o(`ω' )o

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

notes:

nobody x smoggy

rất muốn đọc harry potter au nhưng mà đợi mãi không thấy có thêm hàng mới nên mình đành tự xách bàn phím lên viết, cho nên là...

do có hứng nên cố gắng viết thật mau cho nên có thể hơi khó nuốt. mình quỳ xuống tạ lỗi với mọi người trước.

stage 2 cũng đã bắt đầu rồi, edg cố lên nha. mình gửi hết may mắn cho mấy người.

fighting!






hogwarts tháng mười hai dường như không hợp với băng tuyết bên ngoài lâu đài cho lắm. sự nhiệt tình của tuổi trẻ cùng với không khí chuẩn bị cho vũ hội giáng sinh gần như làm tan chảy hết lớp tuyết trắng đang im lìm phủ lên những tòa tháp cổ kính.

ngay cả các slytherin vốn ở dưới đáy hồ đen cũng không thể thoát khỏi bầu không khí nhộn nhịp này. theo nội quy của trường, trương chiêu mới chỉ là phù thủy sinh năm thứ ba, đương nhiên sẽ không liên quan gì đến vũ hội, mãi cho đến khi em bị một chị gái cùng trường ngăn lại trên đường đến lớp học độc dược.

"bạn nhảy sao?" trương chiêu lặp đi lặp lại mấy từ này trong sự ngạc nhiên, giống như còn đang bị sốc vì lời mời quá sức đột ngột này. em còn chưa kịp nói thêm gì thì hai má đã đỏ bừng trong vô thức, mấy ngón tay run rẩy không thôi, cố gắng lắp bắp từ chối một cách lịch sự: "à... xin lỗi... chuyện... chuyện khiêu vũ... thì..."

ngược lại, phù thủy sinh năm cuối kia chỉ cười lớn, vui vẻ vẫy tay, trước khi rời đi còn nói: "được rồi. tôi hiểu mà. hiện giờ tạm tha cho trò, sang năm, trò sẽ là người gặp rắc rối đó" rồi để lại trương chiêu ngây ngốc không hiểu gì đứng yên tại chỗ.

nhưng mà, còn chưa tới năm sau, mọi thứ đã trở nên rắc rối với trương chiêu rồi. không biết tin tức này lan truyền như thế nào, nhưng khi truyền đến tai em, phiên bản đã chuyển thành "chàng trai lạnh lùng hóa ra chỉ là một cậu bé dễ thương, cũng đỏ mặt khi từ chối người khác. slytherin thế mà lại có một cậu bé ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy." vì thế mọi người lũ lượt kéo đến, còn có những người trước đây ngại tiếp xúc với em vì khuôn mặt lạnh lùng nay lại muốn nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của em, thậm chí, còn có mấy tiền bối cũng muốn tham gia góp vui. đương nhiên càng không thể thiếu...

"anh chiêu chiêu, xin hỏi anh có thể làm bạn nhảy của em không?" trương chiêu cuối cùng cũng trốn thoát, vừa trở lại phòng sinh hoạt chung của slytherin đã nghe thấy giọng nói hả hê này, cơn giận lại một lần nữa bùng cháy.

"tao nói mày đó trịnh vĩnh khang. nếu mày không ngậm miệng lại, trước khi mày học được phép biến nút áo thành kim, ông đây sẽ biến mày thành cái mũi." trương chiêu hung ác đưa tay bịt miệng thiếu niên đầu đinh trước mặt, cong môi mèo ngồi phịch xuống ghế. em không hiểu tại sao cô hiệu trưởng mcgonagall lại ném một gryffindor tới chỗ em học biến hình, thế nhưng khi em kịp hiểu chuyện gì, thì đã bị trịnh vĩnh khang cứ trái một câu "trương chiêu" phải một câu "chiêu ca" quấn lấy.

"làm sao mày vào đây được?" trương chiêu bày cuốn "bản đồ chiêm tinh học " ra, nửa người dựa về phía lò sưởi, lười biếng nghiêng đầu, giống như đã sẵn sàng chìm vào giấc ngủ "ngay cả hiệu trưởng mcgonagall cũng không biết mật khẩu phòng sinh hoạt chung của bọn tao mà."

"cái đó không quan trọng." trịnh vĩnh khang dùng tay trái đóng sách giáo khoa của trương chiêu, kéo em ra ngoài "thì cái tên ngốc vương sâm húc kia bị kêu lên làm bài thực hành, anh biết mà... ổng lại bị giáo sư slughorn giữ lại rồi. nếu mà anh không giúp, chắc chắn ổng lỡ hết mấy buổi tập quidditch mất."

"thế cũng tốt mà. như thế cup toàn trường cũng bớt được một đối thủ." trương chiêu cho dù bị kéo đến phòng học độc dược cũng không hề tỏ ra thương xót.

"xin hãy rủ lòng thương đi mà, chiêu ca, em đi trước nhé." trịnh vĩnh khang đứng lại cạnh cửa, hạ giọng, chắp tay, cười lớn lấy lòng "giữ một cái mạng để ổng đi tập là được rồi, còn lại tùy anh."

trương chiêu ra hiệu đuổi trịnh vĩnh khang đi, chào đón em là một tiếng nổ lớn cùng với mùi nôn mửa kèm theo khói mù dày đặc. em nhìn người đang vội vội vàng vàng định dùng sách giáo khoa dập lửa kia, lấy đũa phép ra "sạch sẽ như mới."

"sao mày lại tới đây?" vương sâm húc kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt như cún con của hắn sáng lên, trong lúc nhất thời khiến trương chiêu có ảo giác như mình là một khúc xương được đưa đến trước miệng hắn.

"không đến làm sao bắt được mày đang định cho nổ tung trường." trương chiêu tức giận cầm lấy sách giáo khoa của vương sâm húc, cau mày kiểm tra phần ghi chú của hắn "không phải chỉ là làm thuốc giải độc thôi sao? làm sao mà lại có thể gây ra vụ nổ cỡ đó chứ?"

"tao đã làm hết sức rồi, trương chiêu à." vương sâm húc nói xong cả người đều ủ rũ, sợ hãi nhìn chằm chằm vào các thành phần thuốc trước mặt "rõ ràng là đã làm đủ các bước, cái gì mà trộn, đun nóng, rồi khuấy nhưng kết quả không có giống thuốc giải độc... nó trông giống như mụ phù thủy đang định đầu độc bạch tuyết hơn á."

"đó là vì mày dùng nhân sâm ngâm thay vì thái lát, còn có... trước khi đun nóng thì phải cho sừng kỳ lân vào nồi, cuối cùng phải khuấy theo chiều kim đồng hồ chứ không phải vung đũa phép loạn lên đâu." trương chiêu nhìn ánh mắt mơ hồ của vương sâm húc, than thầm, chắc chắn em còn phải gánh cái quả tạ này thêm một chặng nữa, cam chịu thở dài ngồi xuống ghế, cầm lấy bút, viết mấy dòng lên sách giáo khoa, sau đó đẩy đến trước mặt vương sâm húc: "trước tiên đọc qua các bước tao đã sửa ở đây đã, sau đó mài dược liệu, để tao xem mày làm."

trong lúc nhất thời, trong phòng học chỉ còn lại tiếng vương sâm húc vuốt phẳng trang sách. trương chiêu im lặng nghĩ, tính khí em vốn thất thường thế mà còn có thể thực sự ngồi yên một chỗ, dịu dàng chỉ cho người khác làm thuốc giải độc. chẳng phải việc gryffindor và slytherin có mối thù truyền kiếp cũng là một lời nguyền cấp cao sao?

nhưng thật ra chuyện ba người quen biết nhau, ít nhiều cũng nhờ vào tính cách dễ kết thân của trịnh vĩnh khang.

cô hiệu trưởng mcgonagall đem một phù thủy sinh năm thứ nhất đã học phép biến hình suốt ba buổi mà vẫn không thể biến chiếc cúc áo thành cái kim kia đến trước mặt em. chưa đến một ngày, em đã bị ôm vai bá cổ, bị gọi "chiêu ca" hết lần này đến lần khác. đến ngày hôm sau, cậu nhóc kia thậm chí còn kéo theo vương sâm húc đến, dùng tư thế chuẩn bị kết nghĩa vườn đào mà nói với em: "đây là vương sâm húc, là một người bạn mà em quen từ hồi còn ở thế giới muggle."

trương chiêu cũng không cần mở miệng đặt câu hỏi, trịnh vĩnh khang đã tiếp tục tự mình độc thoại: "lúc đó mẹ em không hề nói gì với em cả, em cũng không cảm thấy mình có gì khác thường. cả ngày chỉ biết đi đánh điện tử, hồi đó tụi em hay đánh đôi trong một game fps, còn nói sau này sẽ cùng nhau đi đánh chuyên nghiệp. thế mà lúc ấy cái người kia liền bảo ảnh là phù thủy, đang theo học tại một trường học phù thủy. bùm một cái, ảnh biến mất. vất vả lắm mới có một người bạn, chơi game thì giỏi mà thần kinh thì... không được bình thường cho lắm... à đúng rồi... anh có biết cái trò chơi đó không? nó là..."

trương chiêu chữ được chữ không nghe nhóc con bắn rap một tràng toàn những thuật ngữ của giới muggle, nhanh chóng ngắt lời cậu: "dừng dừng dừng, mày lại định ngồi lật hết lại chuyện xưa từ thời bàn cổ mà giải thích cho anh đó hả?"

"anh còn biết cả bàn cổ cơ?" trịnh vĩnh khang ngạc nhiên hỏi.

"biết chứ. sao lại không biết cho được, chính là người được mệnh danh phù lê nguyên thủy thiên tôn" trương chiêu cười bí hiểm "người sáng lập ra ma thuật và pháp thuật trung quốc."

"thật sao?" trịnh vĩnh khang kinh ngạc tới mức trương chiêu cảm tưởng cậu ta sẽ đế tròng mắt lọt ra ngoài mất thôi, tiến tới tò mò hỏi "bàn cổ tiên sinh còn nghiên cứu pháp thuật nữa hả?"

"cậu ấy trêu chọc em thôi." vương sâm húc kéo trịnh vĩnh khang lại, đưa tay tỏ ý chào hỏi trương chiêu "đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi là vương sâm húc, năm ba gryffindor. mấy ngày này làm phiền trò kèm cặp em ấy."

"slytherin năm ba, trương chiêu." em nắm lấy bàn tay dang rộng của vương sâm húc, nuốt lại những lời định nói vào trong lòng.

sau này, mỗi lần trương chiêu nhớ lại cuộc gặp gỡ như cha mẹ gửi gắm con cái kia, nửa câu còn lại ngày ấy, cũng chỉ có một mình em biết rõ. em chăm chú nhìn cái người trước mặt đang nghiền ngẫm mấy dòng công thức pha chế thuốc giải như thể đang nghiên cứu một loại cấm thuật thâm sâu nào đó, tức giận nghĩ, lần đó không phải lần đầu gặp mặt.





"trương chiêu! trương chiêu!" vương sâm húc khua khua cuốn sách trước mắt em "đang nghĩ gì mà tập trung vậy. tao bắt đầu làm nhé?"

"này!" trương chiêu giữ lại bát nhân sâm mà vương sâm húc đang định cầm lên, chỉ vào tủ phía sau hắn "đi lấy nhân sâm thái lát bên đó đi, ai bảo mày bỏ nhân sâm ngâm hả? vương sâm húc ơi là vương sâm húc, không có tao thì mày phải làm sao bây giờ? chẳng lẽ mày sẽ không thể tốt nghiệp vì môn độc dược sao?"

"không có mày, tao cũng học được tới năm ba đó thôi." vương sâm húc thấp giọng lẩm bẩm, nhanh chóng đứng dậy đi tìm nhân sâm trước khi trương chiêu nghe thấy mà mắng hắn.

nhìn thấy vương sâm húc cẩn thận cầm lọ thủy tinh đựng nhân sâm ra, giả bộ làm tín đồ vẩy nước thánh mà trêu cho mình, trương chiêu đành phải kìm lại những lời mắng người mà phàn nàn: "thằng bố mày đây bài tập môn tiên tri còn chưa làm đã vội chạy tới đây phụ đạo mày. mày mà còn nói nhảm nữa thì tao sẽ để mày ở đây với đống nồi nổ của mày. đến lúc đó đừng hòng có đường sống."

vương sâm húc nhìn trương chiêu mắng chửi liên hồi cũng không có cách nào phản kháng lại. hắn chỉ cảm thấy trương chiêu không khác con mèo hay làm tổ trong ký túc xá của hắn cho lắm. rõ ràng là tự dùng đầu cọ vào tay người khác nhưng lại cố tình gừ gừ, giả vờ hung dữ, cho dù đang thoải mái nhưng vẫn có thế không thương tiếc tặng cho hắn một cái móng vuốt. chỉ cần cho nó một chút nhân nhượng, là nó sẽ leo lên đầu lên cổ bạn ngay. nhưng hắn không nhịn được mà chiều chuộng con mèo này. vương sâm húc vừa mở nắp lọ thủy tinh, vừa nói: "đúng đúng đúng, tao thật sự không thể thiếu mày. hai chúng ta phải ở cạnh nhau nếu không ngày mai toàn bộ hogwarts sẽ bị tao thổi bay mất."

trương chiêu đang cười toe toét thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu tỏa ra từ chai thủy tinh mà vương sâm húc vừa mở, em hoảng hốt ngăn vương sâm húc đang định đổ nó vào vạc: "từ từ, chờ... chờ đã... mày lấy nhầm rồi... không phải cái này!"

"thế đây là cái gì?" vương sâm húc vẻ mặt khó hiểu nhìn cái chai trong tay, đang định đưa lên mũi ngửi thì trương chiêu đã giật lấy, đậy nắp lại, để sang một bên, nhìn chằm chằm cái lọ một hồi, phân tích chất bột bên trong nó: "là lần trước tao chế phúc lạc dược bị hỏng, quên chưa vứt đi."

"mày cũng sẽ thất bại sao?" vương sâm húc có vẻ dễ dàng tin lời em nói, quay người đi về phía tủ lấy một cái lọ khác. trương chiêu lặng lẽ nhét chai thủy tinh vào trong túi, thở phào nhẹ nhõm. em đột nhiên cảm thấy biết ơn vì cái tên vương sâm húc vừa học dốt môn độc dược lẫn thần kinh thô này.

cho đến khi vương sâm húc đem thuốc giải đã pha chế hoàn hảo đến báo cáo với giáo sư slughorn, trương chiêu mới yên lòng. em từ chối lời mời của vương sâm húc đến xem buổi tập quidditch của gryffindor với lý do chưa làm xong bài tập môn chiêm tinh. em trở về ký túc xá, nằm thẳng lên giường mà không thèm cởi áo choàng. nắm lấy chiếc chai thủy tinh được bỏ trong túi áo từ ban nãy, lo lắng cho kế hoạch còn chưa thực hiện được của mình.

"có lẽ mình nên nói luôn cho nó biết." em thở dài, trùm chăn lên đầu, quyết định buông lỏng bản thân, lắc qua lắc lại lọ thuốc đang dang dở trong tay cùng cơ hội bị bỏ lỡ.

chuyện ồn ào về bạn nhảy đến nhanh mà đi cũng nhanh. khi chuyện này lan đến nhà gryffindor, trịnh vĩnh khang mới biết nguyên nhân khiến mọi chuyện chìm xuống nhanh chóng như vậy là do trương chiêu đã nhận một lời mời của ai đó. làm bạn mà lại có thể ngồi yên khi chưa được nếm qua "trái dưa lê" siêu to khổng lồ của anh mình ư? trịnh vĩnh khang không thể chấp nhận. vừa đến giờ ăn trưa, nhóc hoàn toàn phớt lờ mong muốn của trương chiêu, kéo em tới bàn gryffindor ngồi. nhóc ra hiệu cho vương sâm húc giữ lấy cánh tay còn lại của trương chiêu, ngăn em trốn thoát, hỏi: "anh đồng ý đi vũ hội với ai? sao đến anh em thân thiết mà anh cũng không nói?"

trương chiêu đứng giữa hai người, nhận được vô số ánh nhìn kỳ lạ của đám gryffindor xung quanh, bĩu môi giận dữ hướng về phía ravenclaw đằng xa kia: "hỏi cậu ta đi."

"cái gì cơ? quách hạo đông?"

vương sâm húc nhanh tay bịt miệng trịnh vĩnh khang lại, ngăn cậu nhóc biến thành con gà la hét giữa nơi công cộng. chính hắn cũng vô cùng bất ngờ: "là nam sao?"

"tao nói hai đứa tụi bây tỉnh táo chút được không? cậu ta cũng học năm ba, sao có thể mời tao được cơ chứ?" trương chiêu trợn mắt, nhân lúc hai người kia còn đang sững sờ, giành lấy đĩa ăn của vương sâm húc, bình tĩnh ngồi giữa lãnh thổ của gryffindor ăn nốt bữa trưa. "là ý của quách hạo đông, nếu có ai mời tao, tao chỉ cần trả lời là tao đồng ý đi với người khác rồi, như vậy sẽ không bị quấy rầy."

"sao mà ravenclaw lại nghĩ ra cái ý tưởng không đáng tin như vậy chứ?" vương sâm húc nhìn chằm chằm vào đĩa bít tết đã cắt sẵn, chép miệng một cái tỏ vẻ vô cùng bất mãn.

trương chiêu hài lòng với bữa ăn của mình đến mức không nhận ra có điều gì sai, thay vào đó em nhớ ra dao nĩa của vương sâm húc vẫn còn trong tay mình, còn giống như đang dỗ cún con mà xiên một miếng thịt, đưa tới trước miệng vương sâm húc. vương sâm húc đương nhiên cũng rất vui vẻ, hưởng thụ việc trương chiêu đút cho mình từng miếng từng miếng một. thấy thế trịnh vĩnh khang bên cạnh muốn nói lại thôi, mãi mới thốt ra một câu: "vậy mấy nữa đến giáng sinh các anh định làm gì?"

"ở lại hogwarts." vương sâm húc không chút do dự trả lời "đợi bao giờ ba mẹ tao chấp nhận chuyện tao là phù thủy thì nói tiếp."

trương chiêu quay đầu liếc nhìn hắn, muốn nói gì đó an ủi, nhưng nhìn vẻ mặt giống như không cần thiết phải an ủi nữa... cái từ "đồng cảm" kia có lẽ chỉ là những câu từ sai trái mà đám nhà văn muốn tuyên truyền mà thôi. rõ ràng họ cùng thuộc một loại thần chú, nói chung một ngôn ngữ, rõ ràng ngồi rất gần nhau, thế nhưng trái tim lại xa cách đến vậy. sinh ra trong một gia đình thuần huyết, em chưa bao giờ nghĩ đến một thế giới không có phép thuật sẽ như thế nào, em cũng không hiểu tại sao phép thuật lại không được chấp nhận. trong suy nghĩ của em, không có gì là phép thuật không làm được. em đưa tay chạm vào chiếc chai thủy tinh còn nằm trong túi, trái tim hơi chùng xuống. liệu rằng phép thuật có thể làm được chuyện này?

trịnh vĩnh khang dường như cũng nhận ra mình đã khơi sai chuyện, vội vàng chuyển đề tài: "vậy sao chúng ta không đến chỗ em chơi, ngắm cây thông noel, còn có cả ông già noel muggle nữa đó, không chừng còn có bắn pháo hoa. trương chiêu, anh chắc chưa thấy bao giờ đâu nhỉ, pháo hoa đủ mọi loại màu sắc, còn có thể tùy ý tạo thành từ ngữ hoặc hoa văn đó."

"pháo hoa?" trương chiêu thử tưởng tượng ra cảnh có kẻ nào rảnh rỗi chán nản đốt cả một hộp pháo hoa của tiệm phù thủy "wỷ wái" của nhà weasley, sau đó bị hàng chục con rồng lửa truy đuổi tới khi nào bị đốt trụi hết tóc mới thôi mà rùng mình "sao lại có người thích pháo hoa chứ?"

"quên mấy cái tưởng tượng của mày về pháo hoa weasley đi." vương sâm húc trông thấy vẻ mặt của người kia liền biết chắc chắn đối phương đã nghĩ đến cái gì đó kỳ lạ rồi "là loại do muggle phát minh ra, chúng rất bình thường thôi, có thể phát nổ trên bầu trời với rất nhiều hình dạng, màu sắc."

trương chiêu càng nghe càng bối rối: "thế thì khác gì pháo hiệu?"

vương sâm húc thở dài một hơi, nghẹn ngào hồi lâu cũng không nói nên lời, chỉ có thể tức giận đỡ lấy trịnh vĩnh khang - người đã bị câu hỏi ngây ngô của trương chiêu chọc cho cười ngặt nghẽo đến suýt ngã khỏi ghế, từ chối tham gia thảo luận bất cứ điều gì liên quan đến pháo hoa: "vậy mày định làm gì?"

"thì về nhà thôi." trương chiêu cũng không bận tâm đến pháo hoa nữa "nếu không về nhà chắc là công chúa lili sẽ không nhận ra tao nữa."

hình như em nghe thấy người bên cạnh lẩm bẩm điều gì đó, thế nhưng khi em hỏi lại, vương sâm húc chỉ nói: "mày nghe nhầm rồi." nhưng từ lúc lên tàu về nhà, cảnh tượng này cứ hiện lên trong đầu em, em mơ hồ nhận ra mình đã bỏ lỡ thông tin quan trọng, thế nhưng vẫn không thể tìm ra.

trương chiêu ôm chú cún núi bernese của mình vào lòng, thì thầm: "lili, con nói xem, người anh em kia muốn nói gì với ba nhỉ? sao cậu ta lại muốn giấu ba chứ?" lili làm sao hiểu được những cảm xúc phức tạp trong thế giới người lớn, bé chỉ biết tiến về phía trước, ngửi ngửi tóc chủ nhân, phát ra tiếng sủa vui vẻ vì nhận ra mùi hương thân quen đã lâu không gặp.

"con nói đúng! chỉ một mình ba nghĩ thì có lợi ích gì? phải để tên kia tự nói ra." trương chiêu đột nhiên đứng dậy, khoác áo choàng, nhét sách giáo khoa cùng giấy tờ lung tung vào túi, xoa đầu cún nhỏ bị em dọa sợ, nói: "xin lỗi, lần này không thể ở nhà chơi với con. lần sau sẽ mang anh em tốt về chơi cùng với con nha."

em thậm chí còn nóng lòng không kịp kiểm tra giờ khởi hành của tàu tốc hành hogwarts, đứng ở cửa hét lên: "mẹ ơi, con còn có việc phải làm. con phải quay lại trường đây ạ!" em vẫy cây đũa phép, triệu hồi xe buýt hiệp sĩ, không đợi phản hồi liền nhảy lên, hướng thẳng đến hogwarts. em nghe tiếng động cơ ma thuật gầm rú, nắm chặt chiếc chai thủy tinh trong tay, em vẫn mang theo nó bên người từ ngày đó, cảm thấy tim mình đã đập nhanh đến mức không thể kiểm soát được.

cuối cùng cũng đến nơi, trương chiêu lại cảm thấy bối rối. hogwarts rộng lớn như vậy, tìm một ai đó là chuyện không dễ dàng gì. em thử đến phòng sinh hoạt chung của gryffindor, thế nhưng bức tranh bà béo lại cho em biết, vương sâm húc đã ra ngoài từ sáng sớm.

"có lẽ con nên đi tìm ở mấy chỗ thằng nhóc thường tới xem sao." lời nhắc nhở thân thiện của bà béo như giáng một đòn thật mạnh vào trương chiêu. em nhận ra, mình không hề biết rõ về vương sâm húc như mình vẫn nghĩ. em biết vương sâm húc thích chơi quidditch, mong muốn trở thành cầu thủ vì thích cảm giác khi được bay lượn, lao từ trên trời xuống trên cán chổi. em biết vương sâm húc thích nhất là lớp chăm sóc sinh vật huyền bí, tất cả các loài động vật ở đó đều yêu thích hắn. em biết vương sâm húc học giỏi nhất môn bùa chú, bởi vì hắn biết bùa chú có thể giúp người lười biếng giải quyết rất nhiều chuyện. nhưng cũng có rất nhiều điều em không biết. em đã quen với việc một mình quan sát hắn, chưa bao giờ em cố gắng can thiệp hay thậm chí là thay đổi cuộc đời đối phương. em thấy vui khi thấy vương sâm húc được trịnh vĩnh khang kéo tới, hòa nhập vào vùng an toàn của em. em tự nhủ bản thân sẽ rút lui khi có dấu hiệu sa đà, đem sự chân thành của bản thân gói lại trong sương mù, để cho người khác không nhìn thấu, mà bản thân mình cũng không thể nhìn thấy. có như vậy, trái tim em sẽ không bao giờ bị tổn thương.

"thì ra, ngay từ đầu, vấn đề đã ở chỗ mình." lý trí của trương chiêu bị cảm giác bất lực càng ngày càng lớn nuốt chửng, một ý nghĩ hoàng đường xâm chiếm đầu óc em "sao không thử một chút chiêm tinh nhỉ."

em đẩy cửa phòng chiêm tinh học ra, không gian chật hẹp vẫn luôn được rèm đen bao phủ, âm u, vắng lặng như thường lệ. giống như lần đầu tiên em gặp vương sâm húc.

là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình phù thủy thuần huyết, lẽ ra em phải giỏi tất cả các môn học liên quan đến ma thuật và pháp thuật. trương chiêu vẫn luôn nghĩ như vậy cho đến khi em học lớp chiêm tinh. căn phòng tối tăm luôn là ngọn nguồn sinh ra cơn buồn ngủ vô cùng, mỗi một câu nói của giáo sư trelawney giống như đang đọc thần chú ru ngủ vậy. cho dù em có cố hết sức tập trung nhìn vào quả cầu pha lê trong tay thì cũng chỉ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sương mù hỗn loạn đằng sau lớp kính, giống như chúng đã biến thành một bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt em.

sau đó, em bị đánh thức bởi tiếng pha lê vỡ. em trông thấy lòng bàn tay mình trống rỗng kèm theo vô số mảnh kính vương vãi trên nền đất. đã lâu lắm rồi em mới trải qua cảm giác tội lỗi đến vậy.

"xem ra có một bạn học muốn chia sẻ lời tiên tri mà cậu ấy nhìn thấy với mọi người rồi." trương chiêu nghe thấy giọng nói của giáo sư trelawney từ xa, lo lắng đến mức cuộn ngón tay lại. đầu óc em trống rỗng, chỉ còn có thể tưởng tượng đến cảnh slytherin sẽ bị trừ năm điểm, và rồi em sẽ phải đối mặt với một tương lai vô cùng ảm đạm.

bất ngờ, em thấy bàn tay mình bị nhét một vật lành lạnh. người bên cạnh em giơ tay lên nói: "xin lỗi giáo sư, ban nãy em bị điềm báo đột nhiên hiện lên trong quả cầu dọa sợ, mới vô tình làm vỡ nó."

"em đã nhìn thấy gì?" giáo sư trelawney thản nhiên nhìn họ qua cặp kính dày cộp, giữa căn phòng u ám. không hiểu sao, trương chiêu lại có cảm giác, bà đã nhìn thấu thủ đoạn nho nhỏ của hai người họ.

"một con dê đen què biến mất trong làn sóng." cậu trai mặc đồng phục gryffindor bình tĩnh trả lời, không một chút do dự.

"có lẽ là điềm xấu đã xảy ra với trò rồi đấy." giáo sư trelawney cũng không làm cậu ta khó xử thêm nữa, xua tay nói "ở lại dọn dẹp hết đống bừa bãi này nhé. các trò khác có thể tan học."

em chỉ kịp thì thầm "cảm ơn" trước khi bị cắt ngang bởi tiếng cười đùa trêu chọc của các phù thủy sinh gryffindor bên cạnh "vương câm húc à, trò bao nhiêu tuổi rồi? sao còn để quả cầu pha lê dọa sợ chứ? ra ngoài đừng có tự xưng là gryffindor đấy nhé." trương chiêu thấy đứng lâu cũng không tiện, từ từ rời khỏi vòng vây của mấy gryffindor, nghe thấy các bạn học vừa cười vừa trêu chọc, thầm đọc lại tên người kia.

"vương sâm húc."

em nhìn chằm chằm quả cầu pha lê trước mặt, vô thức nói ra những gì mình đang nghĩ, nhưng em chẳng thấy gì ngoài làn sương mù hỗn loạn, không hề có quy luật. em luôn cảm thấy chính sự xúc động này đã giáng cho em hết đòn này đến đòn khác.

"phù thủy luôn cảm thấy bản thân có phép thuật thì chính là toàn năng, không gì là mình không làm được, cho nên mới xảy ra hai cuộc đại chiến đầy bi thảm trong giới phù thủy." trương chiêu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình. giáo sư trelawney không biết từ lúc nào đã đứng phía sau em, giọng nói mỏng manh, trống rỗng: "nhưng với chiêm tinh thì không phải như vậy. chiêm tinh cần phải quan sát cẩn thận vũ trụ, các vì sao, con số, bản đồ cùng với con người, dựa vào những mô mình phức tạp để đưa ra dự đoán. quan trọng nhất là khả năng suy luận của con người. không phải phép thuật khiến con người trở nên toàn năng, chính cảm xúc và ham muốn của con người mới làm được những chuyện phép thuật không làm được."

trương chiêu mơ hồ cảm thấy điều giáo sư trelawney thực sự muốn nói không phải là chuyện của chiêm tinh nhưng em vẫn mông lung vô cùng. giáo sư cầm lấy quả cầu pha lê trong tay em, vô cùng đáng tin mà đẩy em ra khỏi phòng học: "nhóc này, hãy đi tới rừng cấm, nơi đó có đáp án mà trò muốn biết."

khi đến bìa rừng cấm, em trông thấy vương sâm húc đang mày mò với mấy hộp carton hình ống, em cũng ngồi xuống bên cạnh hỏi: "đang làm gì thế?"

"không phải là mày về nhà sao? sao lại ở đây?" vương sâm húc vô thức muốn giấu mấy thứ đồ kia đi, nhưng ngay lập tức nhận ra việc đó chỉ vô ích, liền đưa ra cho trương chiêu xem: "tao định sửa lại pháo hoa của anh em nhà weasley, muốn cho mày xem pháo hoa mà trước đây tao nhìn thấy là như thế nào. không cần phép thuật cũng có thể làm ra được cảnh đẹp vô cùng, thế nhưng hình như không làm được."

trương chiêu nhìn thẳng vào ống giấy kia, có cảm giác như có trăm ngàn con rồng lửa đang ở bên trong đó, chuẩn bị khiến núi lửa phun trào. em không nhìn thẳng vương sâm húc, thở dài, như đang tự nói với chính mình "tại sao vậy vương sâm húc?" không đợi người đối diện trả lời, em đã nói tiếp "rõ ràng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở lớp chiêm tinh, tại sao mày lại không nhớ hả?"

"tao tưởng mày không muốn nhắc tới lần đó." nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, trương chiêu giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy vương sâm húc càng nói càng lắp bắp: "mấy người bên slytherin tụi mày... đều... đều có kiêu ngạo của bản thân mình... huống hồ... nói chuyện này ra trước mặt trịnh vĩnh khang... chẳng lẽ... mày nghĩ nó sẽ để tên cho tới khi tốt nghiệp sao."

nói xong, hắn lại cụp mắt xuống, giống như một chú chó con đáng thương ướt nước mưa: "hơn nữa... lần đó cũng không phải lần lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"làm sao có thể chứ?" trương chiêu có chút khó tin, đang định hỏi tiếp thì thấy chân mình hơi nặng. em cúi đầu, liền thấy một con mèo ba tư còn rất ít lông đang loay hoay túm lấy áo choàng phù thủy của em, định trèo lên người em.

"là em sao, trứng muối!" trương chiêu kinh ngạc ôm mèo con lên "chủ của em đâu?"

vương sâm húc càng đau lòng hơn khi thấy cậu trai và con mèo trước mặt "đến trứng muối mà mày còn nhớ rõ, thế mà... mày lại không nhớ tao."

trương chiêu ngay lập tức nhớ tới bộ lông mèo che kín mặt mình sau khi em vô tình bước vào phòng yêu cầu ngày hôm đó.

"trứng muối thật ra giống với crookshanks trong truyền thuyết. nó là con lai giữa mèo báo và mèo ba tư. chỉ là khi sinh ra trong cơ thể nó còn chút nọc độc của sừng quái vật nên mới không thể mọc lông." vương sâm húc gỡ trứng muối ra khỏi trương chiêu, xoa cái đầu trọc lốc của nó. "thực ra đối với loài mèo, nó cũng chỉ là kẻ lạc loài, trong mắt loài người, nó cũng là một con mèo lạc loài. mỗi lần nhìn thấy nó, nếu không phải bị bọn mèo bắt nạt thì cũng bị bọn trẻ con cười nhạo, chỉ có thể trốn trong góc mà run rẩy. khi tao nhặt nó trên tàu tốc hành hogwarts, tao cũng không biết nó là sinh vật huyền bí, chỉ nghĩ nêu nó có lông thì tốt rồi, nếu nó có thể giống những con mèo khác thì tốt rồi. tao cũng bàn chuyện này với vạn thuận trị, sau đó, nó tìm cho tao một bản sao của tấm bản đồ đạo tặc, tao cũng thử vận may, tìm ra được phòng yêu cầu."

"cho nên nguyện vọng của mày ở phòng yêu cầu là..." trương chiêu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ dở khóc dở cười.

"là mày nghĩ vậy thôi." vương sâm húc nắn nắn tai mèo, xấu hổ nói: "tao nói, hy vọng trứng muối có thể có thật nhiều lông mèo."

"sau đó, mày cũng với mèo xuất hiện. mày ôm trứng muối, khen nó thật ngầu."

"tao nói rồi đó, trứng muối không có lông, không giống những con mèo khác. ai ai cũng cười nhạo nó, ức hiếp nó."

"khi đó mày hắt hơi một cái, nhất quyết phản bác tao, nói rằng như vậy rất ngầu. nó là con mèo độc nhất vô nhị trên thế giới. sau đó mày lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ, nhỏ vài giọt lên người nó, lông nó liền dài ra. mày nói, để như vậy lông có thể tồn tại trong nửa ngày. nếu mùa đông quá lạnh, hãy dùng thuốc này cho nó chút lông để giữ ấm, nhưng dù có lông hay không có lông thì trứng muối vẫn là con mèo ngầu nhất.

"lúc đó tao đã nghĩ điều ước mà phòng yêu cầu ban cho ta không phải là biến ra lông mèo mà là cho tao được gặp mày."

"là biến ra lông mèo sao." trương chiêu tàn nhẫn ngăn chặn bầu không khí có vẻ hơi sến đang lan về phía mình "mong muốn của mày không chỉ khiến tao đến muộn buổi học đầu tiên vì bận lau sạch lông mèo dính trên người mà còn bị hắt xì ra một đống lông mèo đó. quách hạo đông còn tung tin đồn tao là mèo trắng thành tinh."

vương sâm húc nhếch mép khi nghe những lời phàn nàn như làm nũng của trương chiêu. thực ra, đối phương cũng giống như mèo trắng thành tinh mà. nhưng hắn không thể nói ra sự thật đó, chỉ có thể sung sướng xoa xoa khuôn mặt nhỏ xíu của trứng muối. sau đó hắn phát hiện, trứng muối đang ngậm một chai thủy tinh nhìn rất quen thuộc trong miệng.

"cái này là?" hắn cầm cái chai lên, ngắm nghía.

"là phúc lạc dược bị làm hỏng đó." trương chiêu hoảng hốt chộp lấy, giọng nói có chút run rẩy "tao vẫn quên chưa vứt đi, lát nữa sẽ mang về phòng học độc dược."

"là tình dược đúng chứ." vương sâm húc nhìn trương chiêu lại một lần nữa quay mặt đi, chỉ nhìn chằm chằm mấy ống giấy dưới đất chứ không chịu nhìn hắn, thật giống lần trước ở phòng học độc dược "hôm đó tao ngửi thấy rồi, là máu thằn lằn, mùi tro trứng rắn cùng xương bồ. đây chắc chắn là công thức của tình dược."

trương chiêu vẫn im lặng, cố làm ra vẻ đứng ngoài cuộc. vương sâm húc đột nhiên không muốn làm cái tên hiền lành tốt bụng, cái gì cũng không biết kia nữa, khàn giọng nói, rõ là một câu hỏi, thế nhưng lại kiên quyết như khẳng định: "trương chiêu, mày có người trong lòng đúng không?"

"sao lại phải có người trong lòng?" trương chiêu cố gắng vùng vẫy, "có lẽ là do tao tò mò mùi vị của tình dược thôi không được sao? tao muốn nếm thử đó, không được sao?"

"nói cho tao biết đi, trương chiêu." vương sâm húc hạ giọng. mỗi lần có chuyện liên quan đến trương chiêu, hắn vẫn luôn dễ thỏa hiệp, mềm lòng như vậy, "có thể tao giúp được mày."

"mày giúp tao sao?" câu nói này giống như tia lửa đốt cháy cầu chì, khiến cho trương chiêu đứng phắt dậy "mày muốn giúp tao kiểu gì? nếu thực sự muốn giúp tao, vậy thì bây giờ nói cho tao biết, mày thích tao."

em thấy vẻ mặt của vương sâm húc, lại ngồi thụp xuống, bắt đầu giống như vỡ tan mà thú nhận: "theo như muggle thường nói, tình yêu cùng lắm chỉ là ảo ảnh do dopamine tạo ra, cũng không hề khác tình dược. hơn nữa, từ đầu tao cũng tính để tự mình uống. đem tất cả đổ cho việc không làm chủ được lý trí, nếu thành công thì tốt, còn nếu..."

vương sâm húc nhìn trương chiêu đột nhiên nghẹn ngào, hồi lâu mới nặn ra được mấy chữ "bị từ chối", cảm thấy trái tim mình đã lâng lâng như muốn bay lên mặt trăng. trong lòng hắn như được phủ đầy mật ngọt, đan xen chút xót xa cho đối tượng yên thầm nhát gan kia của hắn.

"nếu bị từ chối, tao cũng có thể lấy cớ, nói rằng đều là lỗi của tình dược. nhưng sau này, tao thực sự... muốn cho mày uống... dù sao cũng chỉ là ảo ảnh... có thế nào cũng không quan trọng..."

"trương chiêu, tỏ tình không phải như vậy." vương sâm húc ngắt lời em, đưa tay kéo trương chiêu đang có chút choáng váng, ôm em vào lòng "đem tình dược, độc được, hogwarts các thứ quên hết đi. giống như việc làm cho trứng muối trở nên độc nhất không phải nhờ phép thuật, việc làm cho tao và mày trở nên độc nhất vô nhị cũng không phải là nhờ phép thuật."

"lửa hồng rực cháy!" vương sâm húc rút đũa phép, niệm chú lên mấy ống giấy mà họ đã bỏ quên. sau đó hắn khẽ chạm lên cằm trương chiêu, buộc em phải nhìn mình. hắn không biết bản thân làm thế nào để có thể giữ bình tĩnh đến hiện giờ, tất cả giống như chỉ là một giấc mơ được tạo ra bởi tấm gương ảo ảnh. hắn nghe thấy giọng nói của chính mình, trong và nhẹ như vọng đến từ một chiều không gian khác, hắn nói với trương chiêu: "trương chiêu, em có biết phép thuật thực sự là như thế nào không? tao thích em, vô cùng vô cùng thích em. em thì sao?"

ống giấy phát ra một tia lửa nhỏ chói mắt, sau đó là một tiếng nổ rất lớn, hắn chỉ có thể nhìn khẩu hình đoán được trương chiêu lại đang mắng hắn là đồ ngốc. nhưng hắn không hề bỏ lỡ đôi mắt đỏ hoe của người đối diện cũng không bỏ lỡ khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ răng nanh cá mập nhỏ nhắn của em. vậy thì nhân danh kẻ ngốc hạnh phúc nhất trần đời, hắn cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

cột lửa cao chưa đến nửa mét biến thành tia lửa nhiều màu sắc, trương chiêu nghiêng người, ghé sát vào tai vương sâm húc để giọng nói trở nên rõ ràng hơn: "đây có phải là thứ giống pháo hoa của muggle không?"

vương sâm húc dường như đã nghe thấy tiếng gầm như sấm của hagrid vang lên từ đằng xa: "là ai đốt rừng cấm thế hả? không phải đã được học về việc bảo vệ trong môn chăm sóc sinh vật huyền bí rồi sao?" hắn dùng một tay nắm tay trương chiêu, tay kia ôm chặt công thần trứng muối chạy thật nhanh khỏi hiện trường. giống như vừa tỏ tình xong liền bỏ trốn.

"hôm nay thất bại rồi." ỷ vào thân phận mới cả mình, vương sâm húc bày ra vẻ vô liêm sỉ mà làm nũng: "hôm nay không xem được, lần sau tao sẽ đưa em đi xem pháo hoa mừng năm mới, pháo hoa tết âm lịch, pháo hoa dịp kỉ niệm, xem hết tất cả pháo hoa trên đời."

"vậy trước tiên mày phải kết giao với lili đã." trương chiêu hợp tình hợp lý nói.

"lili là ai chứ? sao tao lại không biết người đó nhỉ?"

"là chú cún bernese của tao."

"vậy thì em phải yêu tao hơn."

"được." trương chiêu không nói đùa nữa, ôm lấy chàng thiếu niên đang đứng thở hổn hển trong sân "vậy năm sau, năm sau nữa, năm sau nữa nữa, mày phải mời tao làm bạn nhảy, có được không?"

vương sâm húc nhìn thẳng vào mắt trương chiêu. ánh trăng trắng bạc phủ lên nền tuyết đêm, đôi mắt người trước mặt sáng như sao, như thể toàn bộ dải ngân hà đã tụ lại nơi đáy mắt em. hắn không khỏi bật cười, cúi người xuống, đưa tay ra trong dáng mời khiêu vũ.

"vậy bạn học trương chiêu, xin hỏi, em có nguyện ý trở thành bạn đời của tôi không?"

end.






dayu_: trước cứ kêu 1 shipdom k có fic hp au là 1 shipdom chếc nên mạnh dạn trans lun 1 con hp au nữa cho mn đây. fic này mình trans xong từ hôm kia, nhưng mà thôi, mình để lại tới hôm nay mời mn đọc. nhẹ nhàng, dịu keo thôi nên là chúc mn đọc vui nha ^^ wsx nhuộm quả đầu chấn động giới mộ điệu thiệt chứ =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro