anh sao lại quên rằng anh là người nói yêu em trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lời của editor:
+ warning: có chút kỳ thị đồng tính nam
+tên chương là do editor đặt.
+ fic edit chưa có sự đồng ý của tác giả (là mình edit lậu đó), được edit theo lối lowercase nên ai cảm thấy không thoải mái thì đừng đọc nhé.
+ fic được beta bởi dayuhaitang_ , còn chulaescew_ edit bìa cho =))))))))

-----------

trương chiêu rất khó khăn để mở mắt dù tiếng chuông báo thức vẫn đang kêu, anh nheo mắt nhìn thì thấy một vài dòng chữ to và rõ đang hiện ra trên điện thoại: mưa to và gió lớn ở hướng tây nam, vui lòng chú ý khi di chuyển. sau đó mặt anh và điện thoại lại rơi xuống gối.

mùa mưa ở thượng hải vào tháng ba và tháng tư thường kéo dài không ngừng nghỉ.

không biết từ lúc nào mà trời bắt đầu đổ mưa không báo trước, từng bọng nước cứ rơi xuống, chúng chảy ra từ khe hở của bầu trời xám xịt, tụ lại thành dòng trên không trung rồi mới rơi xuống đất.

trần nhà ẩm ướt còn gạch men thì đọng nước, bánh quy phô mai đã bóc ra được trương chiêu đặt trên bàn mà đáng lẽ ra phải được ăn hết trong vòng nửa tiếng, nếu không sẽ bị hơi nước xâm nhập, biến nó thành một miếng bọt biển, xui rủi sao đây lại là quy tắc kỳ lạ của mùa mưa. không may trương chiêu lại là người phương nam, hoặc cũng có thể nói anh rất may mắn nên được ban cho phần thưởng đầu tiên - cảm lạnh.

trương chiêu ho hết ba trong bốn mùa của năm, mùa còn lại thì cảm lạnh và sốt, có thể nói đây là thể chất đặc thù của trương đại ngọc. gió lạnh luồn trong áo khoác len của anh từ một khe hở nào đó, men theo trán anh xuống đến tận ngón chân. dù đã được bao bọc rất kỹ nhưng anh vẫn còn đau đầu và sốt nhẹ, hằng ngày phải dùng khăn giấy lau đến khi mũi đỏ ửng để chống chịu với nỗi đau khó chịu nhất cuộc đời.

anh mất một vài phút để khiến bản thân tỉnh táo và khởi động máy tính, vừa bật vừa ngủ gật, đồng thời có cảm giác chỉ mới một vài phút trôi qua, nào ngờ đâu thời điểm anh tỉnh dậy lần nữa đã là chuyện của hai tiếng sau.

đột nhiên có một đôi tay lạnh lẽo vén chăn lên khiến anh bị lạnh đến run, chỉ muốn cuộn chân lại, lật người bắt chước một con ve sầu kết kén, nhưng người đó lại không để anh được như ý nguyện. vương sâm húc dùng tay xé đi vỏ kén, đặt đầu lên gối, giúp mũi và miệng của anh thở bình thường, không để cho trương chiêu tự làm mình chết ngạt. hắn dùng bàn tay lạnh như băng áp vào trán trương chiêu, vuốt ve từ má xuống cổ rồi bất lực nói: "dậy đi trương chiêu, em lại sốt rồi kìa."

thật ra trương chiêu cảm thấy hơi khó chịu, cơn gắt ngủ vẫn còn lại thêm bệnh tật khiến anh không được thoải mái. anh vùi nửa mặt vào gối, nói bằng giọng mũi: "ừ, kệ tao."

không ngờ tới người kia không có ý định để tâm thật, đứng dậy đóng cửa rồi bỏ ra ngoài. trương chiêu vốn đã sốt đến đỏ mặt tía tai, bây giờ còn bị vương sâm húc đối xử lạnh nhạt như vậy khiến anh gần như bật khóc. nước mắt cứ thế tuôn ra như mưa ngoài cửa sổ, anh cảm thấy cơ thể mình còn nóng hơn cả lửa. trương chiêu khóc đến gần như ngất đi, nước mắt mặn chát rơi khắp gối, chảy xuống tóc rồi vai. anh sợ nếu mình mà chết thật cũng phải tự thân đi gọi cấp cứu 120, nhưng vừa cầm điện thoại lên thì cửa lại mở.

vương sâm húc bưng thuốc và nước ấm đứng ở cửa, trông thấy trương chiêu khóc như vậy thì giật mình hoảng hốt. sau khi đặt đồ xuống thì ngồi bên mép giường, lòng bàn tay nâng mặt trương chiêu lên, nhẹ nhàng dùng bụng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt anh.

hắn không hỏi tại sao trương chiêu lại khóc, mà có lẽ trương chiêu cũng tự cảm thấy xấu hổ nên không muốn nói. họ cứ im lặng ngồi đối diện nhau như thế cho đến khi hơi thở của trương chiêu dần ổn định trở lại, không còn tiếng nức nở nữa, mà chiếc gối bị nước mắt làm ướt cũng trở nên lạnh ngắt. vương sâm húc nhìn trương chiêu nuốt thuốc, uống hết một cốc nước ấm. cho đến khi thuốc phát huy tác dụng cũng là lúc anh ngủ gà ngủ gật, vương sâm húc mới dùng lòng bàn tay đã được làm ấm lên che đi mắt của trương chiêu, thủ thỉ: "ngủ ngon nhé."

--

trương chiêu xin phép rời đội đi nghỉ phép một tuần. khi được hỏi lý do tại sao, anh chỉ nói rằng dạo này mình quá xui xẻo nên muốn đi chùa cúng để xua đuổi vận xui.

mọi người thấy tinh thần anh đang không ở trạng thái tốt nhất, nghĩ rằng mọi thứ chắc là do sức khỏe anh thật sự không tốt cũng như áp lực thi đấu quá lớn nên đồng ý cho anh nghỉ hai ngày. trước khi rời đi, trương chiêu không nói chuyện với bất cứ ai, chỉ đeo balo rồi cầm ô lao vào màn mưa. sau cùng trương chiêu cũng ngoảnh đầu ngoái lại một lần, thấy được một bóng người mờ ảo đang đứng ở cửa phòng tập nhìn ra, làm anh cảm thấy lưng như bị bỏng, khiến anh trốn chạy nhanh hơn.

trương chiêu thấy bản thân quả thực rất đen đủi, vừa phải chia tay người yêu, vừa phải đối mặt với việc sự nghiệp không thuận lợi, sức khỏe lại còn yếu; ba thứ này hợp tác cùng nhau đánh gục anh. ngay cả vị thần tối cao trên trời là phù lê nguyên thủy thiên tôn cũng không thể giải quyết nhiều chuyện như vậy cùng một lúc, huống chi trương chiêu chỉ là một người bình thường. vì vậy anh quyết định tìm một khách sạn, ngủ ở đó hai ngày hai đêm rồi mới khổ sở ngồi dậy, tìm một ngôi chùa để cầu nguyện.

người ta thường bảo phật pháp nhiệm màu, chỉ cần thành tâm thì mọi thứ sẽ linh nghiệm. trương chiêu bắt đầu đi từ ngôi chùa dưới chân núi, cắm từng nén hương, cúi đầu lạy từng lạy, tới khi đến trước tượng phật làm bằng vàng trên đỉnh núi. anh thấy mọi người xung quanh đều thành kính quỳ lạy, chắp tay cầu khấn trong im lặng mới nhận ra mình đã không cầu nguyện điều gì cả, chỉ đi một mạch lên đây như cái xác sống.

trương chiêu chỉ là đang tìm một lý do để an ủi bản thân mà thôi.

đột nhiên anh nhớ lại vài năm về trước, khi còn đang đi học có một số bạn cùng lớp hay xem chỉ tay trong giờ giải lao. ba đường chỉ tay đại diện cho số mệnh, tài lộc và tình duyên sâu hay nông đều thể hiện người đó sẽ gặp phúc hay họa. có lần người bạn ngồi ở bàn phía trước trương chiêu nhìn vào lòng bàn tay anh rồi nói: "cái đường tình duyên của cậu là như thế nào đây trương chiêu? với khuôn mặt này của cậu chắc chắn sau này sẽ rất hạnh phúc cho xem." họ lại bảo anh sau này sẽ có một sự nghiệp rực rỡ, sống lâu trăm tuổi. những lời nói như vậy chỉ có xem là lời chúc tốt lành của thiếu niên, vừa thể hiện sự kính sợ tự nhiên của cuộc sống, hy vọng mình sẽ có một khởi đầu tốt đẹp cho tương lai. vậy mà trương chiêu lại ghi nhớ chúng trong một khoảng thời gian rất dài, đồng thời mong chờ người phụ nữ định mệnh của đời mình xuất hiện.

nào ngờ người đến không phải là "chân mệnh thiên nữ", mà lại là "chân mệnh thiên tử".

trương chiêu đóng vai thiếu gia giàu có của các vùng giang tô, chiết giang và thượng hải suốt hai mươi năm, có lẽ cũng không nghĩ đến mình lại là một người đồng tính luyến ái.

chắc là đức phật cũng không cứu rỗi được người đồng tính luyến ái.

--

rất khó để trương chiêu biết được mình bắt đầu thích vương sâm húc từ lúc nào, hay là vương sâm húc thích anh ra sao, hoặc có lẽ đây căn bản không phải là một loại tình yêu, đây chỉ là một mối quan hệ bình thường giữa hai người đồng nghiệp với nhau.

có thể là do ngày giành chức vô địch, anh nắm chặt tay vương sâm húc, dựa vào người và ôm hắn khóc nức nở, cánh tay vương sâm húc vòng qua người anh, hơi thở và nước mắt của hắn rơi từ trên má rồi chảy xuống vai anh, tựa như cơn mưa phùn không tên. cho đến khi trương chiêu tỉnh táo lại, nhận ra tay mình và tay vương sâm húc đang đan chặt vào nhau, lòng bàn tay nóng ran, nóng đến mức họ không biết nên buông ra hay cứ tiếp tục nắm mãi mãi, đến cuối cùng anh cũng không nhớ được làm thế nào mà hai người lại buông tay nhau ra.

hoặc là vào vô số đêm anh mệt mỏi sau khi leo rank, ngồi trên bậc thềm của trụ sở hút thuốc, nơi bóng tối chỉ có ánh lửa của điếu thuốc le lói, anh mơ hồ nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt đang im lặng của vương sâm húc trong làn khói mờ ảo, khiến anh bị ảo giác về tình yêu.

trương chiêu cứ hồ đồ như thế, hồ đồ hôn xuống một cách sai lầm. vương sâm húc không hề né tránh, chỉ bình thản chấp nhận hết tất thảy, như thể hôm nay trương chiêu tỏ tình với hắn, ngày mai lại đâm hắn một nhát hắn vẫn sẽ vui vẻ mà đón nhận nó.

vương sâm húc chính là một hòn đá như vậy, dù ôn hòa lại chẳng thể lay động.

anh và vương sâm húc dù đã trải qua một mối tình không quá vui vẻ nhưng cũng không có gì hối tiếc, bởi vì vương sâm húc là mẫu người yêu hoàn hảo tuyệt đối, hắn có thể cho trương chiêu tất cả sự quan tâm và tình cảm mà anh cần.

người nói muốn ở bên nhau là trương chiêu, người đề nghị chia tay cũng chính là trương chiêu. vương sâm húc giống như một diễn viên phụ xuất chúng, tận tâm hoàn thành tất cả các nhiệm vụ mà đạo diễn trương chiêu giao phó, chưa bao giờ tự thêm những cảnh quay níu kéo dây dưa, cũng chẳng để lại một tí thiên vị nào.

sau khi chia tay, hắn vẫn giữ cho trương chiêu thể diện cơ bản, bao gồm sự quan tâm của đồng đội lẫn chỉ đạo chiến thuật trong các trận đấu tập. anh luôn cố gắng kiếm tìm dù chỉ là một chút sự tiếc nuối hay lưu luyến trong từng cử chỉ của vương sâm húc đối với cuộc tình này, nhưng tiếc là anh không đủ khả năng để tìm ra chúng. ngay cả khi trương chiêu nhiều lần thể hiện thiện chí với vương sâm húc - hoàn toàn không phải vì muốn quay lại, anh chỉ muốn kiểm tra xem hắn đã từng đối xử chân thành với mình hay không mà thôi. điều đó giúp anh thỏa mãn cái tôi của mình, như thể người nói lời yêu mới là kẻ yếu đuối, dù vậy anh chỉ nhận về một vài ánh mắt cười như không cười của vương sâm húc, không hơn không kém.

vì lẽ đó, trương chiêu nhận ra rằng mình không thể kiểm soát được sự thù ghét dành cho vương sâm húc, nói đúng hơn là thay vì ghét, yêu vương sâm húc khiến anh quá đỗi đớn đau.

cảm giác thù địch vương sâm húc của anh xuất hiện bao nhiêu thì anh càng ghê tởm bản thân mình bấy nhiêu. trương chiêu không bao giờ thừa nhận sự thật này, nhưng đúng là kể từ lúc tình yêu và thù hận nảy sinh trong trái tim con người, chúng đã là một thực thể không thể tách rời nhau. anh không thể từ bỏ tình yêu dành cho vương sâm húc, nên lòng căm ghét cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại song song với đó như một món quà khuyến mãi đi kèm. mũi tên của thần cupid đâm xuyên qua trái tim, mang đến cho anh tình yêu mà anh hằng mơ ước, đồng thời cũng mang theo một nỗi đau dữ dội. trương chiêu như vừa nuốt chửng trái cấm của tình yêu, để rồi phải chấp nhận chất độc chết người ẩn chứa bên trong.

kể từ ngày yêu vương sâm húc, trương chiêu bắt đầu một nửa thế kỷ đầy đau khổ của mình. anh muốn tuân theo mọi mệnh lệnh mà vương sâm húc đề ra, nhưng cũng chán ghét vương sâm húc đến mức ước hắn ta chết đi, dù đó có là chết do hôm nay gặp tai nạn xe hơi hay ngày mai bị chậu hoa rơi trúng đầu... anh đã thề trong lòng rằng sẽ ghi nhớ vương sâm húc cả đời, nhưng cách tốt nhất là cứ để chính tay anh kết thúc cuộc đời hắn, nuốt trọn hắn vào lòng, không để vương sâm húc có bất kỳ cơ hội nào để yêu người khác. đối với trương chiêu, đó mới là cách giải thoát hoàn hảo nhất.

anh vẫn như vậy, vẫn oán giận vương sâm húc trong tuyệt vọng, bởi vì hắn chưa bao giờ khốn khổ như anh.

vương sâm húc chỉ im lặng, bình thản và chấp nhận mọi thứ mà trương chiêu mang đến, như thể một hòn đá không thứ gì có thể sưởi ấm hắn.

--

khi trương chiêu mang hành lý trở về trụ sở đã đụng mặt vương sâm húc đang đứng ở cổng.

người đó đang ngậm một điếu thuốc, hỏi anh có muốn làm một điếu hay không. trương chiêu do dự một chút, rồi ngồi xổm xuống cổng trụ sở bắt đầu hút thuốc với vương sâm húc giống như vô số đêm trước đây, nhưng đối với trương chiêu đó giống như đã là chuyện của kiếp trước rồi.

vương sâm húc ngồi bên cạnh lơ đãng hút thuốc, một tay buông thõng còn tay còn lại kẹp điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. trương chiêu đột nhiên nổi giận, nắm lấy bàn tay của vương sâm húc rồi bắt đầu xem chỉ tay.

anh dùng đầu ngón tay của mình chỉ vào lòng bàn tay của hắn, nói một cách thần bí: "sao ngoài đường sinh mệnh sâu hoắm ra thì các đường khác đều mờ đến độ không nhìn rõ vậy? chắc là do mày sợ đau nên dồn hết điểm phòng thủ vào đó rồi đúng không?" vương sâm húc bị anh chọc cười, tay cầm điếu thuốc cũng run lên làm tàn thuốc suýt thì rơi vào tay trương chiêu. hắn vội vàng rời tay đi chỗ khác để tránh làm trương chiêu bị bỏng, rồi bảo: "biết làm sao được, tôi là một con gián bất tử mà."

trương chiêu bị câu nói đó của hắn làm phì cười, cười một lúc rồi lại về vẻ mặt lạnh lùng, dường như rất buồn bã, anh khẽ nói với hắn: "cho nên mày sẽ không bao giờ đau khổ như tao cả, vương sâm húc."

--

"lý do chia tay chắc chắn là do trương chiêu cảm thấy tao yêu em ấy không đủ nhiều", vương sâm húc đã nói với bạn bè như thế không dưới một lần.

từ rất lâu rồi, thậm chí còn trước cả trương chiêu, hắn đã nhận ra trương chiêu quá phụ thuộc vào mình, vượt hơn cả giới hạn thông thường của đồng đội. giống như trương chiêu đã nói, anh có phần xa cách với gia đình. anh quá nhạy cảm với cảm xúc của người khác, vì thế nên luôn tỏ ra mình là một người tốt bụng, dù thế trương chiêu lại thờ ơ với hầu hết các mối quan hệ tình cảm xung quanh, không tin những mối quan hệ mơ hồ đó đáng để anh phó thác cả cuộc đời. trương chiêu có vẻ ngoài rất dễ gần, nhưng thực tế lại luôn vạch rõ khoảng cách với mọi người. nếu nghe kỹ lời nói tưởng chừng như nhẹ nhàng của anh, sẽ thấy được kỳ thực chúng lại là những lưỡi dao sắc bén đang cứa vào lòng người. trái ngược với trương chiêu - người ngoài lạnh trong nóng, thì vương sâm húc mới là người tàn nhẫn nhất, bảo hắn có lòng dạ sắt đá cũng không ngoa.

hắn có thể nhìn thấu được trương chiêu, người được bao bọc và trưởng thành trong tình thương từ nhỏ đến lớn, thành ra không quá nhạy cảm với tình yêu - thứ mà trương chiêu luôn dễ dàng có được. cho nên khi anh vô tình phá vỡ đi lằn ranh của vương sâm húc hết lần này đến lần khác, hắn vẫn chọn cách làm ngơ mà không vạch trần tâm tư của trương chiêu. hắn gần như bao dung vô điều kiện với trương chiêu, hay nói cách khác vương sâm húc đang quan sát quá trình anh được yêu thương rồi học hỏi anh từ đó, thậm chí khao khát trương chiêu mang tình yêu đến với hắn, dạy hắn cách yêu là như thế nào.

chỉ tiếc hắn nhận ra trương chiêu cũng chẳng phải là một học sinh xuất sắc, họ là người ở hai thái cực đối lập với nhau.

vương sâm húc có thể cảm nhận rõ ràng những gì trương chiêu đòi hỏi ở hắn, nhưng lại bối rối muốn hỏi trương chiêu rằng thế nào mới được xem là yêu anh thật lòng? là nói một ngàn lần "anh yêu em", hay là vì anh mà đau khổ, vì anh mà rơi hàng trăm giọt nước mắt?

nếu hắn có thể chứng minh, vương sâm húc sẽ moi hết tim gan phèo phổi của mình ra cho trương chiêu xem, để trương chiêu dùng tay xuyên qua lồng ngực hắn, nắm lấy trái tim mang tên sinh mệnh kia, rồi nói với anh rằng: khi tôi yêu em, nó đều đập như thế đấy, và chỉ đập như vậy thôi.

--

một ngày sau khi chia tay, hắn nhận được cuộc gọi từ trương chiêu. trương chiêu không nói một lời nào, chỉ gọi tên vương sâm húc rồi bắt đầu khóc. suốt nửa giờ dài đằng đẵng sau đó, nước mắt của trương chiêu cứ chảy không dừng được, khiến hắn cảm thấy chúng còn nhiều hơn cả mùa mưa ở thượng hải. vương sâm húc không lên tiếng, chỉ im lặng đứng dưới cơn mưa mà trương chiêu mang đến.

vương sâm húc có quá nhiều cảm xúc cực đoan muốn để trương chiêu nhìn thấy, nhưng lại sợ anh sẽ chết ngạt trong lòng bàn tay mình. bề ngoài vương sâm húc luôn thể hiện một cách quang minh chính đại mình là một người đồng đội của trương chiêu, hắn nuốt toàn bộ những đau đớn và trái đắng, chỉ đưa cho trương chiêu nắm lấy phần cán dao. nếu trương chiêu muốn, vương sâm húc có thể mổ xẻ cơ thể mình để cho anh quan sát mạch máu hắn, và nếu trương chiêu muốn giữ lại mẫu vật như một chiến lợi phẩm có được sau khi cùng nhau đắm chìm trong tình ái, hắn cũng nguyện sẵn lòng.

câu châm ngôn này từ đó đã trở thành định mệnh của hắn. dường như vai trò của trương chiêu trong mối quan hệ của cả hai là để cho vương sâm húc dẫn dắt, nhưng kể từ lúc vương sâm húc yêu trương chiêu, hắn đã trao quyền quyết định cuộc đời mình cho anh. trương chiêu chính là người được phái đến để cứu rỗi hắn.

vương sâm húc khẽ thở dài, hoặc có thể nói là thở dài vì câu trả lời của trương chiêu, yêu hay không giờ đây cũng chẳng còn quan trọng nữa. bởi vì ngay từ khi nắm tay nhau lần đầu tiên, khi các đường vân trong lòng bàn tay chạm vào nhau, máu và mạng sống của họ đã được định sẵn rằng sẽ liên kết lại, như một sợi dây gắn kết tình duyên. hắn chạm vào đôi mắt đang đỏ ửng của trương chiêu, lấy ra một điếu thuốc mới, dùng lửa từ điếu thuốc đã gần tàn để châm.

hắn từng thành tâm cầu khấn, ước nguyện rằng trương chiêu chính là hiện thân của vị thần bất tử, có sức mạnh áp đảo để làm lay chuyển trái tim cứng rắn của mình, nhưng thứ mà vương sâm húc nhìn thấy chỉ là hàng mi đang khẽ động của trương chiêu mà thôi.

kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro