Họa thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay, khi hắn lại mất ngủ nên đứng lên đi lại cho thoải mái, ngẩng đầu ngắm sao thì bỗng nhiên nghe được tiếng vang quái dị.

"Ngô.... Ân...... Ân........"

Thanh âm kia thực kỳ quái, như là có người ốm đau rên rỉ. Bình Oánh tò mò đừng lên rời khỏi ghế đá trong vườn, hắn nghĩ là có người bị thương hoặc là không có người chiếu cố, lo lắng đi theo phía thanh âm phát ra thì đẩy ra một cánh cửa, bên trong truyền đến từng đợt tiếng rên rỉ.

Hắn tiến vào trong phòng, bên trong được trang trí rất cẩn thận, một bình phong hoa mỹ làm cho hắn chú ý, có bóng người chiếu lên chiếc bình phong, nhưng tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.

Hắn lo lắng xông vào, vội vàng kêu lên:

- Cô nương, ngươi sinh bệnh? Có phải hay không không thoải mái....

Tiếng Bình Oánh khựng lại, phía sau bình phong to lớn là một chiếc giường rộng, bên trên có hai thân thể trần trụi giao triền, nam nhân cưỡi trên người nữ tử liếc nhìn hắn một cái. Nữ tử lõa thể, hai tay ôm chặt lấy cổ nam nhân, hai người chính là đang trong tư thế giao tình..

Bình Oánh dù có khờ dại thế nào cũng biết được chính mình đã hiểu lầm cái gì. Chân tay luống cuống, vẻ mặt hắn xấu hổ muốn chết.

Tô Đoạn Không xuống giường, đi đến trước mặt Bình Oánh, không hề e dè chính mình đang trần truồng.

- Ha ha... Tiểu đạo sĩ, có thể nào ngươi là một xử nam đồng trinh? Bằng không sao lại nhầm lẫn mà xông tới? – Tô Đoạn Không cười nhạo nói.

Mặt Bình Oánh đỏ rần lên, từ nhỏ hắn đã không có người chăm sóc chỉ bảo nên ít biết chuyện nam nữ. Sau này có người thương, hai người cùng lắm là chạm nhẹ qua tay nhau thôi cũng đã làm cho hắn mặt đỏ tim đập.

Sau này, Tiên Ố hạn chế mọi mối quan hệ lại càng không đồng ý cho hắn nói chuyện với những nam nữ xa lạ khác. Mỗi ngày hắn chỉ có tụng kinh, căn bản là không hiểu được chuyện này.. bởi vậy mới có hiểu lầm như hôm nay.

- Ta ... Ta.... – Bình Oánh lắp bắp không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chăm hạ nhìn xuống, khoảng cách với Tô Đoạn Không lại thật gần. Hắn thấy rõ phía hạ thân Tô Đoạn Không vừa mới phát tiết lại cứng đĩnh đứng lên; hắn chưa bao giờ gặp qua cái địa phương kia của nam nhân khác... Dương vật của Tô Đoạn Không thật lớn, làm cho hắn chỉ mới nhìn thôi liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu này lên, không hỏi hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng từ từ chuyển nhìn lên.

Bình Oánh ngẩng đầu, thần tình đỏ bừng chống lại đôi mắt mịt mờ dục tình của Tô Đoạn Không, hai mắt hắn sáng ngời có quang, dục hỏa toát ra.

Dưới ánh sáng lập lờ của cây nến, khi Bình Oánh cúi đầu xuống làm lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, làn da trắng như tuyết mịn màng thật khiến cho ngươi ta ham muốn âu yếm.

Hạ thân Tô Đoạn Không sưng sưng khó chịu, nóng lòng muốn phát tiết:

- Chiếc cổ của ngươi rất đẹp, những người hầu hạ ta chưa có ai có được một cảnh tử mỹ như ngươi. – hắn vươn bàn tay to vuốt nhẹ lên chiếc gáy cổ trắng như tuyết.

Bình Oánh kinh sợ nhảy dựng lên, phản ứng né tránh của y làm cho Tô Đoạn Không không cảm thấy hứng thú, đã từ lâu hắn chưa có thấy hứng trí với người nào đó.

- Hảo! Đêm nay chính là ngươi!

Bình Oánh kinh hãi không thôi, ánh mắt dục tính kia làm cho toàn thân nổi lên trận nóng trận lạnh, y bất an đứng đó hướng mắt đi nơi khác. Hắn không thể... không dám nhìn vào ánh mắt của Tô Đoạn Không lại càng không dám nhìn thân thể trần trụi kia... vì điều đó làm cho hắn cảm thấy... ngực nóng quá.

- Đại... đại nhân.. xin đừng lấy chuyện này ra mà vui đùa.

- Ta nói là đùa giỡn khi nào? – ánh mắt Tô Đoạn Không bỗng trở nên lãnh khốc. – Nếu ngươi hầu hạ ta, ta sẽ cho ngươi hết thảy những thứ ngươi muốn.

- Ta.... Sư phụ ta sẽ tức giận.. ta không thể ở lại nơi này...

Bình Oánh muốn rút lui, Tô Đoạn Không lại vươn tay nắm lấy sợi tóc , cắn nhẹ cái lỗ tai hắn.

Biểu hiện cua tiểu đạo sĩ chợt cứng ngắc nhưng đôi mắt hắn nhộn nhạo xuân tình, hai gò má che kín đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng lại kiều diễm ướt át khép mở, cho dù có nhìn thế nào thì đều giống như là đang khiêu khích sự ham muốn của người khác.

- Hương vị của ngươi thật đặc biệt làm cho ta muốn được nhanh nếm thử một chút...

Đôi môi của hắn thập phần lửa nóng lướt đi khiến nhất thời hai chân Bình Oánh như nhũn ra.

Trước kia bọn họ chưa bao giờ phát sinh quá quan hệ; ba năm qua, trong lòng Bình Oánh thì hắn vẫn là Tô Đoạn Không của quá khứ. ... Bàn tay to thô của Tô Đoạn Không bắt lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, căn bản là hắn vô lực giãy dụa; hơn nữa vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy hắn.. âu yếm hắn lại là một nam nhân... Hắn thật sự khó có thể kháng cự.

Cơ thể hắn nóng lên, cánh tay nâng lên như vô thức khoát lên cánh tay của Tô Đoạn Không.

Tô Đoạn Không khẽ cười một tiếng, tiếng cười tràn đầy hèn mọn, quả nhiên là dục cự còn nghênh <muốn cự tuyệt nhưng vẫn nghênh tiếp>.

Bình Oánh không có nghe thấy thanh âm hèn mọn nhẽ hẫng kia, hắn bị ném lên giường, đầu váng mắt hoa..

Nữ tử xuống giường, hiển nhiên là nàng ta cũng quá hiểu rõ tâm tính của chủ nhân là ham của tươi vật lạ, lập tức đóng cửa rời đi.

Quần áo trên người hắn nhanh chóng bị lột sạch, thứ quần áo vốn được vá bổ nhiều mảnh kia bây giờ trông còn rách nát thành mảnh vụn.

Tô Đoạn Không vừa xé khai quần áo hắn vừa cười nói:

- Quần áo bị phá như vậy, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi hai kiện tân phục.

- Không... không cần...

Cảm giác da thịt trần trụi mát lạnh ập đến khiến Bình Oánh hồi phục lý trí, cố lấy tay ngăn đẩy người nằm trên người mình:

- Không... không được... đại nhân...... A........

Tô Đoạn Không đã sớm vứt sạch thứ quần áo vướng víu trên người hắn, đùa bỡn hồng nhũ nho nhỏ của hắn, bàn tay không ngừng vuốt ve. Thân mình hắn mẫn cảm nhanh chóng khô nóng khó chịu, vặn vẹo chiếc lưng một chút, hạ thân bắt đầu nhiệt đau.

- Cơ thể của ngươi thật đẹp...

Lời nới của Tô Đoạn Không tràn ngập tán thưởng, tiểu đạo sĩ nằm ở dưới thân tuy diện mạo xấu xí đến cực điểm nhưng gương mặt vàng như nến không hề phù hớp với thân mình trắng noãn như oánh tuyết, thân mình tuyết trắng đó giống như đang khát cầu được an ủi vậy. Thoáng chốc, một trận nhiệt khí này lên hạ phúc (dưới bụng), hạ thân chợt nóng ran lên làm cho hắn hận không thể vạch mở hai chân của người trước mắt, trực tiếp giữ lấy hắn.

Hắn điên cuồng mà hôn hồng nhũ của Bình Oánh. Tiểu đạo sĩ dục cự còn nghênh thủ pháp thập phần cao mình, vừa chống cự đẩy hắn ra đồng thời nắm lấy lưng áo của hắn, lửa nóng bốc lên, chỉ tiếc hắn không dễ dàng bị khiêu khích như vậy.

- Đại nhân... Cầu ngươi thả... Ta phải đi......

Thanh âm van xin đứt quãng của tiểu đạo sĩ làm cho Tô Đoạn Không thấy phiền chán, hắn lại muốn sử dụng chiêu bài dục cự còn nghênh sao? Vừa mới bắt đầu nghe còn có chút tình thú, nghe lâu liền cảm thấy được chán ghét vô cùng, thủ đoạn đùa giỡn tâm cơ này Tô Đoạn Không đã gặp không ít, tốt nhất hắn hãy chấm dứt việc đó đi. Nghĩ rồi, Tô Đoạn Không liền áp thượng lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của tiểu đạo sĩ, so với trong tưởng tượng thì có vẻ ngọt ngon hơn, mật nước trong miệng có hương vị ngọt ngào mê người, theo hơi thở thanh âm phiến tình phát ra càng thêm quyến rũ. Thanh âm này căn bản là của kẻ muốn hiến thân, chỉ tiếc hắn càng khiêu khích thì Tô Đoạn Không lại càng tha dài tiền diễn.

- Ta........ Ta........

Nụ hôn sâu qua đi, Bình Oánh cơ hồ thở không nổi, toàn thân hư nhuyễn. Hắn không biết rằng khi hai đôi môi tiếp xúc với nhau lại sinh ra một cảm giác say ngọt hấp dẫn đến vậy. Đầu óc biến nên hư ảo mơ hồ, phía hạ thân nóng rát cương cứng. Hắn vừa thẹn vừa sợ, chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc than thể mình lại có kiểu biến hóa thế này.

- Đại nhân... Ta... ta... A..a....

Hắn gắng gượng mà chống đỡ nhưng bàn tay to của Tô Đoạn Không đã nhu lộng phía hạ thân khiến hắn nhịn không được mà ngâm kêu ra tiếng. Trước người liền chảy ra chất lỏng thấm ướt cả phía sau, khi ngón tay của Tô Đoạn Không ranh mãnh lọt vào trong thân thể hắn thì một cảm giác thống khổ cùng khoái cảm giao tạp đánh úp lại.. cuối cùng, sự khoái cảm đã áp được cảm giác thống khổ, hắn ngửa đầu rên rỉ.

Kẻ nào ngu ngốc nói rằng của địa phương của nam nhân không tốt?

Ngón tay kia đâm vào thật sâu, cố ý chuyển động trở mình giảo sứ, đến khi tiến vào nơi sâu nhất, Bình Oánh liền nhịn không được mà nắm siết lấy chăn run rẩy, phía hạ thân căng cứng giống như sắp trút ra hết, toàn thân bất giác mà vặn vẹo một trận.

Thân thể hắn bị lật úp xuống, cái mông nâng lên cao cao, một bàn tay thực lớn vặn bung cái mông của hắn ra, ngón tay lần thứ hai tham nhập vào trong cơ thể hắn mà lộng hành. Khoái cảm một trận tiếp một trận, phía trước thân được kich thích no đủ rốt cuộc khó có thể chịu đừng thêm liền phát tiết dục vọng.

Bình Oánh thở dốc, trên mặt lấm tấm mồ hôi, thân thể suy yếu vừa nằm xẹp xuống liền bị người theo sau lưng chặn ngang ôm lấy.

Tô Đoạn Không ôm lấy mông ngọc của hắn, nói:

- Bây giờ đến lượt ta!

Trong nháy mắt, một vật so với ngón tay còn nóng lửa hơn, to lớn hơn liền xuyên vào trong cơ thể hắn. Thân thể bất ngờ bị xâm nhập khiến Bình Oánh cảm thấy khó chịu đau đớn, thân mình phản ứng ngã gục xuống, cái mông vẫn bị đôi bàn tay to lớn nắm giữ lại, cái eo bị ép đưa đẩy tới lui, hậu huyệt tiếp nhân từng đợt xuyên qua mãnh liệt.

- Ngô...... A a......... A....... – Bình Oánh cắn chặt môi dưới, vặn vẹo cái lưng giống như muốn thoát khỏi cái cảm giác đau đớn khó chịu này.

Nhưng Tô Đoạn Không gắt gao hoàn trụ chiếc eo nhỏ của hắn không cho hắn lùi bước, đồng thời không ngừng những đợt tiến nhập mạnh bạo, hai khối cơ thể va chạm kết hợp với nhau tạo ra những thanh âm vô cùng dâm mỹ. Hậu môn hắn như bị tắc nghẽn rồi nhanh chóng co rút cự vật lạ không ngừng.

Mỗi lần co rút lại, khoái cảm liền tập trung tại cảnh bộ, mười ngón tay nhỏ bé yếu ớt của hắn nắm siết lấy chiếc áo ngủ bằng gấm tới nhàu nát, cơ hồ không thể thở nổi, cái khoái cảm mãnh liệt đia dường như muốn nuốt sạch sẽ hắn.

- Đáng chết, đừng có tới nhanh như vậy chứ. – Tô Đoạn Không hấp lấy một ngụm không khí lạnh như băng, tiểu đạo sĩ này so với suy nghĩ của hắn thực khó đoán.

Hắn kẹp chặt lấy phân thân của Bình Oánh, điều này làm cho hắn cảm nhận được vô số khoái cảm lạ thường.

Từng biết không ít kẻ sẵn sàng hầu hạ chủ nhân phú quý để cầu được vàng bạc tài vật nhưng Tô Đoạn Không chưa bao giờ gặp qua một trường hợp hứng thú như thế này. Ta mới chỉ kẹp chặt hạ thân thôi mà đã khiến cho hắn thiếu chút nữa là tiết ra, có thể thấy được hắn đã hầu hạ qua không ít người, kỹ xảo giao hoan quả thực khó dò.

Nhưng bởi vì thế lại làm cho Tô Đoạn Không càng thêm hưng phấn mà đong đưa cái eo nhỏ gầy kia, hoàn toàn đĩnh nhập vào trong cơ thể tiểu đạo sĩ. Bên trong thực nóng ấm thoái mái càng làm cho người hưởng thụ khoái cảm đến mất hồn.

- Ân....... A .........

Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trán Bình Oánh, mỗi lần co rút là mỗi lần dục hỏa trong cơ thể hắn bị hòa tan rồi lại tiếp tục bốc cháy, hắn thấp giọng rên rỉ, dục vọng lần thứ hai được khơi lên, toàn thân đạt được khoái cảm sung sướng không nhịn được khóc ra tiếng, nước mặt chảy từ khóe mi lăn xuống thấm vào chiếc chăn gối đầu.

Trong một đêm, cơ thể hắn bị lật tới lật lui không biết bao nhiêu lần, mãi tới khi mặt trời ló rạng, Tô Đoạn Không phải lâm triều, lúc đó hắn mới được buông tha.

Chương 5.

Bình Oánh vừa thẹn vừa sợ, không ngờ cơ thể mình lại nóng lòng muốn hầu hạ Tô Đoạn Không như vậy. Huống hồ lần này Tô Đoạn Không lại không vội vàng mà tiến vào trong y, y dù khát khao lắm rồi nhưng vẫn ung dung nhằm lấy lòng hắn.

Thân mình Bình Oánh run rẩy, cơ hồ khó có thể nhẫn nại thêm giây nào, toàn thân cong lên mà đòi hỏi sung sướng. Tiếng thở dốc mạnh hơn, từ trong miệng y phát ra những tiếng khóc nức nở.

Bởi vì sự cầu xin của chính cơ thể mình khiến Bình Oánh thật sự thấy thẹn, cho nên y cầm lấy chiếc gối đầu che kín mặt mình lại.

Thấy y dùng cái gối nhằm che giấu cái bộ dáng thẹn thùng, Tô Đoạn Không rốt cuộc khó nhịn thêm, hạ thân cương nóng. Hắn bất ngờ tách hai chân Bình Oánh ra sau đó đặt lên vai mình, động thân tiến vào nơi sâu nhất của y.. thực ấm áp..

Cái loại cảm giác thỏa mãn này thật làm cho người ta mất hồn, từng trận khoái cảm triền miên đánh vào các giác quan của hắn. Phía hạ thân no đủ mà run rẩy, tựa hồ lại muốn được nhiều hơn.

Bình Oánh thở đứt quãng, phía hạ thân vốn là khoảng hư không, đột nhiên bị lấp đầy mang đến một chút đau đớn; nhưng lại rất nhiều khoái cảm, khiến hô hấp của y gần như bị đình chỉ.

Hai mắt Tô Đoạn Không đỏ đậm, lôi chiếc gối đầu ra, cưỡng đoạt đôi môi đỏ mọng của Bình Oánh, đồng thời phần thắt lưng đĩnh nhập càng ngày càng kịch liệt.

Thân mình Bình Oánh gắt gao dính lấy thân hình nam nhân to lớn trên mình, mỗi một lần Tô Đoạn Không tiến vào, y đều nâng eo lên phối hợp để cho hắn đĩnh nhập được hoàn hảo nhất. Lúc này, y hận.. toàn bộ cơ thể và tâm hồn mình không bị Tô Đoạn Không ăn hết cho cam.

Nhìn biểu tình tràn ngập dục tình của Tô Đoạn Không, khuôn mặt Bình Oánh càng đỏ hơn. Hạ thân bị động mạnh tới căng thẳng, một trận khoái cảm nảy lên sau gáy.

Thật thoải mái, sự thoải mái này y không biết phải hình dung như thế nào. So với hai lần trước thì còn khoái hoạt, hưng phấn hơn nhiều. Hai tay y bấu chặt lấy lưng Tô Đoạn Không và để lại trên đó không ít vết cào cấu.

Đôi mắt Tô Đoạn Không càng đỏ nồng hơn, khàn khàn khẽ gọi, hắn sắp nhịn không được rồi. Loại khoái cảm kịch liệt này trước nay hắn chưa từng có được.

- Chậm nào, ngươi thật sự muốn hầu hạ ta kia mà. Như thế nào... như thế nào...

Tô Đoạn Không thở dốc, đôi mắt trợn to, khó kìm lòng mà rơi thẳng xuống vực sâu tình dục. Khoái cảm mãnh liệt liền nhanh chóng dâng lên, một cỗ khí nóng bốc lên trên, từ sau lưng đến cái gáy, rồi đến tứ chi... Hắn giống như bị cuốn phăng vào cơn lốc xoáy tình cảm và hoàn toàn bị lạc lối trong thế giới khoái hoạt đó.

- Ngươi... sao ngươi.... Nhanh như vậy.... – Bình Oánh so với mấy hoa nương hầu hạ nam nhân kia hình như càng làm cho hắn khó lòng mà kìm nổi.

- Ta... Ta cũng không biết... Hảo.... Thật thoải mái... Đại nhân... thật thoải mái... – Bình Oánh cũng sắp ngắt xỉu đi, hắn lắc lắc cái đầu, vặn vẹo cái eo, hai chân co cứng quấn chặt lấy cơ thể nam nhân kia càng khiến cho khoái cảm được lên cao.

- Đáng chết, ta cũng biết... thật thoải mái... hảo thoải mái...

Rốt cuộc không thể nhẫn nại hơn nữa, Tô Đoạn Không dùng mãnh lực đong đưa thắt lưng, một lần lại một lần tiến vào càng sâu hơn, hắn không thể khống chế... Thân thể trong phút chốc như muốn hợp làm một với Bình Oánh.

Hành động mạnh bạo của hắn làm cho Bình Oánh rên rỉ liên tục, đồng thời hắn cũng giải thoát những tiếng gầm đục nhẹ, trên lưng ướt đẫm mồ hôi. Tới cao trào, hắn đem hết thảy dục vọng nóng cháy của mình tiết hết vào trong cơ thể Bình Oánh, thân mình run lên, suyễn khí gục trên người Bình Oánh.

- Hà.... Hà.... Ta giống như bị ngươi ép chết vậy.

Tô Đoạn Không rời khỏi thân thể Bình Oánh, thanh âm tràn ngập thỏa mãn, đồng thời hai tay cũng quàng qua ôm lấy nửa người Bình Oánh.

Phần thắt lưng Bình Oánh cơ hồ không thể động đậy, khoái cảm cực hạn vừa rồi làm cho hai má y thấm đẫm nước mắt cùng mồ hôi. Đôi môi đỏ tươi của y dường như lại hấp dẫn Tô Đoạn Không khiến hắn tham lam mà tiếp tục một trận hôn môi yêu thương.

- Đại.... Đại nhân..

Bình Oánh bỏ bừng mặt, vừa rồi giao hoan khoái hoạt cùng phóng đãng làm cho y cực kỳ xấu hổ.

Tô Đoạn Không thấy mặt y ửng đỏ, ngược lại càng ôn nhu mà hôn y.

Bình Oánh mở rộng vòng tay ôm lấy nam tử trước mắt, nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của hắn.. giống hệt với Tô Đoạn Không trước kia thường đối tốt với y.. Điều này khiến y mê luyến không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhh