Chương 131__135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương Y] Chương 131: Phát hiện

“. . . Y thuật của ngươi luyện thành từ đó?” Trầm Chung Khánh thanh âm kinh ngạc mơ hồ mang theo một tia tự trách.

Nàng thậm chí ngay cả một con gà ăn nhầm thuốc chuột cũng không nỡ vứt!

Mấy năm nay, rốt cuộc nàng đã trải qua cuộc sống như thế nào?

“Lúc đó cũng là chữa ngựa chết thành ngựa sống, cảm thấy cho dù không cứu được, kịp thời rửa sạch số thuốc chuột trong diều gà, thịt gà còn có thể ăn.” Trong giọng nói Chân Thập Nương nhẹ nhàng hiếm thấy có vị ngọt ngào của tiểu nữ nhi, “không ngờ lại cứu sống, ngay cả hàng xóm cũng kinh ngạc, năm ngoái chó Lý bá mẫu nhà ngã gãy chân, vẫn ôm tới để thiếp khâu cho đấy. . .” Lưu loát buộc xong vải thuốc, “xong rồi.” Buông tay của Trầm Chung Khánh ra, “Vết thương của tướng quân lành còn nhanh hơn so với thiếp tưởng tượng, không đến bảy ngày, chỉ ba năm hôm nữa là có thể cắt chỉ rồi.”

Trầm Chung Khánh không nói, hắn đưa tay trái ra không bị thương nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Chân Thập Nương, lại vén tóc mai rơi xuống ra phía sau.

Đã thành thói quen với lạnh giá dưới cả trăm độ, ánh mắt Trầm Chung Khánh đột nhiên ấm áp Chân Thập Nương vẫn thật sự không quen, thân thể nàng một trận cứng ngắc, theo bản năng muốn tránh tay hắn, nhớ lại tính hắn kỳ cục, cuối cùng lại dừng lại, không nhúc nhích nhìn hắn.

Sửa sang xong tóc rỗi trên trán nàng, Trầm Chung Khánh hài lòng thu tay về, giơ lên tay phải đãv, “thuật khâu này của ngươi rất tốt, nếu mang vào trong quân đội, có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người.”

Hắn cũng chấp nhận y thuật của nàng?

Thân là đại phu, không có gì có thể so sánh với khiến người ta thừa nhận y thuật của mình càng làm cho người ta kích động.

Mặt hồ phản chiếu lại ánh sáng ban mai, ánh mắt Chân Thập Nương sáng lên hiếm thấy, nói bất giác mình địa, nàng buột miệng hỏi, “. . . Sĩ nông công thương, y đạo không ở nhóm này, thuộc về tam giáo cửu lưu (đủ loại), Tướng quân cũng cảm thấy hành y thấp hèn sao?” Thanh âm ôn đạm như trước, lòng Chân Thập Nương lại căng thẳng.

Không biết tại sao. Rõ ràng đã quyết định chôn vùi y thuật của mình rồi, nhưng nàng còn là trong lòng hy vọng Trầm Chung Khánh có thể nhận đồng nàng, ủng hộ nàng hành y hỏi thuốc, đối với nàng mà nói, hành y là một kiện có thể để cho nàng không gì sánh được phong phú chuyện vui sướng.

Đã nói hắn cũng coi thường đại phu.

Thấy Trầm Chung Khánh trầm ngâm không nói, Chân Thập Nương một trận nhụt chí. Đang muốn chủ đề đem việc này xóa qua đó, lại nghe Trầm Chung Khánh nói:

“Y là nhân thuật, làm sao có thể nói đê tiện?” Hắn nghiêm túc nhìn Chân Thập Nương, “Ngươi là chưa thấy qua trên chiến trường này bị thương chiến sĩ. . .” Trước mắt thoáng qua bộ dáng phó động nhân hình ảnh, thanh âm Trầm Chung Khánh có một chút cảm khái.”. . . Người mang nhân thuật, họ đều có một cây nhân tâm, nếu như ngươi thấy họ vì có thể nhiều cứu được một cái sinh mệnh mà mất ăn mất ngủ không ngủ không nghỉ cục diện. Nhìn thấy họ vì tìm kiếm một mặt thuốc hay không tiếc tự mình thử nghiệm si mê, cho dù ai cũng sẽ tôn trọng họ, sẽ không cho là đây là không vào nói cửu lưu thuật rồi. . .”

Thầy thuốc nhân thuật, tế thế cứu nhân, sẽ không có gì so với bọn hắn càng làm cho người ta tôn sùng rồi.

Trong mắt mang theo một tia tôn sùng, thấy ánh mắt Chân Thập Nương lấp lánh địa nhìn hắn, Trầm Chung Khánh trong nháy mắt xuất mồ hôi lạnh cả người, thanh âm hắn im bặt. Vô ý thức nói, “Chẳng qua, nữ nhân là không thể hành y!”

Ngữ khí vang lên hữu lực. Không nghi ngờ gì nữa.

Hắn nhưng không muốn nàng ra ngoài cho đại nam nhân bắt mạch, chỉ vừa nghĩ tới, trong lòng thì dâng lên sự ghen tuông.

Nàng có y thuật. Chỉ chữa bệnh cho hắn là tốt.

Hắn rốt cuộc là không đồng ý nàng hành y a, Chân Thập Nương đáy mắt thoáng qua một chút ảm đạm, chỉ một cái chớp mắt liền ẩn đi, “. . . Cao ngạo như hắn, có thể nhìn thẳng vào bác sĩ nghề nghiệp này đã không dễ dàng.” Trong lòng Chân Thập Nương an ủi mình.

Mặc dù mình không bị nhận đồng, nhưng nàng làm chức nghiệp ở trong mắt hắn không có bị mai một cũng coi như làm khó được, suy cho cùng ở Đại Chu, chưa vài người có thể giống như hắn như vậy tôn trọng đại phu.

“. . . Tướng quân muốn đem này khâu lại thuật cầm đến trong quân đội, thiếp có thể giúp ngài đi dạy bọn chúng.”

Sinh mệnh ngắn ngủi, quả thực có thể thông qua hắn đem hậu thế y thuật truyền vào thời đại này, cứu trị càng nhiều hơn bệnh nhân vu đau khổ, cũng không uổng nàng ở trên đời này đi một lần. Về phần huấn luyện phí mà. . . Nhớ lại trắng bóng bạc kiếm không, lòng Chân Thập Nương vẫn còn có chút đau, thế nhưng, nể tình hắn đối với đại phu tôn trọng, nàng thì phá lệ lần này đi.

Nàng bên này đạo đức tốt, chuẩn bị bỏ tiền thái độ làm người, bên kia Trầm Chung Khánh nhưng cũng không cảm kích.

Bất quá chỉ là dùng tang dây cao su đem vết thương vá lại mà thôi, hắn trong quân doanh đại phu kinh nghiệm khảo nghiệm, đặc biệt trị liệu ngoại thương mỗi người cao hơn nàng minh, chỉ cần thoáng nhắc tới điểm là được, còn dùng nàng đi dạy?

Hắn cũng không nguyện nàng đứng ở một đống đại trước mặt nam nhân chậm rãi mà nói.

Tựa như hoàn toàn không nghe thấy đề nghị của nàng, Trầm Chung Khánh vẫn nhìn đã băng bó xong tốt tay phải, “. . . Vá nhiều như vậy châm, ta hôm qua lại một chút đau cảm thấy cũng không có?” Tự nhủ lẩm bẩm, hắn chợt nhớ tới ngày hôm qua vết thương túi xong rồi, hắn cái tay này còn là cây cây chưa cảm thấy, cho tới hôm nay buổi sáng, mới hơi chút cảm thấy có chút đau, “Ngươi dùng thuốc tê, ngươi có Ma Phi Tán?” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Chân Thập Nương, “Ngươi có Hoa Đà Ma Phi Tán? !”

“Không có!” Chân Thập Nương trực giác địa lắc đầu, “Tướng quân là uống rượu mạnh. . .” Nàng liếc nhìn án thượng thuốc, theo tay cầm lên tới đưa cho Trầm Chung Khánh nhìn, “Còn có, thuốc này cũng có ngưng đau tác dụng.”

Truyện cười, cho hắn biết mình có thuốc tê còn phải rồi.

Cái này đánh chết nàng cũng không thừa nhận!

Nhìn chằm chằm vào Chân Thập Nương, đáy mắt nàng lóe lên tia hoảng loạn rồi biến mất không tránh được mắt Trầm Chung Khánh, lòng hắn khẽ động, nàng trước giờ trầm tĩnh, cho dù đối mặt với tử vong vẫn vững như bàn thạch, có loại đứng trước Thái Sơn mà không mất đi uy nghi, hôm nay sao lại hoảng loạn?

Đột nhiên, hắn nhớ lại lời của Tiêu Dục, “. . . Giản đại phu có bí phương thuốc tê, Tướng quân có thể tìm nàng hợp tác.” Cho nên hắn mấy ngày này mới tìm kiếm Giản đại phu long trời lỡ đất, thế nhưng, Giản đại phu giống như bốc hơi trong nhân gian vậy, lại không có một chút đầu mối nhưng tìm.

Trước đó Giản đại phu vẫn ở Ngô Đồng Trấn, nàng ở Ngô Đồng Trấn luôn dùng họ Giản!

Giản đại phu y thuật cao siêu, nàng cũng biết y thuật!

Tiêu Dục nói Giản đại phu thân thể gầy yếu, mệnh không dài, nàng cũng tâm huyết kiệt quệ, vẫn sống không nổi hai năm!

như có gì đó miêu tả sinh động trong đầu, sắc mặt Trầm Chung Khánh từ hồng chuyển sang tím, mơ hồ chuyển sang xanh đen.

Cảm thấy không khí đột nhiên trở nên lạnh, thân thể Chân Thập Nương chấn động.

Hắn nghi ngờ nàng!

Hắn chỉ là không thích quan tâm chuyện vặt bên người, một khi để tâm đến, đầu óc nhạy bén hơn bất kỳ ai, ý niệm này thoáng qua, trong lòng Chân Thập Nương đột nhiên sinh ra sợ hãi như ngày tận thế, nàng bỗng nhiên đứng lên, “. . . Thiếp đi rót trà cho tướng quân!”

Ngồi lâu, đột nhiên đứng lên, Chân Thập Nương cảm thấy trước mắt choáng váng.

“Thập Nương!” Trầm Chung Khánh ôm lấy nàng.

Thân thể nhẹ như tơ liễu được ôm trong lòng, Trầm Chung Khánh cảm giác được sự đau đớn rút gan rút ruột, tay không tự chủ xoa lên khuôn mặt trắng thuần của nàng.

Bởi vì sức khỏe không tốt nàng mới càng khát vọng có thể sống được đi, mới liều mạng học y, bởi vì bần cùng, nàng mới có thể lén lút ra ngoài hành y, năm năm qua mình đối với nàng chẳng quan tâm, mặc nàng tự sinh tự diệt, cho dù nàng thực sự là Giản đại phu kia, hành y bán dược sau lưng mình, làm chút chuyện không phù hợp, hắn lại cái gì quyền lợi tới trách móc nàng?

tâm trạng khó chịu dần dần tiêu tan, trong lòng Trầm Chung Khánh không nói lên tư vị gì, mơ hồ, hắn không muốn đi truy cứu chân tướng sự việc nữa.

Tỉnh táo lại, phát hiện mình lại bị Trầm Chung Khánh ôm vào trong ngực, sắc mặt Chân Thập Nương đỏ lên, nàng gắng sức giùng giằng muốn đứng lên, lại bị Trầm Chung Khánh ôm chặt hơn, “. . . Thân thể hư nhược, sau này không được lỗ mãng như vậy nữa.” Hắn khiển trách.

Hắn lại không truy vấn?

Là mình đa nghi, hay là cái gì?

Nhớ lại khí tức căng thẳng khiến người hít thở không thông trước đó, hành động đẩy ra của Chân Thập Nương bất giác có chút chột dạ, “. . . Thiếp không sao?”

“Mặt tái như vậy còn nói không sao.” Trầm Chung Khánh trừng nàng một cái, “. . . Ngày mai ta dâng tấu lên Vạn Tuế thỉnh một thái y tới xem bệnh cho ngươi.”

“Không cần, không cần. . .” Vừa nhắc tới thái y, Chân Thập Nương liền muốn đến Ôn thái y, mặc dù chưa chưa nhìn mặt, nhưng hắn bắt mạch cho nàng rồi, bị dọa lắc đầu liên tục, thấy Trầm Chung Khánh sắc mặt trầm xuống, thanh âm im bặt.

Nàng cự tuyệt quá kịch liệt, há chẳng phải không đánh đã khai nói cho hắn biết mình chính là Giản đại phu mất tích kia?

Không khí yên lặng xuống, Chân Thập Nương mặc hắn ôm mình không dám giãy giụa nữa, đầu nhanh chóng chuyển, suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi cục diện lúng túng này.

Đang lúc không có kế sách gì, Đông Cúc bưng chén thuốc đẩy cửa vào, “Thuốc của tướng quân. . .” Liếc mắt nhìn thấy Trầm Chung Khánh đang ôm Chân Thập Nương, thanh âm im bặt, không biết nên tiến nên lui.

Chân Thập Nương nhân cơ hội nhảy xuống trên mặt đất, ổn định tinh thần, bất động thanh sắc gọi Đông Cúc, “. . . Hậu hạ tướng quân uống thuốc.” Nhấc chân đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, giữa lông mày Trầm Chung Khánh nhăn lại khó chịu.

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Trầm Chung Khánh đi rồi, Chân Thập Nương tìm Thu Cúc đến, phân phó nàng đi hiệu thuốc bắc Thụy tường một chuyến, “. . . Nói với Lý chưởng quỹ, nếu có người hỏi Giản đại phu là nam hay nữ, cứ nói là nam.”

Giới tính là không thể sửa đổi, chỉ có điểm này, mới có thể xóa bỏ triệt để nghi ngờ của Trầm Chung Khánh.

Ban đêm, con dâu Lý Tề tới.

“. . . Hôm nay Tướng quân phái người đi hỏi, Giản đại phu rốt cuộc là nam hay nữ.” Nàng lo sợ nhìn Chân Thập Nương, “Ta nói là nam, sẽ không có chuyện gì chứ?” Dù sao cũng là một dân thường, lừa đại tướng quân quyền thế ngút trời, con dâu Lý Tề có loại sợ hãi tận sâu đáy lòng.

Trong lòng Chân Thập Nương nhẹ một chút, “. . . Không sao.” Thần sắc nàng bình tĩnh, thanh âm điềm tĩnh khoan thai.

Con dâu Lý Tề tâm lập tức bình tĩnh lại, nàng nhìn Chân Thập Nương thương lượng, “Hay là, ta dứt khoát bán Thụy Tường đi.”

Trước đó là dự định để Lý Tề đệ đệ trông nom, bây giờ Chân Thập Nương cho nàng hai mươi phần trăm cổ phần, tính ra, nàng cũng cảm thấy đem Thụy Tường giữ lại không đáng lao tâm khổ trí, hơn nữa, nhập cổ phần Đạt Nhân Đường nàng ít nhất phải góp vốn sáu bảy trăm lượng bạc, không bán tiệm thuốc, mua chỗ đất kia, nàng vẫn thật sự lấy không ra nhiều bạc như vậy.

Thế nhưng, đem Thụy Tường bán ra ngoài, nàng lại sợ Chân Thập Nương ngày nào đó đào thải bọn họ, náo đến mất chả chì lẫn chài hai bàn tay trắng.

Chân Thập Nương lập tức liền hiểu ý của nàng, khẽ cười nói, “. . . Đạt Nhân Đường sau này sẽ là vốn của ta, ngươi cũng biết, ta là không thể xuất đầu lộ diện, nhà nương lại không có ai, cũng hy vọng có ngươi và Lý đại ca giúp đỡ ta, ngươi nếu nguyện ý, thì theo Lý đại ca chuyển qua đi giúp ta chăm sóc Đạt Nhân Đường, chúng ta ký hợp đồng lâu dài, thế nào?”

Con dâu Lý Tề cao hứng miệng cũng không khép được, “. . . Ta đây trở về nói với Lý đại ca ngươi.” Sắp đến của lại bị Chân Thập Nương gọi lại, không để ý nói, “Chắc Đạt Nhân Đường còn cần người, Lý tẩu cứ đem Phùng đại phu và mấy hầu bàn đều dẫn qua đó đi. . .”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 9, 20141 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Jade Ho trong Tháng Mười Hai 13, 2014 lúc 10:32 sáng

hóng hóng hóng….

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2014HBTNSBC12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương Y] Chương 132: Đánh cược

“Đã nói ngươi là một Bồ Tát chuyển thế, chỉ nói tấm lòng nhân từ này người khác học cũng học không được.” Con dâu Lý Tề kích động môi run run, “Hôm qua ta vừa rồi tiết lộ muốn đem tiệm thuốc bán ra ngoài, những người này kêu khóc ầm ĩ muốn đi theo, không biết ngài có ý gì, ta và Lý đại ca ngài đều không dám đáp ứng.” Vừa nói, liền nhấc chân đi ra ngoài, “Ta liền quay về để bọn họ đi tới dập đầu với ngài. . .”

Phu thê Lý Tề trong giới thương gia cũng coi như thâm hậu, có Chân Thập Nương nghĩ kế lại mở phòng viện, thêm uy danh của Giản đại phu, tiền lời so với tiệm thuốc nhà khác đều tốt hơn, đại phu ngồi trong từ đường cùng hầu bạn kiếm đều cao hơn so với nơi khác, đương nhiên cũng không muốn đi.

Nhìn bóng lưng con dâu Lý Tề vội vã rời đi, Chân Thập Nương cảm thấy hòn đá luôn đè nặng trong lòng rốt cục cũng được tháo đi, chưa bao giờ nhẹ nhõm như giờ khắc này.

Trên Ngô Đồng trấn chỉ có cả nhà già trẻ Lý Tề biết nàng là Giản đại phu, bây giờ để cả nhà đều chuyển đến Linh Cốc Trấn, sau này Trầm Chung Khánh chính là đào ba thước cũng đừng mơ đào được ra nàng.

Không có nhân chứng, đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận mình chính là Giản đại phu.

Giản đại phu, kể cả thần thoại nàng sáng tạo, từ nay hoàn toàn biến mất ở Ngô Đồng Trấn!

Trong khi vui mừng, trong lòng Chân Thập Nương lại có chút thất vọng, từ nay không hành y nữa, nàng dù sao cũng có chút không nỡ, lắc đầu, Chân Thập Nương bước nhanh vào phòng. Đã quyết định, cũng chỉ có thể đi về phía trước, lo được lo mất từ trước đến nay thì không phải là tác phong của Chân Thập Nương.

Trầm Chung Khánh nói được là làm được, ngày thứ tư liền mời thái y tới.

Lại là Tương thái y nổi danh nhất, Trầm Chung Khánh mời thái y ở Thái y viện tới, thấy không phải là Ôn thái y, Chân Thập Nương yên tâm.

dò xét nửa ngày, về bệnh của nàng, quan điểm của Tương thái y cùng nàng cơ bản nhất trí, thậm chí còn không lạc quan bằng nàng, hơn nữa Ôn thái y cũng bắt mạch hai lần cho nàng, Chân Thập Nương cảm thấy phương hướng trị liệu của nàng luôn đúng, chỉ là thân thể này bị nàng chà đạp thực sự quá yếu rồi.

Nói một câu, chính là trống không rồi.

Giống như một cái lốp xe bị thủng hàng nghìn lỗ không cách nào vá được, cho dù ngươi vá như thế nào. Cuối cùng vẫn là vô tích sự.

Cho tới nay, một chút may mắn trong lòng cuối cùng cũng tan vỡ, thần sắc Chân Thập Nương trong lúc bất giác cũng có chút ảm đạm.

Tiễn Lý thái y (trên là Tương dưới lại là Lý @@), Trầm Chung Khánh vừa vào cửa thì thấy Chân Thập Nương như vậy, trong lòng bất giác có loại đau đớn chưa từng có, Chân Thập Nương trước giờ bình tĩnh kiềm chế. Lạc quan hướng về phía trước, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc nàng ảm đạm như vậy.

“Tướng quân. . .” Cảm thấy trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, Chân Thập Nương ngẩng đầu một cái, Trầm Chung Khánh đang lẳng lặng đứng ở cửa nhìn nàng.

“Nga. . .” Lấy lại tinh thần, Trầm Chung Khánh bước đi thoải mái mà đi tới.”Đã lâu không cùng ngươi chơi cờ rồi, chúng ta chơi một ván!” Lại ha hả cười nói, “Ta chơi cờ không bằng ngươi. nói trước nhé, ngươi phải nhường ta ba quân.” Trong giọng nói có mùi vị của tiểu hài tử chơi xấu.

Chân Thập Nương có chút ngẩn người.

Đây là đại tướng quân tự cao tự đại kia sao?

Gương mặt vô lại thế kia, sao giống Giản Vũ vậy?

“. . . Tướng quân hôm nay không phải đi đại doanh Phong Cốc?” Mấy ngày qua hắn đi sớm về muộn kiên trì ra ngoài luyện binh.

“Không cần.” Trầm Chung Khánh đã ngồi xếp bằng ở trên giường, đã thay đổi bộ dáng uy nghiêm trước đây, hắn hăng hái bừng bừng nhìn Chân Thập Nương.

Không có việc gì đi nịnh bợ không phải kẻ gian cũng là trộm cướp!

Suy nghĩ không ra hành động khác thường của Trầm Chung Khánh, Trong lòng Chân Thập Nương lầm bầm một câu, bỗng nhiên tâm khẽ động, “Hắn không phải là nghe xong lời của Tương thái y. Đồng cảm với ta đi?”

Ý niệm này thoáng qua, trong lòng Chân Thập Nương âm thầm buồn cười.

Thấy nàng vẫn kinh ngạc nhìn đứng ở nơi đó, trên mặt bộ dáng khó xử. Đáy mắt Trầm Chung Khánh thoáng qua một chút lo lắng, trong nháy mắt giấu đi, trong miệng lớn tiếng gọi Đông Cúc qua bày cờ.

Lấy lại tinh thần. Chân Thập Nương nghe lời lên giường gạch, “bắt thiếp nhường quân, ngài nghĩ cũng đừng nghĩ, chúng ta nói trước nhé, thua một quân hai lượng bạc!” Nhớ lại bộ dáng Giản Vũ lúc ăn vạ, “Không thì không chơi với ngươi!” Cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không chống lại vận may của mình, điều khiển tốt tâm tình, bằng lòng hạ thấp tư thái đi hối lộ, nàng cũng không cần thiết ghi hận chống chọi với cừu nhân từ nghìn dặm.

Trầm Chung Khánh nghe xong thì cười ha ha.

Tiếng cười sảng khoái khiến thần sắc nha hoàn luôn nơm nớp lo sợ đều buông lỏng xuống, nhất thời, trong tổ trạch tràn đầy không khí vui vẻ thoải mái.

Bên kia Đông Cúc đã dọn xong bàn cờ, pha một bình bích loa xuân cho Trầm Chung Khánh, lại bưng một ly sữa tươi phục linh lộ tới cho Chân Thập Nương.

Mấy ngày hôm trước lúc tán gẫu, Chân Thập Nương thỉnh thoảng nhắc tới sữa tươi phục linh lộ lần trước trong cung yến ngon, cách mấy ngày Trầm Chung Khánh lại bảo Vinh Thăng đưa tới mấy bình phấn phục linh thượng hạng, lại bảo người mua bò sữa nuôi ở hậu viện, náo đến mức làm cho Chân Thập Nương dở khóc dở cười, từ lần đó mỗi ngày một ly sữa tươi phục linh lộ.

toàn cục ván cờ đã định, Trầm Chung Khánh thua tám quân.

điều khiến Chân Thập Nương buồn cười chính là, trước giờ Trầm Chung Khánh ra tay hào phóng đối với tiền đặt cược lại là rất hẹp hòi, rõ ràng trong túi có sẵn nguyên bảo không móc ra, lại bảo Vinh Thăng ra ngoài tìm chút bạc vụn, so đo từng tý với nàng.

làm Chân Thập Nương tức giận đến nghiến răng.

Nhìn đống tám lượng bạc vụn ở trước mắt, Chân Thập Nương âm thầm hối hận, sớm biết rằng hắn sẽ thật sự trả tiền, hồi đó liền đem tiền đặt cược nói thành mười lượng thì tốt rồi, cứ như vậy một ngày, há chẳng phải đem vốn đang thiếu của Đạt Nhân Đường đều thắng đủ rồi?

liên tiếp chơi hai ván, trước mặt Chân Thập Nương mới thắng không đến hai mười lượng bạc, trong lòng bắt đầu có chút không thỏa mãn, “. . . chậm quá, chậm quá, không chơi nữa!”

Đang chơi ở cao hứng, Trầm Chung Khánh nghi hoặc không giải thích được, “Cái gì chậm quá?”

. . . Đương nhiên là tiền thắng quá chậm rồi!

Cứ theo đà này, nàng mài móng vuốt một ngày cũng không thắng được mấy lượng bạc.

Lấy lại tinh thần, Chân Thập Nương phát giác trong lúc mình đắc ý, lại suýt nữa lỡ miệng, bất giác sắc mặt nóng lên, chỉ thần sắc bất động, duy trì biểu tình thương lượng với Trầm Chung Khánh như trước, “Chúng ta chơi trò đoán câu hỏi đi, ân. . .” Nàng suy nghĩ một chút, “Mọi người thay phiên ra đề mục cho đối phương đoán, đoán sai rồi phạt mười lượng bạc.”

Muốn thắng tiền nhanh đương nhiên là ném xúc xắc, đánh bài lớn nhỏ rồi, nhưng những thứ này nàng cũng không am hiểu, tin rằng thật sự cùng Trầm Chung Khánh chơi, mình thua sẽ còn thảm hơn chồn.

Cổ đại vẫn chưa có trò giải câu đố, tin chắc dùng cái này nhất định có thể thắng nhiều tiền.

Ai kiên nhẫn chơi cái này với ngươi!

Vốn dĩ chính là một người mê cờ, nhất là thua, Trầm Chung Khánh toàn tâm toàn ý đều đặt trên bàn cờ, nghe xong lời này, trong lòng một trận phiền não, mở miệng muốn cự tuyệt, ngẩng đầu một cái đối diện một khuôn mặt tươi cười hưng phấn đỏ bừng của Chân Thập Nương, hắn hơi ngẩn người, theo bản năng gật đầu, “được!”

Có thể thấy nàng vui vẻ như vậy thật không dễ dàng, hắn hi sinh một lần được rồi.

” nói trước nhé, ai cũng không được chối!” Chân Thập Nương hiếm thấy nghịch ngợm, “Ta nói trước, khụ, khụ. . .” Nàng ho khan một tiếng, “Vì sao hạc trắng co một chân lúc ngủ?”

Đơn giản như vậy!

nàng coi mình là hài tử ba tuổi sao, Trầm Chung Khánh có chút khinh thường, nhìn thấy gương mặt hăng hái bừng bừng của Chân Thập Nương, không đành lòng làm nàng mất hứng, thì làm bộ suy nghĩ một chút, “hạc trắng là động vật, đây là thói quen của nó.”

“Sai!” Chân Thập Nương quả quyết lắc đầu, “Bởi vì co hai chân lên hạc trắng sẽ ngã.” Vươn tay ra, “Mười lượng bạc!”

Như vậy cũng được sao?

Các tiểu nha hoàn ồ một tiếng cười rộ lên.

Trừ Thu Cúc cùng Hỉ Thước ra, mọi người vẫn thật sự chưa từng nghe qua có thể chuyển tiếp đột ngột đáp án câu hỏi như vậy.

Trầm Chung Khánh ngây ngốc rồi lúc lâu, cũng cười theo mọi người, hắn vẫy tay để Vinh Thăng lấy ra một nguyên bảo (1 nguyên bảo = 10 lượng) đưa tới, “lại!” hoàn toàn quên đi, lần này là hắn ra câu hỏi.

Rốt cục lừa được tiền của hắn, tâm tình Chân Thập Nương rất tốt, “Vì sao một đồ tể cùng một cao tăng cùng ngồi thiền, đồ tể dễ dàng hơn thăng thiên thành Phật hơn?”

“có chuyện như vậy sao?” Trầm Chung Khánh giương mắt nhìn Chân Thập Nương, hắn sao chưa nghe thấy bao giờ?

“Bởi vì một lòng giết lợn hướng thiện!” Thấy Trầm Chung Khánh đáp không ra, Đông Cúc cướp đáp.

Thấy Chân Thập Nương lắc đầu, Vinh Thăng nói, “Cao tăng là hòa thượng giả.”

“Sai!” Chân Thập Nương quay đầu nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh lấy ra một nguyên bảo đặt lên bàn, “Ngươi nói.”

“Phật nói, Bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật.” (đồ tể có thể buông đao xuống ắt thành Phật)

Mọi người lại cười rộ lên, thấy Trầm Chung Khánh nhìn qua, Chân Thập Nương lại hỏi, “Bát cháo đắt hay là bánh nướng đắt?” Hắn nguyện ý từ bỏ quyền lợi qua câu hỏi, nàng đương nhiên phải nắm chắc thời gian cướp bạc rồi.

“Bánh nướng đắt!” Trầm Chung Khánh tràn đầy tự tin.

Thường xuyên đi tửu điếm ăn cơm, cái này ai cũng biết.

Không ngờ, lại thấy Chân Thập Nương lắc đầu, “Sai, là bát cháo đắt.” Tay lại duỗi thân đến trước mặt Trầm Chung Khánh, “Bởi vì vật đắt vì hiếm.”

* Ở đây Thập Nương chơi chữ. Cháo tiếng Trung là /xifan/ từ hiếm cũng là chữ /xi/ trong /xifan/. Chữ /xi/  稀

Cái đó và cướp bạc có cái gì khác nhau? !

Nhìn thấy tay nhỏ bé trắng trẻo lại duỗi ra đến trước mắt, Trầm Chung Khánh có chút lờ mờ.

Mở miệng muốn bắt bẻ, suy nghĩ kỹ một chút lại không tranh cãi được, buồn cười lắc đầu, từ trong tay Vinh Thăng đón lấy mười lượng bạc đưa tới.

Ngay từ đầu vì không quá thích ứng, nguyên bảo trước mắt Chân Thập Nương tăng lên từng khối từng khối, chỉ chốc lát sau đã đổi thành rồi một tờ ngân phiếu một trăm lượng, thích ứng tư duy trả lời câu đố này, Trầm Chung Khánh rất nhanh tiến nhập trạng thái, điều khiến Chân Thập Nương ngạc nhiên là, Trầm Chung Khánh phản ứng so với nàng tưởng tượng còn nhanh hơn, tỷ như nàng ra một đề: “qua một cây cầu cần một khắc đồng hồ, thị vệ canh giữ cầu cách nửa khắc đồng hồ tuần tra một lần, phát hiện có người qua cầu thì quát trở về, gián điệp lại thuận lợi thông qua, hắn dùng phương pháp gì?”

Mọi người nghe xong đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, Trầm Chung Khánh mở miệng đáp, “Gián điệp đi tới giữa cầu lập tức xoay người, thị vệ cho là hắn là từ một chỗ khác qua đó, thét ra lệnh hắn xoay người trở về đi.” Sau đó đưa tay hỏi Chân Thập Nương đòi bạc.

không giỏi loại trò chơi này, Trầm Chung Khánh dứt khoát đem quy củ sửa lại, do Chân Thập Nương ra đề mục, hắn trả lời Chân Thập Nương cho hắn bạc, ngược lại thì thua mười lượng.

Trầm Chung Khánh cùng Chân Thập Nương tâm tình tốt, các tiểu nha hoàn cũng phóng túng, vây ở cùng một chỗ ríu ra ríu rít vô cùng náo nhiệt.

từ sau khi Trầm Chung Khánh bắt đầu phản kích, ngân phiếu trước mắt Chân Thập Nương thay đổi thay đổi dần thành nguyên bảo, mất đi từng khối từng khối một, nàng bất giác âm thầm hối hận, sớm biết như vậy, không nên mặc hắn sửa lại quy củ, bắt đầu vắt óc suy tính tìm vài câu hỏi khó hơn một chút.

Trầm Chung Khánh trước giờ không phát hiện ra Chân Thập Nương đánh cược giỏi như vậy, nhìn nàng thắng bạc thì mặt mày rạng rỡ, thua thì nhăn mày, trong lòng Trầm Chung Khánh tràn đầy vui vẻ, cuối cùng không muốn nhìn nàng nhíu mày, thấy đống nguyên bảo trước mặt nàng sắp hết, Trầm Chung Khánh lại bắt đầu cố ý đáp sai nhường một chút.

Ngẩng đầu nhìn đã giờ thân (15-17h), đống nguyên bảo trước mắt cuối cùng lại đổi thành rồi một tờ ngân phiếu một trăm lượng, Chân Thập Nương quyết định thu lại, “. . . Thiếp đi nấu cơm cho tướng quân.” Dân cờ bạc sở dĩ thất bại đến táng gia bại sản, là bởi vì bọn hắn không biết lúc nào nên thu tay lại.

Thấy Chân Thập Nương nghiêm trang phân phó Đông Cúc đem bạc thắng cất đi đừng đánh mất, Trầm Chung Khánh buồn cười lắc đầu, trong ánh mắt có sự sủng ái ngay cả chính hắn cũng không phát giác.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 10, 20145 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

yume2694 trong Tháng Mười Hai 11, 2014 lúc 10:38 sáng

like trước… há há há… mình like đầu tiên

Phản hồi

nobihin trong Tháng Mười Hai 11, 2014 lúc 12:20 chiều

Tks nàng

Phản hồi

cuaconbuongbinh2911 trong Tháng Mười Hai 11, 2014 lúc 6:29 chiều

^_^

Phản hồi

christinaftu trong Tháng Mười 11, 2015 lúc 5:50 chiều

truyện quá hay nàng ạ! Ta ở lỳ trong nhà 2 ngày để đọc!

Phản hồi

nobihin trong Tháng Mười 11, 2015 lúc 10:18 chiều

Nàng năng suất quá cứ từ từ đọc ta dịch k kịp đâu lau nước mắt

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2014HBTNSBC12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.


Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương Y] Chương 133: Xảy ra chuyện

Ra tháng giêng, Trời dần dần ấm áp.

Gió thổi vào mặt đã không cảm thấy rùng mình, cây hoa đón xuân cũng mọc đầy nụ hoa, sáng sớm dẫn Giản Vũ, Giản Văn đến trường tư báo danh, Giản Văn liền thu xếp lên núi đào mấy cây hoa trang trí Bá Vương Cư, nghĩ đến năm sáu ngày nữa họ sắp đi trường tư, cũng chỉ còn mấy ngày tự do, Chân Thập Nương cũng không ngăn cản, chỉ phân phó Thu Cúc cùng Kỷ Hoài Phong, “. . . trông coi cẩn thận, đừng để bị ngã.” Liền một mình trở lại rồi tổ trạch.

“. . . Nhìn thai tượng, hài tử cũng không nhỏ.” Kiểm tra xong cho Hỉ Thước, Chân Thập Nương giúp nàng buộc lại y phục, “hơn một tháng nữa chắc sinh rồi, ngươi không cần ăn giống như trước nữa, đủ dinh dưỡng rồi là được, nếu không, hài tử quá lớn lúc sinh sẽ rất khổ.”

“Hài tử lớn không tốt sao?” Hỉ Thước có chút kỳ quái, nữ nhân đều tự hào vì hải tử lớn, Bát Cân nhà lão Cát, sinh ra được tám cân tư, gia mẫu cười không khép được miệng, gặp người liền khoe khoang, còn đặc biệt đặt tên là Bát Cân. (TQ: 1cân = 1/2 kg)

“. . . to dễ bị khó sinh.” Chân Thập Nương cười giải thích, “Có gen không lo bé, ngươi xem Văn ca Vũ ca lúc mới sinh, giống như con mèo vậy, bây giờ không phải cũng rất hoạt bát sao.”

Giản Văn Vũ ca lúc ra đời còn không đến bốn cân, Hỉ Thước nhìn cũng không dám ôm.

Hỉ Thước liền gật đầu, “Cũng đúng. . .” Nhớ ra gì đó, nàng bỗng nhiên mặt tái xuống, “Nô tỳ liệu có bị khó đẻ không?” Dự tính ngày sinh sắp tới, Hỉ Thước càng ngày càng nôn nóng bất an.

“Ngươi a. . .” Chân Thập Nương thở dài, “nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hài tử này thuận đầu, ngươi không nghe.” Hù dọa nói, “Cẩn thận lại lo nghĩ bất an nữa, hài tử sinh ra được sẽ không có trí.”

“Nô tỳ là đang sợ hãi mà.” Mỗi khi nhớ lại lúc Chân Thập Nương sinh Giản Vũ, Giản Văn bao nhiêu thảm thiết, trong lòng Hỉ Thước sợ hãi.

Chân Thập Nương liếc nàng một cái, “Điều kiện tốt như thế ngươi còn lo lắng cái gì? những ngày tháng khổ cục mấy tháng trước ngay cả bà đỡ cũng mời không nổi, ngươi còn không sinh?” Suy nghĩ một chút, “. . . Ta dự định mời cả Lý Đạo bà cùng Thôi ma tới, qua mấy ngày thì đón tới tổ trạch, cũng tránh cho đến lúc đó không kịp.”

“như vậy quá tốn kém rồi.” Hỉ Thước mặt đỏ lên, “Nô tỳ mỗi ngày theo ngài uống sữa tươi cũng đã xa xỉ lắm rồi. . .” Cuộc sống như thế nàng trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”Gia mẫu mỗi ngày dặn nô tỳ không được quá kiêu căng, liên lụy ngài, nàng đã sinh hài tử cũng có kinh nghiệm, ngài lại có y thuật, có mọi người coi chừng, theo ý nô tỳ không tìm bà đỡ cũng được” thương lượng.”Nếu không, đến lúc đó thì tìm đi.” mời đến sớm, ăn ở đều tốn bạc.

“Ta là đại phu, cũng không phải là bà đỡ, căn bán không biết đỡ đẻ. . .”

“Tướng quân” đang nói. Ngoài cửa truyền đến âm thanh tiểu nha hoàn vấn an.

Sao giờ này đã đến rồi?

Chân Thập Nương bị dọa nhảy lên, nhìn nhìn đồng hồ cát đến giờ thìn hai khắc (7 rưỡi), vội vội vàng vàng đứng lên.

Trầm Chung Khánh đã bước đi vào. Thấy sắc mặt hắn không tốt, Chân Thập Nương vội vàng ra dấu với Hỉ Thước, bảo nàng tránh ra ngoài.

Phụ nữ có thai tâm tình nơm nớp lo sợ cùng buồn phiền sợ hãi đối với thai nhi cũng không tốt.

“Tướng quân hôm nay quay về tới sớm như thế?” Chân Thập Nương cười giúp hắn cởi áo choàng nhung đen, quay đầu lại gọi Đông Cúc, “. . . Dâng trà cho tướng quân.”

“Ngươi mặc thử một chút. . .” Trầm Chung Khánh đem bọc đồ xách về đưa cho nàng.

“Cái gì?” Chân Thập Nương tò mò mở ra, là một bộ trường sam bằng gấm lam sắc.

Y phục của nam nhân?

Thân thể Chân Thập Nương chấn động, thầm nghĩ, “Hắn vì sao bảo ta đổi cái này?” Trong nháy mắt nàng nhớ lại chuyện bảo phu thê Lý Tề lừa hắn Giản đại phu là nam nhân.

Lẽ nào hắn không tin. Nghi ngờ nàng là đổi nam trang hành y bên ngoài?

Ý niệm trong đầu thoáng qua, Chân Thập Nương oan quá a, lúc nàng hành y nữ trang một trăm phần trăm a. Này có coi là làm điều thông minh vô ích không, nếu như thật sự bị hắn đoán oan uổng như vậy, đánh bậy đánh bạ bắt được Giản đại phu này là nàng tới. Nàng còn không bằng đi đâm vào tường!

Giương mắt lén lút về phía Trầm Chung Khánh.

Hắn chân mày nhíu chặt, trong thần sắc băng lãnh sinh ra một tia ngưng trọng.

“Đây là đồ nam nhân mặc!” Lòng nóng như lửa đốt, thần sắc Chân Thập Nương thản nhiên như thường, nàng tiện tay đem bao quần áo ném sang một bên, “Tướng quân đùa bỡn thiếp sao.”

Không mặc, không mặc, đánh chết nàng cũng không mặc.

Trầm Chung Khánh đang vội vã đi ra ngoài, nghe xong thì chau mày, bỗng nhiên quay đầu lại.

“Thiếp chưa từng mặc qua cái này.” Thấy hắn sắp tức giận, Chân Thập Nương cướp lời biện giải cho mình.

“. . . Doanh trại không để cho nữ nhân vào.” Trầm Chung Khánh cau mày thư giãn chút, “Ngươi thay nhanh lên chút, ta đi lấy vài thứ lập tức đi ngay!”

Lời nói này không đầu không đuôi, Chân Thập Nương giật mình một lúc lâu, “Ngài là để thiếp đi quân doanh với ngài?” Nàng đuổi tới cửa hỏi, “Đi làm gì?”

Trầm Chung Khánh đã đi ra khỏi nhà.

Tên sát tinh này!

Muốn nàng đi làm gì nói trước với nàng một tiếng có thể chết a!

Bởi vì biết duyên phân của họ không nhiều, hai bên đều không phải là chốn dừng chân của đối phương, Chân Thập Nương luôn đứng dưới góc độ là một người bạn và thuộc hạ mà đối xử với Trầm Chung Khánh, đối với những gì hắn làm chưa bao giờ tính toán.

Thế nhưng, Chân Thập Nương phát hiện, nàng càng ngày càng không thể chịu đựng được loại khó đoán trong chủ nghĩa nam tử này của Trầm Chung Khánh, chuyện gì không nói trước một câu, kẽ răng hắn cũng không lộ ra tý nào.

Vịn vào khung cửa, Chân Thập Nương ngay cả làm mấy cái hít sâu, mới để mình bình thường trở lại.

Thân thể sợ lạnh, người khác đều đổi áo bông mỏng, Chân Thập Nương vẫn mặc áo trong da chồn Trầm Chung Khánh đặc biệt đặt cho nàng vừa nhẹ vừa mềm lại giữ ấm, thấy bộ áo bông cho nam giới quá mỏng trong bao quần áo, Chân Thập Nương dứt khoát không thay, chỉ đem trường sam cùng hạ thường trực tiếp chùm ra bên ngoài, bên trong là da lông bên ngoài là áo đơn nghĩ thấy cổ quái, cũng may Chân Thập Nương gầy, một người mặc như vậy như vậy trái lại có vẻ rất khôi ngô, không phải là một nam nhân thấp bé, ngược lại thật giống một đại nam nhân tác phong nhẹ nhàng.

Hạ thường có chút dài, trực tiếp nhét vào trong ủng, xõa tóc ra để Đông Cúc đổi búi tóc của nam nhân, dùng trâm của Trầm Chung Khánh cố định lại, xinh đẹp đứng ở trước gương đồng, giống như một tiểu thư sinh thanh tú.

Trầm Chung Khánh nhìn đến ngây người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn tiến lên đem hai bông tai đông châu trên tai Chân Thập Nương bỏ xuống.

Chân Thập Nương âm thầm le lưỡi, “nói cho cùng chưa từng phẫn nam trang, lại quên những chi tiết này.”

Trầm Chung Khánh xoay vai của nàng lại quan sát nửa ngày, lẩm bẩm, “Mặt trắng quá, chả giống nam nhân chút nào.” Quay đầu lại gọi Đông Cúc, “mang chậu nước vào đây.”

Đây chính là nói hắn phủ định Giản đại phu là nàng nữ phẫn nam trang!

Chân Thập Nương nghe xong trong lòng một trận vui mừng, không dấu vết nhấn mạnh nói, “. . . Ta vốn dĩ cũng không phải là nam nhân mà.” Vàng thật không sợ lửa ngữ khí mang theo mùi vị làm nũng.

Khóe miệng Trầm Chung Khánh trong lúc bất chi bất giác nhu hòa xuống.

“Ngươi muốn làm gì?” Thấy Trầm Chung Khánh cầm túi thuốc bột đổ vào trong nước, lôi nàng tiến lên rửa, bất giác một trận tim đập, “Thiếp rửa mặt rồi.”

“Đây là dịch dung, có thể thay đổi màu da.” Nhìn thấy bộ dáng Chân Thập Nương sợ hãi, Trầm Chung Khánh có chút buồn cười, “Chết còn không sợ, nàng lại sợ cái này.” Tâm tình buồn bực trong nháy mắt tốt hơn nhiều.

Cũng nghe nói cổ đại có thuật dịch dung, hình như đã đến trình độ vô cùng kỳ diệu, chẳng qua Chân Thập Nương không tin, nàng gắng sức đẩy tay Trầm Chung Khánh ra, “Người ghét trắng, thiếp ra ngoài bôi chút đất là được, Người hủy khuôn mặt thiếp!” Tới cổ đại trở thành khí phụ còn chưa nói, thân thể gầy yếu lại mang theo hai đứa con của chồng trước, nàng có thể nói là mọi việc không thuận, tự hào duy nhất chính là gương mặt này rồi.

Mỗi khi uể oải không chịu nổi, lúc nản lòng thoái chí, soi gương một chút, luôn có thể để cho nàng tìm được một chút tự tin, tìm được một chút dũng khí kiên cường sống tiếp, nàng cũng không muốn để Trầm Chung Khánh làm hỏng như vậy.

Quả nhiên nữ nhân đều thích chưng diện, nàng một mình vắng lặng như vậy cũng không ngoại lệ.

Bị dáng vẻ tránh né của nàng chọc cười, Trầm Chung Khánh không xị mặt được, cười ha ha.

“Tướng quân. . .” Chân Thập Nương thẹn quá thành giận.

“Ngươi yên tâm, không có việc gì.” Trầm Chung Khánh dừng lại cười, “phấn thuốc này chỉ là thay đổi màu da, dùng nước đặc biệt rửa là hết, gián điệp trong quân đội thường dùng.”

” dù sao cũng phải thử da trước chứ.” Chân Thập Nương nhỏ giọng nói lầm bầm.

Trên đời chưa từng có phương thuốc có thể dùng ở bất cứ nơi đâu trên thế giới, thuốc nước này đối với người khác không có việc gì, ai biết được đối với nàng liệu có bị dị ứng hay không, liệu có bị kích thích mọc nốt ban trên mặt, da mặt này của nàng rất mẫn cảm a.

“Cái gì?” Trầm Chung Khánh nghe không hiểu.

Nhớ lại thời đại này vẫn chưa có từ thử da, thân thể Chân Thập Nương cứng đờ.

Bên kia Trầm Chung Khánh đã đem nàng kéo tới bên chậu nước, lấy ít nước bôi lên mặt nàng.

“Để tự thiếp làm!” Cũng biết không tranh cãi được với Trầm Chung Khánh, vội vàng như lửa đốt đón nàng đến doanh trại, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt sẽ không cho nàng thời gian một ngày để thử da, thấy hắn mạnh tay, Chân Thập Nương đành phải lấy lùi để tiến, đẩy hắn ra tự mình động thủ.

Nhìn gương mặt xinh đẹp màu lúa mì trong gương đồng, như trở thành một người khác so với trước đó, một tiểu thư sinh linh động, Chân Thập Nương lần đầu tiên âm thầm sợ hãi than, cổ đại này có chút bí phương đúng là không thể khinh thường.

Trầm Chung Khánh cũng hài lòng gật đầu, cầm áo choàng đích thân choàng lên cho nàng.

“Xe ngựa đâu?” Nhìn thấy Vinh Thăng dắt hai con ngựa đứng ở cửa, Chân Thập Nương nghi ngờ nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh sớm đã phi thân lên ngựa, sau khi ngồi vững cúi người một phát nhấc Chân Thập Nương lên ngồi phía trước.

Chân Thập Nương cả người bất giác cứng đờ, nàng chưa kịp mở miệng, Trầm Chung Khánh thúc bàn đạp ngựa, chiến mã bốn vó giương cao, liền xông ra ngoài.

Chân Thập Nương bị dọa sợ đến cả người rúc vào trong lòng Trầm Chung Khánh, trong lòng đem hung hăng mắng hắn một hồi.

Nhìn nàng nhu thuận trốn ở trong lòng ngực mình, cả khuôn mặt nhỏ đều dán trên ngực, khóe miệng Trầm Chung Khánh cong lên, hắn đưa một tay lên kéo áo choàng cố gắng bao lấy Chân Thập Nương, động tác cần thận, có sự quý trọng ngay cả chính hắn cũng không phát giác.

Ngựa của Trầm Chung Khánh chạy rất nhanh, hơn ba mươi trong, chưa đến một canh giờ đã đến đại doanh Phong Cốc.

Tuy là lần đầu tiên cưỡi ngựa, thời gian đi ngắn, Trầm Chung Khánh lại che chở cho nàng ở trong lòng giống như bảo bối vậy, ngoại trừ lúc đầu kinh hãi cùng kích động trên đường ra, Chân Thập Nương ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu, được Trầm Chung Khánh ôm xuống ngựa, nàng đứng thẳng học kiểu bước lớn như của nam nhân theo sau lưng Trầm Chung Khánh đi vào trong doanh trại, ánh mắt không tự chủ được dò xét khắp nơi.

Không thấy trận tập huấn cùng khí thế hào hùng của binh lính như trong tưởng tượng của nàng, lọt vào trong tầm mắt chỉ là từng hàng doanh trại.

“Tướng quân. . .”

“Tướng quân. . .”

Hai bên trạm gác đều hướng Trầm Chung Khánh đứng nghiêm hành lễ.

không để ý đến mọi người chào hỏi, Trầm Chung Khánh dẫn Chân Thập Nương vòng qua một loạt đại trướng (lều lớn) trung quân, tới trước một quân trướng thấp bé. . .

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 13, 20144 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

rosa2994 trong Tháng Mười Hai 13, 2014 lúc 8:28 chiều

Đặt gạch hóng tiếp *chồm hỗm*

Phản hồi

nobihin trong Tháng Mười Hai 13, 2014 lúc 9:30 chiều

Ghế nè nàng 

Phản hồi

cuaconbuongbinh2911 trong Tháng Mười Hai 14, 2014 lúc 12:01 sáng

sao chương này ngoài mục lục chưa thấy có nàng nhỉ?

Phản hồi

nobihin trong Tháng Mười Hai 14, 2014 lúc 1:04 sáng

Ta chưa add 

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2014HBTNSBC12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.


Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương Y] Chương 134: dùng bừa

“Tướng quân trở lại rồi.” Một lão giả bốn năm mươi tuổi sắc mặt hiền hòa mang theo mấy người ra đón, ánh mắt dừng ở trên người Chân Thập Nương, “Vị này chính là Tướng quân nói vị đại phu biết thuật khâu vết thương?”

“Hắn chính là Chân đại phu, gọi. . .” Thanh âm Trầm Chung Khánh dừng lại, “Chân Thập.”

Chân Thập?

Chân Thập Nương bị sặc, cúi đầu ho khan.

Người này đặt tên sao lại lười như Giản Vũ vậy, không thể động não nhiều hơn một chút sao.

Chân Thập Nương rất bất mãn tên này, nàng ngẩng đầu trừng Trầm Chung Khánh, Trầm Chung Khánh đang nhìn nàng, mặt mày trong lúc mơ hồ mang theo ý cười.

Chân Thập Nương chớp chớp mắt, nhìn kỹ lại.

Cái mặt lạnh như băng, đâu có ý cười nào, là nàng hoa mắt rồi.

“Lô Tuấn, Viện sử quân y viện.” Trầm Chung Khánh nhìn về phía Chân Thập Nương, “Bái kiến Lô tiên sinh.”

Chân Thập Nương khắc chế kích động không cúi người, học bộ dáng hắn ôm quyền chắp tay, “Lô tiên sinh hảo.”

Trước đó chưa huấn luyện qua, đột nhiên bị đổi nam trang, động tác của Chân Thập Nương không khỏi có chút cứng nhắc, Lô Tuấn không chú ý, trong lòng Trầm Chung Khánh chột dạ nhìn trên mặt chính là một trận xấu hổ, tựa như mình bị mất mặt trước mọi người vậy, không đợi Lô Tuấn đáp lễ đã kéo Chân Thập Nương ra sau lưng, không để cho nàng lại tiếp tục bái kiến những người khác, “Bên ngoài gió lớn, Lô tiên sinh vào nhà nói.”

Lô Tuấn vội vàng nghiêng mình tránh ra, “Mời Tướng quân vào.” Dẫn mọi người cung kính đứng một bên.

Trầm Chung Khánh dẫn Chân Thập Nương sải bước vào phòng.

Sau khi ngồi xuống, Lô Tuấn lại giới thiệu với Chân Thập Nương mấy đệ tử đứng ở phía sau, đại đệ tử Hồ Bình, nhị đệ tử Trương Bưu, tam đệ tử Đổng Hiền, tứ đệ tử Kiều Lỗi, thất đệ tử Hác Lạp Đông.

Năm người đồng loạt hành lễ với Chân Thập Nương, “Chân đại phu ”

Mặc dù không biết Chân Thập Nương có bối cảnh thế nào, nhưng thấy nàng không hề câu nệ ngồi ở bên người Trầm Chung Khánh, ngay cả ánh mắt Lô Tuấn nhìn về phía Chân Thập Nương cũng cung kính hơn một chút. Càng không nói đến năm người này.

Người có thể cùng Trầm Chung Khánh ngang vai ngang vế, bối cảnh tuyệt sẽ không đơn giản, trong quân đội lăn lộn nhiều năm như vậy, những người này ai cũng là người tinh ranh.

Trầm Chung Khánh dù sao cũng là tướng soái trong quân đội, người có thể được đưa đến gặp hắn, thân phận trong quân doanh tuyệt sẽ không quá thấp. Thấy bọn họ đều hành lễ với mình, Chân Thập Nương không dám chậm trễ, đứng dậy thì muốn hoàn lễ, bị Trầm Chung Khánh không dấu vết nhấn xuống, Chân Thập Nương một trận kinh ngạc. Ánh mắt lặng lẽ quét về phía hắn.

Sắc mặt Trầm Chung Khánh lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở đó, cũng không liếc nàng đến một lần.

Chân Thập Nương liền ngồi thẳng người, hướng năm người khẽ gật đầu.

“Triệu Hồng thế nào rồi?” Trầm Chung Khánh hỏi.

Lô Tuấn tiếp nhận trà thị vệ dâng lên đích thân đưa cho Trầm Chung Khánh.”Mạng sợ là không giữ được.” Vừa nói chuyện, đáy mắt thoáng qua một chút ảm đạm.

Trầm Chung Khánh liền nhìn về phía Chân Thập Nương.

Lô Tuấn lại rót chén trà cho Chân Thập Nương, “. . . Tướng quân nói chân thuật khâu vết thương của Hoa Đà?”

Sáng sớm chỉ mong sao đón nàng tới doanh trại, hóa ra chính là vì cái này a.

Trước đó ở cửa nghe câu hỏi của Lô Tuấn, Chân Thập Nương đã mơ hồ đoán được, bây giờ nghe hắn hỏi như vậy thì càng thêm chắc chắn rồi, ánh mắt bất giác thấy Trầm Chung Khánh nhìn lại, thầm nghĩ.”. . . Khó trách hắn kiên quyết dẫn theo ta tới, lại không chịu nói làm gì, hắn không phải là không hiếm lạ sao?” đuôi mắt mang theo ý cười mơ hồ lộ ra mùi vị chế giễu.

Trầm Chung Khánh đem mặt chuyển hướng qua một bên.

Ánh mắt Chân Thập Nương chuyển hướng Lô Tuấn.”. . . Lô tiên sinh quá khen rồi.”

“Chân đại phu không cần khiêm tốn.” Ánh mắt Lô Tuấn thẳng thắn thành khẩn, “Y thuật của ngài cao siêu mọi người rõ như ban ngày, là lão hủ bất tài. kiên quyết cầu khẩn Tướng quân mời ngài đến đây chỉ điểm.”

ánh mắt mọi người đều nhìn đến?

Mặt đều chưa gặp, con mắt nào của hắn thấy nàng hành y?

Trong lòng vô cùng kinh ngạc, Chân Thập Nương lẳng lặng nhìn Lô Tuấn, ánh mắt ôn đạm an tĩnh có loại năng lực nhìn thấu lòng người, Lô Tuấn lúc đầu không được tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, “thuật khâu vết thương của Chân đại phu khâu cho tay tướng quân lão hủ xem qua rồi, quả nhiên là kỳ thuật hiếm thấy.” Thanh âm dừng một chút, “Lão hủ hành y hơn hai mươi năm có dư, trị liệu ngoại thương nhiều vô số kể, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần thuật như vậy.”

Người trong nghề nhìn phương pháp, kẻ ngoài nghề xem náo nhiệt.

Trầm Chung Khánh chỉ cảm thấy vết thương của mình lành lại nhanh, cái khác lại không có cảm giác gì, Lô Tuấn lại từ trong tình hình xử lý vết thương và tốc độ hồi phục của hắn thấy được Chân Thập Nương có y thuật cao minh không tầm thường.

Chân Thập Nương liền nhớ lại mấy ngày Trầm Chung Khánh mỗi ngày buổi tối khi trở lại, lúc mình đổi thuốc đều phát hiện nút buộc của vải thuốc không giống với mình băng bó, hỏi hắn có chuyện gì vậy lại không nói, đại phu trong quân đội ai ai đều là chuyên gia ngoại khoa, thạo nghề hơn nàng, Lô đại phu đã nhìn vết thương, nàng khiêm tốn chính là già mồm.

Chỉ là, không rõ ràng lắm thái độ của Trầm Chung Khánh, nàng cũng không tiện nhiều lời.

“. . . Chân đại phu là dùng sợi dâu tằm?” Thấy nàng không nói, Lô Tuấn lại hỏi.

“Không chỉ Hoa Đà truyện đề cập qua,trong “Y Tâm Phương” cũng có ghi chép lại dùng sợi dâu tằm khâu lại vết rách ruột.” Nghĩ đến trước khi dùng sợi dâu tằm phải khử trùng, Chân Thập Nương lại cẩn thận tỉ mỉ giải thích, “. . . trong khi chọn dùng sợi dâu tương đối sợi to kết thành dây. . . khi dùng đun trong nước sôi một lúc thì sẽ mềm như mới.” Cổ nhân không có khái niệm khử trùng, Chân Thập Nương không dấu vết đem trình tự khử trùng kín đáo nhắc nhở trong quá trình làm sợi dâu tằm.

“Lão hủ cũng xem qua “Y tâm phương”, nếu người bị đứt ruột, với sợi tơ dâu tằm mảnh khâu lại, máu gà nóng. . .” Lô Tuấn lẩm bẩm đọc nói, “Chỉ là biện pháp này sớm đã thất truyền rồi. . . . ” không phải là nhìn thấy vết thương trong tay của Trầm Chung Khánh hồi phục thần kỳ như vậy, hắn cũng không dám nảy sinh ra ý muốn thử lần nữa, lại gắng sức lắc đầu, “Sao có thể?” Bỗng nhiên ngẩng đầu, “Chân đại phu vô dụng máu gà nóng?”

Chân Thập Nương lập tức nổi lên một thân da gà.

Rất nhiều trong thuật chữa bênh cổ đều có ghi chép bôi máu gà nóng trị ngoại thương, thậm chí còn có thuyết nói dùng da gà vừa mới lột thoa lên trên vết thương, kiếp trước có dã sử ghi lại, quân Thái Bình cấp cứu thường dùng máu gà, y quan đều mang theo kim cùng sợi dâu tằm bên người, sau khi vết thương vá lại nếu như điều kiện cho phép thì giết gà bôi máu; còn đem giết chết gà hầm canh cho người bị thương ăn, nói là phi thường hữu hiệu.

Chỉ là, thân là bác sĩ hiện đại, Chân Thập Nương cảm thấy những thứ này đều không khoa học, có lẽ sẽ có hiệu quả, nhưng tỷ lệ bị nhiễm trùng lại tương đối cao, nàng thậm chí tò mò nghĩ, một khi tiện tay bắt một con gà rồi lại bị lây cúm gia cầm thì làm thế nào?

Người bệnh chết rồi, chắc cũng chỉ bị nói thành là trọng thương không trị được đi.

Theo bản năng lắc đầu, thầm nghĩ, “Loại phương pháp này chính là không thể làm!” Cho dù cổ đại còn không có bệnh cúm gia cầm kia.

Thấy thần sắc hắn cổ quái, bộ dáng không tán thành, Lô Tuấn lại lẩm bẩm, “. . . Chẳng lẽ là nguyên nhân dùng máu gà nóng?”

Hắn dùng máu gà sống?

Lời này có ý gì? Chân Thập Nương giật mình, “. . . Lô tiên sinh là nói, ngài cũng sử dụng thuật khâu vết thương?” Thanh âm dừng lại, “Hơn nữa, còn làm theo y tâm phương sử dụng máu gà nóng? !” vừa mở miệng hỏi, Chân Thập Nương chợt nhớ tới lời trước đó nghe hắn cùng Trầm Chung Khánh nhắc tới người nào chắc không sống được, chỉ là nàng lúc đó trong lòng đang tập trung đoán Trầm Chung Khánh mục đích dẫn nàng tới, cũng không nghĩ nhiều.

Sớm đã thấy thuật khâu vết thương của nàng. . . Bây giờ mới thỉnh nàng tới. . . Lại vội vàng như vậy. . . Mơ hồ, Chân Thập Nương sinh ra dự cảm xấu. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Chung Khánh, gia hỏa này sẽ không bảo thủ ra lệnh cho đại phu trong quân đội dùng bừa thuật khâu vết thương của nàng, xảy ra tai họa gì đi?

“Năm ngày trước Triệu Hồng bị đinh sắt đâm vào chân.” Lô đại phu thần sắc ngại ngùng, “Vết thương dài hơn ba tấc (hơn 30 phân), thấy được thuật khâu vết thương của ngài, lão hủ liền dùng sợi dâu tằm học học cách dùng kim của ngài khâu mấy mũi, lại bôi máu gà nóng, xế chiều hôm đó vẫn tốt, ai ngờ nửa đêm lại sốt cao. . . Đã không cứu được nữa.”

Nửa đoạn cẳng chân đều đen xì, theo như hắn kinh nghiệm hành y hơn hai mươi năm, người là khẳng định không sống được rồi.

Chân Thập Nương rùng mình, “Tiên sinh dùng sợi dâu tằm và kim có dùng nước sôi đun qua?”

Lô Tuấn lắc đầu, “Không có ”

“Tiên sinh có từng rửa sạch vết thương?”

“Dùng nước sạch rửa qua. . .”

Nhiễm trùng!

Phẫu thuật ngoại khoa sợ nhất chính là nhiễm trùng, đặc biệt ở đây không có chất kháng sinh, làm không tốt sẽ tai nạn chết người.

Ý niệm này chợt lóe lên, Chân Thập Nương đứng bật dậy, “. . . Mang ta đi xem xem.” Ngữ khí ngắn gọn lưu loát mang theo sự ra lệnh.

“Ngươi. . .”

Trầm Chung Khánh không chút suy nghĩ đã lắc đầu.

Truyện cười, nàng là nữ nhân.

Làm sao có thể nhìn chân của nam nhân khác?

Hơn nữa trong phòng bệnh không chỉ có một người nam nhân, ai ai cũng y quan không chỉnh tề Lạp Tháp không chịu nổi.

“. . . Ta phải nhìn tận mắt, mới biết được vấn đề ở đâu?” Biết Trầm Chung Khánh độc đoán bảo thủ, Chân Thập Nương thành khẩn giải thích.

“Lô tiên sinh sẽ đem tình hình miêu tả tường tận cho ngươi?” Thanh âm Trầm Chung Khánh trầm thấp, lại không cho chất vấn.

Chân Thập Nương nổi giận.

Trầm mặc hồi lâu, nàng lại ngẩng đầu, “Trong quân doanh là hay gặp nhất chính là bị ngoại thương, nếu như không tìm ra nguyên nhân, sau này sẽ chết người nhiều hơn?” Thanh âm của nàng trầm xuống, “Hoặc là, Tướng quân muốn cho thuật khâu vết thương thất truyền.”

Ai nói không phải, nhớ lại những vết thương kia rõ ràng không nặng lại vì sốt cao không giảm mà chiến sĩ bị chết, Lô đại phu gật đầu theo, trịnh trọng nhìn về phía Trầm Chung Khánh, “Chân đại phu nói rất đúng, đại phu bắt mạch, sai một ly đi một dặm, không đích thân xem qua rất khó kết luận.”

Hắn không hiểu, người cũng tới rồi, lại không có gì không thể gặp người khác, Tướng quân vì sao lại không để cho vị Chân đại phu này đích thân đi phòng bệnh nhìn?

Trầm Chung Khánh vẫn mặt âm trầm ngồi ở chỗ kia.

“Đại phu không đích thân bắt mạch, chỉ dựa vào người khác miêu tả đã kết luận bừa, viết đơn thuốc, là không chịu trách nhiệm, là chơi đùa với tính mạng!” Thanh âm Chân Thập Nương trầm thấp nặng nề, “Ta không làm được, thật sự không làm được!” Chân Thập Nương lẳng lặng nhìn Trầm Chung Khánh.

Thân thể Trầm Chung Khánh bất giác chấn động.

Chân Thập Nương như vậy khiến hắn vô cùng xa lạ, thế nhưng, ngữ khí nàng thong thả mà nặng nề, ánh mắt kiên định mà dũng cảm lại khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, không tự chủ được, hắn hắn muốn thiết huyết chiến sĩ trên sa trường.

Từ từ, Trầm Chung Khánh đứng lên.

“. . . Tướng quân không được!” Vẫn nhìn Trầm Chung Khánh cùng Chân Thập Nương một trước một sau đi tới cửa, Lô Tuấn mới phản ứng lại, Trầm Chung Khánh đây là muốn đích thân dẫn vị Chân đại phu này đi xem người bệnh. Vội vàng liên tục ngăn cản, “Trong phòng bệnh tanh tưởi khó ngửi, bẩn không chịu nổi, Tướng quân là thân thể ngàn vàng, tuyệt đối không được, thuộc hạ dẫn Chân đại phu đi là được rồi.” Vội vàng nháy mắt với Chân Thập Nương, “. . . Chân đại phu mời theo lão hủ.”

“. . . Hắn đây là lo lắng ta một mình đối mặt với những đại nam nhân kia đi?” Cho dù không thích nàng, hắn cũng sẽ không để cho người khác nhìn trộm nàng, nam nhân này chính là bảo thủ độc tài như vậy. Chân Thập Nương làm như không thấy ánh mắt da hiệu của Lô đại phu, sải bước theo phía sau Trầm Chung Khánh.

Lô tiên sinh gắng sức lắc đầu.

Chân đại phu này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 14, 2014Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2014HBTNSBC12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 135: Cự tuyệt

Bào đệ của Triệu Hồng (em ruột) Triệu Hải được đón tới quân doanh, đang nửa quỳ ở bên giường lau người cho Triệu Hồng.

“Không cứu được nữa được rồi, tranh thủ thời gian kéo về nhà chuẩn bị hậu sự đi, đi sớm người nhà còn có thể gặp mặt lần cuối.”

Phòng bệnh tổng cộng có sáu người bị thương, hơn nữa thăm hỏi trông rất náo nhiệt, phía sau Triệu Hải mười mấy người vây xung quanh ầm ĩ, nhìn Triệu Hồng hôn mê bất tỉnh vẫn lắc đầu.

Một đại hán râu quai nón trên tay quấn đầy vải băng nói, “Mã đại ca hồi đó chính là như vậy, trên cánh tay đập một đao, sau đó nguyên cả cánh tay đều đen, toàn thân thối rữa. . .” Nhớ lại tình trạng bi thảm của Mã Dũng lúc chết, sắc mặt râu quai nón hơi hơi bạc màu.

“Còn nhớ chiến dịch Thiên Mã sơn sao, cả một doanh trại người bệnh a. . .”

Đều là người theo Trầm Chung Khánh bò ra từ đám xác chết, chiến dịch Thiên Mã sơn đều đã tham gia, cả một doanh trại người bệnh đều mắc loại bệnh này, vết thương biến thành màu đen thối rữa, không một ai sống sót.

Bầu không khí trong nháy mắt nặng nề xuống.

“Ta đi tìm Lô đại nhân!” Triệu Hải đứng bật dậy.

“Ngài là. . .” Triệu Hải quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Trầm Chung Khánh vào, không nhận ra Trầm Chung Khánh, nhưng khí thế uy nghiêm trên người hắn khiến Triệu Hải theo bản năng ngừng thở.

“Tướng quân. . .” Cùng với tiếng kinh hãi của râu quai nón, mọi người trong phòng toàn bộ yên tĩnh xuống.

Tướng quân? Hắn chính là đại tướng quân uy trấn thiên hạ trong truyền thuyết?

Tướng quân lại tự mình đến phòng bệnh!

Tướng quân lại tự mình đến thăm hỏi ca ca hắn.

Triệu Hải kinh ngạc kích động nói không ra lời, hắn quỳ bịch xuống

Lấy lại tinh thần, những người khác đều quỳ xuống dập đầu, “Tướng quân!”

“Tất cả ra ngoài.” Trầm Chung Khánh cau mày nhìn mọi người y quan không chỉnh tề trước giường bệnh, thân thể theo bản năng che lấy Chân Thập Nương.

Mọi người đều lui ra ngoài.

“Các ngươi cũng ra ngoài!” Trầm Chung Khánh quét mắt trở về đến vài người bệnh khác đang nằm trên giường.

Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại có Triệu Hồng cùng Triệu Hải, Trầm Chung Khánh lúc này mới nghiêng mình để Chân Thập Nương vào.

Lô Tuấn cũng mang theo mấy cái đệ tử theo đi vào.

Tới bên giường, sự tanh tưởi xông thẳng vào mặt, Chân Thập Nương cố nén một trận buồn nôn, lúc lâu mới thích ứng được, nàng đưa tay vén chăn của Triệu Hồng lên, bất giác hít ngược lại một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy Triệu Hồng toàn bộ cẳng chân trái đều sưng thành màu tím đen, mọc đầy rồi các bọc nước hồng thẫm to nhỏ đều có. Trên chân quấn đầy băng vải, ngón chân lộ ra duy nhất đã mơ hồ biến thành màu xám đen, chảy ra máu đen tản ra mùi tanh tưởi nồng nặc.

Triệu Hồng sắc mặt tái nhợt, đã có chút tinh thần không tỉnh táo, đưa tay sờ sờ trán, nóng bỏng.

Hoại tử!

Nhìn thấy bọng nước màu tím xanh đen ở ngón chân và trên bắp chân Triệu Hồng. Mặc dù không có thiết bị tiên tiến hiện đại xét nghiệm máu cùng vết thương có mủ máu, Chân Thập Nương cũng có thể nhận định hắn là bị hoại tử nhiễm trùng nghiêm trọng.

Vi khuẩn hoại tử lan truyền nhanh chóng, vết thương một khi nhiễm trùng rất nhanh sẽ dẫn đến hoại tử cơ bắp trên diện rộng, thậm chí dẫn đến nhiễm trùng máu nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng.

Kiểm tra thấy toàn bộ thịt ở cẳng chân của Triệu Hồng đã hoại tử. Chân Thập Nương lòng buồn bực không chịu nổi.

Chỉ là một vết thương nhỏ dài ba tấc, với kinh nghiệm điều trị ngoại thương phong phú của Lô Tuấn, những thứ này hoàn toàn có thể phòng ngừa.

Nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác tự cho là đúng thử nghiệm thuật khâu vết thương gì đó. Lấy người sống ra làm thí nghiệm!

“. . . Những thứ này để Lô tiên sinh xử lý đi.” Thấy Chân Thập Nương đưa tay cởi vải thuốc trên chân Triệu Hồng, Trầm Chung Khánh mở miệng ngăn lại.

Loại bệnh này hắn gặp qua rất nhiều, vết thương một khi biến thành màu đen, người không cứu được nữa.

Đã nhìn thấy rồi, cũng kiểm tra rồi, Chân Thập Nương không cần thiết tiếp tục ở lại đây.

Nàng mỏng manh như vậy, làm sao có thể chịu được mùi thối nồng nặc này.

“Ngươi làm sao có thể làm trò trẻ con như vậy!” Chân Thập Nương luôn chất chứa bất mãn ở trong lòng với chủ nghĩa đại nam tử bảo thủ của Trầm Chung Khánh trong nháy mắt bộc phát ra, nàng chỉ vào cẳng chân hoại tử của Triệu Hồng.”Đây là y đạo, là trị bệnh cứu người, muốn dùng thuật khâu vết thương thì phải có kiến thức cơ bản vững chắc, kiến thức chữa bệnh phong phú cùng kỹ thuật cao siêu. Đây không phải là làm nữ công thêu thùa, cầm kim lên là có thể khâu, đây là một sinh mệnh. Làm không tốt sẽ chết người!”

Nàng có thể hiểu được hắn là một cổ nhân, có tư tưởng nam tôn nữ ti ăn sâu vào gốc rễ, cho nên cho tới nay, nàng cũng dễ dàng tha thứ hắn chưa bao giờ coi nàng là kiểu người có thể ở chung.

Nhưng, hắn có thể không tôn trọng nàng, tại sao có thể không tôn trọng khoa học, không tôn trọng sinh mệnh!

Rõ ràng nàng đã nói cho hắn biết có thể giúp hắn huấn luyện quân y rồi, hắn hết lần này tới lần khác bảo thủ cho rằng thuật khâu vết thương chỉ là một chuyện đơn giản, không khác gì khâu y phục, chỉ cần là đại phu cầm kim lên là có thể khâu!

Trong phòng bệnh nhất thời tĩnh lặng.

Tất cả mọi người kinh ngạc mở to mắt.

Trời ơi, hắn không muốn sống nữa sao, đây chính là Đại tướng quân a!

Đại tướng quân chớp chớp mắt có thể lấy tính mạng của người khác!

Lúc lâu, Lô Tuấn mới lấy lại tinh thần, vừa ra hiệu chúng đệ tử phía sau lui ra ngoài, vừa ngượng ngùng giải thích, “Chân đại phu hiểu nhầm rồi, tự ý sử dụng thuật khâu vết thương không phải là chủ ý của tướng quân, đều là lão hủ không biết lượng sức, muốn thử sử dụng loại y thuật thần kỳ này. . .” Nhớ lại Triệu Hồng vốn dĩ vốn có thể không chết, thanh âm hắn im bặt.

Ngột ngạt trong lòng khiến Chân Thập Nương trong nháy mắt tỉnh táo lại, “Xin lỗi, ta vừa rồi quá kích động!” Nàng vô lực vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Sống hai kiếp rồi, sao nàng có thể mất bình tĩnh như vậy!

Gân xanh trên trán nổi lên từng đường từng đường, lại dần dần biến mất, sắc mặt Trầm Chung Khánh đỏ bừng, hắn lẳng lặng nhìn Chân Thập Nương, lúc lâu, mở miệng nói, “Ngươi nói đúng.”

Đang hối hận không nên mất bình tĩnh như vậy đắc tội lãnh đạo, nghe xong lời này, Chân Thập Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh quay người lại đi về phía cửa.

“Tướng quân!” Chân Thập Nương mở miệng gọi hắn lại.

Trầm Chung Khánh dừng bước lại.

“. . . Để Vinh Thăng đem hòm thuốc của ta tới.” Chân Thập Nương nói.

Trầm Chung Khánh bỗng nhiên quay đầu lại.

“Chân đại phu muốn điều trị cho Triệu Hồng?” Lô tiên sinh kinh ngạc hỏi.

Bệnh có sáu điều không trị, kẻ âm dương tồn tại bất định không trị, Triệu Hồng sốt cao liên tục không lùi, tà độc xâm nhập ngũ tạng, thần trí hôn mê, đã không có thuốc nào cứu được, sao nàng vẫn dám nhúng tay vào?

* “Bệnh có sáu điều không trị” – Biển Thước: (âm dương tồn tại bất định) Theo Biển Thước âm = khí (phế), dương = huyết (tim). Nếu khí huyết rối loạn thất thường thì các hoạt động của phủ tạng sẽ suy kiệt nghiêm trọng.

Cũng không sợ mất danh tiếng?

Y là thuật cửu lưu, từ trước đến nay cũng không được người tôn trọng, thứ có thể dựa vào là chính là danh tiếng bên ngoài lan truyền, một khi bị mất, cả đời cũng đừng nghĩ lật người!

Rất nhiều danh y sau khi chết thê thảm, cũng là bởi vì điều này.

“. . . Lô tiên sinh mời ta tới, không phải là phải trị thương cho hắn sao?” Chân Thập Nương nghi ngờ nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

Nàng cho là bọn họ mời nàng tới chính là xem bênh cho Triệu Hồng, tới cứu hắn.

Ở Ngô Đồng Trấn cũng đã quen rồi, Phùng Hỉ không trị được bệnh, con dâu Lý Tề liền đi tìm nàng.

“Cái này. . . cái này. . .” Lô Tuấn nói không lên lời.

Triệu Hồng đã không cứu được rồi, Đại La Kim Tiên tới cũng vô dụng.

Hắn cầu khẩn Trầm Chung Khánh tìm nàng tới, chủ yếu là muốn tham khảo học tập thuật khâu vết thương, nghĩ đến thuật khâu vết thương cùng bí phương như nhau đều là thần kỹ không truyền ra ngoài. Lô Tuấn nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào cho phải.

“Hắn đã không cứu được rồi.” Trầm Chung Khánh lạnh như băng thay Lô Tuấn trả lời.

Cho nên cứ để hắn chờ chết như vậy!

Chân Thập Nương vừa rồi đè xuống lửa giận đằng địa lại chạy trốn bắt đầu.

Cảm thấy nàng lại muốn phát hỏa, lòng Trầm Chung Khánh nhất thời thấp thỏm.

Phu làm vợ vừa rồi *, rõ ràng mình chính là phu[quân] của nàng là trời của nàng, thân là người vợ, nàng nên giữ khuôn phép giúp chồng dạy con, cung kính cẩn thận, uyển chuyển nghe lời (trích “nữ giới “). Thế nhưng. Đối mặt với Chân Thập Nương như vậy, trong lòng Trầm Chung Khánh có chút trống rỗng.

*Phu thê cương: “phu xướng phụ tùy” (chồng nói ra, vợ phải theo) – trích tam cương ngũ thường

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . .

Trong lòng Chân Thập Nương một lần một lần nhắc nhở chính mình, dùng hết toàn lực mới không có để mình lại lần nữa nói ra lời nóng nảy.

Nàng biết mình khuyết điểm này. Đối với chuyện gì cũng bình tĩnh, duy chỉ có lòng khoan dung đối với thái độ chữa bệnh vô trách nhiệm là không, theo viện trưởng nói ở kiếp trước.”Nhìn nàng thường ngày dịu dàng giống như con mèo, vừa vào phòng giải phẫu chính là một con cọp mẹ giương nanh múa vuốt, cho dù ai cũng không làm gì được.” Kiếp trước mấy trợ lý đều từng bị nàng giáo huấn không ít nước mắt nước mũi.

Nhưng đây không phải là kiếp trước, Trầm Chung Khánh Lô Tuấn cũng không phải là của nàng trợ thủ!

Ngay cả làm mấy hơi thở, Chân Thập Nương mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng chuyển hướng Lô Tuấn, “Triệu Hồng tình huống nguy cấp, cắt đi cẳng chân có lẽ còn có một đường sinh cơ.”

“Chặn lại cẳng chân?” Lô tiên sinh có chút không phản ứng kịp.”Là có thể cứu sống?” Chần chờ trong thanh âm tràn đầy nghi vấn.

“Đây là biện pháp duy nhất.” Thanh âm Chân Thập Nương bình tĩnh mà quả quyết.

“không được!” Không đợi Lô Tuấn Trầm Chung Khánh phản ứng lại, Triệu Hải quỳ xuống trước mặt Trầm Chung Khánh, “. . . Cầu Tướng quân giữ cho đại ca toàn thây đi!”

Biết rõ không cứu được nữa. Còn muốn cắt bỏ chân, để người đã chết cũng không thể siêu sinh, điều này. . . điều này. . . Thực sự là tàn nhẫn đến máu lạnh.

Cổ nhân mê tín. Cho rằng người chết sẽ đến minh giới, nếu như không phải là toàn thây thì không thể vào lục đạo luân hồi, nếu không sao lại có hình nhạt năm ngựa xé xác, thiên đao vạn quả. (chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.)

Những hình phạt này không chỉ là bắt người chịu hình sống chịu hết mọi hành hạ, chết rồi cũng không được siêu sinh.

“. . . Chân đại phu là muốn cứu ca ca ngươi.” Lô Tuấn ngữ khí êm dịu trầm thấp không một chút lòng tin, hắn đánh trong lòng không tin cự rơi cẳng chân, Triệu Hồng có thể sống mạng.

“Tôn đại ca nói chiến dịch Thiên Mã sơn trung, toàn bộ người trong thương doanh (doanh trại cho người bị thương) đều mắc loại bệnh này, không một ai sống sót!” Triệu Hải nhìn thẳng vào Lô tiên sinh, “Lô đại nhân nói, có chuyện này hay không mà?”

Nhớ lại chiến dịch thảm liệt lần đó, Trầm Chung Khánh bỗng nhiên quay đầu đi.

Lô Tuấn thần sắc cũng ảm rồi xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Chân Thập Nương, “Chân đại phu nắm chắc được bao nhiêu phần?”

Bệnh tình nguy cấp, không có chất kháng sinh đặc trị, không có dung dịch ô-xy già, không có cao áp dưỡng chiếm giữ. . .

Nàng thật sự không biết có mấy phần nắm chắc.

Thế nhưng, toàn bộ bắp thịt ở cẳng chân Triệu Hồng đã hoại tử, trên đùi đã không sờ thấy nhịp của động mạch, không cắt, chỉ có chết!

“Ta không có nắm chắc.” Chân Thập Nương đổi đề tài, “. . . Nhưng ta là đại phu, chỉ cần người bệnh còn có hô hấp, chỉ cần có một tia cơ hội, chúng ta nên nỗ lực hết sức mình cứu chữa.” Ngữ khí khác thường kiên định.

Ở kiếp trước, rất nhiều sinh mệnh đều là được cứu như vậy.

Chân Thập Nương còn nhớ rõ ràng, tình hìnhlúc lần đầu tiên nàng thực tập làm trợ lý tham gia cấp cứu, người bệnh nhân kia rõ ràng đã không thở nữa, nhưng Tiền tỷ lại kiên trì như cũ làm phương pháp cứu sống mạch đập, cho đến quản chế xuất hiện kiểm tra triệu chứng còn sống. . .

Lô tiên sinh thân thể chấn động.

Đột nhiên, hắn cảm giác mình rất hèn mọn.

“Tiểu nhân biết ngài y thuật cao minh, ngài là Bồ Tát sống đại từ đại bi!”

Bị khẩu khí của Chân Thập Nương chấn trụ, Triệu Hải lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, hắn đột nhiên xoay người vội vội vàng vàng dập đầu với Chân Thập Nương, “Thế nhưng, đại ca của ta thật sự không cứu được nữa, cầu ngài thương xót đừng giày vò, cho hắn được toàn thây, để hắn lên đường thanh thản đi!” Lại dập đầu một cái, “Tiểu nhân thay mặt cả nhà cảm tạ đại ân đại đức của ngài!”

Chân Thập Nương bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác.

“Ngươi yên tâm.” Lô tiên sinh ngữ khí kiên định hiếm thấy, “Nếu như đại ca ngươi thật đã chết rồi, ta sẽ đích thân đem chân bị cắt khâu vào, để hắn yên tâm lên đường!”

“Lô tiên sinh. . .” Triệu Hải có chút há hốc mồm.

Hắn lại cũng tin những yêu thuật này?

Đột nhiên, hắn bò lên vài bước dưới chân Trầm Chung Khánh, “Tiểu nhân van cầu Tướng quân!”

*Tam cương ngũ thường:

– Tam Cương là ba giềng mối, ba quan hệ trọng yếu trong xã hội. Đó là mối quan hệ vua – tôi, cha – con, và vợ – chồng (quân thần, phụ tử, phu thê)

Tuy nhiên, trong xã hội phong kiến, những mối quan hệ này được các vua chúa lập ra trên những nguyên tắc “chết người” : quân xử thần tử, thần bất tử bất trung (vua khiến bầy tôi chết, không chết không trung); phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu (cha khiến con chết, con không chết không hiếu). Còn mối quan hệ vợ chồng thì “phu xướng phụ tùy” (chồng nói ra, vợ phải theo)

– Ngũ thường: Ngũ là năm, thường là hằng có. Ngũ thường là năm điều phải hằng có trong khi ở đời, gồm: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.

1. Nhân: Lòng yêu thương đối với muôn loài vạn vật.

2. Nghĩa: Cư xử với mọi người công bình theo lẽ phải.

3. Lễ: Sự tôn trọng, hòa nhã trong khi cư xử với mọi người.

4. Trí: Sự thông biết lý lẽ, phân biệt thiện ác, đúng sai.

5. Tín: Giữ đúng lời, đáng tin cậy.

Giống như Nam giới có “Tam cương ngũ thương” thì Nữ giới có “Tam tòng tứ đức “

– tam tòng (tại gia tòng phụ ở nhà theo cha, xuất giá tòng phu lấy chồng theo chồng, phu tử tòng tử chồng chết theo con (trai), và tứ đức (công, dung, ngôn, hạnh). . .

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 20, 20142 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Jade Ho trong Tháng Mười Hai 21, 2014 lúc 11:51 sáng

ôi, lại ngóng tiếp chap mới

Phản hồi

nobihin trong Tháng Mười Hai 21, 2014 lúc 11:52 sáng

Mai nhé :v

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2014HBTNSBC12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro