh, sau đó là âm thanh trở mình, liền không nói gì thêm.

Lúc này, mồ hôi lạnh trên người Đồ rơi từng giọt lớn đi xuống, hoàn toàn không còn tâm tư đi để ý chuyện đối phương khó chịu. Hắn phải dựa vào sức nói chuyện để nối tiếp xương cốt, nếu không, tiếp theo e rằng không còn sức lực nữa.

Người ban đầu lên tiếng kia lúc này tới gần Đồ, nhỏ giọng nói “Hắn tên là Long, tới trước cả ta. Chuyện gì cũng biết, tuy tính tình không tốt, nhưng chỉ cần ngươi không chọc hắn, thì sẽ không có chuyện gì.”

Không nghe được Đồ trả lời, y lại tiếp tục nói “Lúc chúng ta đi tới bộ lạc Bối Mẫu, rất nhiều người còn chưa kịp làm gì đã ngất đi rồi. Khi tỉnh lại liền ở đây, giống như ngươi vậy, trên vai bị xuyên sợi dây màu đen kỳ lạ, không thể hóa thành hình thú, cũng không thể chạy thoát. Có điều ngươi thảm hơn, còn bị gãy chân, có phải ngươi đã làm gì với họ không?”

Làm cái gì? Sao ta biết mình đã làm cái gì? Đồ dùng gậy gỗ và da thú cột cái chân bị gãy, trong lòng nói thầm, đồng thời còn có tiếng rột rột phát ra từ bụng hắn. Sau đó hắn mới phát hiện mình đã đói lả rồi.

Người kia nghe thấy, lực chú ý lập tức bị rời đi “Ngươi hôn mê vài ngày, cũng chưa ăn cái gì, khó trách lại đói. May mà trong tay ngươi còn có mật quả đấy.”

Nghe y nhắc nhở, Đồ mới nhớ tới mật quả, đưa tay cầm lấy, vuốt ve trong tay thật lâu, dù cho nước miếng tiết ra, cuối cùng hắn vẫn đè nén không cho mình cắn xuống. Hắn cảm thấy mật quả này rất quan trọng, không thể ăn luôn như vậy được.

“Sao ngươi không ăn?” Người kia tò mò hỏi.

“Không thể ăn.” Đồ ưm một tiếng, rầu rĩ đáp, sau đó hắn cẩn thận đặt cái chân mới nối xong, tránh không để người khác đụng vào, rồi mới tựa lên tường, nghỉ ngơi.

Nghe thấy câu nói đó, người kia đột nhiên trầm mặc. Qua một hồi lâu, vào thời điểm vì nhẫn nại cơn đói khát mà Đồ muốn lịm đi, thì lại nghe y nói “Không ăn cũng tốt.”

Đồ chợt mở to mắt, có chút cảnh giác nhìn về phía truyền tới giọng nói, hắn thấp giọng cảnh cáo “Đừng có nghĩ tới chuyện đụng vào nó.”

Người kia lại như không nghe ra sự đề phòng trong giọng nói của hắn, mà xích lại gần hơn, sau đó dùng âm thanh chỉ đủ hai người có thể nghe, thần bí nói vào tai Đồ “Nhớ kỹ, lần sau có đói cũng không được để mình ăn no.”

“Tại sao?” Đồ không quen người khác dựa vào hắn gần như vậy, muốn xích ra nhưng lại lười động, bởi vì việc nối xương lúc nãy đã hao hết sức lực của hắn.

“Cũng đừng để mình bị Bối Mẫu coi trọng.” Người kia không đáp, tiếp tục nói, sau đó tự nhủ “Từ lúc chân ngươi bị gãy, sao họ có thể coi trọng ngươi được chứ.”

“Không phải các ngươi muốn Bối Mẫu làm bạn đời sao?” Đồ hỏi lại, bị y ảnh hưởng, hắn cũng đè giọng mình xuống cực thấp. Đương nhiên, trong lòng không khỏi hoài nghi là đối phương không muốn có nhiều đối thủ cạnh tranh, trong mắt hắn, nếu như được Bối Mẫu coi trọng, không chỉ có thể thoát ly tình cảnh hiện tại, còn có thể cưới được á thú đẹp làm bạn đời, như vậy thế nào cũng thấy rất lời, tuy hắn không có tâm tư này, nhưng vẫn rất phản cảm với việc người khác xem hắn thành kẻ ngốc.

“Trước kia là không biết, đương nhiên muốn á thú đẹp làm bạn đời, thế nhưng hiện tại… Tóm lại, ngươi nghe theo ta là được rồi.” Trong giọng nói của người kia có cảm giác như không biết phải nói làm sao.

Đồ không lên tiếng trả lời, sờ trái mật quả kia, từ từ bình tĩnh lại. Người kia đợi thật lâu vẫn không nghe hắn đáp, đại khái cũng mệt rồi, nên y nghiêng người nằm xuống, thoáng chốc liền truyền tới tiếng ngáy mệt mỏi.

Đồ không nằm, cứ ngồi như vậy, chóp mũi vấn vương mùi mật quả, chẳng qua bao lâu cũng chìm vào mơ màng, giữa lúc nửa tỉnh nửa ngủ, tựa hồ thấy được ai đó dưới ánh chiều tà mỉm cười với hắn, khiến trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc hạnh phúc. Sau khi bừng tỉnh, đối mặt là một căn phòng tối đen và hôi thối, cùng với tiếng ngáy liên tục, một cảm giác bi thương và nhớ nhung khó hiểu chợt ùa tới, khiến hắn không nắm bắt được, thậm chí ngay cả trong mộng cũng không nhớ nổi.

114. Đừng ăn quá nhiều

Sáng sớm hôm sau, mặt trăng chưa hạ xuống, liền nghe thấy rầm một tiếng ở cửa, ánh trăng lạnh lẽo từ nơi phát ra tiếng động kia rọi vào, hình thành một chùm tia sáng. Đồ vốn ngủ không sâu, chợt mở mắt ra, hắn phát hiện hóa ra bọn họ ở dưới lòng đất, ở cái cửa kia có một chiếc thang đá xéo xuống.

Một bóng người thật dài từ trên nhìn xuống, nhưng không có ai xuống đây, chỉ thấy bóng người kia vung một thứ nhỏ dài trong tay, phát ra tiếng vút nhẹ, sau đó là tiếng quát lớn “Dậy đi! Dậy đi! Bọn quỷ lười biếng các ngươi.”

Không đợi giọng nói kia kêu lần thứ hai, liền nghe thấy tiếng leng keng giòn giã vang lên, những bóng người lay động ở trong địa lao vốn tràn đầy tiếng ngáy, một đám gầy yếu, còng người xuống chậm chạp đi về phía cửa địa lao, giống như những cái xác không hồn.

“Nhanh lên, ngươi cũng đi đi, lát nữa họ sẽ xuống dưới kiểm tra, nếu thấy ngươi tỉnh rồi mà không đi, thì sẽ bị đánh chết đó.” Đồ bị đá khẽ một cái, là người tối qua nói chuyện với hắn cả buổi. Y vừa nói vừa đưa cho hắn một cây gậy gỗ “Cho ngươi này, dùng mà chống đi.”

Đồ nhận lấy, sờ soạng phía sau thật lâu, nhét mật quả vào một chỗ bí ẩn ở góc tường, rồi mới cố gắng đứng dậy. Mà động tác này liền khiến hắn cảm thấy dây xích lạnh như băng, nặng nề trên vai đã kéo miệng vết thương còn non xuống, đau tới mức làm cho hắn phải hít một hơi lạnh, khó khăn lắm mới kiềm chế không cho mình ngã trở lại.

Những người kia tựa hồ đã quen, động tác tuy chậm, nhưng không có đau tới cả người run rẩy như hắn, cuối cùng có một kẻ chạy xuống dưới thang đá. Đồ cắn chặt răng, chống gậy đi lên theo, chỉ là mỗi một bước đi đều giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào thịt vào xương của hắn, mồ hôi lạnh rơi từng giọt lớn từng giọt lớn xuống, khoảng cách ngắn ngủi giờ lại giống như phải đi cả trăm ngàn năm vậy. Tới khi hắn vất vả trèo lên bậc đá, còn chưa kịp thấy rõ tình huống chung quanh, đã bị một người đạp xuống mặt đất.

“Phế vật!” Tiếng mắng khinh miệt truyền vào trong đầu óc trống rỗng của Đồ vì té ngã mà dẫn theo đau đớn từ vai và chân, một cơn giận dữ từ trong lồng ngực ùa lên, chỉ là hắn còn chưa kịp quay đầu nhìn kẻ mắng mình, thì trên lưng đã bị quất một roi tàn nhẫn, đau rát khiến cơ lưng hắn bất giác co lại, bởi vì tức giận mà sức lực tập hợp để đứng dậy cứ như thế tan biến.

“Còn không mau đứng lên! Đừng có giả chết!” Người kia lại mắng, theo tiếng mắng, lại là mấy tiếng quất roi, đánh cho tới khi hắn bò dậy không nổi.

Đúng lúc này, một người quay trở lại, vừa cầu xin vừa đỡ Đồ dậy “A Mô, A Mô, đừng đánh, đừng đánh… Chân hắn bị gãy, không phải cố ý chậm chạp như vậy đâu.” Chính là người đã nói chuyện cùng Đồ.

“Hóa ra là hắn, rốt cuộc đã tỉnh?” Người được gọi là A Mô nghe thấy, ngược lại không đánh nữa, chỉ lạnh lùng, khinh thường mắng một câu phế vật, sau đó bỏ lại câu “Nhanh lên!” Rồi liền đi.

Có người đỡ, Đồ mới đứng lên được, đôi mắt hắn căm hận nhìn bóng dáng có mái tóc dài đến eo kia, hàm răng cắn chặt lại với nhau, nhưng không nói một câu nào, chỉ là sự giận dữ và căm hận trong mắt hắn đã nói rõ tâm tư của hắn.

“Mau thu ánh mắt đó của ngươi lại đi, bị nhìn thấy, thì chỉ có ngươi chịu khổ thôi.” Người kia dìu hắn lên, vội vàng nhắc nhở.

Lúc này Đồ mới dừng cái nhìn ở trên người thú nhân trước mặt, hắn thấy đối phương cao cỡ mình, trên xương bả vai cũng có một sợi xích đen xuyên qua, sợi xích đó rất dài, thòng trên mặt đất. Là một thú nhân rất anh tuấn, môi hơi dày, trên hai gò má có mấy cái chấm nhỏ màu nâu, tóc màu nâu đậm, rất gầy, hốc mắt hõm sâu, có thể nhìn thấy rõ từng cái xương sườn ở trước ngực, giống như chỉ là da bọc xương vậy. Thế nhưng dù vậy, trong đôi mắt cùng màu tóc kia vẫn chứa đầy chân thành và chất phác.

“Ngươi tên là gì?” Đồ mở miệng hỏi. Tối qua tâm tình hắn hỗn loạn, căn bản không nghĩ tới chuyện hỏi đối phương.

“Nguyên. Ta tên là Nguyên, ta là thú nhân Dịch Vĩ tộc, chúng ta mau đi đi, chậm chạp là sẽ bị đánh tiếp đó.” Ở tình cảnh như vậy, mà thú nhân kia còn có thể lộ ra nụ cười chất phác, vừa nói vừa đỡ Đồ đi tới chỗ cách đó không xa “Mới đầu đều như thế đó, có thứ quỷ này xuyên qua bả vai, đau tới mức có thể lấy mạng người luôn, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi. Sau khi quen, một lần còn có thể khiêng mấy tảng đá lận.”

Đồ không nói gì thêm, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn không nhớ tại sao mình lại rơi vào đây, có phải cũng như những người khác, là vì muốn lấy một Bối Mẫu về làm bạn đời không, thế nhưng hắn biết, không thể ở đây mãi được, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn, dù chạy trốn ra, hắn cũng không biết phải đi về đâu.

Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy cây cối cao lớn, thưa thớt xung quanh, phảng phất như chống trời vậy, ở dưới mặt đất tất cả đều là những tảng đá góc cạnh và cát, đi chân trần giẫm lên, cấn tới mức làm cho lòng bàn chân đau rát, cách đó không xa có một bức tường cao lớn đã xây được một nửa, cùng với vật liệu đá chất thành núi. Không khí không còn bẩn thỉu như ở trong địa lao, mà rất thoáng mát, trong đó xen lẫn mùi mặn tanh và ẩm ướt, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào đá. Hết thảy đều xa lạ, giống như trong quá khứ đã quên mất, hắn cũng chưa từng thấy cảnh tượng này.

Nguyên dẫn Đồ đi không được bao xa, nhìn tới đám đông dày đặc phía trước, phần lớn đều là thú nhân khôi ngô, trên người xuyên sợi xích màu đen, một phần nhỏ còn lại là á thú với mái tóc dài tới eo, cầm roi da rất dài, bên hông quấn tấm vải màu trắng mềm mại.

“Đó là Bối Mẫu, phải gọi là A Mô.” Nguyên thấp giọng dặn dò, khi một Bối Mẫu đảo mắt qua, y liền bước nhanh hơn.

Đồ chú ý thấy vài Bối Mẫu kia có thân hình cao to, eo nhỏ, mông vểnh, tóc dài mềm mại, trong ngũ quan tuấn tú mang theo nét xinh đẹp nói không nên lời, chỉ là trong ánh mắt lại lóe ra sự tàn nhẫn, độc ác. Hắn nhíu mày, trước mắt không hiểu sao lại hiện lên một đôi môi mỉm cười và ánh mắt ôn hòa, trong lòng hoảng sợ, hắn vội vàng thu ánh mắt lại, im lặng đi theo Nguyên xếp hàng ở sau một nhóm thú nhân.

Thức ăn lại rất phong phú, nhưng không giống với tưởng tượng của Đồ, không phải thịt nướng hay canh rau dại gì, mà là một thứ trông nhũn nhũn, màu trắng ngà, còn có trái cây màu đen, cũng có nước sạch. Cái thứ màu trắng ngà kia được cắt thành từng miếng, ngửi có mùi tanh, Đồ cầm một miếng, còn chưa ăn đã muốn nôn ra rồi. Có điều cái bụng ầm ĩ của hắn khiến hắn không thể không kiềm chế cảm giác này, buộc mình phải cắn một miếng, nhưng khi vào miệng, hắn lại phát hiện nó thơm ngon, trơn, mềm, không có đáng sợ như tưởng tượng. Hắn ăn hết một miếng, còn định đi lấy tiếp, thì bị Nguyên vẫn đi theo hắn ngăn lại. Nguyên nhét hắc quả vào trong tay hắn, rồi kéo hắn qua một bên.

“Lời tối qua ta nói với ngươi, ngươi quên rồi à?” Nguyên xem xét xung quanh, phát hiện không ai chú ý, mới hạ giọng cảnh cáo “Thứ đó ăn ngon, sau khi ăn xong sẽ khiến ngươi trắng trẻo, mập mạp, Bối Mẫu thích nhất như thế. Ngươi muốn được Bối Mẫu chọn, thì cứ cố mà ăn đi.”

Trực giác nói cho Đồ biết, mặc kệ được Bối Mẫu chọn có phải là chuyện tốt hay không, hắn đều tuyệt đối không thể để loại chuyện này phát sinh, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm. Cho nên dù bụng còn đói, hắn cũng không ăn tiếp, mà chỉ cắn trái đen đen kia. Hắc quả không có mùi vị gì cả, nhưng lại có nhiều nước và to, ăn xong cũng không cần uống nước nữa, có điều lại làm cho người ta cảm thấy cái món màu trắng ngà kia càng thêm thơm ngon, rất muốn ăn tiếp nữa.

“Ta thấy ngươi đói bụng vài ngày, không ăn nhiều chút là không được, mới lấy quả này cho ngươi. Sau này ngươi phải nhớ, thịt nghêu và hắc quả không được ăn chung với nhau, càng ăn sẽ càng muốn ăn thêm. Ăn thịt nghêu có thể uống nước, nhưng đừng uống nhiều, không có thời gian cho ngươi đi tiểu đâu.” Nguyên tiếp tục lải nhải.

Tuy Đồ vẫn không hiểu quá rõ, nhưng hắn có thể nhận ra đối phương không có ác ý, cho nên đều ghi tạc những gì y nói ở trong lòng. Ánh mắt hắn dừng ở đám thú nhân đứng trước thức ăn, phát hiện quả nhiên phần lớn thú nhân không khống chế được, một miếng thịt, rồi một trái hắc quả ăn không ngừng, chỉ có một số nhỏ thú nhân giống như lời Nguyên nói, cầm một miếng thịt nghêu, uống hai ngụm nước liền đi.

Trong chuyện ăn uống, mấy Bối Mẫu kia lại không tàn khốc như lúc nãy, mà là dung túng họ, mãi tới khi mặt trời đi lên, mới bắt đầu làm việc.

Nhiệm vụ của Đồ cùng Nguyên chủ yếu là khiêng đá từ núi đá qua chỗ tường đá, cho thú nhân khác xây tường. Trên người Đồ khắp nơi đều là thương thế, hắn lại chưa quen xuyên sợi xích qua xương vai, chỉ đi đường đã cảm thấy như là qua lại giữa ranh giới sống chết rồi, huống chi là khiêng đá, cho nên động tác của hắn chậm hơn người khác không chỉ một chút, và cũng vì thế mà ăn không ít roi. Mới đầu, hắn còn có sức lực trừng Bối Mẫu đánh hắn, đương nhiên là càng bị quất mạnh hơn, sau đó, hắn chết lặng đi, chỉ biết từng bước khiêng đá, té xuống liền ngọ nguậy đứng lên, dù cho roi hạ xuống lưng như mưa, dường như cũng không liên quan tới hắn. Khi nghỉ ngơi giữa trưa, trên người hắn đã không còn tìm thấy một chỗ nào lành lặn nữa.

Nguyên cầm hắc quả lại cho hắn, không lấy thịt nghêu.

Đồ im lặng nhận, không có nói cảm ơn. Nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn, trong tay cũng cầm một hắc quả, cắn. Có thể là quá mệt mỏi, nên y cũng không nói chuyện. Trái hắc quả không có mùi vị, bị răng cắn bể ra, làm dịu đi cổ họng khô khốc, Đồ vô thức đảo mắt qua từng thú nhân chết lặng, rồi sau đó ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại. Nguyên chú ý tới sự khác thường của hắn, cũng nhìn theo qua, phát hiện là vài thú nhân bộ dáng anh tuấn, khỏe mạnh, không có xỏ dây xích đen, cũng quấn một tấm vải trắng quanh hông như Bối Mẫu, đang đùa giỡn tán tỉnh với mấy Bối Mẫu đang cầm roi.

“Bọn họ chính là thú nhân bị Bối Mẫu vừa ý.” Y thấp giọng nói “Ngươi đừng xem bọn hắn hiện tại ra vẻ thế, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”

Đồ nhìn qua các thú nhân khác đang lộ ra biểu tình hâm mộ, hắn mới thu ánh mắt lại, hỏi  “Ngươi nói là làm bạn đời của Bối Mẫu không tốt, vậy bọn họ không biết sao? Còn có những người khác, nhìn qua giống như cũng đều rất muốn.”

“Ngươi nghĩ rằng ta hại ngươi…” Cho rằng hắn không tin, Nguyên cảm thấy mình bị vũ nhục, trên mặt hiện lên tức giận, đứng bật dậy, muốn tránh ra.

Đồ vội vàng đưa tay giữ chặt y, thấp giọng, mang theo ý xin lỗi nói “Ta không có ý đó, chỉ là ta không rõ thôi.” Hắn không nhớ được cái gì hết, ở nơi xa lạ lại tàn khốc này, chỉ có thú nhân bên cạnh là giúp hắn vô điều kiện, dù trong lòng hắn có hoài nghi, cũng không thể đắc tội với người này được.

Nguyên hiển nhiên là một người mềm lòng, thấy hắn vừa nói như vậy, cơn giận liền nhanh chóng tiêu tan, ngồi xuống chỗ cũ, nói “Ta cũng không lừa ngươi, nói thẳng cho ngươi biết, ở đây chỉ có người trong động chúng ta mới biết chuyện đó thôi, những người khác đều không biết, chúng ta cũng không dám nói với họ. Không thì, sợ là không ai trong chúng ta có thể sống được.” Thấy Đồ nghiêm túc lắng nghe, không có lộ ra sắc mặt hoài nghi, y mới vừa lòng.

“Là Long phát hiện.” Nguyên nhìn chung quanh, phát hiện người gần họ nhất cũng cách xa vài bước, mới đè thấp giọng, nói “Ngươi không thấy trên đùi Long thiếu một miếng thịt lớn sao?”

Đồ lắc đầu “Ta còn chưa thấy Long trông thế nào nữa.” Đương nhiên càng đừng nói tới trên cơ thể đối phương thiếu cái gì.

“Tối ngươi sẽ thấy.” Nguyên vỗ vai hắn, nói “Long vốn cũng là người được Bối Mẫu lựa chọn, giống như bọn họ.” Nói tới đây, y bĩu môi nhìn mấy tên thú nhân còn đang tán tỉnh Bối Mẫu “Lúc ấy chúng ta cũng rất hâm mộ hắn. Nhưng không bao lâu, hắn lại bị ném trở về, trên đùi thiếu một miếng thịt lớn, máu chảy không ngừng, hôn mê vài ngày như ngươi rồi mới tỉnh.”

Đồ biết tới đây là trọng điểm, hắn không khỏi dựng tai lên.

“Sau khi tỉnh lại, chúng ta mới biết miếng thịt đó là tự hắn cắn đứt.” Nguyên khẽ nói “Hắn chỉ nói với chúng ta, muốn sống thì đừng ăn quá nhiều, làm cho mình càng gầy yếu càng tốt.”

“Hắn không nói đã xảy ra chuyện gì ư?” Đồ nhíu mày, có chút thất vọng.

Nguyên lắc đầu “Từ sau lần đó trở về, Long liền không nói chuyện mấy nữa, tối qua mới nói với ngươi hai câu đó.” Nói tới đây, y dừng một lát, tựa hồ suy nghĩ có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được cái miệng của mình, y nghĩ đã tới đây, còn cái gì không thể nói đâu. Huống chi, đợi đối phương ở đây lâu, tự nhiên cũng sẽ phát hiện, vì thế nói “Ban đêm Long thường mơ thấy ác mộng, la hét ầm ĩ, hắn hét rất dọa người, giống như thấy chuyện gì khủng bố ấy, đáng tiếc hỏi gì, hắn cũng không nói. Những người bên trong chúng ta đều biết, ban đầu có người không tin hắn nói, nhưng hiện tại đều tin hết. Ngươi để ý một chút đi, mấy người gầy gầy kia đều là người động chúng ta.”

Đồ ừ một tiếng, ánh mắt chậm rãi tìm kiếm những thú nhân gầy khô giống như Nguyên trong đám đông, hắn phát hiện có mười mấy người rải rác ra, nhưng từ trong ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại mơ hồ có thể thấy được giữa họ có một liên hệ nào đó, mà tựa hồ thú nhân có thân hình cao lớn nhưng gầy trơ xương, đi lại có chút khập khiễng kia chính là kẻ cầm đầu.

Thú nhân kia chắc là Long nhỉ? Hắn nghĩ, nhưng vì cách quá xa, nên không thể thấy rõ trên đùi đối phương có thiếu miếng thịt nào hay không.

115. Tuyệt cảnh phùng sinh

Khi mặt trăng đi lên, lại được thêm một bữa ăn, sau đó các thú nhân mới được trở về. Nguyên cầm hai miếng thịt nghêu, có điều lần này, Đồ vừa mệt vừa đau, không thể ăn vô cái gì, nên cuối cùng đành để Nguyên giải quyết hết. Lúc trở về, Đồ chú ý thấy chỗ bọn họ ở là một cái huyệt ở dưới đất, ở nơi đất cát rời rạc thế này, cũng không biết họ đào sao lại ra cái động lớn như thế mà không bị sụp. Ở thời điểm được Nguyên chỉ, hắn thấy Long, đó là một thú nhân vốn rất anh tuấn, vạm vỡ, hiện tại lại gầy dộc chỉ còn lại xương, lúc nào cũng có thể rụng rời. Có điều khi cảm thấy có người nhìn gã, gã lập tức lộ ra ánh mắt nham hiểm lại tàn nhẫn trừng lại, mãi tới khi xác định người kia vô hại, gã mới khôi phục lại bộ dáng chết lặng, cúi đầu chậm chạp đi xuống động. Đồ thấy trên đùi gã quả thật mất một miếng thịt lớn, giống như bị dã thú cắn, còn chưa hoàn toàn lành lại, vết sẹo màu đỏ của thịt khiến người ta không dám nhìn lâu. Đối với chính mình còn hạ thủ như vậy, có thể thấy thú nhân đó có bao nhiêu tàn nhẫn.

Sau khi cửa xuống huyệt bị đóng lại, Đồ cố gắng bắt chuyện với Long, nhưng lại không công mà về, cuối cùng hắn đành buông tha. Với lại trải qua thêm khổ công buổi chiều, trên người hắn lại có càng nhiều vết thương, tuy xương chân nối đúng vị trí, nhưng vẫn đau đến mức đã ngậm miệng lại liền không muốn há ra nữa. Ngay cả khi Nguyên nói chuyện, hắn cũng chỉ có thể dùng những từ đơn ừ ừ a a để đáp lại. Nguyên cũng nhận ra hắn cần nghỉ ngơi, nên nói mấy câu liền ngừng lại.

Đồ mò lấy trái mật quả buổi sáng giấu trong góc tường, nhắm mắt lại, sau đó làm một động tác như đã thành thói quen, khoanh cái chân lành lặn kia lại, loại trừ tạp niệm trong đầu, ý đặt tại Đan Điền, không lâu sau liền quên hết thảy xung quanh mình. Mãi tới khi cơ thể hắn bị người ta lay,  hắn mới thoát ra khỏi cảnh giới không người không ta.

“Làm gì vậy?” Người lay hắn là Nguyên, Đồ nhịn sự cáu kỉnh vì bị quấy rầy trong lòng xuống, trầm giọng hỏi. Không biết vì sao, hắn cảm thấy miệng vết thương trên người tựa hồ không đau như lúc nãy nữa.

“Ta thấy hơi thở của ngươi rất yếu, cho rằng… Ngươi đang làm gì vậy? Sao còn chưa ngủ?” Nguyên ngượng ngùng đáp.

Nhận ra sự quan tâm từ trong giọng nói của đối phương, lòng Đồ hơi ấm lên, khó chịu vì bị quấy rầy trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ “Không có gì, giờ ta đi ngủ đây.” Nói xong, hắn chậm rãi chọn tư thế không để đụng vào vết thương mà nằm xuống, trong lòng hắn thật ra cũng có chút khó hiểu chuyện mình vừa làm, tựa hồ đó chỉ là một thói quen, giống như phải làm, mỗi ngày đều phải làm…

Cứ như thế qua gần một lần trăng tròn, Đồ dần dần thích ứng cuộc sống như vậy, khổ dịch, bị đánh, rồi lại phải kiềm chế trước mỹ thực… Hắn đã bắt đầu biết phải làm thế nào mới khiến cái chân trái bị gãy giảm bớt trọng lượng phải gánh chịu, biết làm sao vết thương bị quất ở trên người nhìn qua đáng sợ, nhưng thực tế cũng không quá nghiêm trọng, làm sao mới có thể ăn no bụng, nhưng lại không cần ăn quá nhiều thịt nghêu và hắc quả. Đối với con người mà nói, gặp phải cảnh ngộ không tốt, một khi đã chịu đựng qua thời điểm gian khổ ban đầu kia, thì cũng đều sẽ quen. Đương nhiên, khả năng phục hồi nhanh chóng của thú nhân cũng có tác dụng không ít, nếu không, ở trong hoàn cảnh khốn cùng này, chỉ e không được vài ngày đã kiệt sức mà chết, làm gì còn có thể nói thích ứng hay không.

Thế nhưng mật quả thối. Tựa như thời gian trôi qua không thể ngăn lại, trong hoàn cảnh ẩm ướt, tanh tưởi, trái cây hư thối là chuyện không thể ngăn chặn. Hôm ấy, mệt nhọc một ngày, trở lại động, Đồ lại cầm lấy mật quả, ngón tay đâm vào trong thịt quả, nước quả mang theo vị ngọt thối rữa chảy ra khắp tay hắn. Ban đầu nó chỉ là một quả lớn cỡ đầu ngón tay, nhưng sau khi bắt đầu thối rữa, cho dù đổi hoàn cảnh khác, thì nó vẫn tiếp tục to ra vì thối rữa, mãi tới khi không thể nào thối đi được nữa. Vô luận Đồ làm như thế nào, quý trọng như thế nào, đều không thể thay đổi được kết cục này, cho dù chỉ là kéo dài thời gian thêm một chút hắn cũng không làm được, cho nên hắn chỉ có thể bất lực nhìn trái mật quả kia từng chút từng chút hư mất, mãi tới khi nó biến thành một đống nhão, mục nát, không thể cầm nổi nữa. Từ khi mật quả thối đi, ngực hắn cũng như mở ra một cái hố thối rữa, trống rỗng khiến hắn hốt hoảng. Thời gian đó, ai nói chuyện hắn cũng không quan tâm, cho dù Bối Mẫu lấy roi quất lên lưng hắn, hắn cũng như không có cảm giác. Mãi tới một ngày, đổi một Bối Mẫu khác trông giữ bọn họ.

Bối Mẫu mới tới này xinh đẹp hơn cả Bối Mẫu trước, cũng kiêu ngạo hơn, khiến cho các thú nhân ở động khác thường nhịn không được mà trộm nhìn qua, ngược lại thú nhân cùng động của Đồ lại không có phản ứng gì, mỗi một người bọn họ đều như cái xác không hồn, chết lặng mà dại ra, không có cảm nhận được sự thay đổi bên ngoài, bao gồm cả Đồ. Vốn như vậy thì cũng nên bình an vô sự, kể cả khi tâm tình Bối Mẫu không tốt, chẳng qua chỉ đánh họ thêm mấy roi là cùng, bọn họ cũng không phải không chịu nổi. Thế nhưng Bối Mẫu này khác Bối Mẫu kia, tựa hồ không chịu nổi phản ứng lãnh đạm của các thú nhân với mình, ánh mắt y không khỏi dò xét trên người họ nhiều lần, sau đó liền thấy miếng xương thú khắc chữ ở trên cổ Đồ.

Ở tình huống thân trên thú nhân không mặc gì, miếng xương dùng dây da thú đeo trước ngực Đồ có vẻ vô cùng khiến người khác chú ý. Chỉ là đối với Đồ mà nói, thứ này thật giống như là một bộ phận trên cơ thể hắn, đã bị quên đi hoàn toàn, trừ phi một ngày nào đó không thấy mới có thể cảm nhận được. Mà thú nhân khác, mỗi ngày bọn họ đều mệt nhọc không chịu nổi, sao có thể chú ý đến chi tiết nhỏ này, còn Bối Mẫu quản lý bọn họ trước đây rất ít khi để mắt tới những thú nhân gầy yếu, tàn tật không có bất cứ giá trị gì. Cho nên Bối Mẫu mới tới này chính là người đầu tiên để ý tới sự tồn tại của miếng xương.

“Ngươi, đứng lại!” Bối Mẫu gọi Đồ đang nhích từng bước một khiêng đá, sau đó y đi qua, chỉ vào miếng xương trước ngực hắn “Cái đó, cho ta.”

Đồ sửng sốt một lát, nhìn xuống chỗ Bối Mẫu kia chỉ, lúc này mới chú ý tới miếng xương thú đeo trên cổ mình. Trong phút chốc, phảng phất có cái gì đó bị kích động, trong đầu hắn chợt lóe vô số hình ảnh, chỉ là không đợi hắn phân biệt rõ ràng, liền cảm thấy cổ mình đau đau, miếng xương đã bị Bối Mẫu kia cầm trong tay. Hóa ra, Bối Mẫu đó không có kiên nhẫn đợi, nên đã tự mình ra tay.

Bối Mẫu lấy được miếng xương, cũng không xem phản ứng của Đồ, dù sao trong mắt y, thú nhân đã là của họ, đồ trên người thú nhân dĩ nhiên cũng là của họ. Cho nên y vừa ngắm nghía miếng xương, vừa nói “Nhanh chóng làm việc đi.” Liền xoay người, tính đi tìm Bối Mẫu khác cùng nhau nghiên cứu thứ này. Nhưng mà y chưa đi được bao xa, liền nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng đá rơi mạnh xuống đất, còn chưa quay đầu nhìn xem xảy ra chuyện gì, cổ đã bị người từ phía sau bóp chặt.

“Trả lại cho ta!” Giọng nói khàn khàn vang bên tai.

Bối Mẫu bị hoảng sợ, theo bản năng giãy dụa, liền cảm thấy bả vai đau nhức, đúng là bị cắn mạnh vào. Y chịu không được kêu đau, lớn tiếng cầu cứu với tộc nhân của mình.

Những người khác, vô luận là Bối Mẫu, hay là thú nhân bị một màn bất chợt này đều làm cho sững sờ, vẫn là Bối Mẫu lấy lại tinh thần trước, vội vàng chạy tới, trong tiếng tức giận mắng chửi, là tiếng roi như mưa rơi xuống người Đồ. Nhưng vô luận người bên ngoài dùng roi quất thế nào, hay là dùng tay đấm chân đá, thậm chí kéo dây xích đen, cũng không thể cạy tay hắn ra được. Lúc Bối Mẫu kia giãy dụa phản kháng, hai người cùng lăn xuống đất, miệng Đồ tuy buông lỏng ra, lại thật sự dám cắn rớt miếng thịt của Bối Mẫu kia xuống, tay vẫn bóp chặt cổ y.

“Trả lại cho ta!” Giọng nói khàn khàn lặp lại lời này.

Bối Mẫu kia bị bóp cổ tới mắt trợn trắng lên, đương nhiên không có nghe thấy lời này vào tai, ngược lại những người khác nghe thấy, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở “Ngươi lấy cái gì của hắn? Ngươi lấy cái gì của hắn… Không muốn chết thì mau trả cho hắn đi.”

Nói vài lần, Bối Mẫu kia mới phản ứng lại, cố hết sức mở tay ra, miếng xương cuối cùng rơi xuống đất. Đồ nhìn thấy, lập tức buông tay, xông ra, giật miếng xương, nắm chặt trong tay. Các Bối Mẫu cùng với các thú nhân được họ chọn làm bạn đời luống cuống tay chân đỡ Bối Mẫu kia dậy, sau đó quay qua, bắt đầu tiếp tục đánh Đồ. Không còn lo ngại, bọn họ ra tay đánh người dĩ nhiên càng thêm tàn nhẫn. Đồ lại không phản kháng mãnh liệt như lúc nãy, chỉ ôm chặt miếng xương vào ngực, cuộn mình lại, tùy cho họ đánh. Nhưng nếu có người lại muốn cướp miếng xương từ tay hắn, tất nhiên hắn sẽ lại liều lĩnh phản kích, vì thế sau này cũng không có ai dám có ý định với miếng xương của hắn nữa.

Lần này kể cả Nguyên cũng không có cách cứu Đồ, đợi tới khi hắn bị ném trở lại huyệt động, đã bị đánh chỉ còn lại một hơi. Không chỉ cái chân mới lành lại bị gãy, ngay cả cái chân lành lặn kia, hai cánh tay cùng với xương sườn, khắp người có rất nhiều chỗ gãy xương, nhưng hắn vẫn nắm chặt miếng xương trong tay, giống như lúc trước cầm mật quả vậy, vô luận là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cạy ra.

Không ai cho rằng hắn còn có thể sống sót, bao gồm Nguyên. Thế nhưng Nguyên vẫn vì hắn đổi một tư thế không đè lên xương cốt bị gãy, thậm chí còn vì hắn lấy một miếng thịt và một trái hắc quả. Đáng tiếc hắn ăn không vô.

“Chỉ là một miếng xương thôi mà, Bối Mẫu muốn thì cho y đi, làm gì quan trọng bằng mạng sống được, sao ngươi lại ngốc thế?” Nguyên thở dài, từ khi tới đây, y đã nhìn thấy tử vong không ít, thế nhưng khi nhìn thấy người bạn mới tới này cũng bước lên con đường đó, y vẫn cảm thấy khổ sở.

Miếng xương… Đồ đang hỗn loạn chợt tỉnh táo lại, các ngón tay siết thật chặt, cảm nhận được miếng xương trong tay mới yên tâm, có lẽ bị thương tới phổi, hắn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, vừa mới hổn hển thở mạnh ra mấy cái, thì liền ho khan, ho tới mức cả người run rẩy, miệng đầy máu tanh, trước mắt trở nên tối sầm.

Cứ như vậy mà chết sao? Trong lòng hắn dâng lên sự không cam tâm, còn có nhớ nhung không diễn tả được, nhớ nhung cái gì, hắn nghĩ không ra, lại ngọ nguậy đưa cái tay bị gãy áp vào ngực, mãi tới khi miếng xương chạm vào vị trí trái tim, cả người hắn mới như tự tìm được chốn về. Khi ý thức dần dần tỏa ra, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, trong trẻo, thong dong, giống như gió khi mùa mưa mới tới, lướt nhẹ qua khiến lòng người ấm áp.

“Loại bỏ tạp niệm, tập trung tinh thần, ý tại Đan Điền…” Đối với giọng nói này, hắn tràn ngập lưu luyến, còn có tín nhiệm, hắn theo bản năng làm theo, sau đó liền cảm thấy trong bụng dâng lên một dòng khí ấm áp, thuận theo mạch Nhâm ở giữa cơ thể đi lên, những nơi nó đi qua, như được ánh dương chiếu sáng, ấm áp, thoải mái. Một khắc đó, trong lòng hắn chợt dâng lên vui sướng to lớn, bỗng nhiên hắn mở mắt ra, giống như muốn nói cho ai đó, nhưng khi nhìn tới một mảnh tối đen xung quanh, hắn mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, niềm vui mới dâng lên trong lòng lập tức chìm xuống, thay vào đó là mất mát, bi thương nồng đậm lấp đầy.

Đau đớn thể xác không như thủy triều xâm nhập nữa, trong đóng đêm, hắn mờ mịt mở to mắt, rất muốn đào ra ký ức rất quan trọng mà hắn đã đánh mất, nhưng ngoại trừ dẫn tới cơn đau đầu như muốn vỡ tung, hắn hoàn toàn không đạt được cái gì khác. Thật lâu sau, vô lực khép lại đôi mắt khô khốc, hắn tiếp tục dựa vào giọng nói trong đầu mà làm theo, chỉ là lần này khi lại thấy dòng khí ấm áp kia, hắn không còn vui mừng như lúc trước nữa.

Sáng hôm sau, Nguyên thức dậy, thấy hắn vẫn còn sống, trong lòng y dâng lên vài phần hi vọng, vì thế lúc làm công xong trở về lại mang theo thịt và trái cây. Lần này Đồ ăn được, thậm chí còn bảo Nguyên mang gậy gỗ và dây leo về, để hắn nối lại đoạn xương bị gãy. Đối với việc mạng của hắn lớn như vậy, các thú nhân khác không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ngay cả Long không quá để ý tới hắn cũng không khỏi liếc qua nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro