Chương 141__145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 141: Đứt tay

“. . . còn tận hơn hai mươi ngày.” Hỉ Thước cầm lấy khăn vải đưa tới, “Hắn không cần trở về sớm như vậy.”

“Ở nhà làm hộ viện cũng như nhau, Đạt Nhân Đường đã đi vào quỹ đạo rồi, có Lý Tề cùng Ôn tiên sinh là đủ rồi.”

Ôn tiên sinh gọi Ôn Hạc, là thị tì của Chân Thập Nương, lúc đại hôn Chân Thập Nương mang theo không ít thị tì, năm đó sau khi bị ruồng bỏ vì không nuôi nổi, đều bị nàng đuổi việc, chỉ chừa mỗi Hỉ Thước.

Lần này Chân Thập Nương mở xưởng thuốc phải dùng người, Hỉ Thước mới nhớ tới bọn họ, chọn mấy người trung thành, phái người bí mật tìm về, mấy năm nay Ôn Hạc luôn ở Cẩm Tú bố trang (cửa hàng vải) trên thượng kinh, đã từng là tên chạy việc ở đại sảnh lên đến nhân viên thu chi, rất hưng thịnh.

Tuy rằng Đạt Nhân Đường vừa khai trương, sinh ý còn lâu mới nổi tiếng bằng Cẩm Tú bố trang, tiền đồ so sánh với nhau chưa biết thế nào, nhưng nghe nói chủ tử cũ cần hắn, Ôn Hạc chỉ cân nhắc ba ngày liền từ chức ở bố trang, tới Đạt Nhân Đường.

Chân Thập Nương rất cảm động, cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, dứt khoát cho hắn một phần trăm cổ phần, để hắn một lòng một dạ ở lại làm kế toán.

làm ăn để người ngoài quản lý, phòng thu chi nhất định phải dùng người của mình.

Vừa nói chuyện, Đông Cúc dọn cơm lên.

Dùng qua cơm, Giản Vũ, Giản Văn đã mang theo một đống tiểu bằng hữu cầm các loại diều hưng phấn về nhà.

Chân Thập Nương chơi rất vui.

Vừa mới bắt đầu chỉ là ngồi ở trên ghế đơn nhìn mọi người chơi, không chịu nổi Thu Cúc Giản Vũ nài nỉ, cuối cùng cũng đứng lên chơi cùng với bọn họ.

Nàng nắm ống dây, bên kia Giản Vũ cầm con diều vẽ hình chim ưng chạy thật nhanh, thả tay một cái, một con chim ưng dang cánh oai phong uy vũ liền giương cánh bay lên không trung.

“đâm nhau rồi, đâm nhau rồi!” Nhìn con diều chim ưng dang cánh của Chân Thập Nương bay ngang xông thẳng chạy về phía con diều hình bươm bướm giữa không trung, Giản Vũ, Giản Văn vỗ tay hô.

Dẫu sao cũng nhiều năm rồi không chơi. Chân Thập Nương, Thu Cúc luống cuống tay chân kéo dây về, kết quả còn là không tránh được, nhìn hai con diều mắc vào nhau lảo đảo rớt xuống, Chân Thập Nương giống như quay về tuổi thơ, cũng không nhịn được cười to với bọn nhỏ.

Giản Vũ mang theo Tiểu Hắc nhanh chân chạy tới nhặt diều lên.”Nương, lại đi!”

Trở lại Bá Vương Cư, Giản Vũ vẫn chưa tận hứng, “. . . Nương, chờ tết hàn thực chúng ta lại đi chơi.”

Chân Thập Nương nhéo cái mũi nhỏ của hắn, “. . . nghịch một ngày rồi cũng không mệt à?” Ngày hôm nay. Hắn đa phần đều đi nhặt diều cho nàng, chạy trước chạy sau, một khắc cũng không được nhàn rỗi.

Về phòng, Chân Thập Nương mới phát hiện, không phải nàng chơi cùng hài tử. Rõ ràng là hài tử ở chơi cùng nàng, Giản Vũ tuổi nhỏ đã biết ép các bạn không cho phép đụng vào nàng, cứ như nàng chính là một con búp bê dễ vỡ vậy. Bảo vệ từng chân tơ kẽ tóc.

“Không mệt.” Giản Vũ ngước khuôn mặt nhỏ lên như con mèo con, “Ta thích nhìn ngươi thả diều.” Chớp mắt nhìn Chân Thập Nương, “. . . lúc nương thả diều cười rất đẹp!”

Hắn hy vọng thấy nàng vui đi.

sống mũi Chân Thập Nương hơi hơi cay, nàng một phát ôm lấy Giản Vũ, ôm thật chặt ở trong ngực, thật lâu, cúi đầu lau mồ hôi cho hắn, “Vũ ca đi rửa mặt trước đi. Nương kể chuyện cho ngươi nghe.”

“Oh. . . Nương kể chuyện rồi! Nương kể chuyện rồi!” Đã lâu không nghe Chân Thập Nương kể chuyện rồi, Giản Vũ cao hứng nhảy dựng lên, “Nương chờ ta một chút. Một lúc là xong.” Xoay người chạy ra ngoài.

Đúng lúc Giản Văn rửa mặt vào nhà, “Nương kể chuyện gì?” Chui vào trong lòng Chân Thập Nương.

“Văn ca muốn nghe cái gì?” Chân Thập Nương cười xoa xoa tóc hắn.

Giản Văn giật mình, theo bản năng ngó bóng lưng của Giản Vũ. Quay đầu lại thấp giọng nói bên tai Chân Thập Nương, “Ta nghĩ nghe Tam cố mao lư *, nương kể cái này đi.”

*Tam cố mao lư: ba lần đến mời; mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia CátLượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)

cẩn thận như vậy, là sợ Giản Vũ nghe thấy lại phản đối đi.

Giản Vũ thích nhất nghe tiếng hét trên cầu Đương Dương của Trương Phi và Na Tra náo biển, mỗi khi nàng trưng cầu ý kiến của hai người cùng một lúc, Giản Văn mười lần có chín lần bị ép thỏa hiệp. Giản Vũ bá đạo, lại không nhiều tâm tư như Giản Văn, thời gian lâu dài, Giản Văn đã học cách dùng phương pháp cứu nước đi đường vòng như vậy.

Người ca ca này.

Chân Thập Nương phì cười.

Trở lại tổ trạch, Vinh Thăng đang chờ trong viện.

“. . . Tướng quân hôm nay không trở lại.” Vinh Thăng khom người hành lễ với Chân Thập Nương, “bảo nô tài tới đón phu nhân ngày mai đi doanh trại.”

Vừa phải chọn tinh binh lại vừa phải sắp xếp diễn thập quân sự, mấy ngày qua Trầm Chung Khánh nhất định bận đến mất ngủ.

Những điều này sớm đã nằm trong dự liệu của Chân Thập Nương, nàng gật đầu, “. . . Vậy ngày mai giờ mão (5-7h) lên đường đi.” hẹn thời gian, lại quay đầu phân phó Hạ Cúc, “Dẫn Vinh Thăng đến hậu viện nghỉ ngơi.”

suy cho cùng ở bên ngoài chơi một ngày, Chân Thập Nương một đêm này ngủ rất sâu.

Sáng ngày thứ hai vừa mở mắt, đã giờ Thìn (7-9h) rồi.

Vinh Thăng cung kính dẫn theo xe ngựa chờ ở trong sân.

Chân Thập Nương đổi nam trang tới trước xe ngựa, “Sao không kêu người gọi ta dậy?”

“. . . Tướng quân đặc biệt phân phó, không cần phải gấp lên đường, nhất định phải chờ chính ngài tỉnh ngủ.” Vinh Thăng thần sắc cung kính, không dám có một chút sơ suất nào.

Thống soái tam quân nhiều năm, tướng quân nhà hắn trước giờ ra lệnh như sơn (tương tự như “quân lệnh như sơn” chỉ khác ở đây là tất cả mệnh lệnh chứ không phải chỉ riêng quân lệnh), kiêng kị nhất khi thổ binh không tuân theo thủ mệnh lệnh, thế nhưng, đối với vị phu nhân yếu ướt gió thổi cũng bay này lại là ngoại lệ, không chỉ vì nàng mà đánh vỡ quân lệnh không cho phép nữ tử vào doanh trại, hơn nữa, ngay cả ở thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong quân đội đều để nàng tự do sắp xếp, Trầm Chung Khánh còn đặc biệt để phía sau bếp trại nuôi một con bò sữa, để nàng ở trong quân doanh có thể bất cứ lúc nào được uống sữa tươi.

Bây giờ toàn bộ đại doanh Phong Cốc đều biết, trong đại doanh người duy nhất không chuẩn thủ chế độ làm việc và nghỉ ngơi thống nhất ngoại trừ Tướng quân ra thì chính là vị Chân đại phu này rồi.

Tướng quân, thực sự là đem nàng sủng lên tận trời!

Không giống như bảo mã (con ngựa quý) của Trầm Chung Khánh, xe ngựa lắc lư đến đại doanh Phong Cốc mất gần hai canh giờ. (1 canh = 4 tiếng)

Lô Tuấn sớm đã ra nghênh đón ở cửa quân y viện.

“. . . Sư phụ cuối cùng cũng tới rồi.” Hắn cung kính hành lễ với Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương vội vàng nghiêng mình tránh ra, “Lô tiên sinh khách khí rồi, nói với ngài bao nhiêu lần, ngài gọi Chân đại phu là được rồi.”

Tận mắt nhìn Chân Thập Nương đoạt lại Triệu Hồng từ trong tay Diêm Vương, lại thêm một tháng này nàng tới vứt bỏ quan niệm thế tục, đem y thuật của mình không giữ lại chút nào truyền thụ cho mọi người, khiến người của toàn bộ quân y doanh đều chấn động.

Vốn dĩ trong quân y viện còn có người cố kỵ y thuật cao siêu của Chân Thập Nương sẽ cướp bát cơm của bọn họ ( “giành lấy nghề của bọn họ” đấy ạ ), đối mặt hành vi thường ngày y thuật nhân ái không vụ lợi của nàng, mọi người ngoại trừ tôn sùng ra cũng không có đố kị nào, Lô Tuấn càng phục sát đất, lại với cái tuổi năm mươi tự nguyện bái nàng làm thầy.

Theo như quan điểm kiếp trước của Chân Thập Nương, nàng mở lớp huấn luyện phụ đạo quân y của Trầm Chung Khánh bồi dưỡng, mọi người gọi nàng một tiếng đạo sư (giáo viên phụ đạo) cũng không quá đáng, ở kiếp trước cũng rất phổ biến, nhưng cổ đại bất đồng, có tư tưởng một ngày làm thầy cả đời làm cha, Lô Tuấn gọi nàng một tiếng sư phụ, chính là tôn nàng làm trưởng bối, mọi việc đều phải tôn kính với nàng.

Điều này làm cho Chân Thập Nương rất không quen.

Suy cho cùng Lô Tuấn cũng hơn năm mươi tuổi rồi, gần bằng tuổi bố nàng ở kiếp trước rồi, để một người già như vậy khắp nơi hành lễ với nàng, Chân Thập Nương vẫn thật sự không thể bình thản ung dung được.

Từ đầu chí cuối, nàng cũng không chịu thừa nhận Lô Tuấn là đệ tử của nàng.

Nhưng Lô Tuấn tính cách cố chấp cũng khiến nàng nhức đầu không thôi.

“Học hành không phân lớn nhỏ, đạt giả vi sư (người giỏi là thầy), cổ nhân có câu một chữ là thầy nửa chữ cũng là thầy, huống chi ngài truyền thụ y thuật cho đệ tử hơn một tháng, xứng đáng với tiếng sư phụ.” Không để ý Chân Thập Nương phản đối, Lô Tuấn vẫn hành đại lễ, quay đầu phân phó chúng đệ tử, “Đến đây bái kiến sư tổ.”

“Sư tổ an hảo.” Đại đệ tử Hồ Bình của Lô Tuấn dẫn đầu hô một tiếng.

“Sư tổ an hảo” những người khác đồng loạt hô theo.

Nhìn thấy trên mặt đất phần phật quỳ xuống một đám người, Chân Thập Nương một trận đau đầu.

“Bọn họ đều là thật lòng thật dạ, ngài đừng khách khí nữa.” Vinh Thăng thấp giọng nói ở Chân Thập Nương bên tai.

Không nói nàng chí công vô tư truyền thụ y thuật đã chinh phục mọi người, chỉ nói Trầm Chung Khánh đem nàng sủng lên tận trời, có thể gọi nàng một tiếng sư tổ tạo mối quan hệ với Trầm Chung Khánh, những người này cũng cầu không được.

Vinh Thăng tận mắt nhìn thấy, nghe thấy mọi người gọi Chân Thập Nương là sư tổ Trầm Chung Khánh lại cười đầy mặt, tin những người này cũng nhìn thấy.

Ánh mắt nhìn thấy xa xa đã có lính gác hướng bên này nhìn xung quanh, Chân Thập Nương thở dài, “Các ngươi đứng lên đi.”

Thấy nàng rốt cục nhận rồi, Lô Tuấn thở phào nhẹ nhõm, “Sư phụ vừa tới, nghỉ ngơi một lát trước?”

“Giảng bài trước đi.” Chân Thập Nương cất bước vào đại trướng quân y.

Tốc độ xe ngựa quá chậm, đi lại mỗi ngày phải mất gần bốn canh giờ, vì tiết tiết kiệm thời gian, Chân Thập Nương dứt khoát ở luôn doanh trại, định đem đoạn này giảng xong trở về cùng Hỉ Thước chờ ngày sinh. Điều kiện chữa bệnh của cổ đại lạc hậu, sinh hài tử là cửa ải lớn của nữ nhân, tuy rằng tìm được Lý Đạo bà cùng Thôi ma nổi tiếng rồi, nhưng không đích thân coi chừng, nàng không yên tâm.

Tuy rằng cùng ở doanh trại, nhưng liên tục bốn năm ngày, Chân Thập Nương chỉ gặp Trầm Chung Khánh một lần, mỗi ngày đều là sau khi nàng ngủ hắn mới trở về, khi nàng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng hắn, chỉ sáng sớm mỗi ngày nhìn thấy chăn đệm trên giường nhỏ sau tấm bình phong đã bị động tới, nàng mới biết buổi tối hắn có trở về.

trừ lúc rất mệt sẽ mê man, trước nay nàng ngủ rất thính, nhưng mấy ngày nay nàng chưa từng bị Trầm Chung Khánh đánh thức, nhớ lại hắn lúc ban ngày bước đi uy vũ mạnh mẽ, Chân Thập Nương nghi ngờ, hắn buổi tối có phải không đi đường bằng chân hay không?

Vì sao một chút thanh âm nàng cũng không nghe thấy?

“. . . Không có người hô hấp cũng có thể cứu sống?” ngày hôm nay, Chân Thập Nương bắt đầu giảng cho mọi người thuật phục hồi tim, nghe nói còn có thể dùng hô hấp nhân tạo, ấn ngực cũng có thể cứu người, ngay cả Lô Tuấn cũng mở to mắt không thể tin được.

“Ân. . .” Chân Thập Nương gật đầu, “Đặc biệt đau ngực và chết đuối, tỷ lệ dùng loại phương pháp này cứu sống rất cao. . .” Những thứ này đều là cấp cứu thường gặp, nếu như có thể được quân y nắm vững, chí ít sau này có thể số lượng cứu được sinh mệnh lên đến mức tối đa trong chiến tranh, giảm bớt bị thương tàn phế, Chân Thập Nương giảng rất cặn kẽ, còn lấy vĩ dụ mình và Thu Cúc cấp cứu Cẩu Tử, “. . . Lúc đó lúc đem đậu phộng lấy ra, đứa bé kia đã không còn thở nữa, kiên trì hơn nửa canh giờ, cuối cùng lại sống lại.”

“. . . Đây là sự thật?” Hồ Bình mở to mắt, lầm bầm, “Ta cũng nghe nói trước đó không lâu trên Ngô Đồng trấn ra một thần tiên, có thể cùng nói chuyện được với địa phủ, lại đem một hài tử bị nghẹn chết cướp về từ trong tay lão Diêm Vương, không ngờ lại là ngài. . .” Vừa nói chuyện, Hồ Bình lại cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, hắn gắng sức gãi đầu.

Vẫn không thể nhớ lại.

Chân Thập Nương chảy mồ hôi.

Nàng không ngờ, chuyện nàng cứu Cẩu Tử lại bị bên ngoài truyền thành như vậy, trong lòng bất giác âm thầm hối hận, sớm biết đã không lấy vì dụ này rồi, người ở Ngô Đồng trấn đều biết người cứu Cẩu Tử chính là một nữ tử, lần này. . .

Nàng bất giác lặng lẽ hướng chán nản nhìn về phía Lô Tuấn.

Không biết bị hắn phát hiện mình lại trong lúc hồ đồ lại bái một nữ tử làm thầy, liệu có thổ huyết hay không?

“Lô tiên sinh, Lô tiên sinh. . .” Mọi người đang lúc nghị luận, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào gấp gáp, “Mau, mau, Phùng đại ca ngã gãy tay!”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Một 17, 20154 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

gấu vĩ đại trong Tháng Một 19, 2015 lúc 11:52 chiều

Lâu lâu lại 1chương :v cố lên nhé nàng 

Phản hồi

nobihin trong Tháng Một 20, 2015 lúc 7:30 sáng

Mai nhé :v

Phản hồi

Ngọc Băng trong Tháng Một 26, 2015 lúc 10:21 chiều

Ad ơi lâu quá,ad ơi lâu quá 

Phản hồi

nobihin trong Tháng Một 27, 2015 lúc 8:06 sáng

:((( ta đang trong t.g ktra
Nàng ráng đợi 

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MỘT 2015HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th12   Th2 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.


Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương Y] Chương 142: Xin chết

Theo tiếng la, bốn người tráng hán dùng ván cửa mang một cả người đầy máu xông vào, người nọ bị lượng tráng hán chặt chẽ đè xuống trên ván của trong miệng vẫn lớn tiếng chửi bậy.

Cầm máu, khử trùng, lau miệng vết thương. . .

Vốn là chuyên gia xử lý ngoại thương, hơn nữa lại mới học được phương pháp khử độc cầm máu tiên tiến, những thứ ngày không cần Chân Thập Nương dặn, Hồ Bình liền tự động dẫn người chuẩn bị đứng lên.

Trong phòng nhất thời loạn làm một đoàn.

“. . . Mau, cầm băng cầm máu.” Vừa rồi học được sử dụng băng cầm máu, Hồ Bình la lớn, quay đầu nhìn thấy Chân Thập Nương gật đầu tán thưởng, thanh âm Hồ BÌnh trong phút chốc càng vang dội.

“. . . Ta không cần các ngươi cứu!” vừa được buông ra, Phùng Thập Tam đẩy Trương Bưu cầm băng cầm máu tiến lên cầm máu ra, “Để ta chết! để ta chết!” Vừa nói chuyện, cũng không biết khí lực ở đâu ra, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên xông đầu về phía cột giường.

Bị tráng hán lúc trước đè lại hắn một phát ôm chặt lấy thắt lưng, “. . . Phùng đại ca, ngài bình tĩnh chút, một tay chưa là cái gì, vẫn sống được như Triệu đại ca mất nửa cái chân!”

“. . . Không có tay ta sống còn ý nghĩa gì?” Phùng Thập Tam đột nhiên dừng lại, quay đầu lẳng lặng nhìn tráng hán ôm chặt hắn, “Huynh đệ tốt, Vương Dũng ngươi để ta thống khoái đi, lão tử hai mươi năm sau vẫn là một trang tử hán!” Thanh âm khàn khàn mang theo trận hào hùng thấy chết không sợ, hắn trợn mắt cười ha ha với mọi người, khuôn mặt dữ tợn có chút quỷ mị.

Trong y trướng (lều chữa bệnh) tất cả thanh âm nhất thời ngừng lại.

Mấy người nhấc hắn vào đều lườm mặt nhìn.

Vương Dũng từ từ buông lỏng tay ra.

Tam đệ tử của Lô Tuấn Đổng Hiền bưng một khay dụng cụ giải phẩu đi ra.

Ngơ ngác nhìn hắn từng bước đến gần Đổng Hiền, đột nhiên, Phùng Thập Tam đột nhiên đẩy Vương Dũng ra, vươn tay không gãy ra cướp dao giải phẫu trong khay của Đổng Hiền.

“Cẩn thận!” Hồ Bình hô to một tiếng, người đâu hết rồi.

Bị bộ dạng dữ tợn của Phùng Thập Tam hù dọa, khay trong tay Đổng Hiền suýt nữa rơi trên mặt đất, hắn theo bản năng lui về phía sau, bị vấp vào ghế, khay trong tay trong nháy mắt bay ra ngoài. Trong nháy mắt rơi xuống đúng lúc nhìn thấy một con dao giải phẫu sáng loáng phóng về phía mình, Đổng Hiền má ơi một tiếng nhắm mắt lại.

Lúc lâu, không cảm thấy đau, Đổng Hiền lặng lẽ mở mắt ra, Phùng Thập Tam sớm đã được hộ vệ của Chân Thập Nương một chưởng đánh trúng sau gáy bất tỉnh, đang được Hồ Bình dẫn người thu xếp trên giường bệnh.

con dao giải phẫu vừa mới bay giữa không trung kia cũng được hộ vệ cầm trong tay.

“A di đà phật. . .” Đổng Hiền lẩm bẩm một câu.”. . . may mắn sư tổ gia không sao.” Vì bản thân không ở đây, Trầm Chung Khánh đặc biệt an bài hai nhất đẳng cao thủ ở bên cạnh Chân Thập Nương, bảo vệ nàng từng giờ từng khắc.

“dao này. . .” Hộ vệ tò mò nhìn dao giải phẫu nhỏ nhắn tinh tế trong tay, còn có người làm được thanh long dao * thành nhỏ như vậy, sao có thể đánh nhau a?

*Thanh long đao một cây đại đao được Quan Vũ, một viên tướng nổi tiếng đời Tam Quốc sử dụng để đánh đông dẹp bắc (các nàng có thể nhìn thấy bức tượng của Quan vũ là biết :3) ảnh minh họa:

thanh long đao

“. . . đun lại đi.” Chân Thập Nương tiếp nhận dao giải phẫu đưa cho Đổng Hiền vừa bò dậy. Lại chỉ vào các dụng cụ khác trên đất phân phó nói.

động tác của Đổng Hiền nhanh chóng trở lại.

“Con mẹ nó, như vậy cũng được gọi đàn ông!” Đem Phùng Thập Tam an trí xong, Hồ Bình hung hăng đá hắn một cước.”Chẳng qua đứt một tay, bèn đòi sống đòi chết như một mụ đàn bà, lão tử (bố mày) còn thấy người đến cả hai cái cánh tay cũng không còn đó, vẫn còn to mồm uống rượu ăn thịt đây!” Thân là quân nhân, mọi người coi thường nhất loại nam nhân yết ớt như này, một chút tinh lực cũng không có, “Không muốn băng bó thì nhấc ra ngoài, đừng nằm ở chỗ này chướng mắt!”

“. . . Mọi người hiểu nhầm rồi.” Vương Dũng ngượng ngùng giải thích.”Phùng đại ca rất ít trước mặt người khác lộ diện, các ngươi đều chưa thấy qua, Phùng đại ca được Tướng quân thu nạp trước đây từng là lục chỉ thần thâu nổi tiếng trên giang hồ. Một tay thần kỹ xuất thần nhập hóa, diệu thủ không không*.” Ánh mắt của hắn liếc nhìn từng người một.”Hồi đó lúc tiến đánh Nam Việt, chính là hắn trộm được tư liệu bố trí quân sự và phòng ngự biên giới của Nam Việt từ trong lều của chủ tướng canh phòng nghiêm ngặt của Nam Việt Quốc. . .” Quay đầu nhìn Phùng Thập Tam đang hôn mê, “Hắn một thân tuyệt kỹ toàn bộ đều dựa vào bàn tay phải này. . .” Lắc đầu, người nọ không nói tiếp.

*Diệu thủ không không: công phu có thể lấy đồ trong người của bất kỳ ai dù võ công cao đến đâu mà địch nhân không hề hay biết (thực ra câu gốc này khá dài. Nhưng k có câu tiếng việt nào thay thế nên ta tìm câu có ý nghĩa bằng với nó).

“Hắn chính là lục chỉ thần thâu đệ nhất kỳ nhân dưới trướng (thuộc hạ) của tướng quân, một tay chống lại ngàn quân?” Lô Tuấn kinh ngạc mở to mắt.

“Đó là Tướng quân khen ngợi Phùng đại ca khi hạ được Nam Việt.” Vương Dũng gật đầu.

Vì thân phận bí ẩn, biết Trầm Chung Khánh có thủ hạ là lục chỉ thần thâu vang danh thiên hạ, ra vào trại địch như đi trên mặt đất bằng phẳng, chuyên lấy trộm thông tin tinhg báo người ngoài không biết cho hắn, nhưng người thật sự nhìn thấy hắn lại cực ít, trong quân y viện không ai biết hắn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lô Tuấn hiện lên sự tiếc hận sâu sắc.

Khó trách hắn lại phát khùng.

Diệu thủ không không, hắn thành danh hoàn toàn dựa vào bàn tay này.

Không có bàn tay này, việc này khác gì với việc muốn cái mạng của hắn.

Đáng tiếc, toàn bộ tay đều đứt, cho dù Lô Tuấn hắn được xưng đệ nhất danh y trong quân đội cũng là không thần thông quảng đại như vậy.

“đừng đứng đó nữa, mau chuẩn bị kim chỉ khâu lại. . .” Lô Tuấn phất phất tay về phía chúng đệ tử đang ngây người như phỗng, trong giọng nói có sự thất vọng nặng nề.

tiếng chửi rủa và bất mãn trong doanh trướng không biết lúc nào đã biến mất gần như không còn, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Phùng Thập Tam đang ngủ mê man, tâm tình trầm trọng.

“Đi, mọi người nhanh đi chuẩn bị đi. . .” Lấy lại tinh thần, Hồ Bình đẩy sư đệ đi ra ngoài.

Không khí quá nặng nề, nếu không làm gì đó, hắn sẽ điên mất.

Chân Thập Nương bỗng nhiên liền nhớ lại tờ danh sách mà Trầm Chung Khánh liệt kê, vị lục chỉ thần thâu này được hắn xếp vào vị trí thứ ba,chắc là danh tướng (vị tướng có tiếng) đi, “Hắn tên Phùng Thập Tam?” Nàng ngẩng đầu nhìn Vương Dũng.

“Đúng đúng đúng, chính là hắn. . .” Vương Dũng gật đầu, “Ngài biết hắn?”

Chân Thập Nương không trả lời, ngược lại hỏi.”. . . Bàn tay gãy kia đâu?”

Vương Dũng có chút mờ mịt.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

“Hình như vẫn ở chỗ cũ. . .” Một tráng hán mặt chữ điền nói, “Lúc đó chỉ nghĩ đến cứu người, cũng không chú ý, cũng Hứa tướng quân đã sai người đi chôn rồi.”

lúc dọn dẹp tay chân bị gãy trên chiến trường đều sẽ được mang đi chôn, còn nếu có người nhận của mình sẽ chôn một mình.”Đặc biệt là bàn tay này của Phùng Thập Tam, so với vàng còn đắt hơn, Tướng quân có lẽ sẽ sai người lập mộ* riêng đi?” trong lòng mặt chữ điền nghĩ.

*mộ: thực ra không hẳn là mộ, chỉ là một mô đất có bia (đá, gỗ . . . tùy) nhưng ta không tìm được từ thích hợp nên dùng tạm từ “mộ “

“Nhanh, đi tìm trở về!” Chân Thập Nương quả quyết phân phó, tiện tay đưa cho bọn họ một bình thủy tinh, “. . . đặt ở trong này bịt kín lại, nhanh chóng mang về, cành nhanh càng tốt!”

“Sư phụ muốn làm gì?” Lô Tuấn không giải thích được.

“nối lại cho hắn!” vừa nói, mấy người Chân Thập Nương Vương Dũng, “Nhanh đi, còn trậm chễ, bàn tay này sẽ bị phế!”

Nối không phải là cắt, phải nối lại từng dây thần kinh huyết quản tinh tế lại với nhau hai ba canh giờ cũng không làm xong, Lô Tuấn cùng đệ tử của hắn cũng không biết, toàn bộ dựa vào một mình nàng, cơ thể này chưa chắc có thể chống đỡ được, làm không tốt ngược lại sẽ hại Phùng Thập Tam, Chân Thập Nương vốn dĩ không mốn dính vào chuyện này.

mất đi một bàn tay có là gì, chí ít còn có tay kia để ăn cơm mặc quần áo.

Thế nhưng, nghe xong những điều này, trong lòng Chân Thập Nương sinh ra sự không đành lòng.

Nàng thậm chí có thể tưởng tượng sự chán nản suy sụp của Phùng Thập Tam tỉnh lại sau khi băng bó vết thương xong, cho dù ngăn cản hắn tự sát, hắn vẫn sẽ uất ức mà chết.

Nàng là đại phu, nếu bàn tay này đối với Phùng Thập Tam mà nói còn quan trọng hơn cả sinh mạng, nếu vần còn có hy vọng có thể cứu trở về, thì nàng không nên chùn bước trốn tránh, nàng nên dốc hết sức đi vãn hồi!

Đứt tay cũng có thể nối lại?

Vương Dũng kinh ngạc há to miệng, không thể tin nhìn Chân Thập Nương.

“Nhanh đi!” Chân Thập Nương lại thúc giục một lần, “tìm về sớm chút nào, khả năng thành công lại càng lớn!”

Vốn dĩ mấy người này đều chưa từng gặp Chân Thập Nương, cũng không tin nàng thật sự có thể nối lại tay của Phùng Thập Tam, nhưng, nghe thấy Lô Tuấn gọi nàng là sư phụ, mọi người trong nháy mắt đều phản ứng lại, nàng chính là vị đại phu biết thuật cải tử hồi sinh trong truyền thuyết mới đến trong quân doanh!

người chết còn có thể cứu sống, nàng nói có thể nối lại, thì nhất định có thể!

Phục hồi lại tinh thần, Vương Dũng phác thông quỳ trên mặt đất, bụp bụp bụp dập đầu ba lần với Chân Thập Nương, “Ngài chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, nếu ngài có thể đem tay của Phùng đại ca nối lại, tiểu nhân nhất định dựng bia chép sử cho ngài. . .” Hưng phấn nói năng có chút lộn xộn.

Cho dù nàng chỉ còn có hai năm thọ mệnh, cũng không cần rủa như vậy chứ?

Dựng bia chép sử, còn là chờ sau khi nàng chết rồi hãy nói!

Trong lòng Chân Thập Nương khinh thường, “Nếu ngươi vẫn tiếp tục quỳ ở đây, để lỡ thời gian khâu lại tốt nhất, tay của Phùng đại ca ngươi không nối lại được cũng đừng trách ta.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, Chân Thập Nương xoay người đem bình thủy tinh đặt lên bàn.

Vương Dũng giật mình, đột nhiên lao vọt lên, cầm lấy bình thủy tinh rồi ra bên ngoài chạy.

Trong nháy mắt, bảy tám người đưa Phùng Thập Tam vào biến mất sạch sẽ.

“Sư phụ. . . Thật sự muốn nối lại tay của hắn?” Không chớp mắt nhìn Chân Thập Nương, Lô Tuấn ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

“Ta từng xem qua một quyển sách, quên tên sách rồi.” Vừa nhìn Hồ Bình dẫn người xử lý vết thương cho Phùng Thập Tam, Chân Thập Nương nói một cách mập mờ, “Tay chân đứt trong thời gian ba đến bốn canh giờ cũng có thể nối lại.” trong điều kiện có tủ lạnh như hiện đại thời gian giữ tứ chi bị gãy sẽ lâu hơn, nhưng đây là cổ đại, nói những điều này cũng vô dụng, Chân Thập Nương dứt khoát bỏ qua, nàng nhìn Lô tiên sinh, “. . . Giun sau khi bị cắt đứt còn có thể biến thành hai con, tin ta đi, sinh mệnh của con người thật sự rất thần kỳ, gãy tay rồi là có thể nối lại.” Lại trêu nói, “Ta vốn dĩ dự định giảng xong thuật cứu sống tim thì giảng cho cho mọi người đoạn tứ chi lại nối đó, trùng hợp, hôm nay mọi người cứ nghiêm túc học hỏi, xem như học tập thực tế đi.”

“Thật sự có thể nối lại?”

Lô Tuấn chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Điều này sao có thể?

Lại không từ bỏ ý định khuyên nhủ nói, “Đột nhiên mất đi một tay, Phùng Thập Tam chỉ là tạm thời không tiếp nhận được mới có thể mới làm ầm lên như vậy, lâu ngày sẽ hết thôi, sư phụ không nhất thiết phải như vậy.” Lại nói, “Triệu Hồng vừa tỉnh lại lúc ấy cũng chẳng phải vừa khóc vừa làm ầm lên sao, bây giờ đoạn tụ lại với thê tử, Tướng quân lại sắp xếp cho một chức quan văn, hắn chẳng phải vẫn vui mừng vì nhặt về được cái mạng, hễ gặp ngài là vừa dập đầu vừa chắp tay thi lễ cảm động đến rơi nước mắt hay sao?”

Đánh chết Lô Tuấn cũng không tin.

điều này quá hoang đường!

Y thuật là phải dựa vào số lần thực tiễn lâm sàng để chứng minh và tôi luyện, đặc biệt là loại chữa trị ngoại thương này, làm sao có thể chỉ dựa vào một đoạn ghi chép dã sử không có xuất xứ biền có thể động thủ?

Đây cũng không phải là thuật cắt chân một tháng trước, lúc đó Triệu Hồng đã không có thuốc nào cứu được, chẳng qua là y thuật cứu ngựa chết thành ngựa sống, Phùng Thập Tam chỉ bị gãy một tay, kịp thời được buộc băng cầm máu do một tráng hán giúp, nhưng hắn một khi bị liên lụy chỉ vì nối lại lung tung. . .

Lô Tuấn lắc đầu.

Ca bệnh loại này hắn với đã gặp qua, vật chết tuyệt không thể nối bừa lên người sống được!

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Một 29, 20152 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

gấu vĩ đại trong Tháng Một 29, 2015 lúc 11:01 chiều

Cuối cùng cũg có chương mới :v khi nào thi xog bạn có thể post nhìu hơn không? 

Phản hồi

nobihin trong Tháng Một 29, 2015 lúc 11:16 chiều

 ta sẽ cố gắng \^.^/

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MỘT 2015HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th12   Th2 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.


Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương Y] Chương 143: Nối lại

“Ta có thể làm được!” Chân Thập Nương không ngẩng đầu, vẫn nghiêm túc kiểm tra tình huống tổn thương của huyết quản và thần kinh nơi cổ tay bị đứt của Phùng Thập Tam.

như vậy cũng được? !

Triệu Hồng chỉ là một Binh lính,chữa trị bị chết rồi cùng lắm thì báo là hi sinh vì nhiệm vụ, thêm một chút bồi thường là được, Phùng Thập Tam là yêu đem của Trầm Chung Khánh!

Môi giật giật, muốn ngăn cản lần nữa, đối mặt với thần sắc kiên định của Chân Thập Nương, trong lòng Lô Tuấn thở dài trong thở dài.

Suy cho cùng, thân phận bây giờ của Chân Thập Nương là sư phụ của hắn, cho dù sai lầm hơn nữa, hắn cũng chỉ có thể khuyên nhủ, không thể ngỗ nghịch, vừa thở dài, trong lòng vừa âm thầm suy nghĩ tý nữa Chân Thập Nương gây ra họa hắn phải giải quyết tốt hậu quả thế nào.

“. . . Huyết quản vẫn khâu à?” Hồ Bình đã dẫn người lấy sợi tóc khâu lại, các loại dụng cụ kim bạc đều khử trùng, đang cầm kim chuẩn bị buộc ga-rô huyết quản, nghe Chân Thập Nương nói, kinh ngạc ở một chỗ lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Tuổi trẻ khí thịnh, Hồ Bình cũng không có nhiều kinh nghiệm như Lô Tuấn, sẽ nghi vấn chuyện làm trái với kinh nghiệm trước giờ, hắn đối với Chân Thập Nương lại là hoàn toàn sùng bái.

Đừng nói đứt một tay, cho dù Chân Thập Nương nói đầu bị chặt xuống rồi cũng có thể nối lại, hắn cũng sẽ tin tưởng không một chút nghi ngờ.

Vị này của hắn là tiểu sư tổ, không gì làm không được.

“Không cần!” Chân Thập Nương quả quyết lắc đầu, “Trước tạm thời băng bó một chút, chờ tìm được bàn tay về rồi xử lý.”

“Sư tổ còn muốn làm gì, cứ phân phó. . .” Hồ Bình nghe xong thì để kim phẫu thuật xuống, khom lưng nhìn động tác của Chân Thập Nương.

Gãy chi nối lại và hết hạn không giống nhau, sau khi đứt tay nối lại không chỉ phải chống nhiễm trùng, còn phải chống đông máu, chống co giật,nói ra những yêu cầu trên xong, Chân Thập Nương lại cùng Lô tiên sinh cân nhắc đơn thuốc, sai người đi nấu thuốc chuẩn bị dùng sau phẫu thuật.

“. . . Đây là thuốc gì?” Thấy Chân Thập Nương lấy ra một bao thuốc trong cái hòm thuốc cho Phùng Thập Tam dùng, Lô Tuấn hỏi, láng máng nhớ lại hôm giải phẫu cắt chân nàng cũng cho Triệu Hồng dùng một bao thuốc như vậy, nhưng lúc đó cục diện quá loạn, lại có Trầm Chung Khánh ở đằng trước, hắn không hỏi.

“Là thuốc giảm nhau thượng hạng. . .” Chân Thập Nương hời hợt nói, lòng lại sôi trào như nước sôi.

Ngại vì Trầm Chung Khánh đã biết thuốc tê này là độc quyền của Giản đại phu, nàng chết cũng không thể thừa nhận đây là thuốc tê.

Thế nhưng. tình huống của Phùng Thập Tam nguy cấp, gãy chi nối lại là việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, không dùng thuốc tê căn bản là không thể, nói là thuốc giảm đau, nhưng túi thuốc này rót ra, Phùng Thập Tam trong khi phẫu thuật sẽ luôn mê man không tin. có kinh nghiệm lần trước từ Triệu Hồng, Lô Tuấn vẫn không đoán ra đây là thuốc tê, hắn chính là tên đần.

Ánh mắt Lô Tuấn bất giác hết sức chăm chú nhìn hành động của nàng.

Chuyện này nhất định không gạt được hắn.

Làm sao bây giờ?

Chân Thập Nương suy nghĩ.

Trên chiến trường tán sát khốc liệt, thuốc tê này đối với Quân Y Viện mà nói, quá quan trọng!

Nếu sau khi nàng thuật hiểu chi dĩ lý (lấy đạo lý thuyết phục đối phương). lấy lợi ích ra mê hoặc, lại dựa vào thân phận sư phụ mà dồn ép một chút, hắn liệu có. . . Hợp tác với nàng hay không?

Hắn là viện trưởng. Mua bán dược phẩm trong quân đội đều do hắn phụ trách quản lý, Trầm Chung Khánh phê duyệt cũng chỉ nhìn số tiền.

Bán thuốc tê vào trong quân đội không thông qua Trầm Chung Khánh, đồng thời bịt miệng của Lô Tuấn, khả năng thành công của nàng cao bao nhiêu?

“Sư tổ. . .” Đang nghĩ xuất thần, Kiều Lỗi ôm một viên đá thạch cao lớn màu trắng đi vào, “đá người cần đây.”

“Tốt. . .” Chân Thập Nương lấy tay sờ sờ, “đi lấy nước ấm nghiền nhỏ ra thành bột.”

“Sư phụ cần đá để làm gì làm gì?” Lô Tuấn hỏi.

“Bột thạch cao và thủy ngưng (hydrogrel – nước được ngưng kết cứng lại) sau khi cô lại sẽ trở nên cứng rắn, có thể dùng để cố định sau khi nối xương. Phòng ngừa bệnh nhân lúc hoạt động lại bị lệch vị trí xương cốt. . .” Chân Thập Nương nghiêm túc giải thích.

Đá thạch cao của cổ đại mài thành phấn chính là hình thức ban đầu của thạch cao sau này.

“ồ. . .” Lô Tuấn cái hiểu cái không gật đầu.

Trong lòng lại âm thầm vô cùng kinh ngạc.

Hắn biết đá thạch cao là một vị thuốc, tính cay, mặn, hàn; thuộc về tim, vị (dạ dày), thận. Có thể thanh nhiệt hạ hỏa. Lợi khiếu, tiêu sưng, không biết còn có tác dụng này.

Trong thời gian một ngày. Chân Thập Nương khiến hắn kinh ngạc quá nhiều, hắn có chút không tiêu hóa nổi (không tiếp thu được hết), dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của Chân Thập Nương, vừa phân phó tiểu đồ đệ nhanh chóng ghi lại mỗi lời nói của Chân Thập Nương.

tay bị đứt rất nhanh được tìm trở về.

Rửa vết thương,nối lại huyết quản, cố định xương, khôi phục gân bắp thịt, thần kinh. . .

Dưới sự phối hộp của đám người Lô Tuấn Hồ Bình, Chân Thập Nương cũng rất bận rộn.

“lúc nối lại huyết quản, trước phải nối lại tĩnh mạch, rồi lại nối lại động mạch. . .” Vừa gạt bỏ huyết quản cuối cùng ở ngoài mạch một cách lưu loát (chuyên môn quá xâu ta chém a chém a Ọ_Ọ), Chân Thập Nương nghiêm túc giảng giải cho mọi người, “Nếu gãy chi thiếu máu nghiêm trọng, cũng có thể nối dây động mạch cung cấp máu lại trước. . .”

Gãy chi nối lại không giống với cắt bỏ, buộc ga-rô huyết quản chỉ cần không chảy máu nữa là được, không cần kỹ thuật khâu cao, gãy chi lại nối lại là phải nối lại từng dây huyết quản lại với nhau, phải bảo đảm sau khi bọn họ nối lại có thể thông suốt không chút trở lại, có thể khôi phục tuần hoàn máu, còn phải khôi phục được từng dây thần kinh và các cơ, một khi nối không tốt, bàn tay này cũng như bàn tay chết; chưa trải qua kinh nghiệm thực tiễn bất kỳ ai ai cũng không làm được, kiếp trước lúc nàng học thuật nối lại huyết quản cũng phải luyện tập ở trên thi thể cả trăm nghìn lần, mới dám làm trợ lý bên bàn mổ.

Những điều này Lô Tuấn cùng đệ tử của hắn tạm thời đều không làm được.

cát không ngừng chảy. . .

Trong phòng dần tối lại.

Lô Tuấn phân phó mang đèn cầy đến bày khắp phòng.

Mồ hôi theo trán chảy thành sông, Chân Thập Nương gắng sức nháy mắt, duy trì thị lực rõ ràng, trong miệng máy móc ra lệnh, kéo, cái kẹp, ống dẫn. . .

Ngữ khí đơn giản ngắn gọn, nàng đã không còn dư thừa sức lực giảng giải cho mọi người.

“Nước. . .”

Một ly sữa tươi lập tức đưa tới bên mép, Chân Thập Nương ừng ực uống hơn nửa cốc, “Đa tạ.”

Nàng gật đầu, ra hiệu người đưa nước tránh qua một bên, lại thấy một bóng đen to lớn che mất.

Chân Thập Nương ngẩng đầu một cái, “Tướng quân trở lại rồi?”

Trầm Chung Khánh đang bưng nửa chén sữa tươi sắc mặt ngưng trọng nhìn nàng.

Thấy nàng ngẩng đầu, lại tiếp nhận khăn vải Lô Tuấn đưa qua cẩn thận dè dặt lau mồ hôi trán cho nàng.

Chân Thập Nương muốn cười một cái, mới phát hiện cả buổi chiều làm việc căng thẳng đã khiến cả khuôn mặt của nàng đều tê rần, mặt không chút biểu tình gật đầu với Trầm Chung Khánh, “Tướng quân tránh ra trước đi, ta xong ngay đây. . .”

Cúi đầu bận bịu bù đầu.

“Được rồi. . .” Khâu xong mũi cuối cùng, Chân Thập Nương ném kim vào trong khay, ngẩng đầu lên, “Còn lại chính là khâu lại da, ngươi tới đi.” Nàng nhìn Hồ Bình.

“được!” Hồ Bình mừng rỡ tiếp nhận kim sư đệ vừa xỏ xong.

vừa hoạt động, Chân Thập Nương cảm thấy hai chân đều tê rần, nàng gắng hết sức khống chế được hành động đứng dậy tránh vị trí mổ chính, nhưng thân thể vẫn là không nhịn được lung lay, được một bàn tay to lớn đỡ lấy.

Chân Thập Nương giật mình, quay lại thấy là Trầm Chung Khánh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát cầm cái ghế bên cạnh hắn chuyển qua chỗ khác, “ta ngồi tê chân rồi.” Nàng cười trêu chọc.

Nhìn bàn tay bấu lấy y phục mình dính đầy máu, Trầm Chung Khánh nhíu chặt mày.

Ngồi xuống trên ghế, Chân Thập Nương nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía động tác của Hồ Bình, thỉnh thoảng lại mở miệng chỉ điểm vài câu.

Khâu lại da, bôi thuốc băng bó, dùng bột thạch cao làm thành lót cố định lại cổ tay, Chân Thập Nương ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ cát, chẳng trách nàng gặp Trầm Chung Khánh, đã giờ hợi bốn khắc rồi (22h).

lần phẫu thuật này, nàng lại làm tròn ba canh giờ!

“. . . Xem ra mấy ngày nay ăn tổ yến, uống sữa tươi không phí công a, ta còn có thể kiên trì hơn ba canh giờ mà chưa té xỉu.” Cảm thấy thân thể quả thật tốt hơn nhiều so với trước đây, lòng Chân Thập Nương rất tốt, lại không dám cậy mạnh, dặn dò những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật nối tay hoàn thành, không đợi mọi người dọn dẹp hiện trường liền đứng lên.

Có kinh nghiệm cắt chân lần trước, tin rằng lần này Lô Tuấn nhất định có thể làm tốt.

theo sau Trầm Chung Khánh ra khỏi đại trướng quân y, tinh thần thư giãn, Chân Thập Nương mới cảm thấy hai chân nặng trịch, cả người mệt lả không bước được bước nào, thân thể chợt lay động, nàng vội vàng bám lấy cây cột ở cửa.

Trầm Chung Khánh đi được mấy bước, nghe thấy phía sau không có tiếng, vừa quay đầu lại, Chân Thập Nương vẫn đang đứng ở cửa, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía nàng.

Chân Thập Nương môi giật giật, không nói.

bảo nàng nói với Trầm Chung Khánh mình không đi nổi nữa, xin hắn qua đây dìu nàng, nàng vẫn thật sự không mở được miệng.

Trong lòng càng nhớ nhung Thu Cúc.

Cho dù thế nào, ngày mai nhất định phải cầu xin hắn bảo Vinh Thăng đón Thu Cúc đến.

Trong lòng suy nghĩ, Chân Thập Nương gắng sức hít một hơi, định lấy hết sức lực đi tới, thế nhưng, liền một lúc hít sâu mấy cái, trên người lại một chút khí lực cũng không có, hai chân càng ngày càng mềm.

“Làm sao vậy?” Trầm Chung Khánh quay lại, đưa tay sờ trán nàng.

Chân Thập Nương ngoảnh đầu đi, “Ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát rồi đi.” Vừa nói, đưa tay bắt lấy cánh tay Trầm Chung Khánh, “Đi thôi.”

Thân thể Trầm Chung Khánh chấn động.

từ lúc bọn họ gặp lại đến nay, Chân Thập Nương chưa bao giờ đồng ý thân mật với hắn, hôm nay sao lại chủ động dựa vào?

Hơn nữa, lại dựa toàn bộ cơ thể lên người hắn.

Ý niệm này chợt lóe lên, Trầm Chung Khánh bỗng nhiên cúi người xuống, ôm ngang lấy Chân Thập Nương.

“Trời ơi!” Chân Thập Nương kinh hô một tiếng, “Ta chỉ là mệt mỏi, ngươi dìu là được.” Mắt bất an nhìn về phía lính gác hai bên đường, “có người ở đây.” Lại gắng sức vùng vẫy muốn xuống, “Trên người ta toàn là máu, vẫn chưa thay y phục đó.”

Đáng tiếc, vốn dĩ đã hết sức, nàng đem hết toàn lực cũng chỉ là cọ cọ trong lòng Trầm Chung Khánh, giống như chỉ con mèo đang nũng nịu.

Trầm Chung Khánh lại ôm nàng vào trong lòng.

Cảm thấy hai cánh tay hắn như cái kìm, Chân Thập Nương biết vùng vẫy cũng uổng phí lực, thân thể dần dần mềm xuống.

vòng ôm này thật ấm áp.

Chân Thập Nương không tự chủ lại cọ cọ vào trong, tìm một vị trí thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên bộ ngực hắn, bất tri bất giác nhắm mắt lại.

Cảm thấy thân thể chấn động, Chân Thập Nương bỗng nhiên mở mắt ra, các nàng đã về tới đại trướng của Trầm Chung Khánh.

“Ngươi nghỉ ngơi trước một lúc, ta đi múc nước.” Thấy nàng mở mắt ra, Trầm Chung Khánh nói.

Chân Thập Nương nhu thuận gật đầu, “Ân.” Nhắm mắt lại bèn ngủ luôn.

Trầm Chung Khánh rất nhanh múc nước trở về.

“. . . Nước đây, mau dậy đi.”

Thấy không ai lên tiếng đáp ứng, Trầm Chung Khánh ngẩng đầu một cái, Chân Thập Nương đã ngủ thiếp đi.

Kéo qua chăn muốn đắp lên cho nàng, nhìn thấy cả người n toàn vết máu, Trầm Chung Khánh nhíu chặt mày.

“Thập Nương” hắn cúi người khẽ gọi một tiếng bên tai nàng, “dậy rửa mặt rồi hãn ngủ.”

Chân Thập Nương vẫn không nhúc nhích.

“Thập Nương. . .”

“Thập Nương. . .”

Trầm Chung Khánh nhẹ nhàng lay động cánh tay Chân Thập Nương, “dậy đi ”

Chân Thập Nương tựa như một búp bê vải không có sinh mạng.

Trầm Chung Khánh có chút luống cuống, “Thập Nương!” Hắn dùng lực lay động, “Thập Nương, Thập Nương!” Trong lòng một trận sợ hãi không biết từ đâu tới, “Người đâu, cho gọi Lô tiên sinh!”

Share this:

TwitterFacebook

Đang tải...

Tháng Hai 9, 20154 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

xuan hoang trong Tháng Tư 3, 2015 lúc 11:57 sáng

lam em muon dung tim lun. Cu tuong chi thap nuong chet roi.

Phản hồi

nobihin trong Tháng Tư 3, 2015 lúc 8:40 chiều

 truyện còn dài sao chết đc hả nàng
2 năm nữa 

Phản hồi

xuan hoang trong Tháng Tư 3, 2015 lúc 11:58 sáng

Mong la hai nguoi hanh phuc.

Phản hồi

nobihin trong Tháng Tư 3, 2015 lúc 8:42 chiều

Đau khổ vì bệnh tật
Hp’ cx phải đợi …. rất lâu

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG HAI 2015HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728 « Th1   Th3 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.


Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 144: Mê man

“. . . Sư phụ do hao tổn âm huyết hư, hiện nay như đèn đã cạn dầu.” Chẩn xong mạch, Lô Tuấn quá sợ hãi.

Chẳng trách sư phụ mỗi ngày giảng bài, giữa thời gian đó luôn phải nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ.

Trầm Chung Khánh bỗng nhiên nhắm mắt lại.

Lúc lâu, từ từ mở, “Nàng bây giờ. . . tính mạng có nguy hiểm không?”

Nhìn khuôn mặt an tĩnh như tử thần dưới ánh nến, không hiểu sao, trong lòng Trầm Chung Khánh sinh ra sợ hãi vô biên, hắn sợ hãi nàng cứ ngủ mãi như vậy không tĩnh lại nữa, sợ hãi đôi mắt xinh đẹp kia sẽ không bao giờ mở ra nữa.

“Sư phụ tạm thời chưa có gì tính mạng chi ưu, chỉ là. . .” Nghĩ đến trước mắt cơ thể này cuối cùng cũng không sống được bao lâu nữa, Lô Tuấn thanh âm im bặt, ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Chung Khánh, “Sư phụ sao lại mắc. . .” lời chưa nói hết, đối mặt với sự hỗn loạt hiếm thấy trong mắt Trầm Chung Khánh, trong lòng Lô Tuấn khẽ giật mình.

Trong lòng tướng quân đang rối loạn!

Cái này lòng của nam nhân thiết huyết gặp chuyện gì mặt cũng không đổ sắc này cũng rối loạn, chính vì biết rồi người trước mắt này không còn sống lâu nữa sao?

Sư phụ rốt cuộc là có thân phận gì? !

Tướng quân lại đặt hắn lên giường của mình. . . Lẽ nào họ. . . Họ. . . Lô Tuấn theo bản năng nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ trên giường kia.

hai chữ “Đoạn tụ” chợt nảy ra, Lô Tuấn giật mình run lên, sắc mặt nhất thời tái mét.

“Chỉ là cái gì. . .” Lòng vốn dĩ đã loạn rồi, thấy Lô Tuấn muốn nói lại thôi, mặt tái mét, Trầm Chung Khánh bắt lại hắn, “Ngươi nói mau, nàng cuối cùng làm sao rồi!”

“Tướng quân buông tay!” Trên cánh tay một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, Lô Tuấn cảm thấy đầu khớp xương đều bị bóp nát, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, “Tướng quân mau buông tay!” khuôn mặt bị nghẹn đến tím bầm.

Phát hiện mình thất thố, Trầm Chung Khánh chán nản buông tay ra.

“Sư phụ chỉ là hư thoát (hạ đường huyết), ngủ một giấc là khỏe.” Lô Tuấn rốt cục hít thở thông thoáng, vừa xoa cánh tay, hắn cẩn thận dè dặt nhìn Trầm Chung Khánh, thân thể lui ra sau vài bước, “xem mạch tượng. Sư phụ máu huyết đã cạn kiệt, tĩnh dưỡng tốt có lẽ có thể sống lâu thêm một năm rưỡi nữa. . .” Thanh âm đột nhiên dừng lại, “Sư phụ sao lại mắc bệnh âm hư?” Lại gắng sức lắc đầu, “Loại bệnh này chỉ có nữ nhân mới bị a ”

đây là vấn đề y học mới khiến người nhức đầu bội phần, đáy mắt hắn một mảng mờ mịt.

Đã sớm biết Chân Thập Nương sống không được lâu, lời của Lô Tuấn ngược lại cũng không khiến Trầm Chung Khánh chấn động nhiều. Nghe thấy chỉ là mệt lả, hắn bừng tỉnh thở phào nhẹ nhõm, thấy Lô Tuấn vẫn ở đấy lắc đầu tự nói, Trầm Chung Khánh cau mày ngắt lời hắn, “. . . Lô tiên sinh có biện pháp có thể trị hết cho nàng?”

*Thực ra “nàng” và “hắn” trong tiếng trung đồng âm nên Trầm Chung Khánh vẫn gọi Thập Nương là “nàng” mà Lô Tuấn cũng không nhận ra 

Giống như bị ong vò vẽ chích một cái. Lô Tuấn gắng sức lắc đầu.

Thấy Trầm Chung Khánh mặt trầm xuống, vội vàng lại giải thích, “Tướng quân cũng biết. Thuộc hạ am hiểu nhất ngoại thương, đối với loại bệnh này quả thực không thuộc chuyên ngành.” Lại nói, “. . . Thủ hạ đi nấu bát thuốc?”

Thấy Trầm Chung Khánh nhìn Chân Thập Nương không nói, Lô Tuấn lặng lẽ lui ra ngoài.

“. . . những gì ta nợ ngươi vẫn chưa trả hết, ngươi tuyệt đối không được chết!” Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt xinh đẹp, Trầm Chung Khánh ngữ khí trầm thấp mà bá đạo, “Thập Nương, ta đã quyết nhất định phải dùng tất cả nhưng gì ta có để kéo dài tính mạng cho ngươi. Ngươi nếu dám chết ngay bây giờ, ta xuống địa phủ cũng không tha cho ngươi! !”

Trước đại trướng của Trầm Chung Khánh, người đông tấp nập.

Đều là tướng sĩ vừa mới kết thúc diễn tập trở về. Vây quanh Phùng Thập Tam một cánh tay đang treo trước ngực, quỳ thẳng tắp trên mặt đất.

“. . . Ta lấy đầu mình ra đảm bảo với ngươi, Chân đại phu thật sự không có việc gì.” Lô Tuấn lo lắng đầu đầy mồ hôi.”Ngươi vừa mới tỉnh, vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, ngàn vạn lần không thể hành hạ như thế, cẩn thận mất mạng mất mạng!” vừa duỗi tay ra sờ thử trán Phùng Thập Tam, trong lòng âm thầm cầu khẩn, “Ngàn vạn lần đừng phát sốt, ngàn vạn lần đừng phát sốt, sư phụ vẫn luôn mê man không tỉnh, một khi phát sốt thì vô phương cứu chữa rồi!”

Phùng Thập Tam hất đầu tránh tay của Lô Tuấn, “cũng một ngày một đêm rồi, hắn vì sao còn không tỉnh?” Hắn bướng bỉnh nhìn Lô Tuấn, “. . . Nếu không phải bàn tay này của ta, Chân đại phu tuyệt đối sẽ không mệt thành như vậy!”

Hắn nhất định phải quỳ chờ hắn tỉnh lại thỉnh tội mới có thể an tâm.

“Con mẹ nó ngươi quỳ như vậy thì sư tổ có thể tỉnh lại!” Trương Bưu gấp đến đỏ mắt, “Không phải là ngươi náo đến thừa sống thiếu chết, sư tổ sao có thể mệt thành như vậy?” Một cước đá về phía ngực Phùng Thập Tam, “Ngươi cho là như vậy thì không có lỗi với hắn!”

“Sư đệ bình tĩnh chút!” Hồ Bình ôm chặt lấy Trương Bưu, quay đầu hét lớn với Phùng Thập Tam, “Con mẹ nó ngươi còn không mau cút đi!”

Phùng Thập Tam vẫn không nhúc nhích.

Thấy mấy đệ tử của Lô Tuấn đều nổi cáu, các tướng sĩ nghị luận sôi nổi.

Thế nhưng Phùng Thập Tam là ái tướng của Trầm Chung Khánh, lại thân mang trọng thương, không thể đánh cũng chả thể chửi, đừng nói những quân y này, ngay cả mấy vị tham tướng cũng bất lực với hắn.

“Đi mời Tướng quân đi ra đây đi. . .” Lô Tuấn cầu xin nhìn về phía mọi người.

Các đệ tử đều gấp đến đỏ mắt, vết thương của Phùng Thập Tam lại đang trong giai đoạn nguy hiểm, hắn một khắc cũng không dám rời đi.

“Tướng quân đã một ngày không thăng trướng (đến trướng nghị sự hoặc chỉ huy công bố mệnh lệnh) rồi. . .” Trong đám người có người hô to.

Thực chiến kết thúc, tướng sĩ đều đã trở lại, đều đang chờ Trầm Chung Khánh tuyên bố kết quả sát hạch, quyết định ai được lưu lại, chuyện lớn như vậy mà hắn đều bỏ qua, sao có thể lao tâm khổ trí vì chuyện nhỏ này?

Tướng sĩ chết trận sa trường, nàng lại không dính một chút khói bụi chiến trường nào.

Từ trong miệng Lô Tuấn biết được Chân Thập Nương người mang kỳ thuật thân thể lại yếu đuối đến căn bản không có thể hành nghề y nữa.

sinh mệnh của nàng ngắn ngủi như hoa quỳnh nở trong đêm trấn động lòng của toàn quân.

Không ai cảm thấy Trầm Chung Khánh vì nàng xao nhãng tuyển chọn tinh binh là hành vi bừa bãi, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước trướng soái, cảm thấy kính nể.

“Ta đi xem.” Vốn dĩ không dám quấy rầy Trầm Chung Khánh, thấy ánh mắt chờ đợi của Lô Tuấn nhìn qua, trong đám người tham lĩnh Ngụy Vũ dẫn đầu đứng ra.

Ngoài cửa phòng ngủ của Trầm Chung Khánh gặp Vinh Thăng.

“. . . Chân đại phu vẫn chưa tỉnh?” Ngụy Vũ thấp giọng.

Vinh Thăng chán nản lắc đầu.

“Phùng Giáo úy ở bên ngoài quỳ không chịu đi. . .” Ngụy Vũ mặt lo lắng, chần chờ phút chốc, lại thấp giọng nói, “ngày Lục công chúa hòa thân sắp tới, tất cả mọi người chờ kết quả tuyển chọn.”

Đi sứ Kỳ Quốc chấp hành nhiệm vụ bí mật, sau khi tuyển chọn còn phải bí mật huấn luyện, đặt ra phương án.

bọn họ, thật sự không còn thời gian nữa rồi.

“. . . Ta đi gọi Tướng quân.” Vinh Thăng dứt khoát nói.

Gõ cửa hồi lâu không ai lên tiếng trả lời, Vinh Thăng liền đẩy cửa đi vào, “Tướng quân. . .”

Trầm Chung Khánh đang dìu Chân Thập Nương dựa vào trong ngực mình, dùng cái thìa cạy miệng bón cháo tổ yến cho nàng.

Không nhanh không chậm bón cháo vào miệng nàng, lại cầm khăn cẩn thận từng li từng tí lau vết cháo tràn ra từ khóe miệng Chân Thập Nương, lúc này mới Trầm Chung Khánh ngẩng đầu, “Chuyện gì?”

“. . . Chúng tướng đều đến đông đủ rồi, chờ Tướng quân thăng trướng.” Vinh Thăng lén lút dò xét thần sắc của Trầm Chung Khánh.

chưa đến thời gian một ngày, quai hàm Trầm Chung Khánh mơ hồ nổi lên chỏm râu lốm đốm, người dường như đã gầy đi một vòng.

“Để Ngụy Vũ chủ trì đi, sau khi lên xong danh sách thì mang vào đây.” Vừa nói, Trầm Chung Khánh lại múc một muỗng cháo đưa tới bên mi Chân Thập Nương.

Vinh Thăng do dự một chút.”Phùng Giáo úy quỳ ở ngoài cửa không chịu đứng lên.”

quai hàm Trầm Chung Khánh khẽ co quắp, “muốn quỳ, thì cứ để hắn quỳ!”

“Lô tiên sinh nói vết thương của hắn vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, một khi nhiễm trùng bất cứ lúc nào cùng có thể chết người ”

Sắc mặt Trầm Chung Khánh một trận xanh đen, khom lưng đặt Chân Thập Nương xuống, ánh mắt rơi vào nửa bát cháo còn lại . Lại dừng lại.

cho đến khi ăn xong ngụm cuối cùng, dùng khăn lau sạch khóe miệng Chân Thập Nương, nhẹ nhàng mà đắp chăn cho nàng, Trầm Chung Khánh lúc này mới đứng dậy.

“ra rồi, ra rồi. . .”

“Tướng quân ra rồi ”

theo tiếng hô, tiếng huyên náo bên ngoài doanh trướng nhất thời biến mất.

“Tướng quân. . .”

“Tướng quân. . .”

Chúng tướng sĩ đều bái kiến Trầm Chung Khánh, không hẹn mà cùng nhường ra một con đường.

Trầm Chung Khánh từng bước từng bước đi về phía Phùng Thập Tam.

“Tướng quân. . .” Phùng Thập Tam đầy tia máu.

“Nàng dùng cả tính mạng để cứu ngươi, chính là cho ngươi chà đạp như vậy!” đứng trước người Phùng Thập Tam, Trầm Chung Khánh yên lặng nhìn hắn, thanh âm trầm thấp mà thong thả.

Phùng Thập Tam ngậm chặt miệng không lên tiếng.

“Mạng của ngươi bây giờ là nàng cho, ngươi không có tư cách ở đây giày vò!” Ba ba, Trầm Chung Khánh giơ tay lên tát cho hắn hai phát.”Cút về dưỡng bệnh cho ta!”

rất nhanh hai thị vệ tiến lên kéo hắn xuống.

bảo mọi người tản ra, Trầm Chung Khánh gọi Lô Tuấn vào trong trướng bắt mạch cho Chân Thập Nương.

“Thế nào?” Chẩn xong mạch, Trầm Chung Khánh dẫn Lô Tuấn tới thư phòng.

“Sư. . . Sư phụ mạch tượng ổn định hơn so với hôm qua rồi.” Trải qua một ngày một đêm tự kiểm điểm. Lô Tuấn rốt cục đoán được Chân Thập Nương là một nữ tử, chắc là thê thiếp của Trầm Chung Khánh, âm thầm cảm thấy xấu hổ vì ban thân lại hồ đi đi bái một nữ tử làm thầy.

nếu không phải là sự nhân ái trong y thuật của Chân Thập Nương còn ở trước mặt. Đánh chết hắn cũng không gọi nàng là sư phụ nữa, cho dù như vậy, ở trước mặt Trầm Chung Khánh kêu lên hai chữ sư phụ, hắn vẫn giác lúng túng không yên.

“. . . Vậy tại sao vẫn chưa tỉnh?” Trầm Chung Khánh ngữ khí phiền não bất an.

“chắc sắp tỉnh rồi.” Lô Tuấn an ủi, “Tướng quân đừng có gấp, thuộc hạ trước đây gặp qua loại bệnh huyết hư này, mê man suốt nam ngày đó.”

Vốn định bảo người đi thượng kinh thỉnh thái y, thấy Lô Tuấn nói một cách tự tin, Trầm Chung Khánh liền bỏ đi ý niệm trong đầu, khoát khoát tay, “Ngươi đi đi.” Ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Lô Tuấn muốn nói lại thôi, trong lòng hồi hộp, “Làm sao vậy?”

Không phải là bệnh của Chân Thập Nương lại có chuyển biến khác đi?

bị Chân Thập Nương dọa sợ, hai ngày nay, hắn gần như thần hồn nát thần tính.

“Thuộc hạ. . . Thuộc hạ. . .” Lô Tuấn ấp úng không biết nói như thế nào.

“Nói!” Trầm Chung Khánh bỗng nhiên quát to một tiếng.

Lô Tuấn khẽ run, “. . . Thuộc hạ phát hiện, Sư. . . phụ có khả năng có Ma Phi Tán.”

Trầm Chung Khánh đứng bật dậy, “Ngươi nói cái gì?”

“Trong tay sư phụ có khả năng có Ma Phi Tán!”

Lời nói ra khỏi miệng, giọng của Lô Tuấn cũng trôi chảy, “lúc lần đầu tiên cắt chân của Triệu Hồng luôn mê man. . .” lại nói ra chuyện trong lần phẫu thuật thứ hai này Chân Thập Nương cũng dùng một bao được gọi là thuốc giảm đau, “Thuộc hạ nghe qua, hồi đó lúc Giản đại phu cắt bướu thịt cho Tiêu lão phu nhân, trước đó cho dùng một gói thuốc bột, toàn bộ quá trình phẫu thuật Tiêu lão phu nhân đều luôn mê man, giống hệt hai lần này, thuộc hạ đoán chắc là cùng một loại thuốc. . .” Hắn kích động nhìn Trầm Chung Khánh, “Chân đại phu có cái này, thuộc hạ nghi ngờ nàng và Giản đại phu mà Tướng quân đi mòn gót giày không thấy có quan hệ sâu xa. . .”

Chân Thập Nương là nữ nhân được Trầm Chung Khánh nâng niu trong lòng, mà Giản đại phu là một du y dân gian, thân phận địa vị quá cách biệt, Lô Tuấn căn bản cũng không nghĩ đến hai người chính là một.

Không phải là nguồn gốc quá sâu, nàng chính là Giản đại phu kia!

Trầm Chung Khánh theo bản năng giơ bàn tay lên, không đến hai tháng, vết sẹo trên bàn tay hắn mơ hồ đã biến mất, thuốc của nàng, tuyệt đối không phải thuốc ngoại thương bình thường.

thuốc thần bí, gãy chi lại nối, cải tử hoàn sinh, người mang y thuật cao siêu như vậy, nàng không phải Giản đại phu thì là ai?

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Hai 10, 20156 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

gấu vĩ đại trong Tháng Hai 13, 2015 lúc 7:40 chiều

Chờ lâu ơi là lâu :((((( nhưng mà cùg lúc 2chương thế này thật là đã wá đi :)))))

Phản hồi

nobihin trong Tháng Hai 13, 2015 lúc 10:41 chiều

Phản hồi

yume2694 trong Tháng Hai 16, 2015 lúc 9:41 chiều

thanks nàng  cuối cùng anh Trầm đã phát hiện.. hóng chương mới của nàng a :v

Phản hồi

nobihin trong Tháng Ba 2, 2015 lúc 10:45 chiều

Ta chỉ hóng ngày ảnh biết mình có 2 bảo bối đáng yêu thôi 

Phản hồi

gấu vĩ đại trong Tháng Hai 23, 2015 lúc 11:01 chiều

Nàng ơi lâu r s chưa có chương ms z? :((((
P.s: năm mới zui zẻ nhé 

Phản hồi

nobihin trong Tháng Ba 2, 2015 lúc 10:45 chiều

Năm mới nhiều vc quá nàng ạ 

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG HAI 2015HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728 « Th1   Th3 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.


Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 145: Tỉnh lại

Chân Thập Nương chính là Giản đại phu.

Hồi đó lúc khâu lại vết thương trên tay cho hắn, hắn đã nghi ngờ rồi, không phải là Tiêu Dục cùng phu thê Lý Tề đều thề khẳng định Giản đại phu là nam nhân, lần trước hắn đã xác nhận rồi.

Bây giờ hắn mới nghĩ lại, Tiêu Dục nói Giản đại phu là nam nhân cùng Chân Thập Nương chính là Giản đại phu không mâu thuẫn chút nào.

Nàng có thể nam trang hành y ở doanh trại, cũng có thể nam trang hành y trong dân gian!

Những năm gần đây, chính thê của hắn lại không để ý nam nữ đại phòng (nam nữ thụ thụ bất thân), luôn hành nghề cửu lưu trong dân gian. . . một trận nóng nảy trong nháy mắt tràn đầy lồng ngực, Trầm Chung Khánh đứng bật dậy.

“Tướng quân. . . Tướng quân. . .” Không biết Trầm Chung Khánh vì sao đột nhiên thì biến sắc mặt, Lô Tuấn nhấc chân đi theo.

Ầm một tiếng đẩy cửa phòng ngủ.

Trong phòng yên tĩnh, Chân Thập Nương hai mắt nhắm chặt thần sắc điềm tĩnh nằm ở trên giường.

cơn tức giận trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, Trầm Chung Khánh cụt hứng đứng lại, nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mỹ trước mắt.

Vì nối tay cho ái tướng của hắn, nàng mới bị mệt thành như vậy, tuy rằng thân là nữ tử không nên hành y vấn dược, nhưng nàng một lòng từ bi tế thế cứu người, thì có gì sai?

Chân Thập Nương như vậy, bảo hắn sao có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề.

Thật lâu thật lâu

Trầm Chung Khánh quay người lại, từng bước từng bước rời khỏi phòng ngủ, đưa tay từ từ đóng cửa lại.

trong động tác từ tốn, mang theo mang theo nặng nề như vượt Thái Sơn.

“Tướng quân. . .” Thấy Trầm Chung Khánh không nói một lời ngồi trở lại sau án thư, cau mày vuốt ve chiếc nhẫn phỉ túy trên ngón tay cái, Lô Tuấn không biết nên tiến lên hay lui ra.

“Nàng biết Giản đại phu. . .” Trầm Chung Khánh thở ra một hơi.

“Sư phụ quả nhiên biết Giản đại phu!” Lô Tuấn một trận kinh hỉ.

“bênh của nàng vẫn luôn là Giản đại phu khám cho.”

“Như vậy Ma Phi Tán. . .”

“Ta không tiện ra mặt. . .” Trầm Chung Khánh lắc đầu, dường như ra một quyết định rất lớn, “Chờ nàng tỉnh rồi ngươi và nàng nói chuyện đi, nếu thật sự có phương thuốc, thì. . . Mua lại, giá tiền. . .” Thanh âm dừng một chút, “. . . tùy nàng ra.”

Chủ động để Giản đại phu biến mất, nàng chính là biết truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hắn mới hạ quyết tâm giấu diểm chuyện này đi?

Nữ nhân hành y trên đời trong mắt người khác suy cho cùng vẫn là đồi phong bại tục, đặc biệt thân phận của nàng còn là chính thê của hắn. Một khi bị người rắp tâm lợi dụng, hậu quả không thể lường được. Dân gian không phải là đại doanh Phong Cốc hắn có thể ra lệnh cấm được, nếu thân phân nữ tử của Chân Thập Nương bị tiết lộ, hắn cũng không thể hạ một mệnh lệnh là có thể che dấu.

Việc này quá quan trọng, nói cho nhau biết không bằng dấu trong lòng.

Họ cứ trong lòng tự hiểu để Giản đại phu từ nay biến mất trên đời này cũng tốt.

“Thật tốt quá!” Lô Tuấn kích động xoa xoa tay, “Thuộc hạ cũng có ý này. Thật sự có thể tìm được Ma Phi Tán là có thể giải quyết vấn đề lớn cho tướng quân!”

Trầm Chung Khánh vô lực khoát khoát tay, “Ngươi đi xuống đi.”

Lô Tuấn thần sắc cứng đờ, mới phát hiện Trầm Chung Khánh biểu tình nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút nào của vẻ kích động, vội vàng thu lại nét cười. Lên tiếng trả lời lui ra.

. . .

Ta lại ngủ mê man rồi!

Chân Thập Nương chán nản ngồi xếp bằng trên giường, nhìn ánh tịch dương như nhuộm máu ngoài cửa sổ ngơ ngác sợ run.

mấy ngày nay luôn dùng dược thiện (thức ăn bổ tác dụng như thuốc), sữa tươi, tổ yến bồi bổ, ngay cả Hỉ Thước Thu Cúc đều nói trên mặt nàng bắt đầu có sắc hồng rồi. Còn tưởng rằng chống nổi ca phẫu thuật lớn ba canh giờ, thân thể nàng khỏe hơn so với trước đây rồi chứ, lại hóa ra vẫn là hỏng thành một đống rồi

“Xem ra bệnh của ta có bao nhiêu bạc cũng không chữa được. . .” Trầm Chung Khánh là người trượng nghĩa lại không thiếu bạc, ra tay luôn hào phóng, nếu có thể trị hết bệnh của nàng, nàng tin bao nhiêu bạc hắn đều đồng ý bỏ ra, cũng bởi vậy, mấy ngày này tâm tình nàng rất tốt.

Lại hóa ra. Vui vẻ vô ích a.

Gắng sức lắc đầu,bỏ đi sự âm u trong lòng, Chân Thập Nương cúi đầu. Mới phát hiện mình trên người lại mặc một bộ khâm y của nam nhân, giật thót một cái, “. . . Quần áo của ta đâu?” Bởi vì quá gầy lại sợ lạnh. Trước nay, nàng đều là bên trong mặc áo bông, bên ngoài bộ ngoại sam to rộng của nam, hôm nay sao đổi thành nam nhân rồi, ánh mắt quét qua khắp nơi, nhìn thấy trên giường đặt hai cái gối cạnh nhau, ngơ ngẩn rồi lúc lâu, mắt Chân Thập Nương bỗng nhiên sáng lên.

Thu Cúc tới rồi!

Đang muốn gọi người, một hồi tiếng bước chân rất nhỏ vọng tới, Trầm Chung Khánh đẩy cửa vào.

Nhìn thấy Chân Thập Nương ngồi xếp bằng trên giường, hắn hơi giật mình phút chốc, ánh mắt sau đó lại sáng ngời, “. . . Ngươi tỉnh rồi?” Bước nhanh tới trước giường, “Cảm thấy thế nào?” Đưa tay vội sờ trán Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương theo bản năng né qua một bên, nắm lấy chăn đắp lên trên người.

Tay ngừng ở giữa không trung, nụ cười của Trầm Chung Khánh cứng ngắc.

“. . . chắc là ngày hôm qua mệt mỏi, ta lại ngủ cả ngày.” Lấy lại tinh thần, Chân Thập Nương cũng phát hiện mình tránh quá bất ngờ, lúng túng tìm đề tài, “. . . Tướng quân hôm nay tại sao trở về sớm vậy?”

Không phải là cả ngày, ngươi là ngủ tròn hai ngày hai đêm!

Bị xa cách của Chân Thập Nương làm tổn thương, Trầm Chung Khánh vốn dĩ lòng có chút nóng nảy, nghe xong lời này, trong lòng lại một trận khổ sở, hắn thu tay về, giống như tùy ý ngồi xuống bên giường, “. . . Có đói bụng hay không?” Thanh âm vô cùng thân thiết nhu hòa, hoàn toàn nhìn không ra lúng túng vừa mới bị cự tuyệt.

“Nga, cái kia. . .” Cảm thấy khí tức nam tính đập vào mặt, lòng Chân Thập Nương đập bang bang, cũng không dám hướng tùy tiện tránh ra như trước, miễn cưỡng duy trì sắc mặt bình tĩnh, “Tướng quân bảo Thu Cúc vào đi.” “. . . Vinh Thăng đã đi đón rồi, sẽ đến muộn một chút.” Vừa nói, Trầm Chung Khánh đưa tay cầm lấy chồng quần áo ở trên ghế.

Thu Cúc còn chưa tới!

Chân Thập Nương có chút lơ mơ.

Trên giường nàng có hai cái gối, lại không phải là Thu Cúc tới.

Như vậy, y phục của nàng là ai thay?

Nhớ lại lúc từ Quân Y Viện đi ra, trên người nàng dính toàn là mồ hôi, bây giờ lại khô mát thoải mái. . . Cúi đầu nhìn nhìn bộ khâm y to rộng của nam nhân bên trong trống rỗng, lỗ tai Chân Thập Nương kêu ông ông. . .

Đây. . . đây là tình trạng gì?

“Thập Nương, chúng ta là phu thê.” Cảm giác được không khí chính là cứng ngắc, trong lòng Trầm Chung Khánh nói không ra được tư vị gì.

“. . . Tướng quân đi ra ngoài trước đi.” Thanh âm bình thản mang theo sự xa cách.

Tay cầm quần áo của Trầm Chung Khánh cứng ngắc, sắc mặt đỏ bừng.

Lúc lâu, hắn đứng dậy, “. . . Ngươi thay xong y phục gọi ta.”

Ngồi không nhúc nhích, mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Chân Thập Nương mới giật mình,kéo chăn che lại thân mình.

Trời ơi, nàng lại bị tên. . tên nam nhân tự cao tự đại này nhìn hết rồi.

Không biết hắn có nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng hay không?

Không nhúc nhích co rúc ở trong chăn, thân thể Chân Thập Nương nóng hầm hập, đỏ như tôm luộc, hận không thể tìm miếng đậu hũ đập đầu cho chết đi.

Thay xong y phục rửa mặt rồi đi ra, Trầm Chung Khánh đang chờ ở ngoài cửa.

“. . . Đói rồi chứ.” Thanh âm hắn trầm thấp nhu hòa, hoàn toàn nhìn không ra sự không vui vì vừa mới bị đuổi ra ngoài.

Sắc mặt Chân Thập Nương hơi nóng, “Không có gì, coi như mặc bikini đi bờ biển dạo chơi.” Trong lòng nói thầm, nàng ép buộc mình quên đi chuyện lúc trước, duy trì trầm tĩnh, “Ân, hơi đói rồi.”

Trầm Chung Khánh quay đầu gọi người chuẩn bị cơm nước.

Vì chưa đến thời gian bữa tối, phòng bếp chỉ chuẩn bị một phần cho riêng Chân Thập Nương.

“. . . Đây là cái gì?” Chân Thập Nương nhìn một bát canh đen ngòm trước mắt sợ run.

“Là tiết canh nấu mộc nhĩ.” Trầm Chung Khánh giới thiệu, “Là phương thuốc cổ truyền trong nhà phó tham tướng, hắn nói mộc nhĩ có thể bổ khí dưỡng huyết, tốt dạ bổ tỳ, máu lợn cũng có thể bổ huyết, tiết canh mộc nhĩ này phù hợp nhất cho người cần bổ huyết, ngươi sau này mỗi ngày phải uống một chén.” Giọng ôn hòa khiển người nghe không được nghi ngờ.

Nhìn bát canh thang đen ngòm trước mắt, Chân Thập Nương cả người nổi da gà.

Cũng biết canh này quả thực có thể bổ máu, nhưng thực sự. . . Thực sự. . . Quá. . . rồi, “. . . Ta ăn cháo trước.” Ánh mắt nhìn thấy Trầm Chung Khánh nhìn mình chằm chằm, Chân Thập Nương đưa tay bưng bát cháo tổ yến lên.

Bát canh này ngược lại nhắc nhở nàng, nàng trở về có thể tìm chút phương thuốc cổ truyền dân gian tìm cách khác, xem xem có thể chữa khỏi bệnh của nàng hay không, chỉ là, những cũng phải chờ đích thân mình về nhà tìm, bát canh này hôm nay vẫn là miễn đi.

Máu lợn là đồ thừa sau khi giết lợn, Đại Chu rất ít người ăn, bình thường đầu bếp đều không biết làm, đây là Trầm Chung Khánh ép buộc phòng bếp lấy máu của đầu heo thí nghiệm vài lần mới làm ra một bát như thế này, nhưng trong mắt chuyên gia mỹ thực như Chân Thập Nương, không khác gì rác.

Thấy nàng không ăn, Trầm Chung Khánh cầm thìa múc một thìa nếm thử, ngon hơn nhiều so với uống thuốc, bèn múc một thìa đưa tới bên miệng nàng, “. . . Ngươi đừng nhìn màu sắc này không đẹp mắt, đối với thân thể ngươi rất tốt.” Ngữ khí ôn hòa, hành động lại cực kỳ bá đạo.

Chân Thập Nương bị dọa vội vội vàng vàng xua tay, “Không cần, không cần. . .” Thấy Trầm Chung Khánh vẫn bưng thìa không động, Chân Thập Nương cuối cùng há miệng nuốt vào mới mới xong.

Thấy Trầm Chung Khánh lại đem thìa đưa về phía trong bát, Chân Thập Nương vội vàng một tay lấy bát bưng đến trước mặt, “để ta.”

Gia hỏa này quá bá đạo, hôm nay nàng nếu không ăn bát canh này, chắc hắn thật sự sẽ từng muỗng từng muỗng ép vào trong bụng nàng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Thập Nương co rút, từng muỗng từng muỗng uống canh, khóe miệng Trầm Chung Khánh cong lên, mơ hồ lộ ra ý cười. Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh, muốn trị bệnh nàng không thể quá tùy ý, sau này cho dù có bao nhiêu thuốc khó uống hắn cũng sẽ ép nàng uống!

tiết nấu quá đặc thực sự khó có thể nuốt xuống, uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt Chân Thập Nương lén lút nhìn Trầm Chung Khánh, suy nghĩ làm sao có thể không cẩn thận làm đổ canh, thanh âm lo lắng của Thu Cúc truyền đến, “. . . Công tử!”

Chân Thập Nương bừng tỉnh thở phào nhẹ nhõm.

Thu Cúc bị cải trang thành một bé trai đáng yêu, vừa vào cửa thì nhào tới bên cạnh Chân Thập Nương, “Phu. . . Công tử lại mệt bất tỉnh rồi.” Đôi mắt đẹp trong nháy mắt tràn đầy lệ quang, long lanh nhìn Chân Thập Nương, ủy khuất vạn phần.

Nói gì vậy?

Thật giống như nàng trước đây thường xuyên mệt bất tỉnh vậy.

Trong lòng Chân Thập Nương thở dài một tiếng, trong miệng thờ ơ nói, “cũng nói với ngươi rồi, ngủ là nghỉ ngơi tốt nhất, cơ thể ta thiếu máu, lo lắng mệt mỏi ngủ một giấc như thế là hồi phục, đây là cơ thể con người khi mệt mỏi quá độ tự phát chức năng tự bảo vệ bản thân.” Ánh mắt lặng lẽ liếc Trầm Chung Khánh đang ngồi ngay ngắn, thần sắc Chân Thập Nương không thay đổi phát huy thần kỹ nói dối của nàng.

Thế nhưng, cũng không thể lúc nào cũng ngủ như vậy a!

Lúc này mới hơn nửa năm thới gian, cũng đã mê man qua tam bốn lần rồi, hơn nữa, sau này, chỉ cần hơi chút mệt mỏi, lại phải tu dưỡng chừng mấy ngày mới có thể trở lại bình thường, đối với điều này, trong lòng Thu Cúc càng ngày càng bất an, nàng vẫn chưa quên, đã có vài vị đại phu nói phu nhân nhà nàng không qua được năm sau nữa rồi.

Nàng giương mắt nhìn Chân Thập Nương, mở miệng muốn phản bác.

Chân Thập Nương vội vàng kéo tay nàng, “Ngươi xem, ta bây giờ tinh thần tốt lên bao nhiêu.” Lặng lẽ nhéo nhéo tay nhỏ bé của nàng.

Đối diện tên sát tinh quá bá đạo này, một khi biết những điều này, chắc sẽ không để nàng đến quan doanh hành y nữa.

*p/s: từ chương sau trở đi “Thuốc đông y” ta sẽ sửa thành “thuốc”. vì truyện cổ đại nên cũng chỉ có một loại thuốc đông y mà thôi. Nếu mọi người ý kiến thì để lại cmt nhé 

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Ba 2, 20151 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

cuaconbuongbinh2911 trong Tháng Ba 3, 2015 lúc 12:00 sáng

quyết định theo ý nàng đi…hihi

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG BA 2015HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th2   Th4 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro