Phục cừu tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ ngũ chương

Tác giả : Lăng Báo Tư (凌豹姿)

Edit :Yui313

Beta : Lão Hầu bà bà.

~~~

Những lời đó rõ ràng là những lời ác ý vô vị, nhưng ngay tại giờ khắc này, Lưu Vân nhìn anh lộ ra nụ cười sáng lạn một chút cũng không có gì lạ thường, nụ cười kia so với mây đen tản ra khi mặt trời lên càng thêm chói mắt.

Thoáng chốc những suy nghĩ trong đầu anh, toàn bộ đều hóa thành bơ ngọt, mềm mại trên mặt bánh ngọt, khoang miệng của anh lập tức bị hôn, ẩm ướt, đầu lưỡi Lưu Vân lần nữa đùa giỡn đầu lưỡi anh, không ngừng lướt qua răng anh, hơn nữa buộc anh nuốt xuống hương vị độc đáo của cậu.

Anh không biết mình bị quăng lên trên giường từ lúc nào. Áo sơmi bị Lưu Vân cởi, cậu vừa cắn điểm đỏ trước ngực anh, mặt khác vừa lấy tay thô lỗ xoa nắn.

Không ôn nhu, không săn sóc, cái gì đều không có, chỉ có sự cuồng bạo, làm cho anh cảm thấy được thân thể của chính mình giống như bị xé rách mở ra.

"Nơi này nhũ đầu siêu mẫn cảm của anh, mỗi lần tôi hút, bên trong sẽ co rút lại ép chặt tôi."

Anh tựu như nhảy vào một giấc mơ phi lý, anh rõ ràng biết đối phương đang làm một chuyện hết sức vô lý với anh, nhưng là thân thể cùng với lý trí anh đều hóa thành bơ mềm, khiến cho anh căn bản đề không ra khí lực chống cự.

Anh giống như bị hạ thuốc?

Không, không có khả năng! Anh đến sớm hơn Lưu Vân, ngay cả nước trên bàn anh cũng chưa uống qua, nhưng là vì sao phản ứng của anh lại khác thường như vậy?

Chỉ cần Lưu Vân cười với anh, cả người anh liền bủn rủn, thậm chí tùy ý cậu bung đùi anh ra, nồng nhiệt hôn ở nơi mà trước kia anh tuyệt đối không chấp nhận.

"Cúc hoa này chỉ nở rộ khi đối diện tôi. . . . . ."

Những lời bình đối với thân thể anh, tất cả đều là ác ý cười mỉa mai, giống như khi cậu đối diện với một chương trình nhàm chán trên TV, nhưng là động tác của cậu. . . . . .

"A. . . . . ."

Anh khàn khàn nhẫn nại ra tiếng, nơi đó, cậu làm sao có thể. . . . . . đầu lưỡi ẩm ướt nóng bừng của Lưu Vân tham nhập u bí thông đạo thấm ướt, nam tính khí của anh trương lên đến mức tối đa, phía trên tràn đầy lệ trong suốt, khiến anh có được sung sướng không thể tưởng tượng.

Anh bắt được bả vai của đối phương, Lưu Vân cũng đồng dạng cảm nhận điều này, thân thể anh cùng hắn toàn mồ hôi. Khuôn mặt anh tuấn diễm lệ của cậu mất đi vẻ trật tự vốn có, một giọt mồ hôi phản xạ ánh sáng, khêu gợi trên cái trán của cậu, anh nhìn không được dùng lưỡi tác cầu, trên khuôn mặt khêu gợi của Lưu Vân tràn đầy kinh ngạc chăm chú nhìn anh.

Cảm giác vừa rồi là như thế nào? Anh không biết mình vì sao lại tác cầu một nam nhân, thậm chí cảm thấy được đặt ở dưới thân cậu, thật đáng giá yêu thương! Anh điên rồi, anh nhất định là điên rồi.

"Đáng giận, tôi phải bắn."

Lưu Vân trên mặt một trận vặn vẹo, cắn răng, luống cuống tay chân xé mở bảo hiểm bộ, nhưng căn bản là không kịp, một trận nóng bỏng chất lỏng bắn ở trên bụng và đùi anh, làm nóng da thịt anh, Lưu Vân hiển nhiên cũng rất không tin vào việc bản thân xúc động, cho nên hung tợn nhìn anh.

"Anh thật đáng giận. . . . . ."

Giống như là cáu giận Tạ Ứng Long ảnh hưởng đến cậu, Lưu Vân sắc mặt khẩn trương, cậu không hề thoải mái tự tại, ngay cả khuôn mặt lạnh băng như trước cũng không thấy, lúc trước cậu vẫn có một loại cảm giác không giống người nhưng tới giờ phút này, cậu đã có cảm giác có máu có thịt.

"Anh cho là anh còn có thể ảnh hưởng tới tôi? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, anh mơ tưởng sẽ lại ảnh hưởng tới tôi, khống chế tôi! Chỉ cần thượng quá anh vài lần sau, sẽ hiểu được anh căn bản là người nhàm chán, anh không có gì đặc biệt, một chút cũng không có, chính là bởi vì tôi thích loại người giống anh mà thôi, đây là vấn đề ngoại hình, không phải bản nhân anh. . . . . ."

Chợt hỏi, Lưu Vân tựa như tiểu hài tử bướng bỉnh thì thào tự nói. Phía trên bụng vẫn còn thấp nhiệt, Lưu Vân phẫn hận lấy tay lập tức hủy diệt.

Tựa như phải lau đi vừa rồi sỉ nhục cùng tâm động, cậu cố gắng lau đi những gì còn dính trên sàn đan, Tạ Ứng Long lại bỗng nhiên bắt được bàn tay Lưu Vân.

Giống như không để thân thể anh dính bất cứ thứ gì của cậu, anh mút ngón trỏ của cậu, phía trên có lưu lại hương vị của Lưu Vân, hương vị ngọt ngào ấy khiến người mê muội, nếu không phải mê muội, anh như thế nào có thể mút ngón tay có dính hương vị của nam nhân.

Anh tham lam hấp thụ, hết ngón này qua ngón khác. Lưu Vân vẫn nằm yên không tiếng động, nhưng là mồ hôi theo trán cậu vẫn hạ xuống, tựa như khiến cậu không thể nhẫn nại cùng thống khổ.

Lưu Vân mở tay khiến anh mơ hồ phát ra âm thanh kháng nghị. Lưu Vân lại lập tức điên cuồng hấp thụ môi anh. Đầu lưỡi của cậu hôn kịch liệt lại lớn mật, hôn đắc cơ hồ làm cho Tạ Ứng Long không thể hô hấp. Sau đó là nhanh chóng tiến nhập cơ thể anh.

Cực nóng đau đớn cùng kịch liệt khoái cảm làm cho Tạ Ứng Long lớn tiếng kêu lên, anh không nhanh như vậy có thể thích ứng được với hung khí ở trong cơ thể, nước mắt ở đau đớn tự nhiên mà chảy ra, thấm ướt trên gối, biến thành dấu vết phiến tình.

"Anh đáng giận. . . . . . Thật đáng giận!"

Lưu Vân lần nữa lặp lại kêu nhỏ, giống như trút hết phẫn hận mãnh liệt trong nội tâm, phẫn hận có, kịch liệt cũng có.

Cậu lấy tay, vuốt ve phân thân vì đau đớn mà thoáng nhuyễn xuống của anh. Cậu hung ác rút ra, lại nảy sinh độc ác mà xuyên qua, tựa như phải giữ lấy thể xác và tinh thần anh. Tạ Ứng Long không thể chịu đựng được mãnh liệt như vậy.

Tiết tấu không ngừng lặp lại, nhưng âm điệu lại càng ngày càng cao. Cậu di chuyển chỉ càng lúc càng nhanh, mỗi lần đều vào rất sâu. Tạ Ứng Long có thể nghe thấy tiếng vang khi anh cùng cậu giao hợp.

Cơ thể mình có bao nhiêu ẩm ướt, có bao nhiêu ý đón hùa với Lưu Vân, anh tuyệt không biết được, chỉ biết là Lưu Vân tiến vào mang theo mãnh liệt khoái cảm, khiến cho lý trí anh sụp đổ.

Anh theo mỗi lần xâm nhập của cậu mà lên tiếng, có lẽ sẽ khiến nhiều người nghe thấy nhưng anh hoàn toàn không biết cảm thấy thẹn, thậm chí phóng đãng kêu lên.

Loại kinh nghiệm tuyệt vời này so với lần trước rất tốt, càng kịch liệt, anh nâng lưng lên, chủ động dùng đùi vòng qua lưng Lưu Vân, đã quên cảm thấy thẹn, đã quên công ty, đã quên hết thảy, trừ bỏ Lưu Vân người đã cho anh cảm giác kịch liệt này.

Lần này Lưu Vân không có đi, bọn họ hai người đều được bao bọc bởi cái chăn mỏng, chẳng qua Lưu Vân ở bên cạnh anh hút thuốc, cậu rút ra một điếu lại một điếu: tâm tình ác liệt hoàn toàn biểu hiện ở trên khuôn mặt anh tuấn.

Tạ Ứng Long không nói gì, bước xuống giường, vừa rồi quá độ tình ái, làm cho chân anh nhuyễn xuống e rằng pháp chống đỡ thân thể. Anh ngã thật mạnh trên mặt đất, Lưu Vân đứng dậy, đem kéo anh đến, trên mặt tràn ngập không kiên nhẫn, nhưng là hành động lại ôn nhu nhiều lắm.

"Đi đứng như vậy là sao? Anh nghĩ muốn ngã chết cũng nên chọn thời điểm tôi không có ở đây."

Anh dùng lực mở ra hai tay của cậu. Lưu Vân giống như căm tức, lập tức rút hai tay về, lãnh đạm ngồi ở đầu giường, tùy ý anh bước đến phòng tắm.

Đau đớn ở địa phương kia do mở rộng ra truyền đến, chuyện thứ nhất anh làm chính là rửa sạch địa phương nơi mình tiếp nhận Lưu Vân. Dòng nước kích thích, làm cho cơ thể non mịn bên trong hơi hơi phát đau, thống khổ nhất không phải là đau đớn, mà là sai lầm vừa rồi.

Anh không bị hạ thuốc, nhiều lắm thú tính bị đe dọa mà thôi. Anh rõ ràng có thể né tránh, thế nhưng ở dưới nụ cười cảu Lưu Vân thì toàn thân anh đều hư nhuyễn, thậm chí còn đi liếm dịch trên ngón tay cậu, tựa như đó là món ngon tốt nhất, chính mình từ khi nào trở nên sa đọa ghê tởm như vậy?

"Tôi có dùng bảo hiểm bộ, không cần tẩy đến loại trình độ này đi, giống như ta chạm vào hương tư tâm của anh vậy."

Lưu Vân quang lỏa thân thể bước vào, khuôn mặt cậu tuy rằng lãnh diễm tuấn mỹ, cường hãn khí lực lại tràn ngập lực cùng mĩ. Cậu cầm lấy vòi hoa sen, không chút nào để ý hướng đến trên người rửa sạch mồ hôi cùng dịch.

"Cút đi, cha mẹ cậu không dạy cậu cái gì gọi là lễ phép sao?"

Lưu Vân tiếp tục tẩy, cậu khặc ngạo bất tuân miệt cười nói: "Cha mẹ tôi đã sớm chết, cho tới bây giờ không dạy tôi sự tình gì."

"Cậu cũng có người giám hộ mà? Hắn ngay cả gia giáo cơ bản nhất cũng chưa dạy cậu sao?" Tạ Ứng Long tức giận cuồng mắng.
Lưu Vân cười đến phun ra nước mắt, tươi cười trên mặt chuyển thành chế giễu: "Người giám hộ của tôi căn bản mặc kệ tôi, cho dù tôi đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng không biết tôi là ai."

Đây là một tiểu hài tử hoàn toàn bị vứt bỏ, cho nên mới dưỡng thành cá tính duy ngã độc tôn này của cậu. Tạ Ứng Long tức giận đến muốn bước ra phòng tắm cửa, lại bị Lưu Vân nắm bắt trở về, ánh mắt cậu hừng hực giống như ngọn lửa đốt cháy đồng tử cùng ngực anh.
"Ít người bị ta XXOO mà còn giữ được vẻ mặt này, anh vừa rồi ở trên giường thật sự cao hứng, vừa rồi rất thích, tôi đoán cả đời này anh cũng được từng thỏa mãn đến như vậy. Tôi thấy anh chỉ thích cùng nam nhân làm thôi."

Tạ Ứng Long tức giận đến mức muốn tát Lưu Vân một cái. Tóc ướt che mất đi đôi mắt của Lưu Vân. Đôi mắt cậu hừng hực mở ra lạnh như tuyết. Cậu nắm chặt vai anh, cơ hồ muốn đem đầu vai anh bóp nát. Tạ Ứng Long không hừ một tiếng, Lưu Vân ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ.

"Lần tới tôi sẽ không dùng bao cao su, cách một tầng mỏng, anh dâm đãng như vậy thì làm sao đủ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhh