118-139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 118: Vương gia tà ác 1.


Đêm khuya, trong lãnh cung hoang vắng truyền đến tiếng hít thở như có như không. Trong cung điện giăng đầy mạng nhện, tàn tạ không chịu nổi, một nữ nhân nằm trên mặt đất, kinh hoảng nhìn bốn phía.

"Ta hỏi ngươi, ngươi tốt nhất là thành thành thật thật nói cho ta biết." Một nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt ả, mặc trường sam trong đêm hè như thế này có vẻ quái lạ, nhưng ánh mắt âm lãnh lại khiến ả sợ chết khiếp.

"Ngươi, ngươi là Vũ vương. . ." Nữ tử run rẩy, chậm rãi mở miệng "Ngươi vì sao muốn bắt ta?"

"Vấn đề thứ nhất, độc trên người Hủ Liên có phải do người tìm người hạ không?" Không thèm trả lời câu hỏi của ả, Điền Triết Dực lạnh lùng nói.

"Ta không biết." Lan Quý phi làm sao cũng không ngờ chính mình lại bị Vũ vương quỷ mị này chộp tới, trước đây lúc Điền Triết Hiên cùng Hủ Liên rời đi đã buông tha cho nhóm nữ nhân, để bọn họ tự tán đi.

"Nhưng cô bé kia nói là do ngươi sai khiến, ngươi muốn gạt ta sao?" Điền Triết Dực lộ ra tươi cười quỷ dị.

"Đúng thì thế nào" Biết hôm nay khó tránh khỏi cái chết, Lan Quý phi thẳng thắn thừa nhận "Nữ nhân kia vốn đáng chết, nếu không tại ả, Lan gia chúng ta sao có thể rơi vào tình thế như bây giờ."

"Tốt." Điền Triết Dực không những không giận mà còn cười, khí chất âm lãnh kết hợp với tươi cười ôn hòa lại làm tăng thêm vài phần hơi thở Tu La.

Điền Triết Dực tiêu sái bước lên một bước, đầu ngón tay bóp gương mặt ả, dùng một chút lực, mở miệng ả nhét vào một viên thuốc màu đỏ sậm. Lan Quý phi còn chưa kịp phản kháng đã bị ép nuốt xuống.

"Ngươi cho ta nuốt cái gì?" Lan Quý phi kinh hoảng mở to hai mắt, đáng tiếc muốn nôn ra cũng không được.

"Ngươi yên tâm, không có thống khổ gì, ngươi còn có năm ngày có thể sống. Ngày đầu tiên là tay trái, ngày thứ hai là tay phải, ngày thứ ba chân trái, ngày thứ tư chân phải. Đến ngày thứ năm đầu cũng sẽ rơi xuống." Điền Triết Dực đan ngón tay, nhẹ nhàng nói "Độc này là Hoàng Kì vừa chế ra được, đúng lúc để ngươi thử nghiệm."

Mấy ngày nay hắn mất tích chính là đi điều tra chuyện trúng độc của Hủ Liên, sau khi tra được là Lan Quý phi làm thì bắt ả đến lãnh cung, nơi này vắng vẻ, rất thích hợp để tra khảo. Mà loại độc nhìn tứ chi dần rơi ra lại thực thích hợp dùng cho nữ nhân hung ác như thế này, tuy không thống khổ nhưng đả kích tâm lí thì không một người bình thường nào có thể chịu được.

Chương 119: Vương gia tà ác 2.

Điền Triết Dực không rảnh để ý tới tiếng thét chói tai của Lan Quý phi, lại nói nơi này là lãnh cung, cũng sẽ không có ai lui tới. Đang lúc chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên phát hiện có một chút khác thường.

"Ngươi xem lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi." Điền Triết Dực nghe được tiếng thở dốc rất khẽ ngoài cửa, chú ý một chút đã phát hiện có người đang ở đây. Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhàn nhạt nói.

"Tuy không biết Hủ Liên trúng độc gì, nhưng làm vậy đối với người khác có phải rất tàn nhẫn hay không?" Nếu đã bị phát hiện, Thư Dao cũng bước ra công khai phê bình.

"Ngươi nếu biết độc Hủ Liên trúng là tàn nhẫn cỡ nào, sẽ nghĩ ta xuống tay khá nhẹ." Điền Triết Dực lẳng lặng nhìn Thư Dao, đây không phải nữ nhân lúc chiều ở Khôn Trữ Cung sao. Sao giữa đêm khuya lại chạy đến chỗ này, không lẽ thật sự có ý đồ gì?

"Ai, thực sự một thế giới đầy máu tanh. Tùy tiện đi tham quan lãnh cung cũng có thể thấy một màn bức người, anh có phải là muốn giết tôi diệt khẩu hay không?" Nói vậy, nhưng sắc mặt Thư Dao cũng vô cùng bình thường. Đối với cô, nam nhân trước mắt này cũng không khác tử thần lắm, mệt mình hơn người ta một cái mạng, cuối cùng cũng chết không minh bạch thế này.

"Yên tâm, ta không có hứng thú với mạng của ngươi, nhưng nếu ngươi có uy hiếp đến an toàn của Hủ Liên, tương lai cũng sẽ giống ả vậy." Đây là nữ nhân thứ hai không bị âm ngoan của hắn dọa chạy, Điền Triết Dực có chút hứng thú nhìn Thư Dao.

"Thì ra anh thích Hủ Liên a, bất quá thủ đoạn hung ác như vậy thảo nào Hủ Liên chướng mắt anh." Thư Dao bừng tỉnh đại ngộ, đúng là nhìn không ra tên Vương gia tà ác trước mắt này lại thích Hủ Liên.

(R: bạn nói bạn quý trọng mạng sống mà s bạn mở miệng ra là cứ chọc ngoáy người ta thế hả bạn Thư Dao ?? Người ta cho bạn một chưởng bay về hiện đại luôn bây giờ ==").

"Ngươi nói cái gì?" Điền Triết Dực trên mặt lộ ra nụ cười, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống. Rất hiển nhiên, Thư Dao đụng tới nỗi đau của hắn.

"Anh cũng không phải không nghe thấy, đừng bởi vì tôi nói trúng tim đen của anh nên liền giả ngu. Làm vậy mệt người lắm a." Thư Dao biết Vương gia trước mắt này tuy rất tà ác, nhưng cũng sẽ không vì mình nói mấy câu mà động sát khí chứ.

Câu này làm Điền Triết Dực cười không nổi, hắn thật không ngờ nữ nhân này lại lớn mật như vậy. Không sợ hắn còn chưa nói, còn khiêu chiến cực hạn của hắn như vậy.

"Thời gian không còn sớm, sáng sớm mai còn muốn tham quan hoàng cung." Thư Dao ngẩng đầu nhìn ánh trăng "Đêm dài đằng đẵng không muốn ngủ, sau khi thấy cảnh buồn nôn như vậy không biết có thể gặp ác mộng không đây."

Chương 120: Vương gia tà ác 3.

Thư Dao chỉ lưu lại một bóng lưng, cứ như vậy rời đi trước mặt Điền Triết Dực. Điền Triết Dực sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ hắn gần đây trở nên hiền lành rồi sao?

Hắn quay đầu nhìn Lan Quý phi đã sợ đến ngất xỉu, hừ lạnh một tiếng. Chực nhớ còn một vấn đề chưa hỏi, hắn lại điểm một cái trên người ả. Lan Quý phi chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn thấy là Điền Triết Dực, lại muốn ngất lần nữa.

"Ngươi tốt nhất đừng ngất, nếu không ta không biết có nên cho ngươi thử thêm vài loại độc nữa không." Nhìn bộ dạng Lan Quý phi sợ run, Điền Triết Dực chậm rãi mở miệng "Độc trên người Hủ Liên thật sự không có cách giải?"

"Có, có cách." Biết chính mình còn năm ngày để sống, xuất phát từ bản năng sinh tồn, Lan Quý phi lập tức lết đến bên chân Điền Triết Dực.

"Nói mau." Điền Triết Dực nhìn vẻ mặt ghê tởm của ả, nếu không phải còn chưa hỏi được đáp án mong muốn, hắn mới không thèm liếc nhìn ả một cái.

"Tây Vực Độc Thần nhất định có cách giải độc." Ả thuần túy là vì mạng sống mà nói bừa, tuy bí dược đúng là do Tây Vực Độc Thần chế ra nhưng chính hắn cũng không có phương pháp giải. Nếu độc dược có thể giải, ả làm chi tại tốn số tiền lớn mua về chứ.

"Thì ra là vậy." Hoàng Kì đã đi Tây Vực trước, nếu thuận lợi thì nửa tháng có thể về."Mấy ngày nay ta sẽ phái người đem thức ăn cho ngươi, ngươi hãy quý trọng năm ngày cuối đời này đi."

"Ngươi là ma quỷ. . ." Theo tiếng hét thê lương của Lan Quý phi, Điền Triết Dực biến mất trong đêm đen.

"Không biết Hoàng Kì có thể thuận lợi tìm được Tây Vực Độc Thần hay không, nếu hắn thất bại, ta sẽ tự mình đi kiếm tên Tây Vực Độc Thần kia. Xem thử độc của hắn nhanh hay nắm tay của ta nhanh." Điền Triết Dực đứng bên ngoài Khôn Trữ Cung, nhìn Thư Dao sôi nổi đi vào thiên điện.

"Cũng tới lúc diệt Hồng gia rồi, nếu Hoàng thượng đệ đệ kia đến cầu ta hỗ trợ, ta nên đòi hắn cái gì thì tốt đây?" Điền Triết Dực thì thào tự nói, trong đầu đã tính toán nên bóc lột Điền Triết Hiên như thế nào.

Dù sao Hủ Liên cũng hắn tình cảm đã sâu đậm như vậy, Điền Triết Dực cũng không có hứng thú đi chia rẽ người ta. Như vậy mình còn muốn cái gì đây, hắn đối với tiền tài, quyền lực rất xem nhẹ, bây giờ ngoại trừ một đối thủ để so tài, hắn cũng không muốn thứ gì.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng tà ác.

Chương 121: Điều kiện của Vương gia 1.

Sáng sớm, Hủ Liên đi đến hoa viên tản bộ, đã thấy Thư Dao đang ngắm hoa. Hủ Liên bước đến, cùng cô thân thiết bắt chuyện.

"Hủ Liên, cô có nghĩ đến chuyện trở về thời đại của chúng ta không?" Thư Dao nghiêng đầu "Lẽ nào thực sự cả đời đều phải ngốc ở chỗ này sao?"

"Nếu không thì sao, thân thể của chúng ta ở thế giới kia đều biến mất rồi, lẽ nào giống u linh mà trở lại sao?" Hủ Liên rất thích cuộc sống hiện tại, tuy có rất nhiều thứ so ra kém hiện đại, nhưng chính nơi này có thứ cô lưu luyến.

"Cũng đúng, vốn đã được cho thêm một lần sống, sao còn có thể cầu thêm điều gì chứ." Thư Dao thở dài, bất quá rất nhanh đã khôi phục "Hủ Liên, lần này chuyện của Nam Cung Hoành Văn cô tính làm thế nào?"

"Chuyện của hắn tạm thời đặt sang một bên, tôi muốn đối phó Hồng tướng quân trước" Hủ Liên cười nhạt, đã sớm nghe Hồng gia tay cầm binh quyền, ngay cả Điền Triết Hiên cũng không thể trực tiếp chống lại. Thân là Hoàng thượng mà trong tay không nắm giữ đại bộ phận binh quyền, làm sao có thể khiến người ta phục đây.

"Này không đơn giản, để tên Quỷ Vương gia kia đi bụp hắn đi." Thư Dao làm một động tác giết người diệt khẩu, lại nói, ở cổ đại người thắng làm vua, ai thèm quản ngươi sống hay chết.

"Quỷ Vương gia? Cô nói chính là Vũ vương Điền Triết Dực đi, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ sẽ không để hắn ra tay." Hủ Liên mắt nhìn Thư Dao"Nhưng mà hình dung của cô cũng rất chính xác."

"Khuyết điểm của tôi chính là quá thành thật." Thư Dao nói mà mặt không đỏ, tim không đập loạn.

"Nếu Nam Cung Hoành Văn hỏi tới, cô hãy nói với hắn tôi sẽ cẩn thận Nam Cung Diệp Lôi. Bất quá còn muốn lão tạm thời không nên cùng Nam Cung Diệp Lôi trở mặt, hắn còn dùng được" Hủ Liên nói như vậy chính là vì bảo trụ Nam Cung Diệp Lôi, ai biết Nam Cung Hoành Văn có hạ sát thủ hay không.

"Đó là đương nhiên, bất quá Hoàng cung này không phải nơi để tôi ngốc lại. Lúc nào có thể tự do tự tại đi ra ngoài thì tốt rồi."

"Chờ chuyện lần này kết thúc, lúc đó Nam Cung Hoành Văn không thể ảnh hưởng đến cô, tôi nhất định sẽ để cô ra ngoài."

"Vậy cám ơn trước, đến lúc đó bước chân vào giang hồ là nguyện vọng lớn nhất của tôi." Thư Dao xoa tay, không nhịn được mà tưởng tượng đến cảnh đó.

"Đều là bạn bè, cần gì khách khí như vậy. Lần này kéo cô vào cũng là chuyện bất đắc dĩ."

Chương 122: Điều kiện của Vương gia 2.

Cùng Thư Dao đi từ hậu hoa viên đến ngự hoa viên, lại gặp Hồng Quý phi cùng người hầu đang đi đến. Nhìn diện mạo xinh đẹp của Hồng Quý phi, Thư Dao cau mày, Hủ Liên giật giật tay áo của cô, ý bảo cô không nên lên tiếng.

"Tỷ tỷ, thực sự là đã lâu không gặp, nghe nói trước đây tỉ cùng Hoàng thượng đến sơn trang mùa hè du ngoạn, này đúng là ao ước của muội muội." Hồng Quý phi ưỡn ngực, mơ hồ có thể thấy được áo bên trong.

"Hoàng thượng sợ đi cùng muội muội sẽ không nghỉ ngơi được, cho nên mới để bản cung đi cùng." Một câu nói của Hủ Liên làm trên mặt Hồng Quý phi lộ ra kiêu ngạo.

"Bất quá nghe nói Lan tỷ tỷ và Lan đại nhân cùng nhau trở về, này thật đúng là đáng tiếc nha." Hồng Quý phi bày ra bộ dáng mèo khóc chuột, dù sao ít đi một đối thủ cạnh tranh đối với ả cũng là chuyện tốt. Cũng nhờ vậy mà biết được Hoàng hậu này cũng không phải vừa, nhìn vậy mà đã đem Lan gia giải quyết, khó bảo đảm kế tiếp không phải chính mình.

"Đúng vậy, nếu không phải tại Lan đại nhân thân thể không khỏe, Lan Quý phi muội muội cũng sẽ không đi." Hủ Liên nhàn nhạt nói, hôm nay sợ là Hồng Quý phi sẽ dây dưa cô một trận ra trò.

"Này không phải là thiếp thân thị nữ tỉ tỉ mới tuyển sao?" Hồng Quý phi đổi chủ đề, chuyển tới trên người Thư Dao. Thư Dao vẫn cúi đầu, không nhìn Hồng Quý phi. Thư Dao biết mình quản không được cái miệng, cho nên mới không nhìn thẳng ả.

"Đúng vậy, đây là thiếp thân thị nữ của bản cung, nàng tương đối sợ người lạ, cho nên không thường nói chuyện." Hủ Liên mượn cớ hồi đáp.

"Thì ra là như vậy a" Đôi mắt Hồng Quý phi chuyển quanh "Không biết tỉ tỉ có thể bỏ thứ yêu thích, đem nàng tặng cho muội không. Muội muội nhìn thích thị nữ này, cho nên mạo muội hỏi tỉ tỉ."

"Buôn lậu người a." Thư Dao dùng thanh âm chỉ có Hủ Liên nghe được nói, hiển nhiên là nhìn không vừa mắt bộ dạng của Hồng Quý phi.

"Ngươi nói cái gì?" Hồng Quý phi tuy không nghe được tiếng, nhưng ả biết là Thư Dao vừa nói chuyện. Ả vốn quen tác uy tác phúc, vốn là đối loại nha hoàn, thị nữ này vô cùng khinh thường, hôm nay Thư Dao còn dám lén lút nói ả cái gì.

"Nàng nói chân tay hậu đậu, sợ là hầu hạ không được Hồng Quý phi muội muội đâu." Hủ Liên muốn cười nhưng không thể cười, chỉ có thể khẽ cắn môi trả lời có lệ.

Chương 123: Điều kiện của Vương gia 3.

"Xem ra muội muội không có phúc khí này." Hồng Quý phi cũng không dám trở mặt, không thể làm gì khác hơn là lạnh lùng nói một câu.

"Thời gian không còn sớm, mặt trời cũng lên cao như vậy rồi, Hồng Quý phi muội muội, bản cung đi trước." Để tránh xung đột trực tiếp với Hồng Quý phi, Hủ Liên mượn cớ rời khỏi.

"Hừ, ta cũng không tin ngươi dám động đến Hồng gia chúng ta." Phẫn hận bỏ lại một câu, sau đó mang theo đoàn người rời đi.

Trong Khôn Trữ Cung.

"Hồng Quý phi này không phải ngực lớn một chút thôi sao, lớn nữa đầu cũng không thông minh hơn được. Đắc ý cái gì. . ." Thư Dao lắc đầu, tìm một vị trí sáng sủa ngồi xuống ăn hoa quả.

"Có một lão cha tay nắm binh quyền tất nhiên là cằm hướng lên trời rồi, nêu không phải nhờ nhan sắc đó thì làm sao leo lên được đến vị trí Quý phi." Hủ Liên thở dài, đối với thẳng thắn của Thư Dao đúng là bội phục sát đất.

"Chuyện hôm qua cô dặn tôi đã cho người truyền ra rồi, hiện tại có thể thả lỏng một chút." Thư Dao xoa xoa thắt lưng, lười biếng tựa trên ghế vỗ vỗ bụng.

"Hủ Liên, ta có việc nói với ngươi." Thanh âm nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng, Điền Triết Dực xuất hiện sau lưng Hủ Liên, Thư Dao ngồi đối diện tất nhiên là thấy trước.

"Ai nha, rõ ràng là ban ngày mà cũng có thể hiện ra như vậy a." Thư Dao không biết là ca ngợi hay cảm thán nói. Khóe miệng Điền Triết Dực co quắp, nhưng rất nhanh đã khôi phục.

"Vũ vương có chuyện cứ việc nói thẳng đi." Hủ Liên đã quen thản nhiên nói, mỗi người có mỗi sở thích, cũng không thể tước đoạt đam mê giả thành quỷ của Điền Triết Dực.

"Lần này các ngươi đối phó Hồng lão đầu, ta có thể giúp các ngươi, bất quá phải đáp ứng một điều kiện của ta." Điền Triết Dực lộ ra khuôn mặt tươi cười tà ác.

"Phải biết cho dù không có người hổ trợ, ta và Điền Triết Hiên cũng có cách đối phó Hồng đại tướng quân." Hủ Liên đối với chủ động giúp đỡ của Điền Triết Dực rất là ngoài ý muốn, kỳ quái nhất chính là hắn lại ra điều kiện, điều này khiến cô rất hiếu kì không biết hắn muốn gì.

"Thế nhưng có một cách các ngươi hoàn toàn không nghĩ đến, ta lại nắm chắc có thể giải quyết chuyện này." Điền Triết Dực bình tĩnh nói tiếp, dường như Hủ Liên đáp ứng hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Như vậy người muốn cái gì?"

Chương 124: Điều kiện của Vương gia 4.

"Gần đây muốn đi xa mấy ngày, cho nên muốn nàng để cô ấy đi cùng ta."Ngón trỏ Điền Triết Dực thẳng hướng Thư Dao lại đang bắt đầu càn quét dĩa trái cây.

Thư Dao khẽ nhướn này, cô đưa tay xoa xoa khóe miệng, nhìn ngón tay Điền Triết Dực rồi lại nhìn chính mình.

"Không được." Hủ Liên không cần suy nghĩ đã trả lời, đây là người thứ hai trong ngày hướng cô đòi Thư Dao. Tuy không biết Điền Triết Dực có mục đích gì, nhưng cô cũng sẽ không giống những kẻ quyền quý động một chút là đem người đi cho.

"Phải không?" Điền Triết Dực mặc dù có nghĩ đến chuyện Hủ Liên sẽ từ chối nhưng cũng không ngờ cô lại thẳng thừng như vậy, hắn suy nghĩ một hồi "Lẽ nào không thể thương lượng sao?"

"Chờ một chút, muốn tôi đi theo anh, cũng không biết hỏi ý kiến tôi một chút sao? Sa Văn Trư*. . ." Thư Dao từ trên ghế đứng lên, xem thường nhìn Điền Triết Dực.

(R: Sa Văn Trư: chỉ những người nam cực đoan, độc đoán, có thể xem là một câu mắng).

Hủ Liên nhìn hai người đối diện, cũng không xen vào bọn họ, bởi vì cô nghĩ hình như quan hệ hai người có chút kì quái. Cho nên quyết định im lặng nghe bọn họ giải quyết, nói không chừng lại có kết quả nhất cữ lưỡng tiện.

"Như vậy ngươi muốn đi với ta sao?" Điền Triết Dực cười cười, hỏi Thư Dao sắc mặt hung dữ. Tuy không biết Sa Văn Trư là cái gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết là không phải khen hắn.

"Anh có phải muốn bước chân vào giang hồ, đi trừ gian diệt ác không?" Đôi mắt Thư Dao đảo quanh, dè dặt hỏi.

"Cũng không khác lắm, lần này hẳn là sẽ đi xa một chút, bất quá mấy loại chuyện trừ gian diệt ác không liên quan tới ta. Ta luôn là người không phạm ta, ta không phạm người, cho nên cũng không phải là đại hiệp gì."

"Như vậy là người hầu của anh phải làm cái gì? Mấy chuyện bán mình này nọ nghĩ cùng đừng nghĩ, còn có tôi cũng sẽ không hầu hạ anh." Thư Dao xoa tay, lo lắng cho quyền lợi của mình.

"Ngươi nói như vậy, ta giống như trở thành người hầu của ngươi." Điền Triết Dực sờ sờ cằm, bất quá hắn vốn cũng không trông mong Thư Dao sẽ hầu hạ hắn.

"Muốn hay không chính anh tự quyết định, dù sao tôi thì thế nào cũng được." Thư Dao buông tay, tuy nam nhân trước mắt rất là quỷ dị, nhưng đây có vẻ là phương pháp chuồn khỏi cung nhanh nhất.

"Được rồi, coi như là cùng đi đi. Chờ giải quyết xong chuyện của Hồng lão đầu chúng ta sẽ xuất phát."

Chương 125: Hồng gia suy sụp 1.

Thư Dao làm một động tác OK với Hủ Liên, Hủ Liên bất đắc dĩ cười cười. Thật không biết hai người này tranh luận là ai thắng ai thua, bất quá đem Thư Dao giao cho Điền Triết Dực hẳn là cũng yên tâm.

"Như vậy nếu Thư Dao không có dị nghị, chúng ta có phải nên thảo luận xem người có biện pháp gì khiến Hồng tướng quân giao binh quyền hay không?" Hủ Liên ho nhẹ một tiếng, để Điền Triết Dực đem chú ý đặt lên người cô.

"Nàng cầm cái này đưa Hồng lão đầu là được. Còn lệnh bài này đưa cho Điền Triết Hiên, hắn sẽ biết làm gì." Điền Triết Dực đưa ra một cái hộp gấm tinh xảo cùng một khối lệnh bài màu đen "Ngươi có thể chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta xuất phát."

Hủ Liên cả kinh, lẽ nào Điền Triết Dực có thể khẳng định ngày mai mọi chuyện sẽ êm đẹp sao? Nhìn biểu tình Điền Triết Dực cũng không giống đang nói giỡn, cô cầm lấy lệnh bài nặng trịch trên bàn. Hoa văn này hình như có gặp qua ở đâu rồi, nhưng trong thoáng chốc lại không thể nghĩ ra.

"Đây là quân lệnh bài?" Hủ Liên trước mắt sáng ngời, cô rốt cuộc nhớ ra đây là cái gì. Nghe nói từ khi khai quốc đến nay có ba khối lệnh bài, thế nhưng đến giờ chỉ thấy có hai, một trong tay Hồng đại tướng quân, còn một trong tay Điền Triết Hiên. Vậy khối lệnh bài này sao lại ở trong tay Điền Triết Dực?

"Phụ hoàng trước khi lâm chung mang hai vật này cho ta, hộp gấm là để khi Hồng lão đầu có ý định phản đem ra, còn lệnh bài là phụ hoàng cho ta phòng thân. Khối lệnh bài này có thể ra lệnh cho một đội quân bí mật, hơn nữa những binh sĩ này đều là tinh anh do chính tay phụ hoàng chọn."

"Xem ra trong hộp gấm là di chiếu rồi, để Hồng đại tướng quân giao ra binh quyền, nói cách khác người cùng Điền Triết Hiên hợp lại đã đủ để tiêu diệt toàn bộ Hồng gia." Hủ Liên hiểu rõ gật đầu "Tiên hoàng thật đúng là nhìn xa trông rộng, nếu Điền Triết Hiên cùng người tranh nhau ngôi vị Hoàng đế, Hồng đại tướng quân hẳn sẽ là ngư ông đắc lợi."

"Được rồi, các ngươi hôm nay khiến Hồng lão đầu giao ra binh quyền, vậy chỉ còn có Nam Cung gia."

"Vũ vương." Hủ Liên nhỏ giọng nói bên tai Điền Triết Dực: "Cái này vốn là tiên hoàng đưa người để thời khắc mấu chốt lấy ra, người đây rõ ràng là lừa bịp tống tiền."

"Nàng đã biết, vậy sẽ vạch trần ta sao?"

"Đương nhiên sẽ không, để Thư Dao rời xa nơi này mới là an bày tốt nhất cho nàng. Ta tin tưởng nàng đi theo người sẽ không có chuyện gì."

Chương 126: Hồng gia suy sụp 2.

"Hoàng huynh" một tiếng rống giận vang lên, đem Hủ Liên dọa hết hồn. Vừa nhìn thấy là Điền Triết Hiên, cô lộ ra một nụ cười. Có thể giải quyết Hồng gia một cách đơn giản như vậy, Hủ Liên tất nhiên là vui vẻ, nếu có thể, ai lại muốn lấy cứng đối cứng với Hồng gia chứ.

"Hiên, ta nói cho chàng nga. . ." Vừa nghe xưng hô vô cùng thân thiết của Hủ Liên, Điền Triết Hiên lập tức hóa đá tại chỗ. Hắn không có nghe lầm chứ, Hủ Liên lại gọi hắn là Hiên. Không phải là Hoàng thượng, cũng không phải Điền Triết Hiên, mà là Hiên. Lẽ nào ông trời bị si tình của hắn làm cảm động rồi sao?"Chàng có nghe ta nói không vậy?"

"Nghe được, nàng gọi Hiên." Điền Triết Hiên lập tức nắm tay Hủ Liên, trong mắt lóe ra ánh sáng cảm động.

"Xùy, ai cùng chàng nói cái này, ta là nói đã tìm được biện pháp làm suy yếu Hồng gia rồi." Hủ Liên đỏ mặt, lập tức nói vào trọng tâm.

"Tốt, tốt. . ." Không biết Điền Triết Hiên là nói Hủ Liên gọi tốt hay là Hồng gia suy yếu là tốt. Vừa nãy nhìn thấy Hủ Liên cũng Điền Triết Dực dựa vào gần nhau như vậy, trong lòng hắn lập tức phát hỏa.

"Đáng tiếc a." Điền Triết Dực lắc đầu, đi ra phía ngoài cửa. Thư Dao nhìn bên này một cái rồi cũng chạy theo hắn.

"Anh nói đáng tiếc là bởi vì người Hủ Liên thích là Hoàng thượng mà không phải anh sao?" Thư Dao trêu chọc nói.

"Ngươi không thấy lửa giận vừa rồi của Điền Triết Hiên sao? Nếu Hủ Liên không cắt ngang, ta còn chờ hắn khiêu chiến đây." Điền Triết Dực vẻ mặt kích động, dường như nhớ lại tình cảnh chỉnh Điền Triết Hiên thê thảm lúc trước.

"Thì ra là một người luyện võ đến điên." Thư Dao lắc đầu, dùng ánh mắt giống như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn hắn "Khuynh hướng bạo lực của anh chắc là không phải mới có gần đây, tôi có chút hối hận khi bước chân vào giang hồ với anh rồi."

"Hiện tại muốn đổi ý cũng được, nếu bỏ qua cơ hội lần này, ngươi sẽ chờ ở lại trong cung sống quãng đời còn lại đi." Điền Triết Dực khuyếch đại nói, hắn nhìn ra Thư Dao căn bản không muốn ngốc lại chỗ này cho mới nói như vậy.

"Tôi cũng chỉ nói một chút mà thôi, làm người phải phúc hậu, nếu tôi đã nói với anh sẽ rời khỏi đây thì nhất định phải làm. Lải nhải vài câu cũng không được a, lòng dạ hẹp hòi. . ." Thì thào nói, Thư Dao đủng đỉnh trở lại phòng mình.

"Xem ra là gặp phải một cái phiền phức rồi." Trên mặt Điền Triết Dực không còn khí tức âm lãnh, có chăng chỉ là cảm khái.

Chương 127: Hồng gia suy sụp 3.


"Không ngờ Phụ hoàng lại giao thứ này cho Hoàng huynh." Điền Triết Hiên nghe Hủ Liên nói xong, mở hộp gấm ra, bên trong quả nhiên là di chiếu.

"Đưa lệnh bài cho Vũ vương cũng là suy nghĩ cho an toàn của hắn. Bây giờ có thêm quân đội của Vũ vương, gộp với quân đội của chàng hẳn là đã hơn Hồng đại tướng quân rồi." Hủ Liên ngắm nghía lệnh bài nặng trịch, tâm tình vô cùng tốt.

"Vốn binh lực của ta với hắn là tương đương, hôm nay Hoàng huynh đem quân quyền giao lại cho ta, như vậy Hồng gia cũng chỉ có thể trả lại lệnh bài thôi." Điền Triết Hiên cười cười, đặt di chiếu trở lại trong hộp gấm."Lần này có thể không hao tốn gì đã giải quyết được Hồng gia, tất cả đều nhờ Hoàng huynh a."

"Hừ, Vũ vương thế mà đặt ra yêu cầu nữa chứ." Hủ Liên hừ lạnh một tiếng, không ngờ Vũ vương này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Yêu cầu gì?" Điền Triết Hiên sửng sốt "Không có liên quan tới nàng chứ?"

"Sao có thể, hắn nói với ta muốn Thư Dao." Hủ Liên lắc đầu, bất quá Thư Dao cũng là tự nguyện đi theo hắn.

"May mắn không liên quan đến nàng." Điền Triết Hiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này vừa vào đã thấy hai người đang bàn cái gì, nếu không liên quan đến Hủ Liên thì tốt rồi.

"Nói gì vậy, nếu Thư Dao không đồng ý đi với hắn, ta mới sẽ không để Điền Triết Dực dẫn nàng đi." Hủ Liên liếc mắt nhìn hắn.

"Tự nguyện?" Điền Triết Hiên có chút không tin "Hoàng huynh của ta tính tình ra sao nàng cũng thấy rồi, nữ nhân nào lại dám đến gần hắn?"

"Lẽ nào trong mắt chàng, hắn cũng chỉ có thể là cái loại hái hoa tặc cường thưởng con gái nhà lành sao?" Hủ Liên có chút dở khóc dở cười, cô cũng có chút ngoài ý muốn khi hai người tính tình hoàn toàn không ăn nhập này vậy mà sáp lại với nhau.

"Lời này ngàn vạn lần đừng nói với Hoàng huynh a." Điền Triết Hiên lau mồ hôi trên trán, tình cảnh bị coi như bao cát mà đánh trước đây lại hiện lên trước mắt hắn.

"Không từ mà biệt rồi, chàng khi nào thì ra tay?" Thu hồi nụ cười trên mặt, Hủ Liên nghiêm túc nói.

"Ngày mai lúc lâm triều." Trong mắt Điền Triết Hiên hiện lên một tia sáng."Ta thật muốn nhìn xem Nam Cung Hoành Văn sẽ có phản ứng gì."

"Thực sự là mỏi mắt mong chờ a." Hủ Liên gật đầu.

"Hủ Liên a."

"Hỡ?"

"Nàng gọi Hiên một lần nữa đi."

Chương 128: Hồng gia suy sụp 4.

Trên đại điện, thân thể cao lớn cuả Hồng đại tướng quân đang quỳ rạp, mồ hôi lã chã rơi xuống. Lão trăm triệu lần không ngờ khối quân bài thứ ba lại rơi vào tay Hoàng thượng, lại trước mặt văn võ bá quan đọc di chiếu.

"Hồng đại tướng quân, có gì dị nghị không?" Điền Triết Hiên ngồi trên, bao quát nhìn thân ảnh cứng ngắc của Hồng tướng quân.

"Thần không dám." Nói xong ba chữ này, Hồng đại tướng quân ngã ngồi trên mặt đất. Không ngờ tâm kế lão chuẩn bị lâu như vậy hôm nay lại bị bóp chết dễ dàng, ngay cả chức vị tướng quân của lão cũng không giữ được.

"Vậy còn không lĩnh chỉ tạ ơn?" Điền Triết Hiên nhàn nhạt nói, trong lòng âm thầm vui vẻ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Hồng Quý phi, như vậy mục tiêu giải tán hậu cung cũng không còn xa nữa.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Hồng gia rốt cuộc giải quyết xong, những người khác hẳn cũng sẽ không có tâm tư phản loạn gì nữa.

Sắc mặt Nam Cung Hoành Văn từ đỏ chuyển sang trắng, không ngờ tên Hoàng đế này vậy mà giải quyết sạch hai nhà Hồng, Lan. Chắc chắn hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Nam Cung gia. Không biết Hủ Liên là làm sao vậy, sao có thể để Hoàng đế nhẹ nhàng đạt được mục đích như thế chứ.

Lúc hạ triều, lão phất ống tay áo, căm giận rời đi. Xem ra lần này lão phải tự mình đến gặp Hủ Liên rồi, Hủ Liên nếu đã là người Nam Cung gia, như vậy đến lúc Hoàng thượng trách tội xuống cô cũng không tránh khỏi.

"Liên nhi. . ." Hủ Liên ngồi bên bàn, đang thưởng thức điểm tâm vừa được đưa tới, nghe có người gọi liền quay đầu lại.

"Phụ thân sao lại đích thân đến đây vậy?" Hủ Liên mang theo mỉm cười, nhìn Nam Cung Hoành Văn đang có chút hoảng hốt. Cô cũng đã đoán được Nam Cung Hoành Văn sau khi thượng triều nhất định sẽ đến tìm cô thương lượng đối sách.

"Liên nhi a, con có biết chuyện hai nhà Hồng, Lan không?" Nam Cung Hoành Văn thử hỏi, nhi tử đã có lòng phản nghịch, không biết nữ nhi này có giống đứa con bất hiếu kia hay không.

"Chuyện Lan gia con biết, thế nhưng Hồng gia đã xảy ra chuyện gì?" Hủ Liên kinh ngạc nhìn Nam Cung Hoành Văn "Hoàng thượng cái gì cũng chưa nói với con a."

"Lẽ nào con bây giờ còn chưa có được toàn bộ tín nhiệm của Hoàng thượng sao?" Nam Cung HoànhVăn cả kinh, đến giờ Hủ Liên còn chưa nắm được tâm của Hoàng thượng, như vậy tương đương đối với lão bất lợi.

"Hoàng thượng tuy sủng hạnh con, nhưng chuyện triều chính chưa bao giờ nhắc qua."

Chương 129: Hoàng thượng hành động 1.

"Chẳng lẽ là ông trời muốn diệt Nam Cung gia ta sao?" Nam Cung Hoành Văn đứng lên, vẻ mặt dị thường nghiêm túc "Không thể tiếp tục như vậy được, Nam Cung Hoành Văn ta dù chết cũng không thể kéo dài hơi tàn như hai lão già kia."

"Như vậy phụ thân muốn làm như thế nào?" Hủ Liên nhìn bóng lưng lão, lạnh lùng cười, đúng là không biết tự lượng sức mình. Chó đến đường cùng cũng sẽ nhảy tường, bất quá cũng phải nhìn xem có năng lực đó không đã.

"Liên nhi, Diệp Lôi đã bị ta nhốt lại, đứa con bất hiếu kia không có chí khí còn chưa nói, đã vậy còn phá kế hoạch của ta. Hôm nay chỉ có thể trông cậy vào con thôi, con nhớ kỹ trước khi Hoàng thượng đi ngủ châm một chút hương là được." Nam Cung Hoành Văn lấy ra một bọc nhỏ đặt trong tay Hủ Liên.

"Vâng phụ thân, con nhất định sẽ làm theo." Hủ Liên gật đầu, sờ thứ trong bọc, hẳn là hương huân gì đó.

"Tương lai Nam Cung gia chúng ta cũng chỉ có thể trông vào con, Liên nhi." Nam Cung Hoành Văn mang theo tươi cười từ ái, vỗ vai Hủ Liên.

Đợi sau khi Nam Cung Hoành Văn rời đi, Hủ Liên gọi cung nữ chuẩn bị tắm rửa, ngay cả quần áo Nam Cung Hoành Văn chạm qua cũng đem đi thiêu hủy."Dám dùng tay bẩn chạm vào ta, vì những sinh mệnh vô tội trong Nam Cung gia, nhất định giải quyết xong chuyện này trước khi lão ra tay."

"Hủ Liên, Nam Cung Hoành Văn đã tới sao?" Điền Triết Hiên nghe tin, đợi Nam Cung Hoành Văn vừa đi đã chạy đến, lão muốn nói chắc hẳn là kêu Hủ Liên hỗ trợ.

Tắm rửa xong, Hủ Liên thay y phục sạch sẽ đi ra, vừa bước ra đã thấy Điền Triết Hiên đang xem gói nhỏ."Đừng đụng. . ."

"Cái gì?" Điền Triết Hiên sửng sốt, động tác trong tay ngừng lại, khó hiểu nhìn Hủ Liên.

"Hương này hẳn là độc dược mãn tính gì đó, lão bảo ta trước lúc chàng ngủ thì điểm một chút. Chàng đụng tới nó chưa?" Hủ Liên cau mày, lo lắng hỏi.

"Nga, sao tự nhiên ta lại đau đầu? Hủ Liên, ta có thể đã trúng độc rồi." Điền Triết Hiên nói, tay đã đưa lên ôm trán.

"Sao vậy được, còn chưa đốt đã trúng độc rồi?" Hủ Liên nhìn gương mặt Điền Triết Hiên, nghĩ hình như có chỗ nào không đúng."Nhanh như vậy đã phác tác, chàng đang đùa giỡn ta đúng không?"

"Hủ Liên, Nam Cung Hoành Văn muốn không phải là kết quả này sao. Nàng chỉ cần chiếu cố ta cho tốt là được rồi."

Chương 130: Hoàng thượng hành động 2.

"Vậy xin hỏi Hoàng thượng ta phải chiếu cố ngài như thế nào đây?" Hủ Liên lạnh lạnh nói, vừa rồi thực sự là bị dọa, nếu không phải cô còn chút lí trí thì đã sớm ngất đi rồi.

"Hủ Liên, nàng đừng tức giận, nếu ngay cả nàng cũng không tin ta trúng độc, như vậy Nam Cung Hoành Văn sao có thể tin tưởng đây?" Thấy dắc mặt Hủ Liên không được tốt, Điền Triết Hiên lập tức bồi tội.

"Đi rửa tay cho sạch trước." Hủ Liên nhìn bàn tay đã chạm qua hương liệu của hắn, vẫn còn có chút sợ hãi, cô nghiêm mặt nói với Điền Triết Hiên.

"Được, được. Lập tức rửa sạch." Điền Triết Hiên tự biết đuối lý, hơn nữa Hủ Liên cũng là lo lắng cho hắn mới như vậy.

Sau khi rửa tay trở lại, Điền Triết Hiên phát hiện gói hương trên bàn đã không còn nữa, chỉ thấy Hủ Liên đang ngồi đọc sách. Trong lòng ấm áp, xem ra Hủ Liên rất chú ý đến an toàn của hắn.

"Ta sẽ tìm người phối hương huân có mùi tương tự, sau này buổi tối đều điểm một chút." Hủ Liên nhàn nhạt nói, vừa rồi bị hắn dọa đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

"Hủ Liên, ta đã để Hồng Quý phi về rồi. Chờ ta thuyết phục được mẫu hậu là có thể chân chính giải tán hậu cung." Điền Triết Hiên ngồi xuống bên cạnh Hủ Liên, nhìn gương mặt có chút gầy của cô. Tuy mọi chuyện đã qua, nhưng hai người bọn họ vẫn vì đứa nhỏ chưa ra đời mà sầu não.

"Thái hậu nếu biết ta không thể sinh được, đừng nói là đáp ứng chàng giải tán hậu cung, ngay cả ta chắc cũng bị đưa về Nam Cung gia." Hủ Liên thở dài, buông sách trong tay xuống.

"Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, mà cho dù Thái hậu có ngăn cản ta cũng sẽ không để nàng rời xa ta." Điền Triết Hiên yêu thương nhìn Hủ Liên.

"Quên đi, trước tiên bàn kế hoạch hạ Nam Cung gia đã. Nếu không giải quyết sớm, Nam Cung gia vì lòng tham của Nam Cung Hoành Văn mà bị tru di cửu tộc." Hủ Liên không muốn lại bàn đến chuyện đó nữa, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt.

"Nam Cung gia tuy rằng vẫn một mực củng cố thế lực, nhưng hôm nay hai nhà Hồng, Lan suy bại như lời cảnh cáo đến chúng đại thần, ta nghĩ không ai còn dám giúp lão nữa đâu."

"Lão lần này dự định ngọc nát đá tan, nếu không sao có thể để ta hạ độc chàng, ta thấy ở trong cung nhất định có không ít cơ sở ngầm của lão. Lão hẳn là không rõ tình huống, hoặc là muốn bắt chàng. Tục ngữ nói rất đúng, bắt tặc trước tiên bắt kẻ cầm đầu." Hủ Liên suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận.

Chương 131: Hoàng thượng hành động 3.

"Ta thành kẻ cầm đầu tặc rồi sao." Điền Triết Hiên bất đắc dĩ sờ sờ đầu, bất quá Hủ Liên nói rất đúng, đã như vậy, Nam Cung Hoành Văn cũng chỉ có thể ra hạ sách này. Nếu lão biết chính nữ nhi Hủ Liên của lão là người ra tay dọn sạch ba thế lực lớn, thật không biết Nam Cung Hoành Văn sẽ có phản ứng gì.

"Như vậy chàng cũng nên chuẩn bị người đề phòng Nam Cung Hoành Văn đi." Hủ Liên nhún vai, bất đắc dĩ nhìn bộ dạng có chút ảo não của Điền Triết Hiên.

"Đó là đương nhiên rồi, bất quá ta cần phải bí mật tiến hành, không thể đánh rắn động cỏ dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ được."

Ban đêm, Nam Cung phủ.

"Diệp Lôi, con thực sự muốn đối nghịch với ta sao?" Trong phòng tối, Nam Cung Hoành Văn cách song sắt nói với Nam Cung Diệp Lôi bên trong.

"Phụ thân nếu đã nhận định là con phản bội người, như vậy con còn có thể nói gì đây." Nam Cung Diệp Lôi cũng không quá chấn động, nếu đã bị giam lỏng ở đây, như vậy lão trở lại chắc có gì cần hắn làm.

"Lan gia cùng Hồng gia đã tiêu rồi, chỉ còn lại Nam Cung gia chúng ta, con nghĩ Hoàng đế sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Nam Cung Hoành Văn hiện tại cũng chỉ có thể thương lượng với nhi tử, dù sao giờ đã là tình huống khẩn cấp rồi.

"Hủ Liên sao rồi?" Nam Cung Diệp Lôi cũng không ngờ trong thời gian ngắn vậy mà cô đã giải quyết xong hai lão già kia rồi, xem ra công thần lớn nhất chính là cô.

"Muội muội con hiện tại rất tốt, ta đã phân phó nó làm chút chuyện. Dù sao con gái cũng không thể trông mong nhiều, có thể được Hoàng thượng sủng hạnh là tốt rồi." Nam Cung Hoành Văn chưa từng đặt Hủ Liên vào mắt, vẫn cho rằng cô vẫn là nữ nhi điêu ngoa trước kia của hắn.

"Thì ra là vậy, thế thì vì tương lại Nam Cung gia, con muốn đi gặp Hủ Liên môt lần." Nam Cung Diệp Lôi không muốn nói thêm gì với lão, khuyết điểm lớn nhất của Nam Cung Hoành Văn chính là quá tự cao, xem nhẹ đối thủ. Khinh thường Hủ Liên chính là thất bại lớn nhất của lão, xem ra hắn nếu không muốn để Nam Cung gia bị liên lụy thì chỉ có thể tìm Hủ Liên thương lượng.

"Được rồi, ta đồng ý tin tưởng con một lần nữa." Nam Cung Hoành Văn mở cửa, dù sao đây cũng là nhi tử duy nhất của lão, hắn chắc là sẽ không hại lão đâu.

"Con đi trước." Nam Cung Diệp Lôi vội vã chạy tới Hoàng cung, hy vọng hắn đi vẫn còn kịp. Hủ Liên không phải người Nam Cung gia nhưng chắc cô cũng sẽ không hạ sát thủ.

Chương 132: Hoàng thượng hành động 4.


Trong Khôn Trữ Cung, Hủ Liên nhìn Nam Cung Diệp Lôi bộ dạng không được tốt. Cô không ngờ Nam Cung Hoành Văn lại thả Nam Cung Diệp Lôi ra sớm như vậy, bất quá vậy cũng tốt, ít nhất đối với kế hoạch cũng có lợi.

"Hủ Liên, lần này lão cho muội làm gì?" Nam Cung Diệp Lôi thở hổn hển, điều chỉnh lại tâm tình.

"Lão chỉ bảo ta đốt một chút hương mà thôi, ngươi được thả ra nhanh như vậy đúng là ngoài ý muốn của ta." Hủ Liên nhìn Nam Cung Diệp Lôi, ít ra lấy phẩm hạnh của hắn cũng đáng cho cô tin tưởng.

"Xem ra lão muốn chơi một cú cuối cùng rồi, thảo nào lại thả ta ra." Nam Cung Diệp Lôi thở dài "Muội không có biện pháp nào vẹn toàn đôi đường luôn sao?"

"Còn chưa có, bởi vì lão thật sự rất giảo hoạt, giờ ta vẫn chưa bắt được nhược điểm. Nếu có thể có tội chứng gì thì cũng không phiền não đến vậy rồi, ngươi nói sao?" Lời nói của Hủ Liên tất nhiên là bảo Nam Cung Diệp Lôi đi tìm chứng cứ phạm tội gì của lão "Không cần rất nghiêm trọng, chỉ cần không để lão làm mưa làm gió nữa là được rồi."

"Này sợ rất khó, phụ thân vẫn rất cẩn thận cất giữ sổ sách cùng thư mật, ngay cả ta trước đây cũng chưa bao giờ đến gần." Nam Cung Diệp Lôi lắc đầu, nếu Hủ Liên đã nói vậy, Nam Cung gia đúng là có hy vọng rồi, đáng tiếc là lấy không được chứng cứ.

"Là vậy a." Hủ Liên suy nghĩ một chút, nói tiếp "Như vậy ngươi về trước đi, nói cho Nam Cung Hoành Văn rằng ta sẽ theo lời hắn điểm chút hương mỗi tối."Nam Cung Diệp Lôi không nói thêm gì, có thể Hủ Liên cần vài ngày để suy nghĩ.

"Đối phó với Nam Cung Hoành Văn rất đơn giản, nhưng làm thế nào để không liên lụy tới người Nam Cung gia mới là vấn đề?" Hủ Liên cau mày, cảm thấy bực bội không chịu được.

"Được rồi, không nên suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Điền Triết Hiên đi đến, nhìn khuôn mặt u sầu của Hủ Liên nói "Lần này giao cho ta đi, nàng luôn suy nghĩ nhiều như vậy sao có thể dưỡng thân thể cho tốt được. Tin vào ta một chút a."

"Ừm, bất quá tốt nhất là không nên liên lụy đến người vô tội." Hủ Liên được Điền Triết Hiên đỡ lên giường. Điền Triết Hiên thấy cô đã ngủ, mới ngồi một bên yên lặng nhìn cô.

"Ta là một nam nhân, cũng là một đế vương, đương nhiên sẽ xử lý tốt chuyện của Nam Cung Hoành Văn." Điền Triết Hiên vuốt gương mặt đang ngủ của Hủ Liên "Thân thể của nàng nhất định cũng sẽ tốt, cho dù không được ta cũng sẽ chỉ yêu một mình nàng."

Chương 133: Hoàng thượng hành động 5.

Hắn đi tới trước bàn, châm một chút hương, đây là hương cho người phối riêng, mùi cùng dược hương kia cũng không khác nhiều lắm. Như vậy ngày mai lúc Nam Cung Hoành Văn đến cũng sẽ khiến hắn tin tưởng.

Làm xong tất cả, hắn nằm xuống cạnh Hủ Liên, nhẹ nhàng ôm thân thể cô vào lòng. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn muốn đích thân mang Hủ Liên đi tìm danh y trong thiên hạ, nhất định phải khiến thân thể cô tốt lên.

Sau buổi lâm triều ngày tiếp theo, Nam Cung Hoành Văn chủ động đi tới ngự thư phòng, nói là quan tâm cuộc sống trong cung của Hủ Liên. Điền Triết Hiên tất nhiên là biết lão đến kiểm tra, như vậy hắn cũng yên lặng chờ lão đến.

Nam Cung Hoành Văn sau khi xác định Hủ Liên có điểm hương, vô cùng thỏa mãn rời đi. Dù sao cũng không phải người học y, tất nhiên sẽ nhận không ra hương này có gì khác biệt. Nhìn bóng lưng Nam Cung Hoành Văn, Điền Triết Hiên cười lạnh

"Nghe nói hương liệu này qua nửa tháng mới có tác dụng, lẽ nào muốn ta chờ nửa tháng sao?" Điền Triết Hiên nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra "Lão đã không vội, ta đây nên thừa lúc lão chưa chuẩn bị mà ra tay."

Nếu muốn quang minh chính đại nắm được hắn, cần phải có lí do chính đáng. Lí do gì là thích hợp nhất đây?

Điền Triết Hiên suy nghĩ một lúc, tuyệt bút vung lên, chờ mực khô lại cẩn thận quấn lại để vào ống trúc. Hắn vuốt ống trúc, tà ác cười.

"Cái gì, Hoàng huynh lại muốn đối với ta nhưu thế." Điền TriếtLỗi cầm tờ giấy, bất không thể tin nhảy dựng lên. Bất quá rất nhanh đã bình tĩnh lại."Đây là cái chủ ý chết tiệt gì, lại muốn Điền Triết Lỗi ta làm chuyện mất mặt như vậy."

Điền Triết Lỗi đi qua đi lại trong phủ, cuối cùng cắn răng một cái "Quên đi, vì cuộc sống thanh nhàn nửa đời sau, ta cũng bất chấp." Hắn viết một phong thư hồi âm đặt vào ống trúc để người truyền tin mang về.

"Tốt, quyết định như vậy mới là đúng đắn nhất, cho ngươi trốn lâu như vậy, thân là Vương gia, thời khắc mấu chốt sao có thể để ngươi đứng nhìn được?"Điền Triết Hiên hài lòng nhìn thư hồi âm, nếu đệ ấy đã đáp ứng thì mình chỉ cần ngồi đợi tin tốt.

"Thời gian không còn sớm, cũng nên trở về Khôn Trữ Cung bồi nương tử thân ái rồi." Điền Triết Hiên đứng lên, ung dung đi đến Khôn Trữ Cung.

Chương 134: Hoàng thượng hành động 6.


Ba ngày sau.

"Nương tử, ta muốn ăn cái kia" Điền Triết Hiên nằm trên giường, cực kì nhàn nhã bắt chéo chân. Một bên là Hủ Liên mang trái cây tươi đến, lột vỏ một quả nho cho hắn.

"Nam Cung Hoành Văn sắp tới, chàng ăn nhiệt tình như vậy, giống người đang trúng độc chỗ nào chứ?" Nói vậy, nhưng động tác trên tay Hủ Liên cũng không dừng lại, lấy một quả nho lột vỏ để vào miệng hắn.

"Không có việc gì, lấy công lực của ta. . ." Nói còn chưa xong đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hiển nhiên là có người tới.

Giây tiếp theo, Điền Triết Hiên lau miệng, hấp hối nằm xuống, hơi thở yếu ớt, đôi mắt nhắm hờ giống như người bệnh nguy kịch. Biểu tình Hủ Liên cứng ngắc, hắn không làm diễn viên đúng là quá lãng phí. Cô đứng lên mang trái cây đặt trở lại bàn, sau đó rửa tay sạch sẽ.

"Hoàng thượng, người làm sao vậy, Hoàng thượng?" Nam Cung Hoành Văn vẻ mặt lo lắng nhìn Điền Triết Hiên nằm trên giường. Lão cùng không ngờ dược hiệu lại lợi hại đến vậy, không phải nói nửa tháng mới phát tác sao?

"Nam Cung đại nhân, trẫm sợ là không được. Sau này ngươi thay trẫm chiếu cố tốt Hoàng hậu cùng Chích nhi a." Điền Triết Hiên suy yếu nói, dừng lại một lúc mới bồi thêm một câu "Hoàng hậu, sau này nhớ tự chiếu cố chính mình."

Gân xanh trên trán Hủ Liên nổi lên, hình như diễn hơi quá rồi."Bệnh" đến như vậy sau này sao có thể khỏe mạnh đứng trước mặt văn võ bá quan được?

"Thần nhất định sẽ chiếu cố tốt Hoàng hậu cùng Hoàng tử. Hoàng thượng người chắc chắn sẽ khỏe lên thôi." Mặc dù có chút kỳ quái khi thấy Hoàng thượng bệnh nặng đến vậy, nhưng đây vẫn xem như cơ hội tốt, có thể trở về chuẩn bị được rồi.

Điền Triết Hiên khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại. Nhìn hắn đã 'ngủ', Nam Cung Hoành Văn kéo Hủ Liên sang một bên hỏi: "Đây là có chuyện gì, sao lại nghiêm trọng đến vậy?"

"Hoàng thượng từ sau khi ngửi qua huân hương liền đặc biệt yêu thích, cho nên vẫn đốt trong tẩm cung." Hủ Liên nhàn nhạt nói. Ngày tiếp theo sau khi Nam Cung Diệp Lôi trở về đã mang giải dược đưa cho Hủ Liên, cho nên Nam Cung Hoành Văn tất nhiên sẽ không hỏi đến tình trạng của cô.

"Này đúng là trời cũng giúp ta, Nam Cung Hoành Văn ta phải ngồi lên được long ỷ kia. Đợi ngày mai ta kèm hai bên Thái hậu cùng Hoàng tử, ép Hoàng đế kí di chiếu, tuyên ta làm vua."

Chương 135: Huynh đệ phải mang ra dùng.

Nam Cung Hoành Văn lại hỏi han dò xét một hồi, cuối cùng mới luyến tiếc rời đi. Hủ Liên nhìn Nam Cung Hoành Văn đầy mặt hưng phấn đi rồi, bất đắc dĩ quay đầu lại.

"Ai nha, ta nằm mệt quá a." Điền Triết Hiên từ trên giường nhảy dựng lên. Hắn bẻ bẻ các khớp ngón tay, cười hì hì nhìn Hủ Liên "Thế nào, nương tử, tướng công của nàng công lực thâm hậu chứ."

"Lão đã nói ngày mai sẽ ra tay, chàng an bày mọi thứ hết chưa?"

"Chuyện này cứ giao cho vi phu, nương tử nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi." Điền Triết Hiên đỡ Hủ Liên lên giường, sau đó chính mình lại chạy đến thư phòng đợi.

"Hoàng huynh." Một hắc y nhân chỉ nhìn thấy được đôi mắt phi thân vào. Điền Triết Hiên gật đầu, vươn một tay đến hắc y nhân.

Hắc y nhân tháo khăn che mặt, chính là Điền Triết Lỗi. Hắn tức giận quăng mấy bức thư và sổ sách cho Điền Triết Hiên.

Điền Triết Hiên nhàn nhã lật xem thư tín cùng sổ sách, trầm mặc một hồi. Không ngờ Nam Cung lão đầu này cũng làm không ít chuyện a. Vậy nên chọn tội nào để không dính dáng đến Hủ Liên cùng người Nam Cung gia đây?

"Hoàng huynh, chuyện huynh nhờ đã làm xong rồi. Ta đây có thể đi được chưa?" Lúc trước nhận được thư của Điền Triết Hiên, chính là yêu cầu hắn đi trộm này nọ.

"Được, đệ lần này làm rất tốt, ta nhất định sẽ trọng thưởng." Điền Triết Hiên tươi cười ấm áp như gió xuân khiến Điền Triết Lỗi nổi da gà.

"Không cần, đây hẳn là chuyện ta nên làm, huynh ngàn vạn lần không cần khen ngợi." Điền Triết Lỗi khoát tay, Hoàng huynh khen hắn tuyệt đối không phải chuyện tốt

"Không ngờ đệ lại cự tuyệt như vậy, đáng tiếc a." Điền Triết Hiên lắc đầu, giống như vừa mất đi một đối tượng để trêu chọc.

"Thời gian không còn sớm, ta nên trở về uống thuốc. Thần đệ xin cáo lui. . ." Vừa nói xong, Điền Triết Lỗi đã biến mất trong thư phòng.

"Nhiều sổ sách như vậy đều ghi nhận chuyện hối lộ, vậy cứ lấy vài bản làm chứng cứ là được rồi." Điền Triết Hiên xem xét một lúc, chọn lấy một ít chứng cứ gần đây."Ngày mai lúc lâm triều, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện."

Chương 136: Lâm triều giằng co 1.


"Cái gì?" Nam Cung Hoành Văn kinh ngạc hỏi "Hôm nay sao có thể lâm triều được? Hoàng thượng không phải đang bệnh nặng sao?"

"Theo người truyền lời trong cung, phụ thân người nên chuẩn bị đi." Tuy không biết Điền Triết Hiên đang làm gì, nhưng đây đã là cơ hội cuối cùng. Nếu không đợi đến khi Nam Cung Hoành Văn khống chế được Thái hậu cùng Hoàng tử, vậy thực sự xong đời. Chuyện có thể làm bây giờ là tin tưởng Hoàng thượng, tin tưởng Hủ Liên.

"Được, ta cũng muốn nhìn xem Hoàng đế tiểu tử lâm triều là muốn nói cái gì." Nam Cung Hoành Văn hừ một tiếng, đi chuẩn bị.

Trên đại điện, bầu không khí dị thường áp lực, ngón tay Điền Triết Hiên gõ gõ trên long ỷ. Xem ra Nam Cung Hoành Văn này cũng khá lợi hại, đến giờ còn chưa xuất hiện. Trong không gian rộng lớn như vậy cũng chỉ nghe tiếng gõ lộc cộc của hắn.

Vừa đi vào đại điện, Nam Cung Hoành Văn đã phát hiện có gì đó không đúng, thấy Điền Triết Hiên cao cao tại thượng đang nhìn lão mỉm cười. Lão ngốc lăng một lúc, nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu tình bình thường. Được lắm, tiểu tử này vậy mà lại giả bệnh. Bất quá người của lão đã an bày xong xuôi, chỉ cần lão vừa ra khỏi đại điện, vậy không cần sợ tên Hoàng đế này không chịu giao ra ngôi vị.

"Nam Cung đại nhân, biết trẫm hôm nay muốn nói gì không?" Điền Triết Hiên mang theo mỉm cười, nhàn nhạt hỏi.

"Thần không biết." Trong đại điện chỉ có tiếng nói của hai người, các đại thần còn lại đều im lặng.

"Đêm qua đột nhiên nhận được mấy quyển sổ sách này, không biết Nam Cung đại nhân có thấy quen mắt không? Đưa xuống. . ." Điền Triết Hiên lấy từ trong tay áo ra mấy quyển sổ, đưa thái giám đem xuống dưới.

Vừa nhìn đến sổ sách kia, Nam Cung Hoành Văn liền cảm thấy cả kinh. Những ghi chép này sao lại rơi vào tay Điền Triết Hiên, chẳng lẽ những quyển khác cũng đều ở trong tay hắn? Thủ hạ của lão bây giờ đều ở bên ngoài, nếu ra tay lúc này chỉ sợ là không sáng suốt.

"Nam Cung đại nhân cũng biết tội?" Điền Triết Hiên vẫn phong khinh vân đạm hỏi, xung quanh đại điện đều là người của hắn, muốn bắt lão tuyệt đối không thành vấn đề.

"Này, này chứng minh có kẻ vu hãm thần." Lúc này, kéo dài thời gian, đợi đến khi bọn thủ hạ khống chế được Thái hậu cùng Hoàng tử mới là thượng sách.

"Phải không?" Điền Triết Hiên đứng lên, từng bước đi xuống, mỗi bước đi như là giẫm lên lòng Nam Cung Hoành Văn lão.

Chương 137: Lâm triều giằng co 2.

"Nam Cung đại nhân, thủ hạ ngoài đại điện của ngươi hẳn là đã bị Võ vương khống chế hết rồi. Ngươi nói trẫm nên làm cái gì bây giờ?" Điền Triết Hiên nhỏ giọng nói bên tai Nam Cung Hoành Văn. Võ vương trước khi rời đi giao lại cho hắn quân lệnh đúng là chính xác, hôm nay vừa vặn dùng những tinh binh này kiềm chế Nam Cung Hoành Văn.

Sắc mặt Nam Cung Hoành Văn hoàn toàn thay đổi, không ngờ Điền Triết Hiên lại nhìn thấu toàn bộ kế hoạch của lão. Chẳng lẽ những lời nói với Hủ Liên hôm qua đều bị nghe được? Tay lão bất giác run rẩy kịch liệt, mồ hôi cũng tuôn ra như suối.

"Nam Cung đại nhân cũng không cần kinh hoảng như vậy. Trẫm đã giúp ngươi dàn xếp mọi thứ ở nhà cũ Nam Cung gia rồi. Ngươi chỉ cần về nhà dưỡng lão là được, ngươi nói, an bày như thế có được không?" Nếu không nể tình Nam Cung Hoành Văn là phụ thân Hủ Liên, Điền Triết Hiên đã sớm xuống tay lưu loát, cần chi ở chỗ này thương lượng với lão.

"Vâng, vâng. Thần biết tội." Nam Cung Hoành Văn 'bịch' một tiếng quỳ rạp xuống, cũng không dám có bất cứ dị nghị gì nữa. Dù sao lúc này bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Điền Triết Hiên hài lòng cười, hắn tuyên bố Nam Cung Hoành Năn nhận hối lộ, nhưng xem thấy số lượng không nhiều, lại là nguyên lão, chỉ cách chức thừa tướng, tịch thu tài sản.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Cả triều văn võ bá quan quỳ rạp xuống. Ba thế lực lớn đều tan rã, những kẻ này cũng không dám làm mưa làm gió nữa.

Sau khi hạ triều, Điền Triết Hiên liền thẳng đến Khôn Trữ Cung thông báo tin tốt cho Hủ Liên. Mà Nam Cung Diệp Lôi ở một bên chờ tin tức cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Nam Cung gia an toàn rồi.

"Cũng may Nam Cung Hoành Văn cuối cùng cũng không đại náo một trận trên điện, nếu không chàng muốn bắt lão e cũng khó." Hủ Liên sau khi nghe xong, nhàn nhạt nói một câu. Này thật đúng là một nước cờ nguy hiểm, thất bại là thua trắng.

"Lần này nhờ Hủ Liên nàng mở miệng nói giúp, nếu không Nam Cung gia ta sợ rằng sẽ phải chịu tai ương ngập đầu." Nam Cung Diệp Lôi đứng lên, kích động nói.

"Nam Cung gia ta? Hủ Liên không phải người Nam Cung gia sao?" Điền Triết hiên nhạy cảm bắt được sơ hở trong lời nói Nam Cung Diệp Lôi, kỳ quái nhìn hai người.

"Ca ca muốn nói là đại biểu cho toàn bộ già trẻ trong Nam Cung gia đi, lần này là chủ ý của Hoàng thượng, muốn tạ ơn cũng là tạ ơn chàng mới đúng."Hủ Liên liếc mắt nhìn Nam Cung Diệp Lôi, thiếu chút nữa là bị vạch trần rồi.

Chương 138: Thẳng thắn thân phận 1.

"Đúng vậy, nhất thời nói sai." Nam Cung Diệp Lôi lập tức sửa lại, nếu hắn không kích động quá mức, cũng sẽ không thốt lên như vậy."Trong cung xảy ra nhiều chuyện, ta đi về trước."

Hủ Liên nhìn Nam Cung Diệp Lôi chạy đi mà thở dài, cô nghiêng đầu nhìn Điền Triết Hiên đang trầm tư. Thân phận của mình sợ là bị hoài nghi rồi, bất quá chuyện nên làm đều đã làm, như vậy đem thân phận thật nói ra cũng có thể giảm bớt nghi kị giữa hai người.

"Hiên, ta từng nói với chàng cứ coi như Nam Cug Hủ Liên trước đây đã chết đúng không?" Hủ Liên cầm lấy bàn tay to lớn của Điền Triết Hiên, nhẹ nhàng nói.

"Chẳng lẽ nàng thực sự đã chết?" Thông minh như hắn, Hủ Liên nói vậy nhất định là có ý gì đó."Như vậy nàng có thể nói ta biết nàng là ai không?"

"Thân thể hiện tại của ta đúng là Nam cung Hủ Liên, nhưng linh hồn bên trong cũng không thuộc về nơi này." Cảm giác tay Điền Triết Hiên run lên, cô khẽ cười."Chàng không tin?".

"Là có chút khó tin, bất quá nếu là nàng nói thì ta nhất định sẽ tin tưởng."Điền Triết Hiên nắm chặt tay Hủ Liên, nói lên lòng tin của mình.

"Ta ở thời đại của mình đã chết rồi, vì một số nguyên nhân nên mới đến đây trong thân thể Nam Cung Hủ Liên."

"Vậy nàng sao lại nói muốn báo ân cho phụ hoàng ta, trong khi nàng vốn không phải người ở thời đại này." Điền Triết Hiên đưa ra nghi vấn.

"Cái này cần phải nói đến vị hôn phu của ta, kỳ thực ta là bị một tình nhân của hắn hại chết, vị hôn phu của ta là. . ." Vừa nghe Hủ Liên lúc trước có một vị hôn phu, biểu tình Điền Triết Hiên trở nên dị thường nghiêm túc "Hắn gọi Điền Triết Hiên."

"Cái gì?" Vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng kinh ngạc, khó tin nhìn Hủ Liên."Lẽ nào ở thời đại kia mà nàng nói, có người trùng tên trùng họ với ta sao?"

"Không những trùng tên trùng họ, hai người lớn lên cũng giống nhau như đúc." Hủ Liên nhìn sắc mặt Điền Triết Hiên chuyển từ kinh ngạc sang mất mát, biết là hắn đã hiểu lầm rồi.

"Vậy nàng là vì hắn mới cùng một chỗ với ta?" Điền Triết Hiên cau mày, lẽ nào Hủ Liên ra sức giúp hắn như vậy chỉ vì tên kia?

"Chàng nhớ lúc trước ta nói với chàng như thế nào không?" Hủ Liên thở dài"Nếu chàng cùng hắn thật sự giống nhau, ta đã không tiếp nhận chàng."

"Lẽ nào người kia không tốt với nàng?"

Chương 139: Thẳng thắn thân phận 2.

"Ta là được phụ thân hắn thu dưỡng, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên. Để báo đáp, ta cố gắng học tập, trở thành phụ tá đắc lực của hắn."

"Nàng thích hắn ư?" Điền Triết Hiên nhẹ nhàng hỏi.

"Đúng vậy, bất quá rất nhanh ta đã tỉnh ngộ, hắn không phải là người ta có thể yêu. Sau khi đến đây, ta tận lực bảo trì khoảng cách với chàng bời vì hai người thật sự quá giống nhau. Ta sợ bản thân sẽ lún sâu lần nữa, cho nên ngoại trừ giúp đỡ chàng, ta chưa từng nghĩ đến chuyện khác." Hủ Liên thở dài.

"Mặc dù ta có đố kị hắn từng cùng nàng một chỗ, nhưng người nàng thích bây giờ là ta chứ không phải hắn, vậy ta an tâm." Điền Triết Hiên dùng sức ôm lấy Hủ Liên, không tiếp tục hỏi nữa.

"Bởi vì chàng là kiếp trước của hắn, ta không muốn nợ hắn nên mới giúp chàng như vậy. Không ngờ cuối cùng lại thua trong tay chàng, Hoàng đế lưu manh của ta." Hủ Liên trong lòng hắn rầu rĩ nói.

"Không ngờ trên đời còn có chuyện trùng hợp như vậy, bất quá nếu ông trời đã đưa nàng đến bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không để nàng đi, Hoàng hậu của ta." Nghe Hủ Liên nhàn nhạt thú nhận, tâm tình hắn thật lâu không thể bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn bộc lộ lòng mình như vậy.

(R: my god, da gà rụng đẩy đất, ốc bắt được cả nồi ==". Hai bạn trẻ sến quáaaaa).

Hai người lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ cùng nhịp tim của nhau, thời khắc này chỉ yên lặng như vậy. Bây giờ chỉ còn vấn đề sức khỏe của Hủ Liên, Điền Triết Hiên âm thầm lên kế hoạch, nếu Hoàng Kì không thể tìm được cách gì thì hắn sẽ đưa cô rời khỏi Hoàng cung đi tìm danh y.

"Ngươi nói thật?" Trong Từ Trữ Cung, Thái hậu kinh ngạc nhìn Hồng Quý phi vốn nên rời đi."Có chuyện này ư?"

"Những lời nô tì nói đều là thật." Hồng Quý phi quỳ rạp xuống đất, nếu không phải thủ hạ của ả vô tình đi ngang qua lãnh cung, ả cũng không thể biết được bí mật này.

Nghĩ đến cái chết của Lan Quý phi, trong lòng ả liền sợ hãi. Chỉ là những lời Lan Quý phi nói trước khi chết đã để ả tìm ra được manh mối. Đáng tiếc còn chưa kịp nói ra, Hồng gia đã suy sụp. Bây giờ chỉ có thể lặng lẽ nói cho Thái hậu, hy vọng Hủ Liên sẽ bị Thái hậu đuổi ra khỏi cung.

"Chuyện này còn có người nào biết?" Trên mặt Thái hậu lộ ra trầm tư.

"Hồi bẩm Thái hậu, Võ vương cùng Hoàng hậu đều biết việc này." Trên mặt Hồng Quý phi lộ ra biểu tình độc ác.

"Lui ra đi, ai gia đã biết." Thái hậu xoa xoa huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau nói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro