[05:00] âm thầm bùng nổ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

notes:

thiết lập boyband

tay chơi guitar x tay trống bị câm điếc

trịnh vĩnh khang là người đầu tiên phát hiện ra ban nhạc của quán bar trước trường có một tay trống mới.




lễ tốt nghiệp đang đến gần, tất cả những người bạn trước đây từng mang theo mơ ước được đi du lịch khắp thế giới đều đã bị hiện thực tàn nhẫn đánh bại bằng một câu "làm ban nhạc có mài ra mà ăn được không?". tất cả họ đều gia nhập vào đội quân thực tập, tìm kiếm cơ hội việc làm sau đại học, đắm mình vào những kỳ thi cuối cùng của đời sinh viên. có lẽ chỉ còn trịnh vĩnh khang cùng vương sâm húc vẫn đang mải mê với hoạt động của ban nhạc trông như hai kẻ lạc loài.

nhưng họ cũng chẳng thể trách ai được, suy cho cùng, không phải ai cũng có thể biến sở thích của mình thành sự nghiệp.

sau một số thay đổi về mặt nhân sự, ban nhạc edg (every dream is a gift) của họ vẫn còn thiếu một tay trống.

vốn mang theo tâm trạng cần uống rượu giải sầu, thế nhưng trịnh vĩnh khang thực sự tìm được một đồng đội mới ở quán bar.

khi ca sĩ chính giới thiệu thành viên mới, anh ấy chỉ nói mọi người có thể gọi đối phương là smoggy, không ai biết tên thật của anh cả. trịnh vĩnh khang gửi cho vương sâm húc một bức ảnh đang làm mưa làm gió trên trang confession trường, thẳng thắn bày tỏ đây chính là "tiếng trống trong mộng" của cậu.

bức ảnh có lẽ được chụp lén trong hậu trường lúc người kia đợi lên sân khấu, hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một chàng trai cao gầy, mặc áo khoác da màu đen bình thường cùng với quần jeans. những ngón tay trắng nõn, thon dài quay dùi trống một cách chán nản. cách một màn hình cũng cảm nhận được dáng vẻ thư thả, nhàn nhã hơi lười biếng.

chất lượng ảnh có thấp cũng không thể ngăn việc người ta chú ý tới khuôn mặt đẹp trai, nổi bật vô cùng của người đó. trong ảnh, anh hơi cúi đầu, ánh sáng tông lạnh từ đèn quán bar xuyên qua mái tóc đen dày, hơi rối, hắt lên khuôn mặt anh. làn da trắng đến kinh ngạc.

có thể mơ hồ thấy tai trái được che một phần bởi tóc của anh có một chiếc khuyên tai kim cương màu đen. cũng chính vì điều này mà nhiều người đều đang tò mò đoán xem smoggy có phải gay hay không.

vương sâm húc cạn lời trước đám người cuồng trai đẹp này. họ đang tìm kiếm một tay trống chứ không phải là một người mẫu nam. thế nhưng câu trả lời của trịnh vĩnh khang lại là:

"sao anh không đến mồi chài người ta thử xem?"*

*ở đây kk dùng từ "sắc dụ" có nghĩa là dùng nhan sắc để quyến rũ ai đó.

ngay sau khi lớp thí nghiệm kết thúc, kết quả thu được cực tốt khiến cho tâm trạng của vương sâm húc cũng tốt lên. cuối cùng hắn cũng đồng ý bị trịnh vĩnh khang kéo đến quán bar.

"em đã theo dõi rồi, mỗi tuần ảnh đều sẽ đến đây vào thứ sáu."

lời vừa dứt cũng là lúc ban nhạc lên sân khấu.

tay trống mới mặc quần áo giống như bức ảnh hôm trước. ở ngoài đời thậm chí anh còn đẹp hơn trên ảnh.

trong khi chờ biểu diễn, anh vẫn xoay dùi trống theo thói quen, khiến khán giả hét lên ngạc nhiên ngay trước cả khi anh bắt đầu biểu diễn.

vương sâm húc nhấp một ngụm rượu.

rượu cũng là món mới của quán, vị không ngọt lắm, hơi chua nhẹ.

hôm nay ban nhạc biểu diễn một bài hát rock cổ điển.

trịnh vĩnh khang cùng mọi người cũng đã từng luyện tập bài hát này trước đây. vương sâm húc có thể nhìn ra người này không phải chỉ là "thùng rỗng kêu to" mà thực sự là một tay trống lão làng. anh ta kiểm soát nhịp điệu và cường độ rất tốt, có thể ứng biến theo bầu không khí tại sân khấu, khơi dậy cảm xúc của toàn bộ khán giả.

khi bài hát kết thúc, tiếng chũm chọe cuối cùng vang lên, dần tan vào không khí, khán giả vỗ tay nhiệt liệt vô cùng.

"nói sao đây? em không lừa anh, đúng chứ? em thấy anh ấy vô cùng phù hợp với phong cách của chúng ta."

"đúng thế."

vương sâm húc nhấp ngụm rượu thứ hai trong đêm nay.

trịnh vĩnh khang huyên thuyên nói về những buổi biểu diễn của ban nhạc trong tương lai suốt đêm, như thể cậu nhóc đã có sẵn trong tay tay trống mà mình hằng mong ước. vương sâm húc chỉ lơ đãng, cũng không phản ứng nhiều.

cuối cùng, không nghe nổi cái miệng kia lải nhải bên tai mình nữa, hắn quyết định ra ngoài châm một điếu thuốc để tỉnh táo.

khi hắn ở cửa sau quán bar, chuẩn bị dùng bật lửa, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy bóng dáng mà mình đã theo dõi suốt trên sân khấu ban nãy.

người kia cũng vừa vặn đứng dưới ánh đèn đường, chiếc khuyên trên tai trái phản chiếu ánh sáng lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt.

nhưng dưới mái tóc đen hơi rối kia, vương sâm húc nhìn thấy đối phương dường như còn có thứ khác trên tai.

trong lúc bất ngờ, đối phương đã đi thẳng về phía hắn, đưa điện thoại cho hắn.

đối diện với ánh mắt khó hiểu của tay trống, vương sâm húc phải mất vài giây mới nhận ra đối phương muốn mình nhìn vào màn hình.

"cho xin lửa."

nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, vương sâm húc vội vàng lấy bật lửa ra. sau đó lại lo lắng nuốt nước miếng mà không có lý do.

hút một điếu thuốc không tốn quá nhiều thời gian, trong lòng vương sâm húc hơi gợn sóng.

trong ngõ đêm vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo soi sáng hai điếu thuốc lặng lẽ.

nếu hắn không nhìn nhầm, thì trên tai của smoggy dường như đang đeo máy trợ thính, kết hợp với hành vi gõ phím trên điện thoại di động của đối phương, trong đầu vương sâm húc đã xuất hiện một suy đoán rất kỳ quái.

thật trùng hợp, vì trong nhà có người thân bị câm điếc, cho nên hắn có biết một ít ngôn ngữ ký hiệu.

sau khi do dự hết lần này đến lần khác, hắn dập điếu thuốc gần như đã cháy đến ngón tay mình, vương sâm húc chủ động ra dấu cho đối phương:

"tôi thấy cậu chơi trống rất hay, có thể cho tôi xin thông tin liên lạc không?"


khi vương sâm húc đỡ tên say rượu trịnh vĩnh khang trở về ký túc xá, hắn cũng không nói cho đối phương biết mình đã có trong tay phương thức liên lạc của tay trống trong mơ.

mọi chuyện diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi. tay trống có vẻ mặt rất lạnh lùng và khó gần ngay lập tức đã đồng ý yêu cầu kết bạn của hắn. thuận lợi đến mức vương sâm húc bắt đầu tự hỏi liệu đối phương có hiểu lầm gì không.

trái ngược với những gì vương sâm húc nghĩ về con người đối phương, hình đại diện wechat của anh lại là một chú cún bernese rất dễ thương với đôi mắt lấp lánh. tên wechat quá đơn giản, thật sự phù hợp với con người anh. chỉ có hai ký tự, rõ ràng là tên thật.

trương chiêu.

vương sâm húc thầm đọc cái tên này mấy lần.

trái với dự đoán của vương sâm húc, trương chiêu không hề né tránh chuyện bản thân mình là người bị câm điếc.

nói đúng ra, anh không tính là người câm điếc. chỉ là anh không thể nói, thính giác kém hơn so với người bình thường một chút. khi không có máy trợ thính, trương chiêu vẫn có thể nghe được một vài âm thanh.

"hình đại diện của cậu có phải là mèo cậu nuôi không?"

sự chú ý của trương chiêu dừng lại ở nơi mà vương sâm húc không ngờ tới.

"đúng thế."

"tên là gì vậy?"

"... tiểu hắc."

có lẽ bởi vì không ngờ lại là một cái tên đơn giản như vậy, trương chiêu hồi lâu cũng không nhắn tin trả lời lại.

vương sâm húc không biết tại sao bản thân lại vô thức nói dối về tên của mèo con.

có lẽ việc nuôi một con mèo đen tên chiêu chiêu là quá mức trùng hợp rồi.

"tôi cùng bạn có thành lập một ban nhạc, hiện tại còn thiếu một tay trống. cậu có muốn tham gia không?"

sau khi trò chuyện cả đêm, vương sâm húc cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ trọng tâm mà trịnh vĩnh khang đã giao cho mình.

như sợ đối phương không đồng ý, vương sâm húc còn bổ sung thêm:

"không sao đâu, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ trả theo lương của quán bar."

trong mắt vương sâm húc, trương chiêu là một chàng trai tàn tật (?), phải làm thêm một cách chăm chỉ để trang trải. nếu như bắt đối phương chơi nhạc không công, chẳng phải là tàn ác, không xứng làm người sao?

trải qua hơn mười phút lo lắng, ngay khi vương sâm húc cho rằng đối phương đã ngủ quên, hắn lại nhận được câu trả lời từ trương chiêu.

"cậu add wechat tôi chỉ để nói chuyện này à?"

thế là có ý gì, trái tim vương sâm húc rung lên từng hồi chuông cảnh báo.

hắn nghĩ, mình đang bị người ta câu, nhưng lại không có bằng chứng.

sau khi loay hoay năm phút, vương sâm húc còn chưa nghĩ ra nên trả lời lại thế nào, thì tin nhắn tiếp theo tới, triệt để làm trái tim hắn chết lặng.

"được chứ, cậu ở cạnh hầu tôi cả đêm rồi. tôi đồng ý."

thẳng nam ngây thơ chưa từng trải qua sự khiêu khích cỡ này, liền hoảng hốt vung tay ném điện thoại rơi khỏi giường. điện thoại cứ thế rơi thẳng vào mặt trịnh vĩnh khang ở giường dưới.

"đm, vương sâm húc! anh điên à?"

trương chiêu cảm thấy chính bản thân mình cũng có chút bối rối.

anh biết, vương sâm húc không hề có ý đó, chỉ là nhịn không được muốn trêu chọc một chút.

mặc dù có rất nhiều người trong quán bar, thế nhưng anh có thể nhận ra nam sinh viên đại học trông ngốc nghếch hệt như cún này vẫn luôn nhìn chằm chằm mình ngay từ khi anh bước vào.

vì vậy, sau khi thấy đối phương châm thuốc ở phía sau quán bar, anh quyết định sẽ trêu chọc hắn.

nghĩ đến vẻ mặt ngây ngốc của đối phương khi đọc những dòng tin nhắn này, tâm trạng của trương chiêu đã tốt lên rất nhiều.

chà, đúng là cún ngốc.


cuối cùng, trương chiêu cũng đồng ý với yêu cầu của vương sâm húc. đương nhiên, anh cũng cũng không thực hiện yêu cầu được đưa ra vào đêm đó.

"sao ban nhạc của mấy người lại có cả trẻ con thế này?"

đây là điều đầu tiên trương chiêu thốt lên trong im lặng sau khi gặp vạn thuận trị.

may mà, đứa nhóc không hiểu được ngôn ngữ ký hiệu, còn vui vẻ chào đón thành viên mới.

trong góc phòng tập, có một cậu nhóc vẻ mặt đờ đẫn đang im lặng tập guitar bass, trông hệt như một cây nấm mọc lên từ góc tối. trương chiêu không hiểu sao có thể cảm nhận được tần số sóng não tương đương với cậu ta.

"đây là người chơi keyboard của chúng tôi, cầu cầu." vương sâm húc chỉ vào cậu nhóc tròn ủm kia, chủ động lĩnh vai trò giới thiệu các thành viên.

"còn đây là tay bass mới, simon." vương sâm húc lại chỉ về phía cây nấm "cậu ấy gia nhập trước cậu không lâu."

"còn lại chắc cậu cũng biết rồi, hát chính - trịnh vĩnh khang, còn tôi chơi guitar."

"mọi người trong band đều khá thoải mái, không có quy tắc nào. chỉ cần đến đúng giờ trong các buổi tập là được."

trương chiêu ngoan ngoãn gật đầu, trông vô hại với cả người và vật.

"à... có một điều, cũng không thể xem như quy tắc... cứ coi như là quy ước ngầm đi."

"là việc không thể yêu đương trong cùng nhóm mà thôi. cái kiểu yêu đương như thế, thường sẽ dẫn đến kết cục không vui."

"ha ha, nhưng mà chúng ta cũng không có nữ, chắc là không sao đâu."

không biết tại sao, vương sâm húc lại vô thức cảm thấy chột dạ.

vương sâm húc vẫn khó tưởng tượng rằng trong bản thân một người có thể có sự tương phản lớn như vậy.

khi trương chiêu im lặng, gật đầu lắng nghe người khác, anh giống như một nam thần lạnh lùng đầy xa cách, thế nhưng khi "mở miệng" thì những từ ngữ được thốt ra vô cùng đáng kinh ngạc.

sau khi tập luyện được vài ngày, mọi người quen dần với nhau, anh không coi mình là người ngoài nữa. ngày nào cũng cùng cầu cầu cãi nhau, lại còn dùng loa bluetooth phát đi phát lại trong phòng tập tin nhắn thoại "đồ phù thủy lùn độc ác".

nếu bị hỏi về việc sử dụng nhạc cụ chung vào mục đích cá nhân, anh sẽ ngây thơ nói rằng, loa là bộ phận giúp anh phát tiếng. bộ mấy người muốn người câm điếc không thể lên tiếng hay sao?

vạn thuận trị tức đến nổ đom đóm mắt, nhảy lên đánh anh.

nhưng phần lớn thời gian, với tư cách là người lớn tuổi nhất trong nhóm, trương chiêu vẫn rất đáng tin cậy.

vương sâm húc chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của trương chiêu dành cho âm nhạc. không giống như việc anh lạnh lùng xa cách, cũng không giống mỗi lần nghịch ngợm trêu chọc người khác, mỗi lần biểu diễn, trương chiêu đều dành toàn tâm toàn ý của mình. cũng trong lúc biểu diễn, trương chiêu đưa ra rất nhiều cách nhìn, cùng cách hiểu khác nhau về âm nhạc. có thể nói anh giống như một giáo viên chuyên nghiệp, mang đến cho nhóm của họ những thay đổi vô cùng lớn.


nhưng điều đáng tin cậy nhất chính là...

"mẹ kiếp, chiêu ca! nhà anh là hoàng cung à?"

trong một số trường hợp, không thể hẹn nhau ở phòng tập, trương chiêu sẽ gọi họ đến nhà tập.

đó là một căn biệt thự rộng 2000 mét vuông khiến người ta phải lóa mắt.

sau đó, vương sâm húc cùng trịnh vĩnh khang nhận ra rằng họ đã hoàn toàn hiểu lầm chuyện trương chiêu vừa học vừa làm thêm ở quán bar.

cái này chính là việc theo đuổi sở thích một cách thuần túy của một thanh niên giàu có không hề thiếu tiền.

ban đầu chỉ là những buổi biểu diễn ở trong khuôn viên trường, thi thoảng thì diễn ở quán bar. dần dần, ban nhạc của họ đã trở nên nổi tiếng, bắt đầu có thể tham gia một số sự kiện nhỏ, có thể xuất hiện ở các buổi biểu diễn thương mại, các buổi tập cũng trở nên bận rộn hơn.

khi buổi luyện tập ngày hôm đó kết thúc cũng đã là gần nửa đêm, trương chiêu quyết định ở lại tự tập luyện thêm một chút nữa.

ma xui quỷ khiến thế nào, vương sâm húc cũng chọn ở lại.

trương chiêu cứ thế say mê luyện tập một mình dường như quên mất rằng có sự tồn tại của người thứ hai trong phòng tập. khi quay lại, anh giật mình vì bóng người bên cạnh.

"sao cậu còn chưa đi?"

trương chiêu khua tay ra dấu với vương sâm húc.

phần lớn thời gian, trương chiêu đều giao tiếp với người khác bằng cách gõ chữ lên điện thoại di động. khi gấp gáp, anh thường ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu và nhờ vương sâm húc dịch lại.

cho nên, dù hơi xấu hổ nhưng vương sâm húc vẫn muốn thừa nhận, hắn coi đây là tương tác chỉ thuộc về riêng hai người họ.

tuy nhiên, số phận luôn mang đến cho ta những điều mà ta từ chối, rồi lại khát khao. chẳng hạn như bây giờ...

phòng tập vốn đang sáng đèn bỗng nhiên tối sầm, hình như là bị mất điện... không rõ nguyên nhân.

"trương chiêu?"

vương sâm húc vô thức gọi tên người bên cạnh, lấy điện thoại ra bật đèn pin.

ánh đèn vừa rọi tới đã thấy trương chiêu ngồi xổm bên cạnh ghế, vùi đầu vào cánh tay, cả người dường như đang run rẩy.

"có chuyện gì thế? ổn không, trương chiêu?"

vương sâm húc biết rõ, hiện giờ trương chiêu không hề ổn, cũng không thể giải thích rõ ngay cho mình được. vì thế hắn chỉ ngồi xuống, ôm lấy đối phương, cố gắng vuốt ve tấm lưng gầy kia, an ủi anh, giống như đang xoa dịu một con mèo căng thẳng.

căn phòng không có cửa sổ, chẳng có chút ánh sáng nào lọt qua, đèn pin của chiếc điện thoại di động cũng không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

trong một khoảnh khắc, âm thanh duy nhất còn sót lại trong phòng là tiếng thở và nhịp tim của họ.

điều này khiến vương sâm húc nhớ lại đêm đầu tiên họ gặp nhau.

nghĩ đến làn khói mỏng phả ra từ đôi môi hơi nhợt nhạt kia, yết hầu hắn khẽ động, giống như muốn nuốt chửng màn sương đêm hè.

thời khắc này, hắn cảm nhận được đầu trương chiêu tựa lên vai mình, hơi thở ấm áp khe khẽ phả vào cổ hắn.

có những thứ đã được định sẵn ngay từ cái nhìn đầu tiên, có thể người đã quên nhưng tới một lúc nào đó, người sẽ nhớ tới chúng.

cuối cùng vẫn là vương sâm húc gọi xe, đỡ người kia xuống lầu, lên xe.

hắn không nhớ rõ địa chỉ nhà riêng của trương chiêu, chỉ đành đưa người kia về nhà mình.

trương chiêu cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ vừa hỗn loạn, vừa đau đớn. trong mơ, anh dường như đã quay lại căn phòng nhỏ tối tăm, ẩm ướt đó. anh rất đói, nhưng lại chẳng có thức ăn và nước uống. anh đợi lâu thật lâu, lâu tới mức anh đã nghĩ mình sẽ bị nhốt ở đây cho đến chết, thì cửa sắt nặng trịch được đẩy ra, một đôi tay gầy đưa ra, bọc anh trong một cái ôm ấm áp.

trương chiêu bị đánh thức bởi thứ gì đó đang liếm vào chóp mũi, khiến anh không thể mở mắt ra. sau đó, anh mới nhận ra đó là một con mèo đen nhìn rất quen mắt.... hình như là con mèo trong hình đại diện của ai kia.

"chiêu... à... tiểu hắc, xuống nhanh."

vương sâm húc vẫn nhớ kỹ lời nói dối mà hắn đã từng dùng khi kể về con mèo từ lâu, thế như có lẽ chỉ có mình hắn là người duy nhất cẩn thận duy trì lời nói dối này. giống như đang cố gắng bảo vệ một mảnh cửa sổ giấy mỏng như cánh ve khỏi bị gió táp.

con mèo đương nhiên không đáp lại cái tên không thuộc về mình, nó vẫn nằm ở đầu giường, liếm láp không ngừng lên chóp mũi cùng hai má của trương chiêu.

"xin lỗi nhé... hôm qua chắc là tôi không ổn lắm... làm phiền rồi." trương chiêu ra dấu tay.

"hồi nhỏ tôi từng bị bắt cóc. tôi bị nhốt trong phòng tối, không có thức ăn, nước uống trong nhiều ngày. cuối cùng thật may vì đã được giải cứu, thế nhưng sau đó mắc bệnh nặng. từ đó, tôi không thể nói, thính giác cũng bị ảnh hưởng đôi chút. mỗi lần ở trong môi trường tối tăm, khép kín sẽ không ổn. có lẽ là ptsd."

trương chiêu bình tĩnh giải thích nguyên nhân dẫn đến tình trạng ngày hôm qua, bình tĩnh đến độ như nhân vật chính trong câu chuyện không phải mình.

nếu chỉ là bạn bè, vương sâm húc sẽ không ngần ngại ôm người bạn khốn khổ này của mình một cái để an ủi; nếu như giữa họ có quan hệ thân mật, có lẽ hắn cũng đã dành cho người kia một cái hôn an ủi như người yêu.

nhưng rõ ràng bộ não sử dụng con chip đơn của vương sâm húc chưa tìm ra cách đối phó với những cảm xúc hỗn loạn của bản thân mình, cho nên hắn chỉ có thể cứng ngắc vỗ vỗ vai trương chiêu.

tình tiết bất ngờ nhanh chóng bị lãng quên bởi những buổi diễn tập bận rộn, chẳng mấy chốc đã tới tháng 12. trong khoảng thời gian này, một số buổi biểu diễn mà edg tham gia đều rất thành công. những bài hát độc đáo cùng phong cách trên sân khấu bùng nổ của họ đã thu hút rất nhiều người hâm mộ. là một ban nhạc thế hệ mới, có thể nói rằng họ đã đạt được một số thành tựu và cũng đã ký hợp đồng với một công ty quản lý chuyên nghiệp.

ngày hôm đó, livehouse vừa kết thúc, cũng đúng vào sinh nhật của vương sâm húc. trương chiêu, người thường không uống rượu trong các bữa tiệc tối, ngày hôm nay cũng phá lệ uống một ly. nhưng ngay sau đó vương sâm húc đã biết tại sao trương chiêu không uống rượu.

"cậu túm tay áo tôi làm gì thế?"

vương sâm húc muốn đi vệ sinh, nhưng lại có một bàn tay nắm chặt lấy tay áo hắn.

hắn nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó hai má đỏ bừng, rõ ràng là đã say.

trương chiêu say rượu im lặng hơn bình thường rất nhiều, anh ngồi trong góc đếm nấm, cũng không đùa giỡn cợt nhả hay ngủ gục, chỉ nắm chặt lấy áo vương sâm húc khi hắn định rời đi.

đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào vương sâm húc, không hề chớp mắt khiến hắn nhớ đến con mèo đen ở nhà.

hắn phải vỗ về lâu thật lâu mới khiến mèo nhỏ thả lỏng, buông móng.

khoảnh khắc khó khăn chỉ thực sự đến khi mọi người bắt taxi về nhà sau bữa tiệc tối.

lần này, tay trương chiêu còn nắm chặt hơn trước, vương sâm húc không còn cách nào khác, đành phải đưa người về nhà mình lần thứ hai.

nhắc mới nhớ, có vẻ những người luôn tự nhận là anh trước mặt họ như trịnh vĩnh khang, vạn thuận trị, tạ mạnh huân lại không hành động như anh trai chút nào.

cũng không thể so mấy người đó với con mèo hình người, không biết kêu meo meo trước mặt này.

mỗi ngày đều lén lút dùng móng vuốt cào hắn một cái, lúc hắn đi ngang qua cũng sẽ lén cắn một cái.

nhưng khi nào mèo vui, sẽ chủ động chạy tới trước mặt hắn, nũng nịu cọ đầu, sau đó nằm xuống, duỗi người, lộ bụng ra, nhìn hắn bằng đôi mắt đen tròn xoe.

ở nhà vương sâm húc chỉ có một cái giường, lần trước ở chung với trương chiêu, hắn để anh nằm trên giường, còn mình thì ngủ trên ghế sofa.

đương nhiên, chiếc giường này đủ cho hai người ngủ chung, thế nhưng vì chủ nhân của chiếc giường lại có chút suy nghĩ không trong sạch, thế nên để tránh phiền toái, hắn quyết định ngủ trên sofa.

xem ra đêm nay cũng nên vậy.

nghĩ đến đây, vương sâm húc thở dài, đang định giúp trương chiêu cởi áo khoác, nằm xuống, lại thấy bị cắn một cái thật mạnh vào cánh tay.

vương sâm húc bị mèo say chọc đến phát nóng, đột nhiên có chút khó chịu.

"cắn người là mèo hư."

"mà mèo hư thì phải phạt."

khi trương chiêu chuẩn bị cắn cái thứ hai, hắn đưa hai ngón tay vào miệng trương chiêu.

ngón tay được đưa vào rất sâu, gần như chạm đến cổ họng anh.

trương chiêu theo phản xạ, cảm thấy buồn nôn, cố gắng nuốt xuống. cổ họng anh như bóp nghẹt, bao lấy ngón tay vương sâm húc.

miệng không thể ngậm đương nhiên cũng không thể cắn, nước bọt không thể nuốt được từ khóe miệng chảy ra.

trương chiêu vô thức muốn đưa lưỡi đẩy dị vật trong miệng ra, nhưng điều đó chỉ khiến cho ngón tay đối phương vào sâu hơn.

cách chặn mèo này có vẻ đã cản được sự hung hăng của con mèo say trước mặt. mèo trở nên ngoan ngoãn, mặc cho vương sâm húc điều khiển mình.

ngay khi vương sâm húc cho rằng mọi chuyện đều bình thường, thả lỏng cảnh giác thì con ma men kia không biết lấy sức từ đâu ra, đột nhiên kéo mạnh cổ áo hắn. hắn dùng hai tay chống lên mép giường để không ngã vào người trương chiêu.

vương sâm húc còn đang ngẩn ngơ trước chuyện vừa xảy ra thì bất ngờ cảm thấy có chút gì đó mềm mại, ẩm ướt trên môi.

tuy nhiên, ngay khi vương sâm húc nhận ra một phần cảnh tượng mà hắn đã mơ đêm qua vừa trở thành hiện thực thì người để lại nụ hôn nhẹ nhàng, như có như không kia như một món quà sinh nhật đã chìm vào giấc ngủ.

thật đúng là biết cách nắm bắt thời gian đó.*

(ở đây tác giả dùng từ timing, bạn nào hay chơi game, đặc biệt là game v, chắc chắn sẽ rõ)

vương sâm húc nghiến răng nghiến lợi ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ bình yên của trương chiêu.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro