Chương 6: Tìm đánh, lúc này mới gọi là khi dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên tỉnh lại người phải gả, thật sự khiến người rất khó chịu. Hiện tại biết được người mình phải gả, lại chính là thúc thúc của vị hôn phu lúc trước, còn nằm tê liệt ở trên giường. Lâm Sơ Cửu rất muốn hai mắt nhắm lại rồi mở ra một cái, đã trở về đối mặt với nhân viên tình báo quốc gia M......

Vòng kết nối quá lộn xộn, không phải sao?

Cố tình, Lâm Uyển Đình ngụy bạch liên kia, còn nghiện diễn kịch với nàng.

Nhưng vào lúc này, Lâm Uyển Đình nói nửa ngày cũng không thấy Lâm Sơ Cửu có phản ứng gì, đầu gối đang quỳ lại đau, dứt khoát trực tiếp đứng lên, đi đến bên người Lâm Sơ Cửu, lôi kéo quần áo Lâm Sơ Cửu, nhút nhát sợ sệt nói: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ, tỷ ngàn vạn lần nên nghĩ thông suốt."

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong ánh mắt của Lâm Uyển Đình lại phát ra ánh sáng ác độc, tiết lộ tiếng lòng của nàng ta: Lâm Sơ Cửu, ngươi tốt nhất vĩnh viễn đừng nghĩ thông suốt, cứ tiếp tục muốn chết muốn sống, để cho mọi người đều biết, còn chưa vào cửa đã chọc cho Tiêu Vương gia bất mãn......

Lâm Sơ Cửu đã chịu đựng đủ nữ nhân này, nhìn nàng ta làm bộ lôi kéo tay áo mình thì cảm thấy ghê tởm, nàng chán ghét rút tay áo về, tức giận nói: "Đừng chạm vào ta!"

Nếu có thể, nàng rất muốn hét lớn một tiếng "biến", nhưng lý trí nhắc nhở nàng lúc này vẫn nên kiềm chế lại.

Nhưng...... nàng vẫn không kiên nhẫn, muốn kéo tay áo của mình lại, cần sức lực lớn bao nhiêu?

Cố tình, Lâm Uyển Đình bỗng xoay tròn 180 độ, hoa hoa lệ lệ té lăn trên đất không nói, còn không quên dùng giọng nói tràn ngập đau đớn kêu thảm một tiếng: "Ai nha, đau quá."

"Uyển Đình......" Mắt thấy Lâm Uyển Đình bị hất "nặng" như thế, Thái Tử điện hạ vội vàng tiến lên, đỡ Lâm Uyển Đình dậy, sau đó quan tâm kiểm tra trên người Lâm Uyển Đình, xem có bị thương hay không: "Uyển Đình, bị ngã có đau không? Có bị thương chỗ nào hay không?"

Lâm Uyển Đình rúc vào trong lòng ngực Thái tử, ôn nhu lắc đầu, trong mắt nước mắt bắt đầu rơi: "Điện hạ... ta... ta không sao, ta không đau......" Mặc dù nàng ta nói như vậy, nhưng trên mặt lại là biểu tình miễn cưỡng. Thái tử nhìn vào trong mắt, toàn là nàng ta đang cố nhịn đau.

Nhất thời, Thái tử nổi giận, hắn quay đầu thét Lâm Sơ Cửu: "Lâm Sơ Cửu, ngươi thật to gan, làm trò trước mặt bổn cung, dám khi dễ Uyển Đình, ngươi chán sống rồi sao?"

Thái tử mang vẻ mặt hung dữ, nhìn qua rất dọa người, nếu như lúc trước Lâm Sơ Cửu không biết rõ sự tình, cùng lắm giả làm người câm không để ý tới, nhưng hiện tại nàng đã biết mình bị thiết kế, phải gả cho một người bệnh nằm tê liệt trên giường, mà ngụy bạch hoa muội muội vẫn còn diễn kịch không để nàng yên, trong lòng nàng cũng có một chút tức giận!

"Thái Tử điện hạ, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khi dễ nàng? Rõ ràng là chính nàng xoay vòng tự ngã, có liên quan gì đến ta?"

Mẹ kiếp, Thái tử thật là ghê gớm, đúng không? Ngươi nha, còn chưa phải là hoàng đế đâu, chờ đến khi làm hoàng đế rồi hãy kiêu ngạo đi.

"Ngươi? Cưỡng từ đoạt lý*!" Thái tử mắt thấy Lâm Sơ Cửu có vẻ mặt bất kính, tức giận đỏ mặt, chỉ vào mũi Lâm Sơ Cửu, một bộ dáng muốn làm thịt người.

*Cưỡng từ đoạt lý: không có lý nói thành có lý.

Nhưng Lâm Sơ Cửu đang tức giận nên căn bản không để hắn vào trong mắt.

Không phải nói ba ngày sau nàng phải gả hay sao? Nàng tin tưởng, trước khi nàng chưa gả ra ngoài, tuyệt đối không có người nào dám động vào nàng.

Nàng muốn chết, có ai sẵn sàng để nữ nhi nhà mình, gả cho một nam nhân tê liệt trên giường hay không? Cho dù người nọ là Vương gia thì như thế nào?

"Cưỡng từ đoạt lý?" Liếc mắt đánh giá Lâm Uyển Đình một cái, Lâm Sơ Cửu cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Lâm Uyển Đình, lôi kéo khéo miệng bị thương, một chữ một chữ nói với Thái tử: "Thái Tử điện hạ, ta đây sẽ để ngươi nhìn cho rõ ràng, cái gì gọi là khi dễ."

Bốp......

Một cái tát vang dội vang lên.

Lâm Sơ Cửu nhân lúc Thái tử và Lâm Uyển Đình hoàn toàn không hề phòng bị, vung bàn tay tát lên mặt Lâm Uyển Đình.

Một cái tát này, Lâm Sơ Cửu đã dùng hết sức lực, đánh đến tàn nhẫn lại vang dội, mặc dù tay đã đánh đến nỗi tê rần, nhưng nàng vẫn rất vui......

Thật là hả giận!

"A......" Lâm Uyển Đình không hề phòng bị, vừa vặn bị đánh, bụm mặt ngẩn ra: "Ngươi, ngươi đánh ta?"

Lâm Uyển Đình quả thực không thể tin được, mặc dù Lâm Sơ Cửu bị nương nàng ta sủng đến vô pháp vô thiên, nhưng nàng chưa từng đánh nàng ta.

"Lâm Sơ Cửu, ngươi vì sao phải làm trò trước mặt bổn cung đánh Uyển Đình?" Thái tử nói với giọng tàn nhẫn, hắn căn bản không nghĩ đến, Lâm Sơ Cửu lại có lá gan lớn như vậy.....

"Điện hạ, ngươi sai rồi, ta đây không phải là đánh Lâm Uyển Đình, ta đây chỉ là muốn ngươi nhìn cho rõ, cái gì gọi là khi dễ, miễn cho điện hạ tiếp tục bôi nhọ ta." Lâm Sơ Cửu âm thầm lắc lắc bàn tay tê dại của mình, kéo kéo khóe miệng, nói mơ hồ không rõ......

Không có biện pháp, mặt nàng còn đau.

Tuy nhiên, có thể tát ngụy bạch liên này một cái, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cha nợ con đền*, tra cha tát nàng một cái, nàng liền đòi lại từ trên người đóa ngụy bạch liên hoa này, bằng không thật đúng là cho rằng Lâm Sơ Cửu nàng là người dễ bị khi dễ......

*Phụ nợ nữ thường: nghĩa là cha nợ con đền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro