Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trong phòng ngủ, Nguyên An Bình nhìn đến đống đồ hỗn loạn ở trên giường. Hắn nghĩ vẫn nên sắp xếp lại một chút mới tốt, nhưng phiền toái nhất chính là số vải vóc kia.

Chương Lâm Dịch đưa cho hắn mười hai khúc vải, hắn liền vội vàng sờ soạng một chút, xác thực đều là những loại vải rất tốt. Nếu như Nguyên An Bình biết được mỗi khúc vải này đều có giá lên tới mấy chục văn, hoặc hơn hai trăm văn tiền, thì cũng sẽ biết Chương Lâm Dịch kia hào phóng đến cỡ nào.

Nguyên An Bình cũng đã mua bốn khúc vải được may bằng sợi bông, đều là những loại vải có màu tối. Hắn định dùng chúng để làm vỏ chăn cùng chăn bông, cũng để hảo che giấu những chỗ bị rách trên chăn, bởi vì vậy nên hắn mới mua thêm một ít kim chỉ. Còn việc may vá như thế nào, tạm thời thì hắn không cần để ý tới.

Nhiều vải vóc như vậy, hắn không biết nên đặt ở nơi nào, tạm thời thì hắn cũng không có ý định thu vào trong không gian. Đành trước tiên sửa soạn lại một chút rồi đặt ở cuối giường, cũng may giường của hắn cũng đủ dài, mà ngay cả cái đầu của hắn cũng còn chưa đủ cao.

Đem hai bộ chăn đệm cùng với ba bộ áo lông mới mua, cộng thêm ba đôi giày bông đều đem đi ra ngoài sân phơi nắng. Hắn còn mua thêm mười cân bông gòn, chuẩn bị làm một ít đồ vật giữ ấm.

Ngoài ra, hắn cũng vừa mua thêm mười cuốn sách, có ba cuốn liên quan tới lịch sử, một quyển du ký và một quyển thi thư. Còn có một quyển giới thiệu tỉ mỉ chế độ thi khoa cử của các triều đại khác nhau, một quyển khác thì hắn thấy trông nó khá giống với một cuốn sách thư pháp. Còn ba cuốn sách còn lại, hắn nghe nói rằng nếu như muốn thi khoa cử thì nhất định phải học ba cuốn sách này.

Bản thân hắn thì chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi thi khoa cử, lý do mà hắn mua ba quyển sách này là vì suy nghĩ cho những hài tử kia. Hắn nghĩ thầm, nếu như trong số đám hài tử có một hai đứa am hiểu việc đọc sách, hắn có thể sẽ để cho bọn nhỏ thử sức.

Ngoại trừ sách, hắn còn mua thêm một ít giấy phổ thông cùng với bút mực. Cũng không thể trách người nhà nông chu cấp không nổi cho con mình đọc sách, chỉ với nhiêu đây đồ vật mà đã thu của hắn hết hai ba lượng bạc, phần lớn là tiêu vào việc mua sách.

Đem sách đặt ở trên bàn sát trong góc tường, nhìn đến cái bàn kia, Nguyên An Bình nghĩ thầm, hắn xác thực cần phải mua thêm một số đồ vật gia dụng.

Còn lại ở trên giường đều chỉ là những món đồ vật linh tinh, có điểm tâm, đường, trái cây khô, còn có một ít trà bánh, đều là chuẩn bị để làm thức ăn đãi khách hoặc dùng làm lễ vật tặng người. Trước tiên, hắn đem chúng đặt ở trên một cái bàn nhỏ. Tiếp theo, chính là cái rương bạc vụn kia, cùng với sáu cái hộp gỗ tinh xảo.

Hắn mở ra nhìn một chút, có năm cái hộp trong đó đều chính là dược liệu, hắn chỉ nhận ra nhân sâm cùng với nhung hươu, còn ba loại khác thì hắn không nhận ra. Mà bên trong một chiếc hộp khác thì lại chứa một ít đồ trang sức, hai loại ngân trâm, một cây là hình một cành hoa, một cây còn lại thì đơn giản hơn một chút nhưng điêu khắc thì lại rất tinh xảo, hai loại trâm có hình thức đơn giản thì thích hợp để cho nam tử dùng, còn lại là một đôi vòng tay nhỏ nhắn bằng vàng.

Nguyên An Bình cho rằng là do người quản gia kia bỏ nhầm, kỳ thực đây chính là lễ vật tiêu chuẩn mà Chương phủ thường đưa cho khách nhân. Không quản Chương Lâm Dịch muốn đưa cho khách nhân cái gì, hạ nhân đều sẽ đưa thêm sáu cái hộp như thế.

Hắn đem số hộp này cùng với cái rương bạc đi đến phòng chứa tạp vật, bỏ vào một cái rương gỗ ở bên trong.

Thu thập xong đồ vật ở trong phòng ngủ, hắn lại đi ra gian nhà chính, ở trên mặt đất cũng có rất nhiều đồ vật khác chưa được sắp xếp. Hắn mua một cái nồi sắt lớn, một ít chén, đĩa, đũa cùng với một vài cốc trà và một cái ấm đựng trà, cộng thêm một vài cái tách bằng sứ cùng với hai cái chậu tương đối lớn cũng được làm bằng sứ, chuẩn bị dùng để đánh răng rửa mặt. Còn có năm cái bình nhỏ đều có nắp, hắn định dùng để đựng một ít gia vị. Hai cái chậu gỗ một lớn một nhỏ thì dùng để giặt quần áo, hoặc dùng để rửa mặt đều được. Vốn là hắn muốn mua thêm một cái thùng để tắm, nhưng đáng tiếc không thể để trên xe ngựa được.

Ngoại trừ đồ dùng gia dụng, hắn còn mua thêm một ít gia vị, lương thực, thịt lợn còn có xương lợn và một ít cải thảo, cùng với một số thức ăn khác. To to nhỏ nhỏ chất thành một đống, hắn liền động thủ đem đồ vật bày ra hảo, sau khi thu thập thoả đáng, hắn liền đi tới phòng chứa tạp vật.

Nhà hắn tổng cộng có hai cái gian phòng, nhưng gian phòng quá ít thì có hơi phiền toái một tý. Từ khi hắn thu nhận nhiều hài tử về nhà, hắn liền quyết định sẽ đem phòng chứa tạp vật sửa sang lại một chút. Nếu không, đợi cho đến khi trời âm u có tuyết rơi, để cho bọn nhỏ ở trong phòng học tập, thì chúng chắc chắn sẽ chen lấn, xô đẩy nhau.

Trước tiên, hắn đem nông cụ ở trong phòng chứa tạp vật chuyển tới khu chứa củi ở sân sau. Sau đó, hắn liền lôi ra một số giày dép cùng với quần áo rách rưới của nguyên chủ đem ra bên ngoài, một số bao gạo cùng với một vài củ khoai lang thì đem chúng di chuyển tới gian nhà chính. Tiếp theo, bên trong chỉ còn lại một cái giường gỗ chỉ đủ cho một người nằm. Hắn lôi chiếc giường này ra ngoài, rồi đem đặt nó ở sân sau, sau này có thể dùng nó để phơi nắng một số đồ vật.

Sau khi quét dọn sạch sẽ phòng chứa tạp vật, xem như là Nguyên An Bình đã thu thập xong. Hắn chuẩn bị đem quần áo cũ cùng với giày cũ đều vứt đi, nhưng khi hắn đang ôm chúng đi ra ngoài, thì lại bắt gặp Hoắc Tiểu Hàn đang đi ngang qua.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến đống quần áo mà hắn đang ôm trên tay: "Ngươi tính đi giặt quần áo sao?"

Nguyên An Bình lắc lắc đầu: "Ta dự định đem số quần áo cũ này vứt đi, còn có một ít chăn đệm cũ, chúng đều quá cũ kỹ rồi."

Hoắc Tiểu Hàn có chút không hiểu: "Đem quần áo cùng với đệm chăn đều ném đi, vậy thì ngươi lấy cái gì mà xài?"

Nguyên An Bình nhìn xung quanh nhà hắn, thấy không có ai nên hắn liền nói: "Ngươi vào trong nhà trước đi."

Hoắc Tiểu Hàn vừa đi vào trong sân thì rõ ràng nhìn thấy Nguyên An Bình đang phơi đệm chăn cùng với quần áo bông mới tinh, nên y có chút bất ngờ.

Nguyên An Bình mỉm cười giải thích với y một chút, đương nhiên là phải trùng khớp với lời mà hắn giải thích với đám nhóc Lý Tự. Tuy nhiên, hắn chỉ nói ra một số tiền tượng trưng mà Chương Lâm Dịch đã đưa cho hắn, nếu như hắn thực sự nói ra con số lớn kia, sợ sẽ hù cho y chết mất.

Cho dù chỉ là hai trăm lượng bạc, nhưng Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy số tiền này rất nhiều. Dù sao thì ở đây chỉ cần có từ ba đến năm lượng bạc, là có thể thú một lão bà về nhà rồi, nhưng y cũng cảm thấy rất mừng cho Nguyên An Bình: "Thật sự là quá tốt, có nhiều bạc như vậy thì ngươi không cần phải lo lắng bất cứ cái gì nữa."

Nguyên An Bình cười nói: "Ta có mua một ít bánh ngọt, ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi ăn."

Đối với chuyện cứ mỗi lần Nguyên An Bình nhìn thấy y là đều muốn cho y một chút đồ ăn, Hoắc Tiểu Hàn đã sớm quen rồi. Y ở trong sân chờ, lại bỗng dưng nhìn thấy có ba con chó nhỏ từ phía sau hậu viện chạy ra, chúng nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn, liền hướng về phía y mà dùng âm thanh non nớt sủa vài tiếng.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy chúng nó cũng rất yêu thích, con chó nhỏ như vậy hẳn là không có tính công kích gì đâu. Y liền tiến lên muốn sờ sờ chúng nó một chút, ba con chó con ngửi ngửi y một cái rồi liền để yên cho y sờ.

Thời điểm Nguyên An Bình đi ra, phát hiện Hoắc Tiểu Hàn đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chơi đùa với chó con. Trên gương mặt của hắn cũng tràn đầy tươi cười, nghĩ thầm, quả nhiên là tiểu hài tử.

Nguyên An Bình đem một bọc điểm tâm đưa cho y, sau đó hỏi: "Lát nữa ngươi có đi đốn củi không?"

Thấy Hoắc Tiểu Hàn gật đầu, hắn liền không nhịn được hỏi tiếp: "Nhà các ngươi làm gì mà cần dùng nhiều củi như vậy? Mà sao chỉ có một mình ngươi đi đốn củi?"

"Cũng không dùng gì nhiều, chỉ là nương ta muốn dự trữ nhiều củi một chút, rồi đem lên thị trấn bán lấy tiền."

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút: "Ngươi xem, hay là như vầy đi. Ngươi trở lại nói với nương của ngươi, mỗi ngày vào lúc chạng vạng ngươi sẽ đem một gánh củi đến cho ta, một gánh củi tương đương với năm văn tiền. Mỗi buổi chiều, ngươi chỉ cần đi dạo quanh chân núi là được, không cần thiết phải đốn thật nhiều củi. Như vậy, ngươi cũng sẽ bớt cực khổ hơn một chút, còn có thể tới chỗ của ta ăn cơm tối."

Trước đây, hắn cũng đã từng nghĩ đến ý đồ này, chẳng qua là do lúc đó không có tiền nên cũng không thể thực hiện được.

Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng lắc đầu: "Ta không thể để cho ngươi phí tiền như vậy được, việc đốn củi cũng không đến nỗi mệt, nên ngươi không cần phải lo lắng cho ta."

Nguyên An Bình giải thích với y: "Ngươi không hiểu, ngươi vẫn còn nhỏ như thế, cứ luôn cực khổ làm việc như vậy sẽ ăn không đủ no, chẳng những khiến cho ngươi khó cao, mà còn có nguy cơ tổn thương đến cơ thể, đây mới chính là vấn đề nghiêm trọng nhất. Ngươi cũng biết hiện tại ta có tiền, mỗi ngày bỏ ra năm đồng tiền thì cũng không đáng bao nhiêu cả. Với lại, ta cũng không phải sẽ luôn mua củi của nhà ngươi, đợi đến khi trời ấm trở lại thì ta sẽ không mua nữa. Ngươi nghe lời ta đi, sau này cứ mỗi buổi tối hãy đi tới chỗ của ta ăn cơm, ta cũng không cần phải nhọc lòng suy nghĩ xem mỗi buổi tối nên đưa cho ngươi ăn cái gì."

Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu, nghẹn ngào đáp: "Nguyên An Bình! Ngươi không cần phải đối xử tốt với ta như vậy."

Nguyên An Bình nhìn thấy y vừa khóc, liền vỗ vỗ bờ vai của y mà an ủi: "Đừng khóc a, ta tốt với ngươi không phải là chuyện rất tốt sao? Hơn nữa, ta cũng rất là dễ tính, nên ngươi cũng đừng nên cảm thấy ta có ân đức gì đó với ngươi. Hai chúng ta quen biết với nhau cũng đã lâu, ta xem ngươi như là bằng hữu của ta, cũng không thể chỉ mình ta hưởng phúc mà để cho ngươi phải chịu khổ. Nghe ta! Đừng khóc nữa, chuyện mua củi cứ quyết định như vậy đi."

Hoắc Tiểu Hàn vội lau nước mắt: "Ta nghe ngươi, nhưng mà không cần năm văn tiền. Ngươi đưa cho ta ba văn tiền là được rồi, ở trên thị trấn cũng bán với cái giá này."

Nguyên An Bình gật đầu nói hảo: "Ngươi đồng ý là được." Nói xong, hắn liền tiếp tục chuẩn bị đem đồ vật đi vứt.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến số đệm chăn trên tay hắn: "Tất cả những thứ này, ngươi dự định sẽ ném đi thật sao?"

Y lại cảm thấy có chút đáng tiếc, tuy rằng chăn đệm và quần áo này có chút cũ. Nhưng chỉ cần vá lại một chút, thì vẫn có thể dùng lại được.

Nguyên An Bình nhìn về phía y, thấy trong mắt y lộ ra một tia tiếc nuối: "Ngươi muốn không?"

Hoắc Tiểu Hàn gật đầu, y có chút ngượng ngùng nói: "Nếu như ngươi thật sự không cần nữa thì để cho ta đi, thực ra thì số chăn đệm và quần áo cũ này vẫn còn rất hữu dụng."

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy thì ngươi cầm lấy đi, tuy rằng ta cũng muốn đưa cho ngươi một số đồ mới, nhưng mà ta biết cho dù ngươi có đem về thì cũng không xài được. Không bằng như vậy đi, ngươi dùng số quần áo rách rưới này để may áo bông và quần bông, ta sẽ đưa cho ngươi một ít bông gòn mới, sẵn tiện ngươi cũng nên nhét một ít bông gòn vào trong đệm chăn luôn đi. Ngươi nhớ phải đem quần áo làm cho cũ nát một chút, bọn họ nhìn không lọt mắt sẽ không đi tranh đoạt với ngươi." Hắn cảm thấy kế sách này cũng khá là ổn.

Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy mình có thể làm được: "Trước tiên, ngươi đừng vội đưa bông gòn cho ta, đợi ta đem những thứ này về nhà trước đã."

"Được."

Gợi ý pass chương sau: Tên tiếng Anh của một trong số đám chó con, 5 chữ, viết thường, không dấu, không cách, không hoa. Harry

Chương 27:Chủ Ý Kế Tiếp

Editor: Aubrey.

Hoắc Tiểu Hàn ôm theo đồ vật về nhà, đầu tiên nhìn thấy Nguyên thị đang quét rác ở trong sân. Nguyên thị nhìn thấy y ôm nhiều thứ như vậy, liền tiến lên hỗ trợ: "Những bộ quần áo và đệm chăn này ngươi lấy ở đâu ra?"

Hoắc Tiểu Hàn đáp: "Đây là những thứ Nguyên An Bình không cần nữa, ta thấy còn dùng được nên mới cầm về đây."

Nguyên thị vừa nghe đối phương là Nguyên An Bình, liền không nói thêm cái gì nữa, mà giúp y đem đồ vật ôm vào trong phòng. Họ Lưu từ trong nhà đi ra, thấy những thứ mà bọn họ đang cầm, liền trưng ra sắc mặt không cao hứng: "Tiểu Hàn! Mấy thứ này ở đâu ra? Vì sao ngươi lại đem chúng vào phòng của ngươi?"

Hoắc Tiểu Hàn vội vã đem đồ vật đưa cho Nguyên thị, sau đó liền nói với họ Lưu: "Nương! Con muốn nói chuyện với người một chút, hôm nay con gặp Nguyên An Bình."

Họ Lưu vừa nghe đến cái tên Nguyên An Bình, tức khắc sắc mặt lại càng trở nên khó coi hơn. Từ khi tôn tử của mình bị tên Nguyên An Bình kia đuổi học, mỗi lần nghĩ tới chuyện đó là bà liền không nhịn được muốn mắng vài câu.

Hoắc Tiểu Hàng vội vàng đem lời nói hết ra trước khi bà phát hoả: "Hắn bảo con mỗi buổi chiều hãy đưa tới cho hắn một gánh củi, một gánh là ba văn tiền."

Họ Lưu vừa nghe thì ra là Nguyên An Bình muốn mua củi, giá tiền cũng giống như trên thị trấn, liền nhất thời nhấc cao chân mày: "Ngươi nói thật?"

Hoắc Tiểu Hàn gật đầu: "Là thật! Hắn nói bắt đầu từ ngày mai hãy đưa qua cho hắn, nếu không hắn sẽ đi kêu người khác đưa."

Họ Lưu vừa nghe như vậy, làm sao mà bà có thể để tiền sắp tới tay mình trốn đi mất: "Vậy thì ngày mai ngươi đem củi qua cho hắn đi."

Bà thầm tính toán ở trong lòng, một ngày thu được ba văn tiền, vậy thì mười ngày là bà sẽ thu được ba mươi văn tiền, một tháng chính là chín mươi văn! Qua một năm như vậy, trong nhà cũng sẽ nhiều thêm được mấy con gà.

Thế nhưng, bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm nên liền hỏi một câu: "Ngươi xác định là ba văn tiền một gánh? Không có nói ít hơn đấy chứ? Nếu để cho ta biết được ngươi dám giấu diếm tiền riêng, thì chờ xem ta có đánh chết ngươi không!"

Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng lắc đầu: "Con không dám, thật sự là ba văn tiền một gánh a. Nếu như người không tin, thì có thể trực tiếp đi hỏi hắn."

"Hừ! Có cho tiền ngươi cũng không dám có cái lá gan đó." Nói xong, bà lại nghi ngờ hỏi tiếp một câu: "Mà tại sao Nguyên An Bình lại muốn mua củi của ngươi?"

Lời này, Hoắc Tiểu Hàn đã sớm nghĩ xong khi đang trên đường về nhà. Quả nhiên, nương của y sẽ hỏi một câu như vậy, y liền trưng ra biểu tình tự nhiên đáp: "Mỗi lần con đi đốn củi đều sẽ đi ngang nhà hắn, có thể là hắn đã bắt gặp con nhiều lần. Biết được con thường xuyên lên núi đốn củi, nên mới muốn mua củi của con."

Họ Lưu đối với lời giải thích này xem như cũng chấp nhận, sau đó bà liền nhìn đến đồ vật trong tay của Nguyên thị: "Có vấn đề gì với số quần áo cùng với đống chăn đệm này vậy?"

Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Đây là những thứ mà Nguyên An Bình muốn đem đi vứt, con thấy chúng còn dùng được nên mới xin về đây."

Họ Lưu lật xem một lượt, thấy chúng đều rất cũ nát nên liền ghét bỏ nói: "Ngươi giữ đi."

Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ đáp: "Cảm ơn nương."

Họ Lưu thấy y chỉ vì mấy thứ như thế này mà cũng có thể cao hứng, nghĩ thầm đứa con này quả thật là kiến thức vô cùng hạn hẹp, không ra thể thống gì! Bà lại nghĩ tới lời đồn trong thôn, liền cảm thấy có chút đố kị với vận may của Nguyên An Bình, thầm nghĩ tại sao lão thiên gia lại không để cho bọn họ có được một chuyện tốt đẹp như vậy!

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy nương y bày ra một bộ mặt ghét bỏ, tuy vậy y cũng không để ý tới việc nương y có suy nghĩ như thế nào, y ôm đồ vật rời đi, đặt lên trên giường của mình, rồi cùng với Nguyên thị chia ra.

Nguyên thị cùng với Hoắc Tiểu Hàn kiểm tra đồ vật một chút, nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang nghiêm túc thu thập, nàng liền nhịn không được nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói Nguyên An Bình có quen biết với Chương lão gia ở trên thị trấn, Chương lão gia kia là nhân vật nào a? Nguyên An Bình có thể khá lên được như vậy chính là may mắn lớn nhất của hắn, nếu như ngươi có thể được gả cho hắn thì cũng rất tốt a."

Hoắc Tiểu Hàn vừa nghe như vậy, động tác trong tay khẽ dừng một chút, sau đó y liền làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười: "Nhị tẩu đừng nói bậy, hắn đời nào để ý đến ta."

Y biết rõ Nguyên An Bình vốn không có tình cảm với y, bởi vì y đã từng bắt gặp qua một số ánh mắt ái mộ của các thanh niên dành cho các cô nương trong thôn. Ánh mắt của Nguyên An Bình khi nhìn đến y thì rất là thản nhiên, y biết loại ánh mắt đó vốn không phải là yêu thích.

Nguyên thị không quá tin tưởng vào lời giải thích của Hoắc Tiểu Hàn, dưới cái nhìn của nàng, nếu không phải vì muốn thành thân với Hoắc Tiểu Hàn, thì Nguyên An Bình vì sao lại tình nguyện đưa thức ăn cho y. Hơn nữa, hắn còn đưa tới toàn là thứ tốt, nàng liền khuyên nhủ y một chút: "Kỳ thực, việc này ngươi cũng có thể suy nghĩ một chút, nếu như Nguyên An Bình chịu bỏ ra đủ bạc thì vẫn có thể thú ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn không tiếp tục trả lời câu hỏi của nàng, y biết bản thân mình vốn không có được vận mệnh tốt, nên cũng không dám mơ đẹp như vậy.

Người trong thôn vẫn nhịn không được nói một chút về chuyện của Nguyên An Bình, mà những hộ gia đình có quan hệ thân thích với Nguyên An Bình, Nguyên Căn Thịnh và Nguyên Căn Thạc tất nhiên cũng biết được tin tức này.

Bất đồng với Nguyên Căn Thịnh, Nguyên Căn Thạc vừa nghe được tin Nguyên An Bình nhận được không ít đồ tốt, trong lòng liền cảm thấy ngứa vô cùng. Ở nhà trái lo phải nghĩ một phen, sau đó hắn không nhịn được liền đi đến nhà của Nguyên An Bình một chuyến. Hắn muốn đi thăm dò xem Nguyên An Bình đến tột cùng là có được những thứ tốt gì, xem có thể chiếm lợi được món nào hay không.

Đáng tiếc, thời điểm hắn vừa đi đến trước cửa nhà của Nguyên An Bình, nhìn thấy đại môn đã bị khoá chặt, là hắn đã biết Nguyên An Bình không có ở nhà.

Nguyên An Bình đi đâu rồi nhỉ? Hắn nhấc theo thịt cùng với một tấm thớt đi đến nhà của Nguyên Căn Thịnh.

Người trong thôn đều biết nhà Nguyên Căn Thịnh đối với Nguyên An Bình coi như không tệ, hơn nữa hắn cũng rất có hảo cảm với người đại bá này. Sau khi đem mọi thứ trong nhà thu thập xong, nhìn đến thời gian không sai biệt lắm, hắn liền mang theo một vài thứ đi đến nhà của Nguyên Căn Thịnh.

Bởi vì sắp đến thời gian làm cơm tối, nên người một nhà Nguyên Căn Thịnh đều có mặt rất đầy đủ. Ngoại trừ Thạch Đầu ngoài mặt vẫn còn có một chút khó chịu, thì những người còn lại đều rất nhiệt tình mà tiếp đãi Nguyên An Bình.


Chu Hương Chi nhận lấy thịt cùng với vải vóc mà Nguyên An Bình đưa qua, để cho Nguyên Căn Thịnh cùng với nhi tử tiếp chuyện với Nguyên An Bình, còn nàng cùng với nữ nhi thì đi vào trong phòng.

Lấy ra một khúc vải bố màu lam, Nguyên Tiểu Vũ vui vẻ nói: "Nương! Khúc vải này thật là đẹp mắt, chờ đến đầu xuân con sẽ may một bộ yếm mặc thử."

Chu Hương Chi cười cười gật đầu: "Được! Làm cho ngươi một bộ quần áo mới, năm sau ngươi cũng được làm mai rồi, cần phải có một bộ quần áo mới."

Nguyên Tiểu Vũ năm nay mười sáu tuổi, so với Nguyên An Bình thì lớn hơn hai tháng, quả thực cũng đã tới tuổi thành thân.

Nhưng khi nghe nương của mình nói như vậy, nàng vẫn cảm thấy rất không tiện, liền e thẹn đáp: "Nương! Người nói cái gì vậy? Không để ý tới người nữa, con vào nhà bếp làm việc đây." Nói xong, liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chu Hương Chi cười cười, nhìn đến số vải vóc này, thầm nghĩ cũng nên giữ lại một ít cho Đại Trụ. Bởi vì năm sau Đại Trụ cũng phải đi tìm người làm mai, số vải này cũng có thể đem đến cho nhà cô nương người ta.

Nguyên An Bình đang ở bên trong gian nhà chính nói chuyện với Nguyên Căn Thịnh, vốn dự định sau khi đưa đồ vật xong sẽ đi. Thế nhưng nhà Nguyên Căn Thịnh lại quá nhiệt tình, dù bất cứ giá nào cũng phải giữ hắn lại ăn cơm. Cho nên, hắn chỉ có thể ở lại cùng với bọn họ dùng cơm tối.

Nguyên Căn Thịnh không nhịn được dặn dò Nguyên An Bình một chút: "Đại bá rất cảm ơn ngươi vì đã đưa đồ vật tới, nhưng mà hiện tại cuộc sống cũng không mấy dễ chịu, vẫn nên tiết kiệm một chút mới có thể sống lâu được."

Nguyên An Bình gật đầu hiểu rõ: "Đại bá nói rất đúng, thế nhưng mọi khi người vẫn rất thường chăm sóc cho con. Bây giờ con được nhận rất nhiều đồ tốt nên phải đưa qua cho người một ít, đây cũng chỉ là một chút tâm ý của con mà thôi."

Nguyên Căn Thịnh rất là vui mừng: "Ngươi cũng thật để tâm."

Trong bếp, Nguyên Tiểu Vũ nhìn đến số thịt mà Nguyên An Bình đưa tới: "Nương! Thịt này chắc cũng khoảng năm, sáu cân đi? Số vải vóc kia lại càng đắt giá hơn, Nguyên An Bình này cũng thật là hào phóng."

Chu Hương Chi gọt thức ăn: "Ân! Bây giờ nó đang trải qua một cuộc sống rất tốt đẹp, chúng ta cũng không cần tiếp tục trợ cấp cho nó, như vậy đều hảo."

Nguyên Tiểu Vũ nghe nương của nàng nói như vậy, thì cũng không tiện nói gì thêm. Dù sao thì lúc trước, tại thời điểm nương của Nguyên An Bình qua đời, nhà bọn họ cần phải trợ cấp lương thực cho Nguyên An Bình. Cũng bởi vì như vậy mà nhà bọn họ phải thay đổi bữa ăn hằng ngày, từ khi mùa đông bắt đầu cho tới nay cũng không còn ai làm việc nữa, người trong nhà cũng chỉ có thể ăn một bữa, tối đến liền cảm thấy rất đói bụng, nhiều nhất cũng chỉ nướng vài củ khoai lang, còn phải kiếm thêm một ít đồ ăn vặt.

Vì vậy, nương của nàng rất không cao hứng mỗi khi trợ cấp thức ăn cho Nguyên An Bình, trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ ràng đây là nương thật tâm thương bọn họ.

Sau khi Nguyên An Bình ăn xong cơm tối tại nhà đại bá, hắn liền vội vàng chạy về nhà. Trong nhà cũng không còn nước, nên hắn phải vào trong thôn lấy một chút nước đem về.

Thời điểm Nguyên An Bình chạy tới bên cạnh cái giếng, hắn liền bất ngờ phát hiện Hoắc Tiểu Hàn cũng đang ở đó lấy nước: "Đã trễ thế này, sao ngươi vẫn còn ở đây lấy nước?"

Đa phần người trong thôn đều sẽ đi đến đây lấy nước trước giờ cơm tối, nên Nguyên An Bình phải chờ thời điểm trời đã tối đen, thì mới có thể đi ra đây lấy nước. Như vậy, hắn mới có thể dựa vào không gian để lấy nước. Bằng không, chỉ dựa vào thể trạng hiện tại của hắn, vừa đổ đầy vại nước xong thì chắc hắn cũng gục luôn rồi.

Hoắc Tiểu Hàn vừa thấy là Nguyên An Bình, liền bỏ thùng đựng nước trên tay xuống: "Hương Hương muốn đi tắm, nhưng nước trong nhà lại không đủ."

Nguyên An Bình cau mày: "Ta nhớ ngươi có ba người ca ca đi? Mùa đông không có việc gì làm nên đều lười biếng cả rồi sao?! Xưa nay bọn họ cũng chưa hề giúp ngươi làm bất cứ việc gì sao?"

Hoắc Tiểu Hàn không lên tiếng, mới vừa cơm nước xong, người trong nhà không ai nguyện ý ra ngoài nên y mới bị liên lụy.

Nguyên An Bình thở dài, cái nhà kia hẳn là không có ai thật lòng coi y là người một nhà, bao nhiêu tội lỗi hoặc không như ý muốn của họ đều sẽ đổ hết lên người y.

Nguyên An Bình không định nói thêm cái gì nữa, hắn dặn dò một chút: "Lúc trở về ngươi nhớ chú ý an toàn."

Hoắc Tiểu Hàn đáp: "Được! À phải rồi, ta đã nói chuyện với nương của ta rồi, bà bảo ta ngày mai hãy đưa củi qua cho ngươi. Còn nữa, trong thôn đều đang đồn rằng ngươi có không ít tiền, không biết có mang đến phiền toái cho ngươi hay không?"

Nguyên An Bình không chút nào để ý: "Cứ để mặc cho bọn họ nói đi. À mà, bữa tối ngươi ăn no chưa?"

Hoắc Tiểu Hàn cười gật đầu: "Ăn no rồi, ta mới vừa ăn xong điểm tâm mà ngươi cho. Ta còn cho Thanh Thanh một viên kẹo, nó rất là vui vẻ."

Nguyên An Bình cười nói: "Ân! Ta mua nhiều lắm, đừng nhịn ăn, ăn xong ta lại cho ngươi. Ngươi cũng mau trở về nhà đi, miễn cho về trễ lại bị mắng."

Hoắc Tiểu Hàn thì lại không muốn đi về nhà ngay: "Muốn ta giúp ngươi lấy nước không?"

Nguyên An Bình nói: "Không cần! Trời cũng không còn sớm, ngươi mau chóng trở về nhà đi."

Hoắc Tiểu Hàn chỉ có thể đành lưu luyến rời đi.

Ngày thứ hai, Nguyên An Bình nằm trong ổ chăn vô cùng ấm áp tỉnh lại, không có ai đến quấy rầy hắn ngủ nướng vào buổi sáng thực sự là quá hạnh phúc.

Hắn rời giường, mặc quần áo cho thật tử tế rồi đi đến gian nhà chính mở cửa ra, liền nhìn thấy ba con chó con đang lắc mình chạy tới.

Hắn đã làm một cái ổ cho ba con chó con ở trong phòng chứa tạp vật, ở trong góc phòng rải ra một đống cỏ khô, lót thêm một ít quần áo cũ. Ba con chó con cùng nhau nằm ngủ ở nơi đó, xem như là đã nhận ổ của mình.

Trước tiên, Nguyên An Bình đem mình thu thập xong, liền bắt đầu đi nấu điểm tâm. Cháo khoai lang, bánh màn thầu kẹp thịt bằm, lại xào thêm một ít cải thảo. Thời điểm hắn đang ăn, thì mấy con chó con đều an vị bên cạnh hắn để nhìn hắn ăn, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hừ hừ, biểu thị cho việc chúng nó cũng đói bụng.

Nguyên An Bình không có lập tức uy cho chúng nó ăn, dù là chó con thì cũng phải có quy củ, nếu như ngươi uy cho nó ăn, thì sau này mỗi lần ngươi ăn cơm nó đều sẽ quấn lấy ngươi. Hắn dự định nuôi chúng để giữ nhà, chứ không phải nuôi để làm sủng vật. Cho nên, hắn liền làm bộ như không nhìn thấy ba cặp mắt tràn ngập khát khao kia, mà chờ cho đến khi mình ăn xong, hắn mới đem đồ ăn thừa đổ vào bên trong một cái chậu gỗ mà mọi lần hắn vẫn hay cho bọn chúng ăn. Hắn đem tới sân sau, để cho bọn chúng ở ngoài hậu viện ăn.

Ăn xong điểm tâm, Nguyên An Bình liền đi ra bên ngoài, trước tiên là hắn phải đi vào trong thôn tìm kiếm một người làm nghề thợ mộc. Đó chính là nhà tiểu nhi tử của lý chính, bây giờ cũng đã có hơn năm mươi năm tuổi đời, gia đình con cháu cũng rất đông. Ông cùng với đứa con lớn nhất đều làm nghề thợ mộc, là những người có tay nghề lâu năm.

Nguyên An Bình tới cửa nói ra ý đồ mình đến, liền được mọi người rất nhiệt tình chào hỏi rồi mời vào trong nhà. Sau khi hắn nói ra những yêu cầu của mình, gồm có một cái tủ riêng để đựng quần áo, một cái thùng gỗ, một bộ bàn ghế và một cái thùng tắm lớn. Xong xuôi, hắn liền giao tiền đặt cọc, căn dặn làm trước cho hắn cái thùng tắm lớn rồi mới rời đi. Cả nhà bọn họ đều đối xử với hắn rất nhiệt tình, chỉ có một tên tiểu tử độ tuổi xấp xỉ với hắn thì lại đặc biệt rất khinh thường hắn, đôi mắt kia nhìn thấy hắn như đang nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.

Nguyên An Bình suy nghĩ một phen mới chợt nhớ ra tên tiểu tử kia là ai, chính là Lý Mặc, một kẻ vô cùng chán ghét Nguyên An Bình khi nhìn thấy hắn dạy học cho những hài tử trong thôn. Sau khi đã nghĩ thông, Nguyên An Bình cũng chỉ có thể cười ha ha, hắn không có hứng thú đi chấp nhặt với mấy đứa ngu xuẩn.

Từ nhà thợ mộc đi ra, Nguyên An Bình liền đi đến nhà Trương Vượng, bởi vì hắn cần phải thảo luận với đối phương một chút về chuyện làm nền nhà. Kết quả, nhờ có nương của Hổ Tử châm thêm dầu vào lửa, nên mọi chuyện rất nhanh đều được giải quyết xong. Nếu như không phải bởi vì Nguyên Căn Thạc cho nhà họ Trương thuê năm năm trên giấy chứng từ, thì chuyện bàn luận sẽ càng thuận lợi hơn.

Nguyên An Bình vốn làm việc rất là mau lẹ, chờ Trương Vượng đồng ý xong, hắn liền lập tức dẫn người đi đến nhà lý chính. Tiếp theo, dưới sự chứng kiến của lý chính, ông liền đặt một cái ấn ký lên giấy chứng từ, đem một mẫu ruộng đất đổi thành đất xây nền nhà. Lý chính đưa cho hắn một bản phê duyệt làm nền nhà, mà hắn cũng đem chứng từ lúc trước do Nguyên Căn Thạc đứng tên, hiện tại giao lại cho Trương Vượng, việc này xem như đã hoàn thành.

Tâm tình của Nguyên An Bình rất tốt trở về nhà, trên đường đi thì đụng phải Nguyên Căn Thạc.

Nguyên Căn Thạc vốn định cùng Nguyên An Bình khách sáo vài câu, dưới cái nhìn của hắn thì tên tiểu tử này làm sao có thể chịu đựng nổi? Nó cũng là vãn bối của mình, lại còn đặc biệt không cha không mẹ, sau này nếu có mệnh hệ gì thì không phải sẽ dựa vào người thúc thúc này sao? Giờ phút này, hắn vẫn còn đang băn khoăn về các món đồ vật của Nguyên An Bình, nên trước tiên hắn muốn nói vài lời hay để thổi phồng đối phương.

Nguyên An Bình căn bản không có tâm tư cùng với người này lải nhải, ngay cả thân ca ruột thịt của mình mà còn xuống tay được, thì hắn mới không thèm để ý tới. Hắn liền trực tiếp đem chuyện đổi đất nói ra: "Tiểu thúc! Sau này ngươi không cần đưa lương thực ở mảnh đất kia cho ta nữa, ta đã đổi với Trương Vượng rồi, những chứng từ kia ta cũng đã đưa cho hắn. Hắn sẽ tìm ngươi để bàn luận, ta đây nói trước với ngươi một tiếng."

Nguyên Căn Thạc vừa nghe liền không vui: "Ngươi đổi đất với người khác, vậy mà tại sao không thương lượng với ta?!"

Nguyên An Bình cười cười: "Tiểu thúc! Tuy rằng ngươi cho người khác thuê, nhưng nó vẫn thuộc về nhà ta, ta muốn đổi đất với người khác chẳng lẽ còn phải thông qua sự đồng ý của ngươi? Huống hồ, ta cũng đã nói với nhà Trương Vượng rồi, tạm thời sẽ để cho ngươi dùng, nhưng cũng không còn mấy năm nữa đâu. Hơn nữa, căn cứ theo những gì ghi trên chứng từ cũng rất hợp lý. Chiều nay ta còn phải lên lớp dạy học cho đám hài tử, hiện tại cũng nên về nhà chuẩn bị, không rảnh để hàn thuyên." Hắn nói xong, liền cất bước rời đi.

Nguyên Căn Thạc tức giận cực kỳ, nếu như mảnh đất kia giao cho Trương Vượng, vậy thì lương thực của hắn sẽ bị thiếu hụt đi rất nhiều. Trương Vượng kia cũng không dễ bắt nạt như Nguyên An Bình, nếu như không đưa đủ lương thực thì nhất định tên kia sẽ đến nháo banh nhà hắn. So với cả nhà Trương Vượng, thì người nhà hắn cũng chỉ là thế đơn lực bạc.

Hắn không nhịn được mà lôi cái tên Nguyên An Bình ra mắng to: "Thằng nhóc chết tiệt!"

Gợi ý pass chương sau: Nguyên An Bình đã đổi đất với ai? 11 chữ, viết thường, không dấu, không cách, không hoa.

Chương 28:Cùng Nhau Ăn Cơm

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình cảm thấy vui sướng trở về nhà, đem băng ghế ra trước sân ngồi, lấy ra một quyển sách sử đọc cho qua thời gian. Ba con chó nhỏ trong sân đùa giỡn với nhau một chút, sau đó liền tiến đến bên chân hắn nằm úp sấp tắm nắng.

Nguyên An Bình cúi đầu nhìn xuống, đem cằm hướng tới những con chó con đang nằm trên mu bàn chân của hắn, cảm thấy những ngày tháng như thế này trôi qua thật sự vô cùng thoải mái.

Hắn suy nghĩ kỹ một chút, bây giờ hắn không thiếu ăn, không thiếu mặc và cũng không thiếu tiền. Giống như là có một loại nỗ lực nào đó đang thôi thúc hắn, cũng may là hắn vẫn còn có một vài đứa học trò cho hắn dạy dỗ. Nếu không, cuộc sống của hắn sẽ thật sự trôi qua rất thanh nhàn.

Ngồi trong một lát, bị phơi nắng đến mức buồn ngủ nên Nguyên An Bình liền đứng dậy. Hắn đem sách sử đặt lên trên bàn, cầm giấy cùng với bút mực đi ra, tự mình thử động thủ mài mực một chút. Hắn cũng đã từng luyện qua mấy năm viết chữ bằng bút lông, học chính là thể chữ Hán. Chỉ là đã qua nhiều năm không có luyện lại, hắn thử chấm mực một chút, rồi ở trên một tờ giấy mỏng thử tìm lại cảm giác một chút.

Luyện viết chữ đến tận giữa trưa, hắn cảm thấy dường như đã tìm lại được cảm giác như trước, liền một lần nữa lấy một tờ giấy mới, viết xuống một câu thơ trong bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch.

Tuy rằng hắn cũng có một chút nhớ nhà, nhưng mà cho dù hắn có tưởng niệm bao nhiêu lần thì hắn cũng không thể quay về địa cầu được.

Chờ làm xong mực nước, Nguyên An Bình liền đem giấy bẻ cong rồi cất vào trong tủ, coi như đây là một loại hoài niệm đi.

Nguyên An Bình rửa sạch mực nước dính trên tay, mắt thấy sắc trời đã đến giữa trưa rồi, hắn liền đi hâm nóng bánh bột ngô, lấy thêm một ít canh gà mà hắn đã tồn trữ trong không gian làm thành một bữa trưa đơn giản. Nói đến canh gà, hắn hiện đang tồn trữ trong không gian hai nồi canh gà lớn. Bởi vì thân thể của hắn cũng giống với Hoắc Tiểu Hàn, đều không được khoẻ mạnh cho lắm. Tuy rằng không gầy đến mức bị một cơn gió thổi qua là bay đi, nhưng xác thực vẫn rất gầy yếu, cho nên đều cần phải được bồi bổ.

Hắn vừa tự hỏi làm sao để tìm được một cơ hội tốt bồi bổ cho Hoắc Tiểu Hàn, vừa đem nồi lớn đi rửa sạch sẽ.

Vừa thu thập xong, thì đám hài tử cũng đều tới rồi. Hắn cũng không lo lắng gì nhiều, trước tiên hắn phải ôn tập cho bọn nhỏ một số kiến thức đã học, còn bản thân hắn cũng sẽ không còn vướng bận để đi làm chuyện riêng của mình.

Chờ đám hài tử đều đã đến đông đủ, hắn mới cầm theo nhánh trúc bước ra ngoài.

Nguyên An Bình đứng trước mặt đám hài tử, thông báo với bọn chúng một tin: "Từ ngày hôm nay trở đi, nguyên bản là mỗi ngày học bốn chữ sẽ đổi lại thành mỗi ngày học tám chữ. Bất quá, các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giống như trước đây, hôm nay học thì ngày mai sẽ kiểm tra, mà là qua năm ngày mới kiểm tra một lần. Cho nên, các ngươi cũng phải cố gắng thật chăm chỉ mới được, bằng không..."

Hắn vung vẩy nhánh trúc trong tay: "Nhánh trúc trong tay ta cũng không phải chỉ dùng để trang trí." Nhìn đến từng khuôn mặt nhỏ của bọn chúng đều căng hết cả ra, rất có bộ dạng đã thông suốt, Nguyên An Bình cũng liền bắt đầu dạy cho bọn chúng những chữ mới.

"Ngày hôm nay, chúng ta sẽ học tám chữ 'Kim sanh Lệ Thuỷ, ngọc xuất Côn Cương'..."

Cả một buổi chiều, Nguyên An Bình nhận thấy tình hình học tập của bọn nhỏ coi như cũng khiến cho hắn thoả mãn. Dù cho hắn đột ngột tăng cường số chữ, hay là trước khi thi, thì những hài tử này vẫn là thật tâm muốn học tập, lại còn phi thường chủ động cố gắng, trong những lúc không được hắn dạy thì bọn nhỏ vẫn đem những chữ trước đó đều học xong.

Dựa theo số lượng học tập tính ra, thì một ngày đều phải học ít nhất là mười chữ mới, nhưng bọn chúng vẫn đều học xong. Cho nên, dưới cái nhìn của hắn thì mỗi ngày chỉ học tám chữ thôi cũng không có vấn đề gì.

Nếu không, mỗi ngày chỉ học có bốn chữ, thì không biết đến khi nào hắn mới dạy xong một ngàn chữ đây? Nói tóm lại, hắn cũng không phải là một người có lòng kiên nhẫn.

Chờ đến khi tan học, nhìn đến từng hài tử đều đã rời đi, Nguyên An Bình liền đem cửa viện đóng lại, trở lại trong phòng rồi tự rót cho mình một chén trà nóng.

Khí trời càng ngày càng lạnh, mới chỉ ở bên ngoài có ba tiếng thôi, mà hắn vẫn cảm thấy bị lạnh cóng đến hoảng.

Nâng chén trà nóng lên uống vài ngụm, sau khi cảm thấy thoải mái hơn được một chút, hắn liền thở dài một hơi: "Mặt trời có mọc cũng chẳng có tác dụng gì, ngày mai phải để cho bọn nhỏ vào trong phòng học mới được."

Uống xong chén trà, hắn nhìn ra sắc trời ở bên ngoài. Đã là hơn bốn giờ chiều, hắn có cảm giác dường như mình đã có thể ước chừng được thời gian. Hắn đứng dậy nhìn vào trong nồi, cảm thấy mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, liền bắt đầu động thủ làm bánh màn thầu.

Trên thực tế, xưa nay hắn cũng chưa từng làm bánh màn thầu, còn làm ra thành hình dạng gì, hắn cũng không thể nào đoán trước. Thế nhưng, dù có như thế nào thì hắn cũng phải làm thử xem. Nếu không, hắn sẽ không bao giờ biết được cách làm bột lên men là như thế nào.

Hắn vẩy một ít bột mì lên tấm thớt, đang muốn đem bột đã ủ lên men đặt ở bên trong chậu sứ lên tấm thớt, thì hắn bỗng nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hắn quay người, hướng về phía đại môn hô: "Cửa không có khoá, đẩy cửa vào đi."

Sau đó, Hoắc Tiểu Hàn cõng theo một gánh củi đi vào. Nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang cõng trên lưng một gánh củi lớn, đến nỗi toàn bộ thân thể đều bị áp cong, hắn liền vội vã chạy tới.

Nguyên An Bình một bên cau mày, đưa tay giúp y đỡ lấy gánh củi, một bên trách mắng: "Sao ngươi lại có thể thành thật như vậy?! Không phải ta đã nói ngươi phải cẩn thận rồi sao? Ngươi chỉ cần lấy một ít củi mang đến đây là được rồi!"

Hoắc Tiểu Hàn thở ra một hơi, đáp: "Cũng không có bao nhiêu củi, dù sao cũng là tiền do ngươi bỏ ra, nếu như ta lấy củi quá ít, ngươi sẽ bị thiệt thòi. Với lại, nếu như ta đốn quá ít củi, nếu có người nhìn thấy sẽ bị người ta nói."

Sắc mặt của Nguyên An Bình cực kỳ khó coi: "Ta bỏ tiền ra cũng không phải mua sự mệt nhọc của ngươi! Nếu như có người nhìn thấy, thì ngươi chỉ cần nói rằng ngươi đem củi qua nhiều chuyến là được. Chẳng lẽ bọn họ còn rảnh rỗi đến mức sẽ chạy đến nhà ta kiểm tra sao?!"

Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn đã sinh khí, liền cúi đầu không dám nói gì nữa, y cảm thấy có chút khổ sở a.

Nguyên An Bình nhìn thấy y cúi đầu, cũng không thể làm gì được y, hắn liền thở dài một chút, ngữ khí vẫn không tốt như trước: "Đứng ở đây hứng gió lạnh sao? Mau vào trong nhà đi." Nói xong, hắn liền đi vào trong phòng trước, Hoắc Tiểu Hàn không dám cãi lệnh, chỉ có thể cúi đầu đi theo phía sau hắn.

Nguyên An Bình đi tới chỗ tấm thớt, không để ý đến y, mà tiếp tục nghiên cứu món bánh mình đang làm.


Hoắc Tiểu Hàn đợi một lát, thử ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đang muốn làm bánh màn thầu sao?"

Nguyên An Bình ngẩng đầu nhìn về phía y, nhìn đến bộ dáng cẩn thận từng li từng tý của y, hắn cũng không thể tiếp tục bày ra sắc mặt khó coi kia nữa, giọng nói của hắn trở nên ôn hoà hơn một chút: "Phải! Ta định lấy một ít bột lên men để làm bánh màn thầu."

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy sắc mặt của hắn đã thay đổi tốt hơn, liền yên tâm trở lại, rồi vội vã nói với hắn: "Ngươi không biết cách nhào bột phải không? Để ta làm giúp ngươi."

Thấy y muốn tiến lên hỗ trợ, Nguyên An Bình liền dịch người lui qua một bên, xem như là đồng ý.

Hoắc Tiểu Hàn thấy vậy liền vội vã đi rửa sạch tay, sau đó liền đi nhào bột, thật giống như chỉ sợ mình chậm một chút là Nguyên An Bình sẽ không cho y làm nữa.

Nguyên An Bình quan sát thủ pháp thành thục của Hoắc Tiểu Hàn, cảm thấy rằng y làm tốt hơn chính mình nhiều lắm. Hắn đành đi qua một bên nhóm lửa, nấu nước, thuận tiện lén lút đem một chút canh gà cùng với thịt gà bỏ vào trong một cái chảo.

Nguyên An Bình nhét mấy nhánh củi vào bên dưới đáy nồi, sau đó liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Ngươi chừa lại cho ta một ít bột, ta muốn làm thêm năm cái bánh đường."

Hoắc Tiểu Hàn cười cười, quay đầu lại đáp: "Hảo!" Nhìn đến bột mì và bột lên men trong tay mình, y nghĩ thầm cuộc sống của Nguyên An Bình quả thực rất tốt đẹp, y cũng rất cao hứng giùm cho hắn.

Đợi đến khi Hoắc Tiểu Hàn đem bánh màn thầu cùng với bột mì đều nhào xong, y liền bắt đầu bao tiếp bánh đường, Nguyên An Bình cầm hủ đường đi tới: "Dạy ta một chút nên làm sao để bao?"

Hoắc Tiểu Hàn cầm lấy hủ đường: "Rất đơn giản, giống như cách bao vằn thắn vậy đó."

Nguyên An Bình nhún vai: "Ngay cả sủi cảo ta cũng không biết bao."

Hoắc Tiểu Hàn không khỏi mỉm cười đáp: "Ta dạy cho ngươi."

Trước tiên, y dùng một cái chày cán bột mì ra thành năm miếng, sau đó lấy ra một cái làm mẫu cho Nguyên An Bình xem: "Bỏ một ít đường vào chính giữa nhân bánh, nhưng không cần bỏ quá nhiều. Nếu nhiều quá thì đường sẽ bị lộ ra ngoài, rồi đem bao lại giống như vầy." Y bao lại thành một cái hình tam giác, từ ba cục bột nhăn nheo liền trở nên rất dễ nhìn.

Nguyên An Bình nhìn đến động tác của y, cũng ở một bên mà nâng tay học theo, chỉ là trong lúc thêm đường hắn có lỡ tay một chút, bao thành hình dạng rất khó coi, nhưng ít nhất thì hắn bao cũng rất kín đáo, không có một khe hở nào lộ ra. Tuy nhiên, nếu như đem so sánh với bánh đường của Hoắc Tiểu Hàn, thì lại có chút thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Hoắc Tiểu Hàn ở một bên an ủi hắn: "Ngươi chỉ cần luyện tập nhiều một chút, chắc chắn sẽ bao được dễ nhìn hơn a."

Nguyên An Bình đem bánh đường đặt qua một bên, hắn ngược lại cũng không quá để ý, cười đáp: "Ta nghĩ số bánh còn lại ngươi nên bao hết đi, ta đi canh chừng nồi canh."

Hoắc Tiểu Hàn liền nhanh chóng đem ba cái đường còn lại đều bao hảo, hỏi Nguyên An Bình đang ở một bên nhóm lửa: "Nước sôi chưa?"

Nguyên An Bình nhìn đến cái nồi đang bóc khói: "Rồi, ngươi bỏ bánh màn thầu vào đi."

Hoắc Tiểu Hàn đem bánh màn thầu đặt lên trên một cái vỉ bằng trúc, bày sẵn một tấm vải, rồi y liền đem từng cái bánh màn thầu đặt lên trên vỉ trúc, đậy nắp lại. Sau đó, y liền chạy tới tiếp nhận công việc trên tay Nguyên An Bình: "Để ta nhóm lửa cho, ngươi đi nghỉ một chút đi."

Nguyên An Bình tránh qua một bên, thế nhưng hắn cũng không có ý định đi nghỉ ngơi, mà là cầm một ít thịt viên cùng với một chút cải thảo đi ra, chuẩn bị xào thịt cùng với cải thảo. Hết cách rồi, đang trong mùa đông nên thực sự không có cái gì để ăn, tuy rằng ở trong không gian của hắn cũng có tồn trữ một ít rau dưa, nhưng mà hắn lại không dám lấy ra ăn.

Đem thức ăn rửa sạch rồi cắt ra, chuẩn bị tiếp tục đi rửa nồi để xào rau, hắn liền nhớ tới hôm qua mình có chừa lại một nồi canh gà nhỏ. Ngoại trừ phần canh bên ngoài, thì bên trong cũng vẫn còn lại hai cái đùi gà.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy hắn đang bận việc, sau khi thêm một khúc củi vào dưới đáy nồi, y liền đứng dậy: "An Bình ca! Ngươi muốn xào rau sao? Để ta giúp ngươi."

"Được! Ta đem nồi đi rửa, ngươi phụ trách xào rau." Hắn nhấc tay chỉ về hướng mấy cái bình nằm ở bên cạnh tấm thớt: "Cái bình lớn kia chính là bình đựng dầu, còn mấy cái bình nhỏ khác thì đựng gia vị, ngươi xem rồi làm thức ăn đi."

Hoắc Tiểu Hàn đi tới nhìn một chút, vài loại gia vị thì y đều biết. Tuy rằng thường ngày y không nỡ dùng quá nhiều gia vị, chờ đến sau Tết thì phải mua thêm một ít gia vị khác để dùng.

Hai người bận việc một phen, chờ đến khi họ làm xong thức ăn, thì nồi bánh màn thầu bên kia cũng đã bốc lên một làn khói trắng nghi ngút, đặc biệt cực kỳ thơm. Nguyên An Bình chỉ vừa ngửi một chút, thì lại phát hiện bản thân hắn cảm thấy có chút đói bụng rồi.

Khi còn bé, hắn đặc biệt rất thích ăn bánh màn thầu vừa mới lấy ra từ trong nồi, khi đó hắn căn bản không cần phải ăn cơm nữa. Lấy một vài quả ớt băm nhỏ ra, rồi lại cho thêm một chút muối, lấy nước nóng bỏ vào, làm thành một loại nước chấm, đem bánh màn thầu chấm xuống một chút rồi bắt đầu ăn. Hắn cảm thấy lúc đó ăn vào rất là ngon, mỹ vị đến mức không cách nào để hình dung. Nhưng mà, đó cũng chỉ là mùi vị trong ký ức của hắn, hiện tại lại không thể nào ăn ra được loại cảm giác đó.

Hai người cùng nhau dùng đũa đem bánh màn thầu từ trong nồi gắp ra, một luồng hương thơm từ bánh màn thầu cũng từ đó bay ra.

Hoắc Tiểu Hàn vô cùng cao hứng: "Thật là thơm a."

Nguyên An Bình thấy y vui vẻ như vậy, liền không nhịn được cười nói: "Nếu thơm như vậy thì ngươi mau ăn đi." Nói xong, hắn liền đem giỏ bánh đặt lên bàn, rồi đem ra thêm một ít thức ăn cùng với một nồi canh gà. Hắn chia canh gà ra cho cả hai, mỗi người đều được một cái đùi gà.

Nguyên An Bình đem bát canh gà đặt ở trước mặt Hoắc Tiểu Hàn, sau đó liền đưa cho y nửa cái bánh màn thầu: "Ngươi ăn trước nửa cái, chừa bụng lại để còn ăn bánh đường."

Hoắc Tiểu Hàn xua tay: "An Bình ca! Ngươi ăn trước đi, ta phải đi hâm lại cháo."

Nguyên An Bình ngăn cản y: "Ngươi đừng lo, cứ để ta làm là được rồi, cơm vừa nấu xong là phải ăn ngay. Ngươi uống canh gà trước, rồi ăn cái đùi gà này đi, hảo hảo bồi bổ thân thể."

Nói xong, hắn liền chạy đi đổi nước trong nồi bánh màn thầu, thêm vài nhánh củi ở dưới đáy nồi, sau đó hắn liền quay trở lại bàn cơm. Để cho củi cháy như vậy là được, không cần phải ở một bên canh chừng.

Nguyên An Bình ngồi xuống, ăn một phần thức ăn do chính tay Hoắc Tiểu Hàn xào, liền không ngừng gật đầu tán dương: "Cũng chỉ có ngươi là xào đồ ăn ngon nhất."

Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói như vậy cũng rất cao hứng: "Thực ra là bởi vì ở nhà ngươi có nhiều đồ gia vị, cùng với cho thêm nhiều dầu là thức ăn khẳng định sẽ rất ngon."

Nguyên An Bình lắc đầu: "Bình thường ta nấu đồ ăn cũng bỏ vào không ít gia vị, nhưng mùi vị cũng chỉ có thể ăn tạm mà thôi. Nói cho cùng, là do tay nghề của ngươi rất tốt."

Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn thích như vậy, tâm trạng cũng rất vui vẻ cười nói: "Ngươi là người đọc sách, không rành trong việc nấu cơm là phải."

Nguyên An Bình nghe xong liền cười ha ha: "Lẽ nào ở đây cũng thịnh hành cái chuyện quân tử xa nhà bếp sao?"

Hoắc Tiểu Hàn cười cười với hắn, y cũng không hiểu lắm ý của Nguyên An Bình là gì.

Nguyên An Bình nhìn vào trong bát của y, canh gà thì y có uống không ít, nhưng còn đùi gà thì y lại chưa ăn: "Ngươi mau ăn đùi gà đi, để xương ở trên bàn là được rồi, lát nữa ta sẽ đem cho đám Nghiên Mực ăn."

Hắn nói xong, liền bắt đầu cầm cái đùi gà trong bát của mình ăn. Thật ra thì hắn cũng không thích mỗi ngày đều phải ăn thịt, nhưng mà nghĩ đến cơ thể gầy yếu của mình, cùng với mong ước được cao lên trước đây, hắn vẫn đành phải ăn.

Ăn xong đùi gà, ba con chó nhỏ ở một bên thì đang thèm thuồng mà hừ hừ vài tiếng. Tuy nhiên, Nguyên An Bình vẫn chưa có ý định uy cho chúng nó ăn, đám chó con chỉ có thể tiếp tục đứng ở một bên hừ hừ.

Hoắc Tiểu Hàn thấy mấy tiểu tử này thật đáng thương, định đem xương cho chúng nó ăn thì lại bị Nguyên An Bình ngăn cản.

"Ngươi ăn đi, đừng để ý đến chúng nó, chờ chúng ta ăn xong rồi sẽ uy cho bọn nó ăn. Nếu không, sau này cứ mỗi lần ăn cơm là chúng nó sẽ bám dính lấy ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe thấy hắn nói như vậy, liếc nhìn đến ba con chó nhỏ, y bỗng có một loại cảm giác thấy chúng đáng thương mà chẳng giúp gì được.

Hai người một bên ăn cơm, một bên thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, họ đều cảm thấy rất vui vẻ.

Chờ cháo trong nồi đã nấu xong, Nguyên An Bình liền xới một bát cho Hoắc Tiểu Hàn, rồi bỏ thêm một muỗng đường trắng.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn bát, xoa bụng nói: "Ta không thể ăn nổi nữa."

Nguyên An Bình không để ý đáp: "Không sao, có thể uống được bao nhiêu thì uống, còn lại thì để cho chúng nó." Nói xong, hắn liền đưa tay chỉ đến ba con chó con.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến bát cháo được bỏ thêm đường kia, cảm thấy nếu đem cho chó uống thì có vài phần đáng tiếc.

Nguyên An Bình hiểu được ý nghĩ của y, hắn nở nụ cười: "Ngươi đừng cố gắng uống, nếu để bụng no quá sẽ không tốt. Để lại cho chúng nó cũng không có việc gì, coi như để cho chúng nó được ăn ngon một bữa."

Hoắc Tiểu Hàn nhìn về phía mấy con chó, đám chó con cũng đang nhìn về phía y, y cảm thấy đám chó con này thật sự rất đáng yêu, y nghĩ thầm 'Vậy thì mình sẽ chừa lại cho chúng nó một ít.'

Ăn xong một bữa cơm, Hoắc Tiểu Hàn được ăn no đến căng bụng, nhưng y thật sự cảm thấy rất ngon. Y giúp đỡ Nguyên An Bình thu dọn bát đũa, nhìn ra sắc trời bên ngoài một chút, cũng đã đến lúc phải về nhà rồi.

Nguyên An Bình bảo y chờ hắn một chút, sau đó hắn liền đi vào trong phòng lấy ra một số thứ.

Hắn cầm ra một ít bông gòn cùng với một đôi bao tay: "Đôi bao tay này rất ấm áp, khi nào làm việc ngươi nhớ lấy ra dùng. Ở bên ngoài ta có may thêm một tấm vải cũ, nên nương của ngươi sẽ không hoài nghi. Còn số bông gòn này, ngươi hãy âm thầm mang về nhà, đừng để cho người nhà của ngươi nhìn thấy."

Hoắc Tiểu Hàn đáp: "Ta vẫn chưa thể lấy bông gòn được, số quần áo cũ cùng với đệm chăn kia ta còn chưa giặt sạch. Còn đôi bao tay này là sao?"

Y chưa bao giờ nhìn thấy vật nào giống như vậy, cầm trong tay thử nhìn một chút, y cảm thấy rằng thứ này có chút kỳ quái.

Nguyên An Bình làm mẫu đeo vào cho y xem: "Như vậy thì tay sẽ không bị cóng, ngươi thử đi."

Hoắc Tiểu Hàn đeo vào trên tay, y cảm thấy yêu thích vô cùng: "Ấm thật a."

"Ngươi xuất môn nhớ mang theo đôi bao tay này, miễn cho tay bị giá rét làm cho tổn thương."

Tất nhiên, đôi bao tay này chính là món đồ ở trong không gian của hắn. Thế nhưng, để có thể mang nó ra bên ngoài, thì hắn vẫn phải may một lớp vải mỏng bên ngoài để che giấu. Vì Hoắc Tiểu Hàn, nên hắn cũng phải dụng tâm một chút.

Hoắc Tiểu Hàn rất là cảm kích: "Cảm tạ."

"Đừng khách khí." Vừa nói, hắn vừa dùng vải bố bọc lại hai cái bánh bao cùng với hai cái bánh đường cho y.

"Hai cái bánh bao này đưa cho Nhị tẩu của ngươi, còn bánh đường thì ngươi hãy tự giữ lại cho mình ăn."

"Được." Hoắc Tiểu Hàn đem đồ ăn bỏ vào trong túi.

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút rồi dặn dò y: "Nhớ! Ngày mai đừng mang nhiều củi như vậy đến đây nữa."

Sau đó, hắn lấy ra ba mươi văn tiền: "Cái này là tiền trong mười ngày, đưa cho nương của ngươi đi. Như vậy, mỗi ngày bà ta cũng sẽ không đòi tiền ngươi, cũng đỡ phiền phức."

Hơn nữa, nếu cứ thu tiền một lần như vậy, họ Lưu kia sẽ càng lưu ý tới việc đưa củi tới cho nhà mình hơn, đối Hoắc Tiểu Hàn cũng có thể sẽ trưng ra sắc mặt dễ chịu một chút.

Hoắc Tiểu Hàn đi rồi, Nguyên An Bình liền đem thức ăn còn dư đều đổ vào trong bát của đám chó con. Ba con chó con thấy vậy lập tức nhào tới, ba cái đầu nhỏ chụm vào trong bát, ba chiếc đuôi nhỏ cũng vẩy qua vẩy lại không ngừng.

"Đêm nay các ngươi được ăn ngon, còn được ăn thịt đấy nhé." Trong lòng hắn đang suy nghĩ ngày mai nên làm món gì ngon để cho Hoắc Tiểu Hàn ăn, mọi khi chỉ ăn có một mình thì hắn chỉ ăn qua loa một chút, lần này có người ăn cùng thì hắn vẫn nên bỏ ra một chút tâm tư.

Mà ở bên này, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã đem ba mươi văn tiền kia giao cho họ Lưu. Quả thực rất giống với những suy đoán của Nguyên An Bình, họ Lưu rất là vui vẻ, lại còn rất hiếm khi mà cho Hoắc Tiểu Hàn một sắc mặt ôn hoà, cho phép y buổi tối được ăn hai cái bánh bột ngô.

Gợi ý pass chương sau: Ngoài bánh màn thầu, Nguyên An Bình còn nhờ Hoắc Tiểu Hàn dạy làm bánh gì? 9 chữ, viết thường, không dấu, không cách, không hoa: bánh đường

Chương 29:Giường Sưởi

Editor: Aubrey.

Hơn bảy giờ sáng, thời điểm Nguyên An Bình vẫn còn đang ở trong mộng, bỗng mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Hắn còn tưởng là mình vẫn còn đang nằm mơ, nhưng khi tỉnh táo lại, thì thực sự là có người đang gõ cửa nhà hắn.

Tuy rằng hắn không có ý định rời giường, tâm tình cũng không được coi là tốt. Nhưng vẫn phải vội vã mặc y phục vào, hắn muốn nhìn thử một chút xem là ai mới sáng sớm đã dám đến gõ cửa nhà hắn!

Kết quả, khi cửa viện vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy một lão nhân, cùng với ba người thanh niên cao to đang đứng ở trước cửa nhà hắn. Lão nhân kia vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức cười nói: "Đây là Nguyên công tử Nguyên An Bình?"

Nguyên An Bình đứng ở trước cửa, có chút không rõ tình huống trước mắt là gì, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Lão nhân kia tiếp tục dùng vẻ mặt ôn hoà nói: "Lão phu là từ thị trấn đến đây, được người của Chương phủ giao phó đến làm cho ngài một cái giường sưởi."

"Giường sưởi?!"

Nguyên An Bình vừa nghe thấy đối phương đến đây là muốn làm giường sưởi cho hắn, thì lập tức tránh ra: "Mời ngài vào trong."

Nguyên lai là ngày đó, trên đường từ Chương phủ trở về, hắn đã từng hỏi thăm gã sai vặt xem hắn có biết cách làm giường sưởi hay không. Trùng hợp, một gã sai vặt trong đó có biết đến, nên hắn liền nhờ đối phương giúp hắn tìm người đến làm.

Chuyện này xảy ra cũng đã được năm, sáu ngày rồi. Hắn còn tưởng rằng đối phương đã quên vị quý nhân này, không tìm người đến giúp đỡ làm giường sưởi cho hắn. Hắn còn dự định hôm nào rảnh rỗi sẽ tự đi lên thị trấn tìm một chút, không nghĩ rằng hôm nay người đã tìm tới cửa.

Lão nhân chắp tay đáp: "Công tử khách khí." Sau đó liền đi vào trong sân, phía sau còn có một chiếc xe lừa, ở phía trên còn được chất đầy gạch đỏ.

Nguyên An Bình dẫn mấy người bọn họ đi vào trong phòng ngủ, để cho vị lão nhân kia nhìn xem vị trí, làm giường sưởi ở nơi nào thì mới tương đối thích hợp.

Chờ đối phương nhìn xong vị trí, Nguyên An Bình mới nói ra yêu cầu về chiếc giường sưởi của mình: "Ta muốn chiều rộng khoảng hai mét rưỡi, chiều dài khoảng ba mét. Không biết ngài có thể dùng kệ bếp làm ống khói được không?"

Lão nhân gật đầu: "Có thể! Ngài tính làm một cái kệ bếp ở gian ngoài?"

Nguyên An Bình đáp: "Phải! Vị trí thì ngài cũng đã xem qua rồi, trong vòng một ngày có thể làm xong không?"

Lão nhân cười nói: "Có thể! Ngài yên tâm đi."

Nguyên An Bình vừa nghe như vậy thì lại càng cao hứng: "Vậy ngài cứ làm việc đi, ta đi làm điểm tâm. Nếu như các vị không chê, thì chốc lát nữa hãy cùng nhau ăn nhé?"

Sau khi bọn họ khách sáo với nhau vài câu, Nguyên An Bình liền đi ra gian ngoài làm việc. Hắn còn rất yên tâm mà để cho bọn họ ở lại trong phòng, bởi vì những đồ vật quý giá hắn đều đem cất vào trong không gian hết rồi, chỉ còn lại một số vải vóc tuy rằng cũng rất đắt giá, nhưng nếu như họ muốn trộm lấy thì cũng không hề dễ dàng chút nào.

Nghĩ đến chuyện sắp được ngủ trên giường sưởi là tâm trạng của Nguyên An Bình cực kỳ sung sướng, sau khi hắn rửa mặt xong, liền bắt đầu động thủ chuẩn bị làm bữa sáng.

Bên đây Nguyên An Bình bắt đầu động thủ làm việc, thì bên kia mấy người bọn họ cũng đang vô cùng bận bịu, vừa chuyển gạch vừa trộn bùn, trông họ cũng đang rất ra sức để hoàn thành công việc này.

Nói đến loại giường sưởi làm bằng đất này, nghe nói là từ vùng ngoài truyền đến. Quan trọng là nơi đó so với nơi mà bọn họ đang ở thì lạnh hơn rất nhiều, không ngủ giường sưởi thì có thể sẽ bị lạnh đến mức đông chết người. Nói khoa trương một chút, chỉ với một cái hắt hơi thôi, là trên mũi sẽ lập tức xuất hiện một tầng băng mỏng.

Dựa theo phương thức lý giải của Nguyên An Bình, nơi mà bọn họ đang sống là khu vực Hoa Bắc. Mà ở vùng ngoài kia thì lại tương tự như vùng Đông Bắc, Hắc Long Giang, lạnh đến mức không thể nào hình dung ra được.

Nguyên An Bình xào một đĩa trứng gà lớn, bỏ thêm một ít cải thảo cùng với củ cải, tăng thêm một lớp mỡ dày để xào thành một tô thức ăn nhỏ. Hắn lại nấu thêm một nồi cháo khoai lang lớn, một giỏ bánh màn thầu khoảng mười mấy cái, sau đó hắn liền đi gọi bốn người phụ tử đang làm việc kia đến ăn cơm.

Bốn người phụ tử bọn họ thấy cơm nước được bày ra trên bàn trông vô cùng phong phú, cảm thấy Nguyên An Bình này hào phóng vô cùng. Tình cờ gặp được một vị chủ nhà cho nhiều đồ ăn ngon như vậy, bọn họ cũng thật sự rất vui mừng.

Nhìn đến bốn người đang ăn cơm, Nguyên An Bình lại thầm cảm thấy quả thực hắn nghĩ không sai, đều là những người ăn rất được a. Cũng may là hắn đã chuẩn bị rất nhiều, nếu không, để cho người ta không được ăn no thì thật là quá khó coi.

Ăn xong một bữa cơm, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ. Nguyên An Bình cũng biết được một chuyện, vị lão nhân này thuộc họ Cao, ba người thanh niên kia chính là nhi tử của ông. Nghe đâu món nghề này là do mấy năm trước ông chạy đến vùng ngoài học được, dựa vào cái nghề này mà sinh sống thì xem ra cũng không tệ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mấy thanh niên kia đều nhanh tay giúp hắn dọn dẹp bát đũa, Nguyên An Bình cảm thấy những người này thật sự là rất tốt.

Ăn xong điểm tâm, Nguyên An Bình cũng không còn việc gì khác để làm, liền giống như thường ngày cầm một vài cuốn sách ra đọc, sau đó hắn dời bàn ra bên ngoài rồi bắt đầu luyện chữ.

Mới vừa viết xong một bộ chữ, thì Lý Tự, Bàn Đôn, Lý Đông Phong, cùng với biểu ca của Bàn Đôn là Trần Tuấn, cả bốn đứa bé đều đang cùng nhau chạy đến nhà hắn.

Bọn chúng nhìn thấy Nguyên An Bình viết chữ, liền lập tức chạy qua, nhìn đến những chữ trên bàn thì vô cùng ước ao.

Biểu tình của Bàn Đôn có chút khoa trương, bé thở dài nói: "An Bình ca ca! Chữ viết của ngươi thật sự rất đẹp a." Ba đứa bé còn lại cũng gật đầu đồng ý.

Lý Tự nhìn đến xe lừa trong sân, còn có những thanh niên đang mang theo xẻng bùn đi qua đi lại, nhỏ giọng hỏi: "An Bình ca! Bọn họ là ai vậy?"

Nguyên An Bình nhìn đến dáng vẻ tò mò của đám nhóc này, xem ra cũng là vì chuyện này nên bọn chúng mới chạy đến nhà hắn, hắn cười đáp: "Họ tới giúp ta làm một cái giường sưởi."

Hắn nói xong, cũng không chờ cho bọn nhỏ hỏi, liền đem công năng của giường sưởi nói ra hết một lần, đám hài tử nghe xong liền trưng ra vẻ mặt vô cùng ước ao.

"Giường có thể toả nhiệt a, khẳng định là vô cùng ấm áp." Trần Tuấn cảm khái.

Lý Đông Phong cũng gật đầu: "Ta đã từng nghe cha ta nói qua loại giường này, nghe nói để làm được nó thì tốn rất nhiều tiền. An Bình ca thật sự rất có tiền a."

Lý Tự tiếp tục nói: "Phải nói rằng Chương lão gia kia cũng thật là hào phóng, chỉ vì một câu thơ mà đưa cho An Bình ca nhiều đồ như vậy."

Sau đó, bọn họ liền chuyển đề tài lên người Chương Lâm Dịch. Một đống truyền thuyết cùng với thành tích vĩ đại gì đó lần lượt truyền vào trong tai Nguyên An Bình, bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra Chương Lâm Dịch kia cũng là một nhân tài a.

Nguyên An Bình thấy mấy đứa nhỏ đang trò chuyện rất hăng say, liền cầm bút lên tiếp tục cúi đầu viết chữ. Không bao lâu sau, hắn phát hiện bên người bỗng dưng yên tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào trong mắt của hắn là mấy đứa trẻ đều đang nghiêm túc nhìn hắn viết chữ, trong mắt đều tràn ngập ước ao.

Nguyên An Bình cười hỏi: "Có muốn thử viết một chút hay không?"

Bốn đứa nhỏ vừa nghe hắn nói như vậy, hai mắt liền ngay lập tức phát sáng nhìn hắn.

Nguyên An Bình đi vào trong nhà lấy ra bốn cây bút lông đưa cho bọn nhỏ, mỗi người còn được nhận thêm một tờ giấy to bằng giấy A4: "Mỗi người một tờ, muốn nhiều hơn cũng không có đâu."

Mấy đứa trẻ đều thật cẩn thận cầm lấy bút lông, chấm một chút mực nước, thời điểm hạ bút cũng vô cùng cẩn thận. Sau đó, hắn liền phát hiện viết chữ bằng bút lông, đối với bọn chúng thì khó khăn vô cùng, ngòi bút nhũn ra làm cho bọn chúng không biết nên dùng sức như thế nào mới phải.

Nguyên An Bình cầm tay bọn nhỏ viết từng chữ một, nói ra phương thức hạ bút cùng với dùng lực như thế nào khi viết chữ. Sau đó, hắn liền để cho bọn chúng tự viết, riêng Bàn Đôn thì bởi vì tuổi tác còn quá nhỏ, nên không thích hợp với việc viết chữ bằng bút lông, hắn liền để cho bé tuỳ ý đi chơi.

Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua, sau khi dạy cho ba đứa trẻ viết chữ xong, Nguyên An Bình liền đưa cho bọn họ một bộ chữ viết, nội dung của nó đều giống như nhau: "*Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học Hải Vô Nhai khổ tác chu. Ý nghĩa của những câu này là để nhắc nhở các ngươi phải khắc khổ, dụng tâm mà học tập, còn ý nghĩa hàm súc của câu thơ này là gì, chờ sau này các ngươi sẽ từ từ hiểu rõ. Còn nữa, nếu như các ngươi muốn luyện tập viết chữ bằng bút lông, thì các ngươi có thể về nói với người nhà mua cho các ngươi một cây bút lông. Không có mực nước thì có thể dùng nước để thay thế, không có giấy thì các ngươi có thể viết ở trên bàn. Bàn Đôn thì không cần, bởi vì ngươi còn quá nhỏ, tay nghề vẫn còn chưa được tốt lắm, chờ lớn hơn một chút rồi hãy luyện lại."

*Núi sách có đường, chuyên cần là lối đi.

Biển học vô bờ, khổ công dùi mài là thuyền.

Trích từ một bài thơ được cải biên thời nhà Đường của tác giả Hàn Dũ.

Kỳ thực, việc đưa cho mỗi người bọn chúng một cây bút, đối với hắn chỉ như là lấy muối bỏ biển, nhưng mà hắn sẽ không làm như vậy. Nhiều khi, tự mình bỏ tiền ra mua so với được người khác tặng sẽ càng khiến cho chúng biết quý trọng vật đó hơn, cũng ngày càng biết phấn đấu tiến bộ hơn.

Chờ mấy đứa trẻ đều vui vẻ rời đi, Nguyên An Bình liền đi quan sát tiến độ của giường sưởi, đã làm được hơn phân nửa rồi. Quả thực đúng như bọn họ nói, trong vòng một ngày nhất định có thể làm xong.

Bữa trưa, Nguyên An Bình cao hứng nấu một nồi thịt, lấy một bình rượu cùng với một vài cái chén. Phụ tử bọn họ được ăn uống vui vẻ, thì mới có thể làm việc tốt được.

"Thiên địa huyền hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang..."

Hiện tại ở trong phòng chứa tạp vật, bây giờ đã trở thành phòng học, bên trong đang truyền ra âm thanh đọc sách non nớt của đám hài tử. Nguyên An Bình thì đang ở tại gian nhà chính, thong thả bưng một tách trà uống.

Cao lão đầu nghe thấy tiếng đọc sách, ông liền cười cười bắt chuyện với Nguyên An Bình: "Không nghĩ tới thì ra Nguyên công tử còn là một tiên sinh, thực sự là thất kính thất kính a."

Nguyên An Bình cười lắc đầu, khiêm tốn đáp: "Tiên sinh cái gì chứ, chỉ là dạy cho bọn họ nhận thức một vài chữ thôi. Thôn của chúng ta nghèo quá, nên bọn nhỏ không kham nổi Tư Thục. Ta từng theo một vị tiên sinh học tập mấy năm, nhận biết được một vài chữ, cũng không có dự định đi thi lấy công danh, lại càng không quá chú ý về lễ giáo quy củ. Thừa dịp mùa đông không có việc gì làm, nên dạy cho bọn nhỏ nhận thức một vài chữ. Thật là có chút không biết tự lượng sức mình phải không? Nói đến ngược lại là khiến ngươi chê cười."

Cao lão đầu lắc đầu, có chút cảm khái nói: "Là những đứa trẻ trong thôn của các ngươi có phúc khí."

Nguyên An Bình nghe thấy âm thanh đọc sách trong phòng đã ngừng, liền đứng dậy cười nói: "Cũng có một vài đứa trẻ là ở ngoài thôn, lúc đó ta cũng chỉ nghĩ rằng nên nhận một hoặc hai đứa thôi, không ngờ rằng đến cuối cùng lại thu nhận bốn mươi bảy đứa học sinh. Cũng may là cái phòng kia rộng, nên mới có thể chứa được nhiều học sinh như vậy. Ngài cứ tiếp tục làm việc đi, ta phải đi xem bọn chúng một lát." Nói xong, hắn liền đi đến phòng chứa tạp vật.

Cao lão đầu âm thầm suy tư, đại nhi tử của ông đang ở một bên làm kệ bếp cũng vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Chờ Nguyên An Bình vừa đi, hắn liền đi tới trước mặt cha hắn, quan tâm hỏi: "Cha! Nguyên công tử này không giống với những tiên sinh khác, người xem hắn có thể thu hài tử nhà chúng ta không?" Hai đứa con trai còn lại của ông cũng rất để tâm tới hỏi.

Trong lòng của Cao lão đầu vốn đã muốn làm việc này, khi nghe nhi tử của mình nói như vậy, ông liền đáp: "Không vội! Các con cứ đi làm việc trước đi, để cho ta suy nghĩ kỹ một chút."

Mấy người bọn họ đều biết cha của mình vẫn luôn rất cẩn thận, nghe ông đã nói như vậy, liền biết là ông cũng có quan tâm đến việc này, bọn họ cũng có thể yên tâm mà làm việc. Đồng thời, bọn họ cũng cố gắng đem công việc trên tay làm cẩn thận một chút.

Sau khi Nguyên An Bình để cho mấy đứa trẻ cuối cùng rời đi, hắn liền đi vào trong phòng ngủ của mình. Vừa nhìn, liền thấy giường sưởi cùng với kệ bếp đều đã được dựng hảo. Hắn đi một vòng xem một chút, thì rất là hài lòng.

Cao lão đầu căn dặn Nguyên An Bình khi đốt lửa ở bên dưới giường sưởi thì phải cẩn thận một số chuyện, ông còn làm mẫu một chút cho hắn xem. Thấy bộ dạng của hắn tỏ vẻ rất hài lòng, ông liền muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Dáng vẻ của Cao lão đầu có chút khổ sở nói: "Lão phu có một yêu cầu quá đáng, mong rằng công tử nghe xong đừng thấy lạ."

Nguyên An Bình nghe thấy ông nói như vậy, trong lòng hắn cũng có chút hiếu kỳ nhưng không biết là chuyện gì: "Xin mời ngài nói."

Cao lão đầu thở dài: "Là như thế này, với cái nghề này của ta tuy rằng khiến cho cuộc sống trong nhà trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng cũng rất là bất đắc dĩ, nhà ta lại thuộc Tượng tịch, nên khiến cho các tiên sinh dạy học cũng không có ai muốn nhận hài tử nhà ta học chữ. Ngày hôm nay, ta thấy công tử mang theo nhiều hài tử đọc sách như vậy, liền quyết định mặt dày hỏi một câu, ngài có thể nhận dạy cho hài tử nhà ta nhận thức một ít chữ được không? Chúng ta cũng không hy vọng xa vời, không cầu cho chúng có thể đi thi công danh làm đại quan, chỉ cần để cho bọn chúng có mắt mà không bị xem như mù là được. Ngài xem..."

Nguyên An Bình hiểu rõ, đây là muốn đưa hài tử đến nhà hắn học tập đây. Mấy ngày qua đọc sách hắn cũng có biết đến, Lâm Thịnh quốc này đem hộ tịch chia làm Quan tịch, Quân tịch, Nông tịch, Thương tịch, Tượng tịch, Nô tịch và Xướng tịch. Nếu như đem những hộ tịch này so sánh với nhau, thì Tượng tịch so ra thấp kém hơn Nông tịch một chút. Mặc dù luật pháp không có quy định Tượng tịch không được đi thi khoa cử, nhưng mà ngẫm lại một chút, văn nhân ở triều đại này toàn là những người tâm cao khí ngạo, không muốn thu nhận những hài tử thuộc hộ Tượng tịch cũng nằm trong dự liệu. Còn đám con cháu thương nhân, nhân gia có tiền, thì không cần quản triều đại nào, chỉ cần có tiền là có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường không làm được.

Huống chi, Lâm Thịnh quốc có quy định ngoại trừ gia đình văn nhân, thì Nông tịch và Xướng tịch không được đi thi khoa cử, phương diện này cũng không quá mức ức chế đám thương nhân.

Còn gia đình Lý Mặc ở trong thôn, tuy rằng họ làm nghề thợ mộc để kiếm sống, nhưng cũng không bị quy vào Tượng tịch. Chủ yếu là bởi vì nhà hắn cũng có ruộng, hơn nữa những hộ gia đình nhà nông chỉ muốn an nhàn mà kiếm sống, thôn của bọn họ cũng vậy, nên cũng không có ai đi tố giác hắn.

Cao lão đầu thì lại có chút thiệt thòi, chỉ tại lúc đó nhà quá nghèo, không còn cách nào khác. Vì kiếm sống, cũng chỉ đành chấp nhận Tượng tịch, mới có thể quang minh chính đại mà đi làn việc kiếm sống.

Nguyên An Bình thấy mấy người bọn họ đều đang mong đợi nhìn mình, hắn nghĩ thầm pháp luật cũng không có quy định dạy hài tử Tượng tịch là phạm pháp, nên hắn liền gật đầu đồng ý: "Có thể thì có thể, nhưng các ngươi đừng vội cao hứng, không phải bất kỳ ai ta cũng đều thu. Ít nhất cũng phải trải qua một cuộc kiểm tra của ta, thông qua, thì ta mới có thể thu nhận."

Mấy thanh niên kia gật đầu liên tục: "Chúng ta hiểu, chúng ta hiểu."

Cao lão đầu vội vàng chắp tay nói tạ ơn, có chút cảm giác muốn bật khóc: "Nguyên công tử! Một nhà già trẻ chúng ta đều xin khắc ghi ân đức của ngài a."

Nguyên An Bình vội vã tránh ra, hắn thật không dám nhận cái ơn này: "Ngài đừng làm như vậy, ta sẽ bị tổn thọ mất. Hơn nữa, ngài đừng gọi ta là Nguyên công tử, thật khiến ta có chút không quen."

Cao lão đầu hiểu ý gật đầu: "Nghe ngươi, nghe ngươi. Chúng ta sẽ lập tức mang hài tử nhà mình đến."

Nguyên An Bình vội vã ngăn cản: "Lão nhân gia! Ngài không cần nóng lòng như vậy, ngày mai quay lại cũng không muộn."

Cao lão đầu cũng cảm thấy rằng bản thân có chút kích động: "Hảo! Hảo! Ngày mai, ngày mai sẽ mang đến."

Dù sao thì Nguyên An Bình cũng không phải là người ở đây, nên cũng không có cách nào hiểu được tâm tình kích động của bọn họ. Chờ đến khi tâm trạng của bọn họ quay trở lại bình thường, hắn mới nói: "Phiền ngài cho ta biết tiền công là bao nhiêu."

Cao lão đầu lắc đầu: "Không cần, không cần đâu. Người của Chương phủ đã trả tiền rồi."

Mặc dù hắn cũng có chút bất ngờ khi nghe người Chương phủ đã trả tiền trước, nhưng nếu như thấy bọn họ đã nhận được tiền rồi thì hắn cũng yên tâm: "Bởi vì trước đó ta đã từng nói rằng sẽ không tiếp tục thu nhận hài tử nữa, cho nên nếu như sau này có người hỏi, thì ta sẽ nói cho bọn họ biết rằng bởi vì các ngươi đã làm giường sưởi cho ta, cũng đã thu bạc của ta nên ta mới chấp nhận thu hài tử nhà các ngươi."

Ngược lại, hắn cũng không sợ người khác cảm thấy rằng hắn bởi vì tiền nên mới nhận hài tử nhà người ta. Tiên sinh ở Tư Thục không phải cũng lấy tiền mới dạy học sao?

Cao lão đầu liền vội vàng nói: "Được! Nhưng mà chúng ta vẫn muốn đưa bạc cho ngài, ngài nhất định không được khách khí với chúng ta."

Nguyên An Bình cự tuyệt: "Những hài tử này ta đều không lấy tiền, ngài cũng đừng ngoại lệ. Ngày mai hãy mang hài tử đến đây cho ta kiểm tra một chút, nếu khiến cho ta hài lòng thì ta sẽ thu."

Mấy người thanh niên kia nghe hắn nói như vậy, đều vội vàng mở miệng đáp.

"Này coi sao được? Ngài nguyện ý thu nhận hài tử nhà chúng ta, đó chính là ân tình rất lớn, không thể không lấy tiền a."

"Phải a! Ngài nhất định phải nhận lấy tiền của chúng ta."

Nguyên An Bình phất tay, uy hiếp nói: "Không nhận! Ta đã nói không nhận thì sẽ không nhận, nếu còn dài dòng thì không cần đưa hài tử đến đây nữa."

Hắn thực sự không biết làm cách nào để ngưng kéo dài sự tình này, đành phải trực tiếp ra tay.

Mấy người thanh niên kia lập tức ngậm miệng, Cao lão đầu thì cười nói tạ ơn, sau khi nói rằng ngày mai ông sẽ đưa hài tử đến, liền lập tức lên xe rời đi.

Nguyên An Bình tiễn đưa bọn họ xong, liền rất cao hứng chạy vào trong nhà. Hắn chạy vào phòng ngủ, nhìn đến giường sưởi, thầm nghĩ rằng nếu như lại có tuyết rơi, thì hắn chỉ cần vùi ở trên giường đọc sách uống trà, không cần phải ra bên ngoài tiêu dao. Sau đó, hắn đi ra bên ngoài nhìn đến kệ bếp, thầm cảm thán cuối cùng thì hắn cũng đã có được một cái kệ bếp đàng hoàng.

Gợi ý pass chương sau: Biểu ca của Bàn Đôn tên gì? 8 chữ, viết thường, không dấu, không cách, không hoa. Trantuan

Chương 30:Hoắc Gia

Editor: Aubrey.

Hoắc Tiểu Hàn vẫn như thường ngày đưa củi đến cho Nguyên An Bình, còn bị hắn lôi kéo vào phòng trong, chỉ cho y xem cái giường sưởi mới làm: "Giường sưởi này có liên kết với kệ bếp ở bên ngoài, mỗi khi bên kia làm cơm thì bên này sẽ trở nên rất ấm áp. Đợi qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối ở trên giường sưởi, đảm bảo là sẽ phi thường ấm áp, không hề thấy lạnh một chút nào."

Hoắc Tiểu Hàn đưa tay sờ sờ giường sưởi một chút, sau đó y liền kinh hỉ nói: "Thật là ấm a! Giường sưởi này thật là tốt, mùa đông có ngủ cũng không sợ lạnh a."

Nguyên An Bình cười ha ha nói: "Đúng vậy! Giường sưởi này thích hợp nhất là để ngủ vào mùa đông. Đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài làm cơm đi, nghe nói nhóm lửa ở kệ bếp thì ống khói có thể sẽ toả nhiệt."

Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy cũng rất hứng thú, nếu không phải vì sợ bị Nguyên An Bình chê cười thì y thật sự rất muốn chạy ra bên ngoài, xem ống khói kia có hình dáng như thế nào.

Mùa đông mà ở bên cạnh kệ bếp nhóm lửa thì thật sự là thoải mái vô cùng, quần áo trên người cũng được sưởi ấm vô cùng dễ chịu. Hai người bọn họ ngồi ở bên bếp lửa, ba con chó nhỏ cũng bởi vì ấm áp mà chạy đến nằm úp sấp bên chân bọn họ. Nguyên An Bình cầm lấy một cái bánh ngọt đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, vừa ăn vừa cùng y tán gẫu.

Hoắc Tiểu Hàn cắn một miếng bánh đậu xanh, hỏi: "An Bình ca! Ngươi tìm người ở đâu tới làm giường sưởi cho ngươi vậy a? Ta chưa bao giờ nghe nói có loại giường có thể toả nhiệt như thế này."

Nguyên An Bình đưa bàn tay đến gần đống lửa một chút để sưởi ấm: "Tìm được một người ở trên thị trấn đến làm cho ta, loại giường này vốn là từ vùng ngoài truyền đến. Ta cũng không hiểu tại sao người dân ở đây lại không xài loại giường này."

Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút: "Nhất định là bởi vì nó quá đắt tiền. Mà An Bình ca! Ngươi làm giường sưởi tốn hết bao nhiêu tiền?"

Nguyên An Bình cười hì hì đáp: "Một phân tiền cũng không tốn, người ở Chương phủ đã giúp ta trả tiền, ngẫm lại thì người ở Chương phủ quả thật rất giàu có a."

Hoắc Tiểu Hàn trưng ra một vẻ mặt đương nhiên: "Chương lão gia có rất nhiều tiền a, mọi người đều nói rằng giá tiền mua một cái áo của Chương lão gia cũng đủ để cho chúng ta ăn mấy đời."

Nguyên An Bình nghe vậy, liền không nhịn được bật cười: "Lời này quả thật diễn tả rất sinh động về mấy người giàu có, tuy rằng Chương phủ đã giúp ta trả tiền, nhưng ta còn phải thu nhận hài tử của những người kia. Sau này ta đành phải nói với người khác, là do bọn họ không chịu nhận bạc của ta nên ta mới nhận hài tử nhà bọn họ."

Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói xong, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn Nguyên An Bình: "An Bình ca! Ngươi thật sự là một người tốt."

Nguyên An Bình lườm y một cái: "Ta không phải người tốt, ta chỉ là quá mức rảnh rỗi thôi. Dù sao thì ta cũng đã lỡ làm rồi, nhiều thêm vài đứa cũng chẳng gây nhiều trở ngại gì."

Hoắc Tiểu Hàn cười tinh nghịch nhìn hắn: "Ngươi chính là người tốt a."

Nguyên An Bình lại quăng cho y một cái liếc mắt: "Cười cái gì mà cười, mau đi thêm chút củi vào dưới đáy nồi đi. Ta phải ra sức bốc lột ngươi, xem ngươi có còn coi ta là người tốt nữa không."

Hoắc Tiểu Hàn cười ha ha đáp: "Dù vậy thì ngươi vẫn là một người tốt." Sau đó y liền cúi đầu thêm củi vào dưới đáy nồi.

Nguyên An Bình nhận thấy Hoắc Tiểu Hàn đã trở nên hoạt bát hơn trước, có lẽ bởi vì hơn nửa tháng nay đều được ăn no, nên sắc mặt cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, bị hơi nóng sưởi ấm đến nỗi mặt đỏ bừng, thật là một hài tử đáng yêu khiến người ta yêu thích.

Hắn liếc nhìn quần áo trên người y, tuy rằng vẫn là một màu xám, nhưng mà dường như bộ này dày hơn những bộ trước: "Ồ! Ngươi đang mặc áo bông mới?"

Khoé miệng Hoắc Tiểu Hàn liền nhếch lên, cao hứng đáp: "Ngươi nhìn ra rồi sao?"

"Ân! Bộ này trông có vẻ dày đấy." Nói xong, hắn liền thử đưa tay chạm đến y phục của y một chút: "Sao lại mềm như vậy?"

"Lớp áo ngoài ta có thêm một ít bông gòn cũ, lớp áo trong thì ta lại thêm một ít bông gòn mới. Nếu như ta đều dùng bông gòn mới thì sẽ rất dễ bị bung ra, cũng rất dễ bị người khác nhận ra." Hoắc Tiểu Hàn bày ra một bộ dáng ta đây cũng rất là thông minh a.

Trong lòng Nguyên An Bình thầm thở dài, lần thứ hai cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn phải sống trong một cái nhà như vậy thì quả thực rất phiền phức.

Nguyên An Bình nhìn đến đôi giày trên chân y cũng đã thay đổi, quan tâm hỏi: "Mặc như vậy có cảm thấy lạnh không?"

Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ nói: "Rất ấm áp, không thấy lạnh một chút nào."

"Không thấy lạnh là tốt rồi, ta đi tìm thêm một cái nồi cho ngươi xào thịt ăn."

Hoắc Tiểu Hàn có chút bất ngờ: "Lại ăn thịt a?"

Nguyên An Bình quay đầu lại nhìn y, trêu chọc nói: "Làm sao? Không thích ăn thịt?"

Hoắc Tiểu Hàn có chút bận tâm hỏi: "Mỗi ngày đều ăn thịt, cũng quá phí tiền đi?"

"Chúng ta mới ăn có bao nhiêu thịt đâu, ngươi cứ yên tâm mà ăn đi, cho ngươi ăn tới ngán luôn. Tối ngày mai chúng ta sẽ ăn sủi cảo nhé? Trước tiên ta sẽ làm phần nhân trước, chờ ngươi đến rồi thì ngươi sẽ đem phần nhân bao lại."

Hoắc Tiểu Hàn làm cơm thật sự rất ngon, mỗi lần ăn, Nguyên An Bình đều cảm thấy tay nghề của mình quả thực là quá mức lãng phí.

Hoắc Tiểu Hàn cười cười gật đầu.


Chờ ăn cơm tối xong, Hoắc Tiểu Hàn liền mang theo tâm tình cao hứng một đường đi trở về nhà. Nhưng mỗi khi y nhìn đến cửa nhà mình, lại phảng phất cảm thấy trong lòng như đang bị một ngọn núi lớn đè nặng, cả người ngột ngạt không chịu nổi.

Y vẫn như thường ngày cúi đầu thật thấp bước vào trong sân, họ Lưu vừa nhìn thấy y thì liền thuận miệng nói một câu: "Tại sao ngươi lại về trễ như vậy?"

Hoắc Tiểu Hàn nghe thấy giọng điệu của nương mình rất bình thường, liền yên tâm mà nhỏ giọng đáp: "Lúc đi đốn củi con đi hơi xa một chút."

Họ Lưu cũng không quan tâm y đi đâu, nghe y nói xong, liền bắt đầu tỏ vẻ nhìn thấy y là thấy phiền: "Bộ ngươi không biết nhà chúng ta vốn đông người sao? Lần sau nhớ phải về sớm đấy! Còn đứng sững sờ ở đó làm gì? Mau chóng đi tới nhà bếp phụ với Nhị tẩu ngươi làm cơm đi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy liền lập tức đi nhanh đến nhà bếp, khi thấy chỉ có một mình Nguyên thị đang làm việc ở nhà bếp thì y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nguyên thị thấy y trở về, liền để cho y cùng phụ việc với mình, lại nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Ta nghe nói có một xe gạch vừa đi đến nhà của Nguyên An Bình, lát nữa có thể bọn họ sẽ hỏi ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe xong, ngược lại cũng không để ý cho lắm. Cho dù y không nói, thì chắc chắn hai ngày sau người trong thôn cũng sẽ biết. Y gật đầu một cái, hai người bọn họ liền tiếp tục im lặng mà làm việc.

Sau khi làm cơm xong, hai người liền cùng nhau đưa đến gian nhà chính. Đúng như những gì Nguyên thị đã nói, thời điểm Hoắc Tiểu Hàn đem đồ ăn đặt lên trên bàn xong liền chuẩn bị rời đi, thì lại bị Hoắc Dương Sinh gọi quay lại, mở miệng hỏi y: "Tiểu Hàn! Ngươi có biết mấy người hôm nay đến nhà Nguyên An Bình là ai không?"

Bởi vì Nguyên An Bình đã dạy cho những đứa bé kia, là không nên đem những chuyện riêng tư của Nguyên An Bình nói với người khác, nên cho dù bọn họ có muốn hỏi gì thì cũng không thể hỏi được.

Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Là đến giúp hắn làm giường sưởi."

Hoắc Hạ Sinh ở một bên nói rằng: "Giường sưởi? Không phải chính là loại giường làm bằng đất có thể toả nhiệt sao? Nghe nói muốn làm nó phải tốn rất nhiều bạc, một cái giường tốn hết hai lượng bạc. Hơn nữa, cho dù ngủ qua ba, bốn năm thì cũng không cần đổi cái mới. So với việc thú thê tử còn phí tiền hơn nhiều."

Hoắc Tiểu Hàn ở một bên nhỏ giọng nói một câu: "Nghe hắn nói, người kia muốn đem hài tử đến cho hắn dạy học, nên không thu tiền của hắn." Nói xong, y liền trở về phòng.

Hoắc Hạ Sinh nghe được Hoắc Tiểu Hàn nói như vậy, liền không nhịn được ước ao cùng ghen tị mắng: "Nguyên An Bình này thật sự là *chó ngáp phải ruồi!"

*chó ngáp phải ruồi: chỉ một người không có tài năng gì nhưng lại được ăn may.

Hoắc Phú Quý cũng mắng cùng với Hoắc Hạ Sinh: "Nguyên An Bình chính là cái đồ phân cẩu thối!" Từ khi nó bị đuổi học, những hài tử trước đây hay đi cùng với nó cũng không còn đến tìm nó nữa. Ngay cả hai đứa trẻ bị đuổi học cùng với nó cũng cực kỳ oán hận nó, nên nó liền lôi tên của Nguyên An Bình ra mà âm thầm mắng chửi. Không nghe thấy tên Nguyên An Bình thì thôi, chỉ cần nghe thấy tên là nó sẽ không nhịn được phải mắng cho một trận.

Hoắc Dương Sinh trừng mắt liếc Hoắc Phú Quý một cái: "Người lớn đang nói chuyện, ai cho phép con nít chõ mỏ vô? Đàng hoàng mà ăn cơm đi!"

Hoắc Phú Quý đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại, bực bội không ngừng xoay xoay bát cơm. Họ Lưu thấy vậy thì lập tức có ý muốn che chở nói: "Dương Sinh! Phú Quý cũng đâu có nói sai, ngươi la nó làm cái gì? Phú Quý! Con lại đây ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới mau trưởng thành được."

Hoắc Dương Sinh không để ý tới nương của hắn, mà nói với mọi người: "Ta nghe nói Nguyên An Bình đã đến nhà lý chính để xin giấy phê chuẩn xây nền nhà, cũng đã đổi đất với nhà Trương Vượng, xem ra là năm sau nó muốn xây một căn nhà. Các ngươi đoán xem, có phải Chương lão gia kia đã cho Nguyên An Bình rất nhiều bạc không?"

Hoắc Hương Hương ở một bên nghe, trong ấn tượng của nàng thì tên Nguyên An Bình kia chỉ là một kẻ gầy yếu không thích nói chuyện, nàng cũng không quá để ý đến hắn, so với một người đọc sách như Lý Mặc căn bản là không bằng. Nhưng mấy ngày nay nàng nhận thấy rằng, đa phần mọi người đều hay nói đến những chuyện có liên quan đến cái tên Nguyên An Bình, nàng không nhịn được tò mò hỏi: "Ca! Nguyên An Bình kia thật sự phát tài rồi sao?"

Hoắc Dương Sinh gật gật đầu: "Xem ra là nhận được không ít bạc."

Hoắc Hạ Sinh nghe vậy cũng không phản đối, hắn bĩu môi: "Nếu ta nói, nhưng cũng không chắc lắm. Nếu như hắn thật sự có nhiều bạc như vậy, chưa già mà đã có được một cuộc sống hả hê. Nếu như ta cũng có được nhiều bạc như vậy, nhất định sẽ mua một cái nhà thật lớn, mua một vài gã sai vặt cùng với một vài nha đầu về hầu hạ, sinh hoạt trong nhà sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều."

Hoắc Hương Hương nghe xong liền che miệng cười: "Có lẽ Nguyên An Bình đã đem bạc cất giấu rất kỹ rồi, hắn cũng không phải là một kẻ thích khoe khoang."

Trong lòng nàng cũng đồng tình với Hoắc Hạ Sinh, nàng cảm thấy cho dù Nguyên An Bình thật sự nhận được bạc, nhưng hẳn là cũng không nhiều. Nếu không, tại sao hắn vẫn còn ở trong cái nhà cũ nát kia? Nếu thật sự có nhiều tiền thì hắn đã sớm dọn lên thị trấn ở rồi.

Hàn thị nghe Hoắc Hương Hương nói như vậy, liền cố ý trêu chọc nàng: "Ai ui! Tại sao Hương Hương lại đột nhiên nói mấy lời tốt về Nguyên An Bình vậy ta? Không phải là đã coi trọng hắn rồi đi?"

Hoắc Hương Hương nghe thấy nàng nói như vậy, liền rất khinh hường hừ một tiếng: "Hừ! Cái thứ cóc ghẻ như hắn, cho dù khắp thiên hạ này không còn một nam nhân nào tồn tại thì ta cũng không thèm để ý đến hắn!"

Họ Lưu cũng ở một bên mắng: "Hàn thị! Cái đồ đàn bà thúi nhà ngươi lắm mồm nói linh tinh cái gì vậy? Nguyên An Bình kia ngay cả xách giày cho Hương Hương cũng không xứng, chỉ có nam nhân như Lý Mặc mới xứng với Hương Hương nhà ta!"

Hoắc Hương Hương nghe nương nàng nói như vậy, lập tức thẹn thùng đáp: "Nương! Người nói gì vậy a? Nếu như lời này mà truyền đi, con còn mặt mũi nào gặp người ta a."

Hàn thị cũng ở một bên cười theo: "Muội muội của ta mà gả cho nhà ai là nhà đó sẽ lập tức phát tài ngay a, nhìn xem cả cái làng này, cũng chỉ có Lý Mặc nhà họ Lý mới xứng với muội muội nhất a."

Họ Lưu nghe vậy cũng rất cao hứng: "Đại tẩu của ngươi nói đúng lắm, nếu như Lý Mặc có thể lấy ngươi, thì đó chính là phúc khí ba đời của hắn. Ngươi cũng đừng vội sinh khí, chúng ta cũng chỉ đang nói ở trong nhà của mình, làm sao có thể truyền ra bên ngoài được."

Ý của Hoắc Hạ Sinh thì lại không giống như vậy: "Lý Mặc kia nhất định phải đi thi tú tài lấy được công danh thì mới xứng với Hương Hương, nếu không, Hương Hương phải được gả tới một nhà có thật nhiều tiền. Mặc dù Lý gia cũng có tiền, nhưng cũng không thể sánh bằng với những gia đình giàu sang kia. Hương Hương của chúng ta là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể để cho muội ấy chịu vất vả ở nhà nông."

Hoắc Hương Hương được nâng giá nên trong lòng rất là đắc ý, nàng cảm thấy Tam ca của mình nói không sai. Mặc dù nàng đối với tướng mạo thư sinh tuấn tú của Lý Mặc cũng rất có hảo cảm, nhưng nếu như hắn không thể đi thi lấy công danh, còn muốn để cho nàng phụ làm nông với hắn, thì trong lòng nàng vẫn rất là không vui. Trong lòng Hoắc Hương Hương, cuộc sống thực sự mà nàng mong muốn phải có nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ.

Hoắc Hương Hương lớn lên quả thật không tệ, nhưng nàng vẫn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, vẫn còn là một nữ hài tử chưa hoàn toàn trưởng thành, làn da trắng nõn nhưng cùng lắm chỉ có một chút cảm giác mịn màn, trơn nhẵn có chút giống ngọc bích. Còn nói đến việc xinh đẹp, thật ra cũng không xinh đẹp được bao nhiêu.

Chỉ là lúc nào cũng được người trong nhà nâng niu, nên nàng mới cảm thấy bản thân mình thật sự xuất chúng, khí chất bất phàm, thành ra kiêu ngạo đến tận trời.

Ở trong phòng bếp, Hoắc Tiểu Hàn đem phần cơm của mình đưa cho Nguyên thị, lại lấy ra một cái bánh màn thầu và hai cái bánh khác đưa cho Nguyên thị.

Nguyên thị nhận lấy, chừa lại một cái đưa cho Hoắc Thanh Thanh, còn một cái còn lại thì nàng để dành đến sáng mai ăn.

Nguyên thị nhìn đến nữ nhi của mình vì được ăn bánh màn thầu mà vô cùng vui vẻ, sau đó liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Cuộc sống hiện tại của hắn thật sự rất tốt, ngươi cũng được hưởng phúc theo."

Hoắc Tiểu Hàn chỉ cười cười mà không nói gì.

Nguyên thị nhìn thấy bộ dạng này của y thì cũng không định nói thêm cái gì nữa, dưới cái nhìn của nàng, nếu như có một người đối xử với mình tốt như vậy, thì mình nhất định phải liều mạng giữ chặt đối phương. Chỉ tiếc rằng vận mệnh của nàng không tốt, nên mới bị gả vào cái nhà này. Trong lòng nàng, đám người Hoắc gia thật sự là không ra gì, chỉ có duy nhất Hoắc Tiểu Hàn là một người thực sự rất tốt, quả thực là trong đám trúc xấu xí vẫn còn một cây măng tốt, cũng không hề dễ dàng để tìm được một người như y.

Gợi ý pass chương sau: Hoắc gia muốn gả Hoắc Hương Hương cho ai? 5 chữ, viết thường, không dấu, không cách, không hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy